"Rồi, chúng ta nên đi đường nào đây...? Phải? Trái?"
"Bên trái, về phía tây," Abel trả lời với một mức độ chắc chắn nào đó. Sau khi xuống núi và bắt gặp con đường cao tốc chạy từ đông sang tây này, cậu phải đoán xem họ đã đi qua dãy núi cụ thể nào.
Chắc là Dãy Núi Malefic. Lũ quái vật như orc và ogre cũng sống ở vùng chân núi ở một số nơi. Ngay cả các mạo hiểm giả cũng từ chối đến gần đó trừ khi thực sự cần thiết. Về cơ bản, mình đã quay về bằng cách vượt qua chính những ngọn núi đó... Thật không thể tin được chúng ta đã sống sót qua chuyến đi đó.
Dãy núi này, mà người dân ở Trung Nguyên gọi là Dãy Núi Malefic, sừng sững ở phía nam. Người ta nói rằng chưa ai từng vượt qua được những ngọn núi này, vì vậy dân thường luôn tránh xa. Ngay cả các mạo hiểm giả cũng chỉ đến đó khi có nhiệm vụ, và dù sao thì cũng hầu như chẳng có ai nhận những nhiệm vụ đó.
Mặc dù hình như ngày xưa người ta gọi nó bằng một cái tên khác, nhưng không ai còn biết cái tên cũ nữa. Bây giờ mọi người chỉ gọi dãy núi này là Dãy Núi Malefic.
"Ồ, Abel. Cậu là một mạo hiểm giả hạng B, phải không?"
"Ừ, sao vậy?"
"Tôi muốn biết liệu có lợi ích gì khi đăng ký với Hội Mạo Hiểm Giả không," Ryo nói, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi đã luẩn quẩn trong đầu cậu. Nếu cậu đang tận hưởng một cuộc sống chậm rãi một mình, cậu sẽ không cần bất kỳ thông tin nào về Hội Mạo Hiểm Giả. Tuy nhiên, vì họ sẽ sớm vào một thị trấn, cậu nghĩ rằng tìm hiểu một chút về nó cũng không hại gì—đặc biệt là vì Hội Mạo Hiểm Giả là một yếu tố không thể thiếu trong thể loại isekai. Việc cậu có đăng ký hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
"Nếu đăng ký, cậu sẽ được miễn trả phí cầu đường trong nước. Về cơ bản, nó giống như một tấm vé thông hành miễn phí để vào bất kỳ thành phố hay thị trấn nào vì thẻ Hội của cậu cũng có chức năng như giấy tờ tùy thân. Thêm nữa, nếu cậu muốn bán những thứ như ma thạch và các bộ phận của quái vật, các chi nhánh của Hội đưa ra mức giá tốt hơn nhiều so với các thương nhân độc lập."
"Ồ hô, đó là điều tôi muốn nghe."
"Họ cũng giữ hộ tiền dư của cậu."
"Ý cậu là sao?"
"Số tiền cậu không thường tiêu đến. Khi ai đó mới trở thành mạo hiểm giả, bất kỳ khoản thu nhập nào cũng gần như biến mất trong nháy mắt. Cậu càng lên hạng cao, cậu càng được trả lương cao hơn, vì vậy không dễ để tiêu hết thu nhập của mình một cách nhanh chóng. Vì thế Hội giữ hộ tiền thừa cho cậu. Ý tôi là, sẽ rất nguy hiểm nếu mang theo tất cả tài sản của mình khi đi làm nhiệm vụ, phải không?"
Ồ, một ngân hàng. Họ hoạt động như ngân hàng. Mình hơi ngạc nhiên khi biết họ làm cả việc đó...
"Cậu có thể rút tiền từ bất kỳ chi nhánh nào không?"
"Ừ, có thể, miễn là chúng ở trong nước."
"Chà, khá là tuyệt vời đấy."
Ryo ngạc nhiên khi nghe điều này. Cậu nghĩ ai nghĩ ra hệ thống này hẳn phải là một thiên tài. Cậu không nghi ngờ gì rằng Hội đã đầu tư số tiền mà nó giữ hộ cho các mạo hiểm giả vào nhiều lĩnh vực khác nhau. Không có thế giới nào mà các tổ chức được giao phó vốn lại để tiền nằm yên một chỗ. Các ngân hàng, công ty bảo hiểm và các tổ chức tương tự chủ yếu nhận trách nhiệm giữ tiền mặt để họ có thể sử dụng nó làm vốn đầu tư.
Khi cậu xem xét rằng một trong những ngân hàng lâu đời nhất của châu Âu, Ngân hàng Saint George, được thành lập vào năm 1148, thì việc một tổ chức giống như ngân hàng tồn tại ở đây trên Phi cũng không có gì là lạ...
"Abel, cậu nói rằng các mạo hiểm giả có thể rút tiền từ bất kỳ chi nhánh Hội nào trong nước. Vậy điều đó có nghĩa là Hội Mạo Hiểm Giả là một tổ chức trực thuộc chính phủ? Hay nó là một tổ chức độc lập trải dài trên nhiều quốc gia và do đó không chịu sự giám sát của chính phủ?"
Ryo cảm thấy nhiều câu chuyện isekai thiết lập Hội Mạo Hiểm Giả là loại thứ hai, với các chi nhánh trên toàn thế giới.
"Được rồi, kiến thức của tôi chỉ giới hạn ở Trung Nguyên, nhưng về mặt kỹ thuật, Hội Mạo Hiểm Giả là một tổ chức độc lập. Đó chỉ là lập trường chính thức thôi. Thực tế, Hội và các quốc gia cùng tồn tại hòa bình. Bất kể thẻ Hội được cấp ở quốc gia nào, nó đều cho phép cậu tự do di chuyển qua biên giới trong Trung Nguyên. Ồ, phải rồi, còn một điều nữa. Trong thời chiến, các quốc gia thuê mạo hiểm giả làm lính đánh thuê bằng cách ủy thác cho Hội."
"Chiến tranh... Chà, tôi cho rằng điều đó rẻ hơn là triển khai các hiệp sĩ," Ryo nhận xét với một cái nhún vai.
"Cách nói của cậu tệ thật đấy, Ryo... Hơn nữa, loại ủy thác đó là hoàn toàn công khai, vì vậy các mạo hiểm giả có quyền tự do chấp nhận hoặc từ chối. Mặc dù tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả số tiền dư đó nếu đất nước của tôi bị chiếm đóng... Khi tôi xem xét khả năng kẻ thù sẽ cuỗm đi tất cả... Chà, không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, nhỉ?"
"Grừ, tiền bạc bị bắt làm con tin như thế... Làm sao Hội và các chính phủ có thể cho phép điều đó?! Cả cậu nữa, Abel?!"
"Này, tại sao cậu lại lôi cả tên tôi vào đó?!"
Ryo vì lý do nào đó đã gộp cả Abel vào cơn thịnh nộ của mình. Chịu đựng kiểu đối xử này từ cậu đã trở thành điều không thể tránh khỏi đối với người kiếm sĩ kể từ lúc anh trở thành người anh em vào sinh ra tử của Ryo...
Họ tiếp tục đi bộ trong phần còn lại của ngày. Khoảng lúc hoàng hôn buông xuống, họ phát hiện một khu định cư ở phía xa.
"Abel, tôi thấy có gì đó."
"Cũng đến lúc rồi nhỉ? Tôi khá chắc đó là thị trấn Kailadi."
Ryo nhìn Abel, mắt mở to ngạc nhiên. "Nhưng làm sao cậu biết được?" cậu buột miệng.
Sự ngạc nhiên của Ryo là có lý. Không có bất kỳ biển báo hay dấu hiệu nào trên con đường họ đi để chỉ ra rằng họ đang đến gần bất kỳ khu định cư nào. Họ thậm chí còn không đi ngang qua những người du hành khác. Khu vực mà họ thấy mình ở đó sau khi xuống núi cũng cách xa các khu định cư của con người, vì vậy Ryo không thể hiểu làm thế nào Abel lại biết đó là thị trấn nào.
"Chà, là một mạo hiểm giả, tôi đã đến rất nhiều nơi, cậu biết đấy? Tôi đặc biệt quen thuộc với hầu hết các thị trấn và thành phố trong Vương quốc," Abel nói gần như ngượng ngùng.
"Điều đó có nghĩa là đó là một thị trấn thuộc Vương quốc Knightley..."
"Ừ."
"Phù. Mừng là nó không phải là Đế quốc Debuhi."
"Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa rằng Đế quốc còn ở xa hơn về phía bắc?! Dù sao thì... Kailadi là thị trấn ở cực đông nam của Vương quốc. Nó không lớn lắm đâu. Nếu chúng ta đi bộ về phía tây bắc từ đó khoảng một ngày, chúng ta sẽ đến Lune."
Một cái nhìn có phần xa xăm hiện lên trong mắt Abel khi anh nhìn vào thứ gì đó mà chỉ anh mới có thể thấy được phía sau Kailadi.
"Lune... điểm đến cuối cùng của cậu, nhỉ, Abel?"
"Cậu nói đúng rồi đó. Ryo, nếu cậu nghiêm túc về việc đăng ký làm mạo hiểm giả, tôi khuyên cậu nên làm điều đó ở Lune thay vì Kailadi."
"Thật sao? Tại sao?"
"Lune là thành phố biên giới lớn nhất, điều đó có nghĩa là có rất nhiều người và tài nguyên. Một lý do nó thu hút rất nhiều hàng hóa và con người là vì nó có hầm ngục duy nhất ở Trung Nguyên. Nếu cậu chọn Lune làm căn cứ chính, cậu sẽ thấy thành phố này rất thuận tiện. Vấn đề là thế này... Về mặt chính thức, các thị trấn và thành phố phải đối xử bình đẳng với tất cả các mạo hiểm giả, nhưng họ không thể không đối xử đặc biệt với các mạo hiểm giả địa phương."
Ryo gật đầu sau khi nghe Abel giải thích. "Điều đó có lý. Nhưng khoan đã—tôi không có bất kỳ loại giấy tờ tùy thân nào để trình diện khi chúng ta vào Kailadi..."
"Không vấn đề gì. Tôi sẽ đứng ra bảo lãnh cho cậu. Dù gì tôi cũng là một mạo hiểm giả hạng B. Phí vào cổng là một đồng bạc, nhưng tôi sẽ trả cho cậu."
"Ồ, Abel, cậu thật là tuyệt vời! Cậu phải biết là tôi luôn nghĩ như vậy, phải không? Là thật đấy, tin tôi đi."
Abel nhìn Ryo một cách nghi ngờ trong giây lát. "Rồi. Dù sao thì, Ryo, chúng ta chỉ ở lại Kailadi một đêm, nhưng cậu nhất định phải thử một món ăn địa phương mà tôi rất thích."
Họ đến cổng phía đông của Kailadi ngay khi mặt trời vừa lặn hẳn.
Theo lời khuyên của Abel, Ryo mặc áo choàng bên ngoài chiếc túi đeo chéo vai để che nó khỏi tầm nhìn của người khác. Áo choàng của Abel cũng che đi chiếc túi của anh. Cả hai chiếc túi của họ đều chứa một lượng lớn ma thạch của wyvern. Nếu mọi người nhận ra những gì họ có trong tay, họ lo rằng tình hình có thể trở nên... phức tạp.
Thực tế, một cuộc ẩu đả ở cổng đã khiến những lính gác kiêu ngạo phải vào tư thế sẵn sàng. Sau đó, viên chỉ huy xông ra... Ít nhất đây là những gì Ryo đã dự đoán. Không có điều gì trong số này thực sự xảy ra, và Ryo cảm thấy hơi thất vọng một chút. Nhưng chỉ một chút thôi, được chứ?
Thay vào đó, nhờ sự nhìn xa trông rộng của họ, họ đã vào được thị trấn mà không gặp bất kỳ rắc rối nào. Vì là một mạo hiểm giả hạng B, Abel đã bảo lãnh cho Ryo và trả phí vào cổng một đồng bạc. Dễ dàng như vậy họ đã bước vào Kailadi.
Họ ở tại một nhà trọ mà Abel luôn sử dụng khi anh đến Kailadi làm việc.
"Nơi này có một nhà hàng ở tầng một, và đó là nơi chúng ta có thể ăn món ăn yêu thích của tôi."
Sau khi họ sắp xếp xong phòng, họ đi thẳng đến nhà hàng và ngồi xuống một chiếc bàn.
Một cô gái trẻ trông giản dị nhưng dễ mến đến nhận đơn đặt hàng của họ. "Chào mừng quý khách!" cô nói. "Quý khách dùng gì ạ?"
"Cho chúng tôi hai phần Kari. Cảm ơn."
Cách phát âm từ kari của Abel nghe cực kỳ ngầu.
