CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Cùng lúc đó tại một nơi khác.
Ba chị em đang thưởng trà trong căn phòng khách nhà Oogami.
“Ồ, một hương vị tuyệt mĩ.”
Cô chị cả Kako cắn một miếng bánh trứng anh đào và biểu cảm của cô tan chảy ra.
“Sự hòa quyện giữa vị ngọt của chiếc bánh và vị chua của cherry thật là hoàn hảo. Chị cảm thấy như có thể ăn mãi được vậy.”
“Đúng vậy, em không thể ngừng tay được.”
Cô em thứ hai, Ima, gật đầu đáp lại trong khi cắt vào trong miếng bánh với con dao và chiếc nĩa trên thay.
“Phần bánh cũng được nướng vừa chín tới độ hoàn hảo và tỏa ra một hương thơm tuyệt vời. Lượng bơ và muối nêm vào cũng rất vừa.”
“Và nó hoàn hảo để ăn kèm với loại trà đen này.”
Cô em út Mirai cũng đang rất hào hứng, thậm chí còn nhiều hơn bình thường nữa.
“Đồ ngọt tự mình bỏ công sức ra làm mang hương vị của niềm vui. Nếu chỉ đơn giản ra mua ở ngoài về thì ta không thể tận hưởng cảm giác này được. Đây là một khoảnh khắc đáng giá.”
Một chiếc bánh mới ra lò nằm giữa chiếc bàn.
Cái tác phẩm nghệ thuật mà họ chuẩn bị từ tận hôm qua này chính là phần quan trọng nhất của ngày hôm nay.
“Nhưng mà vầy thì nguy quá. Nếu ngon như thế này thì chúng ta sẽ không kiềm được mất.”
“Và đó chính xác là chỗ để quyền năng của nữ thần ra tay đấy, Kako-neesama.”
“Em bảo là dùng quyền năng của thần để giảm cân á? Không, chị không thể ăn gian như vậy được.”
“Nhưng mà Kako-neesama, ta là nữ thần. Nếu giờ ta không dùng quyền năng của mình thì phải dùng lúc nào mới được đây?”
“Hừmmm, em nói có lý… Mà khoan, đừng có dụ dỗ chị. Chúng ta là nữ thần, nhưng giờ ta đang chuyển sinh thành người. Chúng ta phải cư xử đàng hoàng trong giới hạn luân thường đạo lý như một con người. Không được phép lạm dụng quyền năng của ta.”
“Nếu thế thì để em hỏi chị một câu, Kako-neesama. Chính xác thì giới hạn của luân thường đạo lý như nào?”
“Ờmm, để xem…,” Đớp thêm một miếng bánh nữa, Kako nói, “Ví dụ như, chăm sóc cho Hikaru-san đủ kiểu vẫn nằm trong giới hạn luân thường đạo lý đó, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy. Vào phòng tắm cùng nhau và phục vụ cho cậu ấy cũng là một điều bình thường như mọi gia đình khác thôi.”
“Chị chẳng cảm thấy có vấn đề gì với việc khỏa thân chui vào chăn với Hikaru-san thay cho lời chào buổi sáng cả.”
“Chẳng có vấn đề gì với những chuyện đó cả. Dù sao thì chúng ta cũng là một gia đình, tức là, những việc onee-sama đang làm cũng chỉ là sự săn sóc đến từ gia đình thôi. Và hơn nữa, Hikaru-sama cũng rất thích những việc chúng ta làm. Nếu có gì ta nên làm thì đó là tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa.”
“Thật vậy. Niềm vui của Hikaru-san cũng là niềm vui của chúng ta. Sakura cứ mãi khó chịu về chuyện này, nhưng ta vẫn phải hết mình ủng hộ lối sống của Hikaru-san.”
“Nói cách khác, nó có nghĩa dùng quyền năng của nữ thần để giảm cân là việc đúng đắn, đúng không chị?”
“Ôi chà, thật sao?”
