Maou no Musume wa Sekai Saikyou Dakedo Hikineet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN - Chương 4: Tên cậu là Punigami

Chương 4: Tên cậu là Punigami

“Puni, Puni~”

Iris tỉnh giấc với một tiếng kêu của chú slime. Trời hãy còn sáng chán.

“Fuaa…mình ngủ lâu tới nỗi mặt trời còn chưa…eh? Ta ngủ ba ngày rồi hả? Xin lỗi.. Cơ thể mi thoải mái gì đâu ấy… làm cái giường của ta chắc mi phải cực nhọc lắm nhỉ.”

“Puni~”

Do mỗi lần muốn hiểu chú slime thì nhỏ phải đụng vào nó phiền toái hết sức, nên do đó Iris tạo ra một phép kích hoạt phiên dịch đơn giản.

Như vậy thì nhỏ có thể nghe ra lời của chú slime đã được dịch ra.

“ừ hử… mi đi tản bộ trong khi vẫn mang ta trên lưng ư. Mi không đánh rơi ta cũng giỏi đấy….”

“Puni.”

“Sao? Vì ta đã ngủ cả ba ngày, ta nên đi tắm à? Dù mi có nói vậy thì ta đào đâu ra bồn tắm trong nhà thờ này chứ.”

Bởi lúc nào cũng ngủ, quên hết chung quanh, Iris còn thậm chí không thèm xem xét nhà thờ.

Tuy nhiên, dường như chú slime đã điều tra ở một mức độ nhất định trong khi nhỏ đang ngủ.

“Puni.”

“Tắm mà không cần bồn hả? Đừng đòi hỏi điều vô lý như vậy chứ.”

“Puni.”

“Mi tự thành bồn tắm luôn sao? Mi là cái qu… wa, woa!”

Mặc dù Iris đã nằm chìm sâu vào chú slime từ đầu, song lần này đột nhiên nhỏ chìm hẳn vào.

Toàn thân nhỏ bao phủ trong cảm giác mát lạnh và trơn tuột.

Lúc này, Iris chỉ còn nhú cái đầu ra khỏi trong khi cả người bọc trong chú slime.

“Á…nguy hiểm lắm, biết… wa, cái cảm giác tuyệt dzời gì thế này….”

“Puni~”

“Kya, ahh…mi không được., nếu mi mát xa ta thế ta sẽ…”

“Puni~”

“Mình đang bị giặt, mình đang bị giặt.”

Bên trong thân slime, Iris bị cần mẫn kì cọ, xoa bóp và vuốt ve.

Nhỏ cảm thấy như thể mình bị giặt tới mức sạch đến tận lỗ chân lông luôn.

Rồi, nhỏ trồi lên lần nữa.

“Fuah….. tuyệt đến nỗi mình muốn ngủ quên luôn……”

Iris lẩm bẩm với mắt mông lung.

“Toàn thân mình giờ thật sạch sẽ và láng o……tuyệt ghê. Cứ như mình mới sinh… À đâu, mình cũng mới sinh cách đây không lâu mà…. Túm lại là, còn tuyệt hơn cả lúc ra đời!”

Thậm chí nhỏ còn thấy da mình trắng sáng hẳn ra.

Không có lấy hạt bụi nào bám trên da.

Khi Iris miết làn da bằng ngón tay, cảm thấy tuyệt như muốn nghiện luôn.

Dù đó chính là cơ thể của nhỏ.

“Mi không chỉ là cái giường đáng kinh ngạc mà còn là bồn tắm nữa. Mi đúng là Thần rồi!”

“Puni.”

“Từ nay, ta sẽ gọi mi là Punigami[1] nha!”

“Puni~”

Rõ ràng, chú slime thích cái tên Punigami khi chú nhảy cẩn lên khoái chí.

“Được rồi, được rồi. Vì ta sạch sẽ rồi, thế ngủ tiếp vậy?”

“Puni!”

“Eh? Mi có cái muốn cho ta xem à?”

“Puni!”

Punigami lôi Iris ra bên ngoài nhà thờ.

Lẽ ra là quanh đây chẳng có thứ gì khác ngoài vùng đất cẵn cổi.

Xung quanh nhà thờ, ngôi làng và mọi thứ, đất khô cằn trải rộng tới chân trời.

Thế nhưng, suốt ba ngày nhỏ không rời nhà thờ, cỏ ngào ngạt đã mọc lên chung quanh.

“Có bãi cỏ! Eh, tại sao? Ta chẳng biết sao mà có việc này nhưng hãy đi xem trước cái!”

Iris nhảy xuống khỏi Punigami và bắt đầu đi dạo trên thảm cỏ tươi tốt với vẻ đẹp trần truồng của nhỏ.

“Puni~”

Punigami cũng lăn theo với cô.

“Awa awa, vui thật. Nhưng làm sao mà vùng đất khô cằn này lại mọc được cỏ chỉ trong ba ngày vậy ta? Có phải vì ta hồi sinh cái giếng bên cạnh không?”

