Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 9 - Chương 4

[IMAGE: ../Images/..]

4

Tin đồn cứ thế âm ỉ lan đi trong giới học sinh bình thường.

── Phải đánh bại những Người Có Năng Lực Đặc Biệt!

Cái khẩu hiệu ấy đã khiến lũ học sinh gắn kết với nhau, đồng thời ngăn cản việc tin tức lọt đến tai thầy cô. Ai nấy chắc hẳn cũng có nỗi niềm riêng muốn bày tỏ.

Các môn thi đấu mà học sinh bình thường có thể đối đầu với Người Có Năng Lực Đặc Biệt chiếm gần một nửa tổng số môn, bao gồm: chạy 50 mét, chạy 100 mét, chạy vượt chướng ngại vật, thi ăn bánh mì, và chạy tiếp sức.

Các môn bị loại trừ là: đánh cưỡi ngựa, thi cổ vũ, lăn bóng lớn, đập cột, và chạy ba chân.

Môn đánh cưỡi ngựa vì tính đối kháng riêng nên không thể trực tiếp đấu với Người Có Năng Lực Đặc Biệt, do đó không phân thắng bại được; còn lũ kia thì vốn dĩ không tham gia thi cổ vũ.

Môn lăn bóng lớn, đập cột và chạy ba chân thì dường như ngay cả Người Có Năng Lực Đặc Biệt cũng yếu kém trong việc hợp tác, nên không thấy ai trong số họ tham gia.

Tuy nhiên, môn đánh cưỡi ngựa lại có kha khá người đăng ký. Lý do thì lằng nhằng chẳng hiểu nổi, đại loại như: "Dù hợp tác kém, nhưng đấu tổ đội thì lại khác."

Dù sao thì, ngoài những môn bị loại trừ đó ra, tất cả các môn còn lại đều được sắp xếp chương trình theo đúng ý đồ của Hội học sinh, sao cho học sinh bình thường và Người Có Năng Lực Đặc Biệt thi đấu cùng lúc. Nghe nói họ đã giải thích với nhà trường rằng làm thế là để "rút ngắn thời gian và tránh gây hỗn loạn."

Mà này, chúng tôi định thách đấu với Người Có Năng Lực Đặc Biệt, chuyện đó người thường chắc không thể nào tưởng tượng nổi đâu nhỉ.

Cái tên Hội trưởng Hội học sinh ấy nghĩ ra được chuyện kinh khủng thật.

Ngay cả Kagami Lenzu cũng tỏ ra bình thản khi nghe chuyện đó, có lẽ gã ta không chỉ ứng cử Hội trưởng vì ngẫu hứng đâu. Dù tôi không cảm thấy gã có cái khí chất uy quyền như một Hội trưởng chút nào.

Cuộc bầu cử Hội trưởng hiện tại vẫn chưa mấy sôi nổi.

Ryuugamine lẫn Tsubasa đều coi Đại hội thể thao là một cơ hội vàng để quảng bá bản thân, nên họ hầu như không tổ chức diễn thuyết công khai. Chính vì thế mà tôi càng thấy ghê rợn vì không biết họ định làm gì, nhưng đứng ở cương vị này, tôi cũng chẳng thể hỏi thẳng được, nghĩ mà hơi bực.

"──Đây, em đợi nhé."

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, bà chủ tiệm tạp hóa đưa cho tôi một thứ giống như bưu thiếp, kèm theo túi bánh mì tôi vừa mua và tiền thối.

"Dạ, cái này là...?"

"Xin lỗi nhé! Rồi, mời người tiếp theo!"

Không giải thích gì hết.

Thôi, chắc đọc là hiểu thôi mà.

…Vé giới hạn?

Trên đó in dòng chữ đó. Ngày thì lại đúng vào ngày bầu cử Hội trưởng Hội học sinh. Vào ngày đó, tại quầy tạp hóa, có thể đổi tấm bưu thiếp này lấy một suất katsusando (bánh mì kẹp thịt cốt lết) mà bình thường không mua được.

Nghe có vẻ hời thật đấy… Nhưng lại là Chủ Nhật cơ mà? Tiệm tạp hóa làm vậy thì được lợi gì chứ?

"Ô! Mày cũng nhận được à!"

Khi tôi cầm tấm bưu thiếp về lớp, Kimura đang toe toét cười, tay cũng cầm một tấm y hệt.

"Mày cũng được cho à?"

"Ừ!"

Trước mặt Kimura là một đống bánh mì. Có vẻ như số lượng bánh đã mua không liên quan gì.

"Tớ cũng nhận được này. Phiếu dùng thử bánh sandwich mới ra."

Saitou, người đang ăn cơm hộp tự làm của bạn gái, cũng cầm tấm bưu thiếp. Nghĩa là, bất kể có mua bánh mì hay không, họ chỉ đơn thuần là phát bừa thôi sao?

"Gì chứ, ai cũng nhận được hết à?"

Nếu vậy, tôi thấy giá trị của nó hơi giảm sút một chút.

"Nhưng mà, phát mấy cái này làm gì nhỉ? Cái tiệm bánh mì trong trường đâu phải là tiệm bình thường không liên quan đến trường sao? Không biết họ phát bao nhiêu tấm, nhưng chẳng lẽ không lỗ vốn à?"

"Thế nên mới là ngày này đó cha nội!"

Kimura vừa nói vừa nhồm nhoàm miếng sandwich. To thế mà chỉ hai miếng là hết á? Không nhai tí nào à, coi chừng nghẹn cổ đấy? Mà thôi, nuốt xong rồi.

"Nếu cho dùng vào ngày thường thì chắc chắn sẽ đông đến mức hỗn loạn đúng không? Nhưng nếu là Chủ Nhật bình thường thì lại quá vắng, chẳng có tác dụng quảng cáo gì. Còn nếu là ngày bầu cử, sẽ có kha khá người đến, lại được đổi lúc nào cũng được, thế chẳng phải yên tâm hơn sao?"

À, ra là vậy, nên mới chọn ngày này. Tiệm bánh mì trong trường cũng phải tính toán đủ đường mới trụ được nhỉ.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Saitou nghiêng đầu.

"Còn gì khác nữa à?"

Kimura lại nhồm nhoàm miếng bánh mì croquette. Lần này lại nuốt chửng à? Thực ra thằng này không giấu giếm cái "cá tính" rắn hổ mang đấy chứ?

"Vì này, đây là cả một chiếc bánh mà? Nếu là dùng thử thì phát mẫu cắt nhỏ vào ngày thường cũng được rồi, với lại, tôi nghĩ tấm bưu thiếp này có lẽ được chuẩn bị đủ cho số lượng học sinh."

