魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

45 324

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

34 197

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

29 232

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

18 76

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

40 202

Tập 05 : Ma Đới Hộp, Hiện Tượng Sáng Thế và... Chích Điện - Chương 142: Đã phân loại xong, lại phải vào một địa ngục khác.

"--- Phân loại bằng ma thuật?"

Sau khi bị chích điện ba lần, Shiroto mới chịu lắng nghe chủ trương của Kunon.

"Theo lý thuyết thì có thể thực hiện được."

Kunon, người đang bốc khói nhẹ, đang bày về khả năng chiến thắng.

"Nhưng cần gì phải 'vẽ rắn thêm chân' chứ? Chỉ còn 2 ngày là xong thôi mà?"

"Cái đó thì không được đâu. Dù nàng có là một quý cô xinh đẹp hội tụ những phẩm chất dịu dàng lẫn nghiêm khắc thì nàng cũng nên biết rằng mình nên và không nên nói cái gì."

"Vậy, vậy hả?..."

Kunon muốn thoát khỏi công việc lao động trong tù này càng sớm càng tốt, cho nên sẽ thật tồi tệ nếu ai đó lại đi phủ định nỗ lực ấy của cậu.

Trong lòng cậu chỉ là những dòng suy nghĩ [Kệ cái công việc này, mình không thấy, mình không biết gì hết! Mình chỉ muốn hoàn thành trong vòng nửa ngày rồi phắn ra khỏi đây thôi!]

"Mà mà Shiroto, có đây có một --- đau đau đau, tại sao lại chích điện anh hả?"

Chẳng phải là tranh cãi gì, nhưng Bale muốn tham gia như một người hòa giải thì lại bị Shiroto chích điện theo phản xạ.

"À, xin lỗi." - Shiroto nhận lỗi.

Dường như cô đã sinh ra một thói quen sẽ chích điện những ai mà cô thấy không chịu làm việc, và cả những ai nói chuyện phiếm nữa. Cô chỉ đơn giản phản ứng bởi giọng nói thôi.

Khá may mắn khi mà tác động lên cơ thể khá lớn nhưng cơn đau lại khá ít, dù sao cô cũng đã khống chế lại cường độ. Dù thế đi nữa thì chỉ cần giật 2, 3 phát liên tiếp thì đối phương cũng không dễ chịu là mấy.

"Nhưng cậu cứ tiếp tục công việc của mình đi, tôi sẽ nghe câu chuyện của Kunon."

"..."

Vị giám sát viên không hề tỏ ra lung lay, khiến Bale phải quay lại công việc của mình với một bóng lưng cô đơn.

[Anh ấy đáng thương quá.] – Kunon nghĩ.

Nhưng hiện tại không phải là lúc để cảm khái.

"... Thế? Nó rốt cuộc là gì?"

"Kẻ hèn này đã nghĩ ra phương pháp phân loại nên muốn thử."

"Nhưng nhóc là Thủy Thuộc Tính mà, dùng nước đi phân loại á? Đối tượng là giấy đó? Hay nhóc có cách khác ngoài nước?"

"A, nàng đừng lo, kẻ hèn này có thể điều chỉnh khả năng thẩm thấu của nước."

Chỉ cần điều chỉnh độ dính thì có thể khiến nước không thấm vào giấy. Vả lại việc hút nước từ vật chất thấm chất lỏng khá dễ dàng với cậu, dù hơi ẩm một chút nhưng nếu là giấy đã khô mực thì không thành vấn đề.

"Làm được đến mức ấy cơ à, nhóc đúng là tháo vát thật đấy."

Shiroto khoanh tay suy nghĩ rồi nói:

"Được rồi, làm đi."

Nghe theo lệnh của Shiroto, mọi người đều rời khỏi căn phòng, nhận lấy một khoảnh khắc tự do ngắn ngủi.

Sau khi cô ấy tới, Trật Tự và Quy Tắc đã được sinh ra. Cụ thể hơn thì từ sáng đến tối không có ai được phép ra khỏi căn phòng. Muốn ăn cơm thì phải ăn tại đây, giờ đi vệ sinh hay nghỉ giải lao cũng được quyết định sẵn thời gian, và dĩ nhiên hành vi chạy trốn là không thể tha thứ được.

