CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
...Làm như giờ mình ngủ được ấy!
Còn chưa được năm phút trôi qua mà cô đã đẩy tấm chăn qua một bên và bật dậy.
Đôi mắt cô đỏ ngầu và nổi tia máu như thể cô vừa ra khỏi bể bơi vậy.
Mình đã cố gắng kết thúc cái tình huống này êm đẹp, nhưng quả thật là không thể mà! Mình không thể nào ngừng nghĩ về chuyện đó được! Hikaru, chàng trai mình yêu, thực sự đang ngủ ngay bên cạnh mình!
Một người bình thường thì không thể ngủ trong một cái tình huống như thế này được. Hikaru không được bình thường nên cậu đang ngủ như một khúc gỗ, nhưng trái lại Sakura có ý thức của một con người bình thường.
Và hơn thế nữa, cô là một thiếu nữ mười sáu tuổi xinh đẹp, khỏe mạnh.
Thành thật mà nói, mình đã quá phấn khích và không thể ngủ được nữa!
Gaah!
Sakura lăn qua lăn lại trên tấm nệm.
Thân thể cô nóng bừng, trong đầu thì vật lộn với vô vàn những cảm xúc khác nhau.
Mỗi khi bị hơi thở của Hikaru đang say giấc cù vào sau gáy, cơ thể cô lại run lên do phản ứng sinh lý.
Dù cho cô có niệm tâm kinh, thì đi theo con đường ‘gạt bỏ hết những suy nghĩ trần tục, rồi bạn sẽ thấy đến cả lửa cũng nguội’ cũng không phải là một lựa chọn. Những ham muốn trần tục là đặc quyền của tuổi trẻ, về mặt này cả con trai và con gái đều bình đẳng như nhau.
Được rồi, bình tĩnh lại. Phải bình tĩnh lại thôi.
Cô thuyết phục bản thân một cách mạnh mẽ.
Không đời nào cái ham muốn trần tục này sẽ dịu xuống, và cô cũng không sớm bình tĩnh lại được, nhưng dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho ra.
Để duy trì mối quan hệ thuần khiết giữa hai người, cô phải tập trung hết sức tìm ra một cách để thoát hẳn ra khỏi cái tình huống này mà không chịu thua trước ham muốn của cô. Hơn bất cứ thứ gì khác, đó là thứ cô cần phải làm ngay.”
...Hừmm? Hể?
Cô bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Thực ra… Liệu đó thực sự là điều mà cô không nên làm?
Chịu thua trước ham muốn của cô và thoát khỏi mối quan hệ trong sáng của họ… có thực sự là một điều xấu không? Mặc dù thực tế là họ đã chính thức hẹn hò? Và hơn thế nữa là đã hứa sẽ kết hôn?
Nghe chẳng có gì sai hết. Thay vào đó nó chính là việc cần làm.
Tức là…
Thậm chí bây giờ cô có tiến tới thì cũng không thành vấn đề, đúng chứ?
Sakura nuốt ực một tiếng.
Cô nhìn qua Hikaru, người đang nằm ngủ bên cạnh cô.
Làn da của cậu đẹp ngỡ ngàng, và đôi môi cậu trông rất quyến rũ.
Cô đã ở bên cậu quá lâu rồi, cho nên có có thể dễ dàng nhận ra cậu có giả vờ ngủ hay không. Và ngay lúc này đây, khá chắc là cậu đã say giấc.
Và như vậy có nghĩa là…
Dù cô có làm gì với cậu, cậu cũng không thể nào biết được...đúng không?
Và kể cả cậu có biết, thì không phải vẫn hợp pháp sao…?
Ực.
Sakura nuốt nước bọt một lần nữa.
Ham muốn là đương nhiên. Cứ bỏ mẹ cái quan niệm đạo đức đi.
Thời điểm mà một đôi nam nữ trẻ quyết định lên giường với nhau, cái đống đạo đức trong sách giáo khoa ấy đã chả còn chút ý nghĩa gì nữa.
Trong cái hoàn cảnh này, thiên thần là quỷ dữ, và quỷ dữ cũng chính là thiên thần. Ở đây cuộc đấu tranh thường xuyên xảy ra giữa cái tốt và cái xấu đã không còn quan trọng nữa.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Nhịp tim của cô tăng lên không ngừng.
Và bây giờ…
Ngày lúc này…
Có lẽ cô sẽ thử làm cái gì đó mà bình thường không làm chăng? Kiểu như một bước đầu, một hors d'oeuvre gì gì đó!