“Chắc chắn là vậy. Mặc dù Hikaru-sama là một người rất khoan dung, nhưng nếu lượng mỡ trên người chúng ta vượt quá mức định sẵn, em không nghĩ anh ấy vẫn sẽ không nói gì. Em chắc là anh ấy sẽ khá là thất vọng vì nó đấy.”
“Ực, em chọc đúng chỗ đau của chị…”
“Giờ mà chị không dùng thì chẳng khác gì lãng phí năng lực cả. Nhanh nhanh đầu hàng trước sự cám dỗ đi nào, Onee-sama.”
“Ùi, chị đã lạc lối trong vô thức bởi những lời đường mật của em… Tuy nhiên, chúng cũng đã giúp chị lấy lại được lý tính của mình. Rốt cuộc thì giờ chị đã biết em đang tính toán cái gì rồi.”
“Ơ kìa. Chị nói thế là sao?”
“Em tính lấy chị ra làm cái cớ thôi, đúng không? Đợi chị dùng quyền năng của mình xong em mới bắt chước chứ gì?”
“Ặc!”
Ima đảo mắt cô đi, còn Kako thì cố đào sâu thêm nữa.
“Chị biết rồi nha. Gần đây bắp tay em bắt đầu phình ra rồi chứ gì, đúng không?”
“Aah! Làm ơn đừng nói nữa mà, Onee-sama!”
“Đấy, và cả bụng em cũng…”
“Thôi thôi, em không muốn nghe đâu!”
“Thành ra vậy cũng là đương nhiên thôi. Dù sao mấy bữa nay cũng toàn là đồ ăn ngon không mà. Cái bánh kem dâu hôm nay là một chuyện rồi, nhưng ngay cả ba bữa một ngày cũng ngon tới nỗi không thể ngừng ăn được.”
“Đúng vậy. Bữa sáng, bữa tối, bữa xế, thậm chí là các bữa ăn nhẹ ban trưa và ban đêm, tất cả đều ngon đến mức em đã không đắn đo…”
“Cuộc sống thoải mái quá khiến chúng ta tăng cân.”
“Những ngày bên cạnh Hikaru-sama đều tràn ngập niềm vui.”
“Và đó là lý do chúng ta ăn quá nhiều.”
“Và cũng khiến chúng ta làm cái bánh hơi quá bự này nữa. Thậm chí có chia ra cho cả ba người thì mỗi phần vẫn có lượng calo tương đương cả một ngày.”
“Do nó mà chúng ta không thể tránh khỏi việc tích lũy mỡ được...”
“Như cách mà Bác Gấu làm trước khi ngủ đông…”
“Aah, nhưng chị không thể dừng được! Cái thứ này quá hấp dẫn!”
“Ực, em hiểu rất rõ cái cảm giác đó của chị!”
“Ima!”
“Kako-neesama.”
Cả hai bắt đầu khóc lóc trong đau khổ rồi tuyệt vọng ôm lấy nhau.
“Ra vậy, các chị đang gặp rắc rối.”
Trái lại, Mirai hành xử như thể chẳng liên quan gì đến cô.
Cô bé chỉ tiếp tục chăm chú ngốn đầy miệng bánh.
“Đừng lo *măm măm*. Em sẽ chịu trách nhiệm một mình ăn hết chỗ bánh còn lại cho *măm măm*. Các chị không cần phải lo về việc tăng thêm một gam nào nữa đâu *măm măm*.”
“Ôi, sao em lại nhẫn tâm thế chứ, Mirai.”
“Kako-neesama nói đúng đấy, Mirai. Các chị của em đang chìm trong đau khổ còn em thì hành xử như đó là vấn đề của người ta ấy.”
“Thật nhẫn tâm, thật đáng buồn.”
“Cô em bé bỏng của chúng ta thật là vô cảm mà.”
Hai cô chị ném những lời than vãn vào cô, tuy nhiên Mirai chỉ đáp lại họ một cách hững hờ.
