Sáng hôm sau, đoàn viễn chinh do Hugh McGrath dẫn đầu rời làng Kona. Chuyến đi hoàn toàn yên bình, và họ đã đến trang viên của Nam tước Momoru vào lúc ba giờ chiều.
Ryo đứng trước trang viên, và một kịch bản quen thuộc trong game nhập vai chợt lóe lên trong đầu cậu. Chắc mẩm trang viên này đã rơi vào tay ma cà rồng, và vị quản gia đại diện kia không ai khác chính là một quyến thuộc. Và rồi, cả đội sẽ sập bẫy, kích hoạt một sự kiện chiến đấu bắt buộc! Giữa vòng vây của hơn trăm quyến thuộc, gã ma cà rồng sẽ phá lên cười ngạo nghễ: ‘Lũ ngu xuẩn các ngươi đã sa bẫy rồi! Oa ha ha ha!’
Suy nghĩ là vậy, nên một nụ cười nhàn nhạt bất giác nở trên môi cậu…
Đương nhiên, ba người ở Phòng Mười đều nhận ra biểu cảm đó và lập tức thì thầm với nhau.
"Biểu cảm của Ryo kìa..."
"Ừ, không lẫn vào đâu được, chắc chắn là..."
"Lại đang âm mưu chuyện gì mờ ám trong đầu rồi."
Vì đã quá thân quen, Amon, Eto và Nils có thể đọc vị được Ryo một cách dễ dàng.
"Này, Ryo." Hugh đột nhiên gọi cậu.
"Vâng, có chuyện gì ạ?" Ryo ngay lập tức thu lại nụ cười, chỉnh đốn biểu cảm và đáp lời nghiêm túc.
"Cậu không đang nghĩ ngợi chuyện gì kỳ quặc đấy chứ?"
"Không, không có gì cả ạ."
Dù không quen biết đã lâu, nhưng với kinh nghiệm của một cựu mạo hiểm giả hạng A, Hugh vẫn đủ nhạy bén để cảm nhận được sự thay đổi của Ryo. Dĩ nhiên, Ryo vẫn đáp lại với vẻ mặt ngây thơ trong sáng, như thể chẳng có chuyện gì.
Dinh thự của lãnh chúa, tương xứng với quy mô trang viên, không quá bề thế, chỉ ngang tầm nhà của một thương nhân khá giả. Người ra đón tiếp họ là quản gia đại diện, một người đàn ông trạc năm mươi lăm tuổi, mang dáng vẻ của một viên chức văn phòng hết sức bình thường. Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, ông ta cũng là một con người hoàn toàn khỏe mạnh.
Khoảnh khắc trông thấy vị quản gia, ba thành viên của ‘Phòng Mười’ đã không bỏ sót cảnh bờ vai Ryo sụp xuống não nề. Họ gần như cảm nhận được tiếng thở dài câm lặng của cậu: Tiếc thật, chẳng có gì xảy ra cả…
"Đúng là cậu ta đã nghĩ đến chuyện không hay mà."
Lời thì thầm của Nils tan vào không khí, chẳng ai nghe thấy…
◆
"Tử tước, điều ngài nói là thật sao?"
Đó là câu trả lời của quản gia đại diện Khenkian, sau khi Larchat xin phép được đến làng chài để xác nhận thông tin về một ma cà rồng có khả năng đã định cư gần đó.
Khenkian kể rằng ông từng là quản đốc của một thương hội từ thời Nam tước Momoru còn là một thương nhân giàu có. Khi Momoru được phong tước, ông được bổ nhiệm làm quản gia đại diện và cử đến đây để quản lý trang viên và làng chài ở vùng cực biên này của vương quốc.
"Nhưng, làng chài đó thì..." Nói đến đây, ông ngập ngừng.
"Có vấn đề gì sao?" Larchat hỏi, cố gắng giữ nụ cười để tạo không khí hợp tác thân thiện, tránh gây áp lực.
"Không hẳn là vấn đề… Thực ra, nơi đó không còn thuộc lãnh địa của Nam tước Momoru nữa."
"Ý ngài là sao?"
Theo lời Khenkian, đã có một cuộc thỏa thuận ở Thủ đô Hoàng gia. Nam tước Momoru đã trả lại làng chài cho hoàng gia để đổi lấy một mảnh đất ở thủ đô. Kết quả là, ngôi làng không còn thuộc quyền quản lý của ông nữa.
"Chuyện đó xảy ra khoảng một năm trước."
Vụ mất tích đầu tiên được ghi nhận là mười tháng trước... Thời gian khá khớp. Có thể có liên quan, Hugh thầm nghĩ.