Cũng có thể. Thấy ai cũng nhận được mà.

"Tất nhiên là Chủ Nhật rồi, đúng không? Dù không nghĩ tất cả những người nhận được cái này đều sẽ đến, nhưng chắc chắn họ phải chuẩn bị số lượng kha khá chứ? Nếu là để khảo sát sản phẩm mới thì hiệu quả quá thấp."

"Thế thì là gì hả?"

Kimura… chu môi ra trông chẳng dễ thương tí nào cả. Thậm chí còn hơi ghê.

À, cái này thì đúng rồi.

Nói tóm lại là có mục đích khác đúng không? Tức là…

"Vì bầu cử… sao?"

Tôi thì thầm, Kimura lại càng có vẻ mặt biến dạng hơn.

"Cái gì thế?"

"Này, mày biết đấy, thi thoảng có chuyện là nếu mang bưu thiếp chứng minh đã bỏ phiếu hay gì đó đến, thì có thể mua rẻ hoặc được tặng gì đó ở khu phố mua sắm đúng không?"

Kimura lắc đầu. Saitou thì… có vẻ biết.

"Có đó. Tất nhiên là không phát tiền mặt đâu. Tóm lại là dùng vật chất để dụ người ta đi bầu cử đó."

"Vì chuyện đó mà phải mất công đến trường à? Chỉ vì một cái bánh thôi sao?"

"Mày không đến à?"

"Có chứ!"

Nó hùng hồn tuyên bố. Tôi suýt bật cười thành tiếng.

"Vậy thì có người có suy nghĩ giống mình cũng đâu có gì lạ đúng không? Mà, vì một cái bánh mà phải đi tàu điện đến thì hơi nghi vấn, nhưng chẳng phải nó có thể nhẹ nhàng thúc đẩy những người đang phân vân không biết có nên đi bỏ phiếu không sao? Nếu đi sẽ được bánh thì cứ đi thử xem sao."

Kimura khẽ "ừm" một tiếng, khoanh tay lại rồi lẩm bẩm "À ra thế."

"Nhưng mà, lá phiếu của những đứa đến vì chuyện đó thì có ý nghĩa gì đâu? Bị bánh dụ đến mà? Việc bỏ phiếu chẳng phải cũng sẽ qua loa đại khái sao?"

Kimura nói đúng thật sắc sảo.

"Những lá phiếu như vậy thường dễ bị lung lay bởi dư luận, nên ý nghĩa sẽ khác nhau tùy thuộc vào việc ai đã sắp đặt chuyện này."

Saitou vừa nói vừa bóp hộp nước trái cây của mình để uống.

"Ai sắp đặt cơ, không phải trường làm chuyện này sao? Tỷ lệ bỏ phiếu hay điểm kiểm tra, chẳng phải thầy cô giáo đều muốn càng cao càng tốt sao?"

"Không hẳn thế đâu. Nó còn tùy thuộc vào việc họ muốn ai thắng cử nữa."

"Là sao thế, Saitou?"

Tôi cũng tò mò đấy.

"Nghĩa là thế này. Các ứng cử viên đều có những người ủng hộ họ đúng không?"

Ừm.

Như Tsubasa thì có Đội cận vệ Dũng Giả chẳng hạn.

"Trong bầu cử thực tế, người ta gọi đó là nền tảng cử tri hay phiếu cố định. Tóm lại là những người dù có chuyện gì cũng sẽ đi bỏ phiếu và đã quyết định sẽ bầu cho ứng cử viên nào. Những ứng cử viên có nền tảng vững chắc như vậy, thì tỷ lệ bỏ phiếu thấp lại tốt hơn."

Đội cận vệ của thằng đó, ngoài những Người Có Năng Lực Đặc Biệt sẽ trở thành đồng đội trong tương lai, còn có những học sinh bình thường tham gia đơn thuần vì sở thích hoặc để tự thỏa mãn. Trong trận đối đầu với Ma Vương, họ còn hóa trang tham gia, nên rất khó phân biệt thật giả. Nếu những người đó cũng là phiếu cố định thì việc tỷ lệ bỏ phiếu thấp sẽ có lợi cho Tsubasa.

"Tại sao vậy? Tỷ lệ bỏ phiếu cao chẳng phải sẽ nhận được nhiều phiếu hơn sao?"

"Đúng là tổng số phiếu sẽ tăng lên, nhưng không chắc số phiếu tăng thêm đó có về tay mình hay không đúng không? Vẫn có khả năng nó rơi vào tay đối thủ nữa."

Kimura gật đầu "À ra thế," và Saitou tiếp tục, "Ngược lại…"

[IMAGE: ../Images/..]

“Ngược lại, những ứng cử viên không có tầng lớp ủng hộ vững chắc như vậy lại càng cần tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu cao hơn. Những lá phiếu khó đoán xu hướng có thể tạo áp lực cho ứng cử viên có nền tảng vững mạnh, mà nếu khéo léo vận động thì thậm chí còn có thể thu hút về cho mình.”

Tôi hiểu ý của Saitou. Vậy thì…

“Chẳng lẽ đây là mánh khóe của Ryuugamine sao?”

Tôi kẹp tấm bưu thiếp giữa ngón tay và vẫy vẫy.

“Sao lại nghĩ ra chuyện đó?” Kimura hỏi lại. “Ma Vương cũng có rất nhiều đồng minh mà? Vậy thì tỷ lệ bỏ phiếu thấp hơn có phải tốt hơn không?”

“Không,” Saitou lắc đầu. “Ma Vương không hề có nền tảng vững chắc đến thế đâu. Dù có sở hữu Cá tính phe Ma Vương đi nữa, chưa chắc họ đã muốn Ryuugamine làm Hội trưởng Hội học sinh. Vả lại, số lượng học sinh bình thường đông hơn Cá tính giả rất nhiều. Hơn nữa, ngay cả việc Cá tính giả có đi bỏ phiếu hay không cũng đáng ngờ nữa.”

Đúng là như vậy.

Nếu việc bỏ phiếu có thể thỏa mãn Cá tính của họ, thì có lẽ họ sẽ tích cực tham gia. Còn nếu không, bọn họ sẽ chẳng thèm động đậy.

Mà, cũng có khi vì bạn bè như lũ Yaguruma thì chúng nó sẽ làm gì đó.

Thế nhưng, vẫn không thể sánh bằng số phiếu cố định mà Tsubasa đang nắm giữ.

Dù vậy.

“Ryuugamine cũng được học sinh bình thường yêu mến mà, đúng không? Kế hoạch của cậu ta dù có điên rồ đến mấy, nhưng đối với chúng ta thì vẫn có nhiều mặt tốt hơn mà.”

