Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 9 - Chương 2

2

Vài ngày sau, thông báo tuyển cử hội trưởng hội học sinh được công bố rộng rãi.

Việc bầu chọn các thành viên khác trong ban điều hành đều là do hội trưởng có quyền chỉ định, nên việc đầu tiên cần làm là tiến hành bầu cử hội trưởng.

Kết quả tạm thời về số lượng ứng cử viên đã được dán trên bảng thông báo ở mỗi tầng. Thế nhưng, có lẽ vì không mấy ai quan tâm, số học sinh dừng chân lại xem vẫn còn ít lắm.

Chắc rồi đây, khi các poster được dán lên, và các bài diễn thuyết bắt đầu, thì mọi thứ sẽ náo nhiệt hơn chút. Cơ mà, tôi chẳng nhớ gì về cuộc bầu cử năm ngoái cả.

“──Ồ, lạ ghê.”

Người thốt lên câu đó khi nhìn danh sách ứng cử viên là Saitou.

Tôi cũng cùng cảm nghĩ.

Ngoài Ryuugamine và Tsubasa, còn có một ứng cử viên khác nữa.

“Người này không biết sao? Rằng Quý cô Hikarigaoka và Ma Vương cũng tham gia ứng cử?”

Saitou vẫn luôn gọi Tsubasa là Quý cô Hikarigaoka. Chẳng hiểu là cậu ta tôn kính hay sao nữa, mà đã không phải là thành viên trong Đội vệ binh Dũng Giả thân cận thì quả là khó hiểu vị trí của cậu ta.

“Chắc gì đã không biết. Việc đăng ký đã bắt đầu rồi, tôi nghĩ không ai trong toàn trường lại không biết đâu. Cho dù có biết sau đi chăng nữa, thì thông thường lúc đó người ta sẽ rút lui ngay thôi. Đối thủ là hai người kia mà?”

“Đúng rồi ha.”

Saitou đặt tay lên cằm, gật đầu một cách khoa trương.

“Vậy là cậu ta định thực sự tranh cử với những Cá tính giả sao? Giỏi ghê. Không biết là người thế nào nhỉ?”

“Nhìn tên thì có vẻ là một Cá tính giả nữ đấy chứ.”

Kagami Lenz.

Cái tên lạ thật. Nhưng mà khó nói lắm. Nhất là sau vụ của Ino Tora Makoto. Chúng tôi cứ ngỡ cậu ta là con trai, nhưng hóa ra lại là con gái. Chuyện ngược lại không phải là không thể xảy ra.

“À, đó là con gái đấy.”

Giọng nói từ phía sau vang lên, khiến chúng tôi quay đầu lại.

“Kimura.”

Đứng đó là bạn cùng lớp, đồng thời là thành viên câu lạc bộ bóng chày. Có lẽ để chuẩn bị cho mùa hè, mái tóc của cậu ấy vốn đã hơi dài giờ được cắt ngắn gọn gàng.

Saitou thì không thay đổi nhiều, nhưng Kimura rõ ràng đã vạm vỡ hơn hẳn so với năm ngoái. Quả đúng là dân thể thao. Khác hẳn với bọn tôi, những đứa chỉ biết về nhà sau giờ học.

“Cậu biết hả?”

Khi Saitou hỏi, Kimura đáp gọn lỏn “Ừm.”

“Đó là phó hội trưởng hiện tại. Tôi từng gặp cậu ấy khi đi cùng tiền bối tham gia ủy ban ngân sách. Một cô gái trông có vẻ nghiêm túc, đeo kính gọng đen, kiểu giờ hiếm thấy lắm đấy. Tất nhiên, không phải Cá tính giả đâu.”

Đúng là vậy rồi.

Chưa từng nghe nói có Cá tính giả nào làm thành viên ban chấp hành hội học sinh cả. Không biết là do họ không hiểu rõ về Cá tính giả, hay có lý do nào khác – dù sao thì, tôi có dự cảm rằng cô ấy sẽ trở thành ứng cử viên bong bóng xà phòng mà thôi.

“Satou. Cậu định sao?”

“Định sao là sao?”

“Là cậu định bỏ phiếu cho Ma Vương hay Dũng Giả ấy. Saitou thì chắc chắn là Dũng Giả rồi, đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Chưa thèm hỏi Tsubasa định làm gì với trường học mà đã quyết định bỏ phiếu rồi, đúng là tín đồ mà.

Chắc là do cậu ta được tin tưởng đến thế... nhưng sao lại có thể tin tưởng cậu ta đến mức đó được chứ! Mấy việc cậu ta làm đều bá đạo cả mà!

“Thế còn Satou thì sao?”

“Tôi chưa quyết định được. Cảm giác bỏ phiếu cho ai cũng khó xử cả. Hay là nhân tiện, lấy lý do là thành viên ban bầu cử mà bỏ quyền đi bầu cho xong.”

Tôi bất giác thở dài.

“Thế Kimura thì sao?”

“Tôi ư? Tôi sẽ bỏ phiếu cho ai mà có chính sách hứa tăng ngân sách cho câu lạc bộ bóng chày. Với lại, nếu ai đó tăng lượng bánh mì ở căn tin thì có thể tôi cũng sẽ bỏ phiếu cho họ.”

Bất ngờ thay, lại là một ý kiến khá thực tế.

“À. Sắp đến giờ học tiết thứ năm rồi, về lớp thôi.”

Ồ, đúng thật. Học sinh đang bắt đầu di chuyển. Vừa đi vừa nghĩ, tiết sau là môn Văn hiện đại thì phải, Kimura đột nhiên nói.

“Cậu định làm gì với vị trí ủy viên ban tổ chức đại hội thể thao đây? Chắc cậu không định làm cả cái đó luôn chứ?”

