Một năm đã trôi qua kể từ sự kiện tại biệt thự của Hầu tước Meusel. Hầu tước phu nhân Maria Kulkova đã trở về đế đô sau sáu tháng sống tại dinh thự ở miền quê. Kể từ khi chồng bà, ngài Hầu tước, còn tại thế, bà vẫn duy trì lịch trình di chuyển giữa đế đô và lãnh địa của mình sáu tháng một lần.
“Cậu ấy không có ở đây à?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân Maria. Oscar hiện đang thực hiện một nhiệm vụ ở phương bắc.”
“Thật không may... Lẽ ra ta nên thử đặt trước cậu ấy làm hộ vệ... Dù ta không chắc Hội Mạo hiểm giả có hệ thống như vậy không.”
Giống như lần trước ở lại đế đô, Maria muốn yêu cầu Oscar làm vệ sĩ cho mình trong sáu tháng, nhưng Eckhart, quản gia trưởng tại dinh thự của bà ở kinh thành, đã mang đến thông tin khiến yêu cầu của bà không thể thực hiện được.
“Thần đã yêu cầu họ liên lạc với chúng ta ngay khi cậu Oscar trở về.”
“Cảm ơn ông. Mong rằng cậu ấy sẽ sớm trở về. Trong lúc đó, Norbert có thể đảm nhận vị trí này.”
“Thuộc hạ đã rõ. Thần rất vui khi thấy phu nhân quý mến cậu Oscar trẻ tuổi đến vậy,” Norbert, chỉ huy đội kỵ sĩ của bà, nói. Ông cúi đầu kính cẩn và mỉm cười.
“Chỉ trong sáu tháng qua, cậu ấy đã học hỏi được rất nhiều điều. Chẳng phải việc quan sát ai đó trưởng thành rất thú vị sao?” Một bóng đen chợt phủ lên gương mặt bà, xua tan nụ cười hạnh phúc. “Tuy nhiên, cốt lõi trái tim cậu ấy vẫn còn đóng băng. Ta hy vọng cậu ấy sẽ sớm gặp được người định mệnh có thể làm tan chảy nó.”
Tất cả nhân viên của bà đều yêu mến Oscar, một người thẳng thắn và dễ thích nghi. Trên hết, họ thích cách cậu nghiêm túc và hết lòng giải quyết từng nhiệm vụ được giao. Bất kỳ người tử tế nào cũng sẽ không bao giờ chế giễu một người chăm chỉ, và dĩ nhiên, Maria chỉ bao quanh mình những người tử tế.
Chiều hôm đó, quản gia trưởng Eckhart mang đến cho Maria một lá thư cùng với tách cà phê của bà.
“Thưa phu nhân Maria, có một lá thư riêng từ Bệ hạ gửi đến.”
“Hừm...” Maria gật đầu, đọc lá thư. “Ngài ấy yêu cầu ta có mặt tại hoàng cung vào sáng mai để giới thiệu ta với Công chúa Fiona. Nghĩ lại thì, sinh nhật lần thứ mười của Điện hạ sắp đến rồi.”
◆
“Rất hân hạnh được gặp bà, Hầu tước phu nhân Kulkova. Cháu là con gái thứ mười một của Hoàng đế Rupert VI, Fiona Rubine Bornemisza.”
“Ta mới là người vinh hạnh, thưa Điện hạ. Xin hãy gọi ta là Maria.”
“Cảm ơn cô rất nhiều. Vậy thì xin hãy gọi cháu là Fiona.”
Maria và Fiona đứng trước sự chứng kiến của Hoàng đế Rupert VI, người đang gật đầu hạnh phúc—một hình ảnh hoàn hảo của một người cha hết mực cưng chiều con gái.
“Fiona, Maria là một trong những phụ nữ có văn hóa và hoạt động xã giao tích cực nhất trong Đế quốc. Hãy chắc chắn học hỏi từ cô ấy nhiều nhất có thể.”
“Vâng, thưa Phụ hoàng. Cháu đã nghe rất nhiều điều tuyệt vời về cô, Maria. Cũng cảm ơn cô đã mời cháu đến salon danh giá của mình. Nhưng... một đứa trẻ như cháu tham dự có thực sự ổn không ạ?”
“Fiona, cháu không có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần từ từ làm quen với những thay đổi mới trong cuộc sống của mình. Vả lại, cháu đã rất mực tao nhã rồi.”
Nụ cười của Maria dường như đã trấn an công chúa. Nụ cười là một thứ vũ khí mạnh mẽ trong mọi tình huống.
“Hoàng hậu Frederica đã dạy cháu rất nhiều điều. Bà ấy rất tinh tế và thông thái. Nhưng đồng thời, bà ấy cũng có sức mạnh để vung kiếm và giương cung, không thua kém bất kỳ kỵ sĩ nào.”
Gương mặt Fiona bừng sáng. “Ồ, thật sao ạ?!” Cô bé chưa bao giờ nghe về lòng dũng cảm hay tài năng kiếm thuật của người mẹ quá cố, vì vậy thông tin này làm cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Đúng vậy, vì ta vô cùng ngưỡng mộ bà ấy.” Maria mỉm cười, hồi tưởng.
“Cô Maria, cháu rất muốn nghe thêm về mẹ của cháu.”
“Tất nhiên rồi, Fiona. Ta có rất nhiều điều để kể cho cháu nghe.”
Rupert dõi theo hai người đang vui vẻ trò chuyện, vẫn mang dáng vẻ của một người cha cưng chiều con. Ông giới thiệu Maria với Fiona chính vì cảnh tượng này là điều ông hằng mong đợi. Bất cứ ai cũng sẽ hạnh phúc khi thấy mọi việc diễn ra theo ý mình. Và trong trường hợp của ông, việc nhìn thấy nụ cười của cô con gái yêu dấu còn ngọt ngào hơn bội phần.
Bốn ngày sau, Fiona ra mắt tại salon của Maria. Buổi tụ tập diễn ra suôn sẻ, không khí yên bình và tĩnh lặng như thường lệ. Công chúa, lúc đầu còn lo lắng, đã cảm thấy thoải mái hơn vào lúc kết thúc.
