“Hiểu rồi.” Cô gật đầu khi bước vào phòng ngai vàng. “Cậu là một quỷ vương mới được sinh ra phải không.”
Sự tò mò được thể hiện qua giọng nói của cô và cách cô nhìn xung quanh căn phòng. Cô ấy đang mặc cái áo phông của tôi, tức là phía trên tôi không mặc gì cả. Nếu đây là Nhật Bản chắc chắn bọn tôi sẽ bị bắt vì tội quấy rối nơi công cộng.
Thực ra ngay từ đầu tôi đã không định đưa cô ấy vào dungeon của mình. Tôi không nghĩ tiết lộ việc tôi là quỷ vương là môt quyết định đúng. Tôi cũng không biết làm cách nào mà những chủng tộc khác có thể nhận ra chủng tộc của tôi, và tôi lo rằng cô ấy sẽ đổi ý và tiêu diệt tôi nếu cô phát hiện ra danh tính của tôi. Vì thanh công cụ chỉ hoạt động trong dungeon nên tôi định quay lại dungeon, chuẩn bị một số thanh sô-cô-la và quay lại đưa cho cô ấy. Nhưng mà con rồng này, cô ta đã từ chối chờ đợi và làm phiền tôi đến khi tôi cho cô đi theo. Tôi không còn cách nào khác ngoài đưa cô ấy theo.
May mắn thay, điều tôi lo lắng chỉ là thừa thãi. Có thể tôi đã nghĩ hơi nhiều. Quyết định của cô ấy vẫn thế mặc dù biết tôi là quỷ vương. Cô ấy nói rằng cô không có nghĩa vụ phải tiêu diệt tôi, cô ấy không hề coi tôi là mối đe dọa với các chủng tộc khác. Thay vào đó, cô ấy chỉ đơn giản chấp nhận tôi là chủ của hầm ngục này.
Tôi muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nhưng trước hết, tôi cần kiếm cho cô ấy một bộ quần áo đã. Tôi muốn lấy lại chiếc áo, nhưng đâu thể để cô ấy khỏa thân như vậy được đúng không. Tôi cần cho cô ấy một bộ khác.
Khoan đã, trong Thống kê DP có cả quần áo cho các bé gái không nhỉ?
Câu trả lời cho câu hỏi của tôi là CÓ. Thực ra là còn có hàng tá lựa chọn là đằng khác.
Thật không thể tin được, thứ này quá tiện lợi rồi. Mình phải cẩn thận nếu không mình sẽ dùng hết số “tiền” mà mình có mất.
Thực tế thì tôi đang làm điều mà tôi vừa tự nhủ là không nên làm kia đây. 500 DP, tức một nửa số “tiền” của tôi vừa mới ra đi mãi mãi.
Tuy nhiên như thế vẫn không thể cản tôi mua cho cô ấy một bộ quần áo. Tôi đã mua cho cô ấy một chiếc váy liền thân, một đôi dép và một bộ quần áo lót. Tổng cộng tôi đã mua 3 thứ với giá lần lượt là 80, 60 và 30 DP, tôi đưa nó cho Leficios và hỏi cô ấy.
“Cô đã biết tôi là quỷ vương rồi à ?” Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ biết tôi là quỷ vương nhưng tôi vẫn mong đợi nhiều hơn là một ánh nhìn.
“Cảm ơn, ta quên mất là ở hình dạng con người dễ bị cảm lạnh như thế nào” Cô ấy nói vậy trong khi cầm lấy bộ trang phục tôi vừa đưa và bắt đầu mặc vào, mặc dù trông cô chẳng có vẻ gì là xấu hổ nhưng tôi vẫn quay mặt đi để tránh nhìn thẳng vào cơ thể cô ấy. “Để trả lời cho câu hỏi của cậu thì đúng vậy. Căn phòng này ngập tràn ma thuật độc nhất của dungeon, có thể thấy ở đây chỉ có duy nhất một căn phòng và cậu là người duy nhất ở đây. Vậy là quá đủ để biết cậu là một quỷ vương mới được sinh ra rồi.”
Cô ấy dừng lại một chút, cả căn phòng bỗng dưng trở nên im lặng.
Hình như cô ấy vừa mới nói là ma thuật độc nhất của dungeon phải không? Tức là sẽ còn những loại khác? Hình như mình cũng có chỉ số ma thuật mà nhỉ? Mình cần tìm hiểu về điều này, mình cũng muốn được dùng thử ma thuật một lần..
“Vậy là cậu tình cờ được sinh ra ở đây. Ra đó là lí do cậu đi nhầm vào lãnh thổ của tôi, mọi thứ có vẻ dễ hiểu hơn rồi.”