“À, quên mất!”

“Này này. Đại hội thể thao là một sự kiện lớn đối với bọn tôi, dân thể thao đấy! Cậu quên mất thì gay to! Tiếp sức! Kéo co! Ném bóng vào rổ! Cưỡi ngựa chiến! Hò reo cổ vũ! Rực cháy lên nào!”

“Không, bọn mình đâu còn là học sinh tiểu học nữa mà có ném bóng vào rổ. Năm ngoái cũng đâu có môn đó?”

“Thế à? Mà chơi cái đó vui lắm mà…”

Cái trí nhớ đó là từ khi nào vậy?

“Nếu cậu muốn thế, vậy cậu làm đi. Năm ngoái cũng đã làm rồi, chắc cậu biết rõ mọi thứ rồi chứ?”

Khi tôi gợi ý, Kimura bật cười khẽ.

“Xin lỗi nhé, tôi từ chối.”

Trả lời dứt khoát vậy sao! Ít nhất cũng giả vờ suy nghĩ một chút chứ!

“Vòng loại khu vực sắp đến rồi. Việc số một và số hai đều là luyện tập thôi.”

Phải rồi. Vậy thì đành chịu vậy.

“Nhưng nếu vậy, thì chẳng phải đại hội thể thao chỉ là chướng ngại vật thôi sao?”

“Đâu có. Có phải cậu tập luyện riêng cho đại hội thể thao đâu?”

“Có chứ.”

Saitou chen vào.

“Những môn như hò reo cổ vũ hay tiếp sức, đâu phải cứ ra sân là chơi được ngay đâu.”

“Tôi không tham gia mấy cái đó!”

Đúng là một kẻ tùy tiện. Nhưng Kimura có một điểm lợi là chẳng bao giờ khiến người khác ghét được.

“Còn cậu thì sao, Saitou?”

Khi Kimura hỏi, Saitou lộ vẻ mặt có lỗi.

“Hạn nộp giải thưởng sắp đến rồi, nếu được thì tôi xin phép được từ chối…”

Saitou đang phấn đấu trở thành một nhà viết kịch, và đang viết bản thảo để gửi đi dự thi các giải thưởng liên quan.

…Việc đó thì không sao, nhưng tại sao cậu ta lại tôn thờ Tsubasa như sư phụ thì tôi không hiểu. Mà công nhận, nhìn thì cũng thú vị thật.

Còn với tôi, một người đang mắc kẹt trong vòng xoáy, thì chẳng có tâm trí nào mà thấy thú vị cả.

“Thôi được rồi. Đại hội thể thao đằng nào thì mấy Cá tính giả cũng không tham gia, nên tôi sẽ làm ủy viên ban tổ chức vậy. Chắc hỏi mấy đứa khác thì cũng chẳng ai chịu làm đâu.”

“Cậu đúng là một người tốt bụng quá đi mà.”

Kimura hơi mạnh tay khoác vai tôi.

“Tốt bụng đến mức tôi phải lo lắng đấy. Đừng có cố quá mà đổ bệnh đấy nhé!”

Đau quá! Đừng có lắc! Xương tôi kêu lạo xạo rồi đây này!

Tôi mạnh mẽ gạt tay Kimura ra, cậu ấy bật cười.

Trời ạ… Nếu tôi cảm thấy đó là bắt nạt thì đúng là bắt nạt rồi đấy, vừa rồi.

“Không sao đâu mà. Đâu phải là mệt mỏi về thể chất gì đâu. Với lại, tôi đâu có mục tiêu gì rõ ràng để sống mỗi ngày như các cậu đâu.”

“Thường thì mọi người cũng vậy mà?”

Kimura thản nhiên nói.

“Ngay cả câu lạc bộ bóng chày của bọn tôi, cũng chỉ có mình tôi là nghĩ đến chuyện trở thành cầu thủ chuyên nghiệp trong tương lai thôi. Ai cũng hiểu rằng đội bóng của trường mình sẽ không có ai được tuyển chọn đâu. Thậm chí, những người như Saitou hay Suzuki mới là hiếm đấy chứ?”

Saitou gật đầu.

“Đúng vậy. Người trong câu lạc bộ kịch cũng đâu có mục tiêu trở thành diễn viên đâu, hay những người trong câu lạc bộ manga và văn học cũng đâu có hướng đến việc trở thành chuyên nghiệp đâu.”

“Thế sao?”

“Tất nhiên, nếu được như vậy thì cũng tốt, nhưng tôi ít khi nghe nói họ nộp hồ sơ dự giải hay đi thử giọng vì mục đích đó. Chắc là hoạt động câu lạc bộ và ước mơ tương lai là hai thứ khác nhau.”

Kimura gật đầu.

“Có thể khi đang chơi câu lạc bộ thì cũng muốn trở thành chuyên nghiệp thật. Nhưng nói về thể thao, thì thực lực của mình đến cấp ba là ít nhiều đã nhận ra rồi. Những người trở thành chuyên nghiệp thì đã vào các trường mạnh hơn hoặc câu lạc bộ lớn hơn rồi.”

Thế à.

“Giống như Cá tính giả và những người khác vậy nhỉ.”

Tôi bất giác nói ra.

Kimura cười, rồi vỗ mạnh vào lưng tôi một cái.

“Cậu nói hay thật đấy! Nghe thì hơi khó chịu, nhưng đó là sự thật. Tôi nghĩ tất cả những người chơi thể thao đều hiểu điều đó. Chuyên nghiệp cũng giống như Cá tính giả vậy. À, mà có mục tiêu để phấn đấu thì còn đỡ hơn một chút. Mà tôi thì vẫn chưa từ bỏ đâu nhé!”

