Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2800

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 3

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 2

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 3

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1262

Tập 02 - Chương 15 Thần Thú Hộ Vệ

Nhiều dân làng đã tụ tập tại quảng trường làng.

“Trưởng làng, Nils! Mọi chuyện sao rồi?”

“Tốt, tốt lắm. Đã tiêu diệt hết lũ goblin rồi.”

“Whoooa!”

Tiếng reo hò phấn khích vang lên trước thông báo của Trưởng làng Boulan.

“Chà, cậu tuyệt thật đấy, Nils!”

“Cả những người còn lại nữa. Cảm ơn đã giúp chúng tôi.”

“Đây, ăn chút thịt lợn rừng chiên của bọn cướp này đi.”

Một lúc sau, không khí vẫn rộn ràng những cuộc trò chuyện phấn khởi khi dân làng vây quanh bốn chàng trai trẻ, vỗ vai họ để cảm ơn, dúi thức ăn vào tay họ và đủ thứ khác.

“Không, không rượu bia gì hết. Bọn họ còn phải đối phó với lũ xương khô vào ban đêm nữa.”

“Ồ, phải rồi, xin lỗi nhé...”

Boulan tinh mắt phát hiện và ngăn một dân làng đang nhiệt tình mời rượu họ. Mặc dù đây không phải là chuyện thường lệ, dân làng vẫn vui vẻ thưởng thức bữa trưa tại quảng trường làng.

“Boulan.”

“Chào bà. Lũ goblin đã xong xuôi rồi ạ.”

“Ừ, ừ, ta nghe rồi. Làm tốt lắm. Nếu vậy thì, hãy đưa bốn đứa trẻ đó đến gặp thần thú hộ vệ trước khi mặt trời lặn. Đấng bảo hộ của chúng ta muốn nói chuyện một chút.”

“Vậy sao...? Vậy tôi sẽ báo cho bọn trẻ. Chúng tôi sẽ đi sau bữa trưa.”

Tai của Ryo đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Một cuộc diện kiến với thần thú hộ vệ! Một sự kiện kinh điển trong truyện! Điều đó có nghĩa là có khả năng cao chúng ta sẽ phải chiến đấu với một thần thú hộ vệ bị điên loạn bởi lời nguyền...

Cậu bất giác mỉm cười.

“Chết tiệt, Ryo, cậu lại đang âm mưu chuyện gì xấu xa nữa phải không...” Nils nói, trông vô cùng bực bội.

Amon nở nụ cười vui vẻ thường lệ. “Chắc chắn có một luồng tà khí quanh cậu đấy, Ryo.”

Eto nhìn chằm chằm vào bà lão trong suốt cuộc trao đổi này. Chính xác hơn, cậu nhìn vào sợi dây trang trí và bức tượng nhỏ được chạm khắc treo trên cây trượng của bà và lục lại ký ức của mình.

Mình khá chắc chắn, Eto nghĩ, đó là của Nữ thần Đất Mẹ...

Nơi ở của thần thú hộ vệ cách đó một giờ đi bộ sau khi vào khu rừng phía đông.

“Dân làng cũng bị cấm đi sâu vào khu rừng phía đông. Dĩ nhiên, Nils là một đứa du côn ngỗ ngược chẳng bao giờ nghe lời và toàn đi vào đó, nên bà lão và tôi đã mắng nó không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Tôi biết ngay mà!”

“Sao?! Làm thế quái nào mà cậu biết được chứ?!”

Đối với Ryo, lời giải thích của Boulan hoàn toàn hợp lý. Và đối với Nils, việc tại sao nó lại hợp lý với Ryo thì lại chẳng hợp lý chút nào.

Eto đã do dự suốt thời gian qua, nhưng cuối cùng cậu quyết định hỏi bà lão điều mình đang băn khoăn.

“Bà ơi... ý cháu là, thưa bà Nasu, cháu có thể hỏi bà về bức tượng nhỏ đó được không ạ...?”

“Cứ gọi ta là bà lão. Người duy nhất còn gọi ta là Nasu là vị thần thú hộ vệ đáng kính của chúng ta thôi. Nào, vậy thì, cháu đang nói đến bức tượng nào nhỉ... À à, cái vật nhỏ này ư? Là một tu sĩ ánh sáng, cháu hẳn phải biết câu trả lời chứ, hử?”

Bà nâng cây trượng của mình lên cao hơn một chút để Eto dễ dàng nhìn thấy bức tượng đá chạm khắc rộng khoảng năm centimet.

“Vâng. Đó là huy hiệu của Nữ thần Đất Mẹ, phải không ạ?”

“Đúng vậy. Đầu óc lanh lợi đấy nhỉ? Ta cho rằng điều đó có nghĩa là Thánh đường Ánh sáng vẫn còn dạy những điều như thế này, hử...”

“Nữ thần Đất Mẹ?”

Cả Eto và bà lão đều nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ của Ryo.

“Đúng vậy. Ngày nay không còn nhiều tín đồ của bà ấy nữa... Nhưng các trưởng lão của ngôi làng này đã tin vào bà qua nhiều thế hệ.”

“Nữ thần Ánh sáng và Nữ thần Đất Mẹ mà chúng ta tin tưởng là những vị thần từng được thờ phụng như một trong Thất Vị Thần. Nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một thời gian dài... Ngày nay, mỗi khi có ai nhắc đến Thánh đường hay một tu sĩ, điều đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người là Thánh đường của Nữ thần Ánh sáng hoặc các tu sĩ của Nữ thần Ánh sáng. Sáu vị thần còn lại, thực tế mà nói, đã bị lãng quên.”

Giọng của bà lão có vẻ tự ti, dù một chút cô đơn cũng ẩn hiện trong đó. Đó không phải là sự thất vọng hay buồn bã. Nếu phải nói, Ryo sẽ cho rằng cảm giác đó gần giống với sự cam chịu nhất.

