=============================
The Demon King's Daughter: Chương 10
=============================
===============
Chương 10: Sheryl
===============
「Trước tiên hãy để con tự giới thiệu. Con là bá tước Sheryl Silverlight, lãnh chúa của vùng đất này.」
Cô gái xinh đẹp tóc vàng tên Sheryl giới thiệu bản thân và địa vị khi đang quỳ trên sàn.
Iris, bắt đầu có chút hứng thú với con người này, ngồi lên Punigami và giục cô tiếp tục.
「Lãnh chúa? Lãnh chúa của một vùng đất hoang tàn thì có ý nghĩa gì không?」
「Không… hoàn toàn không… đó là lí do vì sao con làm việc như một hầu gái trong cung.」
「Hee…vậy chị chăm sóc cho vua hay ai đó tương tự à?」
「Không, con là hầu gái của đại công chúa, con gái của Hầu gái cho gia đình Bá tước.」
「…Em không thực sự hiểu lắm nhưng có vẻ chị trải qua một quãng thời gian rất khó khăn nhỉ.」
Sau khi quan sát thêm một lần nữa, cô ấy đúng là có dấu hiệu mệt mỏi, kiệt sức.
Những khó nhọc ấy có thể nhận ra ngay trên chính cơ thể của cô.
Bằng cách nào đó, từ cô tỏa ra luồng hào quang khiến mọi người luôn muốn bảo vệ cô.
「Iris-sama…ngài quan tâm quá nhiều cho một người như con…người thật dịu dàng! Nhưng xin người đừng lo lắng, con không gặp nhiều rắc rối đâu. Chỉ bị bắt nạt một chút thôi…」
「Bắt nạt hả…nh-như thế nào?」
「Để xem…như là bắt đem thứ gì đó ấm cho cô ta ăn chỉ để thay đổi tâm trạng rồi bắt kiếm thứ gì đó lành lạnh.」
「Hiee…」
「Hay chê là『Ngươi không có khiếu thẩm mĩ 』khi con đang lựa đồ.」
「Uhiyaa…」
「Hay là cô ta không thích khuôn mặt con.」
「Ugyaa! Chỉ tưởng tượng thôi mà ngực em cũng đau thắt lại rồi…nếu có người nói với em như vậy…em sẽ ở lì trong nhà và không bước chân ra ngoài nữa…sợ quá…con người đáng sợ thật…」
「Không, không. Người phóng đại quá rồi, Iris-sama. Những người như vậy luôn tồn tại ở bất kì đâu. Chỉ cần không quan tâm đến chúng là được.」
「Tồn tại ở bất kì đâu? Thế thì thật sự quá đáng sợ rồi. Em sẽ không đi ra ngoài đâu!」
Iris hét lên rồi trốn dưới tấm áo choàng của mình, cúi xuống và run lẩy bẩy.
「Iris-sama, có phải sự ngu xuẩn của loài người khiến ngài thất vọng?」
「Em thất vọng quá. Những kẻ chỉ gây đau đớn cho người khác ở mọi nơi…đáng sợ thật, nên em sẽ nhốt mình ở đây. Tránh xa khỏi vùng đất này. Em sẽ sống ở đây và hạn chế tương tác với loài người hết mức có thể.」
「Không thể nào…Kể cả ngài có nói vậy thì đây vẫn là lãnh thổ của con…Không, dĩ nhiên là đối với một vị thần như Iris-sama thì lí do của loài người chẳng có chút ý nghĩa nào cả…nhưng con muốn phục hưng nhà Silverlight.」
「Tại sao chị không chọn nơi nào khác?」
「Con chỉ có mỗi vùng đất này thôi!」
Sheryl kéo áo choàng Iris với giọng rưng rưng.
Iris cũng sắp sửa khóc toáng vì phải gần gũi với con người đến thế.
「Punipuni!」
Rồi, Punigami, người vốn im lặng từ đầu, cũng tham gia vào cuộc đối thoại của hai người.
「…Chú slime này là ai vậy?」
Sheryl chọc vào người Punigami trong khi nghiêng đầu hỏi.
「Tên bạn ấy là Punigami. Bạn ấy suýt chết dưới giếng sau nhà thờ. Một vài thứ đã xảy ra và giờ chúng em là bạn.」
「Puni !」
「Bạn của Iris-sama ! Nói cách khác là bạn của thần linh. Thật sự xin lỗi vì đã chọc ngài.」
Sheryl liền hốt hoảng quỳ xuống trên sàn, trán chạm đất.
Có một lãnh chúa đang quỳ trước một con slime, thế giới này đúng thật là rộng lớn.