Nếu ma cà rồng ra tay với làng chài đúng vào thời điểm nơi này không còn thuộc quyền quản lý của Khenkian, việc chúng không để lại dấu vết nào cho đến nay cũng là điều dễ hiểu. Một làng chài hẻo lánh ở vùng cực biên, lại không giáp với quốc gia nào khác, hoàng gia sẽ không mất công cử quan chức đến quản lý. Cục Thuế vụ có thể sẽ cử người đến mỗi năm một lần, nhưng ngoài ra, nơi này gần như bị bỏ mặc.
"Nhưng dù là làng chài, chẳng phải vẫn có những người bán hàng rong ghé qua sao?" Larchat nêu thắc mắc.
"Ngay cả trước khi trở thành lãnh địa của nam tước, dân làng ở đó đã quen tự mình ra khơi để mua sắm. Vì vậy, sau khi tôi không còn đến đó, rất có thể đã không còn ai từ bên ngoài ghé thăm làng nữa." Quản gia Khenkian nhăn mặt, khẽ lắc đầu đáp.
"Ra vậy, tôi hiểu rồi. Theo những gì tôi nghe, tôi không nghĩ ngài quản gia hay nam tước sẽ phải chịu trách nhiệm. Khi báo cáo về trung ương, tôi cũng sẽ nói giúp một lời, xin ngài cứ yên tâm."
"Thật đội ơn ngài, Tử tước."
Larchat hứa sẽ nói giúp, và Khenkian cúi đầu thật sâu để tỏ lòng biết ơn.
◆
"Ba tiếng đồng hồ trên con đường độc đạo này..."
Cả đoàn nghỉ lại trang viên một đêm, sáng hôm sau lên đường đến làng chài. Họ dự kiến đến nơi trước buổi trưa. Kế hoạch này nhằm đảm bảo họ có thể tận dụng ánh sáng ban ngày để chiếm ưu thế, ngay cả khi ngôi làng đã hoàn toàn rơi vào tay ma cà rồng. Nhưng…
"Trời u ám quá," Ryo vừa nhìn lên trời vừa nói.
"Đúng vậy… Graham, trời nhiều mây thế này thì năng lực của Strigoi sẽ thế nào?"
"Hoàn toàn không suy giảm. Chúng sẽ phát huy được toàn bộ sức mạnh." Graham trả lời câu hỏi của Hugh với một nụ cười gượng.
"Phiền rồi đây…" Hugh bực bội nhìn lên bầu trời, rồi chuyển ánh mắt về phía Ryo. "Này Ryo, nếu là cậu, cậu sẽ đối phó với bọn Strigoi thế nào?"
Có lẽ ông chỉ hỏi bâng quơ. Nhưng ngay khi nghe câu trả lời, ông đã hối hận.
"Tôi sẽ cấp đông toàn bộ ngôi làng. Thủy ma thuật có sẵn một giải pháp hoàn hảo cho việc này, gọi là
"Tuyệt đối không! Cậu có bị điên không? Đây là lãnh địa trực thuộc hoàng gia đấy! Nhìn cái mặt cậu là tôi biết cậu sẽ làm thật, đó mới là điều đáng sợ!"
◆
"Hugh hỏi tôi, tôi đã đưa ra một đề xuất hoàn hảo, vậy mà không hiểu sao lại bị từ chối," Ryo vừa đi cùng ba người Phòng Mười vừa cằn nhằn.
"Cậu đã đề xuất gì thế?" Eto tốt bụng hỏi.
"Cậu hỏi hay lắm. Hugh hỏi tôi sẽ chiến đấu với Strigoi thế nào, tôi bèn trả lời là sẽ cấp đông toàn bộ ngôi làng. Tôi còn nói là có sẵn một phép thuật rất phù hợp nữa. Nhưng không hiểu sao ông ấy lại cấm tôi dùng… Dù nó cực kỳ hiệu quả." Ryo lắc đầu nguầy nguậy, than thở cho sự đời trớ trêu.
"Nếu tôi là hội trưởng, tôi cũng nói y như vậy. Ai đời lại đi đóng băng cả ngôi làng chứ..."
"Nhưng làm vậy, chúng sẽ không thể phản công bừa bãi được?"
"Lỡ như còn người bình thường chưa bị biến thành quyến thuộc thì sao…"
"Không sao. Cấp đông không gây chết người, chỉ cần rã đông đúng quy trình là được!" Ryo tự tin khẳng định.