“Satou lại nghĩ vậy sao.”

Saitou nói bằng giọng điệu ẩn ý.

“Tóm lại… cuối cùng thì, rốt cuộc đây là trò của ai hả Saitou?”

Kimura xoa cằm.

“Theo như tôi phỏng đoán, người có khả năng thấp nhất là Hikarigaoka-sama, kế đến là Ryuugamine. Người có khả năng cao nhất có lẽ là Hội học sinh, hoặc là nhà trường.”

“Tại sao?”

“Đơn giản là xét theo độ vững chắc của nền tảng ủng hộ. Khả năng đây là mánh khóe của Ma Vương là năm ăn năm thua. Nếu tỷ lệ bỏ phiếu tăng cao, nó có thể làm tăng số lượng người không muốn giao quyền cho Cá tính giả. Ngược lại, tôi nghĩ Kakagami chỉ có thể đánh cược vào những lá phiếu không cố định thôi. Nền tảng của Hội học sinh cũng chỉ như có như không ấy mà. Chắc cậu ta chỉ có thể trông chờ vào việc có người sẽ bầu cho mình vì không thích cả Ma Vương lẫn Dũng Giả thôi.”

“Nhưng mà,” Kimura nói. “Hội học sinh lại bỏ tiền cho mấy chuyện này ư? Sẽ tốn một khoản không nhỏ đâu, cả đống bánh mì này mà.”

Đúng vậy.

Cho dù lời Saitou nói là đúng, như vậy có ổn không? Chẳng phải điều đó có nghĩa là dùng vật chất để mua phiếu sao? Như vậy không vi phạm à?

***

[IMAGE: ../Images/..]

“—Không vi phạm.”

Hội trưởng Hội học sinh thẳng thừng gạt bỏ lời nhận định của tôi tại Ủy ban Kiểm phiếu.

“Trên tấm bưu thiếp này, không hề có một chữ nào kêu gọi bỏ phiếu cho ai cả. Cũng không hề ám chỉ gì. Thậm chí còn không viết rằng hãy đến bỏ phiếu. Chỉ ghi là có thể đổi bánh mì trong cùng ngày đó thôi. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

“Nhưng mà, nếu tỷ lệ bỏ phiếu tăng cao thì lợi thế hay bất lợi sẽ thay đổi mà…”

“Tất nhiên là vậy. Nhưng tỷ lệ bỏ phiếu cao là điều đáng mừng. Bởi vì nó có thể phản ánh ý chí của số đông dân chúng. Tôi nghĩ hành động dùng đồ ăn để tăng tỷ lệ bỏ phiếu này không đáng được ca ngợi, nhưng nếu điều đó giúp thể hiện được nhiều hơn ý chí của dân chúng thì cũng chẳng có gì là xấu cả, phải không?”

Khó quá… tôi chẳng hiểu gì cả.

“Có vẻ cậu đã hiểu rồi, vậy thì còn gì bằng.”

Tôi vẫn chưa hiểu gì sất, nhưng Hội trưởng có vẻ coi sự im lặng của tôi là đã hiểu ra vấn đề.

Thế nhưng, nếu không vi phạm quy định bầu cử, thì dù kẻ nào đã làm chuyện này đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản hay xử phạt được.

Tâm trạng tôi cứ lấn cấn khó chịu, nhưng xem ra tôi chẳng thể làm gì được.

“Tiện đây, có tin đồn rằng chúng tôi đã nhờ cửa hàng tạp hóa làm chuyện này, nhưng Hội học sinh không có ngân sách lớn đến thế đâu.”

Nữ sinh đeo băng tay “Kế toán” gật đầu lia lịa.

“Dĩ nhiên, về mặt tình cảm cá nhân, tôi rất muốn Phó hội trưởng Kakagami giành chiến thắng, nhưng cho dù tỷ lệ bỏ phiếu có tăng cao, thì xác suất đắc cử của một Phó hội trưởng không có mấy danh tiếng hay sự nổi tiếng cũng chẳng tăng lên là bao. Phiếu không cố định là loại như vậy mà, đúng không?”

Tiếng cười vang lên đây đó.

Bên cạnh Hội trưởng Hội học sinh, Phó hội trưởng Kakagami nhíu mày, lườm Hội trưởng qua cặp kính, nhưng khóe môi lại khẽ mỉm cười.

Đúng là lời Hội trưởng nói có lý. Đây là một hành vi quá mơ hồ và hiệu quả không chắc chắn, không thể coi là thao túng hành vi bỏ phiếu.

“Tuy nhiên,” Hội trưởng dang rộng tay. “Đây là một nhận định quý giá. Nó là bằng chứng cho thấy Ủy ban Kiểm phiếu đang hoạt động lành mạnh. Với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng. Tuyệt vời!”

Sao lại vỗ tay!? Mấy đứa khác cũng hùa theo là sao!

Khó, khó chịu quá.

Mà nói thật thì…

Tôi nhận định chuyện này, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?

Tôi cứ thế hùng hổ chất vấn, nhưng sao lại không thể bỏ qua được nhỉ?

…Đúng là cái tật xấu mà.

“Nào, nếu còn điều gì cần báo cáo thì xin mời.”

Một nam sinh giơ tay lên.

“Có tin đồn rằng cả Ma Vương và Dũng Giả sẽ làm gì đó trong Đại hội thể thao, vậy chúng ta sẽ xử lý thế nào ạ?”

Chuyện đó là về việc quảng bá ư? Hay là họ đang lên kế hoạch gì đó để tiêu diệt loài người?

Nhưng tôi không nghĩ rằng một người tôi còn chưa biết mặt lại có thể biết được thông tin mà tôi chưa từng nghe qua đâu. Không phải tự phụ gì đâu, nhưng…

“Chuyện đó có liên quan đến bầu cử không?”

Hội trưởng hỏi một cách niềm nở. Nhưng đôi mắt thì không cười chút nào.

“Chuyện đó… tôi không rõ.”

“Nếu cái ‘gì đó’ có liên quan đến Cá tính, thì Hội học sinh sẽ không can thiệp. Hay đúng hơn là không thể can thiệp. Nếu đó là chuyện liên quan đến bầu cử Hội trưởng, thì cần phải nộp đơn xin phép, nhưng tôi xin thông báo trước để phòng ngừa, rằng sẽ không cấp phép cho việc diễn thuyết tại Đại hội thể thao.”

Vừa nãy Hội trưởng nhìn tôi mà, đúng không? Ý là để tôi cảnh cáo hả. Mà, tôi đang ở vị trí có thể nói chuyện đó, nên tôi sẽ làm thôi.

