Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

127 533

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

50 160

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

29 27

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

(Đang ra)

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

Elise

Một tân binh cấp Thiên Tai hoàn toàn không tự nhận thức được sức mạnh của mình, người luôn xông pha nơi tiền tuyến, đã ra đời như thế!!

5 5

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

(Đang ra)

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

Myojin Katou

Đây là câu chuyện fantasy về một cô gái tùy hứng dùng sức mạnh vô song để kết bạn!

4 7

Quyển 1: Đằng sau hạnh phúc là bất hạnh. - Chương 1: Tái ngộ và Hân hoan

Tôi sợ ánh sáng.

Khi ánh sáng từ bên ngoài xâm nhập, vô số nỗi kinh hoàng khác cũng sẽ ùa theo.

Nhưng vì bụng đói, tôi lại có chút nhung nhớ, có chút trông đợi.

"Đói bụng quá."

"...Ừm."

"Vẫn chưa được ăn cơm à?"

"Phải đến tối mới được ăn cơ mà!"

"...Nhưng mà, cứ ở mãi trong này thì làm sao biết trời đã tối hay chưa?"

"...Ước gì bên ngoài trời mau tối nhỉ."

Sau đó, chúng tôi không nói gì nữa.

Bụng vẫn cứ réo òng ọc.

Tôi cứ mãi, mãi gồng mình nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt.

Và rồi, ánh sáng chiếu rọi chúng tôi.

"Cứ viết là, hiệu trưởng tên Fujiwara no Mototsune, hội trưởng hội học sinh là Sugawara no Michizane, còn chủ nhiệm khối lớp hai là Tachibana no Hiromi (Chú thích: Đều là tên những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản), thế chẳng hay ho à?"

"Cái này thì thu hút được đối tượng nào chứ?"

Lớp trưởng Kaneko nghiêng đầu, lẩm bẩm nghi hoặc trước ý kiến hiếm có khó tìm của tôi. Cũng phải thôi, đến chính tôi còn muốn hỏi vậy mà.

Để làm cuốn cẩm nang quảng bá cho kỳ thi tuyển sinh năm sau, lớp trưởng Kaneko đang cố gắng thu thập các đặc điểm của trường, và tôi đã bị cậu ta tóm gọn ngay cửa lớp. Nhưng ngôi trường này – không, phải nói là cả cái vùng này về cơ bản là một chốn nhà quê chẳng có gì đặc sắc. Ngoài vài cái tên của những người có liên quan đến trường nghe như thể bị phụ huynh đặt cho vui, tôi thật sự chẳng nghĩ ra được đặc điểm nào khác. Ngay cả ý kiến vừa rồi cũng là thành quả sau khi đã vắt óc suy nghĩ.

"Hay là... học sinh trường mình bị sát hại dã man..."

"Thế thì không hay lắm đâu!"

Kaneko nhăn mặt bác bỏ. Đúng là có hơi quá đà thật.

"Thôi thì, cứ viết mấy câu như truyền thống tự do phóng khoáng gì đó là được rồi."

Cuối cùng, chúng tôi đi đến một đáp án tầm thường đến cực điểm, không một chút đặc sắc hay sáng tạo. Kaneko nở một nụ cười khổ như đã nghe đến phát ngán, rồi khẽ thở dài:

"Nói thật nhé, giờ tôi chẳng muốn làm mấy cái này ở đây đâu, chỉ muốn mau đến câu lạc bộ thôi!"

"Câu lạc bộ? Không phải đang có lệnh cấm vì nguy hiểm sao?"

"Sắp đến giải đấu rồi, chủ nhiệm câu lạc bộ của bọn tôi đời nào quan tâm chuyện đó. Anh ấy toàn lén luyện tập đến nửa đêm đấy!"

Kaneko ra vẻ đắc ý như một đứa học sinh tiểu học khoe khoang chuyện thức khuya. Đúng lúc này, một nữ sinh xuất hiện như muốn đẩy văng cậu ta ra. Đó là Misono Mayu, bạn cùng khối. Cô ấy như thể muốn đẩy Kaneko sang một bên, lách mình qua khe hở giữa cậu ta và khung cửa rồi bước ra hành lang.

"A, khoan đã."

Kaneko vội gọi theo bóng lưng ấy. Misono quay lại lườm một cái, thái độ hoàn toàn khác với vẻ trầm lặng thường ngày.

"Gì?"

"À, không có gì..."

Bị thái độ và khí thế như muốn gây sự của cô ấy làm cho choáng váng, Kaneko nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt đảo lia lịa. Dù nhận thấy tín hiệu cầu cứu từ cậu ta, tôi cũng chỉ đành lờ đi, chăm chú nhìn Misono ở phía trước.

"...Có chuyện gì sao?"

Cô ấy hỏi lại lần nữa, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Phải nói rằng, Misono Mayu cũng được xem là một mỹ nhân. Không, phải nói là một mỹ nhân vô cùng hiếm có. À không, theo đánh giá cá nhân của tôi thì phải là mỹ nhân hàng tuyệt phẩm. Tóm lại là rất hoàn hảo. Một trăm điểm.

Mái tóc đen dài ngang vai còn vương lại chút dấu vết của màu nâu trà, có lẽ là do cô từng nhuộm rồi chán. Ẩn hiện dưới ống tay áo khoác là chiếc sơ mi dài tay, một sự thách thức trực diện với cái nóng oi ả đầu tháng Mười.

"Tôi còn có việc."

Dù là nói với bạn cùng lớp, lời lẽ của Misono vẫn cứng nhắc, mang một thái độ cự tuyệt người khác từ ngàn dặm. Nhưng hành động này không hẳn là đang dựng lên một bức tường, mà giống một động tác đề phòng thì đúng hơn.

Giống một con thú nhỏ sợ hãi con người, đó là ấn tượng của tôi về Misono.

"Xin lỗi đã gọi cậu lại, nếu có việc gấp thì thôi vậy."

Tôi trả lời thay cho Kaneko. Misono khẽ nói "Vậy à", rồi bước nhanh về phía cầu thang, dáng đi vội vã và loạng choạng.

Nhìn theo bóng lưng ấy, đôi vai đang căng cứng của Kaneko dần thả lỏng, cậu ta khẽ hít một hơi thật sâu:

"Tôi không ngờ Misono lại đáng sợ như vậy đấy!"

"Ừm... biết đâu cậu ấy đang diễn tập vai quỷ cho lễ hội đuổi quỷ (Chú thích: Lễ hội Setsubun, có nghi thức ném đậu để xua đuổi tà ma) cũng nên!"

Thực ra, tôi có đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm tự tin có thể giải thích lý do cho thái độ đó của cô ấy. Còn Kaneko thì vẫn tiếp tục nghiêng đầu khó hiểu. Đầu cậu ta từ nãy đến giờ vẫn chưa thẳng lại được.

"Dạo này cậu ấy có vẻ về sớm hơn mọi khi..."

Kaneko quay lại nhìn vào lớp với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi cũng đưa mắt quét qua một lượt.

Hầu hết học sinh vẫn còn ở trong lớp. Người thì đang dọn sách vở, người thì đang trò chuyện với bạn bên cạnh. Nếu xét đến việc chỗ ngồi của Misono ở tít trong góc xa hành lang nhất, thì tốc độ của cô ấy quả thực nhanh đến bất thường.

"Nếu có việc thì cũng bình thường thôi mà?"

"Ngày nào cũng có việc à?"

"Có chứ? Ví dụ mẹ nhập viện chẳng hạn, ngày nào cũng phải đi thăm bệnh."

Nói dối đấy.

"Dù sao thì cậu có hỏi, chắc cũng chỉ nhận được câu trả lời theo khuôn mẫu thôi!"

Tôi bịa đại một lý do cho qua chuyện. Kaneko gãi đầu như thể cuối cùng cũng chịu thông suốt, cái đầu cuối cùng cũng chịu thẳng lại.

"Thôi, cũng đành vậy. Chỉ là nếu nghe mấy từ như tự do, phóng khoáng từ miệng cậu ấy thì đúng là có hơi kỳ lạ thật!"

"Cũng đúng."

Thật ra cũng không hẳn. Dù vẫn có thể phản bác, nhưng để kết thúc cuộc nói chuyện này sớm hơn, tôi thuận miệng đồng tình với cậu ta.

"Vậy nhé, tôi cũng về đây."

"Ừm, à à, vậy mai gặp lại."

Tôi vẫy tay chào Kaneko qua loa rồi bước ra hành lang. Hành lang đang tắm mình trong ánh nắng ấm áp, không khí có cảm giác như đang ngưng đọng lại. Tôi bước nhanh qua không gian ấm áp mà ngột ngạt ấy, liếc mắt nhìn sang lớp bên cạnh, rồi nhảy qua một đoạn cầu thang dài để đi xuống.

Tại tủ giày ở chân cầu thang, tôi xác nhận Misono đã vội vã thay giày và rời khỏi cổng trường được mười giây, rồi giữ một khoảng cách nhất định với bóng lưng ấy và bắt đầu bám theo.

Tan học hôm nay, tôi quyết định chơi trò thám tử.

Cái chốn nhà quê hẻo lánh và không có gì đặc sắc của chúng tôi gần đây thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông toàn quốc, chủ yếu là do thu hút sự chú ý của cảnh sát. Tất cả là vì hai vụ án đã xảy ra. Nhưng vì thủ phạm cũng có thể là cùng một người, nên việc có nên xem chúng là hai vụ riêng biệt hay không còn tuỳ thuộc vào mỗi người.

Vụ án giết người hàng loạt và vụ án mất tích.

Đó là những sự kiện tà ác đã xâm chiếm thị trấn này trong vài tháng gần đây. Đặc biệt là vụ giết người, ở cái nơi này, nói là từ thời các samurai vung đao chém giết đến nay mới có thì hơi quá, nhưng đúng là tám năm rồi mới có một vụ như vậy.