“Gọi em là vô cảm làm em buồn lắm đấy nhá. Bánh mới ra lò thì phải ăn ngay trước khi nguội thì mới ngon nhất chứ, hai chị không thấy vậy sao? Thế nên em đơn giản là cố hết sức để một mình ăn hết thôi *măm măm*.”
“Chị đã suy nghĩ điều này một thời gian rồi, Mirai đúng là bất công nhỉ?”
“Em cũng hoàn toàn đồng ý, Onee-sama. Em cũng nghĩ Mirai thực sự rất bất công.”
“Hể? Sao em lại bất công?”
“Thử nghĩ xem, dù em có ăn bao nhiêu cũng không bao giờ bị lên ký.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mặc dù em ăn gấp mấy lần bọn chị lận nhưng vóc dáng của em vẫn y nguyên vậy. Kiểu gì cũng thon.”
“Dù em có là chị em một nhà đi nữa, chị thấy việc này quá là bất công.”
“Cả ba chúng ta đều từ một Norn mà ra cả, nhưng vẫn không công bằng.”
“Grrr!”
“Grrr!”
“...Mà thực ra, biết gì không, hai chị…”
Mirai không thèm quan tâm đến sự chống đối của họ tí nào cả, thay vào đó cô nhìn họ với một ánh mắt lạnh lùng rồi nói.
“Nãy giờ hai chị cứ mãi than thở về bụng với bắp tay, nhưng nói thẳng ra thì gần đây ngực của hai chị cũng bự ra, đúng không? So với trước đây chúng rõ ràng đã trở nên lớn hơn đấy, hai chị biết chứ?”
“Ồ, em nói đúng. Nhắc mới nhớ chị đã đổi áo ngực lớn hơn một cỡ rồi. Em thì sao, Ima?”
“Em thì đổi sang lớn hơn hai cỡ, Kako-neesama.”
“Thấy chưa? Hai chị biết là em nhận ra cả đấy chứ? Hai chị là cái kiểu mà bắt đầu tăng cân từ ngực trước. Xong sau đó mới tới bắp tay và bụng nặng thêm.”
Mirai hướng ánh mắt xuống ngực cô rồi trề vai.
“Em có một cơ thể dù có ăn bao nhiêu thì cũng không tăng cân nhưng đổi lại, cả ngực em vẫn sẽ y nguyên như vậy. Hai chị ngon cơm như vậy… *híc*.”
“Thôi nào, đừng khóc mà, Mirai. Trở nên to lớn là trách nhiệm của chị và Ima, em cứ nhỏ vậy đi──Hikaru-san cũng rất vui khi có nhiều loại phong phú đa dạng mà.”
“Đúng như Kako-neesama nói đấy. Trên thế giới này có rất nhiều loại ngực, dù lớn hay nhỏ đều có một sức hút riêng. Đó là cách mà thế giới hình thành.”
“Nhưng chuyện đó không công bằng! Không phải chúng ta là chị em một ruột sao?! Em cũng muốn kê ngực lên đầu Hikaru-oniichan hoặc là dúi mặt anh ấy vào chúng nữa! Oaaa!”
“Làm ơn đừng khóc mà, Mirai. Em cũng có nét quyến rũ của mình mà.”
“Ngay cả những cô bé ngực phẳng Hikaru-sama cũng sẵn sàng đón nhận mà. Hãy mạnh mẽ lên.”
“Không chịu đâu! Em muốn ngực bự cơ!”
“Đừng nhõng nhẽo nữa mà. Tụi chị cũng cực lắm… Suy cho cùng nếu ngực chị có to ra đi nữa cũng chỉ khiến chị mỏi vai rồi phải đi mua đồ lót mới nữa, và chẳng bao lâu sau thì cả bụng bọn chị cũng sẽ nặng thêm cho coi.”
