Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 9 - Chương 3

Chỉ sau hai ngày, những tấm áp phích của Tsubasa đã được gỡ bỏ khỏi các vị trí không được phép, và không khí trong trường lại trở về vẻ yên bình vốn có.

Thế nhưng, vừa bước chân ra khỏi cổng trường, đâu đâu trên con đường đi học cũng dán đầy áp phích của cả Tsubasa lẫn Ryuugamine, khiến tôi chẳng tài nào quên được hai người đó dù chỉ một thoáng. Nói về sự yên bình trong tâm hồn mình thì quả là một tình cảnh hết sức có vấn đề.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Nói thật là tôi cứ giật mình thon thót mỗi khi quay đầu lại mà thấy mặt hai người ấy. À, nhưng mà áp phích của Tsubasa và Ryuugamine thì cũng có chút khác biệt.

Với Tsubasa là giật mình thót tim, còn Ryuugamine thì lại là… xao xuyến? Nghe có vẻ khó hiểu nhỉ?

Áp phích của Kagami Renzu thì chẳng thấy xuất hiện ngoài khuôn viên trường. Hình như chỉ được dán ở những bảng thông báo cố định trong trường thôi. Có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã không nghĩ mình sẽ thắng rồi.

Hơn nữa, in áp phích số lượng lớn cũng tốn bộn tiền lắm chứ.

Chắc là vì vụ đó mà ngoài Ryuugamine ra, tên Tsubasa kia lại lục lọi phòng tôi kỹ hơn mọi khi để "làm nhiệm vụ".

Hừm, hừm, hừm… Sổ tiết kiệm với heo đất thì đã sớm được tôi chuyển đến chỗ khác rồi!

Đừng có tưởng tôi là Dân làng A chỉ biết bị bóc lột mãi thế chứ!

Thôi, gác chuyện đó sang một bên.

Liên quan đến cuộc bầu cử thì cả hai người họ đều chưa nhờ tôi bất cứ điều gì đặc biệt. Giờ mới là giai đoạn đầu, không biết cuối cùng thì thế nào, nhưng đúng là tôi đã sáng suốt khi làm ủy viên ban tổ chức bầu cử.

Nhờ vậy mà tôi có thể tập trung tinh thần vào Đại hội Thể thao sắp tới. Và rồi, đã đến lúc quyết định xem ai sẽ tham gia nội dung nào!

Những Người có năng lực đặc biệt thì không tham gia, nên việc chỉ mình tôi làm ủy viên cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì cũng chẳng cần họ nghe thấy những gì tôi nói. Có điều, có thêm thư ký thì sẽ tiện hơn, nên tôi đã nhờ Saitou. Không biết có phải do tính cách không mà chữ viết của cậu ấy rất ngay ngắn và dễ đọc. So với Kimura thì chữ của cậu ta chỉ cần bản thân đọc được là ổn, nên chẳng thể nào nhờ vả được.

Nhưng mà… sao mấy tên Người có năng lực đặc biệt lại ở lại thế nhỉ? Tôi đã sắp xếp việc chọn nội dung sau giờ học để họ không liên quan thì có thể về được rồi mà.

Tsubasa thì tôi hiểu, vì cậu ta sẽ tham gia. Còn Ryuugamine thì… là do tinh thần trách nhiệm ư? Hay là để giám sát Tsubasa? Yaguruma chắc là vì tò mò, và Tsukaya có lẽ là đi cùng cậu ta, nhưng những người khác ở lại thì vì lý do gì?

“─Vậy thì, trước tiên chúng ta sẽ quyết định nội dung chạy 50 mét nữ.”

Không như chạy tiếp sức, chạy 50 mét và 100 mét là các môn thi cá nhân. Rất dễ gây chú ý. Ngoài ra, người chạy chót trong môn tiếp sức cũng thường được quan tâm. Tsubasa tất nhiên sẽ nhắm vào những nội dung đó.

Các môn tập thể có thể gây chú ý là cưỡi ngựa chiến và đánh đổ gậy. Cưỡi ngựa chiến nếu trụ lại đến cuối thì đúng là một anh hùng, còn đánh đổ gậy thì leo lên vị trí cao nhất cũng rất nổi bật.

“Trước hết, mời các bạn xung phong—”

“À, em!”

Một cánh tay giơ lên. Nhanh hơn cả Tsubasa.

“Vâng— Khoan đã, cô Dekkaa Sensei?! Cô tham gia sao? Chạy 50 mét ư?!”

Giáo viên đáng lẽ cũng tham gia các môn như tiếp sức, nhưng cô ấy cũng tham gia các môn thi cá nhân với tư cách là một thành viên của lớp sao? Tôi chưa từng nghe nói về điều này.

“Không, không phải thế! Lần này không phải là xung phong, mà là cô nghĩ có một số điều cần phải nói trước khi chúng ta quyết định.”

…Tôi có một dự cảm không lành.

Mỗi khi cô Dekkaa Sensei nói theo kiểu này thì thường chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả! Chẳng lẽ lại là chuyện cho phép Người có năng lực đặc biệt tham gia nữa chứ!

“…Cô muốn nói gì vậy, thưa cô?”

“Đừng làm mặt đáng sợ thế chứ, Satou-kun. Cô cũng thấy hơi khó xử mà. Nhưng đây là quyết định của thầy hiệu trưởng, nên cô không thể làm trái được.”

