CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Suốt quãng thời gian đó.
Oogami Hikaru đang trong giấc mơ.
Không, nói chính xác hơn thì là một viễn cảnh tương lai.
.
Chốn nào đây──?
Khi đến đây, cậu đã nhận ra rằng mình đang ở trong một thế giới khác.
Không phải là Nhật Bản. Có lẽ thậm chí còn không phải là Trái Đất.
Lửa và băng, đại dương mênh mông bát ngát rung chuyển theo những con sóng cuồn cuộn. Một cây đại thụ sừng sững như bức tường, vươn cao không thấy ngọn.
Một thế giới trông như thể hình cầu và hình elip cùng hợp lại rồi tách ra, nơi không tồn tại khái niệm trên, dưới, trái hay phải.
Nơi đây đang diễn ra một cuộc chiến.
Giữa các thần và người khổng lồ.
Giữa một ma sói, một con đại xà, một tiên nữ và người chết.
Búa chiến tóe lửa và sấm chớp rền vang, cùng những nữ chiến thần tung cánh trên bầu trời.
Đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là một cuộc đại chiến.
Một lò nung của sự hủy diệt, tỏa ra nhiều năng lượng đến mức làm ta liên tưởng đến tận thế.
“Hoàng hôn của chư thần.”
Bỗng nhiên có người cất lên những từ đấy.
Người đó đã đứng ngay bên cạnh mà cậu không hề để ý.
Đó là một gyaru xinh đẹp──nữ thần định mệnh, Norn.
“Chào ngài, Odin-sama. Cuối cùng cũng thức tỉnh rồi, nhỉ?”
“Ừmm...Ừ…”
Hikaru chớp mắt một cái, và rồi, cậu chợt nhớ ra.
Nhớ ra cái gì ư? Mọi thứ. Khởi nguyên và quá khứ của thế giới hiện tại, vốn được xem như là Thế giới Thần thoại.
“Ta đã có một giấc mơ đấy, Norn à.”
“Ồ? Giấc mơ kiểu gì?”
“Ta đã tái sinh vào một thế giới khác. Ở đó có một đất nước gọi là Nhật Bản. Đó là một quốc đảo nhỏ, tuy vậy vẫn là một đất nước xinh đẹp. Ở đó, ta đã sống như một cậu bé khá là bình thường. Không phải làm một vị thần mà là một con người.
“Hừmm. Chuyện đó hơi kích thích trí tò mò của tôi đấy. Ngài có thể kể thêm cho tôi nghe không?”
“Nó không thú vị cỡ đó đâu, cô biết chứ?”
“Không sao. Xin ngài cứ kể.”
“Vậy thì, để ta kể. Ta đã sống trong thế giới đó như một con người tầm thường. Ta không có đặc điểm gì nổi bật cả. Một chàng trai khá là bình thường; dung mạo không hẳn là quá đẹp, vóc dáng cũng chẳng cao. Ưu điểm duy nhất bù lại là ta luôn luôn mỉm cười.”
“Ố ồ? Nhưng ngài biết không, từ những thứ ngài kể cho tôi nãy giờ, không phải cậu ta khá là giống ngài sao, Odin-sama?”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Cậu ta có vẻ giống hệt ngài. Odin-sama, nếu là về nhan sắc bình thường, trong toàn thể Asgard ngài chẳng hơn ai đâu.”
“Ahaha. Nhận xét khắc nghiệt quá đấy.”
“Và cả cái việc cậu ta luôn mỉm cười cũng y như ngài luôn, Odin-sama.”
“Mà, tính ra thì ta vẫn mang địa vị là một vị thần vĩ đại. Mặc dù trông ta như vậy, nhưng thực ra có rất nhiều người đang để mắt đến ta đấy. Một phần nào đó, khi đã là kẻ đứng đầu trong các thần thì ngươi phải lưu tâm đến chuyện chính trị.”
“Nhưng dù vậy, đối với tôi Odin-sama là số một đấy, ngài biết chứ? Ngài yêu quý tri thức và cũng được đáp lại, ngài là chiến thần đã khám phá ra bí mật của cổ ngữ. Ngài là người nắm giữ thần giáo Gungnir, một quân sư vĩ đại, người đã vạch ra chiến lược vào thời điểm trận chiến cuối cùng sắp đến. Sau cùng, tất cả là nhờ sự tồn tại của ngài mà ngày hôm nay, các vị thần chúng tôi vẫn còn ở đây.”