Chắc chắn, nơi ấy rộng lớn lắm. Về khoản năng lực đặc biệt, đến mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới.

Nhưng, nói ngược lại cũng đúng.

Những Cá tính giả cũng không hề có ước mơ về tương lai. Thứ mà họ có thể trở thành đã được định sẵn, không thể thay đổi.

"Không biết ai mới là người hạnh phúc hơn nhỉ?"

"Hả?" Saitou hỏi, tôi vội vàng lắc đầu, đáp là không có gì. Nói lẩm bẩm một mình thế này, chắc là mình hơi mệt rồi chăng? Tiêu rồi, tiêu rồi.

Khi tôi nói rằng mình sẽ kiêm nhiệm cả ủy viên ban tổ chức Đại hội thể thao, thầy Dekkaa cũng lo lắng hỏi: "Em có ổn không đấy?"

Nghĩ đến việc phải đảm đương ba vị trí cùng lúc: ủy viên ban cán sự lớp, ủy viên ban bầu cử, và ủy viên ban tổ chức Đại hội thể thao, thì việc thầy lo lắng cũng phải thôi. Nhưng thật ra, tôi nhận lời không phải vì tôi liều lĩnh hay bất cần.

Hiện tại, Đại hội thể thao là sự kiện duy nhất của lớp, nên xét một khía cạnh nào đó, công việc cũng coi như là một. Còn ban bầu cử thì chỉ bận rộn ngay trước khi cuộc bầu cử diễn ra thôi.

À thì, dù có nhiệm vụ giám sát xem có vi phạm bầu cử hay không, nhưng nếu chỉ có ba ứng cử viên thì cũng đủ sức xoay sở. Có thể việc chú ý đến các Cá tính giả quanh Ryuugamine và Tsubasa sẽ bị họ phớt lờ, nhưng trong trường hợp đó, chắc là sẽ có giáo viên liên hệ để xử lý.

Để chuẩn bị cho Đại hội thể thao, công việc của lớp chỉ xoay quanh mấy chuyện như: ai sẽ tham gia môn nào, tổ chức cổ vũ ra sao, và phân công người vận chuyển ghế ra sân để sắp xếp địa điểm thi đấu.

Tất nhiên, vì tôi kiêm nhiệm ủy viên ban tổ chức, nên tôi sẽ vô điều kiện tham gia vào việc sắp xếp địa điểm. Không cần phải giúp đỡ gì cho Ryuugamine hay Tsubasa, nên chắc cũng chẳng có vấn đề gì đặc biệt.

Mà Cá tính giả cũng đâu có tham gia Đại hội thể thao. Lý do là vì họ không thể nhận biết các học sinh bình thường khác, nên không thể thi đấu được.

Về phần mình, tôi vẫn muốn cả lớp đồng lòng như hồi Lễ hội văn hóa. Nhưng quả thật, lớp mới vừa thành lập, ngay cả giữa các học sinh bình thường còn có chút gì đó không mấy gắn kết, nên chắc sẽ khó khăn lắm.

Với lại, đúng như nhà trường nói, làm sao mà thi đấu được chứ?

Nếu là các môn cá nhân thì còn đỡ, chứ Cá tính giả với học sinh bình thường thì làm sao mà chạy tiếp sức được? Ngay cả các môn khác cũng vậy, nếu không nhận biết được học sinh bình thường thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Chắc nhà trường cũng lo sợ nếu lỡ để Cá tính giả bị thương thì sao. Dù gì thì họ cũng là báu vật của quốc gia mà.

Bản thân tôi thì bận rộn đủ thứ nên vẫn chưa nắm rõ được tình hình của các Cá tính giả là bạn học mới trong lớp.

"A, Master!"

Tôi nghiêng đầu theo tiếng gọi đầy năng lượng, nhìn thấy Yaguruma đang nhảy nhót trên hành lang tiến về phía mình – không, nói đúng hơn là nhảy quá đà rồi! Chắc là con bé độn gì đó dưới đế giày trong nhà!

Đi phía sau là Tsukaya, với dáng vẻ thong dong. Cô bé dẫn theo mấy con mèo đen đã trưởng thành hẳn – Kuro, Yami, Sumi – trông như vệ sĩ vậy.

[IMAGE: ../Images/03_0006.jpg]

Hầu hết các Cá tính giả đều mang theo những vật dụng đặc trưng thể hiện năng lực của mình.

Nếu là Tsubasa, Dũng Giả, thì sẽ là Bảo kiếm Envurio.

Tsukaya, Tử linh sư, thì có thú nhồi bông hình xác động vật nội tạng lòi cả ra ngoài.

Yaguruma, Robot, thì mang theo chiếc cặp sách với đủ loại trang bị cùng với ăng-ten tai. Ở thắt lưng còn giấu một khẩu súng máy mini đã được cải tiến từ súng hơi.

Có những người như Ishiwami Kagachi thì lại dùng rắn thật làm bờm tóc. Mà, cô ấy là Cá tính giả Medusa, nên điều đó cũng chẳng có gì lạ.

Ngoài ra còn có kiểu cosplay.

Ino Tora Makoto là điển hình. Cậu ta là Ma Đạo Thần Quan nên luôn khoác một chiếc áo choàng trông rất hợp. Vì thế, ban đầu tôi không hề biết đó là con gái.

Trường hợp ngoại lệ duy nhất là Ma Vương Ryuugamine. Nghe nói tinh thần cô ta đã thể hiện rõ điều đó, nên nhìn qua thì cô ta chẳng khác gì một học sinh bình thường – dù nhan sắc thì không hề bình thường chút nào.

Nhưng chính vì thế mà cô ta lại càng đáng sợ.