Nhưng mà, dù không làm vậy, tôi cũng nghĩ bọn họ không có ý định đó đâu. Bởi vì bọn họ muốn thể hiện thực lực để giành được sự ủng hộ, chứ không phải nói suông.

“Hiện tại có vẻ không có vấn đề nào khác phát sinh, đúng không? Vậy thì, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây. Công việc của chúng ta sẽ bắt đầu chính thức sau khi Đại hội thể thao và kỳ thi giữa kỳ kết thúc. Vậy thì, giải tán.”

***

[IMAGE: ../Images/..]

Nếu nói đến một quang cảnh hiếm thấy, thì có lẽ không gì hiếm thấy bằng cảnh này.

Không, chắc chắn cảnh chính thức sau này sẽ còn hiếm thấy hơn, nên đây chưa phải là nhất, nhưng vẫn đủ để gọi là hiếm thấy – cảnh học sinh bình thường và Cá tính giả cùng nhau luyện tập tại một địa điểm.

Mặc dù trong mắt lũ đó, chúng tôi có lẽ chỉ là vật cản mà thôi.

Dù vậy, vẫn là một cảnh tượng hiếm có.

Tất nhiên, tôi cũng không chỉ đứng ngoài xem. Vừa nãy tôi đã luyện tập trận chiến cưỡi ngựa.

Fukuda, cùng câu lạc bộ bóng chày với Kimura, có thân hình cao lớn. Cậu ta và Saitou thì cân bằng tốt, nhưng với Kimura thì hơi tệ. Thế nên khi đi bộ thì không ổn định lắm, nhưng đúng là dân thể thao có khác. Chỉ luyện tập một chút là đã có thể chạy vòng quanh mà không sợ ngã.

Trận chiến cưỡi ngựa là khi dải băng đội đầu của người ngồi trên ngựa bị giật, hoặc “ngựa” bị đổ thì sẽ thua, nên sự cân bằng tạm thời là rất quan trọng.

Có vẻ với tình hình này thì chắc sẽ không có vấn đề gì. Còn lại chỉ cần tôi không bị giật dải băng đội đầu là được.

Ngoài ra, cũng có nhiều học sinh đang tích cực luyện tập việc chuyền gậy tiếp sức, hay luyện tập chạy cự ly ngắn. Mà, dĩ nhiên không có ai đang chơi trò đổ cột hay lăn bóng lớn cả. Vì không có địa điểm lẫn dụng cụ mà.

Thế nhưng, mọi người đều rất nghiêm túc.

…………

Chuyện này là sao đây. Chẳng lẽ lời hiệu triệu của Hội trưởng vẫn đang phát huy tác dụng ư?

Dù sao thì, đúng là như vậy.

Từ khi biết có sự phân biệt giữa người thường và Cá tính giả, tôi chưa từng trực tiếp – à, có lẽ không hoàn toàn là trực tiếp, nhưng đúng là chưa từng khiêu chiến với Cá tính giả bao giờ.

Biết là họ sẽ chẳng thèm để tâm đến mình, nhưng điều đó cũng chẳng sao, vì đó là chuyện thường ngày mà.

Cùng lắm cũng chỉ là tự thỏa mãn bản thân thôi.

Thế nhưng, nếu vạn nhất có thể thắng được một Cá tính giả thì đó cũng sẽ là một niềm tự tin, và cũng là một kỷ niệm đáng nhớ.

Có lẽ vì những lý do đó mà mọi người đều rất hăng hái.

Ngay cả mấy đứa ở các câu lạc bộ văn hóa hay mấy đứa về thẳng nhà như tôi cũng cố gắng một chút. Môn chạy đua thì cứ để cho các câu lạc bộ thể thao lo, còn những môn khác mang tính độc đáo hơn một chút, kiểu như đua ăn bánh mì, thì mọi người lại âm thầm nung nấu ý chí chiến đấu.

À, mà kỵ mã chiến thì không liên quan.

Mà này, hiện tại thì công việc của tôi với tư cách là lớp trưởng kiêm ủy viên ban tổ chức đại hội thể thao chỉ là đặt trước sân tập, nhưng vì còn phải tham gia câu lạc bộ nữa nên lịch trình của tôi khá là kín kẽ, tính từng phút một.

“Master!”

Nghe tiếng gọi mình, tôi quay đầu lại và thấy Yaguruma, Tsukaya, Ryuugamine, và cả Tsuchinome đang tiến về phía này.

Họ mặc đồ thể dục với áo khoác trắng bó sát người và quần soóc màu đỏ đô. Cá tính giả cũng tham gia tiết thể dục nên đây không phải là bộ dạng hiếm gặp gì… nhưng đúng là trông có vẻ kỳ cục.

Yaguruma thì gắn ăng-ten robot lên tai, Tsukaya thì đeo thú nhồi bông làm từ xác động vật, còn Tsuchinome thì vẫn nguyên cái khăn che mặt. Riêng Ryuugamine thì trông rất bình thường, bởi cô ấy không cần dùng đến vật phẩm gì để thể hiện "Cá tính" của mình.

“Chào các cậu.”

Tôi khẽ giơ tay chào, rồi chợt bận tâm không biết mình có bốc mùi mồ hôi không. Tuy nhiên, dù sao cũng chẳng thay đổi được gì. Thôi thì, ít nhất cứ lau mồ hôi trên mặt cái đã.

“Master đang làm gì thế ạ? À mà, nhìn là biết rồi nhỉ, tập luyện đúng không ạ?”

[IMAGE: ../image/p154.jpg]

“Ừ, nhưng xong rồi. Còn các cậu thì sao?”

“Bọn em thì bây giờ mới bắt đầu ạ.”

Không hiểu sao, cô bé cười khúc khích.

“Tập luyện môn gì thế?”

“Kỵ mã chiến ạ. Bọn em quyết định lập đội bốn người.”

Phía sau, Tsukaya khẽ gật đầu.

À phải rồi.

Tuy không phải là đối thủ của bọn tôi, nhưng mấy đứa này cũng tham gia kỵ mã chiến mà nhỉ.

“Yaguruma. Cậu làm ngựa hả?”

“Phải gọi là động cơ chứ ạ, Master. Em là robot mà! Còn hai người kia thì chắc là làm lốp xe ạ.”

Chắc là đang nói về Tsukaya và Tsuchinome. Cô bé còn hơi lườm lườm nữa chứ.

Ryuugamine thì đương nhiên là sẽ làm người ngồi trên rồi. "Cá tính" của một Ma Vương chắc chắn sẽ không cho phép cô ấy làm ngựa cho ai cả.