Cô ấy cười ha hả như thể để lấp liếm.

Khi đã bị nói như vậy thì tôi không còn lời nào để đáp lại.

Nếu đó đã là một quyết định cuối cùng, thì mọi người đều biết rõ rằng dù có vùng vằng phản đối cũng chẳng thể thay đổi được. Nhìn mặt các bạn cùng lớp, tôi cũng thấy họ có chung suy nghĩ. Cái đó gọi là gì nhỉ? Chấp nhận số phận, phải không?

“Được rồi, vậy rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”

“Thật ra thì… Đại hội Thể thao lần này sẽ được tổ chức theo hướng không phân định thắng thua.”

Hả?

“Em không hiểu ý cô. Ý cô là sao ạ?”

“Cô cũng không rõ là sẽ tiến hành như thế nào… nhưng nhà trường đã nhận được khiếu nại. Rằng đã có sự chênh lệch giữa Người có năng lực đặc biệt và người bình thường rồi, vậy mà còn tạo ra sự chênh lệch giữa các học sinh bình thường nữa.”

Cái gì!?

“Không, thưa cô, đó chẳng phải là lời vu khống vô lý sao? Là mấy phụ huynh quái vật chứ gì. Nhà trường cũng nghe theo từng chút một như vậy sao?”

“Nếu chỉ một, hai trường hợp thì không sao, nhưng đã lên đến mười mấy trường hợp thì không thể bỏ qua được. Không phải là những cuộc điện thoại quấy rối nặc danh mà là phụ huynh của học sinh hẳn hoi. – À, nhưng không phải là phụ huynh của học sinh lớp mình đâu nhé.”

Thật sao.

Nhưng đó thật sự là ý muốn của phụ huynh học sinh ư? Hay là ý muốn của chính học sinh? Chắc chắn sẽ có những đứa không muốn tham gia Đại hội Thể thao.

Năm ngoái thì tổ chức bình thường, sao năm nay đột nhiên lại tăng lên nhiều thế này?

Mà cho dù có thế, thì làm sao mà tổ chức mà không phân định thắng thua được? Các môn thi nào mà chẳng có thắng thua rõ ràng.

“Không phân định thắng thua không có nghĩa là tất cả các môn thi đâu nhé? Về cơ bản chỉ áp dụng cho các môn thi cá nhân thôi. Nè, các môn thi đồng đội thì dù có thua cũng chẳng thể xác định rõ ràng ai là người có lỗi phải không? Dù có thoáng nghĩ là lỗi của đứa đó thì cũng không thể hiện rõ ràng trên bảng xếp hạng được.”

“Vậy là chỉ những môn thi chạy cá nhân như 50 mét hay 100 mét thôi sao?”

“Ưm, có lẽ là vậy.”

“Thưa cô.”

Kimura giơ tay lên.

“Thế thì môn chạy vượt chướng ngại vật hay ăn bánh mì treo thì sao ạ?”

“Ưm… vì kết quả cá nhân rất rõ ràng nên có lẽ là không được.”

“Vậy thì ba chân thì sao ạ? Môn đó đâu phải là môn cá nhân.”

“À… có lẽ hơi khó nói. Nhưng thầy hiệu trưởng đã cho phép là các môn thi đồng đội khác thì có thể phân định thắng thua bình thường, nên cứ yên tâm! Sẽ rất sôi nổi đấy!”

Cô Dekkaa Sensei nắm chặt cả hai nắm đấm trước ngực đồ sộ của mình.

Nhưng phản ứng của cả lớp thì lại thờ ơ. Dù có lẽ đây là thời điểm thích hợp nhất để nói ra, nhưng đúng là sự hào hứng đã bị dập tắt rồi.

Với tôi thì không liên quan, nhưng với những câu lạc bộ thể thao thì môn cá nhân là cơ hội để trở thành anh hùng. Chắc chắn là một khoảnh khắc hiếm có để thể hiện mình. Đặc biệt là với các bạn nữ trong lớp.

Như một bông hoa héo úa, tay cô giáo buông xuống. Thật là một pha suy sụp đáng nể!

Thế mà vẫn có… những phụ huynh quái vật đó. Chắc chắn là những phụ huynh của học sinh khối văn hóa. Nếu là khối thể thao thì họ phải hiểu chuyện thắng thua chứ.

Mà thôi, một ngôi trường dễ dàng nhượng bộ như thế thì cũng lạ. Chủ nghĩa dĩ hòa vi quý cũng phải có giới hạn chứ.

Nhưng mà, dù có phản kháng thì cũng vô ích thôi.

“…Vậy thì, mọi chuyện đã là thế rồi, nên các em hãy cân nhắc điều đó mà xung phong. Nào, bắt đầu với chạy 50 mét nữ. Có ai muốn xung phong không?”

“─Có em.”

Cùng với một giọng nói nhỏ nhẹ, một cánh tay giơ lên.

…Ể?

Ngay khi tôi nhận ra người giơ tay là ai, tôi thoáng chút bối rối. Vì đó là chuyện không thể nào xảy ra được.

“R-Ryuugamine?”

Đúng vậy! Chính là Ryuugamine!

Tên Tsubasa kia cũng ngạc nhiên nhìn Ryuugamine. Nhưng ngay lập tức, biểu cảm đó chuyển sang sự hứng thú pha chút thách thức.

