Maou ni Nattanode, Dungeon Tsukutte Jingai Musume to Honobono Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3458

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Arc 1: Cuộc sống thường ngày trong dungeon. - Chương 05: Sinh vật đầu tiên mà tôi gặp bên ngoài dungeon là một con Rồng tối cao

Sau khi tìm được một con đường mòn, tôi bắt đầu xem xét mọi thứ xung quanh. Tôi quan sát cây, cỏ, những bông hoa và về cơ bản là mọi thứ tôi thấy. Và mỗi khi thấy thứ gì mới là tôi kích hoạt kĩ năng Phân tích để biết thêm về chúng. Kĩ năng này đã dạy tôi rất nhiều thứ. Ví dụ như cỏ herlmie là loại thảo dược chứa rất nhiều mana, và không nên ăn amanita explodias vì chúng sẽ phát nổ.

Tóm lại Phân tích là một kĩ năng siêu thuận tiện. Hiện tại nó là khả năng đi kèm với con mắt bị đổi màu của tôi. Lúc đầu tôi khá bất mãn về nó. Nó làm cho tôi nhớ lại thời trung học của mình. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ lại. Tôi không còn coi nó là một thứ đáng ghét nữa, thay vào đó nó giống như một sự ban phước. Sẽ rất khó để tìm hiểu thêm về thế giới này nếu không có nó.

Kĩ năng này đã dạy tôi về những loài thực vật mà tôi chưa từng thấy. Nhưng quan trọng hơn là nó cho tôi biết thêm về những hoa quả có thể ăn được. Tôi không cần phải phụ thuộc vào dungeon nữa và có thể dự trữ lượng DP ít ỏi của mình. Với tôi, điều đó rất quan trọng.

Tôi gần như đã quên mất tiêu mục đích ban đầu của mình. Tất nhiên không phải vì quá phấn khích mà là tôi nhận ra mình không cần để tâm quá nhiều đến nó nữa. Trên thanh công cụ của tôi đã hiện ra chức năng bản đồ ngay từ khi tôi bước ra khỏi cửa rồi. Chức năng này cho phép tôi tạo lại bản đồ địa hình mọi nơi mà tôi nhìn thấy.

Tất cả những gì tôi cần làm để có một bản đồ hoàn chỉnh là nhìn vào nơi đó. Mặc dù chỉ vừa mới đi ra khỏi dungeon và chiêm ngưỡng mọi thứ xong quanh một lúc nhưng tôi đã có một lượng thông tin tương đối về mọi thứ quanh đây. Vấn đề duy nhất là nó không hiển thị kẻ địch, tuy nhiên điều này có cách giải quyết khá đơn giản. Có một cài đặt giúp hiển thị kẻ địch với giá tương đối nhiều DP. Không may, tôi không có đủ DP nhưng tính năng này khá hữu ích nên tôi sẽ lấy nó sau.

Sau một thời gian lang thang bên ngoài, tôi quyết định quay về dungeon của mình. Mặc dù chưa đi quá xa nhưng tôi vẫn hơi lo rằng sẽ có chuyện không hay xảy đến với cả tôi và dungeon.

Trong khi nghĩ thế tôi quay đầu lại—và bắt gặp một sinh vật màu bạc.

Lúc đầu tôi nghĩ nó là một con chim hay gì đó. Tôi nghe thấy tiếng vỗ cánh nhưng có vẻ nó ở khá xa đây nên tôi không quan tâm lắm.

Nhưng sau đó nó bắt đầu tiến lại gần. Tôi quay đầu lại nhìn vì chợt nhận ra nó đang áp sát mình nhanh thế nào. Nó vỗ cánh để giảm tốc và bắt đầu đáp xuống. Tôi cố gắng để có một cái nhìn toàn diện về sinh vật này nhưng không thể. Gió từ đôi cánh của nó làm tôi phải nhắm mắt và che mặt lại.

Tôi không có cơ hội để nhìn rõ nó cho đến khi gió tắt hẳn. Và khi tôi có thể nhìn thấy rõ ràng tôi nhận ra nó không phải là chim hay gì cả. Nó là một sinh vật hùng vĩ và đáng sợ hơn nhiều.

Một con rồng.

Cơ thể nó được bao bọc bởi bộ vảy màu bạc tuyệt đẹp. Nó khá to nhưng khí thế toát ra lại rất thanh lịch.

***

Tên: Leficios

Chủng tộc: Rồng cổ đại

Class: Rồng tối cao

Level: 987

Danh hiệu: Rồng tối cao

***

Ờ…

Thôi toi rồi.