Tuy nhiên, những người khác lại vô cùng ngạc nhiên—đặc biệt là những người trong cung. Trước hết, một thành viên của hoàng gia lại tham dự salon của Maria, nơi thường không tiếp đón giới quý tộc. Hơn nữa, đó lại là công chúa út, Fiona. Cô bé thậm chí còn chưa tròn mười tuổi, vì vậy ai cũng rõ rằng không phải trình độ học vấn đã giúp cô bé có được lời mời đến salon. Nói tóm lại, sự hiện diện của cô bé chắc chắn là ý muốn của Hoàng đế. Nhưng nhằm mục đích gì? Đó là câu hỏi trong đầu mọi người.
Các triều thần, với lối suy nghĩ bị bóp méo bởi nhiều hoàn cảnh khác nhau, không bao giờ cho rằng Rupert đã nhờ Maria mời con gái mình đến salon vì ông muốn cô kể về người mẹ quá cố của cô bé, Frederica, hay giúp cô bé mở mang kiến thức bằng cách tiếp xúc với những ý tưởng mới. Họ không bao giờ xét đến khả năng rằng ông, một người cha, chỉ đơn thuần muốn làm con gái mình hạnh phúc.
Cuối cùng, người ta chỉ thấy những gì họ muốn thấy và tin vào những gì họ muốn tin, thường áp đặt những phán xét của chính mình lên người khác. Một thực tế đáng buồn.
◆
Hai tuần sau lần xuất hiện đầu tiên của Công chúa Fiona tại salon, tiệc sinh nhật lần thứ mười của cô bé được tổ chức tại hoàng cung. Ở Đế quốc, tiệc sinh nhật lần thứ mười đánh dấu sự ra mắt xã hội của một người trẻ. Thay vì tổ chức tiệc tại dinh thự riêng, nhiều quý tộc thích tham dự các vũ hội ra mắt cộng đồng do các quý tộc cấp cao hoặc hoàng gia tổ chức.
Tiệc sinh nhật lần thứ mười của Công chúa Fiona là vũ hội đầu tiên do hoàng gia tổ chức trong bốn năm, và là lễ kỷ niệm cộng đồng duy nhất trong năm đó của giới đại quý tộc. Nói cách khác, nhiều gia đình quý tộc dự định tận dụng dịp này để cho con cái của họ ra mắt tại bữa tiệc của Công chúa Fiona.
Ngay cả trước khi Hoàng đế Rupert và Công chúa Fiona, nhân vật chính của ngày hôm đó, xuất hiện trên sân khấu, những người mới ra mắt đã đi vòng quanh địa điểm tổ chức. Vì hôm nay là ngày của mình, thay vì làm điều tương tự, Fiona phải chờ đợi các quý tộc đến gặp cô... Mặc dù việc đối phó với tất cả họ sẽ rất khó khăn, cô bé không còn lựa chọn nào khác. Cô bé có thể là con gái thứ mười một, nhưng vẫn là một công chúa.
Những người mới ra mắt không phải là công chúa hay con của các gia đình quý tộc được cha mẹ đi cùng trong các vòng xã giao. Các quý tộc mà họ chào hỏi sẽ hầu như không nhớ đã gặp họ, nhưng họ vẫn phải tỏ ra lịch sự nhất để duy trì các mối quan hệ và giữ thể diện. Thế giới này đầy rẫy những điều phiền toái.
“Giới thiệu Hoàng đế Bệ hạ Rupert VI và Công chúa Điện hạ Fiona.”
Sự chú ý của khán giả đổ dồn về sân khấu phía trước. Ở đó, Fiona xuất hiện, được cha mình, Rupert, hộ tống.
“Cô bé thật xinh đẹp...”
“Thật đáng yêu làm sao...”
“Quả là một thiên thần.”
Những lời thì thầm ngưỡng mộ lan truyền khắp đám đông. Đó là vẻ đẹp của Fiona trong chiếc váy dạ hội. Cô bé mới mười tuổi và chưa có được sự quyến rũ của một người trưởng thành, nhưng điều đó không quan trọng. Với đôi mắt hơi cúi xuống, cô bé là hiện thân của sự duyên dáng, ngay cả đối với những quý tộc đã chai sạn với cái đẹp.
Các quý tộc đã tin vào những lời đồn rằng cô bé suốt ngày vung kiếm và hoàn toàn thiếu vẻ đẹp nữ tính... Nhưng những lời đồn đó là vô căn cứ. Cô bé đẹp đến không tưởng, như một đóa hoa nở giữa thiên đường, một viên ngọc sáng ở cuối cầu vồng, hay một vì sao lấp lánh nơi tận cùng trời cao.
Fiona thật lộng lẫy.
Giới thiệu, một điệu nhảy, lại giới thiệu, lại nhảy... Fiona xoay vòng trên sàn nhảy, nụ cười cứng ngắc trên môi khi thực hiện các nghĩa vụ chính thức của mình. Cô bé đã sắp đến giới hạn, nhưng bằng cách nào đó vẫn cố gắng chịu đựng cho đến lúc này.
Tuy nhiên, cao trào của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó không phải là những lời chào hỏi hay những điệu nhảy, mà là màn trao quà của cha cô.
“Ta trao thanh kiếm này, Raven,” Hoàng đế Rupert VI nói, “cho con gái yêu dấu của ta, Fiona.”
Với những lời này, Rupert đích thân trao thanh kiếm đen tuyền cho cô bé. Raven là một trong hai thanh kiếm huyền thoại được lưu truyền trong hoàng tộc, từng được đeo trên thắt lưng của các vị hoàng đế kế nhiệm, bao gồm cả Rupert.
Ngày xửa ngày xưa, một Fiona nhỏ bé đã nói với ông rằng cô muốn thanh kiếm đó. Gương mặt ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên—khi đó cô bé mới bốn tuổi. Tuy nhiên, ông đã không đưa nó cho cô bé ngay lúc đó. Đó không phải là thứ có thể tùy tiện truyền lại, đặc biệt là vì ông vô cùng yêu thương con gái mình.