“Ừm… Ryuugamine, cậu sẽ tham gia chạy 50 mét sao?”

Tôi vô thức hỏi lại để xác nhận.

“Vâng.”

Cô ấy trả lời dứt khoát, tay vẫn giơ cao.

K-Không thể tin nổi!?

Giống như tâm trạng của tôi, cả lớp bắt đầu xôn xao.

Đúng rồi! Người có năng lực đặc biệt về cơ bản không tham gia các hoạt động như thế này. Đặc biệt là Đại hội Thể thao, nơi cần sự phối hợp với các học sinh khác, lại càng không.

Quả thật, nếu là Ryuugamine thì khả năng tham gia là có. Cô bé vốn dĩ đã có thể nhận biết được bọn tôi, chỉ là sau đó dần dần không còn làm được nữa. Tôi không biết mức độ hồi phục là bao nhiêu, nhưng nếu tự mình ngỏ ý muốn tham gia thì có lẽ không có vấn đề gì chăng.

Thế nhưng – nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn sẽ có chuyện loạn. Tsubasa thể nào cũng cãi nảy lửa cho mà xem! Vả lại, chẳng phải cô bé đã đồng ý để mỗi mình Tsubasa tham gia thôi sao!?

“Nhân tiện, bọn tôi cũng sẽ tham gia các môn thi đấu khác nữa.”

Bọn… tôi?

Như để đáp lại câu hỏi của tôi, những Cá tính giả đã giơ tay lên. Không chỉ có Tsukaya và Yaguruma, mà ngay cả Ishiwami cũng vậy!

Lần này, tiếng xì xào bàn tán không thể làm dịu đi nổi. Cả lớp đã ồ lên rõ rệt. Đương nhiên rồi. Rốt cuộc họ định tham gia bằng cách nào chứ!?

Không… không đùa chứ… Đại hội Thể thao của bọn tôi rồi sẽ ra sao đây!?

Tôi không bỏ lỡ cảnh chiếc limousine đen dừng lại ở một ngã tư cách cổng trường không xa. Phía ghế lái là một người đàn ông quen thuộc.

Áo đuôi tôm thì phải, cái bộ dạng trông như con dơi ấy. Đó là quản gia Hakurouza. Dù im lặng hay nói chuyện, ông ấy cũng toát lên vẻ mafia đáng sợ.

Thế nhưng, có vẻ như Ryuugamine hoàn toàn tin tưởng ông ấy, và Hakurouza cũng rất cưng chiều Ryuugamine thì phải, chẳng hạn như trong bữa tiệc Giáng sinh, ông ấy đã chụp rất nhiều ảnh.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Hakurouza bước xuống xe, mở cửa ghế sau. Nhìn Ryuugamine được đỡ tay, nhẹ nhàng bước xuống, tôi mới thực sự cảm nhận được cô bé đúng là tiểu thư con nhà giàu.

Lúc về, nhiều khi cô bé đi bộ đến gần ga tàu, nhưng buổi sáng thì đa số được đưa xe đến tận cổng trường. Lần trước tôi được đi nhờ xe thì họ còn vào tận bãi đỗ xe dành cho khách trong trường, không biết có phải họ đã bỏ thói quen đó rồi không.

Khi Ryuugamine nhìn thấy tôi đang đứng ở cổng trường, cô bé reo lên:

“A, Sa… Murabito A-san. Chào buổi sáng ạ.”

Vẻ mặt ngạc nhiên bỗng bừng sáng, cô bé chạy nhanh về phía tôi.

Tôi khẽ giơ tay, đáp “Chào buổi sáng,” rồi hất cằm về phía khu nhà học cũ, nói:

“Ryuugamine, tôi… khụ khụ… muốn nhờ cô đi cùng một lát.”

Chết tiệt. Tự dưng ho mất.

“Ếh?!”

Ryuugamine còn ngạc nhiên hơn nữa, không hiểu sao hai má ửng hồng như quả đào, cô bé lấy hai tay ôm mặt, xoắn xuýt cả người.

“Đi… đi cùng ư… chuyện đó… tôi… tôi thì cũng không phải là ghét bỏ gì đâu ạ… nhưng mà…”

Gì… cái phản ứng đó là sao?

“Thế… thế nhưng, ‘một lát’ thì… à… là thử nghiệm thôi sao ạ?”

Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn tôi.

Cô bé đang mong đợi điều gì vậy chứ… Đáng yêu hết sức.

“? Tôi có chuyện muốn nói, nên là nhờ cô ra sân trong kia một lát được không?”

Ôi trời!

Gì vậy, cái vẻ mặt thất vọng cùng cực kia! Cứ như thể bị tuyên bố là không đủ tư cách làm Cá tính giả vậy! Tôi có nói điều gì khiến Ryuugamine thất vọng đến thế đâu?

“…Đúng rồi ạ.”

Đó là tiếng thở dài như từ dưới địa ngục vọng lên vậy!

“Tôi biết mà. Đâu thể dễ dàng như thế được. Nhưng mà, dù sao thì ở đâu đó tôi cũng có chút hy vọng, nên lỡ vui mừng quá rồi.”

Cô bé đang nói gì vậy chứ? Đang dỗi chuyện gì đây?

Haizz, thôi rồi! Chẳng giải quyết được gì cả!