“Nhưng dù vậy, ta vẫn thua.”
Hikaru vừa nói vừa nhìn về phía trước.
Một cuộc chiến đang diễn ra.
Thor, vị thần của sấm sét, vung chiếc búa chiến của mình, trong khi con đại xà Jormungandr nhe ra những chiếc nanh khổng lồ.
Khổng lồ lửa, Surtr, vung cao thanh kiếm, và Freyr, vị vua của loài elf, đã đáp trả những thách thức đến hơi thở cuối cùng.
Lực lượng khổng lồ đang hành quân đã giao kiếm với với đội quân người chết. Thép gặp thép và bắn ra những tia lửa, máu tuôn thành suối, những tiếng thét xung trận trộn lẫn với tiếng la đau đớn của cái chết vang lên khắp nơi.
“Ta đã thua.”
Hikaru lần nữa nhắc lại.
“Và thua khá là thê thảm nữa. Thậm chí sau khi ta lập nên một đội quân từ những anh linh mà ta đã chiêu mộ ở Valhalla, cuối cùng họ vẫn không hữu dụng cho lắm. Ta đã chuẩn bị hết sức có thể cho Ragnarok, nhưng ta đã thất bại trong việc bảo vệ kỷ nguyên của thần.”
“Đành phải chịu thôi.”
Norn nói với giọng khá là hững hờ.
“Cả sự thông thái và lòng dũng cảm cũng có lúc thăng lúc trầm. Kiểu như, khi một thứ gì đó tồn tại, thì không thể tránh khỏi sự suy tàn. Chúng ta tự xưng là thần thánh như thể bản thân quan trọng lắm, nhưng thực tế thì cũng chỉ là những sự tồn tại như vậy mà thôi.”
“Cô thực dụng quá đấy, Norn.”
“Dù gì thì tôi cũng là nữ thần cai quản thời gian và định mệnh mà. Điều đó là đương nhiên thôi.”
Thế à, Hikaru gật đầu đáp lại.
Mà, một số thứ đúng là như vậy thật.
So với con người thì cảm quan về giá trị của thần có hơi hững hờ. Sự gần gũi của họ đối với những thứ tồn tại từ thuở ban sơ và sự vĩ đại gắn liền với quyền lực đã khiến họ hành xử như vậy.
“...Thế?”
Hikaru hỏi vào câu hỏi chính.
“Cái gì đây? Cảnh tượng trước mặt ta ngay lúc này──nếu trí nhớ của ta chính xác, Ragnarok đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi chứ.”
“Đây là Ragnarok Thứ Hai.”
Norn nói.
Thậm chí khung cảnh tận thế ở ngay trước mắt, cô vẫn không thay đổi thái độ.
Với cô, người cai quản tất cả những gì liên quan đến thời gian, mọi khái niệm đều như nhau, dù là lúc này hay lúc nọ, thăng hay trầm, hay thậm chí cả sự sống và cái chết.
Vì cô là người đã nuôi trồng Yggdrasil──chính là thế giới, cả sự tồn tại và phi tồn tại đối với cô đều đáng quý như nhau.
“Ngài biết đấy, tôi không biết về thế giới loài người như thế nào, chứ thần thánh chúng ta sẽ không diệt vong chỉ vì mất đi một người đâu. Đương nhiên, chúng ta sẽ làm lại lần nữa. Cần bao nhiêu lần ta làm lại bấy nhiêu, cho đến khi nào chúng ta thắng.”
“Đây là cái gọi là thuyết thế giới song song à?”
“Ờmmm, chắc là ngài gọi vậy cũng được?”
“Thế, giống như một thế giới lặp lại liên tục à? Kiểu như sẽ tiếp diễn mãi mãi cho đến khi nào tìm ra cái kết tối ưu nhất.”
“Ừmmm, tôi đoán như vậy cũng không sai?”
“À, ta biết rồi. Đây chính là cái mà ba chị em cô gọi là không gian Ragnarok tưởng tượng.”
“Chà, cái đó cũng có hơi khác.”
“...Thôi, chịu thua. Ta chẳng nghĩ ra được gì nữa.”
“Thì, chẳng là, ngài không nhất thiết phải hiểu đâu.”
Norn mỉm cười và Hikaru thì nhún vai.