“Nhưng mà, tiếc ghê… nếu có thể cùng chơi thì vui biết mấy.”

Thực ra thì tôi cũng tham gia đấy.

“Có bao nhiêu Cá tính giả tham gia vậy?”

“Hầu hết luôn ạ. Trận đối đầu trực diện giữa Ma Vương và Dũng Giả, đó chính là cao trào của câu chuyện mà, đúng không ạ?”

“Ừm, đúng thế thật. Ngay cả trong vở kịch ở Lễ hội Văn hóa lớn thì cảnh đó cũng là phần gây phấn khích nhất mà.”

“Đúng đúng.”

Yaguruma khoanh tay, gật đầu lia lịa.

“Hơn nữa, lần này là trận đấu thực sự không có kịch bản! Không thể nào không hào hứng được ạ!”

“…Vấn đề là, số lượng ngựa chiến ít quá thôi.”

Tsukaya, với một con mèo đen ngồi trên đầu, nói. Hai con còn lại thì lủng lẳng ở thắt lưng. Trông như khẩu súng cỡ lớn vậy.

“Cả hai phe gộp lại cũng chưa đến hai mươi kỵ binh. Nếu chia ra làm hai phe địch – ta thì mỗi bên chưa đến mười kỵ binh. Hơi thiếu hứng thú ạ.”

“Vậy sao? Tôi thì nghĩ mười kỵ binh cũng đủ oai phong rồi chứ. Phe chúng tôi cũng chẳng khác là bao. Lớp tôi chỉ có con trai tham gia thôi, mà cũng chỉ có ba kỵ binh. Cả ba khối gộp lại, bên tôi cũng chưa đến ba mươi kỵ binh đâu nhỉ?”

“Thế ạ? Đời bạc bẽo thật đấy…”

Tôi cảm thấy Yaguruma đang dùng sai từ gì đó.

Mà, Tsuchinome vẫn im lặng như thường.

Thôi thì, có lẽ tôi không nhìn thấy được cô bé. Về cơ bản, khi nói chuyện cũng chỉ nói được vài từ thôi. À nhưng mà, lần trước khi cô bé bị treo trên trần nhà mà không xuống được thì có nói hơi nhiều đấy.

Thế nhưng, điều thú vị là khi nhắn tin thì cô bé lại cực kỳ ba hoa. Cái tin nhắn cô bé gửi cho tôi một thời gian sau đó là:

‘Kính gửi Phó ủy viên trưởng. Cảm ơn vì lần trước nhé! Ta là một Nhẫn giả mà suýt chút nữa thì chết vì nhẫn thuật của chính mình đó! Nhưng mà, như vậy cũng coi như là luyện tập chịu đựng đòn tra tấn treo ngược đầu khi bị kẻ địch bắt được nhỉ? Khủng khiếp lắm, tra tấn ấy! Tra tấn người khác thì được, chứ bị tra tấn thì không vui chút nào đâu! Món nợ ân tình này ta sẽ trả sớm thôi! Tạm biệt nha!’

Đại khái là vậy đó.

Vì thấy khá thú vị nên tôi đã lưu lại tin nhắn đó.

“À này, Tsubasa sẽ lập đội với ai vậy? Toma Nari và Ousaka có vẻ như có thể vào đội của Dũng Giả, nhưng Ishiwami thì hơi khó. Còn Nome thì đằng nào cũng không tham gia đâu nhỉ?”

Toma Nari là một Kỵ sĩ. Ousaka là một Cuồng chiến sĩ. Còn Nome là một con Rồng.

“Ai biết ạ? Chắc là sẽ lập đội với người ở lớp khác thôi ạ? Vì số lượng người tham gia nên không bắt buộc phải lập đội với bạn cùng lớp mà.”

Nếu vậy thì lập đội với Tateimoto hay Mizuhira cũng được nhỉ. Hai người đó là Trị liệu sư và Samurai. Rất hợp với phe của Tsubasa. À, mà Tsubasa có thể nhìn thấy chúng tôi mọi lúc nên có lẽ cô ấy có thể chọn từ đội cận vệ của các học sinh bình thường.

“Thời gian tập luyện của bên các cậu là ba mươi phút nữa nhỉ. Cố gắng hết sức đừng để bị thương nhé.”

Tất cả đều gật đầu.

“Xin lỗi ạ. Sa— Murabito A-san.”

Không hiểu sao Ryuugamine lại nhíu mày, chắp tay trước ngực với vẻ mặt áy náy.

“Tôi đã đổ hết những chuyện lặt vặt cho anh…”

“Đâu có bị đổ đâu. Tôi tự nhận việc mà, nên Ryuugamine đâu cần phải cảm thấy áy náy đâu?”

“Có thể là vậy ạ… nhưng tôi thấy áy náy vì không giúp được gì cả.”

Đúng là Ma Vương mà.

Những lúc như thế này tôi lại nghĩ thầm. Ryuugamine đúng là một người tốt bụng. Liệu cô ấy có thể làm Ma Vương với tính cách như vậy không, tôi bắt đầu thấy lo lắng rồi đấy.

Chắc là mấy cái lo lắng của tôi chỉ là lo bò trắng răng, lo xa thôi.

“Đừng bận tâm. Cậu sẽ thể hiện hết mình để gây ấn tượng đúng không? Đừng làm liều rồi bị thương đó nhé?”

“Vâng.”

Cô bé khẽ cụp mắt xuống, rồi lần này lại có vẻ gì đó vui mừng.

À, đúng rồi.

Tiện thể, tôi kiểm tra lại một chút cho chắc ăn.

“Này, Ryuugamine.”

“Vâng?”

Cô bé ngẩng mặt lên, khẽ nghiêng đầu. Chết thật. Dễ thương đến nỗi khiến đầu óc tôi bay bổng mất thôi.

“À ừm… cậu có biết gì về mấy cái bưu thiếp đang phát ở căn tin không?”

“Là chuyện về bánh mì ăn thử ạ?”

“Đúng rồi.”

“Em cũng biết ạ! Mình sẽ được nhận bánh mì ăn thử phiên bản giới hạn vào ngày bỏ phiếu đúng không ạ?”

Ngay cả Yaguruma cũng biết sao.

À, không.

Cá tính giả cũng nhận ra bà chủ căn tin mà. Giống như giáo viên, đó là những người cần thiết trong cuộc sống hàng ngày.

Nếu mua đồ ở căn tin thì sẽ nhận được bưu thiếp đó, nên Cá tính giả mà biết chuyện này thì cũng chẳng có gì lạ.

“Tôi cứ nghĩ chuyện đó có liên quan gì đến việc bỏ phiếu ấy.”