“Chính xác. Ngực bự cũng có cái bất lợi của nó nữa. Vào mùa hè chúng sẽ toát đầy mồ hôi và khi ra phố cũng thu hút ánh nhìn của đám đàn ông nữa. Chuyện đó khá là khó chịu, nhưng tất cả những gì bọn chị muốn là được ánh mắt của một mình Hikaru-sama dán chặt lên chúng thôi.”
“Nếu vậy thì các chị có muốn dùng quyền năng của thần để đổi chỗ với em không!”
“Ta không thể làm thế được. Vả lại không phải ta vừa nói về việc không nên dùng quyền năng của ta một cách bừa bãi rồi sao?”
“Hay nói cách khác chúng ta hết lối thoát rồi.”
“Vậy là không còn cách nào sao?!”
“Đúng thế, không còn cách nào cả.”
“Ba nữ thần chúng ta lúc nào cũng phải chịu đựng tình trạng bất tiện không.”
“Thật đáng buồn!”
“Quá buồn!”
“Đúng là buồn thật!”
Ba chị em chịu đựng một cơn đau lòng.
Niềm vui chiếc bánh kem dâu mang lại trong nháy mắt đã tan thành mây khói──hay ít nhất nó trông như vậy.
“A đúng rồi, chị vừa nảy ra ý này hay lắm.”
“Chị nghĩ gì thế, Kako-neesama?”
“Hãy dựa vào Hikaru-san đi. Hãy chia sẻ nỗi khổ của ta với em ấy rồi để em ấy an ủi chúng ta. Hai đứa thấy sao?”
“Nghe hay đấy!”
“Em đồng ý hai tay!”
“Vậy thì chúng ta mô phỏng một chút xem chính xác thì ta muốn em ấy an ủi như thế nào nhé?”
“Kako-neesama, chị đúng là thiên tài.”
“Nghe có vẻ vui đây!”
“Được rồi, chị đề xuất nên chị sẽ vào trước. Xem nào, nếu là chị thì──”
Kako bắt đầu tưởng tượng, cô nhắm mắt lại và tập trung cao độ.
“Kako-neesan. Chị đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.”
Sau khi lắng nghe hết tất cả những khó khăn của tôi, Hikaru-san nở một nụ cười dịu dàng.
Nói thật, chỉ cần một nụ cười của em ấy thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi, nhưng Hikaru-san cất giọng nói tiếp.
“Chị lúc nào cũng nuông chiều em cả, Kako-neesan, vậy nên lần này em sẽ nuông chiều chị thỏa thích luôn. Nào, lại đây.”
Nói xong Hikaru-san ngồi lên giường và vỗ lên đầu gối em ấy.
“Em sẽ cho chị gối đùi nhé.”
Ahh──Thật tuyệt làm sao, được gối đùi Hikaru-san!
Tôi luôn là người cho em ấy gối đùi, nhưng thi thoảng đổi vị trí cho nhau có vẻ cũng hay đấy.
Tôi liền nằm lên đùi em ấy không một chút chần chừ.
Hikaru-san nhìn tôi với ánh mắt chan chứa tình yêu.
“Vì đây là chăm sóc đặc biệt, thế nên em sẽ làm cái này nữa."
Thêm vào đó, em ấy bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi nhắm mắt lại và giao mọi thứ cho em ấy.
Đó là giây phút lòng tôi tràn ngập cảm giác yên bình, thổi bay tất cả những muộn phiền trong chớp mắt.
Và rồi từ chỗ đó, bàn tay của Hikaru-san bắt đầu di chuyển.
Từ quanh dái tai ra sau gáy và rồi hướng xuống ngực tôi.
Ah! Em không thể, Hikaru-san, Chuyện đó──
“Đừng lo. Cứ để mọi thứ cho em.”
Hikaru-san âu yếm thì thầm vào tai tôi.
Thân thể tôi rùng mình khi em ấy chạm vào, tuy nhiên, tôi vẫn nhắm nghiền mắt và đón nhận tất cả.