Dù sao Ryuugamine cũng là Ma Vương Trí Mưu. Một Ma Vương thông minh, say mê hủy diệt nhân loại một cách thầm lặng, luôn bày ra những âm mưu thâm độc khiến người ta nhận ra thì đã quá muộn rồi.

"Master định đi đâu thế ạ? Định về nhà rồi à?"

"Không, chỉ định ghé qua sân trong một chút thôi."

…Gì đây, Yaguruma. Cái vẻ mặt như thể "hiểu ra vấn đề" đó là sao hả?

"Hẹn hò với Ma Vương-chan hả? Hú!"

"Không phải!"

Con bé nắm lấy đầu tôi rồi lắc!

"Dạ, dạ, xin đừng làm thế ạ! Bộ não điện tử siêu việt của Kokoro nhạy cảm lắm, bị lắc như thế là bị lỗi đó!"

*Bốp*, tay tôi bị hất ra.

Chậc.

Cứ gọi là Master, vậy mà vẫn phũ phàng như thường.

"…Vậy thì, Master định đi làm gì ạ, Ủy viên trưởng?"

Tsukaya nói, mấy con mèo dưới chân liền "meo meo".

Ủy, ủy viên trưởng…

Ừm, đúng là tôi giữ chức đó thật, nhưng bị gọi như thế thì tôi thấy hơi ngại, cứ có cảm giác mình oai hơn hẳn ấy.

"Chỉ là đi thư giãn một chút thôi. Chỗ đó yên tĩnh và dễ chịu lắm."

Ước gì có thể thong thả ở nhà, nhưng Tsubasa cứ chờ sẵn hoặc xông vào phá rối nên chẳng làm được.

"A… Master, có vẻ bận rộn đủ thứ nhỉ."

Tsukaya cũng gật đầu.

"Vì tự mình nhận việc nên đành chịu thôi. – Hai đứa có muốn đi cùng không? Ra sân trong ấy?"

"Được ạ?"

"…Xin phép từ chối ạ, Kokoro. Nếu có chúng tôi thì Master sẽ chẳng thư giãn được đâu."

"Ế? Đâu có sao đâu ạ, Master?"

Chống hai nắm đấm vào cằm rồi nghiêng đầu thế kia, con bé học ở đâu ra cái tư thế cũ rích đó vậy? Hơn nữa, nghiêng đầu quá đà rồi, trông hơi đáng sợ đấy!

Không hiểu sao Yaguruma đáng lẽ phải là Cá tính giả robot tối tân nhất, mà đôi khi lại cứ cũ kỹ thế nào ấy. Chắc là vẫn còn lưu lại thông tin từ xưa chăng.

"Không sao đâu. Thư giãn thì cũng chỉ là định uống một chai nước thôi mà."

"Hoan hô!"

Đừng nhảy nữa, Yaguruma! Váy sẽ bị tốc lên đấy! …Mà, con bé này luôn mặc quần đùi bó sát bên trong nên cũng chẳng sao.

"Vậy thì, Master, đãi chúng cháu đi!"

"Không đời nào. Tại sao tao không đi làm thêm mà lại phải đãi tụi bây chứ?"

"Ế, keo kiệt! Master là Master của cháu mà! Đãi đi, đãi đi, đãi đi!"

"Im ngay! Thôi về đi!"

"Cháu không chịu đâu ạ!"

Cái gì thế này chứ! Cá tính giả đúng là khó hiểu!

"…Vậy nghĩa là,"

Gì thế, Tsukaya. Sao đột nhiên lại nói bằng giọng nghiêm trọng thế?

"Người đang đi làm thêm như tôi, phải đãi nước mọi người ư… Ý là, là như thế phải không ạ…?"

"Ế? Tsukaya-chan, cậu đãi bọn tớ thật à?"

"Đừng có mà đòi hỏi!"

Tôi túm mặt Yaguruma rồi đẩy ra.

"Đáng ghét!"

"Im đi! – Tsukaya, không phải chuyện đó đâu. Ai muốn uống thì tự mua đi."

"…May quá ạ."

Cô bé thở phào nhẹ nhõm, buông tay khỏi ví tiền.

"Chậc!"

Cậu mà cũng "chậc" nữa hả! Đừng có mà lợi dụng bạn bè chứ!

"Mà rốt cuộc Master cũng đãi chúng cháu mà!"

"Ồn ào quá!"

Là vì đang giảm giá thôi! Máy bán hàng tự động mà cũng có giảm giá là sao chứ? Một chai chỉ có năm mươi yên, nên tôi mới đặc cách thôi đấy.

"…Cảm ơn Master đã đãi ạ."

Tsukaya thật lễ phép. Là thành quả của việc đi làm thêm sao? Yaguruma cũng nên học hỏi một chút đi!

[IMAGE: ../Images/03_0007.jpg]

Cầm nước trên tay, chúng tôi đi về phía sân trong của khu nhà học cũ.

Khu nhà học cũ là một tòa nhà cổ kính chẳng rõ được xây từ thời nào, nhưng ở một góc của nó, có một không gian bí mật nho nhỏ.

Sâu trong cầu thang tầng một, phía sau gian nhà kho, có một cánh cửa nhỏ. Bước qua đó là đến một cái sân trong bé tí. Ryuugamine chính là người đã khám phá ra nơi này.

Trong sân chỉ có độc một cái cây và một chiếc ghế dài đặt dưới gốc, không rõ là ai đã để đó. Không gian tuy đơn sơ nhưng lại mang đến cảm giác lạ lùng đến khó tả. Nơi này chỉ có vài Cá tính giả biết đến, và trong số học sinh bình thường, có lẽ chỉ duy nhất tôi là hay lui tới.