“Er, đợi chút. Cô nói cứ như thể loài quỷ được sinh ra từ hư vô vậy.”
“Đúng thế đấy,” Cô ấy đáp lại.
“Hả… cái gì?”
“Đúng là quỷ cũng có cha mẹ nhưng một số thì lại tự sinh ra,” Cô ấy nói khi vừa thay đồ xong, và tôi đang mặc chiếc áo của mình. “Quỷ thường xuất hiện tại nơi có cường độ ma thuật cao, chính xác hơn thì là cường độ ma thuật cao tập trung quanh một lõi.”
“Lõi ư?”
“Hầu hết các lõi đều được làm từ đá phép, các tinh thể ma thuật kết tinh lại. Tôi không biết trường hợp của cậu như thế nào nhưng tôi khá chắc lõi của cậu hình thành nhờ lượng ma thuật mà dungeon dùng để triệu hôi cậu. Lượng ma thuật ở đây rất đậm đặc nên như có lẽ là như vậy.”
Loài quỷ thật kì lạ. Mình biết điều này xảy ra với mình và một số thứ khác nhưng những sinh vật sống bình thường chắc chắn sẽ không sinh ra từ hư không đâu nhỉ.
“Bỏ qua chuyện đó đi, dungeon của cậu khá là tuyệt vời đấy,” cô ấy nói vậy trong khi sờ mọi thứ trong dungeon với bán tay nhỏ nhắn của mình.
“Không phải tất cả dungeon đều như vậy sao?”
“Không hẳn nhưng không có cái nào ta phá trong lúc rảnh sánh được với cái của cậu cả. Chúng chỉ là những hang động được trang trí thêm mấy cái phụ kiện tầm thường. Ta chỉ nhớ có một cái là khác với những cái còn lại. Nó thuộc quyền sở hữu của một tên ngốc ngạo mạn nào đấy, nó giống như 1 lâu đài, bên trong toàn những đồ trang trí lòe loẹt, nhạt nhẽo.”
Hể, cả Rồng tối cao cũng thấy ấn tượng với dungeon này à? Anh bạn Dungeon à, cậu khá là tuyệt vời đấy? Khoan chút đã, có phải cô ấy vừa nói là cổ đi phá hủy dungeon khi rảnh ư? May thật đấy, mình có thể đã chết nếu cô ấy không thích đồ ngọt..
Và thật ra là tôi đã nhầm ngay từ đầu. Cô ấy chưa bao giờ muốn giết tôi cả, mặc dù có thể giết tôi một cách dễ dàng nhưng cô ấy lại thấy nó hơi bị phiền phức. Mục tiêu ban đầu chỉ là dọa cho tôi sợ và chạy mất, còn nếu tôi vẫn cố chày cối ở lại thì cô mới ra tay. Đó là lí do cô ấy nói chuyện với tôi thay vì tấn công từ trên cao. Lúc cô ấy dừng lại để duy nghĩ không phải là nghĩ xem có giết tôi hay không mà là vì dungeon nơi tôi sống đang nằm trong lãnh thổ của cô ấy mà cô thì không muốn từ bỏ nơi này.
Thật may là cô ấy đã chọn đến đây. Lõi dungeon gần như là trái tim của tôi vậy, bảo tôi tránh xa nó thì chẳng khác nào tự sát.
“Vậy điều gì đã xảy ra với lâu đài của tên quỷ ngạo mạn đó?”
“Hắn tự ảo tưởng mình là người mạnh nhất thế giới nên ta đã cho cả hắn và nơi đó bốc hơi luôn.”
Biết ngay mà. Thằng ngu nào lại đi chọc vào con rồng mạnh nhất thế giới cơ chứ? Muốn chết lắm đây mà. Hắn nghĩ sao hắn thắng được vậy? Mình khá là tò mò đấy.
Sự tò mò của của tôi hiện rõ trên mặt. Thấy vẻ mặt của tôi như vậy, cô ấy thở dài và nói với giọng bực tức.
“Hầu hết loài quỷ các cậu đều cho rằng sức mạnh là tất cả. Loài quỷ được biết đến không chỉ với việc hay đấu đá lẫn nhau mà còn hay thách thức những người mạnh hơn ở chủng tộc khác. Cái thể loại này vừa khó chịu vừa đáng ghét.”
Mình nghĩ đó là lí do các chủng tộc khác ghét quỷ. Chết tiệt thật.
“Vậy cô đang nói rằng tất cả quỷ đều là mấy tên não cơ bắp sao?”