“Thậm chí ta vẫn không hiểu được dù đã tắm mình trong giếng nước của sự thông thái. Thần chúng ta tỏ ra tự cao tự đại, nhưng thực ra lại khá là tầm thường.”
“Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là thế giới này thật thâm sâu thôi, đúng không?”
“Ta đã suy nghĩ điều này từ rất lâu rồi, nhưng không phải cô là người mạnh nhất à, Norn? Vì cô cai quản toàn bộ thời gian, nên chẳng phải về cơ bản mà nói cô nắm giữ chìa khóa tới mọi hiện tượng khả thi sao?”
“Nhưng đổi lại, tôi không thể làm gì tùy thích được. Vì sức mạnh này có hạn chế, lý do tôi tách thành ba chỉ em cũng là vì sự chia tách sức mạnh, theo cách nói của loài người.”
“Mà nhân tiện, cô cũng xuất hiện trong giấc mơ ta thấy. Ta đã có những ngày tháng vui vẻ cùng với Urdr, Verdandi và Skuld nữa.”
“Có một ranh giới mỏng manh giữa giấc mơ và hiện thực. Nhìn từ thế giới bên đó, thì thế giới này sẽ là một giấc mơ. Hơn nữa, tôi là nữ thần cai quản thời gian và định mệnh. Quá khứ, hiện tại và tương lai đều nằm trong lĩnh vực của tôi. Nếu tôi không tồn tại ở mọi nơi thì đó chính là bỏ bê nghĩa vụ của mình, hay có lẽ tôi nên nói đó sẽ là một sự mâu thuẫn.”
“Ta hiểu rồi. Vậy cái thế giới khác đó không phải là một giấc mơ mà là một thực tại, hử──Nói tóm lại, chuyện gì xảy ra với bên này cũng có thể liên lụy qua bên đó.”
“Chính xác. Nếu thế giới này diệt vong, thì bên kia cũng vậy. Chúng giống như hai mặt của đồng xu ấy, nên nếu một bên bị tổn hại, bên kia cũng không thể tiếp tục tồn tại được.”
Norn mỉm cười và Hikaru thì nhún vai.
“Mà, với Odin-sama, thực tại này giống như là một ảo ảnh nhất thời thôi. Dù ngài có biết sự thật thì cũng không có gì thực sự thay đổi cả.”
“Cô nói đúng. Ta có việc cần phải làm trong thế giới đó──mặc dù nếu ta qua đó, ta sẽ quên hết những chuyện này.”
“Thì, đó không phải vấn đề. Tôi của bên đó chỉ dẫn cho ngài theo cách của cô ấy mà, đúng chứ? Hơn nữa, tôi ở bên đó và tôi ở bên đây không hẳn là tồn tại đồng nhất.”
“Cô đúng là khó hiểu thật đấy.”
“Thứ lỗi cho tôi về phần đó.”
“Rốt cuộc thì chúng ta giống nhau về mặt đó, nhỉ?”
“Đúngg vậyy.”
Norn mỉm cười và Hikaru nhún vai.
“Mà, giờ ta đi đây. Sắp tới phần Loki đánh bại Heimdall rồi.”
“Đúng như mong đợi, ngài không thể đứng nhìn thế giới của mình diệt vọng được, đúng không, Odin-sama?”
“Giờ ta đi để ngăn chặn điều đó xảy ra. Để đạt được cái tương lai có thể chấp nhận được trong trong số vô vàn khả năng──Để tìm ra một trong số hàng triệu, hàng tỷ hy vọng, sự tồn tại của ta đã băng qua các chiều không gian. Rời bỏ tất cả sức mạnh và ký ức lại phía sau.”
“Vâng. Vậy thì, tôi sẽ giao thế giới khác vào tay ngài. Ngài biết cần phải làm gì rồi nhỉ, Odin-sama?”
“Ta biết rất rõ. Một là lấy lại ký ức và sức mạnh trong thế giới đó.”
“Và điều còn lại?”
“Là kết hôn với Loki và viết lại tương lai của Ragnarok.”
“Đúngg. Câu trả lời hoàn hảo.”
Norn mỉm cười và Hikaru thì nhún vai.
“Nhưng cô biết đấy. Ai ngờ rằng cách giải quyết tốt nhất là việc ta cưới Loki chứ.”