Cô từ từ cúi sát lại gần khuôn mặt của Hikaru trong khi đang ra sức nén lại hơi thở trông như sẽ mất kiểm soát bất kỳ lúc nào.
Và rồi, cô thì thầm bằng một giọng nhỏ đến mức dù Hikaru có đang thức cũng không thể nghe được.
“...Hikaru. Em yêu anh.”
Kyaa! Kyaa! Cô vừa lăn vừa lộn vừa đá tứ tung.
Ấy chết, đấy là một động thái rất tệ. Nếu cô tạo ra nhiều tiếng động vậy, thì Hikaru có thể bị đánh thức mất.
Nhưng mà──Uhehe. Mình nói rồi, mình nói rồi!
Cuối cùng cô cũng nói ra những từ cô muốn nói nhiều năm rồi nhưng chưa từng nói được.
Các bạn nói sao, cái người trong cuộc kia vẫn đang trong giấc ngủ á? Quan trọng quái gì.
Dù gì thì nhờ lời tỏ tình của cậu ta, họ cũng đã hẹn hò rồi, vậy á? Thôi đừng đùa nữa, nói ra những lời đó để cho chắc vẫn luôn quan trọng mà. Sự ngầm hiểu chỉ là một cái cớ hay để lảng tránh thôi; ngay cả khi xét đến chuyện ghi nhớ một từ tiếng anh nào đó thì nói thành tiếng không phải sẽ hiệu quả hơn sao?
Ối, bình tĩnh lại tôi ơi. Mình cần phải thật cẩn thận, thực sự, thực sự cẩn thận…
Sakura khiển trách bản thân đã kích động.
Sự thật là, cái tình huống này rất có khả năng đi vào trường hợp “Hikaru vẫn thức từ nãy giờ!”. Và Sakura nhận thức rõ rằng cô chính là cái loại người dễ giậm phải bãi mìn đó.
Thế nên, cô quyết định phải chắc chắn cái đã.
Cô chọc vào má cậu, và ghé tai lại gần mũi cậu để kiểm tra nhịp thở khi ngủ của cậu. Hơn nữa, cô thậm chí còn đặt tay lên ngực để kiểm tra nhịp tim cậu. ──Ô kê, cậu có vẻ đã ngủ rồi, không nghi ngờ gì nữa. Cô đang an toàn một trăm phần trăm.
Cô có hơi khó chịu với cậu vì đã ngủ trong cái tình huống này, nhưng bây giờ đã thành như thế này, cô lại thấy biết ơn vì điều đó. Tất nhiên, cô muốn cậu tiếp tục ngủ đến sáng luôn.
Và trong khoảng thời gian đó, cô sẽ làm mọi thứ tùy thích với cậu!
Dù là lúc nào đi nữa, kẻ sơ hở mới là những kẻ đáng trách!
Giờ mình sẽ hôn cậu ấy!
Đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một.
Khó mà một cơ hội như thế này lại hỏng được. Nếu cô thất bại ở đây thì không ai biết khi nào cô mới kiếm được một cơ hội nữa. Các bạn nói là đây chỉ mới là ngày đầu hai người hẹn hò thôi á? Không thành vấn đề. Cái ngày may mắn và tốt lành này chính xác là lúc mà Nữ thần May mắn đã mỉm cười với cô. Nếu cô từ bỏ cơ hội này, cô sẽ phải hứng chịu một hình phạt thần thánh. Và quay lưng lại với phước lành từ thiên đường là không hay chút nào đâu.
Mình làm đây.
Miyamoto Sakura, mười sáu tuổi xuân, giờ đây sẽ đưa bước chân đầu tiên lên bậc thang người lớn…!
Cô sát mặt cô lại ngay trên mặt cậu ấy.
Hikaru có vẻ vẫn đang trong giấc ngủ. Đây là một chiến thắng đã định sẵn. Dù cô có vụng về đi nữa cũng không thể nào phá hỏng được.
Được rồi, làm thôi, lên nào!
Và không phải là lên má cậu, mà lên môi cậu!
Mình sẽ có nụ hôn đầu đời ngay bây giờ──
...Có mà mơ! Sẽ không dễ dàng đến vậy đâu! Mình biết chắc!
Sakura trở nên bối rối, quay mặt đi và từ bỏ hẳn.