“Tôi không biết là chuyện gì, nhưng dù sao thì cũng đến đây đã!”

Tôi nắm lấy cánh tay Ryuugamine, chạy nhanh về phía trước. Để Tsubasa nhìn thấy cảnh này thì gay. Cả các ủy viên khác của ban tuyển chọn nữa.

Sau khi thay dép đi trong nhà, tôi lại nắm lấy tay Ryuugamine đang chậm chạp, vội vã bước tiếp. Vượt qua hành lang trường học vẫn còn ít người, rồi bước vào khu nhà học cũ, quả nhiên không còn ai nữa.

Xuyên qua những chiếc bàn ghế chất đống lộn xộn phía cuối cầu thang, mở cánh cửa phía sau, một luồng ánh sáng xanh mướt tràn vào.

“À… đau ạ.”

Khi tôi dừng lại trước ghế đá, một lời phản đối vang lên bên tai. Tuy nhiên, nó không giống giọng điệu giận dỗi.

“Gì mà…” Tôi bỗng nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay Ryuugamine nãy giờ, và vội vàng buông ra.

Không nói dối đâu! Vì vội quá nên tôi thật sự không để ý!

“X… xin lỗi!”

Ryuugamine không nói gì, chỉ xoa xoa bàn tay mà tôi vừa nắm trước ngực. Nhưng ánh mắt nhìn tôi có vẻ vui mừng, và trên môi cô bé cũng nở một nụ cười mỉm chi.

“Thô bạo thật đó.”

Giọng điệu không hề trách móc.

“Xin lỗi.”

“Tôi nghĩ sẽ không rửa tay khoảng hai ngày.”

Sao lại thế?! Và tại sao lại là hai ngày?!

…Mình cũng, không rửa tay luôn thì sao ta.

Không phải!

Thôi nào. Tôi đến đây không phải để nói chuyện này. Cứ như khi nói chuyện với Tsubasa vậy, không hiểu sao lại lạc đề sang chuyện khác, khiến vấn đề chính cứ mơ hồ, không rõ ràng.

Tôi phải giữ vững tốc độ của mình.

Để bắt đầu lại, tôi khẽ hắng giọng, cố gắng làm nghiêm túc lại khuôn mặt không hiểu sao lại đang thả lỏng của mình.

“Chuyện Đại hội Thể thao ấy mà.”

Biểu cảm của Ryuugamine thay đổi. Nụ cười vẫn còn đó, nhưng ý nghĩa dường như đã khác.

Có gì đó… rất Ma Vương.

Với vẻ mặt đó, Ryuugamine ngồi xuống ghế đá, lấy khăn tay từ trong túi ra lau mặt ghế, rồi nói:

“Mời anh.”

Tôi không khách sáo, nói “Cảm ơn,” rồi ngồi xuống.

Làn gió mát lành thổi vào sân trong tĩnh lặng buổi sáng. Ryuugamine chỉnh lại mái tóc đang rối tung vì gió. Biểu cảm của cô bé rất giống Ma Vương. Chắc là vì chuyện này liên quan đến Cá tính.

Gấp chiếc khăn tay đặt trên đùi, cô bé nói:

“Là về việc bọn tôi tham gia, đúng không ạ?”

Ryuugamine nói thẳng thừng.

Tôi gật đầu.

“Lại là lệnh của bên văn phòng sao?”

“Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Lễ hội Văn hóa lớn cũng thế mà? Còn Trại hè trong rừng thì… sau Lễ hội Văn hóa lớn, nên cũng có thể cho là họ bắt đầu có hứng thú làm gì đó với bọn tôi. Nhưng lần này thì khác.”

“Khác thế nào ạ?”

Ryuugamine có lẽ biết. Thế mà cô bé vẫn muốn tôi nói ra, có thể là để tôi hiểu rõ tình hình hơn bằng cách tự mình phân tích. Nếu vậy thì tôi đành phải chiều theo thôi.

“Nếu chỉ có mỗi Cá tính giả của lớp mình – những người từng ở lớp mình năm ngoái – tuyên bố tham gia, thì tôi có thể nghĩ là ý thức của họ đã thay đổi. Nhưng không phải vậy.”

Tôi khẽ hít một hơi.

Ryuugamine nhìn chằm chằm vào tôi. Cứ như thể cô bé đang thử khả năng tư duy của tôi vậy.

…Có thật là như thế không?

Có lẽ cô bé muốn biết thực lực của một “Dân làng” thì sao.

“Tôi đã nghe ở Ban Tổ chức rồi. Các Cá tính giả ở các lớp khác cũng đang lần lượt tuyên bố tham gia. Rốt cuộc là chuyện gì vậy, cô có biết gì không?”

“Anh chưa hỏi Dũng Giả sao?”

“Chưa. Hôm qua cậu ta không đến phòng tôi làm nhiệm vụ.”

“Dùng email cũng được mà. Lẽ ra anh nên gửi email hoặc gọi điện hỏi tôi.”

“Nếu không phải là thành viên ban tuyển chọn thì tôi đã làm thế rồi. Nhưng mà như vậy sẽ để lại bằng chứng đúng không? Tôi không muốn vì tôi mà các cô bị nghi ngờ gian lận, rồi bị hủy tư cách trúng cử đâu.”