「Puni !」
「Có vẻ như Punigami không thật sự cảm thấy phiền đâu.」
「Ah...một chú slime với một trái tim rộng lượng... cảm ơn rất nhiều.」
「Punipunii !」
Punigami không ghét được khen .
Nó chỉ hơi ngượng thôi.
「Được rồi, Punigami. Bạn có gì cần nói với mình à?」
「Puni, punipuni, puni.」
「Eh…người này là lãnh chúa ở đây, nên sẽ tốt hơn hết khi trả vùng đất này lại cho cô ấy... ? Uu...nếu mình làm vậy thì mình không có chỗ ở đâu...」
「Không vấn đề đâu, Iris-sama! Hãy sống cùng với chúng con!」
「Không ! Con người đáng sợ lắm !」
Iris cuộn lại như một con rùa và nấp dưới tấm áo choàng.
「Iris-sama, bình tĩnh lại đi. Nhìn này, không phải con người nào cũng xấu đâu. Hoặc ít nhất thì, con không đáng sợ mà.」
Nghe vậy, Iris nghĩ
「…Đúng thật là chị ấy không đáng sợ. Dễ nói chuyện… hoặc là gần như vô hại… hay đúng hơn là ngốc.」
「Ngu ngốc !? Không, nếu Iris-sama chấp nhận con thì con làm một đứa ngốc cũng ổn thôi.」
Khi Iris ló mặt ra khỏi áo choàng, cô thấy Sheryl siết chặt nắm đấm với thái độ quả quyết.
Cô ấy đúng thật là một con ngốc.
「Nhưng mà… sẽ có cả bọn đầu gấu những người vô hại như chị phải không……?」
「Vâng… ít nhiều gì đó…」
「Nếu số lượng người tăng lên, những kẻ xấu cũng sẽ đến đây! Em không muốn thế!」
Nhắc mới nhớ thì trước đây cô cũng bị đầu gấu chặn đầu cướp của khi vào thị trấn lần đầu.
Vì quá sợ hãi nên rốt cuộc cô bé đã đấm chúng bất tỉnh luôn.
Nếu gặp phải loại người như vậy lần nữa thì… có lẽ là sẽ không chỉ là đấm chúng đâu.
「Trong trường hợp đó thì con sẽ làm thế này. Con sẽ không cho ai đến gần ngọn đồi này. Hãy biến nơi đây thành một thánh địa mà không ai có thể đến. Như vậy thì những kẻ đáng sợ sẽ không đến gần.」
「…Mặc dù vậy thì đây vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất. Em có được lợi gì không?」
「Lợi hả… vậy thì Iris-sama. Ngài có đang khao khát cái gì không? Có thứ gì ngài muốn không?」
「… Một nơi không có người.」
「Gununu…… còn gì khác không… ví dụ như Iris-sama có thích gì không?」
「Để xem nào…… được ngủ ngon. Ăn ngon luôn, em nghĩ vậy.」
「Oh, chính là nó.」
Có vẻ như Sheryl đã nghĩ ra một ý tưởng bởi cô vừa búng ngón tay.
「Là người lãnh đạo vùng đất này, con sẽ đem đến cho Iris-sama một chiếc giường lộng lẫy với một tấm futon mềm mịn. Hơn nữa, con cũng sẽ đem thức ăn ngon đến cho ngài nữa!」
「C-Chi tiết hơn đi!」
Cuộc đối thoại bất ngờ chuyển sang một hướng mới.
Một chiếc giường lộng lẫy và một tấm futon mềm mại như một quả bom đánh thẳng vào tâm trí Iris. Thức ăn ngon thì không nhất thiết phải có nên nếu chỉ có thức ăn thì Iris sẽ không có hứng thú nghe tiếp đề nghị của Sheryl.
「Nói cách khác thì, một khi Iris-sama vẫn còn là thần bảo hộ của vùng đất này, nghĩa vụ của một lãnh chúa là phải giữ cho nhà thờ luôn sạch đẹp. Dù có nhiều nhà thở ở đây nhưng chỉ có một nơi được Nữ thần lựa chọn để ở. Đó là một niềm vinh dự lớn khi được chăm sóc cho người, hyahho!」
「Hya-hyahho…」
「Puni!」
Cô ấy thực sự là một con ngốc.