"Có ngay ạ." Cô phục vụ quay trở lại phía bếp.
"Nếu cậu vẫn còn đói sau đó, cứ tự nhiên gọi thêm món khác. Bữa tối hôm nay tôi cũng mời."
"Abel! Abel, cậu thật là một người tốt bụng tuyệt vời."
Những người đãi người khác ăn là những người tốt. Ít nhất, họ tốt hơn hàng vạn lần so với những người không làm vậy, bạn có nghĩ vậy không?
Khoảng hai phút sau, một mùi thơm hoài niệm, đậm đà, quyến rũ bay về phía Ryo từ hướng nhà bếp. Nó kích thích sự thèm ăn của cậu một cách mạnh mẽ.
Mùi này... Không thể nào...
Khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cậu, chính cô gái trẻ đó xuất hiện, mang theo hai đĩa lớn trên tay.
"Của quý khách đây ạ! Món cà ri của quý khách."
Trên đĩa là... một loại nước sốt màu vàng sánh mịn... đầy gia vị... phủ lên trên cơm trắng...
"Không. Không thể nào. Đây thực sự là cơm cà ri sao...?"
Thật vậy, đó là cơm cà ri, một trong những món ăn được người Nhật yêu thích trên toàn thế giới.
Cà ri, một mô-típ chuyển sinh khác... Nhưng là thứ chỉ xuất hiện sau khi nhân vật chính phải chịu đựng vô số thử thách và gian khổ trong một thời gian dài lang thang khắp thế giới trước khi cuối cùng thành công tái tạo lại nó... Chỉ có điều nó đã tồn tại ở đây trên Phi...
"Ryo, tôi đã nhớ đến kari khi cậu cho tôi ăn cơm trong thời gian chúng ta ở Rừng Rondo. Chúng ta ăn thôi chứ?"
"Đ-Được..."
Đôi môi cậu run lên rất nhẹ đến nỗi không ai có thể nhận ra, Ryo dè dặt đưa một muỗng cà ri lên miệng. Chỉ một muỗng, nhưng thế là đủ để biết đó chắc chắn là cơm cà ri. Nó giống một cách tuyệt vời với loại cậu từng ăn trong kiếp trước đến nỗi nó sẽ hoàn toàn phù hợp trên một bàn ăn của người Nhật.
Lần đầu tiên Ryo được nếm cơm cà ri sau hai mươi năm (theo ước tính của cậu). Cậu thưởng thức nó một cách chậm rãi và kỹ lưỡng, chiếc muỗng của cậu không bao giờ dừng lại khi cậu xử lý đĩa cơm của mình.
"Ryo, cậu có thể gọi thêm nếu thích."
Những lời của Abel thực sự là âm nhạc đối với tai Ryo.
"Cô ơi!" cậu gọi. "Cho tôi thêm một đĩa nữa!"
"C-Chà, vậy thì tôi mừng là cậu thích nó."
Abel có vẻ hơi khó chịu trước sự nhiệt tình của Ryo. Không lâu sau, anh cũng gọi đĩa thứ hai và hai người họ đã có một bữa tối vô cùng thỏa mãn.
"Abel, cậu biết món cà ri chúng ta vừa ăn không? Cậu có thể tìm thấy nó ở Lune không?"
Điều cực kỳ quan trọng là Ryo phải xác nhận câu trả lời cho câu hỏi của mình. Nếu hóa ra cậu chỉ có thể ăn cà ri ở đây tại Kailadi, thì đây sẽ là nơi cậu đặt làm căn cứ chính thay vì Lune...
"Ừ, có thể. Món súp vàng ở trên hơi đắt ở một số nhà hàng vì một số loại gia vị được sử dụng trong đó chỉ có thể tìm thấy gần Kailadi. Nói vậy chứ, Lune là thành phố biên giới lớn nhất, vì vậy nhiều nhà hàng cạnh tranh khốc liệt với nhau, điều đó có nghĩa là chất lượng đồ ăn khá cao. Thêm nữa, kari là món ăn chủ yếu ở nhiều thành phố phía nam của Vương quốc."
"Chà, đó là một tin tuyệt vời!"
"Tôi đoán là cậu thực sự thích nó, nhỉ, Ryo?"
Ryo gật đầu quả quyết đáp lại. "Vâng, nó rất ngon." Cậu thề với lòng mình rằng một ngày nào đó cậu sẽ tái tạo lại món ăn này nếu có dịp trở lại Rừng Rondo.
Sáng sớm hôm sau, hai người họ rời thị trấn Kailadi.
"Abel, món cà ri hôm qua thực sự, thực sự tuyệt vời. Một nước đi hay của cậu đấy."
"Đ-Được rồi... Chà, tôi vui vì nó làm cậu vui..."
"Còn thông tin quan trọng nào khác mà cậu đang giấu tôi giống như đã làm với món cà ri không?"
"Tôi không giấu giếm gì cả..."
"Abel, tôi biết chắc—một sự thật—rằng cậu chắc hẳn đang giữ rất nhiều bí mật với tôi!"
"Ờ..."
Chỉnh lại cặp kính không tồn tại của mình như thể anh ta là một công tố viên tàn nhẫn, Ryo quay mặt về phía Abel... Bị cái nhìn không ngừng đó chiếu vào, Abel đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng khi anh nghĩ đến một số điều có thể xác thực lời buộc tội của Ryo.
"Sự thật là cậu thực sự thích đồ ngọt, phải không?!" Ryo nói, chỉ một ngón tay về phía mặt Abel một cách hung hăng đến nỗi bàn tay phải của cậu vút qua không khí. "Cứ nói cho tôi biết những gì cậu biết về những món ngọt mà người ta làm đi!"
"Ồ, ờ, để tôi nghĩ một chút đã..."
"Bùuuuu..."
Abel cảm thấy hơi bực bội và nhẹ nhõm. Ryo, mặt khác, cúi đầu thất vọng.
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện về những chuyện vặt vãnh. Bình thường, quãng đường từ Kailadi đến Lune sẽ mất cả ngày đi bộ, nhưng cả hai đều đi bộ rất giỏi. Ngay sau giữa trưa, họ đến một ngọn đồi nhỏ nơi họ có thể nhìn thấy Lune và khu vực xung quanh.
"Đây là..." Ryo bắt đầu.
Khung cảnh vượt xa mọi thứ cậu có thể tưởng tượng. Một cảnh quan vàng óng của lúa mì trải dài từ chân đồi đến tận cùng tầm mắt. Sắp đến mùa thu hoạch.
Một thành phố khổng lồ nằm giữa tất cả những cánh đồng đó. Không thể nào nhầm nó, với những bức tường thành khổng lồ của nó, với một thị trấn được. Vài trăm nghìn người chắc hẳn đã sống chỉ trong những bức tường của nó. Đó còn chưa kể đến những người dân, nông dân và những người tương tự sống trong những ngôi nhà bên ngoài cổng thành.
"Vậy là người ta cũng sống bên ngoài thành phố nữa hả, Abel?"
"Ừ. Tất cả đất nông nghiệp đều nằm ngoài khuôn viên thành phố. Trước đây, nông dân cũng sống trong các bức tường thành, nhưng họ ở quá xa các cánh đồng, đó là lý do tại sao bây-giờ họ sống trong những ngôi nhà được xây dựng bên ngoài thành phố. Đó là một trong những lý do Lune không đóng cổng thành ngay cả vào ban đêm."
Thông tin cuối cùng này đã gây sốc cho Ryo. Đó là một thông lệ phổ biến trong thời Trung Cổ trên Trái Đất, cũng như trong nhiều câu chuyện isekai, là cổng thành sẽ bị đóng vào ban đêm.
"Vậy còn an ninh thì sao?"
"Lune có nhiều đội tuần tra hơn các thành phố khác. Xét đến lịch sử và quy mô của nó, tôi nghĩ thành phố làm khá tốt việc giữ gìn hòa bình."
Một lúc, hai người họ nhìn chằm chằm vào Lune, thưởng thức cảnh tượng. Sau đó, họ bắt đầu đi xuống đồi về phía cổng phía nam. Ở đó, họ chỉ thấy lính gác thành phố vì buổi chiều là một thời điểm khá ngẫu nhiên để vào hoặc ra khỏi thành phố.
"Khoan đã, Abel, có phải cậu không?" một trong những người lính gác gọi, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đúng là tôi đây, Nimur. Lâu rồi không gặp, nhỉ?"
"Nói vậy là còn nhẹ đấy, cậu đã mất tích cơ mà..."
"Ừ, chà, như cậu thấy đấy, tôi đã sống sót trở về," Abel trả lời, cười toe toét.
"Đ-Được rồi. Người đi cùng cậu là ai vậy?" Nimur hỏi, nhìn vào người bạn đồng hành của Abel.
"Ân nhân cứu mạng của tôi."
"Thật không đấy! Cảm ơn anh đã cứu Abel. Thực sự cảm kích, anh bạn."
Sau đó anh ta nắm lấy một tay của Ryo và lắc mạnh.
"Nói vậy chứ, anh vẫn phải trả phí vào cổng..."
"Tôi sẽ lo liệu," Abel nói. Anh rút thẻ Hội của mình ra và đưa cho Nimur một đồng bạc cho phí của Ryo.
"Tuyệt vời, cảm ơn."
Sau khi xác nhận đã nhận đúng số tiền, Nimur cười toe toét, trông như sắp vỡ òa, và rạng rỡ nhìn Abel.
"Chào mừng trở về, anh bạn."
Ryo đã im lặng quan sát cuộc trao đổi suốt thời gian đó. Giờ đây, cậu cảm thấy hơi ghen tị với Abel vì đồng đội của cậu có một nơi để gọi là nhà, một nơi mà mọi người sẽ nồng nhiệt chào đón cậu trở về. Toàn bộ khái niệm đó xa lạ với Ryo, người đã dành quá nhiều thời gian một mình trong Rừng Rondo. Mặc dù cuộc sống của cậu trên Phi cho đến nay không làm cậu bận tâm chút nào, cậu không thể không cảm thấy một chút cô đơn khi xem Abel và Nimur.
Tôi mừng cho cậu, Abel.
Cảnh này đánh dấu sự kết thúc cuộc hành trình của họ. Abel đã ủy thác cho Ryo hộ tống anh đến Lune, và họ đã ở đây. Công việc kết thúc ngay khi họ bước qua cổng. Nhiệm vụ hoàn thành.
"Ryo, chúng ta đi thẳng đến Hội thôi. Cậu vẫn muốn đăng ký, phải không?"
"Vâng, tôi muốn thử cuộc sống của một mạo hiểm giả, nên tôi có thể đăng ký ngay bây giờ."
"Cậu thậm chí có thể xin tăng hạng vì có tôi đi cùng."
Ryo tò mò nghiêng đầu. "Tăng hạng là gì?"
"Ồ, tôi chưa nói cho cậu sao? Được rồi, bình thường cậu đăng ký với hạng F khi mới đăng ký nhưng nếu cậu có thư giới thiệu từ một mạo hiểm giả hạng B trở lên, cậu có thể bắt đầu ở hạng E hoặc D. Với tôi, cậu hẳn là có thể lên được hạng D."
"Lợi ích của việc ở hạng D là gì?"
"Cậu có thể nhận những nhiệm vụ hạng cao hơn. Nhiệm vụ càng cao hạng, tiền thưởng càng lớn, vì vậy tôi khuyên cậu nên xin tăng hạng. Mặc dù tôi không nghĩ cậu sẽ thiếu tiền đâu, Ryo," Abel nói, liếc mắt đầy ý tứ vào chiếc túi của Ryo.
"À, cậu đang nói về ma thạch của wyvern à? Chúng thực sự có giá trị đến thế sao?"
Rõ ràng, Ryo không hiểu gì về giá trị của chúng. Chỉ mất hai cây Thương Băng để hạ gục một con wyvern, nghĩa là cậu không tốn nhiều công sức để thu thập ma thạch. Vì vậy, cậu thực sự không hiểu tại sao chúng lại có thể có giá trị đến vậy.
Nhưng Abel gật đầu quả quyết đáp lại câu hỏi của cậu.
"Cậu có nhận ra rằng phải cần đến hai mươi người để giết một con không? Và cậu đã thu thập được chừng đó từ những con quái vật nguy hiểm như vậy... Nên đúng vậy, chúng rất có giá trị. Cậu thậm chí không thể tìm thấy những ma thạch đó trên thị trường, khiến chúng về mặt kỹ thuật là vô giá."
"Tôi hiểu rồi... Nhưng số lượng này có làm sập giá thị trường khi tôi bán chúng không?"
Sự khan hiếm là một thước đo quan trọng.
"Hội cũng biết cách xử lý chuyện đó, nên đừng lo."
