Lunaire dùng Retrogade một lần nữa, cả cơ thể tôi dần tái tạo lại, từ chối cái chết lần thứ hai.
"Cảm ơn cô lần nữa." Tôi nói, trong khi cúi dập người xuống sàn. "Vừa nãy thật sự nguy hiểm quá đi."
"Không cần thiết. Ta chỉ quay lại để xem ngươi ra- đau khổ. Nhưng trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Nếu lũ heqet không hay chơi đùa với con mồi thì giờ này ngươi đã ngỏm củ tỏi rồi." Lunaire nói nhanh. Dù gương mặt vẫn vô cảm, nhưng chắc chắn là cô ấy đang rất bực mình.
"Tôi, à..ừm....không thể kéo thanh kiếm ra khỏi sàn được."
"Sao cơ? Ta có găm nó xuống bao nhiêu đâu."
Xẻ đôi quái vật ếch chỉ với một nhát chém xem ra với cô ta là chuyện thường. Tôi nhận ra Lunaire còn chẳng biết là bản thân mình bá đạo ảo ma đến cỡ nào.
"Sao lúc đó ngươi không gọi ta? Tên ngốc nào mà lại nghĩ có thể tay không đánh với heqet?"
"Ừm, thật ra là, tôi...đã định xin nhờ thêm, nhưng cô bay đi mất rồi. Và...tôi sợ là nếu cứ cố thì cô sẽ ăn thịt tôi hay gì đó."
"Lich không có ăn thịt con người. Nói như vậy hơi xúc phạm đấy."
"K-Không, ý tôi là...argh. Tôi vô cùng xin lỗi! Tôi chỉ là một thằng ngốc!" Tuy đã rút lại lời nói, nhưng đôi mắt của Lunaire lại sáng lên trong khi cổ đặt tay lên miệng.
"Mà-đúng là cũng có 'vài' Lich ăn thịt người đấy..."
Biết ngay mà!
Khi tôi rụt người sợ hãi, Lunaire liền lắc vai và mở to mắt ra.
"Ta không phải là loại lich đó!" cổ dỗi, mặc dù vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt. "Nghe này, nếu đã mò xuống được tận dưới đây rồi, thì ngươi có thể bò ngược lên lại. Đừng có giỡn nhây nữa, nhặt lấy thanh kiếm cùng đống vật phẩm mà trèo lên lại mặt đất đi."
Lunaire chìa thanh kiếm ra, tôi thành tâm nhận lấy. Nhưng ngay khi cô ấy vừa thả tay, thì trọng lực của thanh kiếm đè tôi xuống sàn ngay tức khắc, dập nát cánh tay và làm vỡ cằm tôi trên cái cột đầy chất nhờn. Gương mặt của Lunaire chỉ vô cảm, nhìn chằm xuống trong khi ý thức tôi mờ nhạt dần giữa bể máu, răng cùng dịch a-xít của con ếch.
"Retrogade."
Khi cả mặt đã hồi phục lành lặn, tôi cúi đầu trước Lunaire.
"Tôi nghĩ đáng ra mình phải giải thích chuyện này sớm hơn, nhưng...Tôi đã không tự mình, mò xuống tận dưới đây." Tôi nói. "Có người đã dịch chuyển tôi thẳng xuống tầng này."
"Ngươi nói có thật không?" Lunaire nghe có vẻ ngạc nhiên, và mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng tôi đã thấy một chút biểu cảm trên gương mặt ấy.
"Không thể nào. Dịch chuyển xuyên tầng bằng ma thuật là chuyện bất khả thi. Cả nơi này là một cái ổ chứa quái vật đã bị phong ấn lại bởi một bức màn chắn bất hoại kể từ Thời đại Thần thánh."
Ờ thì, Naiarotop là một vị thần mà--kể cả khi có mới chỉ là Hạ Thần đi chăng nữa. Nếu đã có Thời đại Thần Thánh, thì hiển nhiên chúng có ma thuật để vượt qua màn chắn rồi.
"Thật ra...Một kẻ tự xưng là thần đã gửi tôi xuống thẳng dưới đây từ thế giới khác." Chắc là Lunaire sẽ không tin mình đâu, vì nghe ảo tưởng quá. Nhưng trong tất cả những thứ đã gặp ở Locklore, thì thiếu nữ lich đáng sợ, căm ghét con người này lại là người tốt bụng nhất.