C-Cái thông tin này là sao đây?

Tôi đã chuẩn bị rất lâu để có thể đối mặt với các loại quái vật. Tôi đã quá sẵn sàng cho điều đó. Tôi biết rằng mình phải chiến đấu, phải chứng minh sức mạnh của mình nếu muốn tồn tại. Thực ra tôi còn cảm thấy phấn khích trước viễn cảnh giết một con quái vật ấy chứ.

Nhưng chắc chắn không phải với một con rồng, không phải với thứ đang đứng trước mặt tôi này. Sinh vật màu bạc đứng trước mặt tôi chắc chắn không bình thường. Từ danh hiệu, chủng tộc đến class đều cho thấy đẳng cấp vượt trội của nó.

Cái quần què gì thế này!? Đùa gì vậy chứ! Cái thông tin ảo diệu này là thế nào!? Kể cả những game tệ nhất cũng không làm đến mức này! Nhìn đi, thứ đó level 987. Nó gần như là cấp độ cao nhất trong game rồi còn gì!

Level của con rồng quá cao, tôi không thể nào nhìn thấy chỉ số của nó.

Bình tĩnh lại nào Yuki. Bà đã từng nói “không thể làm điều gì tốt nếu không bình tĩnh!” Mình không hay nghe lời bà lắm nhưng sao cũng được. Được rồi, có lẽ chỉ là level của thế giới này hơi bị ảo một tẹo thôi. 987 chưa chắc đã quá cao. Mặc dù level 1, nhưng có khi mình vẫn còn cơ hội…

Sau khi bình tĩnh lại một chút tôi quyết định kiểm tra lại chỉ số của con rồng này. Bắt đầu bằng việc xem lại class của nó, nhưng không biết vì sao tôi không thể xem được thông tin chi tiết của nó, vì thế tôi chuyển sang xem danh hiệu của vì cả 2 đều có cùng một cái tên.

Rồng tối cao: Danh hiệu dành cho cá thể rồng mạnh nhất trên thế giới này, ngự trị trên tất cả những con khác. Danh hiệu này đồng thời cũng tăng chỉ số cho cá thể sở hữu nó. Nó còn cung cấp cho chủ thể kĩ năng “Supreme Ruler’s Intimidation” và class độc nhất Rồng tối cao.

…Rồi xong.

Tôi chỉ muốn vả cho mình một phát.

Không biết tôi đã mong đợi điều gì nữa. Chắc chắn là nó sẽ thành như thế mà.

Con rồng trước mặt tôi mạnh kinh khủng. Nó không chỉ đứng đầu khu vực này mà có khi còn đứng đầu luôn chuỗi thức ăn. Thực ra ngay từ đầu tôi nên nhận ra là có gì đó không ổn rồi. Tôi là lính mới trong việc thu thập thức ăn mặc dù vậy tôi vẫn tìm thấy thức ăn ở khắp mọi nơi. Hơn nữa tôi còn chưa đụng mặt con quái nào. Chẳng có lí do gì bọn quái vật lại bỏ qua một nơi nhiều thức ăn thế này.

Trừ khi chúng đang sợ thứ gì đó.

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng, mọi quái vật đều tránh xa nơi đây vì chúng biết đây là lãnh thổ của một con Rồng tối thượng. Chúng hiểu rằng đây không phải một nơi mà chúng có thể đến, và nó sẽ chở thành một cuộc thảm sát nếu có tên ngu nào dám thách thức con rồng này.

Tuy nhiên, tôi lại không biết rằng mình đã đi vào lãnh thổ của một con rồng và tất nhiên tôi cũng không biết là có một con rồng quang đây.

Và giờ, tôi chết chắc.

Con rồng nhìn về phía tôi và mở miệng trong khi tôi đang nhìn chằm vào nó. Tôi hoàn toàn bị đứng hình và không thể nói gì cả.

“Một con quỷ cấp cao? Ở một nơi thế này sao? Thật kì lạ.” Nó nói vậy trong khi đang nheo mắt nhìn tôi.

Khoan đã. Nó vừa nói à? Nó vừa mới nói á!? MỘT CON RỒNG VỪA MỚI NÓI CHUYỆN Á!?

Tôi đang há hốc mồm vì bất ngờ trong khi bộ não của mình từ từ xử lý thông tin vừa rôi. Tôi rất muốn hét lên nhưng may mà đã kịp dừng lại.

