CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
“...Ể? Vậy là bà chưa từng hẹn hò á…?”
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua từ tập trước.
Sau khi đến trường, cả hai giờ đang ngồi trong lớp A năm nhất của Trường Cao Trung Tư Thục Taiju.
“Ghê thật đấy. Hai đứa bây kè kè bên nhau từ đó giờ mà vẫn chưa hẹn hò á? Đáng nghi quá nha. Ngay cả lũ nhóc mẫu giáo ngày nay còn tiến triển nhanh gấp mấy lần đấy.”
Người đang hỏi Sakura là Nagasawa Takumi, khuỷu tay cô chống lên bàn và mặt cô đang lộ rõ sự kinh ngạc, cô là một người bạn của Sakura kể từ mùa xuân đầu năm học.
“Bà có nói vậy đi nữa thì tui cũng chịu thôi.” Sakura trề môi nói tiếp, “Bà có biết là ở với người ta càng lâu thì càng mất đi khái niệm về khoảng cách không? Nói chung tui và Hikaru là như vậy đấy.”
“Không, chịu thôi chứ tui không hiểu được cái cảm xúc đó.”
Giờ đang là trước khi tiết chủ nhiệm bắt đầu và căn phòng tràn ngập tiếng ồn từ những cuộc trò chuyện.
Giọng của Takumi vang lên đầy chắc chắn khi cô gặm ổ bánh mì yakisoba cô mua sau buổi tập sáng nay.
“Tui sẽ đánh dấu chủ quyền lên người mình thích và không bao giờ thả cậu ta ra dù cho có chuyện gì đi nữa. Tui sẽ dùng mọi cách có thể nghĩ ra để đảm bảo cậu ấy là của tui.”
“Ờ thì, đó là do bà là đứa sát trai thôi, Takumin…”
“Sát trai hay nhát trai thì cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Nếu bà muốn có cái gì đó một cách nghiêm túc, thì cứ bỏ qua cái mác ấy rồi theo đuổi không phải là điều đương nhiên sao.”
Nagasawa Takumi là thành viên của câu lạc bộ bóng chuyền.
Cô rất mạnh mẽ, nhiệt huyết và bạo dạn──ngay cả nếu lý lẽ của cô có cơ sở, cô vẫn quá thẳng thừng và đâm thẳng vào điểm yếu của đối phương. So với cô, Sakura có vẻ hơi nhu mì quá.
“Nhưng mà nè, cái cậu Oogami Hikaru này, tui thật sự chưa nói chuyện với cậu ta nhiều, nhưng không phải cậu ta cứ kiểu rất là kỳ lạ à?”
Takumi vừa hỏi khi vừa gặm nốt ổ bánh mì yakisoba và chuyển sang cái bánh cà ri.
Sự thèm ăn của cô hợp với cái chiều cao lên đến 170 cm kia và cả chỗ đứng trong câu lạc bộ thể thao.
“Khai ra mau, Sakura, bà thích cậu ta ở điểm nào vậy?”
“Ể?”
“Bà được tỏ tình, thậm chí còn được cầu hôn, và cuối cùng mới bắt đầu hẹn hò, đúng không? Chẳng phải bà đã yêu cậu ta suốt mười sáu năm quen nhau sao?
Takumi hất đầu về phía chàng trai vừa được nhắc tới, người mà cũng ở cùng một lớp với hai người họ, cậu đang ngồi vui vẻ chuyện trò với một người bạn khác.
“Vì tui chỉ mới quen hai người gần đây thôi nên mình chả biết cậu ta có điểm gì tốt cả, thế sao bà không nói cho tui biết luôn nhỉ?”
Takumi, một cô nàng sát trai và giỏi thể thao, luôn thẳng thắn mọi chuyện. Nếu cô có điều muốn nói, cô sẽ nói. Nếu cô có thứ muốn hỏi, cô sẽ hỏi. Tuy vậy, cô vẫn không làm mọi người xung quanh thấy khó chịu.
Ngạc nhiên thay, mọi người đều chấp nhận cái tính thẳng như ruột ngựa của cô.
“Ể~? Không không không không…”
Sakura trở nên lúng túng. Mặc dù cô ngượng ngùng, nhưng đồng thời, cô vẫn cười toe toét.
Rốt cuộc, điều ước ấp ủ từ lâu của cô đã thành hiện thực. Chưa bao giờ cô thực sự mong chờ Hikaru, vốn là một người chẳng hề nổi bật, lại đứng ra tỏ tình. Chỉ cần thấy việc cô làm ngay khi vừa đến lớp là kể hết tất cả mọi chuyện cho Takumi cũng đủ hiểu là cô vui tới mức nào rồi.
Nói cách khác, Sakura đang trong trạng thái vui như mở cờ trong bụng, khác hẳn với cô nàng tsundere mọi khi.
