“Hmmm…” Tôi đang ngồi trên ngai vàng, một tay để dưới cằm, tay còn lại đặt vào đầu gối và cau mày nhìn.
“Có chuyện gì à?” Lefi hỏi. “Cậu nhìn chằm chằm vào không khí chi vậy.”
Cô ấy ngưng chọc Shii và quay sang nhìn chằm chằm tôi. Cô chỉ vừa mới khen Shii lúc nãy, cô ấy cũng thấy rằng con slime này thật sự rất đáng yêu. Mặc dù đã sống cả nghìn năm nhưng đây là lần đầu cô ấy tiếp xúc với một con slime.
“Không có gì—Khoan đã, cô vừa nói tôi nhìn vào không khí?”
Cô ấy không thấy thanh công cụ sao?
“Chả thế còn gì. Ta thấy cậu cứ như một thằng ngốc đang ngồi thả hồn theo gió vậy, mà ta nói vậy thôi chứ có vẻ là cậu đang xem trạng thái của mình đúng không, ta nhớ cậu nói cậu có kĩ năng phân tích mà.” Lefi nói rồi gật đầu kiểu như cô vừa mới hiểu ra nó vậy.
“Cô nói cứ như là cô cũng có nó vậy.”
“Ta có đấy. Nó là một kĩ năng thật sự tiện lợi. Nó giúp ta hiểu mọi thứ dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Ta chắc chắn cậu rồi cũng sẽ thấy như vậy thôi, mặc dù có nhiều tên không hiểu được giá trị của kĩ năng này, có rất ít người chịu nâng cấp kĩ năng này lên.”
“Khoan đã, chẳng phải cô không biết tôi là quỷ vương cho đến khi vào đây sao? Nếu cô có kĩ năng phân tích sao không dùng ngay từ đầu vậy?”
“Hỏi hay lắm,” Lefi nói rồi gật đầu. “Nhưng đó là do ta đã chọn không kích hoạt kĩ năng này. Ta cứ nghĩ cậu chỉ là một con quỷ yếu đuối và ngu ngốc nào đó xâm nhập vào lãnh thổ của ta. Đáng lẽ ta nên nhận ra sớm hơn khi cậu dám lập thỏa thuận với ta nhưng lúc đó tâm trí ta đang bị mùi hương của sô-cô-la cuốn đi, ta không thể nghĩ được gì cả.”
“Tôi hiểu rồi...”
“Nhắc đến sô-cô-la, cho ta thêm vài cái nữa đi.”
“Cô sẽ bị sâu răng nếu ăn quá nhiều sô-cô-la đấy.”
“Cậu nói gì vậy? Ta là rồng cổ đại đấy. Trạng thái bất thường đó sao có thể ảnh hưởng đến ta được,” Lefi nói như kiểu đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này.
Vậy sâu răng là một trạng thái bất thường ư?
Tôi mở danh sách ra, mua một túi đồ ngọt rồi ném về phía Lefi.
“Hmmm? Cái gì đây?” Lefi nhíu mày bối rối.
“Bánh quy đó.”
“Nhìn cũng được đó.” Cô mở túi bánh rồi bỏ một cái vào trong miệng. “Mmmrrpphh! Ngon quá!”
Lại là tiếng “Mmmrrphh” đó.
“Chọn nơi này đúng là một quyết định chính xác. Đồ ăn ngon, giường thì thoải mái, ta không nghĩ ở dạng người lại tiện lợi và thoải mái như vậy.”
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô ấy, và nụ cười hành phúc trên mặt Lefi khi cô ăn những chiếc bánh quy tôi nở một nụ cười gượng gạo.
Phù. Mình mừng là cô ấy thích bánh quy. Một túi bánh rẻ hơn một thanh sô-cô-la và cũng có nhiều thứ bên trong hơn. Cách này có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc trước.
“Vậy đúng là cậu đang xem chỉ số của mình à?”
“Đúng vậy đấy. Tôi muốn thử dùng ma thuật một chút. Chỉ số ma thuật của tôi khá cao nên tôi nghĩ tôi có thể dùng nó nếu tôi tìm ra cách để thực hiện.”
Lý do lớn nhất khiến tôi muốn là vậy là vì cái chết của Cerberus. Mặc dù tôi nghĩ chỉ số sức mạnh của tôi khá cao nhưng tôi không nghĩ mình có thể dùng được nó. Kiếp trước tôi chỉ sống một cuộc sống yên bình hơn nữa kể cả có đánh bại được con chó 3 đầu đó nhưng với những con quái khác thì chưa chắc. Còn nhiều con quái vật mạnh hơn cerberus và chắc chắn tôi không thể đánh bại chúng chỉ bằng sức mạnh vật lý được. Hơn nữa, tôi chắc chắn sẽ bị đánh bại nếu cố chiến đấu với những chủng tộc khác bằng sức mạnh vật lý—không đời nào một cá nhân bình thường có thể đi đến giữa dungeon được, đó chắc chắn là một chiến binh với kinh nghiệm và trình độ võ thuật cao hơn tôi nhiều.