Tôi biết rằng ít nhất tôi phải trông thật bình tĩnh nếu không muốn con rồng nhận ra nó đang ở thế chủ động. Nếu nó mà phát hiện ra thì coi như xong. Tôi chậm rãi ngậm miệng mình lại và hít một hơi thật sâu. Sau đó tôi gồng mình lên và bắt đầu nói một cách thoải mái nhất có thể.

“Tôi… không chắc lắm về vụ cấp cao, nhưng đúng thế, tôi đúng là một con quỷ.”

Mình khá chắc archdemon là quỷ. Chẳng có lí nào nó lại không phải quỷ.

Giống như các câu truyện về thế giới fantasy, thế giới này cũng có những chủng tộc khác có trí thông minh ví dụ ngoài con người ra còn có bán nhân, thú nhân, và tất nhiên cả tộc quỷ giống như tôi. Nói thật là tôi cũng rất muốn gặp những chủng tộc khác. Tôi muốn gặp những thú nhân để có thể vuốt ve họ giống như mấy con thú nuôi của tôi ở quê nhà. Tôi cũng muốn gặp bán nhân đặc biệt là những cô nàng elf, tôi muốn ngặm tai của một cô nàng elf và khiến cô đỏ mặt.

Khoan đã nào, mày đang làm gì vậy, Yuki? Ngưng ảo tưởng lại đi. Tình hình này đang rất tồi tệ nhưng cứ nghĩ linh cũng chẳng làm nó khá lên được đâu.

“Thật là một câu trả lời kì lạ, nhưng thôi không sao. Giờ thì để ta hỏi cậu, cậu đang làm cái gì ở đây vậy, cậu quỷ kia.” Con rồng hỏi một cách thận trọng.

Tôi chợt nhận thấy giọng của con rồng này thật dễ chịu. Mặc dù là 2 loài hoàn toàn khác nhau nhưng tôi có thể chắc rằng con rồng này là con cái.

“Để thám hiểm, chắc vậy.” Nói xong tôi nhún vai.

“…Ở một nơi thế này sao? Thật là một sở thích kì lạ.”

Con rồng chớp mắt vài lần với vẻ mặt ngạc nhiên.

Trông không có vẻ như cô ta sẽ tấn công mình. Phù. Ồ, không phải thế nghĩa là loài quỷ không phải sinh vật xấu xa và loài người sẽ không tự nhiên tấn công chúng sao? Mình đã nghĩ quỷ là sinh vật xấu vì game mình từng chơi ngày xưa cũng thế.

Dữ liệu của dungeon có rất ít thông tin về quan hệ giữa các loài. Nó phân biệt rõ ràng những con quái với những chủng tộc khác nhau nhưng lại không có thông tin chi tiết về chúng. Tất cả những gì nó làm là tuyên bố chúng là kẻ địch. Không có phần miêu tả nào thực sự có ích cả.

Vì thế tôi đành dùng kiếm thức cũ của mình để bù vào những phần bị hổng. Cũng vì thế tôi đã coi quỷ là sinh vật xấu và bị cam ghét bởi các giống loài khác.

Cứ thế này có khi cô ấy lại thả mình đi thật.

“Nhưng cũng không quan trọng, cậu đã xâm phạm lãnh thổ của ta nên ta sẽ tiêu diệt cậu.”

Không đúng, nó không phải thế này.

Tôi chẳng thể làm gì cả, thực sự tôi cũng rất muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nhưng lời mà con rồng vừa nói tỏa ra một sự khát máu tràn ngập trong không khí. Nó rõ ràng đến nỗi kể cả tôi cũng cảm nhận được.

Mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện.

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

Tôi chỉ có 2 lựa chọn: làm gì đó hoặc chết, nhưng vấn đề là tôi chả biết phải làm gì để cứu vãn được tình hình cả. Đầu tôi trở nên trống rỗng, nhưng bằng cách thần kì nào đó tôi vẫn có thể tập chung vào con rồng kia. Tôi phải tận dụng hết công suất của bộ não, kể cả phần suốt ngày nghĩ đến game kia để có thể giải quyết được chuyện này.

Được rồi, Yuki, tập trung nào. Cơ thể mới này có thể làm được gì? Xem nào… Hm, các giác quan của mình trở nên tốt hơn… Khoan! Đúng rồi!

“Chờ đã! Giết tôi chưa chắc đã là quyết định đúng đâu!”

Tôi đẩy hai tay ra để ra hiệu cho con rồng dừng lại.

“Thế ư ?” Nó ngay lập tức dừng lại và nheo mắt nhìn tôi.

“Đúng vậy nhưng cô phải nghe tôi nói.” Tôi dừng lại một chút để lấy hơi. “Hãy làm một thỏa thuận.”