Ngay khoảnh khắc vừa đặt chân vào chốn bí mật ấy:

"──Ơ kìa?"

Yaguruma dừng lại, nở một nụ cười toe toét. Cái điệu bộ gì thế kia?

"Ái chà, đúng là đang hẹn hò mà, này này!"

"Không phải!"

Tôi gạt khuỷu tay Yaguruma đang chọc vào mạn sườn, và rồi họ cũng nhận ra sự có mặt của chúng tôi.

Ryuugamine đang ngồi trên ghế dài, mở một quyển sách trên đùi. À không, là một cuốn sổ thì đúng hơn, trên tay cô ấy còn cầm bút nữa.

"Sa— Murabito A-san? Tsukaya-chan, và cả Kokoro-chan nữa?"

"Chào!"

Tôi khẽ giơ tay chào rồi cả bọn tiến về phía ghế dài. Đằng sau, không biết chuyện gì mà Tsukaya và Yaguruma đang thì thầm to nhỏ, mặc kệ họ vậy.

"Cậu đang làm gì thế, Ryuugamine?"

"Tôi đang học một chút."

"À, đúng rồi. Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi mà."

"Không, không phải thế, là về cuộc bầu cử cơ."

Ra là chuyện đó à.

"Cậu học gì về chuyện đó thế?"

Yaguruma nghiêng đầu thắc mắc, Ryuugamine mỉm cười đáp:

"Nhiều thứ lắm chứ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia, nên không biết phải chuẩn bị những gì. Thôi thì cứ tạm thời ghi lại những thông tin tôi tìm thấy trên mạng."

Quả nhiên, bên cạnh Ryuugamine có một chiếc điện thoại thông minh.

"...Thế cậu đã hiểu ra vấn đề gì chưa?"

Hai cô bé mèo (Tsukaya và Yaguruma) kêu meo meo như muốn hỏi thêm chi tiết.

"Đại khái thì tôi đã nắm được rồi. Mặc dù là các hoạt động tranh cử của nghị sĩ chứ không phải của học sinh, nhưng tôi nghĩ cuộc bầu cử ở trường này cũng có một khía cạnh mô phỏng những thứ đó, nên chắc cũng ổn thôi."

"Vậy là chủ nhật cũng phải đến bỏ phiếu à?"

Ryuugamine gật đầu.

"Thế nên trước hết, tôi phải thành lập văn phòng tranh cử đã. Thực ra, Sa— Murabito A-san, tôi rất muốn nhờ cậu giúp, nhưng cậu là thành viên Ban Tổ chức bầu cử thì đành chịu vậy."

Đừng, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Tôi có muốn đâu!

"Thế nên, tôi sẽ phải tìm người giúp trước đã. Khoản này thì Dũng Giả chắc không thành vấn đề, nhưng bên tôi thì không có đội quân 'thân vệ' nào cả."

"Còn cô bé đó thì sao? Này, cái cô bé năm nhất tên Tora gì đó ấy?"

Á, này! Yaguruma! Đừng có nói thừa!

"Makoto-kun còn phải học nữa. Hơn nữa... cuộc bầu cử lần này tôi không đặt mục tiêu giành chiến thắng với tư cách là một 'Ma Vương', nên nhờ cậu ấy giúp e rằng không đúng bản chất."

Đúng là thế!

"Ưm... chuyện hiểu thì hiểu mà không hiểu thì không hiểu là sao?"

"Cái gì thế kia?"

"Thì đấy, Master. Bọn em chẳng khác gì những cá tính đội lốt người mà sống. Em đúng là một cô gái tên Yaguruma Kokoro, nhưng về bản chất, em vẫn là Yaguruma Kokoro – một cái 'Robot'!"

"Nhưng Ryuugamine chính miệng nói thế cơ mà."

"Không không."

Yaguruma khoa trương lắc đầu.

"Dù có làm gì đi nữa, Ma Vương-chan vẫn cứ là Ma Vương-chan thôi. Cô ấy muốn nói rằng mình không có ý định dùng cuộc bầu cử lần này làm phương tiện để tiêu diệt nhân loại, nhưng một khi Ma Vương-chan đã nhắm tới chức Hội trưởng Hội học sinh, thì điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy đang nhắm đến nó với tư cách là một Ma Vương."

Hiểu thì hiểu mà không hiểu thì không hiểu là sao...

"Thế nên chắc chắn, dù Ma Vương-chan có từ chối, cô bé ấy vẫn sẽ cố gắng giúp sức tranh cử."

"Ngay cả khi Ryuugamine từ chối ư?"

"...Đúng vậy."

Tsukaya cũng đồng tình với ý kiến của Yaguruma.

"Chúng tôi, dù ở đâu đi nữa, cũng hành động vì cá tính của bản thân mình. Một 'Ma Đạo Thần Quan' sẽ hết lòng vì 'Ma Vương', nhưng không phải vì cá nhân Ryuugamine Ouko-san. Điều đó có thể thấy rõ từ việc cô bé ấy không ngừng gây rắc rối cho Ma Vương-san cho đến tận gần đây, đúng không?"

"Đó là do cách làm không đúng thôi mà? Ino Tora đã chấp nhận rồi mà?"

"Đó là vì Ma Vương đã hành động theo đúng bản chất của một Ma Vương. Tôi không rõ lắm, nhưng nếu Ma Vương-chan không tranh cử theo kiểu Ma Vương, thì tôi nghĩ cô bé ấy sẽ cố gắng tiến hành một cuộc tranh cử theo kiểu Ma Vương mà cô bé mong muốn."

Nghe có vẻ rắc rối ghê...

"Thế nào, Ryuugamine? Cậu sẽ tranh cử theo kiểu Ma Vương sao?"

"Ưm..."