Dù gì thì không thể nào có thể suôn sẻ được. Cô không muốn khoe, nhưng cô bẩm sinh đã là một cô gái vô vọng trong tình yêu rồi, và chỉ đơn giản là bất khả thi để mọi chuyện theo ý cô như nãy giờ. Chắc chắn có một cái bẫy ở phía trước.
Khi nhắc đến một cái bẫy có thể đến trong cái tình huống này, chắc chắn sẽ là đám chị em biến thái kia!
Sakura chợt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Xét──Xét cho cùng, họ chắc là đang nín thở ở phía bên kia cánh cửa, nhỉ?
Họ đang cố gắng tận mắt tìm hiểu xem mình và Hikaru đang làm cái gì, đúng không?
Đằng nào thì, chuyện này ngay từ đầu đã là một phần của cuộc đào tạo! Cái mà đám chị em kia bày ra! Và mình cũng xém quên luôn đấy!
Nếu là ba con kia, chắc chắn họ đang định làm gì đó! Không đời nào bọn họ chịu ngồi yên trong khi có chuyện thú vị thế này ngay trước mắt họ đâu! Họ chắc chắn là giờ đang quan sát hai đứa mình, thậm chí có thể còn đang quay phim nữa, và họ muốn cho mình xem cái video đó với một khuôn mặt tự mãn! Mình hoàn toàn có thể thấy được điều đó đang diễn ra! Ngay cả khi không phải là Norn, nữ thần của thời gian và định mệnh, mình vẫn dư sức đoán ra từng đó!
Sakura nhảy xuống giường, rồi chạy thẳng tới chỗ cánh cửa.
Và sau đó, cô dùng hết sức đẩy cánh cửa ra để lật tẩy ba chị em nhất định đang cười khúc khích phía bên ngoài.
Rầm!
Được rồi, mấy con biến thái kia!
Nếu mấy cô nghĩ lần nào cũng có thể thoát được khi giở trò với tôi thì mấy cô đã phạm sai lầm lớn rồi đấy nhé!! Đoán trước cái diễn biến hồi nãy là chuyên môn của mấy cô mà, đúng không?! Lần này tôi sẽ bắt mấy cô lại và xử đẹp──
...Họ không ở đây!
Không có ai ở đấy cả.
Chỉ còn lại cái hành lang tối tăm trải dài đằng sau cánh cửa mở.
Nhà Oogami đã chìm trong màn đêm tĩnh lặng, như một ngôi nhà hoang.
──Sao mấy cô không đến phá đám tụi tôi?! Không phải cái tình huống này đáng lẽ phải như vậy sao?! Lỡ tôi cứ thế mà hôn cậu ấy thì không phải tệ lắm sao?! Đọc bầu không khí đi, nghe thấy chứ, đọc bầu không khí này đi chứ!
Sakura hậm hực giậm chân trong im lặng.
Không không. Đợi một chút đã.
Một cái khả năng nào đó xẹt qua tâm trí cô.
Nghe trộm đằng sau cánh cửa là một việc quá dễ đoán. Vậy sẽ ra sao nếu họ đang quan sát bằng cách nào đó khác?
Nó chắc chắn là một khả năng.
Một cái máy nghe lén, hay là camera giấu kín, có quá nhiều cách để làm vậy. Và còn tệ hơn thế nữa, đây là sân nhà của mấy chị em đó. Họ có dư thời gian để ra tay chuẩn bị. Trên hết là họ là những nữ thần, nên họ hầu như có thể dùng thứ như là mắt thần nữa.
Hiểu rồi, mình không ngờ luôn đấy ──Sakura quả quyết.
Quân địch đã chuẩn bị một chiến thuật tầm cao. Nghĩ kỹ thì, nếu họ định quan sát thì khá là đương nhiên họ sẽ chọn phương thức ít có khả năng bị phát hiện nhất. Đúng là những kẻ mưu mô, cô xém nữa đã bị đánh lừa.
Và với điều đó, nước đi tiếp theo của cô đã được quyết định.
Cô chạy xuống cầu thang, xuống dưới tầng một! Tới phòng khách nơi ba chị em trải nệm ra ngủ! Cô định làm một cuộc đột kích!
Kẻ nào ra tay trước thì kẻ đó chiến thắng, nên trong khi họ vẫn chưa biết là cô đã nhận ra âm mưu của họ, cô sẽ thu thập được bằng chứng không thể chối cãi!
Roẹt!