Vụ đầu tiên là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, thi thể bị sát hại dã man được phát hiện ở một con hẻm cạnh nhà văn hóa. Nguyên nhân tử vong là do bị vật sắc nhọn đâm vào ngực, nhưng sau đó hai mắt bị khoét rỗng, toàn bộ ngón tay trái bị chặt đứt, một bên tai bị rạch nhiều nhát. Có thể thấy việc giết người chỉ là một phần trong trò chơi của hung thủ, xã hội náo loạn vì cho rằng đây là hành vi của một kẻ tâm thần. Sau vụ án, các trường tiểu học phải tổ chức cho học sinh về tập thể, ngay cả giờ học cuối cùng cũng được đẩy lên sớm hơn để tăng cường cảnh giác. Các tổ dân phố cứ đến chập tối là huy động toàn bộ lực lượng đi tuần tra, cảnh sát cũng dốc toàn lực để tiêu diệt kẻ sát nhân. Nhưng cho đến hôm nay, cả việc ngăn chặn tội phạm tái diễn lẫn việc sàng lọc nghi phạm đều không có kết quả gì.

Ngoài vụ giết người, ba tuần trước còn xảy ra một vụ mất tích. Nạn nhân là hai anh em, một học sinh lớp bốn và một học sinh lớp hai, chúng biến mất vào lúc hoàng hôn. Mặc dù đã có thông báo đến các gia đình không cho trẻ con ra ngoài chơi một mình, nhưng xem ra không có hiệu quả lắm. Điểm khác biệt so với các vụ án trước đó là thi thể vẫn chưa được tìm thấy, vì vậy dư luận đang đồn đoán rằng đây có thể là một vụ bắt cóc. Việc có nên xem nghi phạm là cùng một người với kẻ giết người hàng loạt hay không dường như đã khiến cảnh sát đau đầu một thời gian. Có tuần báo còn đưa tin rằng nên điều tra theo cả hai hướng, tờ báo đó thậm chí còn làm một chuyên đề riêng về vụ bắt cóc, liên hệ nó với một vụ án đã xảy ra trong quá khứ.

"..................."

Tôi đã bám theo Misono được hai mươi phút.

Thật đáng tiếc, đây là lần đầu tiên trong đời tôi theo dõi người khác, cũng chưa từng có kinh nghiệm làm một kẻ bám đuôi, chỉ có thể nói là một tay mơ chính hiệu. Vì vậy, tôi không thể nắm bắt được khoảng cách thích hợp khi theo dõi, trong lòng thoáng chút hối hận, lẽ ra nên mua một cuốn sách về nghiên cứu trước thì hơn.

Tôi giữ khoảng cách đủ để bóng lưng cô ấy chỉ còn to bằng một cuốn từ điển. Trên con đường mòn giữa đồng ruộng vắng người qua lại này, lỡ như đối phương cảm thấy có gì đó bất thường thì đến một chỗ nấp cũng chẳng có. Nếu cô ấy đột nhiên quay lại, có lẽ tôi phải chuẩn bị sẵn tinh thần lao mình xuống mương nước tưới tiêu. Nhưng may mắn thay, Misono hoàn toàn không để ý đến phía sau, chỉ đi thẳng một mạch về nhà. Dù chủ đích của cô ấy là đi nhanh, nhưng bước chân lại loạng choạng không ổn định, tuy nhiên đó không phải là do say nắng.

Cuối cùng cũng ra đến đường nhựa, những ngôi nhà riêng lẻ nằm rải rác khắp nơi, tạo cảm giác như đang xâm phạm vào khu vực sinh sống của người khác.

Misono dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán và cổ. Bây giờ là mùa mà mặc đồng phục hè cũng thấy oi bức, cô ấy mặc như vậy chắc chắn rất nóng. Dù thế, cô ấy vẫn giữ nguyên dáng đi hơi khom lưng và không hề giảm tốc độ. Giữa đường, một ông lão dắt chó đi dạo gật đầu chào cô ấy, nhưng có lẽ vì không lọt vào tầm nhìn hạn hẹp của Misono nên đã bị lờ đi hoàn toàn. Đành chịu vậy, khi đi lướt qua ông lão, tôi thay cô ấy gật đầu hai cái. Ông lão nghiêng đầu, khó hiểu nhìn con chó của mình.

"Mà không ngờ lại xa đến thế..."

Đây đã là khoảng cách nên cân nhắc việc đi xe đạp rồi. Nhưng tôi biết Misono không biết đi xe, vì cảm giác thăng bằng của cô ấy khác người thường, đến cả cảm nhận xa gần cũng không nắm bắt được. Cô ấy lên xuống cầu thang cần có tay vịn; chơi bóng chuyền thì không chạm được vào bóng; chơi bóng rổ thì dùng mặt đỡ bóng; ném bóng thì đừng nói là rổ, ngay cả bảng rổ cũng không chạm tới... Phải nói trước, đây không phải thông tin có được nhờ theo dõi. Dù hành động hiện tại của tôi có thể bị coi là của một kẻ bám đuôi, nhưng sự thật không phải vậy.

Tôi đi vào khu dân cư. Trên mảnh đất ruộng từng được một lão nhà giàu ở quê bán với giá cao ngất ngưởng, có một tấm biển quảng cáo bán nhà mới trông rất bắt mắt. Tôi nhớ nó đã ở đó vài năm rồi, nhưng số lượng biển quảng cáo dường như chưa bao giờ giảm, rõ ràng là dự án đã thất bại. Lẽ ra công ty xây dựng nên tự hỏi xem mình có muốn sống ở một nơi nhà quê đến mức có thể thêm chữ "siêu" vào trước hay không rồi hãy lên kế hoạch xây dựng.

Đi qua khu nhà vắng người, Misono tiến về phía siêu thị ở bên kia ngã tư. Khi băng qua con đường không có đèn tín hiệu, chân phải của cô ấy vấp vào chân trái, suýt chút nữa thì ngã, tôi nắm chặt tay kìm nén ý định lao ra đỡ cô ấy.

Misono rón rén đi qua bãi đậu xe vào siêu thị. Bên ngoài là khu bán hoa và rau củ, vì đã đến giờ này nên khách hàng cũng thưa thớt. Tôi không đi theo vào trong, mà đứng ở máy bán hàng tự động cách đó một khoảng, giả vờ đang phân vân không biết nên mua loại nước nào, chờ cô ấy mua sắm xong ra ngoài.

".................."

Những đứa trẻ bị cuốn vào vụ mất tích chính là học sinh của trường tiểu học gần đây. Lần này là vậy, lần trước cũng thế.

Tám năm trước cũng từng xảy ra một vụ mất tích. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã bắt cóc một bé trai và một bé gái học lớp ba, giam cầm họ gần một năm trời, đồng thời thực hiện các hành vi bạo lực và lạm dụng tình dục. Vụ án lần này dường như tái hiện lại vụ án trong quá khứ, vốn kết thúc bằng cái chết của hung thủ. Mọi người bắt đầu đồn rằng, một "hắn ta" thứ hai lại xuất hiện ở thị trấn này. Nói cách khác, mọi người đều không cho rằng đây là một vụ mất tích, mà xem nó như một vụ bắt cóc.

Nhưng đôi khi tôi lại phẫn nộ với quan điểm này – hoàn toàn là định kiến. Tôi rất muốn hỏi họ, chẳng lẽ không ai xem xét đến khả năng kẻ bắt cóc là "cô ta" sao? Nếu mục đích là tiền bạc, phụ nữ cũng có thể bắt cóc. Ngay cả khi có sở thích hành hạ rồi giết chết con tin cũng chẳng có gì vô lý. Thật là, quá bất lịch sự với phái nữ rồi, phân biệt đối xử với phụ nữ cũng phải có giới hạn chứ!

Tôi vừa một mình suy nghĩ về những vấn đề có ích cho xã hội, vừa uống lon trà mà đáng lẽ phải lạnh nhưng lại ở nhiệt độ thường khi rơi ra từ máy bán hàng tự động, và tiếp tục chờ Misono mua đồ xong.

".................."

Người ta thường cho rằng phụ nữ mua sắm rất lâu. Nếu vậy thì đàn ông mua sắm chẳng phải nên nhanh gọn sao? Dù cũng có những ý kiến hờn dỗi như vậy, nhưng khi tự mình trải nghiệm, tôi vẫn cảm thấy nó đúng không thể chối cãi.

".........Lâu thật đấy!"

Tôi uống cạn lon trà thứ bảy, ném chiếc lon rỗng vào thùng rác. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vùng giữa hai lông mày đau âm ỉ, giống như khi bị sặc nước ở bể bơi. Tôi đã đứng đây gần bốn mươi phút trong vai một kẻ chỉ biết uống trà. Người tài xế xe tải đến siêu thị dỡ hàng cùng lúc với tôi, khi xong việc quay lại bãi đậu xe và thấy cảnh tượng không hề thay đổi, đã ném cho tôi một cái nhìn như thể thấy kẻ lập dị. Biết đâu lại bị tưởng là kẻ bắt cóc – tôi liền ra vẻ một thanh niên ngoan hiền gật đầu với anh ta – nhưng biết đâu lại bị tưởng là kẻ giết người.

Sau màn giao lưu ấm áp tình người đó hai mươi phút nữa, tổng cộng là một giờ đồng hồ uống trà, cuối cùng Misono cũng xách một chiếc túi bên tay trái bước ra. Thời gian bỏ ra và số lượng hàng hóa mua được hoàn toàn không tương xứng, khiến cảm giác trống rỗng do mớ trà đang lắc lư trong dạ dày của tôi càng thêm tăng lên.