Ryuugamine nhíu mày, tỏ vẻ bối rối.

"Đó chính là điều tôi đã băn khoăn bấy lâu nay. Tôi là một Ma Vương đang ngấm ngầm lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại, nên tôi không thể công khai làm những điều xấu xa như một tổ chức ác độc trong các chương trình đặc sắc trên TV được."

Đúng vậy.

Dù cô ấy có những hành động kỳ lạ, nhưng không phải là một kẻ ác rõ ràng. Thậm chí đối với chúng tôi, điều đó còn mang lại lợi ích nữa.

"Điều này không chỉ riêng Makoto-kun đâu, mà những người ủng hộ Ma Vương đều muốn tôi trở thành một Ma Vương rõ ràng như thế."

Cô ấy nở một nụ cười khó xử.

Thảo nào Ryuugamine không có một đội quân thân vệ như của Tsubasa. Chắc hẳn, trừ phi có ai đó say mê cuồng nhiệt như Ino Tora, nếu không thì khi cá tính của họ không được thỏa mãn, họ sẽ rời đi thôi.

Hành động của Tsubasa, đúng là của một Dũng Giả. Vì chính nghĩa──chỉ tập trung vào một điểm đó, nên rất dễ hiểu. Mọi người cũng vì thế mà tập trung lại.

"Vậy thì, hai cậu cũng không giúp Ryuugamine à?"

Khi tôi hỏi vậy, Tsukaya và Yaguruma rõ ràng tỏ vẻ "Hả?".

"Sao lại thế hả, Master?"

"Đúng vậy đó."

"Hả? Nhưng nãy giờ là vậy mà?"

"Không không. Tôi đã nói rồi mà? Cái cô Ma Đạo Thần Quan đó, dù có nói gì đi nữa, vẫn sẽ giúp Ma Vương-chan. Chúng tôi cũng vậy. Dù lý do hoàn toàn khác nhau."

"Nhưng Ryuugamine chính miệng đã nói ban nãy──"

"──Ma Vương-san chỉ nói là không đúng bản chất thôi. Cô ấy không hề nói là không giúp. Cô ấy chỉ bày tỏ mong muốn thôi. Việc phải làm gì thì vẫn do chính cô ấy quyết định, nên không ai có quyền ngăn cản cả."

Cái quái gì thế! Chẳng hiểu nổi!

"À ừm... vì Ryuugamine không giống Ma Vương nên nhiều Cá tính giả trong phe Ma Vương sẽ không giúp đỡ vì cá tính của họ không được thỏa mãn, nhưng Ino Tora lại cuồng nhiệt đến mức bất chấp, nên dù Ryuugamine có từ chối thì cậu ta vẫn sẽ giúp bằng mọi giá, và vì những lý do khác, hai cậu cũng sẽ giúp Ryuugamine──ý là vậy sao?"

"Đúng vậy đó."

"...Đúng thế."

Vẫn chẳng hiểu nổi.

"Nếu không thỏa mãn được cá tính, vậy sao lại giúp Ryuugamine chứ? Cá nhân và cá tính là một mà?"

"Đúng là thế, nhưng chúng tôi không chỉ làm mỗi việc thỏa mãn cá tính thôi đâu đó?"

Là vậy sao?

"...Ngoài ra còn có rất nhiều việc khác phải làm nữa."

Ê ê ê?

"Ví dụ, lý do chính mà tôi nuôi những đứa bé này là vì chúng dễ thương đó."

"Hả? Để nuôi chúng thành những xác chết lộng lẫy chứ?"

"Cuối cùng thì cũng là như thế, nhưng nếu chỉ có mục đích đó, thì đâu cần phải để chúng sống hết tuổi trời đâu, đúng không? Có phải thế không?"

"Chuyện đó thì... ừm, đúng là vậy."

"Chúng tôi giúp Ma Vương-san là vì chúng tôi là bạn bè đó. Tất nhiên, tôi cũng là người thiên về Ma Vương, nhưng đó không phải là lý do chính."

"Em cũng vậy thôi, Master. Là bạn bè thì giúp chứ sao. Dù Ma Vương có thống trị trường đi chăng nữa thì 'Cá tính' của em cũng không bị ảnh hưởng gì. Em đây, Ma Vương hay Dũng Giả gì cũng cân được tuốt!"

"Còn tôi thì ngược lại, dù là bạn bè thì cũng không thể giúp Dũng Giả được. Dù có chuyện gì xảy ra thì 'Cá tính' của tôi cũng không cho phép tôi trở thành đồng đội của Dũng Giả."

Thế này thì còn gì là hiểu nổi nữa! Thôi được rồi, lý do gì đó không quan trọng nữa!

"Nói tóm lại, hai đứa mày giúp Long Phong ứng cử là vì tình bạn! Phải không!?"

Cả hai đứa đồng loạt gật đầu lia lịa.

Trời ơi! Vậy thì sao không nói ngay từ đầu đi! Cái vụ "Cá tính" cá kiếc gì đó, tao cóc cần biết! – Dù trong lòng gào thét nhưng tôi chẳng dám nói ra.

Thôi thì Long Phong hiểu là được rồi, thấy cô ấy có vẻ vui nữa là tốt rồi!

Mẹ kiếp… tự nhiên nhức đầu quá.

"Master có sao không ạ? Sắc mặt Master tệ quá!"

Ai là người gây ra hả, ai cơ chứ.

"Không phải Master làm việc quá sức đấy chứ? Master đâu phải Thổ Chi Mục-chan đâu mà dùng được thuật phân thân chứ?"

Cái con bé đó qua thế giới này cũng có dùng được đâu.

"Hai người đang nói gì vậy…?"

Long Phong hơi nghiêng đầu hỏi.