"À… ừ… ra là vậy…" Nils đưa tay lên trán, gật gù. Vẻ mặt anh ta như muốn nói, phải rồi, Ryo nó là cái đứa như thế này đây.
"Thôi, chuyện đóng băng làng tính sau, nhưng khi đối mặt với Strigoi, việc quan trọng nhất là phải hãm chân chúng lại. Nghe nói tốc độ của chúng vượt xa con người." Eto chuyển hướng sang một phương án thực tế hơn.
"Lần trước làm nhiệm vụ ở làng tôi, Ryo đã dùng mấy sợi dây băng trói chân tay quái vật đúng không? Dùng cách đó không được à?"
"Nếu đối thủ quá nhanh, khả năng cao là sẽ không trói trúng." Nils đề xuất, nhưng Ryo lắc đầu phủ nhận.
"Vì vậy, giải pháp tối ưu là đóng băng cả làng…"
"Đã bảo là không được mà!" Nils ngắt lời ngay tắp lự.
"Hãm chân một đối thủ tốc độ cao… đúng là một bài toán kinh điển trong chiến đấu nhỉ."
Amon, người trẻ tuổi nhất, lại đưa ra ý kiến chín chắn nhất. Chuyện này đã trở thành một thông lệ.
Khi chỉ còn khoảng ba mươi phút nữa là đến làng chài,
"Hugh, có hai tên trinh sát."
Báo cáo đó khiến Maurice, trinh sát của nhóm Anh Hùng, phải giật mình. "Không thể nào!?"
"Chúng đang giữ khoảng cách khoảng ba trăm mét. Tôi xác định được nhờ Thủy ma thuật." Ryo khéo léo nhấn mạnh sự ưu việt của hệ ma thuật của mình.
"Thủy ma thuật… đáng sợ thật." Đúng như Ryo dự đoán, Maurice kinh ngạc thì thầm.
"Có trinh sát nghĩa là khả năng cao ngôi làng đã gặp chuyện. Chẳng lẽ tất cả dân làng đều bị biến thành Strigoi thật sao?" Hugh nhăn mặt, lắc đầu vài cái. "Này, Graham. Những kẻ đã biến thành Strigoi có thật sự không thể trở lại làm người được nữa không?"
"Rất tiếc là không. Ở các quốc gia phương Tây, chúng tôi từng tiến hành các thí nghiệm, dù rất phi nhân đạo. Hình như là vì con trai một vị vua đã bị biến thành Strigoi. Nhiều Strigoi đã bị giải phẫu, nhưng não bộ của chúng đã bị biến đổi hoàn toàn, không thể phục hồi. Khi ma cà rồng chủ chết, quyến thuộc cũng sẽ chết. Một mối liên kết ma thuật như vậy đã được hình thành, cộng thêm sự biến đổi về thể chất, nên chúng tôi hoàn toàn bất lực…" Graham kể lại với vẻ mặt cay đắng và tiếc nuối.
"Vậy sao… Đành chịu vậy." Hugh nói rồi dừng lại, quay về phía cả đoàn, giọng ông đanh lại. "Tất cả nghe đây. Nếu Strigoi tấn công, hãy tiêu diệt chúng không chút do dự. Đừng chần chừ! Một giây ngập ngừng của các người có thể đẩy đồng đội vào chỗ chết!"
Giọng nói không lớn, nhưng nặng trĩu, dội thẳng vào tâm can của từng người.
Ba mươi phút sau, khi cả đoàn đến quảng trường ở lối vào làng chài, họ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục sang trọng, đang ngồi trên một chiếc ghế ở trung tâm với vẻ vênh váo. Hai bên hắn là những kẻ không còn có thể gọi là người được nữa. Đó chính là Strigoi.
Sao không phục kích nhỉ? Ma cà rồng cũng thật thà một cách ngớ ngẩn thật, Ryo thầm nghĩ. Lời thì thầm của cậu chỉ có Nils ở bên cạnh nghe thấy. Nils khẽ nhăn mặt lắc đầu, nhưng đó là một bí mật.
Kẻ mở lời trước là ma cà rồng.
"Cuối cùng cũng tới. Lâu hơn ta tưởng đấy." Giọng điệu kẻ cả, đầy vẻ trịch thượng.
"Ồ. Ngươi biết chúng ta đến đây vì mục đích gì sao?"
"Tất nhiên. Để tiêu diệt ta chứ gì. Sẽ rất vui nếu các ngươi là những mạo hiểm giả đủ mạnh đấy."
"Có phải vì con người càng mạnh, khi biến thành quyến thuộc sẽ có năng lực càng cao không?"