Tôi đi vòng quanh máy bán hàng tự động để không lọt vào tầm mắt của Misono. Những quả táo tràn ra từ chiếc túi của cô ấy tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn mà rơi xuống, cô ấy lặp đi lặp lại hành động nhặt những quả táo rơi, rồi quay lại ngã tư, bị một chiếc xe bấm còi inh ỏi, và loạng choạng băng qua đường. Nếu lúc này Misono bị xe cán, liệu tôi nên lập tức chạy đến, hay là chạy trốn nhanh như thỏ? Tôi vừa băn khoăn về vấn đề này, vừa nhanh chóng băng qua ngã tư.

Qua ngã tư, Misono rẽ phải và đi thẳng vào trung tâm khu dân cư mới. Cô ấy sống một mình trong khu vực có nhiều chung cư và căn hộ cho thuê. Misono tiếp tục làm rơi táo, rồi như bị hút vào một tòa nhà được sơn màu xanh nước biển trông khá kỳ lạ. Và rồi – cô ấy bị hút vào bên trong lối vào. Tôi nhặt quả táo rơi trên đất, qua cửa kính xác nhận cô ấy đã vào thang máy, rồi đi qua cửa tự động ở lối vào.

Đi qua sảnh chính rồi rẽ vào hành lang, một khoảng sân cỏ hiện ra trước mắt. Tầng một có nhiều cửa hàng khác nhau. Lúc điều tra trước, tôi đã thấy có tiệm đĩa, hiệu sách và cả quán cà phê truyện tranh, một không gian trang nghiêm và cao cấp, hoàn toàn không phù hợp với thị trấn này để làm nơi cho học sinh thuê trọ, nhưng giờ không phải lúc để bàn về chuyện đó. Sảnh vào không có hệ thống khóa tự động. Thầm cảm ơn lối kiến trúc nửa vời của vùng quê này, tôi chạy vội lên bằng cầu thang thoát hiểm bên cạnh, đích đến cũng là tầng ba như thang máy.

Tôi đẩy cánh cửa an toàn màu xanh nước biển, từ hành lang lộ thiên trên tầng ba có thể nhìn bao quát xuống dưới. Misono đã đến trước cửa phòng số ba lẻ bảy của mình, đang tra chìa khóa vào ổ. Có lẽ vì khó mở cửa, cô ấy cứ xoay cổ tay, liên tục rút ra rồi lại cắm chìa khóa vào, đồ đạc thì để lộn xộn dưới chân, vật lộn với cánh cửa. Tôi đứng một bên quan sát, và suy nghĩ.

Cho đến giờ, Misono không ghé vào đâu khác ngoài siêu thị. Về nhà quả nhiên là mục đích quan trọng nhất của cô ấy. Nếu vậy, dù rất muốn vào nhà Misono xem thử, nhưng đây dù sao cũng là chung cư, chắc hẳn phải có chốt xích trên cửa. Tôi không có kỹ năng mở chốt xích từ bên ngoài, mà cơ bản hơn là đến kỹ năng bẻ khóa cũng không có. Chơi trò đạo chích là bất khả thi.

Và việc để cô ấy xác nhận người đến rồi tự mình mở chốt mời tôi vào cũng là chuyện không thể xảy ra.

...Vậy thì, chỉ còn một cách.

Nếu mình không mở được, thì để chủ nhà mở!

Dường như cuối cùng cô ấy cũng mở được khóa. Cô rút chìa khóa ra, lau mồ hôi rồi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.

Đúng lúc rồi – tôi tự động viên mình, rồi bước chân về phía không thể quay đầu lại.

Tôi chạy nước kiệu lại gần, làm ra vẻ hiển nhiên như không –

"A, để tôi cầm đồ cho!"

Tôi nhặt túi ni lông dưới đất lên, nửa đẩy nửa chen qua người Misono, bước qua ngưỡng cửa vào trong nhà.

"...Hả?" – một tiếng, lợi dụng khoảnh khắc Misono còn đang ngỡ ngàng, tôi thản nhiên đi vào huyền quan. Tùy tiện cởi giày ra, tôi bước những bước chân nặng nề vào phòng khách.

"Khoan đã! Anh đang làm gì vậy!"

Misono định ngăn kẻ xâm nhập lại, nhưng tôi lờ đi. Tôi vào phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ. Bước được tám phần vào phòng khách, tôi quay người lại, thản nhiên cắn quả táo vừa nhặt được.

"Rộng rãi và gọn gàng ghê! Nhưng mà tivi có một lớp bụi. Có phải vì ít đồ nên trông sạch sẽ không?"

Tôi đặt đồ lên bàn, tự nhiên hỏi Misono. Quay đầu lại, tôi thấy cô ấy sát khí đằng đằng, mặt không biểu cảm, giữ khoảng cách với tôi. Tròng đen của cô ấy kéo dài ra như muốn che lấp cả con ngươi, tay cầm một chiếc bình hoa rỗng làm vũ khí. Rõ ràng là không chào đón bạn cùng lớp đến thăm.

"Anh là cái gì?"

"Là cái gì thì tôi không biết, là ai thì tôi biết. Chẳng phải là bạn cùng lớp của cậu sao?"

Tôi trả lời đùa cợt, rồi lăn quả táo đã cắn dở lên bàn. Sau đó, tôi liếc mắt xác nhận phía sâu trong căn phòng. Ở góc căn hộ bê tông cốt thép là một căn phòng bị che kín bởi cánh cửa lùa màu be. Nhìn cấu trúc thì có lẽ đó là một phòng kiểu Nhật (washitsu).

"Cái đó... phiền anh ra ngoài được không? Anh làm thế này tôi rất khó xử."

Dù đeo chiếc mặt nạ vô cảm để tỏ ra bình tĩnh, mắt cô ấy vẫn cứ vài giây lại liếc về phía phòng washitsu. Thật thà đến thế, nếu tôi là giáo viên tiểu học chắc sẽ khen ngợi cô ấy một phen.

"Nếu cậu muốn thì tôi về đây. Nhưng mà, cũng nên nghe ý kiến của người bên kia chứ nhỉ?"

"Ý anh là sao?"

"Là ý này đây."

Tôi quay người về phía phòng washitsu. Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, tôi nhảy sang một bên, bám vào thành ghế sô pha rồi lộn qua. Misono đứng ở chỗ tôi vừa đứng, một tay cầm bình hoa, tay kia là một cây súng điện tự vệ.

"Phản ứng dữ dội ghê! Nhưng tiếc thật, thất bại rồi. Vừa rồi là cơ hội cuối cùng đấy. Thật ra, nếu muốn tấn công thì nên ra tay ngay từ lúc ở huyền quan rồi."

Chỉ cần giữ khoảng cách, dù Misono Mayu có điên cuồng đến đâu, dù vũ khí trong tay có lợi hại thế nào cũng không đáng sợ.

Misono phun ra cơn giận dữ sau vẻ mặt vô cảm. Cô ấy cầm cây súng điện hình cây bút trước ngực, di chuyển từng bước nhỏ để giữ khoảng cách với tôi. Có vẻ như cô ấy không có ý định lao lên vì kích động.

"Anh... biết rồi sao?"

"Tất nhiên."

Tất nhiên, tôi chẳng biết gì cả.

Chuyện Misono hỏi, sự thật, đạo đức xã hội, luân lý, thứ Misono thích, cách giao tiếp, thành phần dinh dưỡng của quả táo, tôi không có lý do gì để biết hết tất cả. Nhưng trong những điều vừa rồi, có một điều là nói dối.

"Vô ích thôi! Dù bây giờ Misono có lôi súng máy ra bắn, tôi vẫn tự tin là mình sẽ không chết."

Tôi thích nhất là khoác lác, đây là sự thật.

Misono đi vòng lại trước phòng washitsu. Đối với một sinh vật hoàn toàn không biết nói dối như cô ấy, tôi thật muốn hỏi bình thường cô ấy sống thế nào.

"Trông có vẻ quan trọng nhỉ! Tất nhiên, có thể bản thân căn phòng đó rất quan trọng. Hoặc là bên trong cất giữ thứ gì đó đủ để mang lại địa vị, danh dự hay tài sản, hoặc là có thứ gì đó đủ để đoạt mạng người."

Tôi không nói ra một danh từ cụ thể nào, chỉ lượn lờ trên bề mặt. Misono không có phản ứng gì đặc biệt.

Vì không biết phải dồn ép đến mức nào mới chạm đến giới hạn khiến cô ấy phát điên, nên vai phản diện xin tạm dừng ở đây.

Hôm nay tôi đến không phải để bắt nạt Misono.

Cũng không phải để vạch trần tội lỗi của cô ấy.

"Lâu rồi không gặp."

Tôi ngập ngừng một nhịp, liếm môi nghĩ, lúc này mà mỉm cười thì chắc sẽ được điểm tối đa trong hạng mục đánh giá nhân cách.

Như thể đang tiết lộ một bí ẩn, tôi nói ra cái tên đó.

"Maa-chan."

Cây súng điện và bình hoa đồng thời rơi xuống sàn.

Đôi vai của Misono, dưới con mắt của người thứ ba, run rẩy bất lực như một đứa trẻ bị bắt nạt.

Misono bước lại gần tôi một bước, đôi chân run rẩy như chân của một chú nai con.

"Cậu còn nhớ tớ không?"

Tôi bất giác hỏi bằng một giọng dịu dàng. Chân cô ấy lại bước thêm một bước về phía này.

"Mii... kun?"

...Cách gọi thân thương sau tám năm xa cách.

"Maa-chan."

Vai của Misono Mayu giật nảy lên một cách cường điệu. Như để trấn an cô ấy, tôi ôm lấy thân hình gầy gò của Misono Mayu vào lòng. Mùi hương và mùi mồ hôi xộc vào mũi tôi.

"Mii-kun...?"

Như vẫn chưa thể tin được, cô ấy ngơ ngác gọi cái tên đó.

"Ngoan, ngoan nào."

"Mii-kun."

"Ngoan, ngoan nào."

"Mii... kun..."

Tôi dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để dỗ dành.