"À thì, Master nhà ta đó, ngoài việc làm ủy viên trưởng lớp với ủy viên ban bầu cử, còn nhận luôn chân ủy viên ban tổ chức Đại hội thể thao nữa đó ạ. Thiệt là quá sức mà. Cơ thể chỉ có một thôi mà."

A, Long Phong vỗ tay một cái.

"À thì ra là vậy, thảo nào lại nhắc đến tên Thổ Chi Mục-san."

Vì cô ấy là một Nhẫn giả mà. Thuật phân thân là chuyện nhỏ đối với cô ấy – nếu ở Thế giới truyện.

"Nhắc mới nhớ, hình như năm nay Đại hội thể thao lại diễn ra trước bầu cử thì phải."

Mãi một lúc Long Phong mới như chợt nhớ ra mà nói.

"Đã lâu lắm rồi không tham gia nên tôi quên béng mất. Năm ngoái cũng có tổ chức hả?"

"Có chứ. Nhưng mấy Người có năng lực đặc biệt được nghỉ."

Vì ban tổ chức Đại hội thể thao cũng có người khác đảm nhiệm nên tôi chỉ tham gia với tư cách vận động viên trong nội dung chạy tiếp sức, náo nhiệt kinh khủng.

Cứ như là một sự kiện bí mật chỉ dành cho học sinh bình thường vậy.

"Nhưng mà, Đại hội thể thao có ý nghĩa gì nhỉ?"

Dư Cứ Mã nghiêng đầu suy nghĩ.

"Đâu phải để đo thể lực, với lại nhiều môn như thể dục tập thể, kéo co, cưỡi ngựa chiến thì làm sao mà ghi lại thành tích cá nhân được."

"Cái đó… xét một khía cạnh nào đó thì chả giống Lễ hội văn hóa sao? Vì nó là lễ hội mà. Với lại còn thể hiện sự quan trọng của việc hợp tác cùng nhau để hoàn thành một điều gì đó nữa. Chúng ta, những học sinh bình thường, khác với tụi bay là không thể sống một mình được. Có lẽ cũng là một buổi tập huấn để làm việc tập thể nữa."

Điều quan trọng nhất là có thắng thua chứ.

"Nếu là chơi tổ đội, chúng ta cũng quan trọng lắm đó ạ!"

"Có lẽ vậy, nhưng về cơ bản thì vẫn là cá nhân phải không? Nên không cần phải quan tâm đến số đông những người khác cũng được mà?"

"Ừm, quả nhiên là vậy…"

Dư Cứ Mã gật đầu như thể rất tâm đắc.

"Đại hội thể thao hay Lễ hội văn hóa, chính là mô phỏng tương lai của các Dân làng, là bức tranh thu nhỏ của tương lai! Tâm đã ghi nhớ!"

Tôi nghĩ không đến mức lớn lao như vậy đâu. Tôi không biết mấy thầy cô nghĩ gì, nhưng bản thân chúng tôi thì thấy khá vui.

"Nhưng mà, cái ý tưởng 'bức tranh thu nhỏ của tương lai' nghe cũng hay đó chứ. Đặc biệt là Đại hội thể thao có lẽ đúng là như vậy."

"Ý anh là sao?"

Long Phong hứng thú cúi người về phía trước.

"Này, bây giờ trường học có mấy khi cạnh tranh đâu phải không? Đến cả học bạ cũng viết kiểu gì mà chẳng biết điểm số mình tốt hay xấu. Nếu là đứa nào tham gia câu lạc bộ thể thao thì còn có thể trải nghiệm được niềm vui chiến thắng hay nỗi buồn thua cuộc, chứ không thì làm gì có cơ hội đó."

Mấy đứa này mặt cứ ngơ ngơ ra vẻ không hiểu gì. Thôi thì đối thủ của tụi nó, đến cùng cũng chỉ là "Cá tính" của bản thân nên đành chịu vậy.

"Đại hội thể thao chính là cơ hội để trải nghiệm những điều đó. Dù dạo này hình như mấy cái Đại hội thể thao hay hội thao mà không xếp hạng cũng nhiều lên, nhưng có gì hay ho đâu chứ?"

Chẳng lẽ là âm mưu của mấy thằng quan chức? Dù không biết vì mục đích gì.

"À, Master ơi?"

Dư Cứ Mã dè dặt giơ tay lên.

"Thắng thua có quan trọng đến thế không ạ?"

Lại nữa rồi! Đúng là cái lũ sinh ra đã là kẻ thắng cuộc trong cuộc đời mà!

"Quan trọng chứ. Chúng ta – nói sao nhỉ, là những kẻ sinh ra đã thuộc về 'phe thất bại' mà. Đâu có nhiều cơ hội để nếm trải cảm giác của người chiến thắng đâu. Đằng nào thì cũng không thể thắng được tụi bay mà."

…………

Không phủ nhận gì hết sao!

…Haiz. Tự mình nói ra mà thấy hơi buồn một chút.

"Tóm lại là, ngay cả một chiến thắng nhỏ như ở Đại hội thể thao cũng đủ để chúng ta trưởng thành rồi. Đương nhiên cả những kẻ thua cuộc nữa."

"Thua mà trưởng thành cái gì chứ?"

Đừng có bắt chước mèo mà nghiêng đầu chứ, Trủng Gia!

"Cái cảm giác 'nhất định lần sau phải thắng'? Cái ý chí đó? Kiểu như là liều thuốc trợ lực cho những kẻ đã quen với việc từ bỏ như chúng ta vậy, mấy cái Đại hội thể thao đó."

Tôi không biết quan điểm chung là thế nào, nhưng tôi thì nghĩ vậy. Dù là thi đấu giữa các lớp hay giữa các đội màu, những cuộc tranh tài đều cực kỳ sôi nổi.