Và sau đó bàn tay của Hikaru-san không chỉ dừng lại trước ngực, mà tiếp tục xuống thấp hơn...rồi thấp hơn──
“...Như vậy đấy. Thấy thế nào? Này, thấy thế nào?”
“Kako-neesan! Nó thực sự khiến tim em loạn nhịp đấy!”
“Em rất thích cái cách từ từ chuyển từ cảnh ấp lòng sang cảnh nóng đấy!”
“Để xem nào, nếu là em thì──”
Ima nhắm mắt lại, tập trung cao độ rồi cô bắt đầu tưởng tượng.
“Ima-san. Em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.”
Sau khi lắng nghe hết tất cả những khó khăn của tôi, Hikaru-sama nở một nụ cười dịu dàng.
Nói thật, chỉ cần một nụ cười của anh ấy thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi, nhưng Hikaru-sama cất giọng nói tiếp.
“Anh lúc nào cũng nhận được sự chăm sóc từ em, Ima-san, vậy nên lần này anh sẽ chăm sóc cho em thỏa thích luôn. Nào, lại đây.”
Tôi sát lại gần Hikaru-sama như được bảo.
“Hãy để anh bế em như một nàng công chúa nhé.”
Ahh──Thật tuyệt làm sao, được Hikaru-sama bế như công chúa!
Tôi luôn là người ngẫu hứng chiêu đãi Hikaru-sama để anh ấy được hưởng thụ, nhưng thi thoảng đổi vị trí cho nhau có vẻ cũng hay đấy.
Tôi giao cơ thể mình cho anh ấy.
Cứ thế, Hikaru-sama nhẹ nhàng bế tôi lên trong vòng tay của anh ấy.
Ah, cảm giác thật dễ chịu.
Được ôm bởi một người đàn ông như thế này, thật là một cảm giác lâng lâng khó tả.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc của sự khoái lạc.
Ah, đúng là tuyệt vời thật đấy.
“Có lẽ nào nhiêu đây vẫn chưa đủ cho em? Vậy thì anh sẽ làm hơn nữa.”
Ể?
Hơn cả như thế này ư? Aah──
Đột nhiên, Hikaru-sama vùi mặt vào phần dưới cổ tôi.
Hyan!
Một âm thanh kì lạ bật ra từ môi tôi.
Anh không thể làm việc đó ở đây đột ngột như vậy được, Hikaru-sama.
“Đừng lo. Cứ để mọi thứ cho anh.”
Hikaru-sama thì thầm vào tai tôi bằng một chất giọng tràn đầy tự tin.
Khi tôi nghe giọng thì thầm của anh ấy, tâm trí tôi liền trắng xóa. Hiển nhiên rồi, Hikaru-sama có một chất giọng rất là quyến rũ. Và khi thì thầm với tôi gần đến vậy, tôi chẳng thể nào từ chối được nữa.
Ah!
Lúc này, tôi được bế vào tận giường.
Và rồi, Hikaru-sama lập tức bắt đầu ngấu nghiến nuốt chửng cơ thể tôi.
Chúng ta không thể, chúng ta phải làm theo trình tự hợp lý…, nhưng Hikaru-sama quá điêu luyện, với cái mức độ này tôi sẽ…ahh...ahh...ahh──
“...Như vậy đấy. Thấy sao?”
“Tuyệt lắm đấy, Ima! Thực sự rất, rất tuyệt đấy!”
“Em kích thích lắm! Em rất thích cái cách mà Hikaru-oniichan bảo là chăm sóc nhưng rồi lại hóa thành thú dữ giữa chừng!”
“Vậy thì tiếp theo đến lượt em đấy, Mirai.”
“Vânggg! Ờm, nếu là em thì──”
Mirai nhắm mắt lại, tập trung cao độ rồi cô bắt đầu tưởng tượng.
“Mirai-chan. Em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.”
Sau khi lắng nghe hết tất cả những khó khăn của tôi, Hikaru-oniichan nở một nụ cười dịu dàng.
