魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

45 324

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

34 197

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

29 232

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

18 76

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

40 202

Tập 05 : Ma Đới Hộp, Hiện Tượng Sáng Thế và... Chích Điện - Chương 143: Bước vài bước trên nấc thang trở thành người lớn.

"Tốt quá......!"

Khi biết tin mình sẽ phải tiếp nhận một địa ngục mới, không ít người đã ngã khụy gối xuống đất. Địa ngục mới này không nhiều như địa ngục với biển tư liệu.

Ừ thì, nó cũng đúng thôi. Bởi vì số lượng phải phân loại trong địa ngục lần trước là quá nhiều — nhiều đến mức càng làm càng không thấy điểm kết thúc. Cho nên, thực sự rất tốn thời gian, ngày qua ngày, đủ để tâm lý phòng tuyến của các phạm nhân dần bị bẻ gãy, nghiền nát.

Người duy nhất tỏ ra bình thản chính là Thánh Nữ, và cô ấy cũng chả phải phạm nhân nốt. Với cái tính cách ấy thì cô là kiểu người sẽ im lặng tiếp tục hoàn thành công việc được giao mà không than vãn một tý gì, vì vậy mà cô ấy chưa bị chích điện lần nào.

Có thể nói cô ấy khá được nhiều người ghen tỵ --- cơ mà bỏ qua đã. Nếu ta bình tĩnh suy xét lại thì đây là điều đương nhiên, bởi vì số lượng vật phẩm cá nhân luôn ít hơn số lượng giấy.

"À, máy li tâm của mình hư rồi...."

Kunon cầm lấy thứ đang lăn ở dưới chân mình rồi thở dài.

Đúng vậy, vì số lượng ít nên mọi người có thể dễ dàng hoàn thành việc tự phân loại. Chỉ là, số lượng vật bị hư hại thì hơi bị nhiều thôi.

Cái bàn.

Thiết bị dùng để xử lý hóa chất, bút và lọ mực.

Những thứ lớn thì đã được dọn đi, nhưng những mảnh vụn của tòa nhà học xá vẫn còn ở đây.

Có những món vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cũng có rất nhiều món không còn nguyên vẹn.

"--- Các loại ma đạo cụ, chất xúc tác hay thuốc ma pháp có khả năng gây nguy hiểm nếu trộn lẫn với nhau sẽ được phân loại tại đây, coi như đại khái thôi."

Địa ngục tiếp theo — à nhầm, thầy Surf đã dẫn cả bọn đến căn phòng này rồi chỉ về phía góc phòng. Dù chỉ phân loại sơ sơ nhưng với đám học sinh trẻ thì như được thần linh ban ân sủng vậy, thế là quá đủ rồi.

Các học sinh dần tản ra tới nơi mà mình cảm thấy dễ chịu.

"Bale tiền bối ơi, anh thu hồi Ma Đới Hộp hộ em được không ạ?"

"Ok."

Ở chỗ này chỉ toàn là vật dụng cá nhân. Bale vì chẳng là người liên quan đến khu học xá số 11 nên cậu chỉ có thể nhờ anh ấy lấy những thứ mà cả hai biết.

"--- Giờ thì."

Căn phòng mà Kunon đã mượn từ trường cũng có kha khá thứ. Tính luôn cả máy li tâm vỡ nát thì vẫn còn khá nhiều đồ được đặt ở đây.

[Không biết còn bé nào sống sót không ta?]

[Nếu chỉ hư một nửa thì cũng ok rồi, mình không đòi hỏi nhiều đâu.]

Cơ mà tạm bỏ qua đã.

"Xiinnn lỗiiii, nếu có nhìn thấy bàn học bị khóa thì cho em biết với, nó có khả năng cao là của em đấy ạaaaaa!"

Cậu quyết định cứ mở miệng trước với các tù phạm trong ngục. Vì cũng nghe được một vài lời phản hồi nên chắc sẽ ổn thôi.

Kunon hiện tại cần phải ưu tiên thu hồi lại tiền đã — nhất định phải lấy lại được tiền.

Sau vài tháng phát triển Ma Đới Hộp, vì ngày nào cậu cũng bận cả nên không có thời gian trả lương cho hầu gái Rinko, dẫn đến bị nợ lương. Tới giờ cậu mới sực nhớ ra.