Họ đến nơi ngay khi Abel nói xong. Vì Lune có hầm ngục duy nhất của Trung Nguyên, Hội Mạo Hiểm Giả của nó cũng thu hút người từ các quốc gia khác, khiến Hội của nó trở thành Hội lớn nhất ở biên giới.
Tòa nhà bằng đá ba tầng hiện ra một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Ryo và Abel đi qua lối vào lớn của nó và bước vào bên trong. Xét đến thời điểm khó xử trong ngày mà họ đến, buổi chiều, bên trong phần lớn vắng vẻ. Vào buổi sáng và buổi tối, sảnh chính, đông đúc các mạo hiểm giả tranh giành nhiệm vụ, báo cáo và mặc cả tiền bạc, giống như một chiến trường.
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng khắp không gian, phá vỡ sự im lặng.
"Abel, có thật là cậu không?!" người phụ nữ đứng quầy kêu lên khi cô nhìn thấy Abel. Cô thấp hơn Ryo một cái đầu, có mái tóc màu nâu nhạt buộc đuôi ngựa và trông khoảng hai mươi tuổi. Quần áo trang nhã che đi thân hình mảnh mai của cô.
"Chào, Nina."
Đáp lại tiếng hét của Nina, một vài mạo hiểm giả thò đầu ra từ quán rượu liền kề.
"Oa, là Abel bằng xương bằng thịt."
"Chào mừng trở về, Aabeeel!"
"Vậy là cậu chưa chết, nhỉ?"
Hơn mười mạo hiểm giả bị sốc vây quanh Abel để ăn mừng sự trở về an toàn của anh. Mọi người thuộc Hội Mạo Hiểm Giả của Lune đều biết về sự mất tích của anh và đã vô cùng lo lắng cho anh. Ngay cả ở một thành phố lớn như Lune, mạo hiểm giả hạng B cũng rất hiếm, và trong số đó có tổ đội siêu nổi tiếng do Abel, Xích Kiếm, dẫn đầu.
Abel, thần đồng kiếm thuật mà kỹ năng đã được gắn mác là của một người hạng A. Rihya, một nữ tu của Nữ thần Ánh sáng, người được đồn là sử dụng Phòng Ngự Tuyệt Đối. Warren Bất Khuất, người sử dụng khiên tối thượng trong Vương quốc. Và Rin. Mặc dù còn trẻ so với ba người còn lại, khả năng của cô sánh ngang với các pháp sư hoàng gia.
Có thể nói, nhiều mạo hiểm giả ngưỡng mộ bốn người này. Với sự trở lại của thủ lĩnh, việc các mạo hiểm giả vây quanh anh một cách phấn khích là điều tự nhiên.
Giống như cảnh tượng cậu đã thấy ở cổng thành, cảnh này cũng làm Ryo hơi chói mắt với sự rực rỡ của nó khi cậu quan sát trong im lặng.
Chà... Abel thực sự được yêu mến, nhỉ? Làm bạn với anh ta có thể có lợi cho mình...
Ryo đôi khi cũng rất tính toán.
Abel để mình bị vây quanh một lúc trước khi tìm được thời điểm thích hợp để thoát khỏi nhóm và đến gần Ryo.
"Đây là Ryo," anh nói. "Cậu ấy đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ không thể trở về đây nếu không có cậu ấy. Và bây giờ cậu ấy sẽ đăng ký làm mạo hiểm giả ở thành phố này. Cậu ấy sẽ là một trong chúng ta. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng các bạn cũng hòa thuận với cậu ấy, được chứ?"
Điều này làm Ryo ngạc nhiên. Cậu cau mày với Abel, không hài lòng vì người kiếm sĩ đã không báo trước cho cậu trước khi anh có bài phát biểu ngẫu hứng của mình. Sau đó, cậu quay lại đối mặt với mọi người. Họ đang đợi cậu nói điều gì đó.
"Ồ, tôi là Ryo. Rất mong được làm quen với mọi người." Cậu cúi đầu.
"Rất vui được gặp cậu, Ryo."
"Cảm ơn đã cứu Abel."
Hai trong số các mạo hiểm giả vỗ vai Ryo khi họ nói, bày tỏ cả sự chào đón và lòng biết ơn vì đã giúp Abel trở về an toàn.
"Nina, cô có thể lo giấy tờ cho cậu ấy không?" Abel đi cùng Ryo đến khu vực tiếp tân.
Các mạo hiểm giả khác nhân cơ hội quay trở lại quán ăn liền kề để tiếp tục bữa ăn của họ. Ba người duy nhất còn lại ở quầy là Nina nhân viên tiếp tân, Abel và Ryo.
"Tôi muốn giới thiệu cậu ấy lên hạng D. Có được không?"
Yêu cầu của anh làm Nina ngạc nhiên. Tất nhiên, Hội có một hệ thống tăng hạng dựa trên sự giới thiệu được sử dụng khoảng một lần một năm. Tuy nhiên, cho đến nay, không có thành viên nào của Xích Kiếm, kể cả Abel, từng là người bảo lãnh.
"Tất nhiên, nhưng chúng tôi yêu cầu bằng chứng rằng cậu ấy xứng đáng được giới thiệu. Anh có bất cứ thứ gì chứng minh khả năng của cậu ấy không?"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi biết hệ thống hoạt động như thế nào. Tôi muốn thảo luận điều đó và một số việc khác với Hội trưởng. Cô có thể sắp xếp một cuộc họp ngay bây giờ không?"
"Vâng, tôi tin là có thể. Ngài ấy đã ở trong văn phòng cả ngày vật lộn với đống giấy tờ, rên rỉ suốt. Tôi sẽ báo cho ngài ấy. Hai người có thể đợi trong phòng khách."
Nina mỉm cười, sau đó dẫn họ đến phòng khách trước khi đi đến văn phòng của Hội trưởng.
Một vài khoảnh khắc sau, họ nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên lớn đến nỗi cả tai họ cũng nghe thấy.
"Cậu nói gì?!"
Tiếng hét theo sau là tiếng bước chân dồn dập trên sàn nhà. Sau đó, cánh cửa bị đẩy mạnh ra một cách mạnh mẽ và một người đàn ông khổng lồ với vẻ mặt hung dữ bước vào.
"Abel... Tạ ơn trời..."
Sau đó, đầu gối của người khổng lồ khuỵu xuống và ông ta ngã quỵ.
"Tôi xin lỗi vì đã làm Hội trưởng lo lắng. Nhưng như ngài thấy đấy, tôi đã sống sót trở về."
"Trời đất ơi... Cậu biết không, tôi đã mất hết ý chí sống khi nghe tin cậu biến mất, Abel."
Người khổng lồ đứng dậy và ngồi xuống một chiếc ghế khá lớn, chắc chắn rõ ràng là dành cho khổ người của ông ta.
"Ôi, tôi thất lễ quá. Người," người khổng lồ nói, liếc nhìn Ryo, "pháp sư này là ai?"
"Đây là Ryo, ân nhân cứu mạng của tôi."
"Vậy sao? Chà, ta là Hugh McGlass và ta là Hội trưởng ở Lune. Cảm kích cậu đã cứu Abel." Hugh đứng dậy và cúi đầu trước Ryo.
Abel đã gọi ông ta là "Hội trưởng" như một cách viết tắt của "Guild Master".
"Ồ, không, xin đừng. Tôi chỉ tình cờ gặp cậu ấy, nên đừng nhắc đến."
Không suy nghĩ, Ryo cũng đứng dậy và cúi đầu.
"Vậy thì, Hội trưởng. Ryo muốn đăng ký làm mạo hiểm giả ở Lune, và tôi đang giới thiệu cậu ấy để tăng hạng."
Nghe những lời đó, Hugh quay sang nhìn Nina, người vẫn đứng ở cửa. Cô gật đầu khẳng định.
"Đó chính xác là những gì Abel muốn thảo luận với ngài, thưa Hội trưởng."
Hugh đã lao ra khỏi văn phòng của mình trước khi Nina kịp nói cho ông biết lý do cho yêu cầu họp riêng của Abel.
"Ồ, vậy sao? Chà, cậu biết chúng ta cần bằng chứng về khả năng của cậu ta để thực hiện điều đó..." Hugh lại nhìn Nina. Vẻ mặt của ông lần này là một tín hiệu im lặng để để ông một mình với hai người kia, điều mà cô hiểu.
"Tôi xin phép lui ra ngoài. Ngài có thể tìm tôi ở quầy tiếp tân nếu cần." Nina cúi đầu rồi rời đi.
Abel nói trước.
"Trước hết: Ryo mạnh hơn tôi."
Lời nói của anh làm cả Hugh và Ryo bị sốc.
"Khoan, khoan..."
"Abel, cái gì... Có phải món thịt khô chúng ta ăn trưa làm cậu đau bụng hay sao?"
Abel thở dài.
"Chà, cậu ấy là một tên hề, nhưng tôi không đùa về khả năng của cậu ấy. Đây là chiến lợi phẩm của chúng tôi từ những con quái vật mà Ryo và tôi đã đánh bại trên đường đến đây."
Abel lôi những viên ma thạch wyvern ra khỏi túi và xếp chúng lên trên bàn. Hai mươi lăm viên.
"Lạy Chúa toàn năng, thật là một mẻ bội thu... Ta biết những viên ma thạch này thuộc tính gió vì chúng màu xanh lá, nhưng... không chỉ chúng khổng lồ, màu sắc cũng rất đậm... Đừng nói với ta... các cậu lấy chúng từ wyvern?"
"Chắc chắn là vậy. Ryo cũng có số lượng tương tự."
Đáp lại, Ryo đặt chiếc túi của mình lên trên bàn.
"Cậu đang đùa ta đấy à? Các cậu đã giết bao nhiêu con wyvern ở đâu vậy? Chừng đó là đủ để... phá hủy cả đất nước. Cần phải có tất cả đàn ông và phụ nữ để chống lại chúng..." Hugh thì thầm nhỏ đến mức dường như những lời nói bị vắt ra từ ông.
"Đừng lo về điều đó. Chúng tôi săn chúng ở phía nam của Dãy Núi Malefic."
"Dãy Núi Malefic? Chà, chết tiệt. Làm thế quái nào mà các cậu lại đến được đó?"
"Con tàu bị thổi lệch hướng," Abel nói với một cái nhún vai, "hoàn toàn về phía nam của dãy núi. Tôi đã hạ cánh trên một vùng đất rộng lớn ở đó. Từ đó, chúng tôi vượt qua Dãy Núi Malefic và sau đó chúng tôi chạm trán với cả một đàn wyvern. Đó là tóm tắt câu chuyện."
Abel kể cho Hugh một phiên bản cực kỳ rút gọn của các sự kiện. Hiện tại, điều quan trọng là có thể giải thích rằng không có nguy cơ những con wyvern cụ thể này tấn công loài người ngay bây giờ, và sẽ không dễ dàng để có được nhiều ma thạch wyvern một cách dễ dàng như vậy trong tương lai.
"À, ta hiểu rồi. Vậy để ta xem ta có hiểu đúng không. Cậu muốn ta sử dụng mạng lưới của Hội để bán chúng đi nhằm tránh làm sập giá thị trường. Tóm lại là vậy phải không?"
"Đó là điều tôi thích ở Hội trưởng. Ngài không lãng phí thời gian để đi vào trọng tâm của vấn đề."
Nếu Hugh bán hết số đá ở Lune, giá trị thị trường sẽ sụp đổ ngay lập tức. Chưa kể một số người sẽ ngay lập tức cố gắng điều tra nguồn gốc của một số lượng lớn như vậy. Nếu Hugh sử dụng mạng lưới của Hội và bán chúng từng phần cho các thị trấn, thành phố khác, thủ đô hoàng gia, hoặc thậm chí các quốc gia khác như hàng hóa thương mại, ông có thể tránh gây nghi ngờ. Đấy, vấn đề là vậy.
"Hiểu rồi. Sẽ mất một thời gian, nhưng cậu có thể tin ta. Ta sẽ chia nhỏ chúng cho nhiều người mua. Ta cũng sẽ để hoàng gia mua một ít."
Abel nhăn mặt một chút khi nghe phần cuối cùng đó.
"Ta chắc chắn rằng ngài thị trưởng sẽ muốn mua một viên ngay lập tức. Vì vậy, ta có thể có số tiền đó cho các cậu trong hai hoặc ba ngày. Ta có nên chia lợi nhuận năm mươi năm mươi cho hai cậu không?"
"Không, bốn mươi sáu mươi. Bốn mươi cho tôi, sáu mươi cho Ryo."
"Abel, không. Chúng ta chia đôi."
Abel lắc đầu. "Nghe này, Ryo, tôi vẫn chưa thể trả ơn sau khi cậu cứu tôi. Hãy coi đó là phần thưởng của cậu vì đã đưa tôi an toàn đến tận đây." Vẫn ngồi, anh cúi đầu. "Cứ nhận đi và để tôi giữ thể diện."