"Như vậy giải thích được cho trang phục kì lạ của ngươi. Ta cũng chưa bao giờ thấy mặt ai giống vậy cả. Vả lại...ngươi thậm chí còn không biết túi ma thuật là gì."
Có thể cổ sẽ tin mình! Tôi nghĩ thế, nhưng cần phải nói thêm đã.
"Tôi đã bị quẳng xuống đây! Còn chẳng biết là ở dưới tận tầng chín mươi--cụ nó, tôi còn chẳng biết nơi này có tận tầng thứ chín mươi! Tôi hoàn toàn chẳng thế đánh lại lũ quái vật kia. Kĩ năng thì cơ bản lại tay không, tôi chỉ mới level 1 thôi mà."
"Level 1?" Không khí xung quanh Lunaire lạnh dần. Biểu cảm tuy vẫn nhạt, nhưng ta có thể cảm thấy cơn giận sục sôi sau cặp đồng tử dị sắc.
C-Chết, dẫm phải mìn mất rồi?
"Tôi, thật sự xin lỗi! Nhưng, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Tôi chỉ...."
Lunaire bước đến, đưa mặt ghé sát cách nhau chỉ vài inch.
C-Cô ấy gần quá rồi.
"Nếu đã là vậy, thì có đống vật phẩm kia cũng chẳng thể giúp nhà ngươi rời khỏi Cocytus này." Lunaire nói, rồi hơi cau mày. "Sao ngươi lại không nói ta mình mới chỉ level 1 cơ chứ?"
"Cô nói là mình căm ghét nhân loại mà" Tôi hối hả phản biện trước sự áp sát và cái uy lực của cô ta. "Tôi đã nghĩ là nếu đòi hỏi thêm thì có thể sẽ khiến cô tức giận!"
"Chuyện đó-!" Lunaire bước lùi lại nhanh rồi nói thêm. "Là lỗi của ta, xin lỗi."
Cô ấy nhìn xuống, bấu bám vào gấu váy một lúc. Phải chăng đằng sau hương mặt lạnh lùng vô cảm ấy lại là một người tốt?
"Hmmm, nếu đã vậy, thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lunaire tự hỏi bản thân, đưa tay lên cằm trong lúc suy tư. "Dù có đưa gì cho ngươi đi nữa, thì thoát khỏi tầng này vẫn là bất khả thi. Còn nếu cứ ở đây mãi thì sẽ thật là bất tiện cho ta."
Nếu tôi thật sự là gánh nặng như thế thì, sao không để con quái vật nào đó ăn luôn cho rồi? Tôi nghĩ. Thật là lạ khi một người luôn nhận mình ghét con người lại nói thế.
"Hay có lẽ ta nên tự đưa ngươi đến lối thoát. Nếu không, trên đường đi thể nào ngươi gần như cũng sẽ tạch. Giờ này còn sống đã là kì tích lắm rồi."
Tôi sẽ chẳng nói gì. Nếu phải trèo qua chín mươi tầng đầy quái, thì phải nói là vận may tôi không được tốt. Lunaire nghiêng đầu ra sau, đưa tay lên môi.
Một ý tưởng thoáng qua trong đầu tôi. Hồi trước tôi chơi MMORPG, người ta có một cái gọi là thăng cấp sức mạnh. Một người chơi mạnh cấp cao sẽ dắt một tên tân thủ vòng vòng trong lúc săn. Và thế là tên người mới cùi chíp có thể nhận một đống kinh nghiệm chỉ việc ở trong nhóm. Locklore có áp dụng hệ thống này không nhỉ?
"Vậy thì....Tôi biết như vậy là đòi hỏi nhiều, nhưng cô có thể rèn luyện tôi hay gì không?"
"....Rèn luyện?" Lunaire cau mày hỏi.
"Không có gì, chỉ là ý tưởng ngốc thoáng qua thôi!"
Lunaire nhìn tôi chằm chằm trong im lặng.
"Thật đấy, xin hãy coi như tôi chưa nói gì."
"Nhưng nếu như vậy thì sẽ phải dành thời gian rất lâu ở cùng ta. Ngươi không sợ ta sao?
"Um, cô..vẫn khá là đáng sợ. Nhưng nãy giờ lại là một người-um, lich tốt bụng- nên tôi không thấy sợ cho lắm. Nhưng như vậy vẫn là đòi hỏi cô quá nhiều."