“Con muốn Raven, hả? Ta sẽ cho con mượn nó khi con luyện tập chăm chỉ và học được cách vung kiếm đúng cách,” Rupert đã trả lời—nửa đùa nửa thật.
Đó là chuyện của sáu năm trước. Kể từ đó, cô con gái yêu dấu của ông đã chọn vung kiếm thay vì chơi đồ hàng. Với tư cách là một công chúa đế quốc, cô bé có một cuộc sống rất bận rộn, nhưng không một ngày nào trôi qua mà cô bé không luyện kiếm. Và Rupert đã dõi theo cô bé với tư cách vừa là một người cha, vừa là một hoàng đế.
Bây giờ, ngày ông thực hiện lời hứa cuối cùng cũng đã đến. Tin rằng cô bé giờ đây đã xứng đáng để sử dụng Raven, ông đã tặng nó cho cô. Fiona cảm ơn ông, lắp bắp nhiều lần. Nhưng sự chú ý của cô bé vẫn dồn vào Raven, và sau khi bày tỏ lòng biết ơn, cô bé ôm chặt lấy Rupert. Cuối cùng cô bé cũng đã có được thứ mà trái tim mình khao khát nhất trong sáu năm qua. Niềm vui của cô bé không thể tả xiết.
◆
Sau khi Hoàng đế Rupert trao cho Fiona thanh Raven, một bảo vật được truyền qua nhiều thế hệ trong dòng máu hoàng tộc, câu chuyện đã lan truyền khắp hoàng cung. Điều này đã làm dấy lên những đồn đoán lớn.
Tin đồn rằng Bệ hạ dự định chỉ định Công chúa Fiona làm người kế vị lan truyền như thể chúng là sự thật hiển nhiên. Đứa con đầu lòng của Rupert là thái tử hai mươi hai tuổi, con của cố Hoàng hậu Frederica. Giống như Rupert, chàng sử dụng hỏa thuật và nổi tiếng là người có sự sáng suốt, hành vi và nhân cách hoàn hảo.
Nhưng tin đồn có đời sống của riêng nó.
“Đó là những lời đồn đại gần đây,” Hans tóm tắt với Rupert.
“Hừm... Ta không ngạc nhiên, xét đến việc có bao nhiêu kẻ sống nhờ vào những chuyện vô bổ này. Khi Đế quốc chỉ là một vương quốc, đã có nhiều phụ nữ trị vì với tư cách là nữ hoàng. Nhưng ta nghĩ việc đặt một gánh nặng lớn như vậy lên vai Fiona là không công bằng.”
Với một tiếng thở dài, Rupert về cơ bản đã tuyên bố với Hans rằng ông không có ý định để Fiona làm người kế vị.
“Ta đưa cho con bé Raven,” ông giải thích, “vì con bé hợp với thanh kiếm đó hơn nhiều.”
“Vậy sao ạ?”
“Phải. Ta cũng có thể sử dụng nó, dĩ nhiên. Đó không phải là vấn đề. Chỉ là... ta chưa bao giờ có thể hoàn toàn hòa làm một với nó. Truyền thuyết về Raven nói rằng nếu thanh kiếm thừa nhận chủ nhân của nó, nó không chỉ giúp ra đòn nhanh hơn mà còn tăng tốc độ cho người sử dụng.”
“Nếu thần nhớ không lầm, Raven sở hữu cả thuộc tính hỏa và phong...”
“Chính xác. Một thanh ma kiếm rất hiếm về mặt đó. Và gió chính là vấn đề. Vũ khí đó đã từ chối công nhận ta về mặt đó, vì vậy ta không bao giờ có thể phát huy hết tiềm năng của nó. Ta không biết liệu Fiona có thể thành công ở nơi ta đã thất bại hay không, nhưng không giống ta, con bé có tài năng về ma thuật.”
Khi Rupert nói, ông dường như đang hồi tưởng về người vợ quá cố Frederica...
“Bệ hạ nghi ngờ rằng cô bé sẽ có thể sử dụng quang ma thuật giống như cố Hoàng hậu của chúng ta.”
“Đúng vậy. Cuối cùng, ta không thể nói chắc chắn tiềm năng của con bé nằm ở đâu. Kiếm là lĩnh vực của ta, không phải ma thuật.”
◆
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hội ở phía bắc Đế quốc một cách an toàn, Oscar tiến về đế đô cùng các thành viên trong tổ đội tạm thời của mình.
“Tôi biết ngay mà. Có cậu ở đây, việc chiến đấu dễ kiểm soát hơn nhiều, Oscar,” Elmer nói. Anh là một kiếm sĩ và là đội trưởng của tổ đội.
“Chuyển đến kinh đô đúng là một quyết định đúng đắn,” Zasha, một người sử dụng song kiếm, nói.
Tổ đội sáu người có tên là “Shooting Spree” (Cuồng Xạ). Khi Oscar còn đóng quân tại Hemleben ở phía đông nam Đế quốc, nhóm mạo hiểm giả hạng C này đã nhiều lần lập tổ đội tạm thời với cậu. Họ thậm chí đã đánh bại được hổ hoàng đế, được cho là ác mộng của vùng đất đó.
Các thành viên của Shooting Spree không hề ghét Oscar. Thực tế, họ quý mến cậu, và bản thân Oscar cũng thích hợp tác với họ hơn mỗi khi phải làm việc cùng người khác. Nhưng sau khi cậu chuyển đến đế đô để thu thập thêm thông tin về người đàn ông có sẹo, họ đã có ít cơ hội làm việc cùng nhau hơn.
Tuy nhiên, chín tháng trước, Shooting Spree đã chuyển đến kinh đô do cuộc Đại chiến giữa Liên bang và Vương quốc. Bản thân Đế quốc vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi sự tàn phá của cuộc xung đột, nhưng tác động đến phần còn lại của thế giới là rất lớn.