“Chúng ta ở đây hai người thế này có được không ạ?”

Có vẻ Ryuugamine đang vui. Cứ như cô bé đang tận hưởng cuộc đối thoại với tôi vậy, nhưng tôi là người nhút nhát nên không thể nghĩ như vậy được.

“Chỗ này không ai biết đến, lại khó nhìn thấy từ bên ngoài nữa.”

Dù có bị bắt gặp trên đường đến đây, Ryuugamine tuy là một Cá tính giả nhưng cô lại không khoác lên mình bất kỳ vật phẩm đặc biệt nào thể hiện cá tính của mình. Bởi thế, nếu không để ý kỹ, người ta sẽ chẳng nhận ra cô là một Cá tính giả, và càng khó mà khẳng định cô là một ứng cử viên cho chức vụ nào đó. Tin đồn thì có thể lan truyền, nhưng nếu cứ tung tin thất thiệt khi chưa có gì chắc chắn, chắc chắn sẽ bị xem là hành vi cản trở bầu cử. Hơn nữa, đối phương lại là Cá tính giả. Nếu bị phán xét là cản trở việc phát huy Cá tính của họ, ngay cả Dân làng bình thường cũng sẽ không được Hắc phục dung thứ. Có lẽ sẽ chẳng mấy ai mạo hiểm đến thế để cố tình tung tin đồn đâu nhỉ.

“Đúng vậy. Đây là một nơi bí mật mà.”

Không hiểu sao cô nàng lại ra vẻ suy tư đến vậy.

“...Chắc là do tôi và Dũng Giả nên mọi người mới muốn tham gia Đại hội thể thao.”

“Tức là tự nguyện sao?”

Ryuugamine gật đầu “Vâng”.

Vậy là không phải do sự cưỡng chế từ văn phòng. Nhưng tại sao lại thế nhỉ? À mà, có một thắc mắc ngay từ đầu rồi.

“Ryuugamine, sao cô lại muốn tham gia Đại hội thể thao thế?”

“Là vì... Dũng Giả tham gia.”

“Vì tính cạnh tranh sao?”

“Không phải. Là vì cuộc bầu cử thôi. Dũng Giả định biến Đại hội thể thao thành nơi tự quảng bá bản thân đúng không? Nếu tôi cứ khoanh tay đứng nhìn chuyện đó, thì danh tiếng của Ma Vương sẽ bị hủy hoại mất.”

Cái logic ấy đúng là khó mà hiểu nổi... Nhưng nếu Tsubasa ra sức thể hiện để nâng cao mức độ được yêu thích mà cô nàng cứ mặc kệ thì quả là không giống Ma Vương chút nào.

Nói đi cũng phải nói lại, mức độ yêu thích của học sinh đối với Ryuugamine chưa bao giờ thấp cả.

So với Dũng Giả thì khác biệt một trời một vực.

Ryuugamine thỉnh thoảng lại lập kế hoạch tiêu diệt nhân loại và thực hiện chúng, nhưng đa phần đều quá vĩ mô và phức tạp nên khó ai mà hiểu nổi.

Hơn nữa, vì tính chất của các kế hoạch đó mà thoạt nhìn, chúng lại có vẻ có lợi cho nhân loại, nên Ryuugamine dù là Ma Vương nhưng không hề bị ghét bỏ hay sợ hãi.

Trước đây hình như cô nàng có hơi bận tâm về chuyện đó, nhưng gần đây thì đã không còn để ý nữa, có lẽ vì cô đã hiểu đó chính là đặc điểm riêng của mình. Mà, dù sao thì việc được nhân loại cảm ơn vẫn khiến cô nàng khó chịu lắm thì phải.

“Vậy thì những Cá tính giả khác muốn tham gia Đại hội thể thao thì có liên quan gì?”

“Cuộc bầu cử lần này, tôi vốn không phải tham gia vì muốn thỏa mãn Cá tính Ma Vương của mình, nhưng tôi hiểu là mọi người không nhìn nhận như vậy. Makoto cũng đang ra sức giúp tôi – giúp Ma Vương – đắc cử nữa.”

“Những Cá tính giả khác cũng vì thế sao?”

Ryuugamine mỉm cười và gật đầu.

“Vì đa số các Cá tính giả hệ kỳ ảo, trong Tail Universe, đều sẽ về phe Thiện hoặc Ác. Trường chúng ta hình như tập hợp toàn những Cá tính giả thuộc hệ này, nên họ chắc chắn không muốn bỏ lỡ cơ hội để Ma Vương và Dũng Giả công khai cạnh tranh. Như vậy sẽ dễ dàng phát huy Cá tính hơn mà.”

“...Vậy là không phải một phần của kế hoạch tiêu diệt nhân loại đấy chứ?”

“Dù là Ma Vương thì tôi cũng không thể bắt tất cả các Cá tính giả hợp tác được đâu. Có rất nhiều Cá tính giả phe Dũng Giả nữa mà. Họ sẽ không nghe lời Ma Vương đâu.”

Đúng là thế thật. Không phải âm mưu kỳ lạ của Ryuugamine, tôi thấy yên tâm phần nào.

Tôi thở phào, ngả người ra lưng ghế băng.

Có lẽ mình đã suy nghĩ nghiêm trọng quá rồi.

