「....!」
Tại bàn ăn sáng, Kunon vừa ngạc nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm.
[Miếng thịt xông khói hôm nay thật dày! Hơn nữa còn có tận hai lớp!]
Dường như chị hầu gái của cậu đã bình ổn lại tâm trạng, không còn hướng mũi giáo mang theo nỗi giận đầy tĩnh lặng kia nữa.
Hôm qua, cậu đã trả phần lương bị trễ cho chị Rinko, rồi đi chơi với bạn bè và ăn tối bên ngoài, nên bữa sáng hôm nay là lần đầu tiên sau khi chuyện đó kết thúc.
[--- Thật may vì mọi thứ không chuyển sang chiều hướng kỳ lạ.] – Kunon cảm thán từ tận đáy lòng.
Cậu chỉ còn biết xin lỗi sau những chuyện tồi tệ mình đã gây ra.
"Vâng, cậu chủ ơi. Trà sức khỏe cho buổi sáng hôm nay nè~."
Trước mắt cậu, một người vừa cảm thấy nhẹ nhõm --- ĐÙNG! Một thứ nước có màu xanh lấp lánh đến mức chói mắt được đặt lên bàn.
「...」
Dạo gần đây, chị ấy luôn chuẩn bị cho cậu một ly nước ép màu xanh lá mỗi sáng. Vị đắng của nó hoà quyện cùng mùi của loại thực vật khó chịu nào đó khiến dư vị cứ nghẹn lại ở cổ họng sau khi uống – Kunon cực kỳ ghét nó.
... Dường như còn quá sớm để cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian bận rộn trước đây, cậu thường uống nó trong trạng thái vô thức. Dù vậy thì ký ức không mấy tốt đẹp về thứ này vẫn còn đọng lại – rằng đây là loại nước cực kỳ, cực kỳ dở.
"Không sao đâu ạ, sáng nay thì nó không đắng đâu, cậu chủ."
「Ể.」
Với một người 'ruột để ngoài da' như Kunon thì nhìn phát một là biết cậu đang nghĩ gì rồi.
"Dù chị có mang theo vài phần trêu chọc cậu chủ, nhưng đây là thức uống mà chị đã dày công suy nghĩ để tốt cho sức khỏe của cậu đấy ạ. Giá trị dinh dưỡng cao lắm đó."
[Mà, dường như cũng tốt cho sức khỏe thật...]
"Vậy là có ý trêu chọc thật ạ?"
"Ừ thì, cũng do vấn đề tiền lương, nhưng ngoài ra thì chị còn rất rất rất nhiều điều muốn nói với cậu chủ đấy.
Cậu chủ cũng phải nghĩ cho chị chứ, một người chỉ có thể dõi theo cậu ngày ngày trong khi cậu mệt mỏi đến mức lảo đảo... thì tim chị đau lắm đó. Chị không thể nhìn nổi nữa, vì sợ cậu ngất xỉu bất cứ lúc nào."
Trong khoảng thời gian phát triển Ma Đới Hộp, Kunon đã lao lực đến mức đi đứng còn loạng choạng. Khi đó, chị hầu gái không hề nói gì.
"... Em xin lỗi ạ. Sau này em sẽ cân bằng giữa nghỉ ngơi và công việc đều đặn hơn."
[Nếu là chị Iko, chắc chắn chị ấy đã cố ngăn cản mình rồi.]
Nhưng đó là Rinko – cô ấy đã đặt mình vào vị trí của Kunon. Vấn đề không phải là “bên nào tốt hơn”, mà là làm thế nào để cả hai không cảm thấy phiền lòng.
"Hứa rồi đó nha?"
"Dạ."
"Lời hứa với phái nữ thì phải làm sao?"
"Một quý ông thì nên giữ trọn lời hứa của mình."
"Vậy nếu đối phương là nam?"
"--- Cái này thì còn phải tùy vào địa điểm, là ai, hay lúc nào nữa ạ."
[Ok, thế này là ổn rồi.] – Rinko gật đầu.
Trong lần thực nghiệm trước, và cả đợt dọn dẹp nữa, vì nhìn thấy tình trạng khá “toang” của Kunon nên cô không thể nói chuyện kiểu này với cậu.
Nhưng giờ, khi tận mắt chứng kiến một Kunon đã hồi phục cả về thể xác lẫn tinh thần, cô cũng thấy nhẹ nhõm.
"Cũng tầm một năm rồi nhỉ?"
"Ửm? ... À, ừ."