Với năng lực sản xuất của cả Vương quốc và Liên bang bị tê liệt, họ phải nhập khẩu nhiều hàng hóa từ Đế quốc. Kết quả là, nền kinh tế của Đế quốc đã bùng nổ. Tuy nhiên, đồng thời, người tị nạn từ cả hai quốc gia đã tràn vào, và an ninh công cộng ở những nơi gần biên giới đã xấu đi.
Hemleben, nơi Shooting Spree từng đóng quân, là một trong những thành phố của Đế quốc bị ảnh hưởng. Nó nằm ở phía đông nam của Đế quốc, gần cả Liên bang và Vương quốc. Nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đã di dời đến gần trung tâm địa lý của Đế quốc. Nhiều mạo hiểm giả đang kiếm sống cũng rời khỏi thành phố, trong đó có các thành viên của Shooting Spree. Mạo hiểm giả càng có kỹ năng, họ càng kiếm được nhiều tiền, và đây là những người đầu tiên rời đi, vì vậy hầu hết những người ở lại đều là hạng D trở xuống.
Vào thời điểm Shooting Spree định cư lâu dài tại kinh đô, Oscar đang làm vệ sĩ nội trú cho Hầu tước phu nhân Maria Kulkova. Công việc của cậu đủ bận rộn để cậu không bao giờ lộ diện tại hội mạo hiểm giả địa phương. Dĩ nhiên, những công việc hộ tống đó đều do Moritz Bachmann, hội trưởng, làm trung gian, vì vậy không ai khiển trách Oscar vì đã vắng mặt khỏi hội trong suốt sáu tháng.
Đó là khoảng thời gian để các thành viên của Shooting Spree và Oscar đoàn tụ. Đây là lần thứ ba họ lại hợp tác tạm thời.
“Tôi rất biết ơn về phần thưởng, nhưng đường về kinh đô còn xa quá, nhỉ?”
“Đặc biệt là khi quái vật tấn công ngay cả khi đang di chuyển ở phía bắc.”
Hai cung thủ song sinh Jusch và Rusch nhai những quả abble, một đặc sản của phương bắc.
“Đừng nói những điều như thế nữa nếu không các cậu sẽ gieo rắc xui xẻo—” Elmbar bắt đầu.
“Aaaaah!” một tiếng hét của một người đàn ông vang lên từ xa.
“Thật luôn à?” Zasha nhìn qua lại giữa hai anh em song sinh và Elmer.
“Đ-Đừng đổ lỗi cho chúng tôi!”
“K-Không phải lỗi của chúng tôi!”
Elmer lắc đầu trước những lời phản đối của hai anh em song sinh.
“Lúc nãy tôi thấy một thứ trông giống wyvern bay trên trời,” Oscar nói.
“Thật luôn à?” Zasha nói lần thứ hai.
“Tất nhiên, tôi không biết liệu điều đó có liên quan gì đến tiếng hét chúng ta vừa nghe không...” Oscar tiếp tục.
“Nếu đó thực sự là một con wyvern, thì chắc chắn có liên quan. Chúng ta có thể gặp rắc rối rồi.” Elmer cau mày, chìm sâu vào suy nghĩ. “Chết tiệt, nếu chúng ta phớt lờ chuyện này thì tôi sẽ áy náy không yên. Chúng ta không có cửa thắng một con wyvern, vì vậy kế hoạch là thế này: Chúng ta quan sát từ xa. Nếu còn ai sống sót, chúng ta sẽ giúp đỡ sau khi con wyvern đã đi.”
Sáu người còn lại gật đầu với quyết định của Elmer. Thách thức wyvern chỉ với bảy người sẽ là liều lĩnh, nhưng bỏ rơi hoàn toàn những nạn nhân tiềm năng sẽ cảm thấy rất tồi tệ. Nếu người chết có để lại bất kỳ vật kỷ niệm nào, ít nhất họ cũng có thể mang chúng về... Elmer nghĩ rằng đó thực tế là sự thỏa hiệp tốt nhất trong tình huống không có lối thoát này.
Cả nhóm tiếp cận nguồn gốc của tiếng hét, ẩn mình trong bụi rậm và quan sát sự việc.
“Nó ở đó,” Anne, trinh sát của họ, chỉ tay và nói nhỏ.
Phía trước họ là hai cỗ xe bị lật, một trong số đó không có ngựa. Ba người đàn ông trông giống thương nhân và sáu người đàn ông dường như là mạo hiểm giả làm hộ tống đang đứng gần đó. Mọi người đều đang nhìn lên trời. Khi Oscar và các thành viên của Shooting Spree làm điều tương tự, họ thấy một sinh vật khổng lồ đang lượn vòng chậm rãi, ăn thịt một con ngựa.
“Phải, đó chắc chắn là một con wyvern,” Elmer nói, cả giọng nói và biểu cảm đều u ám. Anh đã hy vọng rằng Oscar đã nhầm, nhưng cảnh tượng trên đầu họ đã dập tắt hy vọng đó.
“Tên không có tác dụng với wyvern,” Jusch nói.
“Ma thuật cũng vậy,” Rusch nói thêm.
“Các mạo hiểm giả bị thương rồi,” Mesalt, người chữa trị, nói.
“Đó chắc hẳn là Phong Trảm của wyvern. Những cú đánh của nó lớn hơn nhiều so với một người...” Elmer cay đắng nói.
Khoảnh khắc anh nói xong, con wyvern lao xuống cỗ xe và bay lên một giây sau đó, quắp theo một con ngựa thứ hai trong móng vuốt. Khi bay lên không trung, nó khéo léo tung con ngựa về phía miệng, ngoạm lấy và bắt đầu nhai.
Họ không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên họ thực sự nhìn thấy một con wyvern. Họ bị choáng ngợp bởi sức mạnh của nó.
Tất cả ngoại trừ một người.
“Nếu chúng ta đập nát đầu nó...” một giọng nói lẩm bẩm.
“Một trong những người đó có thể là người tiếp theo,” Zasha cố gắng nói. Mặc dù giọng nói của anh đầy thất vọng, anh hiểu rằng không có gì mình có thể làm được. Việc phải đứng đó nhìn khiến tất cả họ đều cảm thấy cay đắng.
