"Em thật vui vì Jio-oniisama đã có thể kết bạn được. Anh ấy có nhiều bạn, nhưng chỉ toàn do địa vị mà thôi. Hơn nữa, anh ấy không phải kiểu người thú vị, tính cách thì lại quá nghiêm trọng, còn luôn tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo, xa cách.
Lần gặp mặt đầu tiên, anh ấy đã gây ra một ấn tượng ban đầu tệ với bạn bè cùng trang lứa rồi ạ."
(Ấn tượng ban đầu là một thứ khá cheat: bạn tạo ra ấn tượng đầu tốt thì sau này sống khốn nạn tí người ta vẫn chấp nhận được, còn ngược lại thì...)
Seraraphira, khi tới ghé thăm Kunon, đã đi vào phòng nghiên cứu của cậu. Dù chính cô đã nhẹ nhàng nói rằng "sao anh không dọn dẹp một chút đi ạ?" nhưng dường như ai đó đã bỏ ngoài tai. Sau đó, cả hai ngồi cạnh cái bàn.
Hơn nữa, vì đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cả hai trong một căn phòng kín, nên để khỏi bị đánh giá, cậu đã phải mở cửa sổ.
Mặc dù chỉ là con nít con nôi với nhau thì có gì phải sợ, nhưng quý ông nhỏ và tiểu thư nhỏ vẫn muốn có một sự khách sáo với nhau.
"Etto, anh nghe nói em là thân thích bên nhà ngoại của tiền bối?"
"Vâng, mẹ của Jio-oniisama được gả vào nhà hoàng tộc ạ. Còn mẹ em là em gái của bà ấy."
"Vậy à."
[Để kết hôn với hoàng tộc thì người đó phải thuộc dòng dõi quý tộc cao cấp.]
Nhưng đây là trường ma thuật, nơi không quan tâm đến những thứ ngoài ma thuật như cách biệt tuổi tác hay thân phận, nên cậu quyết định sẽ không hỏi thêm nữa.
"Em đã vào lớp đặc cấp rồi nhỉ? Tiền bối ghen tị lắm đấy."
"Đúng là anh ấy sẽ ghen thật, nhưng mà cho em vào lớp nhị cấp cũng được mà."
Phùuuu — tiếng thở dài mang theo sự u uất của Seraraphira.
"Không chỉ phải kiếm điểm tín chỉ mà còn phải kiếm tiền sinh hoạt nữa, đúng không ạ? Anh cũng đang làm chuyện này à, Kunon-senpai?"
‘Kunon-senpai’ — trái tim của Kunon chợt có chút rung động khi mình được một cô gái gọi là tiền bối.
"Đúng vậy, nhìn anh vậy thôi chứ anh ngày nào cũng phải kiếm tiền đó."
"Tốt quá ạ. Thu nhập cao như thế mới phù hợp với một quý ông tuyệt vời như anh chứ ạ."
Kunon không biết mình có thu nhập cao hay không, cậu chỉ thấy rằng mình không gặp khó khăn về mặt tiền nong trong sinh hoạt thôi.
"Mà, anh là một quý ông mà lị."
Tuy nhiên, việc cậu là một quý ông là điều hết sức hiển nhiên nên cậu sẽ công nhận nó.
"Với một vị tiểu thư tuyệt vời như em, nếu không phải là một quý ông thì thật khó chịu đựng được sức hút mãnh liệt này."
"Cái anh này, dẻo miệng ghê."
Ufufu — Seraraphira cười.
"Dù em phải làm công việc nào đó để kiếm tiền, nhưng là một thục nữ như em thì không hợp với lao động ạ."
Mà, đó không phải là điều gì khó hiểu với phụ nữ thuộc dòng dõi quý tộc cao cấp. ‘Bảo vệ thanh danh gia đình’, ‘phải biết tạo mối quan hệ với các quý tộc khác’, ‘lấy chồng, đứng phía sau hỗ trợ gia đình’.
Những điều đó đã tồn tại như một lẽ hiển nhiên với phụ nữ quý tộc cao cấp ở vương quốc Huglia. Dường như Đế quốc Ashion cũng chẳng khác là bao.
"Không đúng đâu, gia sư hồi nhỏ của anh là một vị nữ quý tộc đó."
"Ara, vậy ra ở quốc gia của anh khuyến khích phụ nữ tham gia lao động ạ?"
"Anh cũng không biết có vụ đó hay không nữa. Nhưng nơi này là trường ma thuật, sẽ không liên quan đến thân phận hay mấy thứ khác.
Chính vị Phù thủy mạnh nhất thế giới kia còn không sử dụng thân phận đó. Nếu so sánh thì thân phận Vương tộc hay Hoàng tộc trước mặt vị đó làm gì có ý nghĩa gì cơ chứ."
Mấy người 'giỏi nhất thế giới' hay là 'đạt đến đỉnh cao ma thuật' thì suy cho cùng cũng chỉ là cái danh hiệu mà thôi. Chẳng hề có một chút quyền uy hay quyền lực nào thuộc về họ cả, thứ khác biệt ở đây chính là khả năng bộc phát sức mạnh của họ cực kỳ xuất sắc.
"--- Em hiểu rồi ạ. Dường như nhận thức của em đang chuyển dần sang chiều hướng tích cực hơn."
Seraraphira không chỉ là một cô gái được giáo dục tốt về từng cử chỉ nhỏ, cô còn có thể linh hoạt thay đổi để cho phù hợp với môi trường xung quanh.
Vậy thì.
"Thế ---."
Kunon quyết định nhảy vào vấn đề chính.