“Puni?”

“Hình như mọi thứ ở bên dưới ngọn đồi vẫn cằn cỗi. Không biết tương lai liệu nơi đó có thành đồng cỏ không ta?....Ồ?”

Iris khám phá ra một loại cỏ lạ, khác với mấy cây khác.

Tất cả cỏ khác chỉ chạm tới mắt cá chân của Iris.

Thế nhưng, ngọn cỏ này cao hơn và to hơn một cách kì dị.

Không chỉ nhìn trông khác, mà nó còn thoang thoảng tiết ra ma lực.

Dụi dụi mắt, nhỏ có thể thấy một ánh sáng nhợt nhạt màu cầu vồng.

“Có màu cầu vòng nè, eh, lẽ nào đó là ma lực của mình? Nó đã hút ma lực của mình sao? Cây cỏ này xuất hiện là vì mình đã sơ ý tỏa ra ma lực trong khi ngủ hả?”

“Puni?”

Punigami kêu lên dường như để thể hiện rằng nó chẳng hiểu gì cả.

Tuy nhiên, đó là lời giải thích duy nhất có thể giải thích được ma lực màu cầu vồng của ngọn cỏ mà nhỏ có thể đúc kết ra được.

Khi Iris thử tập trung, nhỏ liền nhận ra được dấu vết ma lực yếu của nhỏ phảng phất trong đám cỏ khác.

Dường như đúng thực ma lực của nhỏ chính là nguyên nhân.

“Un… vậy ra mình đã biến mảnh đất cằn cõi thành thảm cỏ với lúc đi ngủ….mình không thể bất cẩn được. Dường như mình chẳng thể nào có lựa chọn khác hơn là sống ẩn cư thôi.”

Iris cảm thấy hoan hỉ bởi vì nhỏ tìm ra một cái cớ để sống khép kín.

“Mà nói, cọng cỏ này.. Nếu như nó có quá nhiều ma lực, hẳn nó sẽ có được hiệu quả đặc biệt. Giống như thuốc vậy. Chắc mình sẽ bán được rất nhiều tiền…”

“Puni?”

Ngay từ đầu, cô không hề biết chắc nơi nào mà cô có thể bán được nó và liệu nó có giá trị hay không, thế nhưng cô vẫn nhổ cây cỏ này.

Rồi sau đó khi đi vòng quanh bãi cỏ, Iris khám phá ra một lượng kha khá cỏ cùng loại.

Tạm thời, nhỏ thu thập 10 cây.

“Mình không làm gì để trồng chúng, minh sẽ chẳng mất gì nếu như đem bán. Dù sao để nguyên thì mình cũng chẳng biết làm gì với chúng. Nhưng mà, để bán được, mình cần phải tới chỗ có con người….”

“Puni?”

“Punigami. Mi có thể đem bán cây cỏ này thay ta được không?”

“Puni!”

Nghe Iris nhờ vả, Punigami đáp lại với tinh thần hăng hái.

Thế nhưng, đây là chuyện viễn vong.

Vì chú slime không nói được tiếng người, vậy nên bảo nó làm chuyện ấy chẳng khác chi chuyện viễn vông.

“Uuhu… coi bộ đích thân mình phải đi rồi…nhưng con người… làm sao mình trò chuyện đây….mình sợ lắm.”

“PuniPuni!”

“Mi nói đúng! Ta sẽ để Punigami đi cùng! Dù ta không thể làm một mình, thì với Punigami, nhất định ta sẽ thành công!”

Đối với Iris, người chỉ biết nói chuyện với quái vật và quỉ tộc, con người là một thực thể không rõ ràng.

Nhỏ rất vất vả khi nói chuyện dông dài thậm chí với cả quỷ tộc đồng loại, còn nói chuyện với con người…. mới nghĩ đến thôi nhỏ đã thấy căng thẳng rồi.

Thế nhưng, có Punigami bên cạnh đúng là an tâm.

Nếu mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát, nhỏ chỉ việc trốn vào bên trong Punigami và bỏ chạy.

“Đ-được rồi! Hãy đi tới một làng con người thôi! N-những con người đó c-chả có đáng s-sợ gì hết! Ta có thể c-chào hỏi họ! Ta thậm chí nói chuyện được với cả thời tiết….”

“Puni!”

[Tinh thần là vậy đó], Punigami cổ vũ.

Iris sau đó nắm chặt mớ cỏ, nhảy lên người Punigami, bao bọc cơ thể nó bằng ma lực của mình rồi bay lên không trung.

Nhỏ sửa soạn tinh thần và thẳng tiến tới một thành thị con người.

Dù vậy, nửa đường cô bé mới nhận ra mình vẫn thả rông. Iris hoảng vía trở lại nhà thờ, và mặc đồ vào.

Chú thích

gami ở đây có nghĩa là thần