“Một thỏa thuận sao?”

“Đúng thế, thỏa thuận này khá tốt với cô đấy. Cô thích đồ ngọt phải không?”

“T-Ta không biết cậu đang nói gì hết. Ta không phải là người phá mấy cái tổ ong đó đâu!”

Phản ứng của con rồng này tí nữa làm tôi phải bất cười. Cô ta nói dối tệ thật.

Sao cô không nhận là mình thích đồ ngọt luôn đi!

“Cô có thể không thừa nhận nhưng tôi vẫn còn ngửi thấy mùi mật ong…”

“T-Ta không biết cậu đang nói gì hết.”

“Thực ra cô làm tôi nhớ lại anh chàng gấu màu vàng thường mặc một cái áo phông màu đỏ và suốt ngày chỉ đi trộm mật ong.”

“T-Ta không hề biết có con gấu với sở thích thú vị như vậy.”

“Nó có tồn tại đấy, ở đâu đó. Dù sao thì, cô nghĩ sao về thỏa thuận của chúng ta. Tôi có một thứ hoàn hảo với cô đấy. Nhìn đây!”

Tôi rút một thanh sô-cô-la từ hộp vật phẩm và đưa nó ra trước mặt cô rồng này. Đây là thứ tôi tình cờ mua trước khi đi ra ngoài. Tôi nhớ đã từng nghe nói rằng sô-cô-la rất có ích cho hoạt động thể chất vì lượng năng lượng mà nó cung cấp. Một miếng là có thể làm tan biến cơn đói trong một giờ hoặc hơn thế nữa.

“L-Loại thức ăn gì thế này?” Đôi mắt con rồng lóe lên vẻ ngạc nhiên đồng thời là sự phấn khích. “Nó có mùi thật tuyệt với.”

Cô ấy bắt đầu do dự khi nhận ra đây là thứ đồ ngọt có thể ăn được nên tôi quyết định tạo thêm một chút động lực.

“Đây là sô-cô-la. Ăn thử đi, cô chắc chắn sẽ thích nó.”

Tôi xé vỏ của thanh sô-cô-la ra và nở một nụ cười đểu. Cô ta ngay lập tức chộp lấy thanh sô-cô-la và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Nó có vị thật tuyệt vời.” Cô ấy nói với vẻ mặt thỏa mãn. “Nó rất ngọt nhưng lại rất êm dịu. Ta không biết là có loại hương vị như thế này tồn tại.”

Cô rồng rùng mình vì vui sướng khi ăn thanh sô-cô-la đó.

Biểu cảm của cô ấy thật dễ đọc. Lúc đầu nhìn trông thật trang nghiêm nhưng bây giờ nhìn cô ấy như một đứa trẻ đang phấn khích khi nhận được quà cả. Biểu cảm của cô ấy khác xa so với lúc ban đầu. Tôi rất muốn bật cười một cách thoải mái nhưng vẫn chưa được, bây giờ tôi chưa hẳn là đã an toàn. Tôi vẫn đang phải đối mặt với một sinh vật có thể giết mình chỉ với một cái chạm nhẹ. Mặc dù đã cho cô ấy thấy thứ dùng để đàm phán và có vẻ cô ấy rất thích nó nhưng cuộc đàm phán vẫn chưa kết thúc, chúng tôi vẫn chưa lập thỏa thuận.

“Tôi khá chắc tôi là người duy nhất có sô-cô-la trên thế giới này đấy. Cô chưa từng thấy thứ gì như vậy phải không?”

Mặc dù tôi không chắc 100% nhưng tôi khá tự tin vào độ chính xác của nó. Chưa chắc tôi là người duy nhất chuyển sinh qua thế giới này nhưng tôi khá chắc rằng tôi là người duy nhất chuyển sinh thành quỷ vương. Nói cách khác, tôi là người suy nhất có thể làm ra loại sô-cô-la mà cô ấy vừa ăn.

“Đ-Đúng thế.” Cô ấy gật đầu.

“Vì thế nên nếu tôi chết thì cô sẽ không được ăn sô-cô-la nữa. Nhưng nếu cô để tôi sống thì tôi có thể cho cô ăn những thứ cô muốn.”

Cho một con rồng ăn sẽ tốn khá nhiều DP, nhưng thế còn tốt hơn là chết ở đây. Hơn nữa, hầu hết sinh vật xung quanh đây đều sợ cô ta nên nếu giữ cô ta ở đây sẽ giúp mình tránh được những nguy hiểm không cần thiết.