Về phía của Rinko, khi nhìn thấy cậu chủ của mình bận rộn như thế cũng thật khó để mở miệng. Mỗi ngày cậu đều vác thân xác đã kiệt quệ tinh thần kia về nhà, cố gắng hoàn thành thói quen hằng ngày ở mức tối thiểu rồi ngay lập tức đi ngủ, sau đó lại vác xác đến trường.

Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại chu trình ấy.

--- Ngoài ra thì cô cũng không nghĩ Kunon là loại người sẽ bùng tiền. Và nếu trong trường hợp tồi tệ nhất, cô vẫn có thể yêu cầu đến gia đình nhà Gryon thanh toán là được nên cũng chẳng cần phải lo lắng. Cho nên, để không làm phiền đến sự tập trung cho ma thuật của cậu, Rinko đã không nói gì.

Cũng may là trong nửa năm này Kunon vẫn kiếm tiền và tích góp nên cũng không sợ hết tiền sinh hoạt lắm — mà nếu đó là trường hợp trừ đi phần tiền lương của cô ra.

Nếu trừ đi phần tiền lương của cô ra....

Khi cậu thông báo cho cô rằng mình đã hoàn thành xong thực nghiệm thì cô ấy đã ngay lập tức đưa ra yêu cầu: "trả lương cho chị đi cậu chủ."

"Chắc là vẫn còn nhiều tiền trong bàn ha..."

Để trả lương cho chị hầu gái, cậu cần thu hồi lại toàn bộ số tiền đã tích trữ trong phòng nghiên cứu của mình — đây là công việc tối ưu tiên.

Nếu không thì tối nay có mà ăn mấy món rau củ đắng ngắt thôi.

Chị Rinko còn nói với cậu: "khoảng thời gian này cậu chủ nhịn món thịt xông khói đi nhé", giờ thì không còn là vấn đề "hôm nay ăn gì" nữa mà đã trở thành vấn đề sống còn rồi.

Thực tế thì dạo gần đây món thịt xông khói ngày càng mỏng đi, mỏng đến mức rớt xuống sàn chó cũng không liếm được.

Trong thời gian phát triển Ma Đới Hộp, cậu cũng kiếm được kha khá tiền, sau đó cứ tiếp tục việc nhét tiền vào bên trong ngăn kéo của cái bàn, cho nên chắc chắn nó phải ở đâu đó quanh đây.

"Nên gọi là dọn dẹp thay vì phân loại mới đúng chứ nhỉ?"

Giống như những gì Shiroto nói, mọi người đều phải ngồi xổm để làm việc trong địa ngục trước, nhưng công việc lần này lại bắt dùng sức khá nhiều.

"Thầy Surf ơi, nếu thầy có thời gian thì có thể giúp đỡ bọn em một chút có được không ạ?"

"Hm? A—.... Được thôi, với số lượng người như thế này thì chẳng mấy chốc hoàn thành công việc thôi, để thầy phụ một chút."

Hơn nữa, còn dụ được một phạm nhân mới vào tù — Shiroto có tố chất để làm một quản ngục phết.

"--- A, tao tìm thấy quần lót nè."

"--- Ơ? Đâu? Quần lót đâu!? ... A chết tiệt đây là quần lót nam mà con mọe nó! Cái quần lót chết tiệt này là của ai!?"

"--- Của tao đó."

"--- Thằng tró này mày đừng có mà mặc mấy cái quần lót dâm đãng như vậy chứ!"

"--- Mấy con gà biết gì! Tao muốn mọi người xung quanh chiêm ngưỡng bờ mông tuyệt đẹp của tao!"

[Câu chuyện gì mà kinh khủng thế không biết.] - Kunon nghĩ.

Cậu không nghĩ câu chuyện giữa những thằng đàn ông sẽ có điều gì phấn khích, nhưng cậu lỡ mắc cười.

So với địa ngục cũ thì nơi này đáng ra nên được gọi là thiên đường.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân được giải phóng như thế này, ắt hẳn những phạm nhân khác cũng mang suy nghĩ giống cậu.

"... Một cái quần lót có thể khiến người ta nhìn thấy những đường cong của mông...?"