“Đức tin không phải là thứ để ép buộc người khác. Và nếu niềm tin phai nhạt và biến mất hoàn toàn, chà, đó cũng chỉ là quy luật của thế giới này thôi, phải không?”

Giác ngộ... Từ này mô tả hoàn hảo về bà lão vào lúc này.

Ryo đột nhiên nảy ra một câu hỏi. “Bà ơi,” cậu bắt đầu. “Bà và các tín đồ khác của Nữ thần Đất Mẹ có thể sử dụng quang ma pháp không ạ?”

Quang ma pháp... một loại ma pháp chữa trị là chuyên môn của các tu sĩ và nữ tu. Nhưng điều Ryo muốn biết là liệu chỉ có tu sĩ của Nữ thần Ánh sáng mới có thể sử dụng nó hay các tu sĩ của các vị thần khác cũng có thể.

“Quang ma pháp, hử?”

“Vâng. Nó được sử dụng để chữa lành vết thương và những thứ tương tự.”

“Ta biết nó dùng để làm gì mà, cậu nhóc, và ừ, ta có thể sử dụng nó. Nhưng của ta khác với những gì các tu sĩ ánh sáng sử dụng. Eto, phải không? Cậu và những người của cậu phải đọc thần chú, đúng chứ?”

Eto có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của bà lão. “Hả? Vâng, tất nhiên ạ.”

“Những người phục vụ Nữ thần Đất Mẹ thì không. Chà, câu trả lời chính xác hơn là vốn dĩ chẳng có thần chú nào cả. Nhưng vào một thời điểm nào đó, chúng đã trở nên phổ biến.”

“Cháu... xin lỗi? Bà vừa nói gì cơ...? Hả?”

Sự sốc của Eto càng trở nên sâu sắc hơn. Thực tế, cậu giờ đã đứng hình. Tu sĩ này thực sự chỉ đứng hình khi có liên quan đến Rihya, vì vậy việc nhìn thấy cậu trong tình trạng như vậy lúc này là một hiện tượng cực kỳ thú vị đối với Ryo.

Vẻ mặt cậu vẫn đờ đẫn ngay cả khi tiếp tục bước đi một cách tự động. Cả nhóm kéo cậu đi cùng trong chuyến hành trình của họ. Một lát sau, họ cuối cùng cũng đến một hang động sâu trong rừng, nơi mà thần thú hộ vệ sinh sống.

Thần thú hộ vệ. Những sinh vật phi nhân sống trên đất liền. Chúng thường thiết lập nhiều hình thức quan hệ cộng sinh khác nhau với các quần thể người ở gần đó. Đây là lý do tại sao chúng được gọi là thần thú hộ vệ. Về cơ bản, chúng không sống ở những nơi đông đúc như thành phố, mà ở những khu vực giàu tự nhiên, như núi và rừng.

Hơn nữa, sự tồn tại của chúng hiếm khi được công khai. Trong hầu hết các trường hợp, chỉ có những dân làng có liên quan đến chúng mới biết về chúng. Do đó, không ai hiểu rõ có bao nhiêu thần thú hộ vệ tồn tại, loại thần thú hộ vệ nào, và loại quan hệ nào chúng xây dựng với con người.

Bên ngoài hang động, bà lão, Nasu, lịch sự gọi sinh vật đang ở bên trong. “Thưa Thần Thú Vĩ Đại, là tôi, Nasu đây. Tôi đã mang theo Boulan và bốn người sẽ thực hiện cuộc đi săn.”

Giọng nói của bà đã kích hoạt lại Eto, người đã bị đóng băng trên đường đi. Khi nhìn thấy người bạn của mình hoạt động trở lại từ khóe mắt, Ryo thở phào nhẹ nhõm.

Nếu phỏng đoán của cậu về việc thần thú hộ vệ bị nguyền rủa là đúng, họ sẽ đột nhiên lao vào một trận chiến. Trong trường hợp đó, việc Eto không thể phản ứng nhanh sẽ là chí mạng. Tuy nhiên...

“Ta cảm ơn các ngươi đã cất công đến đây.”

Thứ chậm rãi bước ra khỏi hang là một...

“Fenrir...” Eto thì thầm.

Một con sói phủ bộ lông bạc từ đầu đến đuôi, con fenrir này chắc phải dài khoảng ba mét. Dáng đi của sinh vật này không vững và mọi người đều có thể thấy rằng nó rõ ràng đã mất đi rất nhiều sức mạnh. Tuy nhiên, ánh mắt của nó sắc bén và lời nói rõ ràng.

Không bị lời nguyền nuốt chửng à... Chậc... Thế này thì chắc chắn không kích hoạt được sự kiện rồi.

Cả Nils và Amon đều thấy được thoáng thất vọng trên khuôn mặt của Ryo. Họ đồng loạt gật đầu, sự nghi ngờ của họ về những suy nghĩ xấu xa của cậu đã được xác nhận.

“Hm, hm, một tu sĩ ánh sáng? Vậy sự hiện diện của cậu ta có nghĩa là chúng sẽ không bị áp đảo bởi số lượng của kẻ thù. Bây giờ, hãy để ta nói cho các ngươi nghe về bản thân ta. Nếu nói chính xác, ta không phải là một con fenrir... nhưng để cho tiện, cứ coi như ta là một thứ gì đó tương tự.”

Thần thú hộ vệ khẽ cười.

“Một tu sĩ ánh sáng, hai kiếm sĩ... và...”

Sinh vật đó nhìn thẳng vào Ryo, xem xét cậu một cách kỹ lưỡng, trước khi tiếp tục.