“—Vi phạm?”

Ối.

Tsuchinome cũng nghe thấy sao. Tôi cứ tưởng giờ cô bé không nghe thấy tiếng tôi chứ.

“À ừm, không phải là vi phạm đâu. Ủy ban cũng đã đi đến kết luận đó rồi. Dù sao thì cũng đâu có kêu gọi bỏ phiếu cho ứng cử viên cụ thể nào đâu.”

“Thế thì tại sao Master lại bận tâm ạ?”

“Tôi thì…”

Tôi nhìn Ryuugamine.

“Tôi đang lo lắng. Rằng đây có thể là một kế hoạch nào đó của cô ấy.”

Thế là tránh mắt tôi rồi!

“Ryuugamine…”

「Tớ, tớ có biết gì đâu chứ? Vả lại, làm cái chuyện đó thì tớ được lợi lộc gì cơ chứ? Mà chẳng phải đó là việc của Dũng Giả hay sao? Nếu trong cái tờ bưu thiếp đó có chiêu trò gì, thì hẳn là để thao túng tỉ lệ phiếu bầu rồi, đúng không? Kiểu như: 'Đứa nào không đi bỏ phiếu là đồ ác!' – cậu ta vẫn hay nghĩ thế mà, phải không nào?”

Đúng là vậy thật. Nếu không phải vì vụ phiếu bầu theo tổ chức kia, thì Tsubasa chính là kiểu người dễ làm chuyện đó nhất.

“Đúng đó, Master. Trước khi nghi ngờ Ma Vương-chan, cậu đã hỏi cho ra lẽ Dũng Giả chưa? Chỉ vì là Ma Vương mà chuyện gì cũng nghi ngờ, thì chẳng có ai chơi cùng đâu!”

“Chơi, chơi cùng á?”

…Không, không được. Giật mình quá, suýt nữa thì tớ đã vặn lại rồi. Cái đó, không ổn chút nào. May mà tớ nhịn được – có cảm giác vậy.

“Ừ thì, tớ là thành viên ban bầu cử mà. Tớ có nghĩa vụ phải đảm bảo cuộc bầu cử Hội trưởng diễn ra suôn sẻ. Với lại, ngoài tớ ra thì ai có thể hỏi được chứ? Tớ cũng sẽ hỏi Tsubasa về chuyện này sau thôi.”

“Thế thì được rồi ạ.”

Được sao? Có phải vì là Robot nên mới đòi hỏi sự công bằng không nhỉ?

“Không phải thì tốt thôi.”

Đáng ngờ đấy, nhưng không có bằng chứng. Tớ hỏi bà bán hàng ở quầy tạp hóa thì bà ấy bảo vì là nhân viên bán thời gian nên chẳng biết gì cả. Mà còn bị bà ấy than thở là phải đi làm vào ngày nghỉ nữa chứ.

“Vâng.”

Gương mặt Ryuugamine hơi cứng lại khiến tớ bận tâm, nhưng có hỏi nữa cũng chẳng ích gì.

Tạm thời, tớ cũng đã dằn mặt được rồi. Nếu Ryuugamine thực sự nghĩ rằng cuộc bầu cử này không liên quan gì đến Cá tính, thì hẳn sẽ tránh những hành động đáng nghi ngờ. Còn nếu đúng là do Cá tính gây ra – thì tớ cũng đành bó tay thôi.

“Vậy thì, cứ luyện tập thật tốt nhé!”

Tớ vẫy tay rồi rời khỏi sân. Sau lưng, tớ nghe thấy tiếng của, chủ yếu là Yaguruma:

“Chúng em sẽ cố gắng hết sức ạ!”

“—Thế nên, hãy bỏ một phiếu cho Hikarigaoka Tsubasa! Dũng Giả của ngôi trường này! Hãy trao một phiếu công lý cho Hikarigaoka Tsubasa đi nào, các người!”

…Đây có phải lời thỉnh cầu đâu chứ.

Tớ chỉ biết cười khổ khi thấy Tsubasa đứng trên một cái thùng gỗ ngay cổng trường, cất cao giọng gọi.

“Thái độ gì thế kia?”

“Ôi, Jirou!”

Dải băng đeo (tasuki) mắc kẹt trong khe ngực đầy đặn của cô nàng. Nó còn giao nhau với dây đeo kiếm ở lưng tạo thành hình chữ thập, khiến bộ ngực vốn đã nổi bật lại càng trông lớn hơn bình thường.

…Liệu đây có nên được xem là hối lộ không nhỉ? Hối lộ bằng thị giác ấy.

“Đây không phải lời thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh thì đúng hơn.”

“Tại sao tớ phải thỉnh cầu chứ?”

Tsubasa chống hai tay lên hông, nhìn xuống tớ.

“Hả? Vì đây là bầu cử mà.”

“Đúng vậy ư? Bầu cử là phải đi cầu xin người ta bỏ phiếu cho mình à? Không phải chứ. Là để người ta đánh giá bản đề cương, rồi cả nhân cách nữa, xem ai là người phù hợp nhất để đánh giá, đúng không? Không phải là thứ để cầu xin mà có được.”

Những gì cô nàng nói chắc là chân lý đấy… nhưng liệu có bất lợi không nhỉ?

“Nào nào? Không cần lo lắng đâu. Cuối cùng thì chính nghĩa luôn thắng mà. Vở kịch trong Lễ hội văn hóa lớn cũng vậy mà, phải không?”

“Cái đó là truyện mà.”

“Đời người, chẳng phải cũng là một câu chuyện sao, chỉ khác mỗi nhân vật chính thôi? Nếu vậy thì chính nghĩa phải thắng chứ. Kẻ ác thắng thì ai mà vui được chứ?”

Tớ nghĩ cũng có những người thích kết thúc bi thảm mà.

Nhưng đó là niềm tin của cậu sao?

Thế nhưng, Tsubasa à. Chuyện đó chỉ giới hạn trong số những người có Cá tính thôi, phải không? Bọn tớ là người bình thường, đâu có cơ hội như thế?

“…Vậy thì tớ hỏi nhé, Tsubasa. Cậu không liên quan đến việc phát bánh mì ở căng tin vào ngày bầu cử chứ?”

“À, chuyện đó à.”

Vẫn chống tay lên hông, Tsubasa thở dài.

“Tớ không liên quan. Thứ nhất, tớ làm gì có tiền mà làm chuyện đó. Tớ đã dùng hết tiền tiết kiệm để in áp phích rồi, giờ nghèo rớt mồng tơi đây.”

“Cho dù không phải cậu, thì cũng có thể là do đội cận vệ của cậu làm mà? Cả chuyện áp phích nữa.”