Chỉ cần như vậy, cô ấy đã vỡ oà.

"Hức... Oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa!"

Mayu dùng hết sức gào lên như thể suy sụp. Nước mắt tuôn trào, chảy dọc theo cổ xuống vai, ướt đẫm cả một vùng như một cơn mưa.

"Mii-kun! Mii-kun, Mii-kun, Mii-kun, Mii-kun, Mii-kun!"

Trong vòng tay tôi, Mayu gọi đi gọi lại cái tên đó.

Cuối cùng, cô ấy khóc đến mềm cả người, khuỵu xuống bên chân tôi.

Cô ấy không chỉ là bạn cùng lớp của tôi.

Cùng bị hành hạ.

Cùng bị hủy hoại.

Cùng phát điên.

Chính là mối quan hệ không ai mong đợi như vậy.

Tôi và Misono Mayu... là nạn nhân của vụ bắt cóc tám năm về trước.

Phải mất ba mươi phút sau, khi những mảnh vỡ của chiếc bình hoa được dọn dẹp xong, mọi thứ mới tạm ổn định trở lại.

"Xin lỗi nhé. Tớ chỉ muốn trêu một chút thôi."

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, vừa dùng ngón tay vuốt tóc Mayu vừa xin lỗi. Mayu đến giờ vẫn chưa ngừng khóc, cô ấy phồng má tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng tôi.

"Mii-kun là đồ xấu xa. Lúc nãy người ta sợ chết khiếp."

"Tớ cũng sợ chết khiếp đây này!"

Phải nói là căng thẳng chết đi được thì đúng hơn. Hơn nữa còn suýt bị đánh cho một trận, hoặc bị bẻ hết xương cốt thành một đống giẻ lau.

"Tóm lại là cái này bị tịch thu."

Sao lại có thể để thứ này ở nơi trẻ con có thể với tới được chứ. Vừa quét nhà, tôi vừa nhặt cây súng điện lên, Mayu không có phản ứng gì. Chắc là cô ấy không còn quan tâm đến nó nữa.

"Đồ xấu xa, đồ xấu xa, Mii-kun là đồ xấu xa."

Năng lực ngôn ngữ của cô ấy đã thoái hoá về mức của một đứa trẻ. Hình ảnh một cô bạn cùng lớp trầm ổn và yên tĩnh – Misono Mayu – đã tan thành mây khói.

"Tại sao cậu không nói cho tớ biết sớm hơn."

"Gần đây tớ mới phát hiện ra mà! Với lại, cậu nghĩ xem, tớ có biết tên cậu đâu."

Tôi bịa ra một lý do. Nhưng Mayu vẫn tỏ vẻ không hài lòng:

"Cậu nói dối. Hồi trước chúng ta toàn chơi với nhau, làm sao mà không biết được."

"Ồ ồ, suy luận hay lắm, thông minh thông minh."

Tôi xoa đầu cô ấy cho qua chuyện. Thật ra cũng không có lý do gì đặc biệt để che giấu, chỉ là dù có nói ra, chắc cô ấy cũng không thể hiểu được.

"Đầu của Mayu nhỏ quá, giống như..."

Chụt. Một ngón tay đặt lên môi tôi. Mayu quay người lại đối diện với tôi.

"Không phải Mayu, phải gọi là Maa-chan."

Môi tôi được giải thoát... chà.

"Đến tuổi này rồi mà còn gọi Maa-chan, Maa-chan thì có hơi ngượng..."

"Không – được – phép! Mii-kun phải gọi tớ là Maa-chan!"

Vừa đá vừa đạp, Mayu nũng nịu như một đứa trẻ. Không, chính xác là một đứa trẻ.

"Với lại, Mii-kun nghe như tiếng mèo kêu vậy."

"Mèo thì có sao đâu! Có gì không đúng à!"

Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ không có gì không đúng sao? Trích lời thoại của tôi ở một thế giới song song.

"Mii-kun là Mii-kun, tớ là Maa-chan! Đã hứa rồi không được thay đổi!"

Thật kỳ lạ, vì đối phương vừa khóc vừa khăng khăng như vậy, nên ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy đây là một nguyện vọng vô cùng quan trọng và chân thành. Có lẽ bị bầu không khí tại hiện trường áp đảo, cuối cùng tôi chỉ đành thuận theo gật đầu đồng ý.

"Nói cũng đúng, nếu gọi ngược lại, Mii-chan nghe như tên người tình của con robot màu xanh nào đó (Chú thích: Ám chỉ cô mèo trắng bạn của Doraemon), còn Maa-kun thì lại giống linh vật của một đội bóng chày (Chú thích: Linh vật của đội bóng chày Chiba Lotte Marines)."

"Ừm ừm! Mii-kun thông minh quá!"

Vừa dụi khuôn mặt đẫm nước mắt, lần này đến lượt Mayu xoa đầu tôi. Dù trong thâm tâm tôi lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người, không thể cứu vãn, nhưng cả việc mô tả nó cụ thể ra sao hay tìm cách giải quyết đều hoàn toàn mù tịt. Về cơ bản, bắt tôi phải suy nghĩ thấu đáo trong tình huống này đã là một sai lầm rồi.

"Người ta đã chờ cậu mãi đấy. Chờ Mii-kun gọi tớ là Maa-chan, rồi xuất hiện trước mặt tớ một cách thật hoành tráng."

"...Vậy thì thật xin lỗi."

Có thật là đang chờ không vậy?

"...Mà này, cho tớ xem căn phòng bên trong kia được không?"

Ánh mắt tôi hướng về phía phòng washitsu đóng kín.

"Được chứ!"

Cô ấy đồng ý ngay tắp lự. Mayu lập tức rời đi, rồi khi tôi đứng dậy, cô ấy liền ôm chầm lấy tôi từ phía sau, đu người lên lưng tôi. Dù có hơi khó thở, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế cõng em bé và tiến về phía phòng washitsu. Hy vọng thứ ở bên trong có giá trị khiến tôi phải kinh ngạc.

Tôi đặt tay lên cánh cửa lùa, không một chút do dự mà kéo ra. Bên trong chỉ có hai anh em học sinh tiểu học bị bắt cóc.

"...Ư ưm."

Tôi đóng cửa lại, quay người, đặt mông trở lại ghế sô pha và bật tivi lên. Trên tivi đang chiếu cảnh một đôi nam nữ trẻ tuổi đang vui đùa thỏa thích ở công viên giải trí giữa ban ngày ban mặt, họ ngồi vòng đu quay, và chàng trai thì ngửi mùi giày của bạn gái.

Mayu nằm nghiêng gối đầu lên đùi tôi, tôi điều chỉnh lại nhịp thở cho phù hợp với tư thế của cô ấy.

"Tớ không thích mấy bộ phim sến sẩm."

Cô ấy lẩm bẩm – không biết cô ấy dùng cái miệng nào để nói ra câu thoại kinh tởm này nữa! Ngay sau đó, cô ấy giật lấy điều khiển từ tay tôi và bấm kênh "8", chuyển sang một chương trình tạp kỹ. Nhưng trước đó, tôi muốn đề nghị – cậu tự xem lại mình đi đã!

"Maa-chan."

Vừa vuốt những sợi tóc trên trán Mayu, tôi vừa hỏi với một nửa tâm trạng buông xuôi:

"Hai đứa trẻ đó là do cậu bắt cóc, phải không?"

"Vâng!"

Tôi nhận được một câu trả lời tràn đầy năng lượng và hiển nhiên đến không thể hiển nhiên hơn. Cảm giác như thể lát nữa cô ấy sẽ đòi tôi "Khen em đi, khen em đi" vậy. Nếu cô ấy thật sự nói ra thì phải đáp lại thế nào đây? Chắc cũng chỉ có thể xoa đầu thôi.

"Này, này – Mii-kun không về nhà không sao chứ? Hay là chúng ta ở chung luôn đi!"

"Hả?" Cậu cũng quá đáng vừa thôi.

"Làm ơn đừng vừa hỏi vừa yêu cầu như thế được không?"

"Vậy, vậy sao? Được không?"

Hoàn toàn không nghe người khác nói. Mắt còn sáng lấp lánh nữa chứ. Cử chỉ của một cô bé lúc này trông tự nhiên quá!

"Ra vậy... ở chung, tức là sống thử à..."

Bảo học sinh sống chung nhưng vẫn phải giữ mối quan hệ trong sáng. Nhưng mà, đối với những người vốn đã không trong sáng từ đầu mà còn yêu cầu giữ quan hệ trong sáng thì cũng hơi quá đáng. Dù sao thì bây giờ tôi đang được nhà chú nuôi dưỡng, vẫn phải có sự cho phép của người giám hộ mới được.

"Cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, không tuyệt sao?"

"Không, tuyệt thì tuyệt thật, nhưng còn phải tính đến chi phí sinh hoạt các thứ..."

"Để tớ lo là được rồi, không vấn đề gì đâu!"

Cơn cám dỗ được làm trai bao ập đến tôi.

...Nghĩ lại thì, cũng được, dù sao cũng không phải là lâu dài.

"Vậy hôm nay tớ sẽ nói chuyện với chú. Nếu chú không cho, tớ sẽ bỏ nhà đi."

Tôi đi đến một kết luận ở trình độ học sinh tiểu học. Mặt khác, trong lòng Mayu, chuyện này dường như đã được quyết định, đôi mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng mơ mộng.

"Thiệt tình – phải chi phát hiện ra sớm hơn – thì lúc đi dã ngoại đã có thể chung nhóm rồi –"

Miệng thì nói tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại say sưa một cách kỳ lạ. Bắt chước cô ấy, tôi cũng cố làm ra vẻ rất tiếc nuối. Dù tất cả đều là nói dối.

"Thôi nào, chủ đề màu hồng và hoài niệm tạm dừng ở đây."