“Tên ta là Nkuusin. Ngươi đó, vị Thủy Ma Đạo Sĩ. Ngươi tên là gì?”

Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, Ryo vẫn trả lời. “Tôi là Ryo.”

Boulan và bà lão đứng cạnh cậu chắc chắn còn ngạc nhiên hơn nhiều.

“Thần thú hộ vệ thực sự đã tự giới thiệu...”

Việc thần thú hộ vệ cho biết tên của mình là điều khiến họ kinh ngạc. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây, dù chỉ một lần. Và thực tế, đây là lần đầu tiên cả Boulan và bà lão biết tên của nó, Nkuusin.

“Ta hiểu rằng tên của ta khó phát âm đối với con người, đó là lý do tại sao ta cố tình giấu nó cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, vị ma đạo sĩ kia... Ryo, phải không? Ta cảm thấy cần phải nói cho Ryo biết. Không làm vậy sẽ là một sự bất kính.”

“Bất kính? Ý ngài là sao?” Ryo hỏi, đầu nghiêng một cách khó hiểu.

“Đúng vậy. Ta nên giải thích thế nào đây... Có thể nói ta là một họ hàng của các tinh linh. Và đối với những sinh vật như chúng ta, sự hiện diện của ngươi... Đúng, sự hiện diện của ngươi là một sự dễ chịu khi ở gần.”

Cậu không thực sự hiểu con fenrir đang nói gì. Cậu biết về Thủy Tinh Linh Vương, sư phụ kiếm thuật của cậu trông giống như một dullahan. Vị Tinh Linh Vương đó đã tặng cậu thanh kiếm và chiếc áo choàng. Khi Sera nhìn thấy chiếc áo choàng của cậu, cô ấy đã nói, “Tinh Linh Vương đã để mắt đến cậu rồi.” Rồi giờ lại có thần thú hộ vệ, một họ hàng của các tinh linh, đang đứng trước mặt Ryo và nói với cậu rằng sự hiện diện của cậu là một sự dễ chịu.

Nếu cậu ghép tất cả những thông tin này lại với nhau, thì kết luận là Ryo được các tinh linh yêu mến... Mặc dù cậu vẫn không biết tinh linh thực sự là gì.

Mình sẽ hỏi Sera khi chúng ta trở lại Lune. Cô ấy nói elf về cơ bản là bán tinh linh, nên mình không nghi ngờ gì việc cô ấy có thể cho mình biết rất nhiều về họ.

“Nếu sự hiện diện của tôi thực sự mang lại sự dễ chịu cho ngài thì... ờm, cảm ơn ngài, tôi đoán vậy?”

Cậu cảm thấy đây không phải là câu trả lời đúng.

Thần thú hộ vệ rú lên cười. “Ta mới là người phải biết ơn, vì nhờ có ngươi mà tuổi thọ của ta đã được kéo dài thêm một ngàn năm. Thực ra, nó đáng lẽ đã kết thúc trong khoảng một thập kỷ nữa... Nasu, làm tốt lắm khi đã đưa cá nhân thú vị này đến với ta.”

“Tôi...” Bà lão hoàn toàn không nói nên lời. Bà không chỉ sốc trước tiết lộ của thần thú hộ vệ về việc cuộc đời của nó sẽ kết thúc sau mười năm, mà bà còn kinh ngạc hơn nữa khi sự hiện diện của Ryo đã kéo dài cuộc sống đó thêm một thiên niên kỷ.

“Trời đất ơi, Ryo, cậu tuyệt vời thật...” Nils nói, kinh ngạc.

“Tôi không chắc về điều đó lắm, vì tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng bản thân mình đã được ban phước lành gì đâu...” Ryo trả lời, bối rối, khi lắc đầu phủ nhận. Nghe rằng chỉ sự hiện diện của cậu thôi đã chịu trách nhiệm thêm một ngàn năm vào cuộc đời của con fenrir... dường như cuối cùng đã khiến cậu hiểu ra rằng thần thú hộ vệ thực chất là một sinh vật phi nhân.

“Vậy chúng ta hãy nói về trọng tâm của vấn đề. Cuộc đi săn mà các ngươi sẽ thực hiện... Những người đến trước đây đã bắt đầu nó mà không tìm kiếm lời khuyên của ta hay bất cứ điều gì tương tự, điều đó đã dẫn đến nhiều phức tạp.”

Mặc dù có khuôn mặt của loài sói, bộ tứ Phòng 10 bằng cách nào đó vẫn cảm nhận được sự lo lắng mà thần thú hộ vệ mang trong mình.

“Trước khi chúng tôi kịp nhận ra ý định của họ, họ đã chiến đấu với lũ xương khô rồi... nên họ đã làm ô uế khu rừng bằng cách đổ máu. Tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất,” Thị trưởng Boulan nói.

“Hm, ở một mức độ nào đó thì không thể tránh khỏi... vì tính mạng đang bị đe dọa. Nói vậy thôi...” Thần thú hộ vệ thở hắt ra như thể đang thở dài. “Xét đến việc ngay cả ba mươi con quái vật yếu ớt đó cũng gây ra bao nhiêu rắc rối cho họ, họ cũng sẽ không thể chiến thắng dù thế nào đi nữa.”

Ryo phân tích lời của thần thú hộ vệ.

Ba mươi con nhiều hơn hai mươi con mà chúng ta đượcบอก... Và bằng cụm từ “những con quái vật yếu ớt,” nó có lẽ đang đề cập đến lũ xương khô... điều đó có nghĩa là có một thứ gì đó mạnh hơn, phải không?

“Tôi đoán đúng là chúng ta phải đánh bại một thứ gì đó khác nữa phải không?” Nils hỏi đúng câu hỏi trong đầu Ryo, và hỏi một cách táo bạo. Đúng như mong đợi của một đội trưởng tổ đội.