Chỉ có khuya mới được phép về, cơ mà ai quan tâm chứ.

Cho đến ngày mai, rồi ngày kia mới có thể kết thúc công việc địa ngục này, cả bọn phải làm công việc dọn dẹp đáng ghét ở ngôi trường thân thương.

Phải biết trân quý hiện tại, cái khoảnh khắc tự do đầy ngắn ngủi này.

Không khí bên ngoài tại sao lại trong lành đến vậy? Ôi, những cơn gió của sự tự do lại thoải mái làm sao! Còn ở trong căn phòng đó chỉ đầy rẫy sự tù túng, cảm giác buông xuôi và những cú chích điện mà thôi!!

Nhưng, có lẽ đây không hẳn là một khoảnh khắc tự do ngắn ngủi, vì Kunon từ giờ sẽ thử nghiệm cách giải thoát cho mọi người. --- Giờ thì dù muốn hay không, mọi người đều trông mong vào cậu.

"Vậy thì bắt đầu nhé... À mà giải thích trước nhé, sẽ không có chuyện gì đâu nên mọi người đừng có ngăn cản nhé."

Vì mọi người chả hiểu lời nhắc nhở của Kunon mang ý nghĩa gì nên chả ai mở miệng cả. Vì thế mà áp lực vô hình từ họ gây ra cho cậu như thể muốn nói "được rồi, làm nhanh lên."

"Vậy thì, bắt đầu nhé."

Kunon đứng từ phía hành lang, đưa cánh tay mình về phía căn phòng bị mở ra cửa sổ. --- Ngay lập tức cả căn phòng bị ngập trong nước, độ cao khoảng đến eo, bởi vì sức căng được kiểm soát bởi thao tác ma lực nên chúng không bị tràn ra ngoài.

Có thể chắc chắn rằng toàn bộ phần sàn đã bị bao phủ bởi nước.

"... Ướt nhem..." – ai đó đã lẩm bẩm.

Dù không hiểu lời nhắc nhở của cậu, nhưng hiện tại khi đã lý giải được rồi thì cảnh tượng trước mắt này thật không tốt cho sức khỏe tim mạch một tý nào.

Dù sao thì từng tờ từng tờ tài liệu ở đây đều cực kỳ quý giá, chúng là kết tinh cho những ngày tháng khổ sở mà ai đó đã viết ra.

Bởi vì tình hình bắt buộc nên mọi người phải đạp loạn lên chúng vì không có chỗ đặt chân, nhưng dù vậy thì nó không đáng bị đối xử như thế cả. Vậy mà giờ đây, toàn bộ chúng đã bị chìm xuống đáy nước.

"--- Chúng xao động kìa."

Mặt nước bị xao động, còn những tờ tài liệu bên trong đó cũng biến động tập trung lại theo dòng nước, và rồi...

Vài tờ giấy dần lơ lửng rồi trồi lên trên mặt nước, nhìn giống như một thứ gì đó vô tình bị cuốn theo dòng nước---

"Vâng, xin hãy nhận lấy."

Những tờ tài liệu ấy bị dạt bởi dòng nước rồi cứ thế hướng ra chỗ cửa sổ rồi bị Kunon bắt lấy, cậu sau đó đưa cho một học sinh nam.

"Ể?... A? Cái này của tôi à?"

Dùng nước để tiếp xúc, sau đó mô phỏng lại những ký tự trên mặt giấy, cuối cùng cậu chỉ nhặt nhạnh những tờ tài liệu thỏa mãn điều kiện mà bản thân đã đưa ra.

Về mặt lý thuyết thôi thì "tầm nhìn ma lực" có thể làm được, nhưng với số lượng và quy mô khủng khiếp như thế này thì quá khó khăn cho việc dùng ma lực để tìm kiếm.

Cho nên nó chỉ có thể làm support mà thôi. Chỉ cần trao cho đặc tính "tìm kiếm những hình dạng cố định" cho nước thì sẽ ra kết quả hiện tại.