"Ngươi cũng hiểu biết đấy chứ." Gã ma cà rồng cười đáp, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Hugh. "Ta sẽ tự giới thiệu trước với những kẻ sắp trở thành quyến thuộc của ta. Tên ta là Kallinikos, Bá tước Haskill."
"Bá tước sao…" Lời thì thầm của Graham nhỏ đến mức không ai nghe thấy, nhưng cú sốc mà ông phải chịu là rất lớn.
Trong lịch sử, các quốc gia phương Tây đã trải qua những cuộc chiến đẫm máu với ma cà rồng kéo dài hơn một thiên niên kỷ. Nhưng trong một trăm năm qua, cuộc chiến đã lắng xuống vì số lượng ma cà rồng giảm đi không rõ lý do. Giờ đây, việc gặp một ma cà rồng cấp Tử tước đã là hiếm, huống chi là cấp Bá tước. Dù đã chuẩn bị những chiến binh hàng đầu là Anh Hùng và một "anh hùng" khác (Hugh), việc phải đối đầu với một đối thủ cấp Bá tước mà không có chút thông tin tình báo nào vẫn khiến một chút lo lắng len lỏi trong lòng Graham.
"Ta không có ý định trở thành quyến thuộc của ngươi nên cũng chẳng buồn giới thiệu. Chỉ là một mạo hiểm giả đến đây để tiêu diệt ma cà rồng mà thôi." Hugh nói xong, tuốt kiếm. Đó là hiệu lệnh. Roman và các thành viên tiền tuyến cũng rút vũ khí, trong khi hậu tuyến vào tư thế sẵn sàng.
"Hừm. Vậy thì hãy trở thành những quyến thuộc vô danh và phục vụ ta cho đến chết đi." Kallinikos vừa dứt lời, toàn bộ Strigoi đồng loạt lao lên.
Trận chiến tiêu diệt ma cà rồng đã bắt đầu ngay tại làng chài, thay vì trong khu rừng như dự tính.
Số lượng Strigoi ước tính hơn sáu mươi. Một nửa trong số đó đồng loạt tấn công. Nhịp điệu trận chiến trở nên dồn dập.
"Roman, chúng ta xử lý tên ma cà rồng!" Hugh hét lên, xuyên qua đám Strigoi và lao thẳng về phía Kallinikos đang chờ ở phía sau cùng. Anh Hùng Roman cũng theo sát gót.
Mười người còn lại chặn đứng đợt tấn công của Strigoi.
"
Ba pháp sư của nhóm Anh Hùng liên tiếp tung ra các đòn tấn công. Nhưng…
"Vô lý!" "Không trúng…" "Tốc độ quái quỷ gì vậy!"
Các phép thuật tấn công vốn có tốc độ đáng nể đều bị né tránh hoàn toàn.
Tuyến phòng thủ cuối cùng chống lại các Strigoi đang áp sát là hai kiếm sĩ của ‘Phòng Mười’, Nils và Amon. Dù kiếm của họ cũng bị né, họ vẫn đang cầm cự bằng cách sử dụng khéo léo những chiếc khiên nhỏ trên tay trái.
Trong tình huống đó, những người duy nhất có thể theo kịp tốc độ của Strigoi là cường hóa sư Ashkahn và trinh sát Maurice. Được tăng tốc nhờ phép
Vậy Ryo đang làm gì?
Tất nhiên cậu không hề lười biếng. Cậu đang dùng
Quả nhiên, tốc độ hình thành không kịp…
Dù
Vấn đề nằm ở đâu? ... À, ra là vậy. Là do độ trễ trong xử lý. Mắt mình phải theo dõi mục tiêu, não bộ phải nhận diện, rồi mệnh lệnh mới được truyền đi để tạo ra phép thuật. Với tốc độ của chúng, quy trình này quá chậm.
Nếu không thể dựa vào mắt, vậy thì… Nếu mình có thể ‘đánh dấu’ chúng bằng một môi trường mà mình toàn quyền kiểm soát thì sao? Ví dụ, làm ướt chúng bằng nước do chính mình tạo ra…
Ryo thì thầm với Graham: "Tôi sẽ cho mưa một chút."
Cậu không cần nói với Eto hay những người khác trong nhóm. Họ đã quá quen với việc bất cứ thứ gì liên quan đến nước và băng đều là tác phẩm của Ryo. Nhưng với nhóm Anh Hùng thì khác. Trước khi Graham kịp phản ứng, Ryo đã niệm chú.