“Chỉ là… nói sao nhỉ, không phải cậu ấy rất ngầu sao?”
“Ngầu hử?”
Takumi quay sang và thấy nụ cười của Hikaru khi cậu đang tán ngẫu với thằng bạn.
Khuôn mặt vô lo, chiều cao và ngoại hình thì ở mức trung bình.
Cậu là chàng trai cao trung bình thường, ít nhất thì là vậy. Loại mà chắc chắn nhìn qua sẽ không thấy chỗ nào ngầu cả.
“...Ngầu chỗ nào?”
“Hể? Thì là, chẳng hạn như, mắt nè, môi nè, và cả bầu không khí xung quanh cậu ấy nữa. Chính bản thân cậu ấy đã ngầu rồi.”
“Chính cậu ta hử?”
Takumi là một người yêu thể thao, nhưng cô cũng rất thông minh.
Thật ra, cô thậm chí còn được chỉ định vào lớp A của trường tư thục Taiji, đây chính là lớp tiến cử vào đại học, và cô là một đứa sát trai văn võ song toàn.
Và suy xét tất cả điều đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng phán xét cuối cùng của cô là:
“Chịu, bó tay. Kiểu nào cũng chả thấy.”
“Hể, đùa à? Mà thôi, kể cả chỉ có tui thấy được những điểm tốt của cậu ấy cũng được. Với lại nếu bà bị quyến rũ bởi bởi cậu ấy thì tui sẽ có thêm một tình địch nữa mất, Takumin.”
“Dẹp. Không có chuyện đó đâu.”
“Eeh? Hiểu rồi, vậy là bà không thấy gì cả. Hể.”
Sakura mỉm cười trong sự tự mãn.
Mối quan hệ mới hình thành khiến cô cư xử trơ trẽn.
Takumi khom vai tỏ vẻ bực mình.
“Rồi rồi. Kể tui nghe rõ hơn về cái điểm cuốn hút của cậu ta đi. Nếu cậu ấy đáp ứng được tiêu chuẩn của tui, thì tui sẽ cố hết sức để đoạt lấy cậu ta.”
“Hể, cái-, bớt giỡn giùm cái! Bà nói như thể tính làm thật ấy, Takumin…”
“Đừng bận tâm nữa và kể tui nghe đi, bà khoe khoang ghê lắm mà.”
“Ấy? Tui không có ý đó đâu.”
Ehehehe, Nét mặt của Sakura nhẹ nhõm hẳn ra.
“Ví dụ như… Hikaru rất tốt chẳng hạn.”
“Cái con này, nói rõ hơn coi. Chính xác thì tốt chỗ nào?”
“Ờm… Ví dụ như này, chỉ là ví dụ thôi nhá, hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Ngay cả khi mấy con nữ thần cố quyến rũ, cậu ấy vẫn không vượt rào, ví dụ vậy.”
“Rồi.”
Takumi đáp lại với một vẻ mặt khó tả như thể cô vừa nghe tiếng Swahili vậy.
“...Nghe không hiểu lắm, nhưng mà lòng tốt của cậu ta ở chỗ nào trong đó vậy?”
“Ủa, có mà. Mấy con nữ thần đó dễ thương lắm đấy bà biết không? Nói thật, nếu tui mà là con trai là tui đè họ xuống ngay tại chỗ luôn đấy, hiểu chứ? Nhưng Hikaru biết mình ghét điều đó, thế nên cậu ấy đã không chơi tới bến với bọn họ.”
“...Bà gọi đó là lòng tốt á?”
“Đó là lòng tốt đấy! Và cũng là một phần trong sự tuyệt vời của cậu ấy!”
“Tuyệt cái đầu nhà bà, tui chả hiểu gì cả. Và hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò, đúng không? Vì một đứa con gái cậu ta thậm chí còn chưa hẹn hò mà quyết tâm không vượt rào thì có gì là tốt. Với lại nữ thần nghĩa là cái quái gì cơ chứ?”
“Đấy chỉ là giả thuyết thôi.”
“Hiểu chết liền. Kể về sự cuốn hút của cậu ta theo cách khác ấy.”
“Ờm, vậy thì… Cậu ấy rất nam tính.”
“Nam tính?”
Takumi liếc sang Hikaru, cô phải nói rằng nhìn vóc dáng cậu ta thuộc loại yếu ớt thì đúng hơn, và khuôn mặt cậu trông khá dịu dàng.
Cụ thể hơn cô thậm chí có thể coi cậu là “một đại tư tế đã đạt đến sự giác ngộ.”
“Nghỉ, chả thấy đâu cả. Nam tính? Chỗ nào?”