“Chết tiệt...” Elmer nói.
Trong khi đó...
“Ừm, có một việc tôi muốn thử,” Oscar nói.
“Hửm?” Elmer tò mò nghiêng đầu.
“Nếu chúng ta thành công, chúng ta có thể thoát khỏi đây. Nhưng nếu thất bại, con wyvern bị thương sẽ lao về phía chúng ta.”
Sáu thành viên của Shooting Spree nhìn nhau khi nghe những lời của Oscar.
Không thể phủ nhận tài năng của cậu. Với tư cách là một kiếm sĩ, cậu đã vượt qua Elmer, một người chuyên nghiệp, và cả sáu người đều biết cậu cũng là một pháp sư phi thường. Nhưng ngay cả như vậy, thật khó để tưởng tượng rằng cậu có thể một mình đối đầu với một con wyvern. Wyvern đơn giản là những con quái vật mà ít người có thể mong đợi đối phó.
Tuy nhiên, vào một thời điểm nào đó, cả nhóm đã bắt đầu hy vọng. Giờ nghĩ lại, chính pháp sư đứng trước mặt họ đã giáng đòn cuối cùng vào con hổ hoàng đế, ác mộng của đất liền. Wyvern được cho là nỗi kinh hoàng của bầu trời. Vậy nên có lẽ...
Sáu người lại nhìn nhau và tất cả đều gật đầu.
“Oscar, làm đi,” Elmer nói thay cho tất cả họ.
“Đã rõ.” Cậu gật đầu chắc nịch.
Lần tiếp theo con wyvern lao xuống, chuyện đó đã xảy ra. Có lẽ nó đang nhắm vào một trong những con người lần này, nhưng không ai có thể biết chắc chắn.
Bởi vì, vào khoảnh khắc đó, Oscar giơ tay phải lên. Một ngọn lửa nhỏ bắn ra với tốc độ tia chớp, đánh trúng đầu con wyvern một cách hoàn hảo.
BÙM.
Khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào, đầu con wyvern nổ tung từ bên trong, như thể bị một quả bom xuyên phá hầm ngầm đánh trúng. Con wyvern lướt trong không trung một lúc trước khi rơi sầm xuống đất.
Không ai trong đoàn thương nhân di chuyển. Ngay khi họ đã chấp nhận sự thật rằng một trong số họ chắc chắn sẽ là nạn nhân tiếp theo của con wyvern, sinh vật đó đột nhiên rơi xuống, không đầu, ngay cạnh họ. Họ thấy tình hình hoàn toàn khó hiểu.
Sáu thành viên của Shooting Spree cũng cảm thấy như vậy.
“Hả?” Elmer thốt lên, nói lên suy nghĩ chung của cả sáu người. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Họ biết đầu con wyvern đã nổ tung. Họ biết điều đó xảy ra là do ma thuật của Oscar. Nhưng làm thế nào? Họ cũng có câu trả lời ngay đó: Oscar chỉ đơn giản là đã sử dụng đúng câu thần chú. Trong trường hợp đó, mọi chuyện tốt đẹp cả thôi?
“Không thể nào!” Elmer hét lên không cần ai hỏi. Không ai biết anh đang tranh cãi với ai.
Cơ thể của một con wyvern liên tục tạo ra một màng phòng thủ bằng không khí làm chệch hướng mọi đòn tấn công vật lý và ma thuật. Vậy điều này có nghĩa là lớp rào chắn không bao trùm đầu của nó không? Không thể nào. Đó là mục tiêu đầu tiên mà mọi người nhắm đến, đặc biệt là những kẻ yếu.
Nhiều pháp sư đã tung ra vô số phép thuật vào đầu wyvern trước đây, nhưng chưa ai từng nghe nói có người hạ gục nó bằng một đòn duy nhất.
Và thế nhưng hiện tượng đó vừa xảy ra ngay trước mắt họ.
Vậy chính xác thì người ta phản ứng thế nào trong một tình huống như vậy? Hầu hết thời gian, họ tách mình ra khỏi thực tại.
“Chà,” Elmer nói.
“Thời tiết hôm nay tuyệt vời quá nhỉ?”
“Đ-Đúng vậy,” Zasha đồng ý. “Nắng ấm thật dễ chịu.”
Những người khác, như Anne, lại thích đối mặt trực diện với sự thật. Cô lắc đầu và vỗ vào đầu Elmer và Zasha.
“Á!”
“Ui da!”
“Bỏ cuộc và đối mặt với sự thật đi,” cô nói nhỏ.
Elmer và Zasha nhìn nhau. Sau đó, cả hai cùng gật đầu, nhìn Oscar và nói.
“Làm tốt lắm, Oscar.”
“Chúng ta hãy đến chỗ mấy cỗ xe thôi.”
“Được!”
◆
“Maria, một lần nữa cảm ơn ngài đã chọn tôi.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Khi Oscar trở về đế đô, cậu đã nhận được một yêu cầu từ Hầu tước phu nhân Maria Kulkova làm vệ sĩ cho bà đang chờ sẵn. Thời hạn hợp đồng là khoảng sáu tháng, giống như lần trước. Dĩ nhiên, cậu không có phản đối gì.
Sau khi xin lỗi các thành viên của Shooting Spree, những người đang định tổ chức tiệc mừng, Oscar đã ngay lập tức đến dinh thự Kulkova. Tại bữa tiệc sau đó, hai anh em song sinh Jusch và Rusch đã uống quá nhiều và bắt đầu lảm nhảm say xỉn vì Oscar yêu quý của họ đã về nhà—nhưng đó là một bí mật.
Mặc dù cậu đã đến gặp bà ngay sau khi hoàn thành báo cáo cho hội mạo hiểm giả, Maria đã biết về chiến công của họ.
“Oscar, có thật là cậu đã một mình đánh bại wyvern không?”
“Không phải một mình. Tôi đã ở cùng mọi người trong Shooting Spree.”
“Nhưng ta nghe nói cậu đã thổi bay đầu nó bằng một đòn hỏa thuật duy nhất.”