"
Chỉ trong một khoảnh khắc, một cơn mưa bất chợt trút xuống. Nó vừa đủ để không ảnh hưởng đến trận chiến của Roman và Hugh ở tiền tuyến, nhưng lại làm ướt sũng toàn bộ năm mươi Strigoi đang vây hãm hậu tuyến.
Giờ đây, chúng đã bị "đánh dấu". Ryo không cần dùng mắt nữa.
Chính xác hơn, tôi không còn nhận diện mục tiêu là bản thân Strigoi, mà là môi trường nước của tôi đang bám trên chúng.
Cậu tập trung vào lớp nước đó và hình dung chúng đông lại.
"<Đóng Băng>!"
Lớp nước trên bề mặt Strigoi lập tức đóng băng. Lấy đó làm lõi, hơi nước trong không khí cũng bị hút vào, khiến lớp băng lan rộng. Trong nháy mắt, toàn bộ năm mươi Strigoi bị băng bao phủ, chuyển động của chúng trở nên chậm chạp, cứng đờ.
Tất nhiên, không ai bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Các thành viên nhóm Anh Hùng và hai kiếm sĩ của ‘Phòng Mười’ lao lên, lần lượt chém bay đầu những Strigoi đang dần bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
"Coi như… xong rồi sao?" Nils thở hổn hển sau khi chặt đầu tên cuối cùng.
Cuộc chiến ở hậu tuyến đã tạm ổn, nhưng trận chiến thực sự, có lẽ chỉ mới bắt đầu.
Ở tiền tuyến, Roman và Hugh đang đối đầu với Kallinikos và hai Strigoi cận vệ của hắn. Hai tên này, nguyên là mạo hiểm giả, mạnh hơn hẳn những tên khác.
"Ta cũng nên giết thời gian một chút nhỉ." Kallinikos nói, tạo ra một thanh Huyết Kiếm từ lòng bàn tay.
Hắn giao chiến một chọi một với Roman, trong khi Hugh đảm nhận hai tên cận vệ. Kiếm thuật của Kallinikos ở một đẳng cấp rất cao, không hề thua kém Roman. Thời gian càng trôi qua, lợi thế càng nghiêng về phía ma cà rồng với sức bền vượt trội.
Cho đến khi Kallinikos chứng kiến cảnh tượng hơn năm mươi Strigoi của hắn bị tiêu diệt hoàn toàn ở hậu tuyến.
"Chuyện quái gì đang xảy ra…"
Sự dao động của kẻ cầm đầu lập tức ảnh hưởng đến các quyến thuộc. Chớp lấy thời cơ khi hai tên cận vệ khựng lại trong giây lát, Hugh ra tay. Hai nhát kiếm nhanh như chớp chém bay cánh tay cầm vũ khí của chúng, và ngay sau đó, hai cái đầu lăn xuống đất. Một kỹ năng thần sầu.
"Khốn kiếp!" Kallinikos gầm lên. Hắn lùi lại, tạo khoảng cách và khẽ niệm chú. "
Một lớp sương mù vô hình ập vào tâm trí Roman và Hugh. Roman nghiến răng chống cự, nhưng Hugh không chịu nổi, phải quỳ một gối xuống.
"Không lẽ là Hắc ma thuật…" tu sĩ Graham ở hậu tuyến nhận ra, lập tức giơ trượng. "
Một mái vòm năng lượng bảo vệ bao bọc lấy những người ở hậu tuyến.
"Đó là
"Nói cách khác, hắn định để Roman và Hugh tự giết lẫn nhau," Ryo nói. Cậu nhớ lại mình đã từng bị tấn công bởi phép này và tự mình chống lại được. Sera từng nói mình có khả năng xua đuổi tà khí. Có lẽ là nó.
"Hugh có vật phẩm chống lại ma thuật can thiệp tinh thần không ạ?" Ryo hỏi.
"Không thể mong đợi được," Graham lắc đầu. "Vật phẩm đó là cấp quốc bảo."
Abel lại có một thứ như vậy… anh ta rốt cuộc là ai? Ryo thầm nghĩ, nhưng nhanh chóng gạt đi.
Giữa lúc đó, Hugh đứng dậy. Khí chất của ông đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một khối hung hãn, phô bày sức mạnh trần trụi. Ông lao vào Roman, vung kiếm.
Roman đã lường trước được điều này. Anh không hề lơ là. Nếu chỉ một giây mất cảnh giác, nhát kiếm vừa rồi đã kết liễu anh. Tốc độ và sức mạnh của Roman có thể nhỉnh hơn, nhưng kỹ năng của Hugh lại ở một đẳng cấp khác. Mọi đường kiếm của Hugh đều hoàn hảo, từ thời điểm, góc độ, đến cách đỡ đòn và phản công. Roman đang phải chiến đấu dưới một áp lực khủng khiếp chưa từng có.