“Đúng vậy, có một sinh vật mạnh mẽ. Nó cùng loại, nhưng to lớn. Ta không biết con người các ngươi gọi nó là gì. Nó bị nhốt bên trong ngôi đền, gần lối vào... Một khi các ngươi đánh bại ba mươi tên lâu la, ta sẽ thả nó ra để các ngươi tiêu diệt.”

“Thưa Thần Thú Vĩ Đại, không ngờ ngài đã bẫy được con quái vật...” Bà lão vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc trước lời giải thích của thần thú hộ vệ.

“Ta buộc phải làm vậy vì linh lực của ngôi đền không đủ để kiềm chế nó. Do đó, ta đã dùng phần sức mạnh còn lại của mình để bắt và nhốt thứ đó. Than ôi... gần đây, ta đã cần một lượng sức mạnh bất thường, làm giảm tuổi thọ của ta đi rất nhiều.”

Rồi thần thú hộ vệ lại bật cười. Liệu có phải vì ngài là một huyền thoại có thể cười nhạo tuổi thọ của chính mình? Hay chỉ đơn giản là vì ngài đã sống quá lâu? Ai mà biết được...

Vì thần thú hộ vệ không thể đi xa khỏi hang động, những người còn lại đã hướng đến ngôi đền, nơi họ đang đứng trước mặt.

“Tôi phải nói rằng đây giống quy mô của một 'ẩn điện' hơn là một ngôi đền...” Eto nói với bà lão.

“Hm. Ta không biết về định nghĩa này nọ, nhưng trong làng chúng ta đã gọi nó là một ngôi đền qua nhiều thế hệ. Lũ xương khô bắt đầu xuất hiện đây đó khoảng sáu tháng trước. Ngôi đền đã bị đóng cửa từ lâu vì chúng ta thực hiện các nghi lễ trong làng... Kể từ đó, chúng ta không thể đến gần nó được nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là quan sát từ xa... Và bây giờ chúng ta còn biết có một sinh vật mạnh mẽ bên trong nữa chứ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Bà thở ra một hơi dài khi nói xong.

“Eto, chính xác thì ẩn điện là gì?” Ryo nói, nói lên câu hỏi trong đầu mình.

“Cách tốt nhất tôi có thể mô tả một ẩn điện là một nơi có một bàn thờ được đặt sâu bên trong sau những cánh cửa. Thánh đường Ánh sáng thực sự có một vài cái. Miễn là có một tu sĩ hoặc nữ tu sĩ có mặt, họ có thể thực hiện nghi lễ cần thiết ngay lập tức. Trong trường hợp của một ngôi đền, một thứ giống như bàn thờ được đặt bên trong mặc dù nó không lớn bằng. Cửa cũng nhỏ. Chúng tôi không biết khi nào hoặc tại sao chúng được xây dựng vì kiến thức đã bị mất đi theo thời gian mà không được truyền lại. Nhưng chúng tôi biết rằng một số cái cổ nhất đã được làm ra hơn một ngàn năm trước...”

Cậu thấy lời giải thích của Eto vô cùng hấp dẫn. Cách dùng từ của tu sĩ này trang trọng hơn bình thường, có lẽ vì bà lão cũng là một trong những người nghe.

“Theo như ta biết, cửa của ngôi đền này chưa bao giờ được mở. Ít nhất là không ai còn sống hiện nay có bất kỳ ý niệm nào về bên trong nó như thế nào.”

Bà lão lắc nhẹ đầu.

“Khoan đã, ta vừa nhớ ra điều gì đó mà thần thú hộ vệ đã nói trong quá khứ. Dường như sức mạnh chảy vào hang của nó từ một nơi nào đó và đó là lý do tại sao nó chọn nơi đó làm nơi ở, vì tình trạng suy yếu của nó... Có thể ngôi đền này là nguồn gốc của sức mạnh đó.”

“Khả năng này rất cao,” Eto trả lời trước khi trình bày lý thuyết của riêng mình và những hàm ý có thể có của nó. “Có một lý thuyết cho rằng các ẩn điện được xây dựng trên các địa mạch của trái đất, những nơi được gọi là nơi tập trung các lực lượng phát sinh từ trái đất. Nếu đây là trường hợp ở đây, thì sức mạnh tập trung trong ẩn điện này rất có thể đang chảy đến hang động.”

Trước khi bắt đầu trận chiến chống lại lũ xương khô, bốn thành viên của Phòng 10 đã tiến hành một buổi họp bàn kỹ lưỡng.

“Tôi nghĩ vấn đề sẽ là con to lớn, mạnh mẽ kia,” Eto nói. “Nếu nó thực sự là loại xương khô, thì nó có thể là một tướng quân xương khô, một vua xương khô, hoặc một đại xương khô. Những khả năng khác có thể là xác của quái vật hoặc động vật đã biến thành xương khô. Ví dụ như một con gấu. Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ cần xử lý nó như những con xương khô bình thường, nên không cần phải lên chiến lược quá nhiều.”

“Eto, con nào nguy hiểm nhất trong danh sách đó?” Nils hỏi.

“Một con đại xương khô. Ma pháp hoàn toàn vô hiệu với chúng.”

Hmmm... Tôi có cảm giác như mình đã nghe một cụm từ tương tự gần đây...

Ryo lục lọi trong trí nhớ khi nghe cuộc trao đổi của Nils và Eto, nhưng cậu không thể nhớ ra sự cố với lũ quỷ là nguồn gốc của những từ đó.

Thôi kệ đi.

“Nói chung, các đòn chém không hiệu quả lắm với các loại quái vật xương khô, vì vậy các đòn tấn công bằng kiếm có chút...”

“Thật tệ, đặc biệt là khi Amon và tôi chỉ có kiếm làm vũ khí...”