Tôi cần trở nên mạnh hơn. Một số người cứ nghĩ quỷ vương không cần phải tập luyện gì để trở nên mạnh hơn cả. Họ nghĩ làm như thế là đang vứt đi niềm kiêu hãnh của mình. Và những người nghĩ thế chỉ là lũ ngốc, toàn bộ họ đều là người phải nếm chịu thất bại. Đó là lí do tôi lựa chọn không dựa vào Rồng tối cao quá, nếu cứ dựa dẫm như thế thì sẽ có ngày tôi cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Ở trong thế giới khắc nghiệt này, không có lí do gì để không phải trở nên mạnh hơn. Chỉ số ma thuật của tôi rất cao, và thế giới này ngập tràn ma thuật vì thế tôi thấy mình nên học cách dùng ma thuật.
Nhưng đó, vẫn chỉ dừng lại ở việc suy nghĩ. Việc này có giá trị giống như việc tôi cố tập trung ma thuật để triệu hồi được con quái mạnh tới mức có thể dễ dàng nghiền nát kẻ thù vậy. Nhưng tôi vẫn không làm được. Thực ra, thú thật là tôi muốn học cách dùng ma thuật vì tôi thích thế. Chỉ vậy thôi, không có lí do dài dòng gì cả.
Vấn đề duy nhất là tôi không biết cách thực hiện. Tôi hoàn toàn không biết làm sao để niệm chú. Tôi đã thử hét kameham*ha và “the w*rld” nhưng chả có gì xảy ra—chả có gì xảy ra giống như tôi nghĩ cả. Cả 2 lần đều không có gì xảy ra. Mà tạm nghỉ một chút đã. Cú đá mà tôi thực hiện lúc trước đã cho tôi kĩ năng Võ thuật vì thế nên tôi nghĩ rằng nếu cứ làm gì đó liên quan đến ma thuật thì sẽ dùng được ma thuật.
Và vấn đề là mình còn không biết năng lượng ma thuật là cái gì.
Đầu tiên tôi cứ nghĩ mình sẽ cảm nhận được năng lượng ma thuật giống như lúc cảm nhận ma thuật của dungeon, nhưng có vẻ không được. Tôi cố gắng tập trung thử nhiều lần nhưng vẫn thất bại. Một phần chắc là do Lefi đang cười lăn lộn bên kia trông khá là vui làm tôi không thể tập trung được, và đó là lúc tôi bắt đầu nhận ra là mọi thứ mình làm từ nãy giờ có vẻ sai sai.
“Đúng thật này, chỉ số ma thuật của cậu cao hơn mức trung bình đấy” Lefi nói. “Oh? Cậu mới tăng level à? Ta nghĩ cậu vừa tiêu diệt một hoặc hai con quái trong lúc ta đang ngủ nhỉ?”
“Đúng vậy đấy. À tôi định hỏi cô cái này sau nhưng mà, cô thấy chỉ số của tôi thế nào ?”
“Vì các con quái khác nhau có những ưu điểm khác nhau nên ta khó có thể đưa ra một lời nhận xét chính xác. Tuy nhiên, ta có chắc chắn rằng chỉ số của cậu ít nhất cũng phải ở mức trung bình khi so với bọn quái sống ở quanh đây. Tất nhiên, sẽ có rất nhiều con quái mạnh hơn cậu. Ví dụ nhá, cậu còn chưa mạnh bằng 1% của ta nữa.”
Chưa bằng 1%!? Cô ấy mạnh cỡ nào vậy trời!
Lefi cho miếng bánh quy cuối cùng vào miệng trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về sức mạnh của cô ấy. Biểu hiện của cô ấy cho thấy cô ấy không còn chỉ chú ý tới bánh ngọt nữa, trông cô đang khác thất vọng.
“Được rồi, ta sẽ chỉ cậu một chút về ma thuật.” Cô ấy liếc tôi một cái khi tôi đang sáng mắt lên mong đợi. “Nhưng chỉ khi cậu đưa ta—”
Tôi ngay lập tức ngắt lời và ném túi bánh quy thứ hai vào cô. Dựa vào ánh mắt của cô ấy thì có vẻ như vậy là quá đủ.
“Có vẻ cậu hiểu ý ta rồi đấy. Tốt lắm, ta sẽ biến cậu thành pháp sư mạnh nhất thời đại này!”
Nhưng lúc thế này, mình thực sự đánh giá cao việc cô ấy nghe lời theo tiếng gọi của dạ dày như thế đấy.
Ở trong Dragon Ball :v không biết nữa thì mình hơi ngạc nhiên đấy :V