Tôi lắc mạnh đầu, xương cốt kêu răng rắc. Cảnh tượng trong phòng washitsu kia, y hệt như tôi đã đoán. Thị trấn này quả nhiên tồn tại cả kẻ giết người và kẻ bắt cóc, và một trong số đó chính là Misono Mayu đang ở trước mắt tôi. Dù bí ẩn đã được giải đáp, thủ phạm chính là cậu, nhưng tôi có thể làm gì được đây?

Dù đã có dự cảm từ trước, nhưng khi trực tiếp đối mặt với sự thật, tôi vẫn bị sốc hơn dự kiến.

Bình thường, sự kiện khởi đầu cho cuộc sống chung thường là những chuyện hờn dỗi của các cặp đôi... gánh trên vai một vấn đề tầm cỡ tội phạm thế này thật là..."

Đầu tôi càng lúc càng đau. Thật muốn vứt nó đi để thay cái mới. A, cái đầu mới vẫn chưa nướng xong à?

"Meow meow, sao vậy? Mặt cậu xanh lè như sắp chết ấy!"

Mayu vừa hồi sinh từ cõi mộng tưởng, chọc chọc vào má tôi. Cô ấy vừa "Meow?" vừa "Meow meow?", dùng những hành động và lời nói ngây ngô để dò xét vẻ mặt của tôi, rồi như hiểu ra, cô ấy vỗ tay một cái "bốp":

"Là đói bụng rồi đúng không!"

"Cũng đúng... Vấn đề đã nhiều đến mức sắp tràn ra rồi, tiện thể lấp đầy cái bụng luôn vậy..."

Bây giờ không phải là lúc để buông xuôi, tự giễu cợt rồi cười ngớ ngẩn. Kim ngắn của đồng hồ trên tivi đã qua số 5, kim dài cũng chỉ ngay trên số 8. Đã đến giờ cơm tối của nhà chú rồi.

"Mii-kun là một kẻ háu ăn mà!"

Mayu nói với giọng điệu của một bà cô họ hàng, rồi nhảy khỏi đùi tôi, đứng giữa tôi và tivi. Cô ấy chống hai tay lên hông, ưỡn người ra sau một cách đắc ý.

"Vậy thì để Maa-chan nấu cơm cho cậu ăn nhé!"

Ánh sáng từ tivi phía sau khiến cô ấy như được thần thánh hóa. Nếu là tín đồ của Mật tông, chắc giờ này đã thực hiện lễ ngũ thể nhập địa với cô ấy rồi.

"Vậy nhờ cậu nhé."

"Cậu muốn ăn gì? Gì cũng được hết!"

"Chỉ cần là món Maa-chan ghét là được."

Câu nói cố tình gây khó dễ bật ra như một phản xạ đầu gối. Khóe mắt Mayu lập tức ngấn lệ.

"Đùa thôi, đùa thôi mà! Hoàn toàn là đùa thôi! Chỉ cần là món Maa-chan thích là được! Món cậu thích cũng là món tớ thích, tớ nói thật đấy, thật mà."

Giống như những lời khen sáo rỗng của một nhân viên bán hàng trước ga tàu, nhưng đôi mắt ướt đẫm của Mayu đã dần có dấu hiệu rút lui. "Cứ giao cho em!" Cô ấy nắm chặt tay, thậm chí không thèm đi dép mà chạy thẳng vào phía trong phòng khách. Xem ra hiệu quả rất tốt.

Bị thu hút bởi một tiếng "bịch" khô khốc, tôi cũng đi theo sau xem thử.

Phía trong cùng của phòng khách đương nhiên là nhà bếp. Nhìn thoáng qua thì có vẻ gọn gàng, nhưng thực chất là hoàn toàn không được dọn dẹp. Đồ đạc được bày biện lộn xộn, dao và đũa để chung một chỗ thì là thế nào chứ?

Trán Mayu hơi ửng hồng, cô ấy đang lấy tạp dề từ trong tủ ra. Cô ấy mặc chiếc tạp dề màu đỏ ngay bên ngoài áo khoác đồng phục, rồi đứng trước mặt tôi với một chút e thẹn.

"Sao nào? Đẹp không?"

Ánh mắt hơi ngước lên tìm kiếm lời nhận xét của tôi.

Vì lúc đó không nghĩ ra được lời khen nào phù hợp, tôi chọn cách ôm chầm lấy Mayu. Chỉ cần làm vậy, chắc cũng đủ để thay cho lời nhận xét.

"Em yêu Mii-kun nhất!"

Misono khẽ lùi ra, hai má ửng hồng, nở một nụ cười quyến rũ mà cả đời này tôi cũng không thể có được.

"Khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ?"

"Khoan đã..."

Bất thình lình đã thành lập quan hệ hôn nhân.

"Đứa đầu là con gái thì tốt hơn nhỉ..."

Đến cả con cái cũng có rồi à? Cậu là cô dâu từ bầu trời hay sao vậy (Chú thích: Ám chỉ game Dragon Quest V, sau khi kết hôn với nữ chính sẽ đột nhiên có con)?

Để đánh trống lảng, tôi nhìn quanh tìm chủ đề. Rồi tôi phát hiện trong bếp chẳng có gì cả, bèn nhớ đến vấn đề bị bỏ dở lúc nãy và thử hỏi cô ấy:

"Bữa tối của hai đứa trẻ kia thì sao? Có làm chung luôn không?"

Mayu rời khỏi vòng tay tôi, từ trong tủ lạnh lấy ra hai chiếc bánh mì nhỏ được buộc chặt trong túi – "Cái này".

"...Không được, phải cho chúng ăn nhiều hơn một chút."

"Hả – tại sao?"

"Không tại sao cả. Cậu biết nấu ăn mà, hãy cho chúng ăn một bữa thật ngon đi!"

"Hừm," Mayu phồng má. Chiếc bánh mì trong tay cũng bị bóp bẹp.

"Có sao đâu, chẳng phải bằng với chúng ta hồi đó sao? Không đúng, hồi đó chúng ta còn ít hơn nữa, với lại tớ cũng cho chúng uống nước thoải mái mà!"

"Nói thì nói vậy..."

Tiêu chuẩn cũng quá thấp rồi đấy!

"Là chúng ta tự ý đưa người ta đến đây, nên ít nhất phải làm được những điều này cho họ. Hồi đó chúng ta cũng khổ sở vì đói bụng mà, đúng không?"

Và để có được mồi ăn, chúng tôi đã bị buộc phải biểu diễn "trò hề". Đúng vậy, mồi ăn. Phần thưởng sau màn biểu diễn của chúng tôi lúc đó không thể gọi là bữa ăn, mà phải gọi là mồi ăn mới đúng. Chính là những "trò hề" như vậy.

Mayu dù vẫn tỏ vẻ không muốn, nhưng cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

"Nếu Mii-kun đã nói vậy..."

"Tớ không ra lệnh cho Maa-chan, mà là nhờ vả. Tớ muốn Maa-chan tự mình quyết định cho hai đứa trẻ ấy ăn. Tất nhiên, vì đây chỉ là yêu cầu, nên Maa-chan cũng có thể từ chối."

Những lời lẽ đầy giả tạo, người nói có thể dễ dàng tìm được đường lui. Nhưng bị nói như vậy, Mayu không thể nào từ chối được. Sự xấu xa trong lòng mình, nghĩ lại thật khiến người ta rùng mình.

"Biết rồi, nhưng... vậy, vậy thì Mii-kun, lát nữa cậu cũng phải nghe lời nhờ vả của tớ đấy."

Như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay, nụ cười lập tức trở lại trên khuôn mặt cô ấy. Tất nhiên vì chỉ là nhờ vả nên tôi cũng có thể từ chối, nhưng tại sao lại phải dùng lý trí để ép buộc tình cảm của cô ấy như vậy chứ? Vì thế tôi gật đầu.

"Được rồi! Vậy cậu chờ một chút nhé!"

Cô ấy ném chiếc bánh mì bị bóp bẹp lên bàn, rồi mở mạnh cửa tủ lạnh. Tôi nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi cầm chiếc bánh mì rời khỏi nhà bếp.

Tôi lấy điện thoại từ trong cặp sách để trên sô pha, tìm một số quen thuộc trong danh bạ và bấm gọi. Gần như không có thời gian chờ, dì đã bắt máy. Tôi báo với dì là hôm nay sẽ ăn tối cùng bạn. Chắc dì đang ăn món mực khô yêu thích của mình nên vừa trả lời "Biết rồi" vừa nhai nhóp nhép. Dì dặn thêm một câu về sớm rồi cúp máy.

Tôi cất điện thoại vào cặp, ngồi phịch xuống sàn.

Rồi cứ thế nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ của tôi và Misono Mayu.

Mất mười giây để hình ảnh hóa tất cả, rồi xem lại một lượt.

Chỉ còn lại một cảm giác tồi tệ đến cực điểm.

Xong việc, tôi mở cửa lùa phòng washitsu. Không quan tâm đến những ánh mắt đang chiếu vào mình, tôi đi vào giữa phòng và bật đèn lên.

"Ừm – nên nói là lần đầu gặp mặt... nhỉ!"

Tôi định nở một nụ cười kiểu người dẫn chương trình giáo dục để tăng ấn tượng ban đầu, nhưng rồi lại thôi.

Dưới ánh đèn, căn phòng rộng sáu chiếu tatami thoang thoảng một mùi hôi kỳ lạ. Đó là một mùi hôi nồng nặc, kích thích niêm mạc mũi khiến người ta không thể không bịt mũi lại. Tôi nghĩ, đó là vì hai đứa trẻ đều không được tắm rửa, quần áo trên người cũng không được giặt. Ngoài ra, góc phòng có đặt một cái bô di động, tôi đoán đó là nguyên nhân chính của mùi hôi. Để mùi hôi không bay ra ngoài, bình thường cửa lùa phải được đóng kín. Chỉ riêng việc phải tỏ ra bình tĩnh đã tốn rất nhiều công sức.