Bà vẫn nắm bắt thông tin nhanh nhạy như mọi khi. Ngay cả cậu cũng không thể không cười gượng. Nhìn thấy biểu cảm đó khiến Maria vui vẻ. Dù bà vui mừng khi thấy cậu thành công, bà còn hài lòng hơn bởi việc cậu đã trở nên biểu cảm hơn rất nhiều.
Đó là một sự dịu dàng mà bà chưa bao giờ tưởng tượng được từ Oscar một năm trước. Từng chút một, bà cảm thấy rằng những góc sâu thẳm đóng băng trong trái tim cậu đang tan chảy. Hơn bất cứ điều gì, bà yêu thích việc quan sát mọi người trưởng thành. Sự yêu thích này càng sâu sắc hơn sau khi chứng kiến sự tiến bộ của cậu trong sáu tháng qua.
Tất nhiên, Maria hiểu rõ điều này về tính cách của mình. Lý do bà bắt đầu tổ chức các salon của mình ngay từ đầu là vì nó mang lại cho bà niềm vui khi thấy mọi người trưởng thành từ sự tương tác với người khác.
“Ồ, Oscar, có một người ta muốn giới thiệu với cậu. Vui lòng đi cùng ta vào ngày mốt.”
“Tôi đã rõ.”
Tại hoàng cung, Oscar đi theo Maria trong bộ lễ phục của mình, được đặt may gấp. Chỉ trong một năm, cậu đã cao hơn 175 cm, vượt qua chiều cao của Maria và không còn mặc vừa quần áo của năm ngoái.
Nhưng đây là Hầu tước phu nhân của Kulkova. Việc triệu tập thợ may giỏi nhất kinh thành để may quần áo mới cho cậu kịp thời là một chuyện nhỏ đối với bà. Suy cho cùng, bạn không thể mặc bất kỳ bộ quần áo cũ nào để đến thăm hoàng cung.
“Rất vui được gặp lại cậu, Oscar.”
“Thưa Bệ hạ, thần hy vọng người vẫn luôn khỏe mạnh kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt...”
“Đừng có cứng nhắc như vậy, chàng trai. Chúng ta không phải người lạ.”
Oscar tự hỏi liệu các đại quý tộc khác của Đế quốc có ghét các nghi thức trang trọng nhiều như Maria và hoàng đế không... Cậu thực sự bối rối. Nhưng thực tế, Rupert và Maria chỉ là những người lập dị.
“Ta nghe nói cậu đã hạ một con wyvern chỉ bằng một phép thuật duy nhất.”
“Thần rất xấu hổ khi Bệ hạ lại biết chuyện này...”
“Bah, đừng như vậy. Cậu mới mười sáu tuổi, phải không? Đạt được thành tựu như vậy ở tuổi đó thật tuyệt vời! Không thể yên tâm hơn khi có một người đáng tin cậy như cậu ở phe chúng ta.”
Hoàng đế Rupert hết lời ca ngợi. Ông nổi tiếng là người trọng dụng nhân tài hơn nhiều so với những người tiền nhiệm. Mặc dù tinh thần của chính Đế quốc về cơ bản là chế độ nhân tài, ông lại đặt tầm quan trọng một cách bất thường vào năng lực cá nhân.
Về lý thuyết, chế độ nhân tài nghe có vẻ tốt, nhưng trong thực tế, nó khá khó thực hiện. Nhiệm vụ này đặc biệt khó khăn trong một tổ chức lớn. Thử thách là gì, bạn có thể hỏi? Đó là đánh giá. Giống như hầu hết mọi thứ, việc đánh giá khó hơn là bị đánh giá... Thông thường, người đánh giá là nguyên nhân của hầu hết các vấn đề, điển hình là bằng cách thay đổi tiêu chí đánh giá. Kết quả sẽ thay đổi liên tục tùy thuộc vào người thực hiện đánh giá.
Không có một tổ chức nào mà người đánh giá không thay đổi... Con người luôn được thay thế, và điều đó cũng bao gồm cả những người đánh giá. Khi điều đó xảy ra, các vấn đề trở nên đặc biệt rõ ràng. Một người đánh giá đơn giản không thể tiến hành đánh giá của họ theo cách giống như người tiền nhiệm. Mọi người đều là con người. Nhưng điều đó chỉ dẫn đến sự không hài lòng của các nhân viên bị đánh giá.
“Trước đây tôi đã nhận được một đánh giá tích cực.”
“Nhưng tôi đã làm chính xác những gì tôi được bảo.”
“Sếp mới của tôi đang sử dụng tiêu chí nào để đánh giá tôi?”
Rất có thể không thể tồn tại một chế độ nhân tài làm hài lòng tất cả mọi người.
Nhưng ở Đế quốc, hoàng đế là người phân xử cuối cùng. Những phán quyết của ông là tuyệt đối. Nghịch lý thay, điều đó có thể lại tốt hơn.
“Hãy làm việc đủ tốt để không làm Bệ hạ thất vọng.”
Tình cảm như vậy đã trở thành một nguyên tắc chỉ đạo. Điều đó có nghĩa là nịnh hót hoàng đế không? Vâng, không sao cả. Đế quốc thuộc về ông, suy cho cùng.
Dù sao đi nữa, Rupert, người theo chế độ nhân tài, đánh giá cao Oscar và việc biết được điều đó làm Maria hài lòng.
“Maria, ta thấy lần này cô đã đưa Oscar theo. Để giới thiệu cậu ta với Fiona, hả?”
“Ngài nói rất đúng. Cậu ấy cũng sẽ tham gia salon, vì vậy tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu để cậu ấy và Điện hạ làm quen trước.”
“Một quyết định sáng suốt. Hừm, con bé có thể ở đâu nhỉ... Rất có thể đang vung kiếm ở biệt viện ngay bây giờ. Ta sẽ tự mình đưa các vị đến chỗ con bé.”
Hoàng đế Rupert đứng dậy.
“B-Bệ hạ, xin đừng, chúng thần có thể tự tìm đường...” Maria nói, bối rối. Ngay cả bà cũng không ngờ chính hoàng đế lại dẫn đường.