Cô kéo cánh cửa trượt.
Thấy rồi nha, lũ chị em biến thái!
Mình biết ngay sẽ là như thế này mà. Mấy cô còn sớm cả trăm năm để nhìn lén được cảnh tụi tôi hôn nhau đấy nhá! Mấy cô luôn giở trò với tôi, nhưng lần này tôi sẽ──
...Họ đang ngủ!
Ba chị em đang say giấc sau cánh cửa phòng như thường lệ và phát ra những tiếng thở đều đặn. Họ cũng không có giả vờ ngủ, mà thay vào đó họ có vẻ đã ngủ ngon đến mức dù có ai đánh cũng không tỉnh dậy.
Đúng ra thì…!
Đừng có ngủ chứ!
Sakura lên cơn bực bội, đấm đá tứ tung.
Chẳng phải đây là cái tình huống mấy cô sẽ bày trò gì đó à?! Sao lại ngủ như đúng rồi thế hả! Tôi đã tin vào cái diễn biến rập khuôn đó rồi hào hứng mò tới đây, nhưng giờ tôi trông như một đứa đại ngốc ấy! Nhưng mà, tôi đã chạy tới đây với một nét mặt đắc thắng trong khi đối đầu với kẻ địch không tồn tại, nên tôi quả là ngốc thật! Xin lỗi nha!
Đúng ra, mình còn đang làm cái trò gì ở nhà người ta thế này! Nghĩ lại về nó, tôi thực sự xin lỗi!
Vả lại, để tôi tự thú luôn!
Ngay từ đầu tôi chưa từng thực sự có ý định là sẽ hôn!
Dù gì thì tôi cũng đã có một linh cảm là mấy cô chắc chắn sẽ xen ngang!
Ý tôi là, không phải đáng lẽ ra nó là như vậy sao?!
Khi nhắc đến cái diễn biến kiểu này, thì luôn có một sự phá đám nào đó xuất hiện, không phải sao?! Thường thì mấy cô sẽ căn cứ vào đó mà hành động, nhỉ?! Là do tôi đã tin chắc rằng mình sẽ bị phá đám nên tôi mới trở nên tự tin vậy!
Giờ tôi sẽ thay đổi thái độ, và cũng không hôn cậu ấy nữa!
Còn nữa, dù cho có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không vượt quá cái mốc đó! Không phải vô lý lắm sao?! Đó là lần đầu tiên của tôi đấy! Nếu mà tôi làm được chuyện đó, thì tôi đã tự tỏ tình với Hikaru từ lâu! Tôi và cậu ấy cũng đã hẹn hò từ lâu và tán tỉnh cậu ấy như một người bình thường rồi!
Thế đấy, giờ tôi chỉ đi ngủ thôi!
Tôi sẽ lên giường nằm và hờn dỗi.
Tôi sẽ gửi gắm tâm trí mình vào thế giới trong mơ, và bắt đầu một ngày mới vờ như không có chuyện gì xảy ra! Giờ tôi chỉ biết làm vậy thôi! Nếu lúc tôi bị ai đó bắt gặp thì tôi sẽ xấu hổ đến chết mất! Và tôi cũng chưa muốn chết đâu! Không phải là khi tôi chỉ mới hẹn hò với Hikaru hôm nay!
Nghĩ vậy, cô quay trở lại phòng của Hikaru trên tầng hai và bỏ lên giường. Cô kéo tấm chăn trùm lên đầu vào nhắm nghiền mắt lại.
Giờ thì ngủ thôi. Mình chỉ cần đếm cừu hay gì đó là sẽ ngủ được. Mình chắc chắn ngày mai đến sẽ cuốn trôi mọi sự việc của ngày hôm nay. Mình sẽ chôn vùi những ký ức về trò chơi bất khả thi của ngày hôm nay thật sâu, và bắt đầu một trò chơi mới vào ngày mai. Đúng rồi, làm vậy đi. Mình phải làm thế, mình muốn làm như thế, mong là mình có thể làm như thế ──
...Không, như đã nói, giờ mình chẳng thể nào ngủ được!
Cô đẩy tấm chăn qua một bên rồi bật dậy, điều đó đã một lần nữa đưa cô trở về vạch xuất phát.
.
──Và đây là toàn bộ bản báo cáo về việc Miyamoto Sakura đã đánh nhau với cối xay gió và suy sụp tâm lý kiểu thiếu nữ như thế nào..