Đã gần một năm trôi qua từ khi cậu đến đô thị ma thuật Dirasix. Thời gian cứ như trôi vèo qua đồng cỏ, ngoảnh đầu lại đã là một năm.
Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là bước sang năm học mới. Sau kỳ nghỉ khoảng 10 ngày, cậu sẽ chính thức trở thành học sinh năm hai.
"Nhanh thật chị nhỉ?"
Từ khi nhập học, Kunon đã liên tục tiếp xúc với ma thuật, với những điều khiến cậu vui vẻ, những điều khiến cậu cực kỳ hứng thú, và cả những điều cậu chưa từng biết tới. Có quá nhiều thứ mà cậu đã học được.
Cậu đã gặp được idol mà mình hằng ngưỡng mộ, gặp lại người thầy cũ thân thiết, gặp được Phù Thủy mạnh nhất thế giới… Dù có nói khiêm tốn thế nào thì một năm này cũng cứ như là một giấc mơ.
"Đúng vậy. Chị cũng đã được trải nghiệm một năm trọn vẹn hơn cả mình từng nghĩ."
Chị hầu gái trải nghiệm cuộc sống theo cách của riêng mình, luôn nghiên cứu món ăn mỗi khi rảnh rỗi. Để thực hiện ước mơ mở tiệm ăn trong tương lai, chị ấy đang cố gắng hết mình.
"--- Uwaaa, thực sự là không hề đắng chút nào luôn! Ngược lại còn có vị ngọt nữa!"
Thứ nước ép xanh lá – gọi là "trà sức khỏe" – sau khi không còn bị Rinko dùng để trêu chọc nữa, tuy vẫn còn vị đặc trưng của rau nhưng đã không còn chút vị đắng nào.
Được chị hầu gái – sau khi đã thay đổi tâm trạng – tiễn chân, Kunon lại lên đường tới trường với tâm trạng phấn khởi mà cậu đã đánh mất từ lâu.
Công việc phân loại ở chốn “địa ngục” đã kết thúc trong yên bình. Từ hôm nay, cậu sẽ bắt đầu sắp xếp và tổng hợp lại bản báo cáo đã được phân loại.
Với một người đã quá quen với việc chép bản sạch như Kunon thì công việc này đúng là chill hết nấc.
「Ơ?」
Khu học xá mới vẫn chưa xây xong, nên những tài liệu đã phân loại tạm thời được đặt trong một căn phòng mượn từ nhà trường.
Khi đến nơi, Kunon bất ngờ bởi sự xuất hiện của những người ngoài dự đoán – không chỉ có Bale.
Không rõ là do “trải nghiệm địa ngục” kia, hay cảm giác về thời gian thực tại, mà cậu có cảm giác như “lâu rồi không gặp”.
"Chào, ahaha."
"Lâu rồi không gặp, Kunon."
「...」
Ở đó là Genevis, Elva và Radio – ba thành viên cốt cán trong nhóm phát triển Ma Đới Hộp.
"Lâu rồi không gặp ạ. Mọi người trông có vẻ khỏe mạnh nhỉ?"
Không biết là giọng nói trở nên khỏe khoắn hơn, hay sắc mặt tươi tỉnh hơn, hoặc là sức sống đã trở nên mãnh liệt hơn, mà có cảm giác như vẻ hấp hối trước đây của họ đã hoàn toàn biến mất.
Mới đây thôi, họ vẫn là những người cùng cậu trải qua mỗi ngày suốt nửa năm trời – điệu cười khả ố của Genevis, sự lo lắng tiểu tiết của Elva, hay một Radio trầm lặng, thường dùng ánh mắt thay cho lời nói.
[Thật hoài niệm làm sao.]
"Xin lỗi vì đã không giúp gì được trong vụ sắp xếp giấy tờ."
Mái tóc đen bóng loáng và đôi mắt thủy tinh tím trong veo kia, giờ đây toát lên phong thái mỹ nhân hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nhếch nhác khi xưa.
Đối với Kunon – người từng sinh hoạt chung với một Elva lờ đờ, lôi thôi và thiếu sức sống – thì hình ảnh trước mắt có hơi không quen.
Nhưng chắc chắn rằng cả hai vẫn là cùng một người.
"Đành chịu thôi. Chỉ có hai người được phép tham gia là tiền bối Bale và tiểu thư Shiroto mà."
Dĩ nhiên, ba người kia đều biết về “địa ngục” ấy. Không chỉ vì bản báo cáo, mà còn vì liên quan đến tín chỉ học vụ.