“Tôi chỉ có 2 điều kiện. Thứ nhất là để cho tôi sống, thứ hai là cho tôi được ở trong dungeon đằng kia.” Tôi nói vậy rồi chỉ vào lối vào dungeon của tôi.

“Hmmm…”

Con rồng cau mày suy nghĩ. Có vẻ cô ấy vẫn đang đắn đo.

“Đâu có gì khó khăn lắm đúng không nào? Nếu cô không giết tôi, tôi giữ được mạng của mình và cô được ăn sô-cô-la. Đôi bên đều có lợi.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Mở miệng ra định nói điều gì đó xong lại dừng lại. Cứ như vậy nhiều lần rồi cô ấy bắt đầu nói.

“…Được thôi, ta chấp nhận.” Cô gật đầu. “Ta sẽ để cậu được sống để đổi lấy sô-cô-la.”

Tuyệt vời! Thành công rồi! Thật không thể tin được!

Tôi đang định làm tư thể chiến thắng nhưng thôi. Mặc dù thỏa thuận đã được thành lập nhưng chi tiết thì vẫn chưa rõ ràng.

“Tôi sợ là mình không có đủ để cho cô ăn. Tôi rất muốn nhưng mà cô biết đấy, cô hơi to quá.”

“Cũng đúng. Thôi được rồi, không phải lo, ta có cách này”

Kết thúc câu nói, cơ thể con rồng tỏa ra một ánh sáng chói lóa. Tôi nghĩ mình nên nhắm mắt lại nhưng có vẻ nó không cần thiết, ánh sáng đã biến mất ngay sau khi nó xuất hiện.

Cũng như ánh sáng, con rồng cũng biến mất luôn. Bây giờ trước mặt tôi là một cô gái khoảng 13-14 tuổi. Cô ấy thấp hơn tôi một chút. Nếu tôi có em gái thì chắc nó cũng cao tầm này. Mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt thật quyến rũ, cơ thể tuyệt đẹp y như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi chỉ đơn giản là không tin vào mắt mình.

Tất cả mọi thứ trên cơ thể cô ấy đều giống con người ngoại trừ cặp sừng trên đầu và cái đuôi rồng mềm mại ở phần thắt lưng.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cô ấy hỏi. “Nhìn mặt cậu ngu ngu như mấy con goblin vậy.”

“T-Tôi chỉ đang ngạc nhiên thôi. Tôi không biết là cô làm được vậy.”

“Ta đã sống rất lâu rồi. Biến thành dạng người chỉ là trò trẻ con.” Cô ta nói một cách kiêu ngạo.

“Mà điều quan trọng là ở hình dạng này ta chắc là cậu có thể đáp ứng nhu cầu thức ăn của ta rồi nhỉ.”

Tôi phân tích lại cô gái rồng này và xác nhận rằng chủng tộc của cô vẫn không hề thay đổi. Nó vẫn là Rồng cổ đại.

“Trời sắp tối rồi, hãy thực hiện thỏa thuận của chúng ta nào! Hãy đưa ta thứ ngươi đã hứa!”

Cô ấy kéo tay tôi giống như một đứa trẻ đang đòi quà vậy. Cái ấn tượng trang nghiêm ban đầu đã hoàn toàn biến mất.

“Đ-Được rồi. Nhưng trước đó hãy mặc cái này vào đã.”

Tôi cởi áo mình ra và đưa cho cô ấy.

“Hm? Cái gì đây? Áo của cậu à?” Cô ta nhìn cái áo với khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì cả.

“À thì, tôi không thể nhìn thẳng vào cô bây giờ, nên…”

Cô ấy đang hoàn toàn khỏa thân, mà cũng hợp lý thôi. Rồng đâu có mặc quần áo. May là trông cô ấy chưa trưởng thành lắm nếu không thứ mà ai cũng biết là gì của tôi sẽ phản ứng với cô ấy mất.

“Hiểu rồi, không còn cách nào khác nhỉ.”

Cô mỉm cười và cố ý tạo tư thế quyến rũ trong khi trả lời. Rõ ràng là cô ta biết rõ thứ tôi đang cảm nhận được.

“Mà điều đó cũng dễ hiểu thôi, cơ thể ta quá quyến rũ mà, mặc thứ này sẽ làm cho cậu giữ được bình tĩnh và không tấn công ta phải không. Được thôi, ta sẽ mặc nó nhưng cậu phải đền bù cho công sức ta mặc nó đấy, đền bù bằng thứ màu nâu lúc trước cậu đưa cho ta có vẻ hợp lý đấy.”

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cho cô đồ ăn nên làm ơn mặc nó vào nhanh lên cái!”