"Abel..."
"Ryo, cậu sẽ không xúc phạm danh dự của Abel bằng cách từ chối sau khi cậu ta đã nói tất cả những điều đó chứ, hả?" Hugh nói.
"Được rồi... Vậy thì, cảm ơn cậu rất nhiều."
Sau khi xác nhận kích thước và số lượng của các viên ma thạch, Hugh cất tất cả chúng vào két sắt của văn phòng để giữ an toàn. Sau đó, cả ba nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài.
"Mọi người, xin hãy dừng lại!" Nina gọi. "Ngài ấy vẫn đang trong cuộc họp!"
Mặc dù những bước chân này không nặng nề như của Hugh khi ông xông vào phòng khách, cánh cửa vẫn bị mở tung ra.
Một người phụ nữ thấp bé đứng ở ngưỡng cửa. Nhìn vào chiếc áo choàng đen và cây trượng lớn trong tay trái, cô rõ ràng là một pháp sư.
"Abel... Tạ ơn trời..."
Sau đó, đầu gối cô khuỵu xuống và cô ngã xuống sàn.
Lại nữa à? Ryo thô lỗ tự hỏi.
"Chào, Lyn. Xin lỗi đã làm cậu lo lắng."
Đó là Lyn, pháp sư gió trong tổ đội của Abel, Xích Kiếm. Hai người khác bước vào văn phòng của Hugh sau cô: một người phụ nữ mặc trang phục tu sĩ màu trắng và một người đàn ông khổng lồ với một chiếc khiên lớn trên lưng.
"Abel..." nữ tu sĩ nói, giọng nói đáng yêu của cô vang lên rõ ràng khắp phòng.
"Rihya, Warren. Tôi về rồi."
"Tôi thấy rồi... Chào mừng trở về, Abel."
Nước mắt lưng tròng trong mắt Rihya trong khi Lyn khóc nức nở. Mặc dù Warren không nói gì, vẻ mặt nhẹ nhõm của anh đã nói lên tất cả. Abel cười gượng với ba người họ. Dường như Ryo không phải là người duy nhất không biết phải phản ứng thế nào trước cảnh tượng đó.
"Abel, ta chắc chắn có rất nhiều chuyện các cậu cần nói, nên cứ dùng phòng này. Ryo, Nina, chúng ta sẽ điền giấy tờ trong văn phòng của ta."
Nói xong, Hugh rời phòng khách cùng Ryo và Nina.
Trong văn phòng của Hội trưởng, Hugh ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế sofa.
"Một bầu không khí như thế không hợp với ta, cậu biết đấy? Ryo, ngồi ở kia đi. Nina, Ryo sẽ đăng ký hạng D, vậy phiền cô mang cho tôi một bộ đầy đủ các tài liệu liên quan được không?"
"Vâng, thưa ngài."
Nina rời phòng để chuẩn bị những thứ cần thiết, để lại Ryo một mình trong văn phòng với vị Hội trưởng khổng lồ có vẻ mặt hung dữ.
"Ngài có chắc về việc lên hạng D không?"
"Ừ, đừng lo. Ý ta là, ai mà không bị thuyết phục sau khi được cho xem nhiều ma thạch wyvern đến vậy chứ?" Hugh nói với một tràng cười sảng khoái.
"Chà, Abel mới là người tung ra những đòn kết liễu."
"Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta là một thần đồng, nhưng... ta biết chắc một kiếm sĩ đơn độc, dù tài năng đến đâu, cũng không thể hạ gục một con wyvern. Điều đó có nghĩa là bản thân cậu cũng khá mạnh. Một pháp sư đủ mạnh để Abel có thể tiêu diệt wyvern với sự giúp đỡ của cậu. Trong trường hợp đó, cậu rõ ràng đủ giỏi để đăng ký hạng D."
Nói xong, ông ta vỗ mạnh vào lưng Ryo đến nỗi cậu lo lắng về sự nguyên vẹn của xương mình...
"Ồ hô? Ryo, cậu khá khỏe mạnh đối với một pháp sư đấy, nhỉ?" Hugh hỏi, rõ ràng đã nhận thấy vóc dáng cơ bắp của Ryo.
"Tôi săn bắn một mình, ngài thấy đấy. Tôi phải xây dựng sức bền của mình nếu không muốn chết nếu hết năng lượng giữa trận chiến."
"Nói chí phải, cậu bé, nói chí phải." Hugh gật đầu quả quyết. "Dù cậu có những mánh khóe hay phép thuật tuyệt vời nào đi nữa. Nếu cơ thể cậu suy sụp, đó là dấu chấm hết cho cậu. Ta chỉ ước gì nhiều đứa trẻ ranh ngày nay hiểu được điều đó."
Một lúc sau đó, Hugh nói đến mức Ryo ù cả tai, đầu tiên là càu nhàu dài dòng về giới trẻ rồi kể cho cậu nghe về đường lối hành động của Hội về cách mở rộng phạm vi tiếp cận đến chính những người trẻ đó. Mặc dù càu nhàu, Hugh mới chỉ ngoài ba mươi.
Một lúc sau, một tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn bài diễn văn của ông.
"Vào đi."
"Xin lỗi," Nina nói. Cô bước vào với một cái khay mang một loại tinh thể lớn nào đó và các tài liệu khác. "Thưa Hội trưởng, tôi đã mang công cụ đăng ký đến."
"À, cảm ơn. Vậy ta sẽ giao các thủ tục cho cô. Ryo, chỉ cần làm theo những gì Nina bảo và cậu sẽ ổn thôi. Ta vẫn còn một cuộc chiến phải chiến đấu với đống tài liệu này..."
Nói xong, Hugh đi về phía bàn làm việc của mình.
"Để tôi chính thức giới thiệu bản thân. Tên tôi là Nina và tôi làm việc ở Hội Lune. Rất vui được gặp anh."
"Tôi rất cảm kích sự hiếu khách của cô. Tôi là Ryo và cũng rất vui được gặp cô."
Hai người họ chào nhau. Việc giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng là rất quan trọng.
"Vậy thì. Xin phép cho tôi xác nhận một số thông tin. Xin anh hãy trả lời các câu hỏi của tôi."
"Hiểu rồi."
Tôi khá chắc rằng mô-típ thông thường là điền vào các biểu mẫu được trao cho bạn... Sau đó họ nói điều gì đó như, "Bạn có cần ai đó viết thay cho bạn không?" Và nhân vật chính trả lời, "Không, tôi ổn." Một cái gì đó như thế. Nhưng...tôi đoán mọi thứ ở đây khác, với nhân viên Hội điền dữ liệu ngay từ đầu.
Điều này rõ ràng khác với những câu chuyện isekai mà Ryo biết...
"Tên anh là Ryo và nghề nghiệp của anh là pháp sư, đúng không ạ?"
"Vâng, đúng vậy."
"Thuộc tính của anh?"
"Nước."
"Nơi cư trú...? Ồ, anh chưa có, phải không ạ?"
"Vâng, vì tôi vừa mới đến."
"Anh có thể ở trong khu nhà trọ của Hội trong tối đa 300 ngày kể từ khi đăng ký. Đủ lâu để giúp anh giải quyết mọi việc và ổn định cuộc sống. Nó cũng tạo cơ hội cho các mạo hiểm giả trẻ, mới được phong chức làm quen với nhau."
Nina đặt tờ giấy giải thích các điều khoản nhà trọ trước mặt Ryo.
"Anh có thể tự do ở đó hoặc rời đi bất cứ lúc nào trong vòng 300 ngày đó, vì vậy xin hãy xem nó như một lựa chọn cho nơi ở của mình."
"Tôi sẽ xem xét, cảm ơn cô."
Tờ giấy này... Mình đã cho rằng việc in ấn bằng máy ép không tồn tại ở đây, nhưng... Sự thật là có một loạt các hướng dẫn có nội dung giống hệt nhau cho thấy điều ngược lại... Thêm một bí ẩn nữa của Phi vào danh sách.
"Câu hỏi tiếp theo, Ryo. Anh đã bao giờ vào một hầm ngục chưa?"
"Chưa, tôi chưa từng."
"Hội tổ chức một buổi hội thảo cho những người mới vào hầm ngục mỗi tháng. Chúng tôi đề cập đến các chủ đề như mẹo và cảnh báo, những thứ có thể thu thập và bán, và những thứ tương tự. Chúng tôi cũng cung cấp một buổi hội thảo tương tự cho các mạo hiểm giả mới vào nghề. Tất cả các khóa học của chúng tôi đều miễn phí. Tôi đề nghị anh tham gia khóa học về hầm ngục nếu anh quan tâm đến điều đó."
"Vâng, xin hãy cho tôi đăng ký!" Ryo háo hức nói.
"Hội thảo của tháng này diễn ra vào ngày mốt. Nó kéo dài trong năm ngày. Các chủ đề khác nhau được đề cập mỗi ngày, vì vậy tôi khuyên anh nên tham dự cả năm ngày." Nina rạng rỡ nhìn anh. Nụ cười của cô quyến rũ đến nỗi ngay cả Hugh, đang quan sát quá trình từ bàn làm việc của mình, cũng gật đầu theo—nhưng đừng nói cho ai biết ông đã làm vậy.
"Tôi sẽ điền đơn đăng ký hội thảo cho anh. Xin hãy đến phòng giảng của Hội ở tầng ba vào lúc chín giờ sáng ngày mốt."
"Chín giờ?"
Ryo tự hỏi liệu đó có phải là chín giờ giống như trên Trái Đất không.
"Vâng. Anh có thể xem giờ trên tháp đồng hồ ở quảng trường. Chuông ở tháp đồng hồ của Lune reo vào lúc chín, mười hai, mười lăm và mười tám giờ."
Thời gian ở đây thực sự giống như trên Trái Đất.
"Cuộc phỏng vấn của chúng ta kết thúc tại đây. Tất cả những gì còn lại là anh tự đăng ký, Ryo."
"Ý cô là sao?"
"Xin anh vui lòng đặt tay lên quả cầu pha lê này được không ạ?"
Theo chỉ dẫn của Nina, Ryo đặt tay phải lên quả cầu pha lê mà cô đã mang về cùng.
"Đăng ký."
Theo lệnh của cô, quả cầu pha lê bắt đầu phát sáng. Sau đó, Ryo chỉ cảm thấy một chút xíu, thực sự là một chút xíu, ma thuật rời khỏi cơ thể mình. Ánh sáng trong quả cầu pha lê tụ lại, đi vào tấm thẻ trong tay Nina, sau đó bắn ra và biến mất.
"Anh có thể bỏ tay ra được rồi, Ryo. Cảm ơn anh rất nhiều."
Cậu làm theo lời cô. Không có thay đổi nào xảy ra với chính Ryo. Trong khi đó, Nina thẩm định tấm thẻ đã hấp thụ ánh sáng của quả cầu pha lê trong chốc lát. Khi cô hài lòng rằng mọi thứ đều ổn, cô đưa nó cho Ryo.
"Của anh đây. Đây là thẻ Hội của anh, Ryo. Nó có chức năng như thẻ căn cước của anh, vì vậy xin hãy thông báo cho Hội ngay lập tức nếu anh làm hỏng hoặc mất nó. Chi phí cấp lại là 10.000 florin hoặc một đồng vàng, vì vậy xin hãy cẩn thận."
Ryo nhận lấy tấm thẻ từ cô và xác minh thông tin trên đó. Tên của cậu, hạng mạo hiểm giả D, và liên kết của cậu với thành phố Lune thuộc Vương quốc Knightley. Đó là tất cả những gì nó ghi nhận.
"Anh có câu hỏi nào không?"
"Vâng, một câu, nếu cô không phiền. Abel nói với tôi rằng Hội giữ tiền cho các mạo hiểm giả và họ có thể rút tiền bất cứ lúc nào thông qua bất kỳ chi nhánh Hội nào trong nước?"
"Đúng vậy. Nếu anh nói với chúng tôi tại quầy, anh có thể hoàn thành thủ tục trong một phòng riêng. Anh sẽ được yêu cầu xác minh danh tính của mình bằng chính quả cầu pha lê này."
"Vậy thì quả cầu pha lê đó được kết nối với cả nước...?"
Không thể tin được. Kinh ngạc. Không thể tưởng tượng. Thực sự kỳ diệu. Thực sự ma thuật. Hệ thống trực tuyến chỉ vừa mới đạt đến độ chín muồi trên Trái Đất hiện đại đã tồn tại trên Phi!
"Vâng, tôi có thể nói đó là một cách nghĩ rất hay."
Nina gật đầu. Đúng lúc đó, có người gõ cửa. Cô nhìn Hugh để xin chỉ thị.
"Vào đi," Hugh nói mà không ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu của mình. Các thành viên của Xích Kiếm, tổ đội của Abel, bước vào.