Lunaire giữ im lặng một lúc. Rồi cuối cùng cũng quyết định sau khi nhìn tôi chằm chằm như thể tìm kiếm thứ gì đó. Hắng giọng một cái, cổ nói "Vậy thì, không còn cách nào khác. Ta sẽ rèn luyện ngươi đến level tối thiểu cần thiết để rời khỏi đây và không gì thêm nữa đâu nhé. Ta ghét vướng vào chuyện với con người lắm, nhưng bắt buộc phải làm thôi nhỉ."
Cổ đồng ý với cách này rồi!
"T-thật sao!?"
"Không muốn à?"
"Có, ý tôi là, không phải! Er, ý-ý tôi, tôi rất muốn ạ!"
"Quyết định vậy đi. Ta không thích có con người lưu lại xung quanh, nên mới phải rèn luyện cho ngươi. Đó là cách duy nhất để đưa ngươi ngươi ra khỏi nơi này". Cổ nhấn mạnh.
"Chuyện này tôi hoàn toàn hiểu. Đây là lựa chọn duy nhất mà nhỉ. Không còn cách nào khác." Tôi sẽ không chơi dại nữa đâu.
"Ngươi ít ra phải có thể tránh được tên bay đạn lạc và các tai nạn ngoài ý muốn. Vì ta sẽ hộ tống ngươi đến tận lối thoát, nên không cần phải đánh thắng gì. Vậy thì Level 100 là đủ-cũng không tốn nhiều thời gian nữa."
Cô ấy đúng thật là tốt bụng, tôi nghĩ, nhưng giữ lấy trong lòng.
"Tên của ngươi là gì? Không phải ta quan tâm đâu, nhưng sẽ thuận tiện hơn cho lúc rèn luyện. Có vài Undead chỉ cần biết tên cũng đã nguyền rủa được kẻ khác, nên nếu muốn an tâm thì cứ thoải mái dùng tên giả nhé."
"Tên tôi là Kanbara Kanata." À khoan khi tôi kiểm tra bảng trạng thái thì nó bị đảo mà nhỉ. "Chắc ở đây thì là Kanata Kanbara? Từ nơi tôi đến thì người ta để họ lên trước."
"Ta vừa bảo là ngươi có thể dùng tên giả mà." Lunaire ngạc nhiên nói. "Điểm yếu của ngươi là hoàn toàn chẳng biết cảnh giác chút nào."
"Con tin người, Sư phụ Lunaire."
"Có lẽ là không nên đâu. Ta chỉ là một Lich, việc này ta làm cũng chỉ vì sẽ thật phiền phức nếu ngươi cứ-Uh, 'Sư phụ' Lunaire?"
"Lunaire-san? Hay -sama sẽ tốt hơn ạ?"
"......Sao cũng được. Môt tên con người có gọi ta là gì cũng chẳng đáng bận tâm."
"Đ-Được, con hiểu rồi."
"Tốt. Giờ thì hãy đi theo ta. Chúng ta sẽ đi về trại, tiện thể săn luôn mấy con quái vật xuất hiện trên đường đi."
Lunaire quay người và bắt đầu bước đi. Từng bước chân thật là nhẹ nhàng, hăng hái như thể tìm thấy được niềm vui sau một quãng thời gian dài.
Dù có cố giấu nhẹm cảm xúc để khỏi lộ ra trên mặt, cô ấy hiển nhiên là đang cảm thấy phấn khởi. Tôi nghĩ có vẻ Lunaire rất thích hai chữ "sư phụ", nên chắc kể từ bây giờ tôi sẽ gọi cô ấy như vậy đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi bám theo Lunaire vào sâu trong hầm ngục. Mới đây chẳng bao lâu, mà cô ấy đã xử tận năm con quái vật rồi.
Nạn nhân xấu số thứ năm ấy hiện đang nằm bệt trên sàn, ngay trước chúng tôi đây, cơ thể thì lấm lem trong vũng máu. Nó có hai quả đầu vàng kim giống đầu chim sáng lóa, còn phần thân thì lại trông như mấy tay lực sĩ, cũng màu vàng nốt. À thì đó là trước đây thôi, chứ giờ thì---hai cái đầu gà đã đứt phăng nằm cách thân vài mét. Mấy cái chi kia thì đang rải rác tứ tung quanh đường.
Có vẻ như nó thuộc một chủng loại quái vật có tên là Ra. Liệu cư dân Locklore có tự nhận thức được là nó nghe hơi kiêu căng quá không nhỉ.