Anh trai nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt, còn em gái thì xếch mắt lên nhìn tôi một cách hung dữ. Điểm chung của chúng là chân bị xích vào cột nhà không thể cử động. Dường như chúng đã từng giãy giụa để mở khóa nên trên chân có nhiều vết xước nhỏ.

Hai anh em đều nín thở, miệng mím chặt thành một đường thẳng. Tôi ngồi xuống trước mặt hai đứa trẻ, thẳng lưng trong tư thế ngồi quỳ (seiza). Vì là lần đầu gặp mặt, nên tôi bất giác giữ lễ nghi. Người anh có vẻ hơi hoảng hốt.

"Hai em là Ikeda Hirota và Ikeda Anko, đúng không!"

Khi gọi tên chúng, tôi tiện thể quan sát sắc mặt của cả hai. Hirota, người anh, dường như cảm nhận được sức nặng của sự sợ hãi, cứng đờ gật đầu mấy lần. Mặt khác, cô em Anko lại quay mặt vào tường, ra vẻ không muốn nói chuyện. Nhưng cũng phải thôi.

"Cứ gọi anh là đại ca là được rồi. Tất nhiên, gọi là anh trai cũng được."

".........Vâng..."

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng tôi cũng nghe được tiếng nói từ miệng người anh.

"À, nhưng tên thì phải giữ bí mật."

Để cải thiện sự tẻ nhạt của bản thân, tôi đành thử tạo hiệu ứng bằng thân phận bí ẩn. Giả vờ lờ đi những ánh mắt đầy kinh ngạc của hai đứa trẻ, tôi đưa chiếc bánh mì lên ngang tầm mắt chúng.

"Đói bụng không?"

"Dạ, à, có, không ạ."

Người anh lắp bắp trả lời, thật khó hiểu. Lúc này, dù không nhìn về phía này, cô bé Anko vẫn quay mặt vào tường và nói:

"Thừa lời. Từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả. Mau đưa cái đó qua đây!"

Giọng nói nghe khá gay gắt, rồi cô bé cứ thế chìa tay ra. Tôi đặt chiếc bánh mì vào lòng bàn tay nhỏ bé ấy. Cô bé Anko xé chiếc bánh mì thành những dải nhỏ như đang cho cá chép trong hồ ăn, rồi lại bẻ những dải bánh mì thành những miếng nhỏ hơn nữa. Có vẻ như cô bé đang kiểm tra bên trong, nhưng trong đó không có bơ hay sô cô la, càng không có thuốc độc.

"Hôm nay ngoài cái này ra, còn có bữa tối nữa đấy!"

Anko dừng động tác phân tích bánh mì, mắt mở to.

"Cái đó, là sao ạ?"

Hirota lên tiếng hỏi, vẻ mặt không mấy mong đợi mà lo lắng thì nhiều hơn.

"Chị gái đã bắt các em đến đây đang nấu cơm. Nhưng anh không biết chị ấy nấu món gì."

"Nấu cơm? Rồi bỏ thuốc độc vào trong à? Hay là bắt chúng em ăn gián?"

Anko hỏi với vẻ mặt hằn học. Quả nhiên, hành động vừa rồi là để xác nhận xem trong bánh mì có trộn thứ gì lạ không. Tôi khá thích thái độ cẩn thận này, thích đến mức muốn bắt nạt cô bé thêm một chút.

Hirota thì sợ thái độ của em gái sẽ làm tôi không vui, nên cứ nhìn sắc mặt tôi mãi.

"Thuốc độc và gián à... Vậy thì, em gái Anko..." "Đừng gọi tên tôi!"

"Em gái Ikeda, nếu một trong hai thứ đó được trộn vào thức ăn và mang ra, em có ăn không?"

"Làm sao mà ăn được."

"Nếu nói không ăn sẽ bị giết thì sao?"

"Ăn thứ đó thì cũng chết thôi!"

Tôi lắc đầu – không phải vậy đâu.

"Là nếu em không ăn, anh trai em sẽ bị giết."

Vai của Hirota giật nảy lên, nước mắt gần như sắp trào ra. Anko quay lại nhìn người anh trai đó với ánh mắt khinh miệt.

"Chuyện của mình có thể tự quyết định, nhưng cũng phải xem xét xem có ảnh hưởng đến người khác không, và phải chịu trách nhiệm cho việc đó."

Giống như, cô ấy đối với tôi vậy.

Trách nhiệm của tôi đối với Misono Mayu.

Anko im lặng một lúc lâu, ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm cúi xuống. Mặt khác, Hirota nhìn qua nhìn lại sắc mặt của tôi và Anko, một lúc sau cuối cùng cũng lên tiếng:

"À... em sẽ ăn."

"Hửm?"

"Em ăn là được. Cho nên, cái đó, đừng nói với Anko, những lời, như vậy, được không ạ?"

Dù lắp bắp nghiêm trọng, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng. Trực tiếp truyền đến tôi.

Nói thế nào nhỉ, quả không hổ là anh trai.

Anko giật mình nắm lấy cổ tay anh trai. Trong mắt cô bé có chút long lanh nước mắt.

"Xin đừng, bắt nạt Anko."

"..................."

Dù lượng dự trữ không nhiều, nhưng lương tâm tôi vẫn bị cắn rứt đôi chút. Tôi chỉ có thể gãi mạnh đầu.

Trẻ con thật đáng sợ.

"Này, làm ơn đừng xem anh như loại rác rưởi dùng những lựa chọn nhàm chán kiểu một mất một còn để tùy tiện đùa giỡn với nhân phẩm và tính mạng con người được không? Suy cho cùng đây chỉ là vấn đề 'nếu như' thôi. Được chứ, đừng coi là thật nhé, xin các em đấy."

Tôi cúi đầu thật sâu xin lỗi.

"A, vâng, xin lỗi ạ."

Hirota cũng cúi đầu xin lỗi tôi. Còn cô bé Anko thì tất nhiên không thể nào cúi đầu trước tôi được.

"Vốn dĩ kẻ hỏi những câu như vậy mới là sai."

Anko hạ giọng lẩm bẩm. Dù tôi cho rằng hỏi thì vẫn tốt hơn là thực hiện, nhưng tạm thời tôi không nói ra, cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chủ đề này nữa. Không phải là không thể thảo luận ra kết quả, mà là trước khi có kết quả, tôi sẽ chết vì lương tâm cắn rứt mất.

Sau đó, có lẽ vì quá đói, hai đứa trẻ chia đôi những mảnh vụn bánh mì mà Anko đã kiểm tra kỹ lưỡng (theo tôi thấy thì là phá hoại), rồi lặng lẽ nhai. Dù không nói chuyện, nhưng cảnh tượng đối mặt cùng nhau ăn cơm, ngoài trường học ra tôi chưa từng thấy, tôi nghĩ đây là một điều khá hiếm có.

Tôi hơi thả lỏng tư thế, chuyển sang ngồi khoanh chân. Chống khuỷu tay lên đầu gối và quan sát hai đứa trẻ.

Anh trai Ikeda Hirota học lớp bốn. Da dẻ bám một lớp ghét, thân hình khá mảnh khảnh, tóc mái đã dài che cả chân mày, trông như Kitaro. Dù là anh trai lớn hơn em gái hai tuổi, nhưng lúc nào cũng để ý sắc mặt của em. Trông không giống như sợ hãi mà là biểu hiện của sự bảo bọc quá mức. Đạt.

Em gái Ikeda Anko học lớp hai. Cô bé này cũng bám một lớp ghét khá rõ. Mái tóc dài đến vai không biết có phải do xoăn tự nhiên không mà vểnh lên khá nhiều. Giọng điệu như một bà cụ non, tính cách có lẽ là sự kết hợp cô đặc của tính hiếu thắng và sĩ diện.

Hai đứa trẻ mà Mayu bắt về trông tiều tụy hơn so với ảnh trên báo và tivi, nhưng quầng thâm mắt có vẻ đã đỡ hơn một chút.

"Này, anh nhìn cái gì đấy?"

Anko nhét hết bánh mì vào miệng, hai má phồng lên, quay lại lườm tôi. Nếu ánh mắt đó kết hợp với đôi má của một con sóc, có lẽ cảm nhận của tôi về cô bé sẽ chuyển thành thiện cảm.

"Cái này, nói sao nhỉ, chỉ là anh thấy – có em gái thật tốt."

Đôi má phồng của Anko hơi ửng đỏ, cô bé quay đi chỗ khác. Nhưng tất nhiên không thể tốt đến vậy được, ánh mắt ném về phía tôi vẫn lạnh như băng.

"Thế thì sao, có phải em gái anh đâu."

"Ừm, nói cũng đúng. Khi em thấy một con chó, em có nghĩ đến việc giết nó không?"

"Hả? Anh nói cái gì?"

"Ừm, em quả nhiên là một đứa trẻ ngoan."

Có lẽ vẻ mặt đắc ý của tôi khiến cô bé không vui, sau khi nhét hết bánh mì vào miệng một cách hỗn loạn, cô bé ném cho tôi một lời nhận xét cay nghiệt "Ghê tởm". Hirota thì kẹt ở giữa không biết làm sao, cứ thay em gái cúi đầu xin lỗi tôi. Nói tóm lại, đó là cảnh tượng một kẻ bắt cóc không có chút căng thẳng nào và những nạn nhân quá nghiêm túc đang nói chuyện ngớ ngẩn.

"Thôi được rồi, bụng cũng đã lót dạ một chút, giờ nói chuyện nghiêm túc hơn nào!"

"Làm tôi càng đói hơn."

Anko xen vào một câu đầy phản kháng và khó ưa, nhưng sau khi bị Hirota nhắc nhở một tiếng thì cuối cùng cũng im lặng ngồi yên. Tôi nhìn qua lại hai khuôn mặt của chúng rồi bắt đầu nói:

"Anh có một yêu cầu."