"Hội trưởng, cảm ơn đã cho chúng tôi sử dụng phòng khách. Chúng tôi đi đây," Abel thông báo cho Hugh.
"Được thôi."
"Thưa Hội trưởng, Nina," Lyn, pháp sư gió của tổ đội, nói. "Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nay lúc mười tám giờ tại Sóng Vàng để ăn mừng sự trở về của Abel. Hy vọng sẽ gặp ngài ở đó!"
"Sự có mặt của cậu là bắt buộc, Ryo." Abel cười vui vẻ. "Dù sao thì, cậu là khách mời danh dự mà."
"Hả...?"
Ryo đông cứng người.
"Sóng Vàng là nhà trọ chúng tôi thường ở. Tôi cũng sẽ đặt một phòng cho cậu, Ryo, nên đừng lo, cậu có thể say tuý luý như cậu muốn."
"Thực ra bây giờ tôi đang lo lắng đây..."
"Dù sao đi nữa, cậu không thể nói không, Ryo. Nhưng trước đó, có một nơi tôi muốn đưa cậu đến."
Abel liếc nhìn Nina một cách dò hỏi.
"Như vậy là quá trình đăng ký mạo hiểm giả của anh đã kết thúc. Nếu anh không có câu hỏi nào khác, quy trình bây giờ đã hoàn tất."
"Ừ, tôi sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu, Ryo, nên chúng ta đi khỏi đây thôi."
Nói xong, Abel buộc Ryo phải đứng dậy.
"Chúng tôi sẽ trở về nhà trọ trước để chuẩn bị mọi thứ," Rihya, nữ tu sĩ, nói. Sau đó, cô, Lynn và Warren rời khỏi văn phòng.
"Được rồi, Hội trưởng, tôi cướp Ryo khỏi ngài đây."
Ryo lịch sự cúi đầu chào họ. "Thưa Hội trưởng, Nina, cảm ơn hai người rất nhiều vì đã giúp đỡ."
"Không có gì đâu. Mong chờ xem cậu sẽ làm được gì khi trở thành một mạo hiểm giả của Lune."
Hugh giơ tay chào tạm biệt. Nina cũng cúi đầu chào cậu. Sau đó Abel dẫn cậu ra ngoài.
"Vậy tôi sẽ trở lại quầy tiếp tân."
"Được đấy. Cảm ơn, Nina."
Cô quay trở lại vị trí của mình ở quầy.
Hugh McGlass giờ đã một mình trong văn phòng của mình.
"Gaaah! Ta vui đến phát khóc mất!"
Mặc dù ông giữ giọng nhỏ để tránh người bên ngoài nghe thấy, một dòng cảm xúc vẫn tràn ngập trong lời nói của ông.
"Cái không khí u ám ngay khi tất cả chúng ta biết Abel biến mất... Ta không bao giờ muốn trải qua điều đó nữa. Ta rất vui vì cậu ấy đã sống sót trở về... Vẫn không thể tin được cậu ấy lại bị đắm tàu ngoài Dãy Núi Malefic... Đó đúng là định nghĩa của đường cùng, nhỉ... Đối với ta và cả cậu ấy."
Sau đó, ông gục xuống bàn làm việc của mình.
"Thằng nhóc ngốc đó thực sự không cần phải nhận nhiệm vụ điều tra đường dây buôn lậu đó. Cậu ta nên ở trên đất liền, an toàn và lành lặn. Cậu ta vô đối miễn là công việc liên quan đến việc giải quyết mọi thứ bằng một thanh kiếm... Ta nghĩ cậu ta cũng sẽ ổn thôi trong một tình huống khó khăn trong hầm ngục. Nhưng nước thì không tốt cho cậu ta. Hoàn toàn không tốt. Chà... Ta vô cùng biết ơn Ryo vì đã đưa cậu ta trở về. Đã giúp chúng ta một việc lớn, nhỉ... Ta sẽ chết cứng nếu Abel không trở về. Ồ, phải rồi, ta nên cho họ biết cậu ấy an toàn..."
Nói xong, Hugh kích hoạt thiết bị liên lạc giả kim được lắp đặt bên trong tủ của mình.
"Abel, cậu đang đưa tôi đi đâu vậy?"
Abel đã rẽ về phía bắc trên con đường chính khi họ ra khỏi tòa nhà của Hội.
"Chà, đó là về phần thưởng của cậu vì đã hộ tống tôi..."
"Hm? Tôi tưởng chúng ta đã quyết định rằng những viên ma thạch đã bao gồm điều đó rồi chứ?"
"Không, cái đó khác. Tôi sẽ thành thật với cậu. Khi tôi nhờ cậu đi cùng, tôi đã quyết định sẽ mua cho cậu quần áo và một cây trượng khi chúng ta đến Lune." Abel kín đáo đánh giá phản ứng của Ryo trước tiết lộ của mình trước khi tiếp tục. "Ồ, để nói rõ, tôi biết có lẽ cậu rất gắn bó với cái khố da và đôi dép. Tôi không cố ý xúc phạm gu thời trang của cậu hay bất cứ điều gì..."
"Cậu không cần phải đi nhẹ nói khẽ với tôi," Ryo trả lời, cười gượng. Mặc dù cậu đã gần như một mình kể từ khi đến Phi, cậu dù sao cũng đã trải qua mười chín năm trên Trái Đất như một người bình thường. "Tôi hiểu ý cậu. Bỏ qua đôi dép, tôi biết tôi không thể đi lang thang trong thị trấn với gần như không có gì bên dưới. Ngoài ra, tôi không gắn bó với cả hai thứ đó. Không có chỉ trong Rừng nên tôi không thể làm quần áo tử tế... Nếu cậu mua quần áo cho tôi, tôi rất vui lòng đi cùng, Abel."
"Phù, may quá!" Abel nói, nhẹ nhõm. Anh đã lo rằng Ryo sẽ hiểu sai lời đề nghị của anh là một sự xúc phạm đến quần áo tự chế của Ryo, điều này có thể dẫn đến rắc rối mà anh không muốn. "Trong trường hợp đó, cậu có thể chọn một vài bộ đồ thường ngày và sang trọng."
"Tôi hiểu về quần áo, Abel, nhưng tại sao lại cả một cây trượng nữa?"
"Bởi vì cậu không có một cây nào mặc dù cậu là một pháp sư, phải không, Ryo?"
"Đúng vậy," Ryo nói, nghiêng đầu tò mò, "nhưng tôi có thể sử dụng phép thuật mà không cần nó."
"Chà," Abel trả lời, dừng lại để nhớ lại phép thuật của Ryo. "Tôi nghe nói rằng một cây trượng làm tăng sức mạnh của phép thuật..."
Khoan đã, một cây trượng có thể làm anh ta mạnh hơn nữa sao...? Abel nghĩ. Tôi cảm thấy bây giờ anh ta đã đủ mạnh rồi...
"Ồ, thật sao? Tôi không nghĩ mình sẽ dùng nó đâu. Hơn nữa, tôi có thanh kiếm của mình để cận chiến."
"Kiếm?" Abel hỏi, bị sốc. "Cậu biết dùng kiếm à, Ryo? Chúng ta không nói về mấy con dao của cậu, đúng không?"
"Hả? Tôi chưa kể à? Cậu có nhớ khi tôi nói với cậu tôi sẽ làm gì nếu tôi là một pháp sư gió không? Làm thế nào tôi sẽ phân thân thành ba để bắn những lưỡi đao âm thanh, sau đó thực hiện một đòn tấn công dồn dập? Chà, nếu tôi không thể dùng kiếm, thì tôi không thể tấn công dồn dập, phải không?"
"Đ-Đúng vậy. Cậu gọi nó là gì? Một đòn tấn công đột phá? Tôi cứ tưởng cậu đang đùa."
"Cậu ác quá..."
Họ đến cửa hàng quần áo trong khi đang trò chuyện. Nó không phải là một cửa hàng sang trọng, nhưng nó có nhiều loại trang phục trang nhã.
"Đây không phải là một cửa hàng đặc biệt cao cấp, nhưng đường may rất xuất sắc và kiểu dáng của họ cũng vậy, điều đó làm cho nó rất được mọi người yêu thích. Tôi cũng đặt quần áo của mình ở đây."
"Của cậu rất bền, nhỉ, Abel? Không bị mòn hay rách dù đã đi từ Rừng Rondo đến Lune."
"B-Bền, hả... Chà, chúng được thiết kế cho các hoạt động hàng ngày, nên đúng vậy, tôi cho rằng chúng khá bền."
Cuối cùng, họ đã dành hai giờ trong cửa hàng. Ryo bước ra ngoài mặc một bộ trang phục may sẵn cùng với ba bộ đồ đặt may riêng sẽ được giao sau.
Sau khi họ rời cửa hàng quần áo, hai người họ hướng đến quán Sóng Vàng.
"Này, Ryo. Cậu có chắc là không cần một cây trượng không?"
"Chắc chắn. Dù sao thì tôi cũng không biết dùng nó thế nào. Hơn nữa, tôi đã nói với cậu lúc nãy rồi, phải không? Nếu tôi dùng vũ khí, nó sẽ là một thanh kiếm."
"Được rồi, nếu cậu hoàn toàn chắc chắn thì..."
Abel đột nhiên dừng lại giữa đường.
"Abel, cậu đang làm gì vậy? Tôi bỏ cậu lại đấy, cậu biết không."
"Làm như cậu làm được ấy. Cậu thậm chí còn không biết Sóng Vàng ở đâu. Khoan, không, đó không phải là điều tôi muốn thảo luận. Ryo, cậu thực sự không có kiếm, phải không?" anh hỏi khi quan sát kỹ eo và lưng của Ryo.
"Có chứ. Đây này." Ryo rút ra Murasame, thanh kiếm cậu nhận được từ Dullahan—hoặc ít nhất là con dao mà cậu có thể tạo ra lưỡi kiếm của thanh kiếm.
"Cậu gọi đó là một thanh kiếm à? Hả? Đó không phải là con dao cậu luôn mang ở thắt lưng sao?" Abel hỏi, bối rối. "Bây giờ tôi còn bối rối hơn nữa. Cậu đang nói về cái gì vậy?"
Dù Abel nhìn thế nào đi nữa, 'thanh kiếm' của Ryo là một con dao. Vâng, cán của nó cực kỳ dài và thiết kế xa lạ với anh, nhưng nó vẫn là một con dao. Không ai ngoài Ryo lại gọi nó là một thanh kiếm.
"Đừng bận tâm chuyện đó, Abel, vì tôi có một câu hỏi cho cậu. Cậu đã nói với Nina rằng cậu sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi thay cho cô ấy, phải không?"
"À, ừ... Tôi đã nói thế, phải không? Vậy thì cứ hỏi đi."
"Chà, sự thật là, tôi nhận ra mình không biết nhiều về những điều cơ bản."
"Ý cậu là sao?"
"Ví dụ, một ngày dài bao lâu hoặc các đơn vị đo lường khác. Những thứ như vậy."
Vẻ mặt của Abel cứng lại.
"Abel, tôi biết cậu nghĩ tôi là một người có nhiều kiến thức thông thường. Tôi xin lỗi vì đã phụ sự mong đợi của cậu."
"Ờ, thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, nên đừng lo. Nhưng tôi cũng không tưởng tượng được cậu lại thiếu kiến thức thông thường đến mức này..."
"Thô lỗ quá! 'Biết rằng mình không biết gì.' Một câu nói nổi tiếng nói rằng việc thừa nhận sự thiếu hiểu biết của bản thân là một điều tốt. Và tôi không biết gì cả!"
"Ờ, cậu nói sao cũng được..." Abel nói. "Nhưng tôi cảm thấy cậu giống như là—chà, hoàn toàn không biết gì thì đúng hơn..."
Mặc dù nhận xét như vậy, Abel—người, như mọi khi, là một chàng trai tốt—vẫn bắt đầu giải thích mọi thứ cho Ryo.
Về cơ bản, nhiều thứ trên Phi giống như trên Trái Đất. Hai mươi bốn giờ một ngày, bảy ngày một tuần, ba mươi ngày một tháng, hơn kém một hoặc hai ngày... Ryo đã bị sốc khi biết rằng tháng Hai ở đây có hai mươi tám ngày, và còn có cả năm nhuận nữa.
Chiều dài cũng được đo bằng mét và kilômét, tiêu chuẩn không phải của Mỹ được hầu hết các quốc gia trên Trái Đất sử dụng. Điều làm Ryo ngạc nhiên là cách đo trọng lượng trên Phi. Họ sử dụng gallon.