Tất cả là tại thầy Dekkaa đã hơi hoảng loạn khi thấy Cá tính giả tham gia Đại hội thể thao, rồi cứ nói những điều kiểu như không biết phải làm sao.

Nhưng sau khi hiểu ra, mọi chuyện thật đơn giản.

Cá tính giả không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để phát huy Cá tính của mình. Dù Ryuugamine không ở chế độ Ma Vương đi nữa, thì tình huống này đúng là cuộc đối đầu với Dũng Giả rồi.

Những người sẽ trở thành nhân vật trong câu chuyện và sau này sẽ thuộc về một trong hai phe, Ma Vương hoặc Dũng Giả, để chiến đấu, thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ hội giống như một cuộc mô phỏng này được chứ.

“Nhưng mà, nói là tham gia thì sẽ làm thế nào? Nếu họ không nhận biết chúng ta thì sao có thể cùng thi đấu được?”

“Tôi nghĩ là có thể. Chỉ là... chúng ta có thể sẽ bị đối xử như một chướng ngại vật thôi.”

Ra là vậy.

“Tức là, dù thi đấu cùng một địa điểm, Cá tính giả vẫn sẽ thi Đại hội thể thao theo kiểu của Cá tính giả sao?”

“Anh cứ nghĩ như vậy là được rồi, nhưng mức độ Cá tính giả nhận biết Dân làng thì mỗi người một khác, nên không thể nói chung chung được.”

Đúng vậy.

Có người như Ishiwami Kagachi thì nhìn thế giới chỉ là những ngọn núi đá vô tri, có người lại không thể nhận biết sự khác biệt giữa từng Dân làng nhưng thế giới bên ngoài thì vẫn nhìn thấy bình thường.

Nếu họ nhìn chúng tôi giống như thú vật, thì có lẽ cũng có khả năng cùng thi đấu, giống như chúng tôi đua với chó vậy.

Chà, xem ra việc tổ chức sẽ khó khăn đây. Mà tôi chỉ là một ủy viên bình thường thôi, có lẽ không cần phải quá bận tâm.

“À ừm...”

Bất chợt, vẻ mặt Ryuugamine tối sầm lại.

“Sa... Murabito A-san, có phải tôi sẽ gây ra nhiều phiền phức cho anh không?”

Chỉ chuyện đó thôi sao.

“À, chắc không sao đâu. Người nghĩ cách tổ chức đâu phải tôi, với lại, hình như vì mấy bà mẹ khó tính mà chúng ta, những học sinh bình thường, sẽ không thi đấu theo kiểu cạnh tranh nữa thì phải.”

Tôi cũng không hiểu không cạnh tranh thì làm sao mà thi đấu được nữa.

“Vậy sao ạ?”

Cô nàng có vẻ yên tâm hơn một chút.

“Vậy nên, Ryuugamine cứ thoải mái phát huy và quảng bá bản thân đi nhé. Dù tôi không thể công khai ủng hộ, nhưng tôi sẽ cổ vũ trong lòng.”

“Vâng, vâng ạ! Cảm ơn anh!”

Ôi chà, trông cô ấy vui mừng ghê.

Chỉ vì sự ủng hộ nhỏ nhoi của tôi mà cô ấy vui đến thế thì tôi lại thấy ngại quá.

Dù sao thì, tôi cũng may mắn vì là ủy viên ban kiểm phiếu. Ủy viên không được phép bỏ phiếu mà. Tôi rất muốn bỏ phiếu cho Ryuugamine, nhưng nếu Tsubasa mà biết thì không biết tôi sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

“Để không phụ lòng mong đợi của anh, tôi sẽ hoàn hảo tiêu diệt nhân loại!”

Nắm chặt nắm đấm làm gì vậy!

Cái việc mà tôi nói sẽ ủng hộ, KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU!!!!!!!!

“Cuối cùng thì cách thức thi đấu chạy đua cá nhân cũng đã được quyết định.”

Đó là lời của Hội trưởng Hội học sinh hiện tại, tiền bối Utsunomiya Itadaki, trong buổi họp Ban chấp hành Đại hội thể thao vài ngày sau đó.

Mà, Itadaki đúng là một cái tên lạ nhỉ.

Phó Hội trưởng cũng vậy, có phải là có một điều cấm kỵ rằng nếu không có tên lạ thì không thể vào Hội học sinh không nhỉ? Mà, dù có là vậy thì Tsubasa hay Ryuugamine chắc cũng không vấn đề gì đâu. Tên hay họ của họ cũng thuộc hàng hiếm mà.

Các môn thi đấu của từng lớp đã được quyết định, các đội cũng đã bắt đầu tập luyện cho các môn tiếp sức và những môn khác sau giờ học, nên các câu lạc bộ thể thao dùng sân trường đều được nghỉ.

Tôi cũng tham gia vài môn. May mắn là không phải tham gia chạy đua cá nhân, nhưng lại phải tham gia một vài môn đồng đội.

Đó là Đổ gậy, Tiếp sức và Kỵ mã chiến.

Môn tiếp sức có Kimura và Saitou tham gia. Ngoài ra còn có Fukuda của câu lạc bộ bóng chày và Matsui của câu lạc bộ điền kinh. Môn Kỵ mã chiến thì có Kimura, Saitou, Fukuda và tôi. Do liên quan đến cân nặng và chiều cao, tôi sẽ là người ngồi trên cùng.