Trận đấu của họ đẹp đến mê hồn, nhưng đó là một cuộc tử chiến. Ryo quan sát, và sau khoảng mười chiêu, cậu biết Roman sắp thua. Không được, Anh Hùng phải sống để còn diệt Ma Vương.
Cậu hét lên: "Roman! Đổi chỗ cho tôi!"
"Hả?"
"Đổi chỗ! Theo hiệu lệnh, lùi lại! Ba, hai, một, ĐỔI!"
Roman theo phản xạ nhảy lùi lại. Hugh lập tức đuổi theo, nhưng Ryo đã xuất hiện, dùng thanh Murasame với lưỡi kiếm băng chặn đứng ông ta bằng một loạt cú đâm liên hoàn.
Trận chiến chuyển thành Ryo đối đầu với Hugh.
"Ngươi nghĩ mình chống lại được
"Xin từ chối," Ryo đáp gọn, tay vẫn không ngừng đỡ đòn. Cậu đã có kinh nghiệm với phép này, và lần này cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Mục tiêu của Ryo không phải là đánh bại Hugh, mà là phòng thủ. Và đó là sở trường của cậu. Ngay cả khi đối đầu với Sera, cậu cũng có thể cầm cự gần hai giờ. Dù là Hugh, cũng đừng hòng xuyên thủng bức tường phòng ngự thép của Ryo một cách dễ dàng.
Sau hơn hai trăm chiêu, thời điểm Ryo chờ đợi đã đến. Hugh, sau một cú vung kiếm ngang hết lực bị Ryo né được, đã mất thăng bằng và quỳ một gối xuống. Ông ta đã thoát khỏi sự khống chế.
"Chết tiệt…" Hugh lẩm bẩm. Cùng lúc ngẩng đầu lên, một con dao găm phóng ra từ tay trái của ông, bay thẳng về phía Kallinikos.
Đó là một đòn nghi binh. Khi Kallinikos dùng Huyết Kiếm gạt con dao đi, Hugh đã lao đến áp sát. Bốn vệt sáng lóe lên. Cả hai tay và hai chân của Kallinikos bị chém đứt.
"Gự!"
"Vô ích thôi, ta sẽ hồi phục ngay… Hả? Tại sao?"
"Vô ích thôi, ma cà rồng," Hugh nhìn xuống kẻ địch đã tàn phế. "Thanh kiếm của ta là Thánh kiếm Galahad. Nó phong ấn khả năng tái sinh của bọn ngươi."
"Thánh kiếm…? Ở các quốc gia trung ương…"
"Giới thiệu lại nhé. Ta là Hugh McGrath. Hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả Lune."
Kallinikos trông hoàn toàn suy sụp. Ryo vẫn không lơi lỏng cảnh giác, lặng lẽ dùng
Khi hậu tuyến đã tập hợp lại bên trong vòng bảo vệ của Graham, Hugh bắt đầu cuộc thẩm vấn. "Nói đi, Bá tước Haskill. Tại sao ngươi lại ở đây?"
Bằng cách khơi gợi "niềm kiêu hãnh của quý tộc", Hugh đã thành công khiến Kallinikos phải mở miệng.
"Ta bị trục xuất khỏi quê hương sau một cuộc tranh giành quyền lực thất bại. Ta dạt vào đây do bão. Biến dân làng thành Strigoi cũng giống như các ngươi nuôi gà nuôi lợn thôi. Đó là khác biệt về quan điểm."
"Vậy, ngươi có biết gì về Ma nhân đang ngủ yên ở vùng đất này không?"
Lông mày Kallinikos khẽ nhíu lại. Hắn thở dài. "Cách đây một quãng về phía tây có một hang động, bên trong có một cỗ quan tài đá. Ta đã thử chạm vào nó, và ngay lập tức bị hút mất một nửa ma lực. Ta không biết bên trong là gì, nhưng nó rất đáng sợ. Và có lẽ… nó sắp thức tỉnh rồi. Việc hấp thụ ma lực của ta đã đẩy nhanh quá trình đó."
"Sao lại có thể…" Larchat thốt lên kinh hãi.
"Máu của ta sắp cạn rồi. Kết liễu ta đi," Kallinikos nói, giọng yếu ớt.