Tôi mở lời trước, sau đó nói ra nội dung yêu cầu:

"Anh muốn hai em xem anh là thủ phạm đã bắt cóc các em. Chị gái kia hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, thậm chí đừng đề cập đến sự tồn tại của chị ấy. Chỉ cần các em làm được điều đó thôi."

Nếu làm được, trong thời gian tới sẽ thả các em đi.

Tôi đã lừa dối chúng như vậy.

Thành thật mà nói, người tin vào một lời hứa miệng như vậy mới có vấn đề về đầu óc. Nếu có ai tin người đến mức đó, tôi sẽ cười vỗ vai họ và bảo họ cứ đi để cho bọn lừa đảo lừa một phen đi.

Cho nên, có lẽ một ngày nào đó, tôi vẫn sẽ tìm cơ hội giết hai đứa trẻ này.

Để chúng trở thành những cái xác không miệng.

Như vậy mới giống kẻ sát nhân điên cuồng mà người ta vẫn đồn đại.

"À, cái đó."

Hirota cẩn thận giơ tay lên. Tôi ra hiệu "Mời nói, cậu bé Ikeda" để khuyến khích cậu bé phát biểu.

"Anh vừa nói thả đi, có nghĩa là... cho chúng em rời khỏi đây... ạ?"

"Đúng vậy, nói là rời đi, không bằng nói là để các em trốn đi thì đúng hơn!"

"Ra vậy... à, cảm ơn anh..."

Tôi cảm thấy có một sự tiêu cực kỳ lạ, như thể chúng không muốn rời khỏi đây. Nhìn sang mặt Anko, cô bé cũng u sầu như anh trai mình. Cái quái gì vậy, rõ ràng đâu phải tự mình muốn bị bắt cóc đến đây.

Bắt cóc, ở một phương diện nào đó, là hành vi tội ác còn tàn nhẫn hơn cả giết người.

Giết người chỉ cần nạn nhân chết là sự việc kết thúc, nhưng vụ án bắt cóc, dù có được thả ra, mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn.

Dù cuộc đời đã bị bóp méo, vẫn phải tiếp tục sống.

Cũng không thể sửa chữa được.

Dù hơn một nửa đều là ngõ cụt –

Vẫn phải tiếp tục sống.

Để bản thân tiếp tục tồn tại.

Người bình thường chắc không thể hiểu được điều này.

...A – không được, phải mau chóng gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu.

"Mà này – rốt cuộc các em bị bắt cóc trong hoàn cảnh nào?"

Miệng tôi thốt ra những lời lẽ ác ý, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng trái ngược.

"Lúc đang chơi, ở ngoài, chị gái đó chạy ra, rồi bị đưa đến đây..."

Hirota trả lời tôi một cách lắp bắp. Cậu bé còn liếc nhìn em gái mình. Anko quay mặt đi, nhưng tay lại khẽ đặt lên tay trái của Hirota. Tôi "Ừm" một tiếng tỏ vẻ chấp nhận lời giải thích của chúng, nhưng trong lòng thì đột nhiên đứng dậy, chỉ thẳng ngón trỏ tay phải và hét lên – Tôi có ý kiến.

Trong một xã hội gần như có thể dùng từ "sát phạt" để hình dung, mà lại có thể thảnh thơi chơi đùa bên ngoài? Quả là một lời nói đáng ngờ. Theo tin tức, chúng mất tích vào buổi chiều, chứng tỏ lúc đó hai đứa quả thực đang ở ngoài nhà. Chỉ có điều, người giám hộ, cha mẹ của chúng sao lại cho phép? Xét tình hình... ừm...

Cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng tôi cũng không muốn tốn quá nhiều tâm sức vào chuyện này, ngay khi tôi đang nghĩ như vậy –

"Sao lại ở đây?"

Cùng với một tiếng nổ nhỏ do va chạm và một giọng nói lạnh lùng, cánh cửa giấy bị kéo toang ra. Quay đầu lại, Mayu đứng đó với một chiếc chảo trên tay, vẻ mặt trầm ổn, tĩnh lặng y như ở trong lớp. Con người như đã thoái hóa về giai đoạn ấu thơ mười lăm phút trước đã biến mất, bây giờ cô ấy là một thiếu nữ mười bảy tuổi đúng với lứa tuổi của mình.

Cô ấy chuẩn bị bước vào phòng với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng lại vấp phải ngưỡng cửa suýt ngã, tôi vội đỡ lấy cô ấy. Cô ấy cảm ơn tôi bằng một giọng hơi khàn, tôi ra vẻ lịch lãm đáp lại: "Chuyện nhỏ thôi", và xem xét thứ bên trong chảo.

"Là mì xào đấy!"

Là món tủ, hay là món ăn yêu thích nhất? Mayu mỉm cười đưa chiếc chảo ra. Mùi thơm của sốt mì xào tỏa ra từ bên trong hòa quyện với mùi hôi trong phòng, làm giảm đi cảm giác thèm ăn.

"Tìm cái gì đó lót đi..."

Có lẽ không hiểu lời tôi nói, Mayu đặt thẳng chiếc chảo lên chiếu tatami. Một tiếng xèo xèo và mùi cỏ cháy khét lẹt bốc lên. Tình trạng hiện tại, có lẽ nên gọi là lễ hội mùi hôi thì đúng hơn.

"Chúng ta ra bếp ăn đi!"

Mayu kéo tay áo tôi, tôi thì khéo léo từ chối:

"Ăn ở đây đi!"

"Tại sao?"

"Tại sao à – vì món này làm để cho cả họ ăn nữa mà, đúng không?"

Đôi môi của Mayu hé ra định phản bác, nhưng rồi lại chuyển thành một hơi thở sâu nhỏ, sau đó với thái độ và giọng nói chứa đầy sự bất mãn, cô ấy nói "Biết rồi" và ngồi xuống.

Tôi nhận lấy đôi đũa từ tay Mayu. Sau một cái liếc mắt thúc giục, cô ấy đưa cho hai đứa trẻ đôi đũa dùng một lần. Hai đứa trẻ chớp mắt mấy cái khi nhận đũa, nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khắc. Hai anh em trung thành với cơn đói của mình, đưa mắt tìm kiếm sự cho phép của tôi, sau khi được tôi đồng ý liền lập tức đưa đũa vào chảo.

"Còn nóng đấy, cẩn thận kẻo bỏng..."

Hai đứa trẻ không còn thời gian để nghe người khác nói, gần như chúi cả mặt vào chảo, hít lấy hít để những sợi mì xào. Trông chúng như thể dù có bị bỏ độc cũng không do dự, khiến tôi không tìm được chỗ nào để gắp.

"Ngon quá!"

"Ừm, ngon thật!"

Ngay cả Anko cũng thẳng thắn khen ngợi, đến cả lõi bắp cải cũng nhai ngon lành, đưa vào cái dạ dày đang thèm khát thức ăn. Thường thì khi thấy cảnh này, người nấu ăn sẽ cảm thấy công sức của mình được đền đáp và vui mừng, nhưng Mayu không phải người bình thường. Cô ấy tỏ ra bực bội, tức giận, nghiến răng ken két nhìn hai đứa trẻ hít mì vào miệng, rồi cào cấu vào da cổ tay mình. Tôi đã lo rằng Mayu sẽ chửi mắng trong giây tiếp theo, nhưng điều đó đã không xảy ra, vì Mayu không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến thế.

Mayu từ từ giơ đũa lên, và hành động tiếp theo của cô ấy lóe lên trong tầm mắt tôi.

Đầu đũa được giơ cao, nhắm thẳng vào đầu Anko mà đâm xuống –

"Đồ ngốc!"

Tôi chửi một câu vô ích, vội đưa tay phải ra đỡ. Đôi đũa nhiều màu của Maa-chan không chút nương tay, đâm xuyên qua gần gốc ngón giữa của tôi.

"Đau chết đi được... Cảm giác... như có quái vật Alien chui ra từ tay mình vậy?"

"Mii-kun?"

Đối diện với đôi đũa đang đâm xiên, đầu Mayu cũng nghiêng theo. Hai anh em Hirota thì vừa tiếp tục nhai vừa nhìn tay tôi. Hai đứa trẻ này thần kinh cũng thật không vừa, sức ăn cũng quá mạnh rồi.

Lòng bàn tay bị đũa đâm xuyên qua. Mãi cho đến khi máu đỏ sẫm bắt đầu chảy ra, Mayu mới có chút phản ứng.

"Tớ đi lấy băng gạc."

Cô ấy đứng dậy với một giọng điệu nhẹ nhàng. Cảm giác tội lỗi bằng không, lời nói cũng nhẹ tênh.

"Băng gạc thì không cần, có băng cá nhân là được rồi..."

"Không được, lỡ vi khuẩn vào thì sẽ bị phồng rộp lên đấy!"

Phồng rộp theo kiểu gì cơ chứ? Thịt bị phồng rộp hay da bị phồng rộp? Mức độ kinh dị của hai loại này hoàn toàn khác nhau.

"Lát nữa tớ sẽ làm phần cơm riêng cho Mii-kun, chờ một chút nhé!"

Thêm từ "riêng" vào bữa ăn, nếu là một chủng tộc nào đó có thể sẽ rất phấn khích, nhưng tôi thì không có chút hứng thú nào. Tạm gác chuyện đó qua một bên, tôi giữ Mayu lại khi cô ấy định bước ra khỏi phòng.

"Cơm thì không cần đâu, lại tốn thêm công."

"Không tốn công chút nào!"

Nếu vậy thì tôi cũng rất phiền phức.

"Hôm nay cứ vậy đi, dù sao thì lát nữa, cái đó, chính là... tớ sẽ 'ăn' Maa-chan."