Con Ra này khi nãy đã lao đến với một tốc độ khó tin, lửa thổi ra từ hai cái đầu, đốt cháy mọi thứ trước mắt một cách dữ đội. Tôi cứ tưởng mình đã ngỏm rồi, nhưng Lunaire đã phóng lên trước và xẻ sinh vật vàng kim ấy ra vụn bằng thanh kiếm đá. Cổ thật sự quá ư là mạnh.
"Ma thuật Không-Thời gian, Cấp 8: Túi không gian."
Lunaire mở một vòng tròn ma pháp ra trước khi nhét cả cơ thể của con Ra vào trong. Không biết cổ đi thu nhặt xác quái vật để làm gì, nhưng tôi lại sợ chẳng dám hỏi. Có lẽ là cho việc chế thuốc?
"Không gì tuyệt bằng thịt gà tươi cho bữa tối." Cô ấy nói.
"Bữa tối!?"
"Có vấn để gì sao?" Lunaire hỏi, biểu cảm vẫn trống không, nhưng trong giọng vẫn có pha chút sự khó hiểu.
"À c-con chỉ nghĩ trong nó có hơi giống con người quá thôi ạ."
"Nhưng với ta, nó chỉ giống...một con gà trưởng thành thôi."
Cách dùng từ..."trưởng thành" lạ thật đấy.
"À, thôi được." Lunaire nói. "Không thể nào để ngươi chết đói được. Nếu thích mấy phần giống gà này hơn, thì ta cho cả cái đầu này."
Một cái đầu vàng khổng lồ, lấp lánh chắc chắn không phải là hình ảnh trong đầu tôi khi nghĩ về gà chiên vàng. Nó trông như hoàn toàn không thể ăn được. Mặt khác, tôi nhận ra là thực đơn dưới hầm ngục này chẳng có bao nhiêu món ngon để chọn cả.
"Được rồi. Để con ăn phần đầu vậy." Tôi thở dài.
Theo chân Lunaire vào sâu trong Cocytus một chút nữa, chúng tôi đã đến được một chỗ sáng và ấm hơn hẳn phần còn lại của hầm ngục mà tôi đã thấy cho đến bây giờ. Kì lạ thay, dưới chân chúng tôi lại có đất. Nhưng chỗ đất này xem ra không thật sự phải là sàn của hầm ngục. Nó giống như là một lớp sỏi đá dày được phủ lên sàn đá hơn.
Có cả cỏ và thậm chí cả những luống hoa mọc ở trên. Còn có cả một cái cây chín quả đầy thứ trái màu đỏ sọc trắng ở đây.
"Có phải chính viên tinh thạch kia đang phát ra ánh sáng mặt trời?" Tôi chỉ định bụng nghĩ thầm, nhưng Lunaire cũng đã nghe thấy.
"Đoán hay đấy. Đó là một viên Đá mặt trời. Rất đáng giá ở thế giới ngoài kia vì nó thậm chí còn tốt hơn cho thực vật so với mặt trời thực thụ. Chỉ vì chúng mà chiến tranh đã nổ ra triền miên trên mặt đất, nhưng sau cùng vẫn chỉ là một trong những món đồ rải rác dưới hầm ngục này."
Vậy Naiarotop đã không hề nói dối, ít ra là về những món vật phẩm mạnh mẽ.
"Ta muốn một cái, nên đã đi xuống tầng thứ chín mươi lăm để tìm kiếm. Và đã lấy được một viên từ con rồng yêu thích loại tinh thạch này."
Không phải đó là...ăn trộm sao?
"Bọn ta đã có một thỏa thuận. Ta đã đề nghị đổi mạng của nó để lấy viên đá."
Không, đúng chuẩn ăn cướp luôn rồi.
"Nhưng sau cùng, nó đã tấn công ta với sát ý mà." Lunaire tiếp tục nói.
"Ha ha! Con hiểu rồi...." Tự vệ...à?
Rồi tôi hỏi tiếp. "Thế còn cái bức tượng mèo kì lạ đó thì sao? Phải chăng là tượng trương cho thần mặt trời hay gì đó?"
"....Ta đã tạc nó cho vui để giữ viên đá."
Chết. Mình...đáng ra không nên nói nó kì lạ-có lẽ cổ chỉ thực sự thích những thứ dễ thương. Đôi mắt cổ trông căng thẳng quá. Hi vọng là mình chưa làm cổ tức giận.