Thật không muốn chút nào.

Không muốn bị thương chút nào. Hồi tiểu học làm gì có Đổ gậy và Kỵ mã chiến. Hồi trung học thì có, nhưng chắc là do hồi tiểu học cơ thể bọn trẻ còn chưa phát triển hoàn chỉnh chăng.

May mắn là môn Xếp hình người hồi trung học đã không còn. Phải dính sát vào đám con trai hôi hám mồ hôi thì tôi xin kiếu.

Mà, chắc đối phương cũng nghĩ vậy thôi.

“Báo cáo đi, Phó Hội trưởng.”

“Vâng.”

Nữ sinh trông có vẻ trầm lặng ngồi cạnh Hội trưởng đứng dậy. Mái tóc đen dày được tết gọn gàng, đeo cặp kính gọng đen nặng trịch, đó chính là Kagami Renzu.

Việc Hội học sinh bắt đầu xuất hiện trong các cuộc họp ủy ban là từ sau cái vụ khiếu nại nọ.

Trong cuộc họp ủy ban lần trước, tôi mới lần đầu được thấy Kagami bằng xương bằng thịt. Cô ấy trông hiền lành hơn nhiều so với hình trên poster, và nếu đứng cạnh Ryuugamine hay Tsubasa thì chắc chắn sẽ chìm nghỉm, đó là cảm nhận của tôi.

Mà thôi, đứng cạnh hai người đó thì ai chẳng thế.

Tuy nhiên, cô ấy lại chẳng hề có vẻ gì sẽ dấn thân vào những cuộc đối đầu không có phần thắng như thế. Kagami Lenz.

“À ừm…”

Kagami cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉnh lại gọng kính.

“Về phần thi chạy bộ cá nhân, mỗi người sẽ chạy và tính thời gian, tổng thời gian sẽ quyết định thắng thua giữa đội Đỏ và đội Trắng. Khiếu nại mà nhà trường nhận được là về sự chênh lệch giữa các cá nhân học sinh bình thường, vì vậy chúng tôi đánh giá rằng việc quyết định thắng thua giữa hai đội Đỏ và Trắng cũng giống như các môn thi đấu tập thể, không có vấn đề gì.”

Ra vậy.

Đúng là nếu vậy thì có vẻ sẽ không bị dính vào các vụ khiếu nại nữa.

“Tuy nhiên, vẫn có vấn đề. Vì mỗi người sẽ chạy riêng lẻ, nên thời gian thi đấu sẽ kéo dài. Hơn nữa, lần này lại có nhiều người có năng lực đặc biệt tham gia, nên dự kiến sẽ càng thêm hỗn loạn.”

“Xin lỗi ạ.”

Một thành viên ủy ban giơ tay.

[IMAGE: ../image/p133.jpg]

“Môn thi của những người có năng lực đặc biệt sẽ diễn ra thế nào ạ? Chúng tôi không thể nhận biết họ mà?”

Đúng rồi.

Tsubasa thì không sao, nhưng những người còn lại không thể nhận biết chúng tôi. Chính vì thế mà họ đã không tham gia đại hội thể thao, nên đây là một vấn đề lớn.

“Cái đó thì không sao đâu.”

Kagami trả lời dứt khoát, không hề nao núng. Quả đúng là Phó Hội trưởng có khác, bình tĩnh và không chút sơ suất. Kính của cô ấy cũng lấp lánh sáng.

“Việc tiến hành các môn thi cho người có năng lực đặc biệt đã được giao cho giáo viên thể dục phụ trách. Các làn chạy cũng sẽ được phân chia để không lẫn lộn với các học sinh bình thường.”

Ra vậy, nếu là giáo viên thì bọn họ cũng có thể nhận biết ở một mức độ nào đó mà không cần điều kiện gì. Nếu làn chạy riêng thì không vấn đề gì… phải không nhỉ?

Kagami đặt tập tài liệu lên chiếc bàn dài.

“Nói tóm lại, chúng ta sẽ tổ chức hai đại hội thể thao cùng lúc tại một địa điểm.”

Quả nhiên tất cả mọi người đều lo lắng nhìn nhau. Đây là một đại hội thể thao chưa từng có tiền lệ mà. Đến tôi cũng chẳng thể hình dung được nó sẽ ra sao.

“À… xin lỗi ạ.”

Một học sinh khác giơ tay.

“Vậy là những người có năng lực đặc biệt sẽ không liên quan đến đội Đỏ hay Trắng phải không ạ?”

Không hiểu sao, Kagami thoáng nhìn về phía Hội trưởng Hội học sinh, rồi ngồi xuống mà không trả lời câu hỏi. Thay vào đó, chính vị Hội trưởng ấy đã nói:

“Đúng vậy.”

Và nhìn quanh chúng tôi với ánh mắt như muốn lườm nguýt.

“Như Phó Hội trưởng vừa nói, lần này sẽ có hai đại hội thể thao được tổ chức cùng một địa điểm, một cho chúng ta và một cho những người có năng lực đặc biệt. Hơn nữa, vì phía nhà trường đã khuất phục trước những lời phản đối vô căn cứ từ ‘phụ huynh quái vật’ nên chúng ta đã bị cấm thi đấu tại đại hội thể thao – một cơ hội tốt để tự kiểm chứng bản thân.”

Mọi người đều rên rỉ đầy tiếc nuối.