Ngay cả một người không bị dao động bởi bất cứ thứ gì như Thánh Nữ cũng phản ứng lại.

Có lẽ chính cô ấy cũng đã trải nghiệm cảm giác khốn khổ ở địa ngục lần trước nên lần này, cô cũng cảm thấy mình được giải thoát như mọi người.... Có lẽ vậy.

Chứ nếu không thì chả lẽ cô ấy chỉ đơn thuần mang hứng thú với quần lót hay sao?

Địa ngục lần này coi bộ hơi bị dễ, đến mức mọi người chẳng muốn gọi là địa ngục nữa. Cho đến tối thì mọi người đã xong công việc phân loại và dọn dẹp.

"Vì trường học sẽ phụ trách khoản thanh toán những thứ bị hư hỏng nên các em nhớ đăng ký vào hôm khác nhé. Tiền đó đem đi sửa hay mua mới cũng được cả."

Thầy Surf, sau khi cùng những học trò phân loại xong, đã thông báo như vậy rồi cố gắng rời khỏi căn phòng với một cơ thể mệt mỏi đầy kiệt quệ.

"--- Vậy là xong rồi ha..." – Ai đó đã mở miệng.

Công việc phân loại tài liệu đã xong. Tuy là phần tổng hợp và sắp xếp lại cho đúng thì vẫn còn, nhưng cũng đã coi như vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Tiếp đến là phân loại vật dụng cá nhân. Tuy đồ hư hỏng hơi nhiều, nhưng không có trường hợp nào bị làm mất cả.

Mọi người đều cảm thấy thoải mái khi phân loại số lượng ít như vậy. Nhờ vậy mà có thể phân loại vật nên tiêu hủy và vật có thể thu hồi được trong thời gian ngắn đến như thế.

Cuối cùng, chỉ còn chờ khu học xá số 11 được tái thiết nữa là xong. Sau đó, mọi người sẽ vận chuyển đồ đạc vào ngôi nhà mới.

--- Đúng vậy, đây là công việc khổ cực. Có người rất nhiều lần muốn bỏ cuộc, thậm chí có người đã tìm cách chạy trốn.

Trải qua hai tuần địa ngục, những học sinh chung khu học xá số 11 tập trung lại với nhau vì có điểm chung là cùng một nơi ở — à, thêm cả Bale và Shiroto đang tạm thời có mặt ở đây nữa.

Không biết có phải là do đã vượt qua trải nghiệm kinh hoàng ấy hay không mà dường như đã sinh ra một thứ kỳ lạ tên là "ý thức đồng đội."

Rõ ràng là một trải nghiệm địa ngục kinh khủng như thế, vậy mà khi kết thúc lại cảm thấy một nỗi buồn đến lạ.

Nếu không có chuyện bất thường nào xảy ra, thì tổ đội gồm những thành viên ở đây có lẽ sẽ không xuất hiện chung thêm một lần nào nữa.

Đều là những con người hoàn toàn khác biệt về thuộc tính, nội dung nghiên cứu, thậm chí là sở thích về quần lót — có lẽ sẽ chẳng bao giờ liên hệ gì với nhau cả đời này.

"--- Nè!"

Có lẽ không chỉ một mình cậu nghĩ như vậy, mà mọi người đều cùng mang theo cảm xúc này. Bằng chứng chính là việc ai đó đã mở lời.

"Coi như đúng dịp, tụi mình đi 'xõa' tý ha? Quẩy tới bến thôi!!"

Nghe được lời đề nghị đó, toàn bộ mọi người đều giơ tay, dĩ nhiên là với ý khẳng định.

Kunon phải quay về nhà để nói với chị hầu gái về việc mình sẽ đi giải trí một chút với bạn bè.

Sau đó, cậu được thoải mái chơi cả đêm ở Dirasix mà không cần phải nghĩ về giờ giới nghiêm.

Lần đầu tiên đi chơi ban đêm nên thực sự cậu cũng chỉ đi ăn tối rồi đi chơi một chút sau đó giải tán. Nó quá lành mạnh để được gọi là "đi chơi đêm".

Dù vậy thì Kunon cảm giác mình đã trưởng thành hơn một chút.