Lunaire bước đi trước qua những khu vườn của cô ấy, trông đang rất tận hưởng. Chắc chắn cô ấy chính là người đã trồng, tạo nên khu này. Tôi không tin mấy con quái vật khác ngoài kia có thể phủ hết chỗ sỏi đất này xuống chỉ để trồng vài bông hoa. So với một người dễ lung lay, cổ lại có nhũng sở thích dễ thương đấy chứ. Há chăng cái hào quang đáng sợ ấy chỉ là một phần tự nhiên khi trở thành Lich?
"Khu vườn này tuyệt thật, và những bông hoa trông cũng rất đẹp. Con có thể làm quen ở chỗ này."
"Nịnh nọt chẳng được gì đâu." Lunaire nói. Nhưng những bước chân đã nhẹ đi dần, dù cô ấy vẫn giữ được mặt lạnh tanh. Hi vọng sau này mình có thể đọc cảm xúc của cổ tốt hơn.
Tôi chỉ bước đi qua những cái cây một cách nhẹ nhàng và tận hưởng khoảnh khắc này, cho đến khi có một thứ chất lỏng kì lạ bắn vào tay tôi.
"Aaah!"
Nó trong suốt và nhớp nháp.
"Có chuyện gì mà ồn thế?" Lunaire hỏi.
"Có cái chất nhầ--" Tôi quay sang hướng mà thứ chất lỏng ấy bắn đến. Nhìn cho thật kĩ, hóa ra mấy cái bông kia lại có miệng trong phần nụ phấn, và chúng đang chảy dãi cả ra. Tởm quá, nhưng tôi chỉ vừa mới khen Lunaire nên không thể nào nỡ làm hỏng bầu không khí được.
"K-Không có gì đâu."
"Vậy thì giữ yên lặng hết sức có thể đi nhé. Có chuyện gì sai thì cứ nói cho ta biết, không thì lúc sau ta mà phát hiện ra thì khó chịu lắm đấy."
Nghe hợp tình hợp lí thật đấy nhỉ--đó cũng chính là vì sao tôi lại muốn giữ cho cô ấy được vui vẻ. Tôi gật đầu rồi chùi tay lên quần.
"Đây là trại của ta." Lunaire nói.
Rồi cô ấy chỉ về một túp lều trắng. Nhưng nó lại trông giống như một cái lều trại, loại mà dân mục xài hơn. Khung của nó có hình vòm tròn với đỉnh nhọn, tất cả được phủ lên gọn gàng trong vải trắng.
Ngoài ra còn có cả một ruộng rau ở kế bên.
Chẳng phải đây là cả một nền văn minh nho nhỏ sao!? Có lẽ tối nay menu còn nhiều món hơn là chỉ cái đầu con gà men-lì luôn chứ!
"Ta thật sự không thích phải mời con người vào trong, nhưng không thể nào để ngươi đi vòng vòng xung quanh rồi bị giết được." Lunaire thở dài nói, vòng tay lại đứng ngay trước túp lều.
"Thật sự, cảm ơn người rất nhiều, Sư phụ."
"Đừng có giả vờ diễn nữa. Loài người đối với ta chỉ như sâu bọ , nên ngươi chỉ như một con ruồi giấm bé tẹo bay được vào trong mà thôi."
Lunaire bắt đầu vén mở tấm cửa vải bước vào trong nhưng rồi đứng đờ ra đó. Cô ấy quay đi nhìn về hướng tôi từ sau góc con mắt mang màu xanh ngọc lục bảo ấy nhưng liền nhìn đi khi chạm mắt nhau.
"Có chuyện gì sao ạ?" Tôi hỏi, và cổ quay lại đối diện tôi, đứng chắn giữa tôi và lối vào trong lều.
"Ngươi có thể đứng đây chờ một lúc được không? Đừng có di chuyển. Dù chỉ một chút." Cô ấy nói.
"Sư phụ?"
Lunaire chui tọt vào trong lều, nhưng từ bên trong bỗng sớm phát ra những âm thanh vang dội, lạ kì. Tôi thề là mình còn nghe thấy tiếng nổ gì đó nữa.
"Sư phụ....m-mọi chuyện có ổn không vậy ạ?" Tôi gọi, nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Dù Lunaire mới chỉ có ở xa vài mét thôi, nhưng tôi đã bắt đầu thầy cô đơn và bồn chồn khi giờ đang phải đứng xung quanh dưới vực sâu của Cocytus.