Tuy nhiên, xét đến những gì cậu đã học được về những điều cơ bản này—chưa kể đến sự tồn tại của món cơm cà ri—Ryo chỉ có thể cho rằng tất cả những điều này là kết quả của sự can thiệp của một ai đó hoặc một vài người nào đó đã được tái sinh hoặc chuyển đến Phi trong quá khứ. Linh cảm bí mật của cậu giờ đang biến thành sự chắc chắn.
"Cậu không cần phải ép mình nhớ hết mọi thứ cùng một lúc, cứ từ từ thôi," Abel nói.
"Không cần đâu. Tôi đã ghi lại tất cả một cách hoàn hảo trong đầu rồi."
"Cậu là thiên tài rồi sao...?"
Việc cậu học được những đơn vị này một cách dễ dàng là điều tự nhiên vì hầu hết chúng về cơ bản giống như trên Trái Đất.
"Nina cũng đề cập rằng tôi có thể ở trong nhà trọ của Hội bất cứ lúc nào trong ba trăm ngày đầu tiên sau khi đăng ký."
"Ồ, vâng, nó rất tiện lợi. Chúng tôi cũng đã tận dụng lời đề nghị đó khi mới bắt đầu," Abel nói, ngước nhìn bầu trời như đang nhớ lại những kỷ niệm hoài niệm.
"Thật sao? Tôi không biết đấy. Vậy thì tôi cũng sẽ ở đó bắt đầu từ ngày mai. Sẽ dễ dàng hơn vì hội thảo về hầm ngục cho người mới bắt đầu sẽ bắt đầu vào ngày mốt."
"À, vâng, cái đó. Họ đã tạo ra nó trong khoảng ba năm trở lại đây. Nhờ những thông tin thực tế được dạy trong khóa học, số lượng mạo hiểm giả mới chết đã giảm đi rất nhiều. Bỏ qua tài năng ma thuật của cậu, Ryo, tôi nghĩ nó sẽ rất tốt cho cậu vì cậu không có nhiều kiến thức kỹ thuật hay tổng quát."
"Abel," Ryo bắt đầu với một tiếng thở dài, "chỉ vì cậu thiếu kiến thức thông thường không có nghĩa là tôi cũng vậy. Xin đừng áp đặt những thiếu sót của cậu lên tôi." Cậu nhún vai và thở dài, thái độ của cậu hét lên, "Trời đất ơi, anh bạn."
"Dừng lại ngay đó. Tôi vừa mới dạy cậu những điều cơ bản, nên thực tế là tôi chắc chắn có nhiều kiến thức thông thường hơn cậu. Ngay cả cậu cũng không thể phủ nhận thực tế."
"Chỉ những người không say mới nói, 'Tôi không say.' Đó là những gì cậu đang làm bây giờ, Abel. Cùng một nguyên tắc thôi. Cậu cần giúp đỡ đấy, bạn tôi."
"Bây giờ tôi chỉ thấy bực mình khi nghe cậu nói những lời vớ vẩn đó..." Abel lắc đầu thất vọng, vẻ mặt không thuyết phục.
"Từ rất lâu rồi, có người đã nói, 'Định nghĩa là giới hạn.'"
"Ừ, thì sao?"
"Để kiến thức thông thường trói buộc bạn có nghĩa là giới hạn sức mạnh của trí tưởng tượng."
"Ồồồ kâây..."
"Tóm lại, thiếu kiến thức thông thường không nhất thiết lúc nào cũng là điều xấu. Điều đó sẽ làm cậu cảm thấy tốt hơn về bản thân mình, phải không, Abel?"
"Chết tiệt, cậu có thôi đi không?! Cậu nên tự nói điều đó với bản thân mình, Ryo! Một trăm phần trăm!"
Abel lắc đầu. "Trời ạ, không ngờ ở cùng một người thiếu kiến thức thông thường lại mệt mỏi đến thế." Anh lườm Ryo.
"Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi khi nói điều đó? Bởi vì tôi nói cho cậu biết, tôi có rất nhiều kiến thức thông thường!"
"Cậu vừa nói gì ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi. Chỉ những người không say mới nói, 'Tôi không say.'"
"Grừ... Tôi thấy cậu cũng học được cách phản kháng rồi đấy, Abel..."
Vẻ mặt của Ryo không phải là khen ngợi mà là tức giận khi cậu phun ra những lời đó. Sau đó, cậu đột nhiên thay đổi hoàn toàn chủ đề.
"À, tôi có một vài câu hỏi khác cho cậu. Có thư viện nào trong thành phố này không?"
Sự thay đổi chủ đề đột ngột khiến Abel hơi choáng váng, nhưng anh vẫn dành toàn bộ sự chú ý cho câu hỏi của Ryo. Bởi vì anh là một người tốt bụng như vậy.
"Có hai thư viện lớn. Cái ở phía nam thành phố dành cho dân chúng. Nó có rất nhiều sách dễ hiểu về nhiều chủ đề. Vì vậy, thư viện phía nam tốt để học những kiến thức cơ bản. Nó cách Hội một dãy nhà về phía nam. Còn thư viện ở phía bắc thành phố, nó gần như chỉ có sách kỹ thuật, nghĩa là nó không dành cho công chúng. Nhưng nếu cậu đang tìm kiếm thứ gì đó trong một lĩnh vực mà cậu có kiến thức chuyên môn, đó có thể là một nơi tốt để đến."
"Có cần phải trả phí hoặc có một loại bằng cấp nào đó để sử dụng thư viện phía nam không?"
"Bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó. Cậu trả hai nghìn florin, hoặc hai đồng bạc lớn, làm tiền đặt cọc tại quầy lễ tân khi vào. Khi cậu rời đi, cậu sẽ nhận lại một nửa số tiền đặt cọc miễn là không có vấn đề gì. Nếu cậu làm hỏng sách, họ sẽ giữ lại tiền đặt cọc và thậm chí có thể tính phí thêm tùy thuộc vào cuốn sách và mức độ thiệt hại."
Họ đến Sóng Vàng trong khi đang nói chuyện.
Sáng hôm sau, Ryo tỉnh dậy khi tháp đồng hồ điểm chín giờ. Cậu đang ở trong một trong những phòng khách mà tổ đội của Abel, Xích Kiếm, đã đặt tại Sóng Vàng. Cậu mơ hồ nhớ Abel đã giúp cậu vào trong. Ryo đã dựa nhiều vào vai Abel vì say rượu đến mức lố bịch.
"Mình bị nôn nao... Đầu mình đau quá..."
Nôn nao... Cậu chưa bao giờ trải qua nó trong suốt cuộc đời trên Trái Đất—điều này có lý vì cậu còn ở tuổi vị thành niên và chưa bao giờ thử rượu. Nói vậy chứ, cậu biết đủ để biết nôn nao là gì.
Đêm qua, Ryo đã uống ngụm rượu đầu tiên của mình trên Phi. Đồ uống có cồn đầu tiên của cậu là một cốc ale, một chất giống như bia. Tuy nhiên, sau đó, mọi người đã chuốc cho cậu nhiều loại rượu khác nhau, và trí nhớ của cậu trở nên mơ hồ từ thời điểm đó, vì vậy cậu không thể nhớ chính xác những loại đồ uống khác là gì.
Tại bữa tiệc chào mừng Abel trở về, rất nhiều người đã ra vào quán trong suốt đêm, mỗi người trong số họ đều ở đó để ăn mừng sự trở về an toàn của Abel. Sự hiện diện của họ chỉ nhấn mạnh Abel thực sự nổi tiếng như thế nào.
Mặc dù anh là ngôi sao của buổi tiệc, Abel đã tuyên bố Ryo là khách mời danh dự vì cậu đã cứu mạng anh, vì vậy rất nhiều người đã chào đón cậu. Cậu gần như bị choáng ngợp bởi sự vui vẻ của họ... Ryo nổi tiếng đến mức những thành viên còn lại trong tổ đội của Abel—Rihya, Lyn và Warren—đã không thể tiếp cận cậu trong đám đông. Họ đã rời đi mà không có cơ hội nói chuyện với cậu.
Cậu uống nước mà cậu tạo ra bằng phép thuật của mình và chuẩn bị cho một ngày mới. Khi xong việc, cậu rời khỏi phòng mang theo đồ đạc của mình. Giống như cậu đã nói với Abel ngày hôm qua, cậu sẽ chuyển đến khu nhà ở của Hội hôm nay.
Khi xuống tầng một, cậu thấy một đống xác chết say xỉn ở khắp mọi nơi—hoặc ít nhất là cậu đáng lẽ phải thấy thế. Thực tế, những mạo hiểm giả say khướt đã bất tỉnh đêm qua đã bị buộc phải rời khỏi phòng ăn của nhà trọ để nhường chỗ cho khách qua đêm và thực khách ghé vào ăn sáng. Tuy nhiên, họ không bị ném ra ngoài. Không, họ đã bị đẩy vào những chiếc ghế ở một góc phòng ăn, nơi họ đang ngủ gục trên bàn.
"Mình lại nhớ đến bài thơ nổi tiếng đó. 'Cỏ mùa hè / tất cả những gì còn lại / của giấc mơ những chiến binh vĩ đại'..." Ryo lẩm bẩm trước khi tiến đến chỗ bà chủ quán đang đứng ở quầy.
"Bữa sáng sẽ sớm sẵn sàng, cậu cứ ngồi ở đâu cậu thích."
"Ồ, cảm ơn bà rất nhiều. Tôi có thể xin hóa đơn luôn được không ạ? Tôi sẽ chuyển đến nhà ở của Hội sau đây, nên..."
"Cậu không có gì phải lo lắng vì Abel đã trả tiền rồi." Bà vui vẻ mỉm cười với cậu trước khi đi về phía nhà bếp.
Abel... Một người tốt thật.
Bất cứ ai đãi người khác đều là người tốt. Chà, ít nhất họ cũng tốt hơn những người không làm vậy.
Bữa sáng bao gồm bánh mì trắng, món hầm và phô mai. Mặc dù món ăn đơn giản, nó cực kỳ ngon và bao gồm cả phần ăn thêm, hoặc thậm chí là phần thứ ba nếu cậu muốn. Sau khi no bụng, Ryo lên đường đến Hội.
Khi đến nơi, cậu thấy một bầu không khí rất hỗn loạn ở đó, giống như một cơn bão vừa đi qua. Cũng có một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn trong không khí, giống như cảm giác sau khi vượt qua một con đèo. Đây là cảnh tượng thường thấy sau khi cuộc tranh giành nhiệm vụ buổi sáng kết thúc và những người may mắn giành được một vài nhiệm vụ đã rời đi. Tất nhiên, vì có hầm ngục của Lune, cũng có nhiều mạo hiểm giả đi thẳng đến đó thay vì ghé qua Hội trước để làm việc.
Tuy nhiên, đối với Ryo, hỗn loạn là cách duy nhất cậu có thể mô tả cảnh tượng này vì đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm hậu quả của cuộc tàn sát buổi sáng của Hội. Những người phụ nữ làm việc ở quầy tự nhiên đã kiệt sức. Mặc dù mệt mỏi, họ đã thể hiện sự chuyên nghiệp của mình khi Ryo đến gần bằng cách ưỡn vai và mỉm cười với cậu. Cậu tiến về phía Nina.
"Chào buổi sáng, Ryo. Tôi có thể giúp gì cho anh hôm nay?"
Cậu không thực sự quan tâm mình nói chuyện với ai, nhưng cậu đã chọn Nina vì cậu thích giao dịch với người mình đã biết hơn là những người hoàn toàn xa lạ.
"Chào buổi sáng. Tôi muốn nhận lời đề nghị hôm qua của cô, lời đề nghị về nhà ở của Hội."
"Hiểu rồi. Chúng tôi hiện có ba mươi người đang ở. Một số đang ở trong hầm ngục... Nhưng không ai thực sự đi mỗi ngày, nên anh sẽ thấy mọi người ở xung quanh. Mỗi phòng ngủ có sáu người. Anh có thể tự do sử dụng phòng sinh hoạt chung bất cứ khi nào anh muốn. Tôi sẽ dẫn anh đi tham quan vì tôi không có ai khác để phục vụ."
Nói xong, Nina bước ra từ phía sau quầy.
Nina đi qua lối vào tòa nhà Hội và rẽ, đi về hướng ngược lại. Ryo theo sau cô.
"Ồ, tôi hy vọng anh đã tận hưởng buổi lễ kỷ niệm tối qua. Tôi thấy Rah cứ ép anh uống suốt khi cậu ta bắt được anh, nhỉ?" cô nói với một tiếng cười khúc khích, nhớ lại các sự kiện của đêm hôm trước. "Rah thần tượng Abel như một người anh trai, đó là lý do tại sao cậu ấy vô cùng biết ơn khi có anh ấy trở lại."