Amon suy ngẫm về lời giải thích của Eto.

“Eto, còn việc dùng búa đập chúng thì sao?”

Ryo hỏi, dựa trên kiến thức về sát thương từ light novel của mình. Hóa ra điều đó là đúng khi thấy Eto gật đầu quả quyết.

“Đúng vậy,” Eto nói, “một thứ như vậy sẽ là phương pháp hiệu quả nhất chống lại chúng.”

“Tuyệt vời. Vậy thì chúng ta sẽ ổn thôi. Tôi sẽ cố định lũ xương khô để Nils và Amon có thể dùng những chiếc búa khổng lồ đập chúng từ bên ngoài.”

“Từ bên ngoài?”

“Những chiếc búa khổng lồ?”

Nils và Amon nghiêng đầu bối rối trước lời tuyên bố tự tin của Ryo.

“Được rồi, việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là tiêu diệt lũ xương khô trước ngôi đền.”

Sau đó Eto bắt đầu một câu thần chú, giọng anh trầm xuống.

“Ta nhân danh thần linh, đưa linh hồn ô uế này trở về nơi an nghỉ và cầu nguyện cho tội lỗi của nó được tha thứ. Tịnh Hóa Vong Linh.”

Khi anh nói những từ kích hoạt cuối cùng, ba mươi bộ xương bị ánh mắt của Eto bắt lấy đã biến mất không một dấu vết, từng con một.

Wow, wow, wow! Thần chú gì mà ngầu siêu cấp! Tôi cá là người nghĩ ra nó chắc chắn mắc Hội chứng Nhân vật chính!

Trong khi những suy nghĩ thô lỗ như vậy đang quay cuồng trong đầu Ryo, bộ xương cuối cùng đã tan vào không khí. Liệu phép Tịnh Hóa Vong Linh có tiêu tốn rất nhiều ma lực, ngay cả đối với các mạo hiểm giả hạng E như Eto? Hay là vì anh đã siêu thoát cho ba mươi bộ xương cùng một lúc? Dù lý do là gì, Eto đã khuỵu một gối xuống, thở hổn hển.

“Cậu có ổn không, Eto?” Ryo hỏi, đưa cho tu sĩ một cốc nước đá ngon lành. Một ly nước đặc biệt quý giá trong những lúc như thế này. Cơ thể con người là một thứ kỳ lạ và bí ẩn.

Eto uống cạn ly nước trong một hơi.

“Cảm ơn, tôi ổn.”

Trong khi đó, Nils và Amon tiến đến cửa đền và chuẩn bị sẵn sàng. Cuối cùng cũng đến lúc mở chúng ra. Mặc dù "sinh vật to lớn, mạnh mẽ" có lẽ sẽ không đột nhiên nhảy xổ ra vì đã bị thần thú vĩ đại bẫy lại, họ vẫn mở cửa một cách chậm rãi và thận trọng. Đối với những cánh cửa đã đóng kín quá lâu, chúng lại dễ mở một cách đáng ngạc nhiên... dù phải cần đến hai kiếm sĩ tiên phong mới làm được.

Những cánh cửa tạo ra một đám bụi khi chúng mở ra. Khi bụi lắng xuống, họ có thể nhìn thấy bên trong. Một bộ xương đơn độc cao hơn hai mét đang đứng đó.

“Một con đại xương khô...” Eto lẩm bẩm.

“Chết tiệt!” Nils nói. “Lại là con nguy hiểm nhất miễn nhiễm với ma pháp!”

Nils và Amon nhanh chóng lùi ra khỏi cửa và vung kiếm.

“Băng Sáng Tạo: Búa.”

Ryo thi triển phép thuật và tạo ra những chiếc búa băng bao bọc quanh lưỡi kiếm của Nils và Amon.

“Oa. To thật đấy. Ryo, chúng ta dùng cái này để đập nó phải không?”

“Tôi cảm giác mỗi cú đánh sẽ nặng như ngàn cân.”

Nils và Amon giơ cao búa và vung chúng xung quanh, tìm cách sử dụng.

“Chính xác. Tôi sẽ chặn nó lại khi nó ra đến khoảng trống, nên tôi muốn hai người cứ đập nó và làm nó kiệt sức dần.”

“Hiểu rồi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Nils và Amon đứng quanh khoảng trống mà Ryo chỉ.

“Băng Tường 3.”

Cậu bao quanh con đường từ cửa đến khoảng trống bằng những bức tường băng. Điều này sẽ ngăn con quái vật đột ngột đi chệch hướng và tấn công họ.

“Được rồi, tôi sẽ ra hiệu cho thần thú hộ vệ thả nó ra. Băng Hoa.”

Vì pháo hoa được gọi là hoa lửa, cậu đặt cho phép thuật này cái tên ngược lại. Một khối tuyết lấp lánh bay lên không trung từ nắm đấm phải giơ cao của Ryo. Nó nổ tung một cách ngoạn mục khi đạt đến độ cao đáng kể trên bầu trời. Bụi kim cương lan tỏa từ trung tâm của cụm tuyết tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng chiều tà. Cậu bắn lên một cụm thứ hai, rồi thứ ba, những bông tuyết lấp lánh khi chúng rơi xuống.

Cả nhóm, quên mất rằng họ đang ở giữa một trận chiến, đều bị cảnh tượng đó mê hoặc.

“Đẹp quá.”

Tiếng thì thầm của bà lão gần như không nghe thấy, nhưng Ryo đã nghe được.

“Được rồi, mọi người, con đại xương khô sắp ra rồi,” Ryo nói, cao giọng để mọi người tập trung trở lại vào cuộc săn.

“Tôi sẵn sàng rồi! Để tôi xử nó!”