Từ nãy đến giờ chỉ toàn nói chuyện phiếm, gọi đây là món khai vị cũng không quá. Từ giờ, bữa tối mà cậu mong chờ sẽ xuất hiện.
"Thuộc tính của em là gì, bao nhiêu ngôi sao? Ma thuật mà em giỏi nhất là gì? Em thích loại ma thuật nào? À, anh cũng muốn nghe em nói về ma thuật yêu thích khác thuộc tính của bản thân nữa. Em muốn tập trung học gì ở ngôi trường này? Em đã đến thư viện chưa? Ở nơi đó có nhiều sách lắm đó, sốc lắm đó, anh cũng bị sốc, nhưng mà sau đó anh đã chìm vào một niềm sung sướng khó tả."
"Ufufu." — Seraraphira cười.
"Kunon tiền bối thật là, một quý ông phải biết kiềm chế chứ."
"Ể? Vậy à."
"Mà dù vậy, cái khí chất tao nhã đó đúng là phong thái của một quý ông hợp với bạch mã thật đấy, nhỉ?"
[Cái đó thì đúng là hợp thật.] — Kunon thầm nghĩ.
Từng có cả tin đồn — do chính cậu tung ra — rằng Kunon là hình mẫu cho tất cả các hoàng tử bạch mã trên thế giới.
"Của em là Thổ, tam tinh. Em không có ma thuật nào mà bản thân giỏi cả, những loại ma thuật thông thường thì em đã học hết rồi ạ.
Và... gì ấy nhỉ? Thuộc tính thích nhất ạ? Vậy thì chính là Phong ạ, bởi vì em nghĩ thật tiện lợi nếu có thứ khiến tóc mình khô đi sau khi đi tắm.
Em vẫn chưa đi thư viện ạ. Mặc dù em cũng có hứng thú nhưng mà... tới mức sốc ạ? Thế thì đúng là thú vị thật."
Seraraphira thẳng thắn trả lời tất cả, còn Kunon thì đã nhận ra.
[Thế này thì thật khó để gọi là quan tâm đến ma thuật thật.]
Giống như những gì Jioerion đã nói, cô gái này không ‘nghiện’ ma thuật. Nếu thật sự nghiện, thì một khi nhắc đến chủ đề ma thuật, ánh mắt sẽ thay đổi, tốc độ nói sẽ nhanh hơn, số lượng từ sẽ tăng đến mức dị thường.
Chắc chắn sẽ liên miên lải nhải không ngừng, không biết mệt là gì, sẽ chỉ muốn nói ra những điều mà bản thân muốn nói — dù cho đối phương có muốn nghe hay không.
Nghĩ lại thì ở mặt này Kunon với Jioerion rất hợp tính nhau. Vì chung tần số nên người này nói người kia nghe rồi ngược lại, khiến câu chuyện chẳng có điểm dừng. Như thế mới gọi là vui, là thú vị.
"Thổ à? Được đó."
Thứ sau lưng cô gái này là một viên thủy tinh vẫn chưa được đánh bóng, cũng tức là khoáng thạch. Vì vậy nên cậu đã đoán là Thổ thuộc tính, nhưng nếu là Thổ thì viên thủy tinh đó, bằng cách nào đó, là một sinh vật sống...
Mà, cậu quyết định sẽ từ từ quan sát kỹ càng. Vì ở phiến đối diện nên sẽ có những vị trí nhìn mãi không ra, nhưng cậu muốn điều tra thử mà không bị đối phương phát hiện.
"Vậy ạ?
Nhưng mà em là một thục nữ, em sẽ không cảm thấy vui vẻ nếu mình đi 'nghịch đất' được ạ.
Aa, không phải là em khinh thường Thổ thuộc dòng đâu ạ, cùng lắm thì đây chỉ là sở thích và thị hiếu của riêng em thôi ạ."
[Chính là nó!] — Kunon nghĩ.
Cậu đã tìm ra lí do mà cô gái này mãi không mặn mà gì với ma thuật: bởi vì cô ấy đã liên hệ giữa ‘nghịch đất’ và ‘thục nữ’ với nhau. Một tiểu thư danh giá không thể làm được hành vi đó, cũng như hai thứ này quá khác nhau.
"Theo anh nghĩ thì ngoài Thổ ra, không có thứ gì hợp với một tiểu thư tuyệt đẹp như hoa cả."
"Ufu, không thể nào. Em đã không còn là đứa trẻ thích nghịch cát như ngày xưa nữa đâu ạ. Hợp với em á?"
"Đúng vậy. Nếu thế, ta có thể thử xem."
"Thử gì ạ?"
"--- Sau khi nghe anh nói xong, em hãy làm thử cái việc ‘nghịch đất’ kia xem.
Dĩ nhiên, anh có dự định để em yêu thích nó."
Kunon biết rõ rằng bản thân chỉ mới chân ướt chân ráo vào cánh cửa ma thuật, cũng biết rằng chuyện mình sắp nói cho cô sẽ lố bịch đến nhường nào so với thế giới ma thuật đầy rộng lớn và sâu thẳm kia.
Nghịch đất? Nghịch cát? Đây không phải là thứ bị gói gọn trong những điều hạn hẹp như thế.
"... Kunon tiền bối, nụ cười của anh có chút đáng sợ đấy ạ. Nó làm em liên tưởng đến những kẻ vô đạo bất lương ngoài kia."
Với lời nhận xét sắc bén đó của Seraraphira, Kunon cười.
[Có lẽ đây là một nụ cười của kẻ vô đạo bất lương không biết chừng.]
"Anh đang rất vui, rất phấn khích vì tưởng tượng ra cảnh nhuốm cho em sắc màu của ma thuật đó."