“Không sao, không sao cả. Một người cha có thực sự cần lý do để muốn dành thêm một chút thời gian với con gái mình không?”
Với một tiếng cười sảng khoái, Rupert sải bước đi trước.
Maria và Oscar liếc nhìn nhau, rồi vội vã đi theo ông.
◆
Lông gáy Oscar dựng đứng khi cậu bước vào khuôn viên biệt viện của Fiona.
Có gì đó không ổn.
Cậu không biết đó là gì, nhưng cậu cảm thấy như có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra.
“Có gì đó không ổn. Đi nào, hai vị.”
Rupert dường như cũng cảm nhận được điều tương tự và chạy lên trước. Với tư cách là hoàng đế, ông đã trải qua hàng chục trận chiến. Giác quan nhạy bén của ông phát hiện ra ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất trong không khí.
Họ chạy đến sân trong ở trung tâm biệt viện, nơi Fiona luôn luyện kiếm. Rupert, người chạy vào đầu tiên, đã chết lặng trước những gì ông nhìn thấy: Những lưỡi lửa mỏng manh bùng lên từ khắp cơ thể cô bé khi cô bé nắm chặt thanh kiếm Raven trong tay phải.
“Chuyện quái gì thế này?” Maria, người đã đuổi kịp ông, nói dở dang.
Oscar cau mày, quan sát cảnh tượng một cách cẩn thận. Sau một lúc, cậu khẽ gật đầu. “Thanh kiếm đó đang kiểm soát tâm trí cô bé.”
“Cái gì?!”
Cậu đã tìm kiếm dòng chảy của ma lực và tìm thấy nguồn gốc của nó trong thanh kiếm mà Fiona đang cầm. Ngoài ba người họ, các thị nữ của Fiona cũng ở đó, nhưng không ai trong số họ di chuyển.
Chẳng mấy chốc, cô bé bắt đầu vung kiếm. Cô bé chém một cách bừa bãi, đầy điên cuồng hoặc ngây ngất. Tuy nhiên, đó không phải là một thanh kiếm bình thường... Một cô bé mười tuổi với cơ thể chưa phát triển đầy đủ không thể vung thanh kiếm đó một cách hoang dại như vậy mà không gây ra tổn hại không thể khắc phục cho bản thân.
“Ta phải ngăn chặn việc này,” Rupert lẩm bẩm, nhưng ông không thể tìm được thời điểm thích hợp để can thiệp.
Không chỉ quỹ đạo của thanh kiếm thất thường, mà hỏa thuật tấn công cũng đang phun ra từ vũ khí. Nếu ông nhảy vào một cách bất cẩn, ông sẽ bị bỏng.
“Để tôi,” Oscar nói. Không chút do dự, cậu lao về phía cô bé.
Đương nhiên, Fiona, với tâm trí và cơ thể bị Raven kiểm soát, đã vung lưỡi kiếm về phía Oscar và tung ra một phép thuật lửa. Oscar dùng Rào Chắn để làm chệch hướng ma thuật, thu hẹp khoảng cách giữa họ gần như ngay lập tức, né cú vung của cô bé, và đấm thẳng vào chấn thủy của cô.
“Ực!”
Cô bé phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, rồi ngất đi.
Raven tuột khỏi tay cô và rơi xuống đất.
“Fiona!” Rupert hoảng hốt chạy tới.
“Tôi đã cố gắng nhẹ tay, nhưng... Tôi xin lỗi,” Oscar nói.
Mặc dù không còn lựa chọn nào khác, cậu biết không có bậc cha mẹ nào có thể giữ bình tĩnh sau khi thấy con gái mình bị đánh ngay trước mắt. Hoặc cậu đã nghĩ vậy... Tuy nhiên, Rupert có bản năng của cả một người cha và một hoàng đế.
“Đừng xin lỗi. Cậu đã làm điều đó để ta không phải làm. Ta rất biết ơn cậu.” Rupert cúi đầu trong khi ôm Fiona trong tay.
Vào khoảnh khắc đó, Oscar cảm thấy vô cùng ấn tượng trước đức độ của người đàn ông trước mặt mình. Không dễ để một người cai trị có thể dễ dàng khiêm tốn trước thần dân của mình như vậy...
Ngự y được triệu tập và ngay lập tức đến để chữa trị cho Fiona. Khi ông nói rằng cô bé chỉ bất tỉnh và ngoài ra không bị thương, Rupert, Oscar và Maria đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chết tiệt... Ta chưa bao giờ nghĩ Raven sẽ kiểm soát con bé như vậy... Ta có phạm sai lầm khi giao nó cho Fiona chỉ vì tin rằng chúng sẽ là một cặp đôi hoàn hảo không?”
Oscar khẽ lắc đầu. “Xin mạn phép Bệ hạ, thần nghĩ là ngược lại.”
“Ồ?”
“Raven và Điện hạ tương thích một cách đáng kinh ngạc, đó chính là lý do tại sao điều đó xảy ra. Có lẽ cô bé đã cố gắng phát huy hết khả năng của thanh kiếm, và Raven, hòa hợp với cô bé, đã đáp lại mong muốn của cô. Nhưng Điện hạ có lẽ chưa quen với việc sử dụng lượng mana cần thiết để phát huy toàn bộ sức mạnh của Raven...”
“Lập luận của cậu rất hợp lý. Ta biết rõ con gái ta thích luyện kiếm đến mức nào. Con bé sẽ không dừng lại trừ khi bị ép buộc, nhưng... Nghĩ lại thì, ta chưa bao giờ nghe nói con bé luyện tập ma thuật. Có lẽ vì con bé luôn có thể sử dụng hỏa thuật và quang thuật như bản năng thứ hai. Điều này đã như vậy gần như từ khi con bé mới sinh.” Rupert tỏ ra bị thuyết phục sau khi nghe lý thuyết của Oscar.
Và điều đó đã làm cậu bé ngạc nhiên. “Thưa Bệ hạ, thần có thể giả định rằng Điện hạ thi triển ma thuật mà không cần niệm chú không ạ?”