“Chuyện đó thì không, không đâu.”

Cô nàng lắc mạnh đầu, như thể vặn cả phần thân trên. Xung quanh vang lên tiếng “Ô”. Tớ hiểu cảm giác đó, nhưng lộ liễu quá rồi. Ngực Tsubasa cũng rung lắc dữ dội nữa chứ.

“Sau chuyện đó, tớ đã dặn dò kỹ lưỡng rồi.”

“Cậu nghĩ họ sẽ nghe sao? Người có Cá tính cuối cùng vẫn sẽ ưu tiên giá trị quan của bản thân chứ? Nếu điều đó có ích cho việc cậu đắc cử, họ sẽ phớt lờ ý kiến của cậu mà làm điều đó, phải không?”

“Cũng đúng.”

Tsubasa gật gù.

“Jirou cũng dần hiểu về người có Cá tính rồi đấy chứ. Nhưng mà, rớt.”

“Sao lại rớt?”

“Nè. Mục đích của những kẻ tự xưng là đội cận vệ của tớ là cùng tớ chiến đấu. Tớ là thủ lĩnh của nhóm. Tớ là người quyết định cách chiến đấu. Vì vậy, tớ có thể khẳng định rằng họ sẽ tuân theo chủ trương của tớ. Những kẻ đó vốn dĩ không phải muốn tớ trở thành Hội trưởng Hội học sinh mà.”

“Vậy thì, những học sinh bình thường thì sao? Bọn họ không phải người có Cá tính. Chẳng phải không phải ai cũng hành động theo tiêu chuẩn của các cậu sao?”

“Có thể. Nhưng mà, Jirou. Cậu nghĩ tớ sẽ tha thứ cho những kẻ làm chuyện đó sao? Kể cả khi tớ thắng, nếu tớ ghét bỏ chúng thì chúng sẽ được lợi lộc gì?”

Chẳng có gì.

“Nếu làm vậy, từ nay về sau tớ sẽ không cho phép chúng tự tiện xưng là đội cận vệ nữa đâu. Tớ sẽ dồn hết sức mà nghiền nát. Bởi vì việc tự xưng là đội cận vệ mà lại làm trái chủ trương của tớ, có nghĩa là chúng là ‘ác’ giả mạo đồng đội của Dũng Giả. Đánh bại cái ác là nghĩa vụ của Dũng Giả mà.”

Đúng là…

“Dù vậy, cũng đừng làm quá nhé? Cậu đâu muốn bị đưa trở lại ‘Cơ sở’ đâu, phải không?”

Nghe đến cái tên đó, Tsubasa run bắn lên.

“V, vâng, tớ biết rồi… Nếu có chuyện đó, tớ sẽ cố gắng tiết chế, và chỉ tự chịu đựng vết rạn xương thôi…”

À, chừng đó thì chắc không bị đưa đi đâu.

Nhưng mà, dù cậu có nói một cách hờn dỗi dễ thương như vậy, những người xung quanh nghe thấy đều rợn người đấy nhé?

“Nhưng mà… không cần lo đâu.”

“Tại sao?”

“Vì nếu muốn tớ đắc cử, thì khả năng cao hơn là hạ tỉ lệ phiếu bầu chứ không phải tăng lên.”

Saitou cũng đã nói vậy mà.

“Vậy thì cậu nghĩ là Ryuugamine sao?”

“Ưmm…”

Tsubasa chu môi, khoanh tay dưới ngực.

“Tuy có chút mơ hồ, nhưng tớ vẫn không thể thấy được toàn cảnh… Chuyện tăng tỉ lệ để làm gì chứ. Nếu là hạ tỉ lệ, tớ có thể nghĩ đến việc phá bỏ ý nghĩa của cuộc bầu cử, âm mưu sụp đổ dân chủ, hay gì đó.”

Ồ, nghe có lý đấy.

“Nhưng mà, như vậy thì hơi đơn giản và không giống cô nàng ấy lắm. Đến Ma Đạo Thần Quan cũng có thể nghĩ ra chiêu đó. Việc cố tình tăng tỉ lệ phiếu bầu mới đúng là phong cách của Ma Vương, kẻ lúc nào cũng làm những chuyện quái chiêu.”

“Ryuugamine bảo bầu cử Hội học sinh không liên quan đến Cá tính mà?”

“Cậu tin lời đó thật sao? Thật là ngây thơ quá đấy, Jirou.”

Được khen – mà cũng chẳng phải khen.

“Chuyện đó thì dù có lên kế hoạch, họ cũng chẳng bao giờ nói là có làm đâu. Kể cả khi lúc đó họ thực sự nghĩ vậy, thì cũng có lúc họ sẽ ngứa ngáy chân tay mà không nhịn được, phải không? Vì họ là người có Cá tính mà. Hơn nữa, đó là Ma Vương đó. Kẻ mà nghĩ đến việc tiêu diệt nhân loại như hơi thở vậy đó? Kẻ lập kế hoạch ở cái tầm ngang với việc nghĩ xem tối nay ăn gì đó? Không tin được đâu.”

“Nhưng mà—”

Tớ định nói thêm, nhưng Tsubasa chỉ nhún vai.

“Thôi thì, hiện tại vẫn chưa thể nói được gì nhiều.”

Đúng là vậy.

Nếu Ryougamine như thế, thì cậu cũng có khác gì đâu? Chẳng phải lúc nào cậu cũng nơm nớp lo Ma Vương âm mưu tiêu diệt loài người đấy sao?

[IMAGE: ../Images/000030.jpg]

“Ừm… nói thật, xét theo khả năng hiện tại, không phải việc này là do phía nhà trường làm sao? Tỷ lệ bỏ phiếu càng cao chẳng phải càng tốt sao? Họ đã cố ý chọn Chủ Nhật làm ngày bỏ phiếu, rõ ràng là muốn mô phỏng một cuộc bầu cử thật sự mà.”

“Hội học sinh bảo là họ không biết gì cả.”

“Thế nên—”

Đang định nói gì đó, Tsubasa bật cười khổ.

“Thôi được rồi. Nghe này. Giả sử Hội học sinh thật sự không biết đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là nhà trường cũng thế, đúng không? Hội học sinh và nhà trường, thật ra khá thường xuyên đối đầu đấy.”

“Thật sao?”

“Ôi dào, đương nhiên rồi. Nhiệm vụ của Hội học sinh là bảo vệ quyền lợi của học sinh mà.”

“Tớ cứ tưởng Hội học sinh là cầu nối điều hòa giữa học sinh và nhà trường chứ…”

“Ừm, mặt đó cũng mạnh thật.”