"Tôi có một câu hỏi," Ryo giơ tay. "Quê hương của ngài, quốc gia ma cà rồng, nó ở đâu?"
Nhiều người giật mình. Sự tồn tại của một quốc gia ma cà rồng có tổ chức là một thông tin chấn động.
"Thằng nhóc ranh mãnh… Ta không thể trả lời câu hỏi đó. Dù hận những kẻ đã trục xuất ta, ta không thể phản bội đồng bào của mình."
Vậy là đủ rồi, Ryo nghĩ. Việc hắn từ chối trả lời chính là bằng chứng cho thấy quốc gia đó nằm ở gần đây, trong phạm vi các quốc gia trung ương.
Khi Ryo lùi lại, cậu nghe thấy Kallinikos lẩm bẩm một câu nhỏ chỉ mình cậu nghe thấy. "Chẳng phải chúng ta đã mất một trăm năm để dẫn dắt chúng phải luôn niệm chú để kích hoạt những ma thuật yếu sao? Lũ này, không một đứa nào niệm chú cả."
Ryo định hỏi lại, nhưng Graham đã bước lên. "Để tôi kết liễu hắn. Ryo, dỡ tường băng đi."
Khi bức tường băng biến mất, Graham rút ra một thanh kiếm thẳng từ bên trong cây trượng của mình. Trượng kiếm! Ryo kinh ngạc.
"Ta không phải là tu sĩ," Graham nói với Kallinikos. "Ta là Đại Tổng Giám mục Graham."
"Đại Tổng Giám mục… không lẽ… Chánh thẩm Tòa án Dị giáo… Thợ săn ma cà rồng… Graham…"
"Gần đúng," Graham nói, đôi mắt lạnh băng. "Ta là Tiến sĩ Graham. Chuyên ngành Ma Cà Rồng học."
Mắt Kallinikos từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ tột cùng. "Ngươi…"
Trước khi hắn kịp nói hết câu, thanh kiếm của Graham đã chém bay đầu và đâm xuyên tim hắn.
"Ngươi là kẻ thứ hai trăm năm mươi sáu."
Sau đó, theo lệnh của Graham, thi thể của Kallinikos bị thiêu rụi hoàn toàn.
"Dù sao thì, mục tiêu chính của chúng ta là Ma nhân," Ryo nhắc nhở mọi người sau khi trận chiến kết thúc.
Họ nhanh chóng tìm thấy hang động. Bên trong là một sảnh lớn với một cỗ quan tài đá ở giữa.
"Không có bẫy vật lý," Maurice báo cáo.
"Nhưng ma cà rồng nói chạm vào sẽ bị hút ma lực…" Graham nói.
Ngay lúc đó, cỗ quan tài bắt đầu phát sáng và rung chuyển dữ dội.
"Ra ngoài mau!" Hugh hét lên.
Cả đoàn vừa kịp thoát ra thì hang động sụp đổ. Từ đống đổ nát, một luồng sáng chói lòa bắn ra, và những tảng đá bị thổi bay tứ tung. Ryo nhanh chóng dựng lên một
Khi bụi lắng xuống, họ thấy một bóng người đang lơ lửng giữa ánh sáng. Đó là một mỹ nhân tuyệt đẹp với mái tóc màu tím nhạt và làn da trắng ngần.
Không phải Phong ma thuật, Ryo nhận ra ngay lập tức, cơ thể cậu run lên vì phấn khích.
Cô ta đang điều khiển trọng lực! Một hiện tượng phản trọng lực!
So với những ma thuật không gian cậu từng thấy, cảnh tượng này, với nền tảng vật lý rõ ràng của nó, kích thích sự tò mò khoa học của Ryo đến tột độ.
Người phụ nữ đó từ từ mở mắt. Đôi mắt cô ta ánh lên màu vàng kim.
Graham giơ trượng lên, chuẩn bị tấn công.
"Đừng!" Ryo hét lên. "Nếu tấn công bây giờ… tất cả chúng ta sẽ chết!"
Cậu cảm nhận được một sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối. Nhưng hơn thế nữa, cậu muốn được quan sát hiện tượng kỳ diệu này lâu hơn một chút. Người phụ nữ đó dường như liếc nhìn Ryo, một nụ cười thoáng qua trên môi. Rồi cô ta bay vút lên, biến mất về phía tây.
Tất cả đứng sững sờ.
"Tại sao cậu lại ngăn tôi?" Graham hỏi, giọng không hề trách móc.