“Có một khái niệm là hôn nhân chính trị trong thế giới con người. Loki giống như Hisoka trong bộ Hunter × Hunter ấy, nên tùy thuộc vào cách ngài lo liệu như thế nào, anh ta có thể trở thành đồng minh hoặc kẻ thù.”
“Nhưng Loki về cơ bản là đàn ông mà.”
“Đó chỉ là cách chuyện đó được đồn đại trong thế giới loài người thôi, không phải sao? Không thực sự có khác biệt nào giữa đàn ông và phụ nữ trong thế giới của thần. Và sự thật là, Loki đã tái sinh làm một cô gái ở thế giới đó.”
“Và trên hết còn mang tính cách tsundere hậu đậu nữa chứ.”
“Xét cho cùng thì đó là tính cách của vị Thần lừa gạt mà. Thật khó mà đoán được mọi chuyện sẽ ra sao khi nhắc đến anh ta, nên tôi mới nói không có gì thay đổi.”
“Ta hoàn toàn đồng ý.”
Hikaru nhìn vào cái thế giới trước mắt cậu đứng trên bờ vực suy tàn.
Loki.
Vị thần gian ác nhất ở Asgard.
Heimdall, người đã phản đối cậu ta, là vị thần sáng chịu trách nhiệm bảo vệ Asgard, nhưng nhìn qua là thấy ông đã có một quãng thời gian khó khăn chống lại cậu ta. Ngay cả chủ nhân của chiếc tù và Gjallarhorn cũng rơi vào thế bất lợi trước cuộc xâm lược tàn bạo vốn đã trở thành một biểu tượng của sự đổ nát.
Loki.
Anh ta nhe ra những chiếc nhanh như một con quỷ, như một con quái vật điên cuồng, rồi cười lớn tiếng với ánh mắt đỏ ngầu trong khi vung thanh kiếm nhuốm máu, một người từng là bạn và là anh em chí cốt của cậu.
Nhiều chuyện đã xảy ra.
Bởi vì những chuyên đó, anh ta đã trở thành kẻ thù và mang Ragnarok đến──nhưng câu chuyện đó sẽ để khi khác.
Nếu cậu phải ngồi đợi cái Hoàng Hôn định mệnh đến, vậy sao không thử bám lấy cái khả năng duy nhất đó, tuy rằng có thể vô cùng nhỏ nhoi.
Odin và Loki.
Và nếu họ có thể, những người đã đường ai nấy đi, một lần nữa tay trong tay bước tiếp, thì điều đó chắc chắn sẽ mang lại một tương lai tươi sáng cho tất cả những người đồng đội đã bị chia rẽ thành bạn và thù.
“Mà nè, Norn.”
“Có chuyện gì?”
“Trước khi ta quay trở về thế giới đó, cô có muốn lắng nghe một màn độc thoại của ta không? Thay vì gọi là độc thoại, có lẽ đúng hơn là mấy lời phàn nàn vu vơ chăng? Hoặc thậm chí là một buổi tư vấn? Tùy cách cô nghĩ thế nào.”
“Rồi, rồi. Ngài muốn nói về chuyện gì?”
“Về quá khứ. Không phải của thế giới này mà là thế giới kia.”
“Vâng vâng. Nói đi, nói đi.”
“Ta tên là Oogami Hikaru. Và như đã nói lúc trước, ta là một còn người bình thường. Ta sinh ra trong một gia đình khá là bình thường, lớn lên một cách bình thường và sống một cuộc sống bình thường.”
Và thế, cậu bắt đầu kể câu chuyện của mình, trong khi nhìn về phía Ragnarok đang diễn ra ngay trước mắt.
Khắc ghi tất cả sâu vào tâm trí, thất bại của cậu, và cả cái tương lai tồn tàn, thê thảm.
“Và thế, ta có một người bạn thuở nhỏ mà ta thích, bố mẹ ta ở trái đất thả cho ta làm gì tùy thích; thật tình, ta may mắn ở mọi mặt──Ngoài ra, cái thực tế ta vốn dĩ là Odin khiến ta có hơi lập dị. Nhưng dù vậy, cuộc sống của ta vẫn thuộc vào loại “Bình thường”. Dù ta có vướng vào mâu thuẫn, chúng không bao giờ liên quan đến chuyện sống và chết, và thậm chí nếu những chuyện không vui xảy ra, cũng không khiến ta rụng hết tóc. Mỗi một ngày cứ như một chiếc bồn tắm với độ ấm hoàn hảo vậy.