Mặc dù tiếng hét của Nils hoàn toàn không phải là tín hiệu... nó chỉ tình cờ trùng với khoảnh khắc thần thú hộ vệ cởi bỏ phong ấn và con đại xương khô di chuyển.

Lũ xác sống ghét người sống. Không ai biết lý do, nhưng chúng bị thu hút bởi người sống, chúng giết người sống, và chúng cám dỗ người sống trở thành những thứ bị nguyền rủa giống như chúng.

Con đại xương khô cũng không khác. Nó bắt đầu đi thẳng về phía họ khi ra khỏi cửa. Nó lê bước chậm rãi, cho đến khi đến khoảng trống... nơi nó va vào Băng Tường ngay trước mặt. Bây giờ nó không còn đường nào để đi.

“Băng Đạo.”

Mặc dù ma pháp không có tác dụng với một con đại xương khô, dù là Băng Tường hay Băng Đạo, vấn đề chỉ là không nhắm vào chính con quái vật. Không thể thoát khỏi các hiện tượng vật lý—ví dụ như một lớp băng trơn trượt. Sinh vật này trượt một cách ngoạn mục trên Băng Đạo của Ryo và ngã nhào. Nó cố gắng đứng dậy vô số lần nhưng thất bại.

“Băng Tường, Giải Phóng. Được rồi, Nils, Amon, đến lượt hai người.”

“Quá đã! Amon, lên nào!”

“Vâng, thưa ngài!”

Nils và Amon thu hẹp khoảng cách giữa họ và con đại xương khô đã ngã. Và rồi... họ giơ cao những chiếc búa băng do Ryo tạo ra và dùng hết sức mình đập vào con quái vật. Keng.

“Chết tiệt, nó cứng như đá,” Nils nói.

“Đúng vậy,” Amon xác nhận. “Nhưng tôi có thể thấy chúng ta đã gây sát thương, dù không nhiều.”

“Được rồi, cứ tiếp tục như thế này.”

“Rất sẵn lòng!”

Bùm, bùm, bùm. Hai người họ không ngừng đập con quái vật khi nó nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy. Băng Đạo của Ryo có bán kính hai mét và mỗi chiếc búa dài ba mét. Vì con đại xương khô không có các đòn tấn công tầm xa cũng như các đòn tấn công ma pháp tầm xa, họ có thể tấn công nó mà không bị tổn hại gì.

Tuy nhiên, vì Nils là hạng E và Amon là hạng F, mỗi đòn đánh của họ không gây ra nhiều sát thương. Không thể tránh khỏi việc sẽ mất khá nhiều thời gian để thực sự đánh bại con đại xương khô. Khi phải chịu những đòn đánh của họ, ngay cả khi sát thương là tối thiểu, thứ đó đã bò dậy bằng bốn chi, sau khi đã từ bỏ việc đứng lên. Bây giờ nó cố gắng di chuyển trong tư thế này.

“Chà, tôi cho rằng chúng ta không nên ngạc nhiên. Nhưng kết quả sẽ vẫn như cũ vì ngươi đang nằm trên lớp băng đặc biệt, cực kỳ trơn trượt.”

Đúng như lời Ryo nói, con đại xương khô không thể tiến về phía trước ngay cả khi dùng bốn chi. Tất cả những gì nó có thể làm là tiếp tục trượt trên Băng Đạo của cậu.

Tại sao lại dễ trượt trên băng đến vậy? Vì có nước trên bề mặt băng—hoặc không. Bạn sẽ trượt dù có nước tan chảy trên bề mặt băng hay không. Nó cũng không liên quan đến nhiệt động lực học. Dĩ nhiên, nước làm nó trơn hơn.

Thứ giữ các phân tử H2O liên kết với nhau là một tương tác giữa các phân tử gọi là liên kết hydro. Hydro này, H, liên kết với oxy lân cận, O, sau đó H này liên kết với O lân cận của nó, rồi lại liên kết với H lân cận, và cứ thế. Tập hợp bốn trạng thái liên kết hydro này—tương đương với năm phân tử nước—là dạng băng phổ biến nhất. Phổ biến nhất cũng có nghĩa là nó là trạng thái hoặc dạng ổn định nhất.

Nhiệt độ càng thấp, băng càng cứng. Ngược lại, số lượng liên kết hydro yếu trong cùng một mảng băng sẽ tăng lên ở nhiệt độ cao hơn. Trên bề mặt của một phiến băng, nó tiếp xúc với nước và không khí và tạo ra một lớp phân tử nước có liên kết hydro kép hoặc tam. Những phân tử này là lý do tại sao băng lại trơn. Các phân tử nước liên kết kép hoặc tam này di chuyển trên bề mặt băng liên kết tứ, hoạt động giống như các viên bi trong ổ bi.

Giả sử bạn làm đổ một số lượng lớn bi pachinko hoặc bi ve trên sàn gỗ... Có lẽ sẽ không thể đi trên đó bằng giày hoặc dép, phải không? Vì vậy, nếu bạn coi sàn gỗ là một tấm phân tử nước có bốn liên kết hydro và viên bi pachinko hoặc bi ve là một lớp phân tử nước riêng biệt có hai hoặc ba liên kết hydro, bạn có thể hình dung rõ hơn về cách nó hoạt động.

Và sàn băng mà Ryo tạo ra trong Băng Đạo của mình đã tận dụng đặc tính này. Điều này có thể thực hiện được vì cậu đã dành nhiều năm liên kết ở cấp độ phân tử trong Rừng Rondo. Băng được tạo thành từ ba phân tử nước gắn vào nhau, với một số lượng lớn các phân tử nước liên kết hydro kép... nhưng nó lại cứng đến mức không thể di chuyển bằng cách cắm ngón chân hoặc gót chân vào băng. Có lẽ chỉ có Ryo, người sở hữu kiến thức về cả ma pháp và khoa học, mới có thể đạt được sự kết hợp này.