Tôi nghiêng người qua lại gần, cố gắng nhìn lén qua khe hở giữa những miếng vải. Lunaire đang ở trong đấy, nhồi nhét sách, xương, cùng đống rác lộn xộn vào trong miệng của một con quái vật. Phải nói là nó trông khá đẹp luôn đấy. Trông nó như một chiếc rương châu báu được mạ vàng, đá quý đầy những chiếc răng cong nhọn.
"Thôi đi, tôi đầy lắm rồi...." nó nói với một tiếng ợ.
"Vậy thì, nhanh lên và nuốt thêm đi! Ta không thể nào để cậu ta chờ ở bên ngoài mãi được." Lunaire hét lên, tống thêm một thứ khác vào, mặc ngoài tai lời phàn nàn của chiếc rương. Có thể nó dùng cùng một loại phép thuật với Túi Không Gian của Lunaire. Ơ cơ mà, sao cổ lại không dùng phép đó thay vì cố tọng đồ vào cái rương cho rồi nhỉ? Chiếc rương kho báu trông như đang đau đớn trầm trọng vì vấn đề dạ dày vậy.
Ngoài Lunaire và chiếc rương ra, có hai con hình nhân đất sét không đầu đang lấy giẻ lau bụi bên trong căn lều.
Cô ấy đang nghiêm túc hết sức luôn kìa! Làm đến vậy chỉ vì một con ruồi giấm thì cũng hơi quá rồi.
Tôi liếc nhìn thử những món đồ còn lại trong túp lều: những dụng cụ nghiên cứu, mấy món đồ cho sở thích riêng, và một đống đồ trang trí làm từ xương.
"Mình chỉ có một cái giường thôi L-Làm gì bây giờ? Để cậu ngủ dưới sàn trong khi mình lại nằm trên giường thì sẽ thật kì quặc. Trong trường này, thì bình thường người ta làm gì nhỉ?" Lunaire hỏi trong khi vẫn mạnh tay nhồi nhét thêm đồ vào trong hòm rương.
"Sao lại hỏi tôi, Chủ nhân. Tôi chỉ là một con Mimic Rương-Treasure Mimic thôi mà."
"Thế thì ít nhiều ngươi cũng có hiểu biết về tâm lí loài người chứ, không phải sao?"
Tranh cãi vô lý thật đấy.
"Tôi chả biết, hay là hai người có thể ngủ chung?" Con mimic gợi ý.
"Đ-Đồ ngốc!! Sao ngươi dám!?" Mặt Lunaire đỏ bừng, vung tay ra lấy tư thế, triệu hồi một vòng tròn phép xuất hiện.
"K-Khoan đã nào! Bình tĩnh lại!"
"Thời-Không Ma pháp, cấp 18: Bom Trọng Lực-Gravity Bomb!"
Nhưng hai còn hình nhân kìa đã kịp thời vứt mấy miếng giẻ đi mà lao đến ghì chặt Lunaire xuồng sàn trước khi cổ kịp hạ ngón tay xuống chĩa vào chiếc rương.
"Thả ta ra!"
"Thôi nào , Chủ nhân, thả lỏng bình tĩnh đi! Cái phép đó sẽ thổi bay luôn cả tôi, cái lều và thằng nhóc người bắt đợi bên ngoài đấy!"
C-Có cần thiết phải xài phép thuật mạnh đến vậy không trời?
"Tôi hiểu, ttôi hiểu---Hắn ta là vị khách đầu tiên từ trước tới nay. Nhưng chủ nhân là một Lich, nên cũng đâu cần phải nghiêm trọng hóa....uh."
Chiếc rương đã nhìn thấy tôi. À, nói cho chuẩn chỉ, thì đương nhiên nó chả có con mắt nào, nhưng nó có một viên đá quý. Tôi hiểu ra được thông điệp, liền gật đầu nhẹ một cái và nhanh chóng tránh xa khỏi cái cửa ra, về lại vị trí ban đầu.
Mình cứ giả vờ diễn bình thường thôi.
Mười phút sau, Lunaire bước ra từ chiếc lều với biểu cảm lạnh nhạt bình thường.