Rah là một kiếm sĩ và là thủ lĩnh của tổ đội hạng C Switchback. Cậu ta thực tế tôn thờ Abel, vì vậy cậu ta đã quá đà trong việc bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Ryo, vị cứu tinh của người hùng của cậu ta. Toàn bộ. Cả. Bữa tiệc. Đã có rất nhiều người khác rót rượu cho Ryo và mang thức ăn cho cậu, nhưng ngay cả khi đó, Rah vẫn kiên định ở bên cạnh cậu, cảm ơn cậu không ngớt lời.
"Tôi mừng vì cậu ấy vui. Nhưng thành thật mà nói... tôi đã uống quá nhiều," Ryo trả lời với một nụ cười gượng gạo.
"Cửa hàng của Hội có nhiều loại thuốc giải độc trong kho, vì vậy tôi khuyên anh nên thử một loại cho cơn nôn nao của mình."
"Ồ, chà. Tôi không biết một lọ thuốc thậm chí có thể làm được điều đó..."
Mỗi ngày, kiến thức của Ryo về thế giới này lại tăng lên.
"Thật vậy. Bản thân tôi chưa bao giờ thử, nhưng đó là một phương thuốc phổ biến trong giới mạo hiểm giả."
Nhà ở của Hội nằm phía sau tòa nhà chính. Giống như trụ sở chính, nó cũng là một công trình kiến trúc tráng lệ bằng đá, có hai tầng.
"Quy tắc của nhà trọ là gì? Ví dụ, có giới nghiêm không?"
"Không, anh có thể ra vào tùy ý. Tòa nhà được trang bị nhiều phòng ngủ, nhà vệ sinh và vòi hoa sen chung, và phòng sinh hoạt chung có cả nhà bếp. Không có người trông coi tại chỗ, điều đó có nghĩa là tất cả cư dân đều phải tự chịu trách nhiệm."
"Điều đó, ờ... khá là quyết liệt, phải không?"
"Chà, trước đây có một người trông coi, nhưng đó là một câu chuyện dài, nên... Vệ sinh là thứ duy nhất chúng tôi thuê bên thứ ba. Một cựu mạo hiểm giả điều hành một công ty vệ sinh có hợp đồng trên toàn thành phố."
Tôi hiểu rồi. Vậy đó là loại công việc mà các mạo hiểm giả làm sau khi họ nghỉ hưu. Điều đó có lý. Khi họ còn hoạt động với tư cách là mạo hiểm giả, họ có thể tạo ra đủ loại mối quan hệ với mọi người, và họ có thể dựa vào mạng lưới đó để làm việc sau khi họ rời bỏ nghề mạo hiểm.
"Ryo, anh sẽ ở chung phòng 10 với hai người khác, Nils và Eto. Họ đã lập tổ đội với nhau và hiện đang ở trong hầm ngục. Chúng ta đến nơi rồi."
Nina chỉ vào cánh cửa. Có hai tấm biển tên bên cạnh nó, một có chữ "Nils" và cái còn lại có chữ "Eto".
"Đây là nơi cư dân treo biển tên của họ. Tôi sẽ treo của anh lên vì tôi đã chuẩn bị sẵn," cô nói, gắn biển tên của cậu lên tường. Động tác khéo léo của cô cho thấy cô là một người phụ nữ có thể làm tốt công việc của mình. Sau đó, cô gõ cửa.
"Vào đi," một giọng nói vang lên từ bên trong phòng.
"Ồ, cả hai đều ở đây."
Cô mở cửa và bước vào.
"Xin lỗi, là Nina từ Hội đây. Nils, Eto, tôi thấy cả hai đều đang ở đây hôm nay, nhỉ?"
Có hai người đàn ông trong phòng: một người vạm vỡ với mái tóc màu nâu nhạt, khoảng hai mươi tuổi, đang chống đẩy trên mặt đất và một người khác có vóc dáng mảnh mai đến mức có thể thấy rõ ngay cả dưới bộ trang phục tu sĩ màu trắng của mình.
"C-Cô Nina! Ch-Ch-Ch-Chào cô!" chàng trai trẻ vạm vỡ lắp bắp.
"Đúng lúc quá. Đây là bạn cùng phòng mới của các cậu, Ryo. Cậu ấy sẽ sống ở đây bắt đầu từ hôm nay. Tôi hy vọng cả hai sẽ chăm sóc cậu ấy."
"Tên tôi là Ryo. Rất vui được gặp các cậu," Ryo nói, cúi đầu.
"Chào, tôi là Nils và kia là Eto. Rất vui được gặp cậu, Ryo."
Nils đứng dậy và đưa tay ra cho Ryo để bắt tay. Eto vẫn ngồi trên ghế, nhưng anh giơ một tay lên và gật đầu chào Ryo.
Nina gật đầu và tiếp tục nói. "Bây giờ tôi sẽ trở lại quầy tiếp tân. Ryo, xin hãy chắc chắn rằng anh không đến muộn buổi hội thảo ngày mai... Ồ, tôi cho rằng điều đó sẽ không thành vấn đề vì anh sẽ đến từ đây, nhỉ?"
Cô vui vẻ mỉm cười với họ rồi bước ra ngoài, quay trở lại tòa nhà chính của Hội.
"À, cô Nina thật đẹp," Nils lẩm bẩm sau khi cô rời đi.
"Thôi đi, Nils. Cậu biết có bao nhiêu người đang tranh giành trái tim của những cô tiếp tân xinh đẹp đó và cậu hoàn toàn không có cửa đâu," Eto nhận xét với một tiếng cười khẩy.
"C-Cậu nghĩ tôi không biết sao?! Nhưng ước mơ của mọi đàn ông là ổn định với một người phụ nữ tốt sau khi anh ta tạo dựng được tên tuổi!"
Trở lại Trái Đất hiện đại, nơi tồn tại bình đẳng giới, anh ta có thể đã bị chỉ trích từ mọi phía vì nói điều gì đó như vậy, nhưng lời nói của anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì trên Phi.
"Chà, một vài người trong số họ đã được hứa gả cho các quý tộc rồi. Họ sẽ không hạ mình giao du với những mạo hiểm giả bình thường như chúng ta đâu."
Thực tế, thế giới này có thể không quá xa vời với sự bình đẳng giữa các giới, xét đến việc những người phụ nữ làm việc như những nhân viên tiếp tân dường như có địa vị xã hội cao hơn hẳn so với các mạo hiểm giả...
"Dù sao thì, bỏ qua tất cả những chuyện đó đi. Ryo, phải không? Không cần phải khách sáo vì giờ chúng ta đều là bạn cùng phòng rồi. Cậu thấy thế có được không?"
"Vâng, tôi không có vấn đề gì với điều đó."
"Tuyệt vời! Tôi thực sự hơi lo lắng về việc chúng ta sẽ có thêm ai trong căn phòng sáu người này vì hiện tại chỉ có hai chúng tôi. Tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ có người mới đến, nên tôi mừng vì đó là cậu, Ryo. Cậu có vẻ là một người có trách nhiệm."
"Thật đấy. Tôi sẽ ghét nếu chúng ta gặp phải người như Dan ở phòng 1."
Cả Eto và Nils đều gật đầu lia lịa vài lần đồng ý.
"Ồ, phải rồi... Mọi chuyện có thể trở nên phức tạp với những xung đột về tính cách, nhỉ..."
Dù ở thời đại hay thế giới nào, đây là điều sẽ không bao giờ thay đổi. Điều đó đúng trên Trái Đất và rõ ràng là cả trên Phi.
"Ừ. Nhân tiện, tôi là một kiếm sĩ và Eto là một tu sĩ. Còn cậu thì sao, Ryo? Tôi đoán là pháp sư?"
"Vâng, đúng vậy."
"Vẻ ngoài của cậu đã nói lên điều đó," Nils nói, cười toe toét. "Cô Nina có đề cập đến một buổi hội thảo lúc nãy. Cậu tham gia khóa học về hầm ngục à, Ryo?"
"Vâng, khóa 5 ngày dành cho người mới bắt đầu."
"Ồ, vâng, đó là một khóa học tuyệt vời. Tôi vô cùng biết ơn nó vì đó là lý do duy nhất chúng tôi còn sống." Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn.
Sau đó, hai người họ kể cho Ryo nghe về thành phố và những điều khác.
Ba mươi phút sau, lại có tiếng gõ cửa phòng họ.
"Vào đi," Nils gọi. Khi anh làm vậy, Nina lại bước vào.
"Xin lỗi mọi người. Một mạo hiểm giả mới đăng ký với Hội cũng muốn ở lại nhà trọ này."
Một lúc sau, một cậu bé bước ra từ phía sau cô. Cậu ta trông khoảng cuối tuổi thiếu niên.
"Tôi là Amon," cậu nói. "Rất vui được gặp mọi người."
"Tôi là Nils. Kia là Eto và đây là Ryo."
"Amon, Ryo cũng tham gia hội thảo ngày mai, vậy tại sao hai người không đi cùng nhau?"
Nina rời đi với lời nhận xét đó, quay trở lại nhiệm vụ của mình tại tòa nhà chính.
"Mmm, cô Nina thật đẹp..."
Eto liếc mắt đầy ý tứ về phía Ryo, như thể anh ta đang nói, "Thấy chưa? Tôi đã nói gì với cậu?" Ryo gật đầu trong sự hiểu biết im lặng. Nils hờn dỗi trước cuộc trao đổi không lời của họ.
"Này, tôi không làm hại ai cả, được chứ? Đừng bám lấy tôi nữa. Dù sao thì... Amon, cậu vẫn còn khá trẻ, nhỉ? Cậu còn chưa chính thức trưởng thành, phải không?"
Tuổi trưởng thành ở Trung Nguyên là mười tám.
"Đúng vậy. Tôi vừa mới tròn mười sáu tuổi. Gia đình tôi đã qua đời, vì vậy tôi quyết định trở thành một mạo hiểm giả để tồn tại. Đó là lý do tại sao tôi đến Lune."
"Có lẽ chúng ta đều cùng hội cùng thuyền cả, nhỉ?" Eto xen vào.
Vị tu sĩ cũng túng thiếu sao? Bây giờ mình hơi tò mò về câu chuyện của anh ta...
Ngay cả Ryo cũng không thô lỗ đến mức hỏi anh ta. Cậu biết còn quá sớm, nên cậu giữ im lặng.
"Ryo thực ra mới chuyển đến không lâu trước cậu. Thật hay là các cậu cũng sẽ học cùng lớp, nhỉ?"
"Vâng, chúng ta hãy học hỏi thật nhiều trong năm ngày tới nhé, Amon."
"Nghe tuyệt vời quá!"
"Được rồi, chúng tôi đi đến hầm ngục đây. Chúc may mắn với buổi hội thảo nhé, hai cậu."
Và với điều đó, Nils và Eto lên đường khám phá hầm ngục.
Tất cả họ cùng nhau ăn sáng tại quán ăn liền kề với trụ sở của Hội. Thức ăn ở đó cũng ngon như ở Sóng Vàng. Không chỉ rẻ, họ còn có thể lấy thêm miễn phí. Dù là bữa sáng tại Sóng Vàng hay căng tin của Hội, Ryo đều vô cùng biết ơn vì được ăn thêm không giới hạn. Nó giống như bữa sáng tự chọn tại các khách sạn thương gia ở Trái Đất. Rốt cuộc, bữa sáng rất quan trọng.
Sau khi no bụng, Ryo và Amon hướng đến phòng giảng trên tầng ba của tòa nhà chính của Hội. Không gian giống như các giảng đường ở trường đại học, với các bậc thang dẫn đến các tầng ghế cao hơn. Mặc dù còn năm phút nữa là chín giờ, đã có mười người trong phòng. Hai người họ ngồi ở hàng thứ hai từ phía trước.
Mình thực sự nghĩ sẽ có nhiều người hơn ở đây.
Ngay trước khi chuông tháp điểm chín giờ, hai mươi người nữa bước vào, nâng tổng số người tham gia lên ba mươi, hơn kém một vài người. Thế là bắt đầu hội thảo hầm ngục kéo dài năm ngày dành cho người mới bắt đầu.
"Không thể nào! Cậu đang nói dối! Điều đó là không thể!"
Trong khi Ryo và bạn cùng phòng của cậu, Amon, đang tham dự khóa học dành cho người mới, Xích Kiếm tập trung tại phòng ăn liền kề của Hội. Mục đích ban đầu của cuộc họp của họ là để thảo luận về lịch trình sắp tới, nhưng cuộc nói chuyện đã chuyển sang sự trở lại của Abel, và từ đó, sang thủy ma pháp của Ryo.
"Tôi ghét phải nói điều này với cô, nhưng nó rất có thể."