Hóa ra là ai cũng mong chờ đến thế. Với những học sinh không thuộc câu lạc bộ thể thao như tôi thì đây là một sự kiện không mấy hào hứng, nhưng dù có thua thì việc thi đấu cũng có ý nghĩa của nó.

“Tuy nhiên,”

Hội trưởng nói, nở một nụ cười nham hiểm đến nỗi khiến tôi phải lo lắng rằng liệu một người ở vị trí lãnh đạo có nên trưng ra vẻ mặt như vậy không.

“Các bạn không nghĩ đây là cơ hội ngàn năm có một cho chúng ta, những học sinh bình thường sao?”

Cơ hội?

Giống như tôi không hiểu ý nghĩa, mọi người lại nhìn nhau, nhưng với ý nghĩa khác so với lúc nãy.

“Không hiểu sao? Chúng ta vì không có năng lực đặc biệt, nên hiển nhiên bị xem thường và cũng tự cho rằng mình thua kém bọn họ về mọi mặt.”

Hội trưởng đảo mắt nhìn quanh chúng tôi.

“Nhưng, thật sự là như vậy sao? Điểm thi của bọn họ không được công bố, mà ngay từ đầu, đề bài của họ cũng khác, nên làm sao biết họ có thật sự thông minh không?”

Cả phòng học xôn xao.

Đương nhiên rồi.

Hội trưởng đã nói những lời như phủ nhận người có năng lực đặc biệt mà.

Đến tôi cũng thấy hơi toát mồ hôi lạnh. Cứ ngỡ là sắp có Hắc phục nhảy bổ vào nên tôi bất giác nhìn về phía cửa và cửa sổ.

Thấy Kagami và các thành viên ban chấp hành khác vẫn bình tĩnh, có lẽ Hội trưởng thường xuyên nghĩ và nói những điều như vậy.

“Về thể thao cũng thế. Đúng là thể chất của bọn họ vượt trội thật. Nhưng liệu có ai trong chúng ta hoàn toàn không thể đánh bại họ không? Ngay cả các thành viên câu lạc bộ điền kinh cũng không thể sao? Trong số những người thuộc câu lạc bộ về nhà ngay sau giờ học, chắc chắn cũng có người chạy nhanh chứ. Không đúng sao?”

Cái đó… tôi thấy có vẻ đúng. Tsubasa thì thể thao siêu phàm, nhưng Tsukaya hay Yaguruma lại có vẻ kém thể thao. Đến tôi cũng cảm thấy mình có thể thắng được họ.

“Hỡi các bạn!”

Hội trưởng tiếp lời.

“Chúng ta có thể suy nghĩ về những điều đó, nhưng chưa từng có cơ hội thử nghiệm. Chúng ta không được phép làm điều đó. Nhưng mà—”

Hội trưởng đan hai tay lại trên bàn.

“—một cách bất ngờ, cơ hội đó đã đến. Trong đại hội thể thao lần này, chúng ta sẽ thách đấu với bọn họ.”

Tiếng xôn xao biến thành tiếng ầm ĩ.

Lần này thì tôi lại nghĩ kiểu gì Hắc phục cũng nhảy bổ vào, và đã có không ít người nhổm mông định bỏ chạy. Tôi cũng vậy.

Đương nhiên rồi.

Tuy là sự kiện cuối cùng trên cương vị Hội trưởng Hội học sinh, nhưng tôi thà chết còn hơn bị cuốn vào cái vụ “tạo kỷ niệm” ấy!

“Tôi không ngu ngốc đến vậy đâu!”

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của chúng tôi, Hội trưởng gầm lên. Dưới áp lực khí thế của anh ta, tiếng ầm ĩ dần lắng xuống, và tôi cùng những người khác đang nhổm mông cũng đều ngồi trở lại.

“…Dù là thách đấu, nhưng chỉ là từ phía chúng ta đơn phương mà thôi. Trên các làn chạy cạnh nhau, chúng ta sẽ bắt đầu cùng một tín hiệu, và thi đấu để so kết quả. Tất nhiên, bọn họ không nhận biết chúng ta, nên chính xác thì có thể không phải là một trận đấu. Tuy nhiên, hỡi các bạn!”

Hội trưởng bật cười.

“Dù vậy, các bạn không muốn thử một lần đánh bại bọn họ sao?”

Tôi chưa từng nghe thấy tiếng đất rung chuyển thực sự. Nhưng nếu có cơ hội đó, tôi chắc chắn sẽ nhớ về ngày hôm nay.

“Ôi ôi ôi!” – tiếng hò reo vang lên từ miệng các thành viên ủy ban tập trung lại, quả đúng là một tiếng gầm vang như vậy.

Đánh bại người có năng lực đặc biệt!

Lời nói của Hội trưởng Hội học sinh chính là ngòi nổ làm bùng phát những cảm xúc mà chúng tôi đã kìm nén bấy lâu.

Dù có cố gắng thì có thể vẫn không thắng được.

Nhưng trước đây, chúng tôi thậm chí còn không thể thử thách. Không chắc năm sau người có năng lực đặc biệt có tham gia nữa không. Chắc chắn ai cũng nghĩ đây là cơ hội ngàn vàng không có lần thứ hai.

Tiếng hò reo không ngớt, và… Hắc phục đã không xuất hiện.