Nói thật, chỉ cần một nụ cười của anh ấy thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi, nhưng Hikaru-sama cất giọng nói tiếp.
“Lúc nào anh cũng nghe theo yêu cầu của em hết, Mirai-chan, vậy nên lần này anh sẽ là người đưa ra yêu cầu thỏa thích mới thôi. Em sẵn sàng chưa?”
Nói rồi Hikaru-oniichan nâng cằm của tôi lên.
“Anh có thể hôn lên má em được không?”
Waah, anh ấy nói thật á?
Được Hikaru-oniichan hôn là một cơ hội cự kì hiếm hoi mà tôi có thể nhận được.
Thế là tôi gật đầu luôn.
Và rồi, Hikaru-oniichan nhẹ nhàng hôn lên má tôi.
Ehehe. Cảm giác này thật tuyệt. Rất, rất tuyệt.
“Tiếp, anh có thể hôn tai em không?”
Ể?
Tôi tin rằng hôn lên má là biểu hiện của tình thân… Nhưng còn hôn lên tai thì là gì? Nó chắc không đơn giản chỉ là tình thân thôi đâu, phải không?
“Đi mà, đây là cơ hội chỉ có một trong đời. Đừng lo, anh sẽ nhẹ nhàng mà. Được chứ?”
Hikaru-oniichan tha thiết nài nỉ tôi.
Nếu anh ấy đòi hỏi như vậy thì tôi không có cách nào từ chối được cả. Vậy thì chỉ một chút thôi nhé, tôi bén đáp lại bằng một cái gật đầu.
Rồi Onii-chan hôn lên tai tôi.
Và rồi anh ấy ngậm một cách tinh nghịch.
Hơn nữa, anh ấy thậm chí còn thổi nhẹ vào đó.
Wah, nó khiến tôi rùng mình… Đột nhiên tôi bắt đầu cảm thấy kì lạ, tôi… Đúng hơn là đây không còn là một nụ hôn nữa, anh biết mà Hikaru-oniichan? Đây là một chuyện hoàn toàn khác…
“Em… phản đối chuyện này ư?”
Hikaru-oniichan cầu xin tôi với đôi mắt hướng lên.
Không có cách nào tôi có thể nói không được khi anh ấy làm như vậy cả. Tôi nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
Sau đó, những việc làm của Hikaru-oniichan dần dần leo thang.
Anh ấy làm đủ chuyện này nọ với tôi mà tôi không thể nói ra được.
Tôi biết rằng những chuyện này đều sai trái. Nhưng cách Onii-chan hành xử hư hỏng như vậy đáng yêu tới mức tôi liền đồng ý mà không suy nghĩ gì. Và mỗi lần tôi làm như vậy, tôi cảm thấy ngày một kì lạ…
Tôi nhận ra rằng cơ thể mình đang nóng lên.
Và vì lý do nào đó hơi thở của tôi trở nên hổn hển.
Nhìn thấy tôi trong tình trạng như vậy, Hikaru-oniichan đưa ra một yêu cầu cuối cùng.
“Vậy thì, tiếp theo──Anh có thể chiếm lấy em được không, Mirai-chan?”
“Vâng, nếu là anh… thì được, Hikaru-oniichan…”
“...Kyaa~! Kyaa~!”
“Aahn, tốt lắm, thực sự rất tốt!”
“Mirai, em là thiên tài đấy à?”
“Hikaru-sama hành xử như là trai hư mang lại một cảm giác mới lạ và nó cũng hay lắm đấy.”
“Eheheh. Vì em là kiểu nhân vật tinh nghịch luôn tấn công trước nên em nghĩ đôi lúc chuyển qua bên hưởng thụ cũng không tệ lắm.
“À đúng rồi. Chị vừa mới nảy ra một ý tưởng điên rồ khác nè. Xem nào, xem nào──”
Đó là giờ thưởng trà của họ.
Cái hội ảo tưởng ấy–không có ai đó phá đám–cứ thế tiếp tục mãi không hồi kết.