“À thì, bà không thể thấy qua vẻ bề ngoài đâu. Takumin, bà chưa biết nhiều về cậu ấy. Đó là thứ nằm bên trong ấy, biết không, bên trong.”
“Chỉ hộ cái.”
“Vậy, giả sử thôi nha.”
“Cũng được.”
“Dù có bị mấy nữ thần tiếp cận và làm những chuyện hư hỏng, cậu ấy vẫn bảo vệ trinh tiết đến cùng.”
“Xin lỗi, Sakura. Bà nói tiếng Nhật giùm tui cái.”
“Eeeeh? Nhưng mà bảo vệ trinh tiết cực nhọc cho cậu ấy lắm đấy, bà biết không? Là nữ thần ấy chứ đùa đâu. Cả một một kỳ công ấn tượng luôn đấy. Takumin, bà sẽ hiểu khi nào bà được gặp mấy con thần đó.”
“Bãi, có mà nằm mơ… Mà thôi. Tui cũng hiểu sơ sơ rồi.”
Takumi tán thành để xoa dịu cô.
“Nói tóm lại, đây chính là cái mà người đời đồn là “tình yêu mù quáng”, đúng không? Tình yêu là mù quáng nên khi bà đã yêu thì mọi thứ sẽ trở nên tươi đẹp.”
“Hể? Không, không phải đâu! Ít ra tui cũng có mắt nhìn đàn ông chứ bộ, hiểu chưa?”
“Nghe không thuyết phục lắm… Mà thực ra, đây là lần đầu tiên tui được nghe một thứ không thuyết phục đến vậy đấy.”
“Ê?”
“Dù sao thì, tui cũng đã hiểu được bà khá là xui xẻo.”
Takumi kết một câu khiến cho Sakura bĩu môi với một khuôn mặt bất mãn.
“Lãng phí thật đấy. Thành thật mà nói, hai đứa tụi bây không hợp nhau cho lắm. Không phải cô nào cũng được dễ thương như bà đâu, Sakura à.”
“Tui á? Không không, làm gì có chứ.”
“Bà bị ngốc à? Lừa ai chứ không lừa được tui đâu. Bà đúng là cáo già đóng giả cừu non.”
Cô chỉ vào Sakura với bàn tay đang chống cằm.
“Hai cái bím tóc lỗi mốt, cái cặp kính tổ chảng đó, và cả chiếc dài đến tận đầu gối này nữa──nếu chỉ nói riêng những phần đó, bà thực sự rất là hai lúa, nhưng…”
“Nhưng?”
“Ngực thì bự, chân thì dài. Một khuôn mặt nhỏ nhắn với một tấm lưng thẳng. Bà đứng trên đỉnh cao của sự quý phái. Dù bà có giữ cái ngoại hình bên ngoài cũng không thể che dấu hoàn toàn cái khí chất tỏa ra từ bà đâu.”
“Đúng vậy! Sự thật là tui như vậy! Xin lỗi vì đã quá dễ thương nhé!”
“...Tui chỉ nói có xíu mà bà bỗng dưng hăng hái đến vậy. Nó là tui cứ thấy bực mình thế nào ấy.”
“Thì là do cậu đã biết rồi thì có dấu nữa cũng làm gì đâu.”
“Mà, cũng đúng. Thế sao bà lại che đi vậy? Chắc không phải là do bà không thèm quan tâm đến thời trang đâu, đúng không?”
“À thì, bà thấy đấy…”
Sakura hướng ánh mắt của cô đến Hikaru.
Cậu bạn ấu thơ của cô vẫn đang chém gió với thằng bạn cùng lớp.
Đó là khuôn mặt cô đã quen nhìn hơn mười mấy năm nay.
Và cũng chính là khuôn mặt cô sẽ nhìn mãi không rời.
Nét mặt của Sakura trở nên thẫn thờ mà không hề hay biết.
Với nét mặt đó phải nói cô đẹp đến nỗi sánh ngang với cả nữ thần.
“...Chỉ cần cho người mình thích thấy được vẻ đẹp của mình không phải là đủ rồi sao?”
“Ồ?”
“Hay nói cách khác, tui chỉ muốn cho cậu ấy thấy thôi. Không phải vì mấy cái quan niệm đạo đức kia mà tui phải ăn mặc quê mùa vậy đâu, đến cả tui còn thấy quê nữa là. Nhưng tui không muốn cho ai thấy cả, con người tui là vậy đấy. Dù gì thì chàng trai duy nhất mà tui quan tâm chỉ có Hikaru mà thôi.”
“Ừm-ừm.”
“Và cả cái đó nữa, bà biết đấy, cái gap moe? hay gì gì mà giang hồ đồn đại đó? Nếu bình thường bà cư xử hơi quê mùa một chút thì nó sẽ một tác động lớn hơn khi thời điểm đến. Khi nào tui với Hkaru đi chơi với nhau, tui sẽ ăn diện thật đẹp cho coi.”