“Não cơ bắp? Nó là gì vậy.”
“Mấy tên não cơ bắp có thể hiểu đơn giản là não của chúng thì bé nhưng cơ bắp thì ngược lại.”
“Hiểu rồi, não thì bé nhưng cơ bắp thì nhiều à,” Leficios vừa nói vừa gật đầu. “Đúng thế, bọn quỷ chỉ toàn mấy tên não cơ bắp trong cả nghìn năm qua.”
“Nghìn năm qua…? Khoan đã cô đã sống hơn nghìn năm rồi á!?”
“Đúng thế đấy, mà vì thế nên con người coi ta như là một huyền thoại.” Cô tự hào vỗ vào bộ ngực nhỏ bé của mình.
Cả một nghìn năm ư? Thế là hơi bị lâu so với mình đấy. Đợi đã, sao cô ấy vẫn trẻ con như vậy trong khi đã sống cả nghìn năm rồi? Cô ấy có một khẩu vị hơi bị ngọt so với một người đã sống lâu ơi là lâu như vậy đấy.
“À phải rồi, đây là thứ mà cô muốn.”
“Cuối cùng thì! Làm ta đợi mãi.” Cô lập tức cầm lấy thanh sô-cô-la mà tôi đưa bằng hai tay, xé vỏ ra và cắn một miếng. “Mmmmnnn! Thật ngọt ngào! Ta thích sự nhẹ nhàng trong hương vị của nó!”
Tiếng “Mmmmnnn!” đó thật là….
“Và đừng có gọi ta là “cô” nữa,’” cô ấy càu nhàu. “Tên ta là Leficios, và ta muốn cậu gọi thế.”
“Leficios à? Hơi dài đấy. Tôi sẽ gọi cô là Lefi. Oh còn nữa, tôi tên là Yuki.”
“L-Lefi!?”
“Sao vậy?”
“K-Không có gì. Chỉ là ta chưa bao giờ được gọi như vậy.”
“Oh à… tôi hiểu.”
Lefi là một con rồng cổ đại. Cô ấy đã sống cả nghìn năm. Không có gì ngạc nhiên khi chưa từng có ai gọi cô ấy là “Lefi.” Cô ấy là Rồng tối cao, đây không phải là một “người” mà có thể dùng cách gọi như thế. Nhưng theo như những gì tôi thấy, cô ấy chẳng khác gì một đứa con đang trong tuổi lớn của một người họ hàng cả. Với tôi, Lefi giống một đứa trẻ đang cố tỏ ra mình trưởng thành hơn.
Hào quang trang nghiêm tỏa ra lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Thật sự không có gì đâu,” Lefi nói, “Quan trọng hơn, ta quyết định từ giờ sẽ sống ở đây.”
“Uh… cái gì cơ?”
“Thật mừng vì ta đã phát hiện ra nơi này, ta đã phát chán với tổ của mình rồi. Nó không thoải mái cũng chả tiện lợi tí nào, ta đang định tìm một nơi ở mới và ta tin rằng dungeon của cậu là phù hợp nhất.”
“U-Uhhh… điều này có hơi bất ngờ…”
“Ta không thể ở lại sao?”
Cô bĩu môi.
“Ý-Ý tôi là, đây không phải là việc cần nhiều thời gian để nghĩ sao?”
“Ta thật sự không thể ở lại sao…?”
Lefi áp sát với gương mặt cún con và nhìn chằm chằm vào tôi.
“T-Thôi được,” Tôi nói.
“Tuyệt vời.” Lefi lùi lại và bắt đầu cười toe toét khi tôi nói đồng ý. “Ta mừng vì chúng ta đã bắt đầu hiểu ý nhau rồi đấy.” Sau đó cô ấy tiếp tục ăn thanh sô-cô-la cứ như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Tôi biết rằng cô ấy vừa trêu mình như một thằng ngốc và tôi chẳng thể làm gì được ngoài nở một nụ cười gượng gạo.
Thực ra cho cô ấy ở lại cũng tốt. Dù cô ấy có giống như một đứa trẻ đi nữa, sự thật cô là một kẻ săn mồi đáng sợ vẫn không hề thay đổi. Vì là một kẻ săn mồi cực kì đáng sợ, có cô ấy ở đây thì tôi sẽ được an toàn, mà hơn nữa đây còn là lãnh thổ của cô ấy.
Đúng thế. Đây là một lựa chọn hoàn toàn có tính toán. Không phải chỉ vì mình thấy cô ấy đáng yêu đâu, chắc chắn không phải.
Và vì thế, một con Rồng tối cao sẽ sống cùng với tôi kể từ bây giờ.