Tsubasa khẽ cười “Phù phù phù.”

“Nhưng cậu có biết không, Hội học sinh còn là bức tường chắn, ngăn những yêu cầu quá đáng từ phía nhà trường đấy.”

Chắc là người từng trải đang nói đây mà.

Mà đúng rồi, hồi cấp hai, hình như Tsubasa đã từng trực tiếp đàm phán với nhà trường để thay đổi một vài thứ tốt hơn thì phải. Chẳng hạn như địa điểm chuyến đi dã ngoại hay thời gian tổ chức lễ hội văn hóa.

[IMAGE: ../Images/000031.jpg]

“Thế nên, nếu còn băn khoăn thì sao không đi hỏi thầy cô xem? Có làm gì sai đâu mà phải giấu giếm chứ?”

Đúng vậy… có lẽ mình nên gạt bỏ khả năng đó trước, rồi mới nghi ngờ đám Ryougamine. Mình làm thế này đúng là tệ thật.

“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.”

“Không sao đâu. Mà nói thật, những người khác cũng nên có cảnh giác cao độ như cậu thì tốt biết mấy. Có thế thì Ma Vương mới không thể nào trở thành Hội trưởng Hội học sinh được.”

Nếu Ryougamine là một Ma Vương dễ hiểu hơn thì đúng là thế thật. Nhưng mà cậu ta cơ bản là một người tốt, rất nghiêm túc mà…

“À, đúng rồi!”

Này! Cậu lại nghĩ ra cái quái gì nữa thế? Đừng có làm mấy trò kỳ quặc nữa nhé!

“Sắp đến Đại hội thể thao rồi đúng không?”

Ừ.

“Tớ không ngờ những Cá tính giả khác cũng tham gia, nhưng cậu cứ yên tâm đi.”

“Hả? Không lẽ Ryougamine lại định giở trò gì à?”

“Không phải thế, mà có thể là thế… các cậu sẽ đấu một trận bí mật với những Cá tính giả đúng không?”

Trời đất quỷ thần ơi!

S-Sao cậu lại biết được chuyện đó chứ!

“Đồ ngốc này. Mấy đứa khác thì không nói, nhưng cậu nghĩ là có thể giấu được tớ sao?”

Đội cận vệ của học sinh bình thường à… Đúng là, nếu có những người khác ngoài Hội học sinh nắm bắt được thông tin, thì việc tin tức bị lộ ra ngoài cũng không có gì lạ.

“Yên tâm đi. Tớ không nói với nhà trường đâu. Mà này, đây mới chính là lúc Dũng Giả xuất trận chứ! Một tình huống phải chiến đấu vì những dân làng yếu thế! Cứ giao cho tớ! Tớ sẽ tham gia tất cả các môn và thắng tất cả các môn!”

C-Cái gì cơ!?

Khoan đã! Đợi đã nào! Thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả! Chúng ta, chính chúng ta, những dân làng này, phải là người thách đấu với bọn họ thì mới có ý nghĩa chứ!

Toi rồi, toi thật rồi!

Cứ thế này thì cậu ta sẽ lấy hết công lao của chúng ta mất! Làm sao đây!? Làm sao đây!?

…………

………………

…………

!

Đ-Đúng rồi!

“Này! T-Tsubasa!”

Tsubasa đang siết chặt nắm đấm, ngẩng mặt lên trời, quay lại nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Gì thế?”

“Tớ rất cảm kích tấm lòng của cậu… nhưng cậu có thể nhường bọn tớ một chút được không?”

Vẻ mặt cậu ấy lập tức trở nên nghiêm nghị.

Có lẽ cậu ấy cảm thấy Cá tính của Dũng Giả đã bị phủ nhận.

Phải nhanh lên!

“C-Chắc là dân làng cũng cảm thấy mình phải đứng lên! Chẳng phải cứ mãi đứng nhìn thì thật đáng thương sao?”

Vẻ mặt cậu ấy dịu đi một chút. Tuyệt!

“Đây chẳng phải là thành quả của cậu sao? Chắc chắn khi nhìn thấy cậu luôn liều mình chiến đấu với Ma Vương, trong lòng các học sinh cũng dấy lên một tinh thần tương tự. Nhưng mà, chúng ta không thể thách đấu Cá tính giả được, đúng không? Có thể sẽ giống như phủ nhận Cá tính vậy.”

Đội cận vệ của Dũng Giả thậm chí còn dám mạo hiểm, bắt chước Cá tính giả, nên ở một khía cạnh nào đó, có thể nói là họ rất có bản lĩnh.

“Thế nhưng nếu bây giờ cậu lại xuất hiện thì chẳng phải sẽ làm dập tắt cái tinh thần chính nghĩa của dân làng sao? Điều đó chẳng phải giống như cậu tự phủ nhận Cá tính của mình sao?”

“À ừm…”

Tsubasa đặt nắm đấm lên miệng, trầm tư suy nghĩ.

…Lâu thật.

Chắc là vì liên quan đến Cá tính nên cậu ấy đang kiểm tra mọi khả năng có thể.

“Jirou nói cũng có lý. Đúng là Dân làng A có khác.”

“Thôi đi mà.”

Mấy cậu đặc biệt hóa tôi thế này tôi thấy ngại lắm.

Không biết có hiểu được suy nghĩ của tôi không, Tsubasa lại nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ dịu dàng. Sao mà… lại càng thấy ngại hơn.

“Được rồi.”

Tsubasa bật cười khẽ.

“Tớ là Dũng Giả, không thể nào dập tắt ý chí của các cậu được. Bởi vì đó mới chính là vũ khí lớn nhất để chống lại Ma Vương. Được thôi. Tớ sẽ để bên Cá tính giả tham gia. Mà nghĩ lại thì, nếu không có tớ, bên chính nghĩa sẽ không có thủ lĩnh để chiến đấu với Quân đoàn Ma Vương nhỉ.”

“Đúng rồi! Chính là thế!”

Đây rồi! Tôi mạnh mẽ gật đầu lia lịa. Tsubasa có hơi giật mình, nhưng tôi nghĩ cứ cương quyết như vậy là đúng rồi.

“Cậu là Dũng Giả, hãy cố gắng hết sức trong trận đấu trực tiếp đi! Bọn tớ sẽ cố gắng hết sức trong trận đấu bí mật!”

“Trận đấu bí mật là cái gì chứ?”

Tsubasa khúc khích cười.

“Cố lên nhé. – Dân làng A.”

Cậu ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi.

Như thể công việc đã hoàn thành, Tsubasa ngẩng mặt lên và một lần nữa,

“Mọi người!”

Lại cất giọng thật lớn trên bục nhỏ.