“Hiểu, hiểu.”
“Với lại, thật đáng tiếc nhưng mà cả bà lẫn những người khác đều không thấy được điểm cuốn hút của cậu ấy, đúng không? Thế nên tui thấy không cần phải quá cẩn thận, hay nói đúng hơn là tui không cần phải tiếp cận cậu ấy quá bạo… Mà tự nhiên mấy con nữ thần đó chui từ đâu ra làm cho tất cả kế hoạch của tui công cốc hết. Giờ thì Hikaru cứ ưu ái bọn họ, và cả mấy thứ thần Odin chuyển sinh này nọ xuất hiện nữa… Nhưng mà thôi, tụi tui cũng đã ngỏ lời một cách tốt đẹp rồi nên có thể coi đây là duyên trời hay đại hạnh cũng được.”
“Xin lỗi. Bà cứ xồn xồn lên làm tui chả hiểu gì cả.”
“À, xin lỗi, tui đang nói sảng ấy. Mà đại khái thì hiểu rồi đấy. Nếu ngày nào tui cũng tung ra chiêu quyết định thì tác dụng của nó sẽ nhờn đi mất, và nếu tui quá dè dặt cũng sẽ sinh ra hậu quả nữa.”
“Hể…”
Takumi nhìn cô như thể đang thẩm định.
Và cô bỗng nhiên nở một nụ cười rồi nói.
“Ra vậy. Tui hiểu sơ sơ rồi.”
“Ồ, thật chứ? Bà hiểu ý tui rồi à?”
“Sakura, bà thực sự là một cô gái vừa tận tâm vừa ngoan ngoãn.”
“Ehehe. Đúng không? Đúng không?”
“Và bà cũng khá thông minh nữa. Giờ tui đánh giá bà cao hơn rồi.”
“Đấy, đấy. Phải không nào?”
“Nhưng bà là mẫu người mà đám con trai sẽ lợi dụng đến chán mới thôi. Nếu thích thì bà có thể kiếm được bất kì chàng trai nào, nhưng bà lại làm ngược lại… tiếc thay một đời gái.”
“Nè thôi nha… Tui có hơi quan ngại về cái đó đấy nhé.”
Sakura trườn dài lên bàn với một tiếng rên rỉ.
Với một người đồng giới như Takumi còn thấy cái hành động đó dễ thương nữa là.
Nói một cách ngắn gọn, ẩn trong cô ấy là hồng nhan bạc mệnh.
Với lại, nếu phải nói thật thì──cô không có ý xấu khi nói vậy, không phải chỉ mỗi Takumi nhận ra điều đó. Cái sự thật rằng Sakura vốn dĩ đang che dấu ngoại hình của cô.
Hai bím tóc quê mùa, cái cặp kính cồng kềnh, và chiếc dài đến tận đầu gối. Nó không phải là thứ có thể bị che đi chỉ với những thứ đó. Takumi đã nhiều lần thấy đám con trai hướng những ánh mắt tràn đầy ham muốn vào cô ấy. Hay đúng hơn, Takumi cũng là một trong số bọn họ.
Sự thật là Sakura có một ngoại hình rất gợi cảm.
Và Sakura, người chỉ hứng thú với mỗi Hikaru, không hề để ý đến cái sự thật đó tí nào.
Cô hành xử như một chiến lược gia, nhưng sự phòng vệ của cô quá yếu. Cô có quá nhiều thiếu sót và phương thức của cô cũng chẳng đâu vào đâu cả.
Nhưng mà cũng không sao.
“Có lẽ tui nên nếm thử một miếng trước khi Oogami Hikaru nuốt chửng bà…”
“Hở? Bà vừa nói gì là, Takumin?”
“Không có gì. Tui chỉ nói là bà sẽ là một cô gái hoàn hảo nếu có mắt nhìn đàn ông.”
“Này, hiểu lầm tai hại đấy nhé! Tui có mắt nhìn đàn ông đàng hoàng chứ bộ!”
Đó là cuộc trao đổi nho nhỏ của họ trong góc lớp mà không ai thèm để ý.
Mối quan hệ giữa cô nàng nhà quê và con song tính sát trai chỉ vừa mới bắt đầu.
Chú thích: Kare pan là món bánh mì của Nhật Bản, loại bánh này không nướng bằng lò mà được làm chín bằng cách chiên trong chảo dầu, nhân bánh là cà ri. Chú thích: Gap Moe là sự trái ngược giữa tính cách bên trong và vẻ ngoài làm người khác thấy hấp dẫn (moe). Ví dụ bé Tuyết với vẻ ngoài là một cô công chúa băng giá, tuyết bên dưới lớp tuyết, nhưng thực sự rất yêu mèo.