Nói xong, cảm giác xấu hổ của tôi đạt đến đỉnh điểm. Sau đó tôi vô cùng hối hận, lẽ ra không nên nói thẳng ra như vậy. Mặt tôi đã nóng bừng, ánh mắt của lũ trẻ chiếu vào đau rát, còn khó chịu hơn cả vết thương. Suy cho cùng, ai lại chấp nhận một thứ ngôn ngữ cổ lỗ sĩ như vậy chứ! Nghĩ đến đây, tôi quan sát vẻ mặt của Mayu, thấy cô ấy có một biểu cảm kỳ lạ, sau đó cô ấy kéo tay phải của tôi, cái tay đang có thêm ngón thứ sáu thứ bảy, đi một mạch ra khỏi phòng washitsu đến phòng khách. Cô ấy đóng cửa lùa lại, rồi không một chút do dự, đột ngột cười với tôi.

"Thật không?"

"Quý cô đang nói đến chuyện gì vậy ạ?"

Không hiểu sao, tôi lại đáp lại bằng một giọng điệu lịch lãm.

"Thật không, thật sự muốn 'ăn' Maa-chan à? Là hôm nay à, là buổi tối à, yeah!"

Hiệu quả có thể thêm chữ "siêu" ở đầu. Cô ấy giơ cao hai tay nhảy cẫng lên. Trong đầu cô gái này chắc đang chảy axit sulfuric đậm đặc.

"Này, chuyện đó để hôm khác đi... Tóm lại, lấy băng cá nhân ra đây đã!"

Tôi chìa bàn tay đang cắm đôi đũa ra cho cô ấy xem để đánh trống lảng. Dù không biết có hiệu quả không, nhưng Mayu cười toe toét gật đầu, rồi vội vã chạy đi.

Nhìn theo cô ấy, tôi quay lại phòng washitsu, ngồi xuống chỗ cũ, rồi dùng tay trái nắm lấy thứ không thể cứ để cắm ở đó mãi.

"Ôi, đâm gần đến xương rồi, đau, đau quá. Rút ra đây, rút ra đây. Nổi hết cả da gà rồi."

Tôi tự nói một mình rồi rút đôi đũa ra. Vài giọt máu trào ra, rồi không ngừng nhuộm đỏ những đường chỉ tay. Tôi liếm sạch để không làm bẩn chiếu tatami, rồi cảm nhận được một ánh mắt nên quay đầu nhìn lại.

Hirota và tôi chạm mắt nhau, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là chiếc chảo đựng mì xào đã trống trơn.

"À... rất, cảm ơn anh."

"Chuyện gì? Nếu là chuyện ăn uống, mì xào là do chị gái kia làm, muốn cảm ơn thì nói với chị ấy đi!"

Cậu bé nói không phải, lắc đầu, rồi nói tiếp:

"Cảm ơn anh đã bảo vệ Anko."

Hirota cười có chút ngượng ngùng, rồi trịnh trọng cúi đầu chào tôi.

Là đã thân thiết hơn rồi sao? Hay là đã phần nào được xem là người cùng phe với chúng rồi? Thật đáng suy ngẫm.

Mặt khác, Anko thì làm như không thấy, nhai nốt phần mì xào còn lại trong miệng.

Với hai đứa trẻ đó, tôi cười nói không cần để ý, rồi kết thúc câu chuyện bằng một câu đùa.

...Có thể dùng một câu đùa để giải quyết chuyện này, là bởi vì mối quan hệ giữa tôi và Mayu là như vậy.

Rốt cuộc nên dùng từ ngữ thông thường nào để diễn tả mới đúng đây? Thiệt tình.

Sau khi vết thương được xử lý xong, tôi vội vã rời khỏi nhà Mayu như đang chạy trốn. Phải dứt áo ra đi trước đôi mắt ngấn lệ của Mayu thật khiến tôi đau lòng, nhưng tôi cũng không rảnh rỗi đến mức có thể hoàn toàn chiều theo ý Mayu. Dù một nửa là nói dối.

Ra khỏi tòa nhà, tôi ngạc nhiên trước sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm. Gió thổi vào da, cảm thấy hơi lạnh.

"...Mà, một ngày thật là đậm đặc!"

Quả là một khoảng thời gian như axit clohydric.

Tôi nhìn bàn tay được băng bó một cách khoa trương. Đó là sau khi cô ấy vui vẻ báo cáo – "Không tìm thấy băng cá nhân!", rồi không biết trình tự cũng không biết cách băng bó, chỉ có độ dài của băng là đáng kinh ngạc. Tôi tháo hết chúng ra, mùi thuốc khử trùng đã dần thấm vào da. Hôm nay là ngày đại hung với hàng loạt mùi hôi sao?

"Bắt cóc à, không ngờ lại dính dáng đến chuyện này lần nữa..."

Hơn nữa lần này lập trường đã biến thành đồng phạm. Lập trường có thể thay đổi theo năm tháng, có lẽ chỉ nên dừng ở mức bạn thanh mai trúc mã trở thành kẻ thù là đủ rồi.

Lại nói đến hai anh em bị bắt cóc. Nhìn chúng, tiếp xúc với chúng, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hay nói đúng hơn là mâu thuẫn. Mọi chuyện xảy ra quá hiển nhiên, dù cảm nhận được một chút khác biệt, nhưng lại không thể chỉ ra cụ thể.

".........A!"

Một chuyện khác không liên quan, một chuyện không quan trọng lắm – tôi đã quên hỏi.

Tôi quay người lại, ngắm nhìn toàn cảnh tòa nhà. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ các căn phòng như những bức tranh bóng, sừng sững tồn tại cùng bóng tối xung quanh.

Mai hỏi cũng được.

Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, cũng không có tâm trạng để quay lại hỏi. Hơn nữa bây giờ mà quay lại căn phòng đó, có lẽ sẽ phải ở lại qua đêm luôn. Nếu vậy, dì chắc chắn sẽ cầm đèn lồng đá ra đánh tôi.

Thôi thì mai nếu nhớ thì hỏi vậy.

Tại sao... lại bắt cóc hai đứa trẻ đó?

Người thứ tám: "Giết người trong vô thức"

Tôi thích da gà, cũng thích da cá hồi, thịt má cá tráp cũng rất thích. Tuy nhiên, nếu chỉ đánh giá những phần đó mà xếp những phần còn lại vào loại thứ cấp thì có hơi bảo thủ. Ví như, bình phẩm rằng phần tai bị cắt ra của một người thì cao cấp hơn phần còn lại của người đó, tôi chỉ có thể nói cách đánh giá này thật ngu ngốc. Phần còn lại của người đó có mắt có miệng, hơn nữa tứ chi còn lành lặn, chưa kịp thưởng thức giá trị thực sự của những phần đó mà đã vứt bỏ, bị người khác phê bình là lãng phí tài nguyên cũng chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận. Nhưng, dù sao thì tôi cũng không có sở thích ăn thịt người, càng không có hứng thú dùng cơ thể người để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật mới, nên chủ đề này xin dừng ở đây.

Tôi muốn xây dựng trước trong bản thân mình những phần có thể đưa ra ý kiến mang tính xây dựng hơn cho tương lai. A, chết rồi. Tóm lại, để lời nói không trở thành sáo rỗng, tôi có xu hướng tiếp thu nhiều ý kiến để làm nền tảng, nói thẳng ra là hy vọng có thể nhận được nhiều ý kiến. Đặc biệt là – từ đồng loại. Tốt nhất là những người có cùng sở thích với mình. Tôi muốn cùng những người có cùng xuất phát điểm nhưng lại có thể quan sát sự vật từ một góc nhìn khác, ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê để trò chuyện. Đây là nguyện vọng tha thiết của tôi, người đã nhận ra giới hạn của việc tự hỏi tự trả lời. Điều duy nhất phải lo lắng là, lỡ như thật sự gặp được một kẻ như vậy, liệu có thật sự chỉ dừng lại ở nói chuyện không? Tôi không phủ nhận mình là một kẻ nóng tính, đặc biệt là khi gặp những kẻ hợp mắt, tôi luôn bất giác tỏ ra quá thân thiết và khiến đối phương khó chịu. Chính vì việc tranh cãi với người khác rồi dẫn đến cãi nhau đã trở thành chuyện cơm bữa, nên tôi luôn do dự. Vì sợ hãi. Sợ nhìn vào gương. Sợ thấy người trong gương vung nắm đấm... Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh nhân đôi, cho đến nay tôi vẫn chưa gặp được đồng loại. Nhớ lại quá khứ cũng chỉ có một người, mà cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua trong vài giây. Tại sao, đồng loại của tôi đều ẩn mình như những loài động vật sắp tuyệt chủng vậy? Lẽ ra những kẻ giống tôi phải có ở khắp nơi chứ! Tôi thích những cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya, âm nhạc thì chỉ cần có nữ ca sĩ chính xinh đẹp là nghe tuốt, còn lại chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện là có thói quen vô thức giết động vật và giỏi chơi trốn tìm là hoàn toàn trở thành bạn của tôi rồi. Haizz – chỉ cần điều kiện tương tự thôi, dù sở thích âm nhạc khác cũng không sao. Đến nước này, ngay cả người thích nghe đàn ông hát tôi cũng hoan nghênh. Con đường tìm kiếm đồng loại sao mà gian nan đến thế. Bây giờ, dù là tin nhắn đáng ngờ đến đâu hay trang web trả phí đội lốt miễn phí, chỉ cần nói sẽ giới thiệu đồng loại cho tôi, dù ý chí từ chối trong lòng có mạnh mẽ đến đâu, đôi chân vẫn sẽ bất giác bước đi. Hôm nay cũng vậy, tôi lại bắt đầu hành trình tiện thể tìm kiếm đồng bạn, hướng về phía cửa hàng tiện lợi, kẻ thù thì lẩn khuất như mãnh thú trên thảo nguyên. Hy vọng khi tôi trở thành người của xã hội, tôi sẽ có một cuộc đời tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều có chỗ dựa. Haizzzz——