Tuy nhiên, công việc đó chỉ cho phép những người liên quan đến khu học xá số 11 tham gia, nên họ không thể giúp được gì.
Tuy vậy, từ giờ trở đi khi việc phân loại đã xong, họ sẽ không ngần ngại mà hỗ trợ cậu.
"Nhắc mới nhớ, tiền bối Bale đâu rồi?"
"Say bí tỉ rồi. Giờ đang nghỉ ngơi."
--- Hôm qua nhóm trẻ như Kunon đã về trước, còn những người lớn thì vẫn tiếp tục cuộc chơi xuyên đêm.
Gửi đến vị hôn thê yêu dấu của anh.
Ánh sáng mặt trời đã trở nên gay gắt hơn, cây cối rực rỡ trước cái nóng đầu hè. Không biết dạo này bên em thế nào?
Đã tròn một năm anh rời xa em.
Dù trong khoảng thời gian dài như vậy không thể gặp mặt, nhưng tình cảm và trái tim anh dành cho em chưa từng thay đổi.
Mong rằng điện hạ bé nhỏ của anh cũng giữ nguyên vẹn cảm xúc như vậy.
Anh thật lòng xin lỗi vì đã để chậm trễ việc viết thư.
Nửa năm qua, anh đã cùng các tiền bối phát triển Ma Đạo Cụ.
Những ngày tháng bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ ấy khiến anh không còn đủ thời gian để cầm bút viết thư cho em.
Như anh từng đề cập trong lá thư trước, có một món quà anh muốn tặng cho em.
Anh xin lỗi – nó khó hơn anh tưởng, và sẽ cần thêm một, hai năm nữa mới hoàn thành.
Thế nên lần này, anh xin phép gửi món quà khác thay thế.
Nếu em thích nó, thì anh sẽ hạnh phúc vô cùng.
Phải rồi.
Dù không thể kể chi tiết, nhưng đã có một sự cố khiến toàn bộ khu học xá bị sập.
Phòng mà anh mượn cũng không tránh khỏi và trở nên tan hoang.
Đống giấy tờ thì cực kỳ bừa bộn, chỉ riêng việc phân loại cũng mất hơn hai tuần.
Lần đó thực sự rất khủng khiếp.
Mong rằng điện hạ của anh hãy luôn chú ý đến an toàn.
Dù đôi khi cẩn thận mấy cũng có sự cố không thể tránh khỏi, nhưng… xin em hãy cẩn trọng hơn nữa nhé.
À, hôm trước anh đã lần đầu tham gia một buổi liên hoan.
Một nhóm khoảng mười người, cả nam lẫn nữ, cùng đi dạo thị trấn đêm khuya.
Em còn nhớ chứ?
Buổi tối khi chỉ có anh và em cùng ăn tối với nhau ấy.
Khi đó, anh cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một chút.
Và lần liên hoan này cũng khiến anh cảm thấy như vậy – rằng mình đã “lớn” thêm một chút.
Dù là nam hay nữ, việc uống rượu đều cần có dũng khí, phải không em?
Anh nhớ ở vương quốc Huglia, chỉ người trên 15 tuổi mới được phép uống rượu.
Dù khó mà cưỡng lại sức hấp dẫn của nó, nhưng khi nghĩ đến cảnh bản thân bị mất kiểm soát... anh cũng thấy hơi sợ.
Tình hình bên em hiện tại thế nào rồi?
Hẳn là điện hạ bé bỏng của anh cũng đã trở thành học sinh năm hai của khoá kỵ sĩ rồi nhỉ?
Vậy thì chắc chắn những thử thách và cường độ huấn luyện sẽ còn khắc nghiệt hơn cả năm nhất.
Xin em hãy nghỉ ngơi hợp lý, đừng làm gì quá sức nhé.
Xin hãy nhớ rằng, ở đâu đó dưới bầu trời rộng lớn ngoài kia… vẫn luôn có một người luôn lo lắng cho em.
Từ Kunon • Gryon – người luôn yêu em với tình yêu sắc son không phai nhạt.
Tái bút:
Sau khi lỡ làm chị hầu gái nổi giận, cuộc sống của anh có hơi khó khăn một chút.
Cũng không hẳn là điều gì xấu đâu.
Điện hạ của anh cũng nên trân trọng người hầu chăm sóc cho mình nhé.
Kết thúc Tập 5.
Cảm ơn vì đã đồng hành.