Dù sao đi nữa, trên đỉnh Băng Đạo này, con đại xương khô không thể tiến về phía trước ngay cả khi bò bằng bốn chân, và tiếp tục bị Nils và Amon đánh đập.

Cuối cùng, con quái vật chuyển từ tư thế bốn chân sang nằm sấp.

“Từ đứng bằng hai chân đến bò bằng bốn chân và cuối cùng là nằm sấp... Mặc dù cách tiếp cận của ngươi là đúng khi cố gắng tăng hệ số ma sát bằng cách tăng diện tích tiếp xúc, kết quả vẫn không thay đổi. Ngươi không thể di chuyển, chứ đừng nói đến việc nhảy.”

Mười lăm phút đã trôi qua kể từ khi Nils và Amon bắt đầu đập nó bằng những chiếc búa băng của họ và họ vẫn chưa dừng lại. Gần đây, họ đã tập luyện đặc biệt chú trọng vào sức bền, nhưng ngay cả với tư cách là người quan sát bên lề, Ryo cũng có thể thấy họ đang mệt mỏi.

Nếu họ thực sự, thực sự không thể hoàn thành công việc, tôi đã định đổi chỗ cho họ. Nhưng...

Nhưng cậu không cần phải lo lắng.

“Sắp xong rồi!”

Ngay lúc Nils vừa nói vừa đập... Krăk. Với một tiếng động lớn, xương cổ của con đại xương khô gãy và ánh sáng đỏ rực trong hốc mắt của nó biến mất. Họ cuối cùng đã đánh bại con quái vật.

“Trời ạ, lâu thật đấy...”

“Tôi kiệt sức rồi...”

Nils và Amon ngã ngồi xuống đất. Nils kéo bình nước bên hông lên miệng và uống nước một cách tham lam, làm đổ một ít lên người trong lúc vội vã. Amon ngã ngửa ra đất, tay chân dang rộng.

Các loại quái vật xác sống như bộ xương không để lại ma thạch. Con đại xương khô cũng không ngoại lệ, vì vậy họ không tìm thấy một viên nào sau khi nó chết mặc dù đã bỏ ra bao nhiêu công sức.

Khi Ryo thông báo rằng con quái vật không làm rơi ma thạch, Nils và Amon cúi đầu thất bại.

“T-Tôi biết tỏng rồi, nhưng... thực sự nghe thấy sự thật nó cay thật chứ,” Nils nói.

“Tôi đồng ý...”

“Làm tốt lắm, mấy đứa trẻ,” bà lão nói, đi về phía họ cùng với Boulan. Cả hai đã quan sát trận chiến từ một khoảng cách khá xa phía sau họ.

“Bà nghĩ tôi có thể vào xem xét bên trong ngôi đền được không?”

“Không có gì di chuyển bên trong cả, nên bà cứ yên tâm,” Ryo trả lời.

Nghe vậy, bà lão đi vào ngôi đền với Boulan theo sau. Eto và Ryo theo sát phía sau họ. Nils và Amon tất nhiên vẫn nghỉ ngơi bên ngoài.

Bên trong ngôi đền rộng bằng các bể bơi dài hai mươi lăm mét điển hình trong các trường học. Sâu bên trong thẳng phía trước họ là một thứ trông giống như một bàn thờ. Mặc dù có kích thước lớn, không có gì khác trong không gian này.

“Một bàn thờ,” Ryo lẩm bẩm, “phải không?”

“Đúng vậy,” Eto trả lời nhẹ nhàng. “Về cơ bản, thứ duy nhất bên trong một ẩn điện là bàn thờ.”

Trên bàn thờ là một tác phẩm điêu khắc một người phụ nữ cao một mét và một thứ trông giống như một quả cầu pha lê đen có các vết nứt và một mảnh bị thiếu.

Quả cầu đó...

Ryo nhớ đã nhìn thấy thứ đó. Nó giống với quả cầu trên cầu thang dẫn từ Tầng 40 xuống Tầng 39 trong Hầm ngục của Lune. Nhưng quả này nhỏ hơn và cũng bị vỡ...

“Bị hỏng rồi, hử...” Bà lão lẩm bẩm, mắt nhìn vào quả cầu bị sứt mẻ.

“Bà ơi, đây là cái gì vậy...?” Boulan hỏi.

“Ta cũng không biết gì cả, nhưng... ta có nhớ nữ tư tế trước đây đã kể cho ta nghe về nó. Ngày xửa ngày xưa, từng tồn tại một quả cầu phát sáng, lấp lánh trong ngôi đền. Nhưng một ngày nọ, nó bị bóng tối bao phủ và một thời gian sau, nó bị vỡ. Chắc là nó đây rồi...”

Trong khi nghe bà giải thích, ánh mắt của thị trưởng làng không rời khỏi quả cầu đen bị vỡ. “Nó từng phát sáng và lấp lánh...”

“Ngôi đền sẽ vẫn đóng cửa như trước. Việc phục hồi nó vượt quá khả năng của ta, nên ta sẽ giao nhiệm vụ đó cho nữ tư tế tiếp theo.”

Ryo quay sang bà lão. “Đó là ai vậy ạ?”

“Mấy đứa đã gặp cô ấy rồi,” bà vui vẻ trả lời. “Đó là Sana, chị dâu của Nils. Thực lòng mà nói, cô ấy là lựa chọn hàng đầu của ta. Cũng có những người khác cùng tuổi có tố chất của một nữ tư tế. Nếu họ muốn, thế hệ nữ tư tế của họ có tiềm năng mạnh hơn thế hệ của ta rất nhiều, nơi chỉ có mình ta. Và nếu điều đó xảy ra, họ sẽ có thể tiến hành các nghi lễ không chỉ trong làng mà còn cả ở ngôi đền này nữa. Rồi còn có cái hang mà lũ goblin dùng làm hang ổ,” bà tiếp tục. “Giống như hang của thần thú hộ vệ, sức mạnh từ đây cũng có thể chảy đến đó.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Eto gật đầu. “Điều đó hoàn toàn có thể, phải không ạ?”