"Có một loại khí ga nguy hiểm trong lều. Nguy hiểm cho con người, với ta thì không. Nếu ta phải đi dọn vì nếu ngộ nhỡ ngươi mà ngỏm thì phiền phức cho ta lắm. Chứ không phải là ta bận tâm ngươi sống chết thế nào đâu đấy..."
"Người thật là tốt bụng quá, Sư phụ."
Cô ấy diễn không được giỏi lắm, nhưng tôi vẫn có thể giả vờ rằng ban nãy chả nghe thấy mấy cái tiếng động khủng bố vang trời nào đó dễ dàng thôi.
"Vậy thì mời vào." Lunaire nói và quay lại vào trong.
"Cảm ơn ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền..."
Tôi đi theo sau cô ấy vào trong, nhưng Lunaire chững lại ngay trước cửa, chắn lối vào.
"Um, ngươi có thể chờ chút được không? Ta có hơi lo lắn-Ý ta là, không phải ta quan- Ta chỉ hơi..." Cô ấy lắp bắp.
"Tất nhiên, con có thể hiểu ý người muốn nói gì mà. Con đợi một chút cũng được."
Quá hiển nhiên, cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để mời con người đầu tiên vào nhà mình. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu sao cổ cứ phải giả vờ--mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu cổ nói những gì mình nghĩ thật lòng hơn. Dù sao thì tôi cũng chờ Lunaire thêm một phút nữa.
So với khi nhìn lén lúc nãy thì bên trong căn lều giờ đây trông gọn gàng hơn hẳn-có khi hơi gọn gàng quá ấy chứ. Đống xương đã biến mất tăm, cùng với cả cái giường . Chắc cổ nghĩ cách để giải quyết vấn đề này chỉ cần quẳng cái giường vào không gian khác rồi giả vờ như nó chưa từng tồn tại là xong.
Tôi có thể cảm thấy cái nhìn của chiếc rương đang hướng về mình. Nó cùng hai con hình nhân kia nằm trong một góc, giả vờ bất động.
"Ngươi có thấy ngạc nhiên trước sự nhàm chán ở đây không? Từ khi trở thành Lich thì cảm nhận về việc trang trí của ta nó cũng không còn nữa." Lunaire nói.
Ah....
Bộ chả lẽ cổ quên mất là mình đã trồng hoa và tạc tượng mèo ở ngoài kia à. Tôi thấy tệ thật đấy. Tôi không muốn cổ phải kiêng dè trước những thứ mình thích chỉ vì có tôi ở đây.
Tôi liếc nhìn con mimic rương đã nở một nụ cười ngạo nghễ nhỏ nhưng lại nhanh chóng biến mất khi Lunaire quay đầu về hướng nó.
Cái rương kho báu đó có sức hút thật đấy.
"Mời ngồi." Lunaire nói, hướng tay đến chiếc ghế cạnh bàn. Và cũng là 'chiếc ghế' duy nhất trong căn lều. Cô ấy đã cố hết sức để khiến căn lều có thể cho tôi vào xem được.....Tôi chẳng muốn vô ơn đâu, nhưng nhà của Lunaire mà mình lại để cổ ngồi không như vậy thì có hơi sai.
"Oh, không con đứng cũng được rồi." Tôi cố từ chối một cách lịch sự, nhưng nghe nhàm nhàm sao ấy.
"Không sao đâu." Cô ấy nhìn xung quanh phòng một chút rồi nói. "Ta ngồi lên chiếc rương này cũng được.
Lunaire kéo con mimic lại chỗ chiếc bàn. Trong một thoáng, tôi đã cảm thấy tội nghiệp cho nó. Có hơi xúc phạm khi một sinh vật sống thế này mà lại bị dùng làm ghế. Hoặc ít ra đó là những gì tôi 'đã' nghĩ, cho tới khi nhìn chiếc rương và thấy nó cười một cách ngu ngốc trước cái viễn cảnh đó.
Ôi vãi! Hóa ra nó thấy vui như thế à!
"Để con ngồi trên chiếc rương cho!" Tôi tình nguyện "Xin cứ để con ngồi đó! Hôm nay Sư phụ vì con làm nhiều thứ lắm rồi!"
"Huh? Được thôi. Ta cũng chẳng bận tâm mấy."
Tôi vòng qua đầu bên kia chiếc bàn . Con mimic chỉ nhìn tôi một cách dơ bẩn khó chịu, nhưng kệ bà mày chứ, tôi lè lưỡi ra rồi ngồi xuống.