Với lại sau khi chỉ định "tìm chữ" thì dù không làm gì nó cũng sẽ tự vận hành giúp cậu, mà dù sao thì vẫn cần điều khiển. Nếu lỡ mất khống chế thì đống tài liệu này sẽ bị ngập nước thật.

"Chỉ có vài tờ thôi à?"

Khi Shiroto hỏi, người học sinh kia trả lời:

"Bản báo cáo của tôi ít lắm, chắc chừng này là hết rồi."

Có vẻ như với những tờ báo cáo này thì công việc phân loại với tư cách tù phạm của cậu ta cũng coi như kết thúc.

"Tờ giấy... Ừm, có chút ẩm đấy. Dường như đây không phải là loại ma lực chuyên gây ra sát thương, ý tưởng không tồi đâu Kunon.

Đống còn lại cứ dùng nó để phân loại hết luôn đi ha?"

Đám tù phạm òa khóc trong sung sướng, nếu được Shiroto chấp nhận thì phương án này sẽ được đưa vào sử dụng.

--- Dù vậy thì Kunon vẫn mang trong mình một nỗi lo trong sự vui mừng.

"... Chữ mà đẹp quá thì cũng không thể phân biệt được đâu..."

Mỗi chữ viết đều không giống nhau, có chữ bị cong vẹo, có chữ thì hơi quá khổ, có chữ thì nghiêng quá nên bị lệch tâm. Và dù cho có là cùng một người viết thì cũng không thể viết ra chữ đều y chang nhau, nếu tính cả thói quen viết (nét riêng) đi nữa.

Lần này cậu chỉ nhận dạng một chữ viết có nét riêng, lúc đó cậu đã điều chỉnh mở rộng định dạng sao cho nó có hơi khác biệt một chút như là hơi cong hoặc hơi to thì vẫn được nhận dạng là "hình dạng chỉ định."

Vấn đề ở đây chỉ có một, và quả nhiên chính là nét riêng trong thói quen viết. Tóm lại nếu ai đó không có nét riêng thì cậu gần như chẳng phân biệt được, nếu thuộc dạng "vở sạch chữ đẹp" hoặc y chang nhau thì phương pháp phân loại của cậu coi như bỏ.

"Không có vấn đề gì đâu, nghe anh."

Bale mở miệng nói về giả định của mình để che đi nỗi lo lắng đó của Kunon.

"Dù vậy đi nữa thì chú cũng đã phân loại được kha khá rồi, chú có thể phân biệt 'một đoạn văn chỉ định' thay vì 'một chữ viết' đúng chứ?

Vậy thì ta chỉ cần phân biệt thông qua nội dung là được.

Nếu trong trường hợp của nhóm chúng ta thì chắc sẽ là 'số một' 'số hai', đoạn văn đó mấy nhóm khác không xài đâu."

Kunon sốc.

"Anh là thiên tài ạ?"

"Anh mới là người phải hỏi chú câu đó đấy!"

Tuy rằng khối lượng công việc phải mất thêm 2 ngày nữa mới hoàn thành, dù thế đi nữa thì tiến độ công việc đã được thúc đẩy với tốc độ không tưởng một cách đầy bất ngờ.

Cả ngày hôm đó, mọi người đều chỉ muốn dọn sạch cái biển tài liệu này mà thôi, và rồi---

"--- Ồ, coi bộ gần xong rồi ấy nhỉ? Thế thì tiếp theo là phân biệt vật dụng cá nhân nhé, khổ cho các em quá."

Vừa ngay khi cả bọn hoàn thành công việc, cứ nghĩ cánh cổng địa ngục đã bị đóng kín, vậy mà thầy Surf khi tới đây để xem tiến độ công việc đã mở ra cho những đứa học sinh đáng yêu một cánh cửa địa ngục khác.

"Cũng nhân tiện nên tôi cũng sẽ tham gia cùng mọi người nhé."

Shiroto cũng quyết định sẽ tiếp tục nghĩa vụ giám sát.

Cuối cùng thì cuộc sống ngục tù của đám phạm nhân lại phải kéo dài thêm một chút.