“Các cháu thấy đấy, lũ goblin đã tấn công ngôi làng nhỏ của chúng ta từ rất lâu rồi...” Rồi bà liếc trộm Nils, người vẫn ở bên ngoài ngôi đền.

Khoan đã. Đó có phải là lý do cha mẹ cậu ấy không còn sống không...?

Ryo đi đến kết luận này từ hướng nhìn của bà, nhưng cậu khôn ngoan không nói ra. Đây không phải là chuyện để người ngoài tùy tiện xen vào. Hơn nữa, chính cậu cũng đã mất cha mẹ ở Trái Đất.

Bà lão tiếp tục nói.

“Từ trước đến nay, chúng ta không thể tìm thấy thành trì của chúng, nhưng cái hang nơi các cháu đã đánh bại chúng rất có thể chính là nó. Nếu ta tạo một ụ đất phong ấn ở đó, chúng sẽ không thể đào lên mặt đất được. Boulan, ta nghĩ ngày mai ta sẽ nhờ cậu đưa ta đến đó.”

Ít nhất một vài nỗi lo lắng mà bà đã mang trong lòng bấy lâu dường như đã được giải quyết ngay trong hôm nay... Và bà lão trông hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Năm ngày sau khi rời Lune, bốn thành viên của Phòng 10 đã trở lại thành phố một lần nữa sau khi hoàn thành công việc một cách thành công. Không có gì đáng chú ý xảy ra trên hành trình trở về...

Họ đến Lune vào buổi tối. Đương nhiên, sảnh của hội mạo hiểm giả lúc này rất đông đúc...

Nils, Eto và Amon ngó vào từ cửa và thở dài.

“Uhhh... không phải là đông hơn bình thường sao?”

“Tôi... nghĩ là cậu nói đúng.”

“Chà, chúng ta đúng là gặp rắc rối rồi...”

“Sao chúng ta không đi tắm rửa trước?” Ryo đề nghị, nghĩ rằng chỉ đứng đó chờ đợi sẽ lãng phí thời gian.

“Ừ, làm vậy đi.”

Có khá nhiều nhà tắm công cộng ở Lune. Một trong số đó, nơi quen thuộc của họ, tình cờ lại ở gần hội. Hiện tại, họ đang ở trong khu vực tắm lớn của cơ sở.

“Sắp đến lúc rồi nhỉ...” Nils nói đầy ý nghĩa.

Eto gật đầu. “Đúng vậy.”

“Tôi biết hai người đang bàn chuyện gì, Nils. Cuối cùng cậu cũng định tỏ tình với cô nàng Miranda ngọt ngào ở khu đèn đỏ, phải không?”

“Khỉ thật, không phải. Và ai là ‘Miranda ngọt ngào’ chứ?”

Suy luận mà Ryo đã dồn hết tâm sức vào hóa ra lại sai.

“Tôi đang nói về việc Eto và tôi đều sắp hết hạn ba trăm ngày ở nhà trọ của hội.”

Các mạo hiểm giả có thể ở trong khu nhà ở của hội tối đa ba trăm ngày sau khi đăng ký. Tuy nhiên, khi hết thời hạn, họ cần phải rời đi.

“Ồhh... Ra là vậy.”

Ryo gật đầu, khẽ thở ra vì những ngày vui vẻ của họ sắp kết thúc. Nhận thức này cũng khiến cậu suy nghĩ về rất nhiều điều.

Có lẽ mình phải đẩy nhanh kế hoạch của mình lên thôi.

“Này, Ryo, Amon. Eto và tôi đang nghĩ đến việc mua một ngôi nhà hoặc thuê một căn sau khi rời khỏi ký túc xá. Hai người nghĩ sao về việc... sống cùng chúng tôi ở đó?”

Lời mời khiến Amon không nói nên lời. Cả cậu và Ryo có thể tiếp tục sống trong khu nhà ở thêm sáu tháng nữa, nhưng cậu đã lập tổ đội với Nils và Eto, nên ít nhất đối với cậu, việc sống cùng họ có một lợi thế rất lớn. Cậu cũng nhận ra điều này ngay lập tức.

Amon không hề do dự. “Tôi rất muốn,” cậu trả lời.

Nils gật đầu phấn khích và vỗ vào vai Amon. “Thật sao?! Tuyệt vời!”

Eto mỉm cười hạnh phúc.

“Ryo,” Nils nói, “còn cậu thì sao...?”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối thôi,” Ryo nói với một chút buồn bã. “Tôi dự định mua nhà riêng, nhưng tôi cần một mảnh đất rất lớn để tiến hành các thí nghiệm ma pháp và giả kim của mình.”

“Àhh... Được rồi...” Nils cũng thất vọng, nhưng anh không ép Ryo thêm. Có lẽ vì một phần trong anh đã cảm nhận được điều gì đó như thế này sẽ xảy ra.

Mặc dù Eto cũng có vẻ buồn, anh vẫn nói với một nụ cười. “Chà, nếu chúng ta có một nhiệm vụ khó khăn khác như thế này, hãy giúp chúng tôi nhé?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Đêm đó, bốn thành viên của Phòng 10 đã nói chuyện trong căng tin của hội cho đến tận khuya. Về những gì đã xảy ra trong công việc này, về mọi thứ họ đã trải qua cùng nhau cho đến nay, và về những gì họ sẽ làm trong tương lai.