"Vì tôi nghĩ nếu tấn công, chúng ta sẽ bị phản công và toàn멸," Ryo trả lời. Đó là sự thật. Nhưng còn một lý do nữa. Cậu nhận ra tín hiệu sonar của Ma nhân này giống hệt với sinh vật bí ẩn mà cậu từng cảm nhận được ở Rừng Rondo. Lại thêm một bí ẩn chưa có lời giải.
"Thôi, đó không phải là đối thủ mà chúng ta có thể làm gì được," Hugh tổng kết. "Quay về làng Kona thôi."
◆
Một tuần sau khi trở về Lune, mang theo rất nhiều quà là cà phê Kona và bình French press. Nhóm Anh Hùng chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn đã giúp đỡ," Hugh bắt tay Roman.
"Chúng tôi mới phải cảm ơn. Đây là một kinh nghiệm quý báu," Roman đáp.
"Khi nào đến các quốc gia phương Tây, hãy đến Giáo hội và tìm tôi nhé," Graham nói. "Tôi là Đại Tổng Giám mục, cũng dễ tìm thôi."
"Cho đến khi tiêu diệt được Ma Vương, tôi vẫn chỉ là một tu sĩ bình thường," Graham nói thêm với một nụ cười.
Sau khi họ rời đi, Hugh gọi bốn người ‘Phòng Mười’ vào văn phòng.
"Về vụ việc lần này, hoàng gia đã ban hành lệnh cấm tiết lộ tuyệt đối. Coi như tiền thưởng tăng thêm là phí bịt miệng đi."
◆
Tại một nơi xa xôi, trong một thư phòng khổng lồ, một người đàn ông trẻ với làn da trắng bệch đang đọc sách.
"Việc Bá tước Haskill Kallinikos bị tiêu diệt là sự thật sao?"
"Vâng, thưa ngài. Được xác nhận tại phía nam Vương quốc Knightley."
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. "Phía nam vương quốc? Phiền phức rồi. Hãy điều tra xem ai đã làm việc đó. Nhớ dùng người 'bên ngoài', đừng để lộ người 'bên trong'."
◆
Tại quán trọ 'Sóng Vàng' ở Lune, Ryo tìm thấy Abel đang đọc sách.
"Abel," Ryo bắt đầu không một lời chào. "Anh có biết niềm tin được hình thành như thế nào không? Nó được xây dựng từ những trải nghiệm thành công. Nhưng nó sẽ sụp đổ trong nháy mắt chỉ với một lời nói dối."
"Tự dưng cậu nói gì thế?" Abel ngẩng lên, vẻ mặt khó hiểu.
"Vì vậy, tôi muốn xác nhận một chuyện. Anh đang đeo một vật phẩm chống can thiệp tinh thần cấp quốc bảo. Một mạo hiểm giả hạng B quèn như anh làm sao có được nó?" Ryo tấn công dồn dập, tay phải làm động tác đẩy một cặp kính vô hình.
"Tôi đã suy luận không ngừng về lý do đó. Và dù lật đi lật lại vấn đề, câu trả lời chỉ có một… Abel, anh chính là một tên trộm! Anh đã đột nhập vào kho báu của hoàng gia và đánh cắp nó!"
"Đã bảo kết luận đó là sai rồi mà!" Abel gào lên, nhưng rồi thở dài thườn thượt. "Haizz… được rồi, Ryo, ta sẽ nói cho cậu biết sự thật."
Anh nhìn thẳng vào Ryo. "Ta là Albert Bethford Knightley, con trai thứ hai của Vua Stafford Đệ Tứ. Ta đang làm mạo hiểm giả để tích lũy kinh nghiệm. Chiếc vòng cổ này là vật phẩm của hoàng gia. Chuyện là vậy đó."
Abel trông nhẹ nhõm hẳn. Nhưng Ryo thì không.
Cậu nhìn Abel với ánh mắt thương hại. "Abel à, tôi đã nói rồi mà. Lừa dối sẽ hủy hoại niềm tin nhanh lắm. Anh nên dựng một câu chuyện đáng tin hơn chứ. Hoàng tử ư? Thật sự hết cách nói dối rồi à?"
"Tất cả đều là sự thật mà…"
"Tôi nói ra thì người ta lại bảo tôi bịa chuyện mất…"
"Không, cậu cứ đi hỏi Hội trưởng hay Sera là biết ngay!"
"Họ đều bị anh mua chuộc hết rồi chứ gì? Chiêu trò quen thuộc."
"SAO LẠI THẾ CHỨ!"
Abel, người đã quyết tâm nói ra sự thật, lại hoàn toàn không được tin tưởng. Mối quan hệ giữa người với người, quả là một điều phức tạp.