「Như thế này, con sẽ chuẩn bị cái giường tốt nhất cho Iris-sama để người được ngủ trong yên tĩnh. Con nên đặt nó ở đâu? Ở nơi nào đó cùng với điện thờ thì sao? Có vẻ sẽ tuyệt lắm, Nữ thần ngủ trên điện thờ. Con sẽ cầu nguyện với tất cả lòng thành kính.」
「Chị làm nó một cách đơn giản là được rồi…Em mong đợi chiếc giường và tấm futon. Vậy còn thức ăn ngon thì như thế nào?」
「Trước tiên thì con sẽ đem đồ ngọt từ những thị trấn xung quanh đến! Sau này, khi thị trấn phát triển đến một mức nhất định thì con sẽ nấu cho người với những nguyên liệu sẵn có ở đây!」
「Chị có giỏi nấu ăn không?」
「Cứ tin ở con! Nhìn thế này thôi chứ con vẫn là một hầu gái! Con có thể không phải là một đầu bếp nhưng đôi khi con vẫn được phép làm đồ ăn đêm cho công chúa!」
Sheryl ưỡn bộ ngực khiêm tốn của mình và khẽ khịt mũi .
Ra vậy, nếu nhìn rõ hơn thì kĩ năng việc nhà của cô ấy cũng ở mức độ tương đối như theo quá khứ của cô.
Có lẽ đáng để mong đợi đấy.
Và trên hết, việc mình không phải vào thị trấn mua đồ nữa thực sự rất tuyệt vời.
Mình có thể ở lì đây mãi mãi.
「Được rồi. Tạm thời em sẽ tin chị. Nhưng để nhắc lại thì em sẽ không tin tưởng ai ngoài chị đâu đấy, nên hãy chắc chắn rằng không có bất kì ai khác đến gần nhà thờ nha. Chỉ cần có bất kì người lạ nào đến được đây thì… em sẽ thiêu cháy thành tro đấy.」
「Ngài định đốt cái gì vậy?」
「Thế giới này.」
「Thế giới này! Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Nơi đây nhất định sẽ được cách li tuyệt đối.」
Sheryl, vẫn đang ngồi trên sàn, cúi đầu lia lịa.
Nhìn thấy cảnh này khiến Iris cảm thấy có đôi chút tội lỗi.
「Không… mà thôi, xin hãy chăm sóc em trong tương lai…」
Iris cũng cúi đầu đáp lại.
Cả hai cúi đầu khoảng 10 lần thì mới dừng lại.
「Sắp tới con sẽ trở lại thủ đô. Dù nói là sẽ tái phát triển, nhưng thực sự là con vẫn tay trắng. Thế nên con cần phải gây quỹ trước đã!」
「Em hiểu, gây quỹ hả…thế thì chị chỉ cẩn hái cỏ thần dược nhiều nhất có thể thôi. Em sẽ trồng lại chúng sớm thôi.」
Nghe Iris nói mà Sheryl há hốc mồm. Nhìn y chang một con ngốc chính hiệu
「Cỏ thần dược? Eh, không thể nào, thứ cỏ quý giá như vậy lại mọc đầy ở ngoài sao?」
「Un. Nó mọc quanh năm suốt tháng luôn.」
「Có thật không !?」
Trăm nghe không bằng một thấy nên Iris đưa Sheryl ra ngoài nhìn tận mắt.
Số lượng cỏ thần dược cứ tăng đều ngày qua ngày.
Tuy cô không đếm nhưng ít nhất phải có hàng trăm cây đang mọc xung quanh.
「Thấy chưa ?」
「Đúng thật! Con không để ý đến nó lúc nãy nhưng đây chắc chắn là cỏ thần dược, đây, và cả kia nữa!」
「Có vẻ như loại cỏ này quý giá hơn cỏ thần dược thông thường nhiều. Đây, ma lực màu cầu vồng đã khiến chúng trở nên như vậy.」
「Howaaaa, tuẹc zời quá. Thực sự quá tuẹc zời. Nếu con bán cái này thì con sẽ có đủ tiền mà không cần phải nợ nần gì!」
「Chị có thể lấy hết chúng.」
「Chúa ơi ! Iris-sama quả là một vị nữ thần đích thực!」
Sheryl hét lên, máu mũi phun ra từ mũi cô, và ngất xỉu.
[Cái !? Cái gì thế ?]
[Puni !]
Cô đặt Sheryl lên người Punigami, đưa cô vào trong và sơ cứu.
「Etto, trước tiên mình phải cầm máu mũi cho chị ấy lại, sau đó...wa, chị ấy cũng bị sốt nữa ! Mình cần một cái khăn ướt.」
Iris chạy thẳng ra chỗ giếng.
Tại sao mình phải làm những chuyện này, cô thở dài .
Mình không sợ Sheryl nhưng chị ấy quá ngốc đến mức rắc rối, Iris nghĩ.