Ta rất hạnh phúc.
Ta thực sự được ban phước lành.
Ta biết rõ rằng không phải ai cũng được sống một cuộc đời như ta. Ta không sinh ra với bất kỳ khuyết tật nào khiến ta bất lợi, và ta cũng chưa từng phải nhìn những người hạnh phúc hơn ta với ánh mắt đỏ ngầu rồi buông lời chửi rủa.
Ta rất hài lòng với những gì mình có.
Dù sao thì, ta đã may mắn khi được sinh ra với một số phận như vậy.
Nếu mọi thứ diễn ra êm đẹp──và ta nghĩ không có gì có thể thực sự xảy ra với một cuộc sống như vậy──thì như bất kỳ con người bình thường nào khác, ta sẽ hẹn hò với cô bạn thuở nhỏ của mình, ta sẽ kết hôn và lập một gia đình với cô ấy, và bọn ta sẽ có con, nuôi dạy chúng, rồi già đi, cuối cùng, ta sẽ được ra đi trong vòng tay của gia đình. Ta nghĩ rằng ta đã có được niềm hạnh phúc lớn nhất có thể, với tất cả những gì ta có, tất cả sức mạnh và cả linh hồn.
Nó rất xứng đáng để tung hô ăn mừng.
Quả là không ngờ nhỉ.
Nhưng đúng vậy, khuôn mặt ta lúc đó có lẽ sẽ là khuôn mặt bình yên nhất với nụ cười rạng rõ nhất cô có thể thấy.
Nhưng mà, Norn à.
Giờ ta định nói một điều khá là khó nghe đây.
Điều đó thực sự, thực sự rất nhàm chán.
Nó rất tệ hại, chán không thể tin nổi, đến mức mà ta nghĩ rằng ta sẽ ngáp tắt thở luôn.
Không, ta biết điều đó nghe như thế nào. Dù sao thì ta cũng đã nói. Rằng ta sẽ nói một điều rất là khó nghe. Tận cùng của tham lam, hoặc là cái tính kiêu ngạo của một kẻ có tất cả, gọi sao cũng được. Nó vốn dĩ là vậy nên ta không thể phàn nàn được.
Nhưng vẫn là không gì ngoài sự thật, thế nên ta mới kể.
Ta đang thú tội, không một chút giấu giếm.
Cái niềm hạnh phúc bình yên đó nhạt nhẽo đến nỗi mà ta phát ngấy.
Ta chấp nhận cái sự yên bình đó, ta biết ơn vì những phước lành đó, nhưng đâu đó sâu thẳm bên trong, ta luôn nghĩ rằng:
Mong là thế giới này xẻ đôi ra luôn đi.
Mong là mọi thứ lật tung hết lên, tất cả những chuẩn mực bị đảo lộn, cả sự yên bình và tĩnh lặng bị thổi bay thành từng mảnh luôn đi.
Nếu không phải ở đây thì là một nơi nào đó, nếu không phải bây giờ thì là một ngày nào đó, mình muốn được thấy bằng chính đôi mắt của mình, trải nghiệm bằng chính cơ thể của mình.
Và rồi, ước muốn của ta đã thành sự thật.
Urdr, Verdandi và Skuld──Norn đã xuất hiện trước mặt ta.
Ta cuối cùng đã có được cái “cuộc sống bất thường” mà ta hằng mơ ước.”
Hikaru nói với một nụ cười dịu dàng trên mặt cậu, cái bộ mặt yên bình và tĩnh lặng mà cậu chưa bao giờ bỏ ra.
“Rồi sao?” Norn thúc giục cậu, “Cảm giác thế nào khi ước nguyện lớn nhất của ngài thành hiện thực?”
“Thật đáng sợ.”
Hikaru lập tức trả lời.
Khuôn mặt cậu vẫn tràn ngập sự điềm tĩnh.
Giữ nguyên cái vẻ mặt yên bình và tĩnh lặng không đổi của cậu.
“Khi cả thế giới cuối cùng cũng bị đảo lộn, chỉ khi đó cô mới nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình. Dù sao thì, cuộc sống hiện tại của ta không còn đàng hoàng nữa. Ta thật lòng lo là liệu Sakura có thể theo ta một cách trọn vẹn không. Giờ ta cảm thấy luyến tiếc khoảng thời gian mà ta hay giành cả ngày chìm trong ảo tưởng. Những ảo tưởng đó thực sự đến thật, vậy mà ta, người cuối cùng đã đạt được ‘cuộc sống bất thường’ vẫn phân vân trong lòng──Cô thấy sao? Rốt cuộc là ta cũng kỳ lạ thật, phải không?