“Đúng vậy. Fiona giống hệt cậu về mặt đó, Oscar.”
“Thần hiểu rồi...” Oscar khẽ gật đầu, đi đến một kết luận. “Thưa Bệ hạ, thần chắc chắn rằng người biết rằng các câu niệm chú có tác dụng điều chỉnh phép thuật, đảm bảo chúng không vượt quá ý định của người dùng. Tuy nhiên, ma thuật được thi triển mà không có câu niệm chú có thể vượt khỏi tầm kiểm soát của người thi triển nếu họ không thể tự mình điều chỉnh ma thuật.”
“Hừm, hừm.”
“Thần nghĩ đó là những gì đã xảy ra lần này.”
“Nói cách khác, trừ khi Fiona luyện tập ma thuật nhiều hơn, con bé sẽ không thể phát huy hết sức mạnh của Raven.”
“Vâng. Nói cách khác, nếu cô bé trở nên thành thạo trong việc sử dụng ma thuật và luyện tập kiểm soát sức mạnh của Raven từng chút một, cuối cùng cô bé sẽ trở thành một kiếm sĩ và pháp sư vĩ đại...” Oscar kết luận.
“Cảm ơn cậu đã khai sáng cho ta, Oscar. Ta phải nói rằng, ta rất ấn tượng với sự hiểu biết của cậu về chủ đề tương thích.”
“Cha nuôi của thần đã dạy thần về một trường hợp tương tự xảy ra từ lâu,” Oscar nói. Người trưởng lão thực sự đã truyền lại rất nhiều kiến thức cho cậu.
“Maria nói với ta mọi người đều gọi ông ấy là ‘trưởng lão’. Ông ấy có phải là một học giả danh tiếng không?”
“Không, ông ấy là một nam tước đã nghỉ hưu.”
“Ồ hô. Một công dân Đế quốc?”
“Không, của Liên bang. Nam tước Luke Rothko, cựu lãnh chúa của Mashuu.”
Rupert bất động, biểu cảm của ông trở nên hoài niệm, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Vậy ra Lãnh chúa Luke là cha nuôi của cậu à, Oscar...”
“Thưa Bệ hạ, có lẽ người biết trưởng lão...?”
“Phải. Một thời gian dài trước đây... Thực tế, một thời gian rất dài trước đây, ông ấy cũng đã chăm sóc ta. Cậu thấy đấy, ông ấy còn hơn cả tước vị của mình. Ông ấy được biết đến là nhà văn hóa dân gian uyên bác nhất ở phương bắc.”
“Các nhà văn hóa dân gian chuyên nghiên cứu lịch sử và văn hóa dân gian, phải không ạ?”
“Chính xác. Nghiên cứu của Lãnh chúa Luke rất kỹ lưỡng cả về chiều sâu lẫn chiều rộng. Các bài báo của ông ấy luôn rất hấp dẫn để đọc. Không có gì ngạc nhiên khi cậu biết nhiều như vậy, Oscar, vì cậu đã học dưới sự chỉ dạy của ông ấy!” Rupert cười khúc khích.
Chỉ có Maria nhận thấy một chút cô đơn trong tiếng cười của ông.
“Điều đó làm ta nhớ ra. Ông ấy đã chết trong một cuộc tấn công của bọn cướp. Có đúng không?”
“Vâng...” Oscar dừng lại, nhắm mắt. Một lúc sau, mắt cậu mở to. “Chúng đã giết ông ấy ngay trước mắt thần.”
“Cái gì...?” Rupert không bao giờ có thể tưởng tượng được điều như vậy lại xảy ra. Ông nhìn chằm chằm vào cậu bé trong sự kinh ngạc.
“Thần sẽ trả thù.”
Mặc dù giọng của Oscar rất nhỏ, nhưng sự quyết tâm cháy bỏng trong mắt cậu rõ ràng đối với tất cả mọi người.
◆
“Maria,” Rupert nói, quay về phía bà. “Có một việc ta phải hỏi cậu ấy.”
Bà mỉm cười và gật đầu. “Tất nhiên, thưa Bệ hạ. Đừng lo lắng cho tôi.”
“Thứ lỗi cho ta.” Sau đó Rupert quay sang Oscar. “Cậu sẽ dạy ma thuật cho Fiona chứ?”
“Thần không nghe rõ ạ?”
Sự bối rối của Oscar không có gì đáng ngạc nhiên. Suy cho cùng, chính hoàng đế vừa yêu cầu một mạo hiểm giả tầm thường dạy ma thuật cho một công chúa. Có vô số pháp sư trong cung mà Rupert có thể triệu tập thay thế.
“Vì trí tuệ của cậu, kiến thức uyên bác mà cậu thừa hưởng từ Lãnh chúa Luke, và kinh nghiệm của chính cậu, ta tin rằng chỉ có mình cậu mới hiểu được tình hình hiện tại của Fiona. Vì vậy, xin cậu, ta muốn cậu dạy con gái ta sử dụng ma thuật và cuối cùng là Raven, một cách tốt nhất có thể. Cậu nghĩ sao?”
Rupert cúi đầu.
Hoàng đế đã khiêm nhường không chỉ một lần mà đến hai lần. Điều đó còn hơn cả gây sốc—nó thật đáng sợ.
“Thưa Bệ hạ, xin đừng, người không cần phải làm vậy! Tất nhiên, thần sẽ làm mọi thứ có thể!” Oscar nói.
“Tuyệt vời! Ta mang nợ cậu. Maria, cô cũng vậy, hãy đến thăm Fiona bất cứ khi nào cô muốn. Con bé không có bạn bè cùng tuổi. Sẽ làm ta hạnh phúc nếu cô là người mà con bé có thể tâm sự.”
“Vâng, tất nhiên rồi,” Maria trả lời với một nụ cười.
Và thế là, Oscar, chàng mạo hiểm giả trẻ tuổi, đã trở thành thị thần riêng của Công chúa Fiona. Cậu mười sáu tuổi và cô bé mười tuổi.