"Tôi biết có một phép Băng Tường tồn tại dưới nhánh thủy ma pháp," Lyn, pháp sư gió, nói, cố gắng một lần nữa bác bỏ lời giải thích của Abel về ma pháp của Ryo. "Nhưng nó mỏng đến nỗi một nhát chém gió sẽ xé toạc nó. Và cậu đang nói với tôi rằng cậu ta đã tạo ra một Băng Tường giữa không trung rồi để nó rơi xuống? 'Không thể' là lựa chọn duy nhất ở đây, Abel." Cô nhấn mạnh lập luận của mình bằng một cú chọc nĩa. "Được chứ, anh bạn? Phép thuật chỉ có thể được tạo ra xung quanh người sử dụng. Dù là thủy ma pháp, gió hay lửa. Điều đó đúng với tất cả chúng. Vì vậy, không ai có thể tạo ra phép thuật hoặc hiện tượng ma thuật từ xa."
"Ờ, vâng, thưa cô..." Bị choáng ngợp bởi sự mãnh liệt của cô, Abel không thể nghĩ ra điều gì khác để nói.
"Nào, Lyn, em đang quá kích động rồi. Nếu Abel nói anh ấy đã thấy nó, thì chị tin anh ấy," Rihya nói, cố gắng xoa dịu Lyn đang kích động bằng một nụ cười.
"Nhưng chị biết em đúng mà, Rihya. Đó là kiến thức thông thường. Chị luôn có một điểm mù khi nói đến Abel..."
"Hmm. Chà, ngay cả các quang pháp sư cũng chỉ có thể chữa lành cho mục tiêu của họ khi họ ở ngay bên cạnh. Sẽ vô cùng tiện lợi nếu họ có thể chữa lành từ xa... Nhưng em nói đúng, Lyn, điều đó là không thể." Rihya nghiêng đầu, chìm sâu trong suy nghĩ.
"Ồ, thật sao...? Tôi chỉ kể cho các cô nghe những gì đã xảy ra thôi mà. Đó là cách chúng tôi có được viên đá màu vàng này từ con golem," Abel giải thích, cho họ xem viên ma thạch màu vàng, cỡ lòng bàn tay.
"Nó thực sự khá lớn. Anh sẽ làm gì với nó?" Rihya hỏi.
"Ryo nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với nó vì tôi đã hạ gục con golem..."
Đó là con golem mà Abel đã vô hiệu hóa bằng cú đá của mình, nên đúng là anh đã là người đánh bại nó.
"Abel, em biết anh cảm thấy áy náy khi giữ tất cả cho riêng mình thay vì chia sẻ với Ryo, nhưng hoàng gia chắc chắn sẽ muốn một viên đá cỡ đó. Anh không thể chỉ bán nó đi và chia đều lợi nhuận với cậu ấy sao, nhỉ?"
"Ừ, đó chính là vấn đề," anh nói, đầu cúi xuống.
"Em không hiểu. Tại sao anh không thể làm vậy?" Lyn xen vào, bối rối không hiểu vấn đề thực sự là gì.
"Tôi có thể lấy tiền cho nó, nhưng cô biết tôi sẽ phải thông báo cho họ biết tôi chia tiền với ai. Nghĩa là mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối nếu tôi tiết lộ tên của Ryo... Chỉ vì cậu ấy đăng ký tại Hội của Lune không có nghĩa là cậu ấy đã thề trung thành với Vương quốc Knightley. Bỏ qua nhà vua, những người xung quanh ông ta sẽ cố gắng lôi kéo Ryo làm đồng minh chính trị cho Vương quốc một khi họ biết cậu ấy tài năng đến mức nào."
"Được rồi. Em có thể hình dung điều đó sẽ xảy ra, ngay cả khi họ chỉ tin một nửa những gì anh nói, Abel," Lyn nói, gật đầu suy nghĩ. "Nhưng nó có thực sự tệ đến vậy không?"
"Chỉ một nửa, hả? Bây giờ tôi phải tự hỏi cô tin tưởng tôi đến mức nào... Chà, tôi cho rằng Ryo dù sao cũng có thể từ chối họ nếu cậu ấy không quan tâm. Mặc dù trong trường hợp đó, có khả năng cậu ấy sẽ rời Lune và đến một quốc gia khác..."
"Ồ, bây giờ em hiểu rồi. Trong trường hợp đó, Lune sẽ mất đi một tài sản quan trọng. Và nói rộng ra, Vương quốc Knightley cũng vậy. Sẽ thật kinh khủng nếu cậu ấy cuối cùng lại ở Đế quốc, phải không?"
"Không, Đế quốc không phải là lựa chọn của cậu ấy đâu," Abel khẳng định một cách tự tin.
"Ý anh là sao?"
"Đúng vậy! Đế quốc là đối thủ duy nhất có thể đối đầu với Vương quốc."
Rihya và Lyn đều chất vấn anh.
"Bởi vì tên chính thức của nó là Đế quốc Debuhi."
Hai người phụ nữ gật đầu khuyến khích Abel giải thích thêm.
"Ryo nghĩ nó cực kỳ không ngầu. Vì vậy cậu ấy nói cậu ấy ghét Đế quốc. Đó là lý do tại sao cậu ấy sẽ không đến đó."
"...Cái gì?"
Cả Rihya và Lyn đều không hiểu. Cậu ta sẽ không đến Đế quốc vì tên của nó không ngầu?
Mình cũng không thực sự hiểu, nhưng mình hiểu đó là một điều không thể chấp nhận được đối với cậu ấy, nên...
Linh cảm của Abel mách bảo anh rằng anh đã đúng.
"Rồi, vậy thì, sang các chủ đề khác. Abel, trong khi anh đi vắng, chúng em đã chọn không vào hầm ngục. Thay vào đó, chúng em đã nhận một số nhiệm vụ thông thường, nhưng chỉ những nhiệm vụ mà chúng em hoàn toàn không thể từ chối."
"Hiểu rồi. Cảm ơn các cô, thật sự." Abel, vẫn ngồi, cúi đầu biết ơn.
"Em chỉ rất vui vì anh đã trở về an toàn với chúng em. Chúng em đã chia phần thưởng thành bốn rồi, nên anh cứ tự do kiểm tra số tiền của mình sau."
"Tôi thậm chí còn không ở đây. Tôi sẽ hoàn toàn ổn nếu ba người các cô chia hết, cô biết đấy."
"Tuyệt đối không. Đó không phải là cách chúng tôi làm việc."
"Cô ấy nói đúng," Lyn xen vào.
Warren, người chưa nói một lời nào cho đến nay, cũng lặng lẽ gật đầu.
"Ồ khoan đã," Abel nói. "Tôi vừa nhớ ra mình cũng kiếm được tiền. Nhớ nhé, tôi không thể lấy hết ma thạch hay các bộ phận từ những con quái vật tôi đã đánh bại trên đường trở về, nhưng tôi đã có được ma thạch của wyvern. Tôi đã nhờ Hội trưởng bán chúng đi giùm, nên khi tôi nhận được tiền, tôi sẽ chia cho tất cả các cô."
"Anh nói gì cơ...?"
"Wy...vern?"
"..."
Ba thành viên trong tổ đội của anh vật lộn để hiểu những lời nói của anh. Điều đó là tự nhiên. Một con wyvern cần ít nhất hai mươi mạo hiểm giả hạng C để một cuộc săn có cơ hội thành công. Vì vậy, việc anh đã giết không chỉ một mà là nhiều con là không thể tin được...
"Anh đã giúp một tổ đội nào đó với wyvern à?" Rihya hỏi câu hỏi hiển nhiên.
"Không. Tôi đã nói với các cô lúc nãy rồi, phải không? Có một tổ wyvern ở phía nam của Dãy Núi Malefic. Chúng tôi phải hạ gục chúng khi chúng tôi trên đường đến Lune. Sẽ thật lãng phí nếu để lại ma thạch wyvern, vì vậy đó là những thứ duy nhất chúng tôi thực sự nhặt được."
"Vậy... Ý anh là... Anh và Ryo đã hạ gục chúng? Chỉ hai người thôi sao?"
Cả Rihya và Lyn đều tái mặt khi họ tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
"Ừ. Cậu ấy bắn những ngọn thương băng xuyên qua cánh của chúng và sau đó khi chúng rơi xuống, tôi dùng Toàn Lực Xuyên Thích đâm vào mắt chúng."
"Cậu ấy đâm thủng cánh của chúng...? Nhưng wyvern bao phủ toàn bộ cơ thể chúng bằng một lớp màng phòng thủ bằng không khí có thể đẩy lùi ma thuật..." Lyn hỏi, nghi ngờ. Giọng cô nhỏ dần ở từ cuối cùng, gần như thể cô đang tự nói với chính mình.
"Hả?" Abel nghiêng đầu suy nghĩ. "Ồ, cô nói đúng. Chúng có. Tôi đã quên mất. Hmmm, chỉ có điều cậu ấy chắc chắn đã làm được điều đó."
"Làm thế nào được...? Ngay cả Sư phụ Hilarion cũng không thể sử dụng ma thuật mạnh mẽ đến vậy." Lyn lắc đầu quả quyết.
"Cô ấy nói đúng, Abel. Chị chỉ biết một người có thể... Pháp sư Hỏa Ngục của Đế quốc. Nhưng ngay cả khi đó cũng chỉ là tin đồn."
"Em đồng ý cả hai điểm."
Cả Rihya và Lin chỉ biết những tin đồn về Pháp sư Hỏa Ngục của Đế quốc.
Một câu chuyện kể rằng ông ta đã thiêu chết một nghìn binh sĩ của Vương quốc bằng một đòn tấn công duy nhất. Trong một câu chuyện khác, ông ta đã cho nổ tung một con wyvern bằng một đòn duy nhất. Câu chuyện thứ ba kể về cách ông ta đã tiêu diệt một đội quân nổi loạn cố thủ trong một thị trấn bằng một cuộc tấn công duy nhất.
Thẳng thắn mà nói, cả hai người phụ nữ đều không chắc liệu một pháp sư như vậy có thực sự tồn tại hay không. Ít nhất, câu chuyện đầu tiên là sự thật, vì vậy không thể phủ nhận sức mạnh đáng sợ của ông ta.
"Pháp sư Hỏa Ngục, nhỉ... Chắc chắn không muốn gặp ông ta trên chiến trường."
Sau khi hợp tác với Ryo, Abel biết chắc một điều—anh không muốn gây thù chuốc oán với các pháp sư. Trước đây, anh thành thật chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó. Một là, có Lyn trong tổ đội của anh. Cô được coi là một pháp sư cấp cao trong Vương quốc, nhưng ngay cả khi anh phải đối đầu với cô, Abel tự tin rằng anh có thể đánh bại cô mà không gặp nhiều khó khăn. Sau đó là pháp sư mạnh nhất của Vương quốc, Hilarion, người mà anh gọi là "lão già". Mặc dù một trận chiến với ông ta chắc chắn sẽ thử thách khí phách của anh, Abel luôn nghĩ rằng anh sẽ là người đứng vững cuối cùng.
Nhưng Ryo rất nguy hiểm. Đầu tiên, cậu có thể thực hiện phép thuật mà không cần niệm chú. Mặc dù có một vài lần cậu cố tình nói chúng ra.
Tôi không biết tại sao cậu ấy lại làm vậy vào những lần đó, nhưng ngay cả tôi cũng biết cậu ấy chỉ bịa ra khi làm. Cậu ấy có lẽ chỉ nghĩ chúng nghe có vẻ ngầu. Ừ, một lý do ngẫu nhiên nào đó như vậy có vẻ hợp lý với cậu ấy.
Nhân tiện, Abel hoàn toàn đúng về điều này.
Trên hết việc Ryo có thể dùng phép thuật thầm lặng, tốc độ cậu thi triển phép thuật cũng không hề tầm thường. Nếu Abel phải đối mặt với Băng Tường của Ryo, anh thành thật không chắc liệu mình có thể xuyên thủng nó ngay cả với Toàn Lực Xuyên Thích hay không. Thêm vào đó, cậu ta có thể tấn công bằng những ngọn thương băng của mình trong khi ở sau Băng Tường. Chỉ riêng điều đó thôi đã nên được coi là ăn gian rồi!
Đến thời điểm này, anh không thể nghĩ ra một chiến lược nào có thể đánh bại Ryo.
Chưa kể rằng Ryo đã thừa nhận có khả năng cận chiến khi họ đến Lune.
Trời ạ, điều này thực sự không vui chút nào. Chỉ riêng ma thuật của cậu ta đã khiến mình cảm thấy không thể thắng, nhưng thêm cả chiến đấu vào danh sách tài năng của cậu ta thì thật quá đáng... Ừ, nó không tự nhiên. Cậu ta không tự nhiên.
Bản thân sự tồn tại của Ryo là một sự bất thường.
Và rồi còn có sự bất thường được cho là của Đế quốc. Pháp sư Hỏa Ngục.
Ừ... chắc chắn không phải là một ý hay khi gây thù chuốc oán với một pháp sư.