“Ừ.”
Norn gật đầu.
Với cái khuôn mặt kiểu gyaru khiến cô trông như thể không hề nghĩ ngợi về nó chút nào.
“Ngài đúng là kỳ lạ thật đấy. Nếu ước nguyện của ngài thành sự thật, thì ngài đáng lẽ phải tung hô ăn mừng chứ, phải không nào. Tôi sẽ hỏi điều này để cho chắc, Odin-sama──Hikaru-cchi không thể nào đang nghĩ về việc quay lại cuộc sống trước đây của cậu ấy, đúng chứ?”
“Không, cậu ta không nghĩ thế.”
“Vậy thì, ngài đã có câu trả lời rồi nhỉ?”
“Ừ. Ta sẽ bám lấy cái vị trí mà ta được trao. Ta sẽ sống cuộc đời với tư cách là tái sinh của thần Odin tới giây phút cuối cùng.”
“Ừ ha~? Rõ ràng không còn lựa chọn nào khác ở đây, đúng không? Điều Hikaru-cchi đang nói đơn giản là bất khả thi mà, không phải sao? Như người ta hay nói đấy, mật ong ngọt, nhưng ong thì biết đốt.”
“Riêng câu đó của cô đúng là phũ phàng thật đấy.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Mà, Odin-sama luôn là vị thần nhân tính nhất trong chúng ta. Thế nên ngài mới có khả năng là “đứng đầu trong các vị thần.’”
“Nhưng cuối cùng ta lại gây ra Ragnarok.”
“Chà, ngài có thể suy nghĩ về chuyện đó sao cũng được. Khả năng viết lại tương lai của sự diệt vong đã lưu lại trong hình dạng Oogami Hikaru. Với tư cách là người đại diện cho cả thần thánh và con người, ngài có thể thoải mái đi theo con đường mà ngài muốn.”
“Cô lúc nào cũng chỉ ra sự thật.”
“Thế, ngài còn muốn nói chuyện gì nữa không?”
“Thôi.”
Hikaru lắc đầu.
Và rồi, cậu tiếp tục, trong khi quan sát cái thảm cảnh của trận chiến quyết định với một vẻ mặt điềm tĩnh và thư thái.
“Vậy thôi. Chúng ta dừng cuộc nói chuyện tại đây. Cảm ơn, vì đã lắng nghe những lời càm ràm ngớ ngẩn của ta.”
“Không có gì.”
“Nhưng mà, ta chỉ có thể để mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên thôi. Dù sao thì, ta sẽ mất hết kí ức và sức mạnh của mình khi quay lại đó.”
“Thay vì vậy sở hữu chúng sẽ lại khiến ngài quá hùng mạnh. Con người hiện tại của chúng ta có được chính là do ta không hề vô đối hay toàn năng gì cả.”
“Điều đó cũng đúng. ...Vậy thì giờ ta đi đây. Ta chỉ là một tồn tại tạm thời thôi, ta không thể hiện hình ở đây quá lâu được.”
“Vâng, vâng, hẹn gặp lại. ...Mà nè, đừng có quá cứng nhắc mà hãy cứ thong thả đi. Ngay từ đầu đây chỉ là một loại thí nghiệm thôi, và Odin-sama ở bên đó chẳng quan trọng lắm đâu, có thể nói là vậy. Dù cho không có thành quả cũng không sao đâu. Cùng lắm thì, cũng có lựa chọn ở lại thế giới đó mà không quay lại đây nữa, và sống vui vẻ hạnh phúc──”
.
Hikaru không thể nghe được hết những lời của cô.
Cậu lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, tất cả điều đó diễn ra trong khi đang nghĩ về chuyện sáng mai sẽ có món gì.
Chú thích: Hisoka Morow trong bộ manga Hunter × Hunter, được phác họa là kẻ nói dối không lường, một kẻ khó đoán, một tên hề với nhiều bộ mặt khác nhau. Hisoka được xếp vào tuyến nhân vật nửa chính nửa tà, đôi khi còn tấu hài cho truyện.