Hừm, vậy à…

Thì ra vẫn không hiểu sao, tụi bay… Thôi kệ, không sao cả.

"Em không hiểu rõ lắm, nhưng mà cứ cố gắng lên nha, Master! Thứ Bảy là Đại hội thể thao phải không ạ? Đi học vào ngày nghỉ, thiệt sự là vất vả cho Master quá!"

"Khà khà. Bù lại thì chúng tôi được nghỉ thứ Hai đó nha."

Tôi nói với giọng hơi đắc ý, nhưng không hiểu sao cả ba đứa đều nhìn nhau. Rồi Long Phong nhìn tôi với ánh mắt ngượng nghịu, hơi ngước lên và nói:

"À, chúng tôi cũng được nghỉ ạ…"

"Thế nào!"

Tsubasa dí tấm áp phích vào sát mũi tôi, gần quá mức, tôi chỉ thấy được những dòng chữ nhòe nhoẹt và một phần màu sắc của bức ảnh.

"Gần quá."

Tôi gạt tay đẩy cô ấy ra.

"Hừm hừm, làm tốt chứ."

Lần này, cô ấy lùi ra một chút, quỳ gối trên giường tôi và phất phơ tấm áp phích.

Đó là áp phích tranh cử Hội trưởng Hội học sinh.

Tsubasa trong bộ giáp, hai tay chống hông, vác sau lưng Bảo kiếm Envurio, ngẩng mặt đầy hùng dũng nhìn về một phương trời xa xôi nào đó.

Không biết ai đã chụp cho cô ấy, nhưng trông rất oai vệ.

Bên cạnh Tsubasa là dòng chữ to đùng "Quang Khâu Dực", và ngay bên dưới, được viết chéo để không che mất tên, là dòng chữ: "Một phiếu của ngươi sẽ là một đòn chính nghĩa!"

…………

Đây thật sự là áp phích tranh cử sao? Cứ như đang chiêu mộ binh lính ra trận vậy, chẳng liên quan gì đến đời sống học đường cả –

Khoan đã.

Cái thứ mày đang giẫm lên, đó là ai vậy? Không lẽ là Long Phong? Không, chắc không phải bản thân cô ấy, nhưng chắc chắn là một thứ gì đó mang tính Ma Vương.

"Thế nào? Trông ngầu chứ?"

[IMAGE: ../image/p075.jpg]

Thì, trông cũng ngầu thật.

"Cái góc này nè, mãi mới chọn được đó. Nè, cái góc này nè."

Cô ấy tạo dáng y hệt trong áp phích, chỉ vào đường cằm của mình.

"Thấy không? Nè."

Tao không biết! Với lại có ý nghĩa gì đâu! Thôi được rồi, thấy mày có vẻ mãn nguyện lắm nên mày thấy ổn là được rồi!

"Tớ sẽ dán và treo cái này ở khắp mọi ngóc ngách trong trường, trên mọi con đường đi học, cả chỗ quảng cáo treo trên xe buýt và tàu điện nữa."

"Trong trường và đường đi học thì được, nhưng xe buýt và tàu điện thì tốn tiền lắm đó chứ?"

Tôi cảm thấy khá là đắt.

Tất nhiên rồi. Nhưng đã thế này mà còn keo kiệt rồi về sau hối hận thì đúng là ngớ ngẩn. Đã là chính nhân quân tử thì phải làm mọi thứ thật đàng hoàng. Dù sao đối thủ cũng là Ma Vương lắm mưu nhiều kế, ai mà biết được cô ta sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào. Nếu là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, chừng nào ví tiền còn cho phép, bao nhiêu tôi cũng chi.

Nghe cái lời đó xong tôi thấy không có chút gì là "đường hoàng" cả.

Mà đúng là về việc dán áp phích, cũng không có quy định nào cụ thể. Chỉ cần là tiền túi bỏ ra và được chủ sở hữu địa điểm cho phép là ổn. Tôi nghĩ chuyện này bất công với những ứng cử viên không có tiền, nhưng mà, cũng chẳng biết áp phích có hiệu quả đến mức nào. Tsubasa cũng đã đủ nổi tiếng rồi, chẳng cần phải giới thiệu tên tuổi gì nữa.

"Jirou, cậu thấy áp phích của Ma Vương chưa?"

"Chưa."

Từ sau vụ đó, Ryuugamine không hề tìm tôi để xin lời khuyên nữa. Có lẽ cô ấy bận tâm, hay đúng hơn là ngại tôi làm ủy viên ban bầu cử, nhưng nếu là chuyện nhỏ không gây bất bình đẳng thì tôi vẫn có thể giúp một tay mà. Nên là tôi cảm thấy hơi thiếu thốn, hay đúng hơn là... tiếc nuối.

"Thế à. Tớ cũng chưa thấy. Chắc chắn là cái loại gì đó kinh dị lắm. Kiểu như đang định giẫm nát nhân loại như giẫm kiến ấy."

...Sợ thật.

"Ơ, vậy sao? Không phải là thứ gì đó bình thường hơn, chỉ có ảnh và tên thôi à?"

"Làm gì có chuyện đó chứ."

Tsubasa vốn hay nói Dũng Giả và Ma Vương như hai mặt của một tấm gương, nên không lẽ cô ấy nói đúng thật sao— Khoan đã!

"Tsubasa! Cậu tự ý dán áp phích cái quái gì vậy!"

"—Xong rồi!"

"Nghe người ta nói cái đã!"

"Ồn ào quá... Cứ lằng nhằng nữa là tớ dán cả lên trần nhà luôn đấy!"

Ư—

"Xin cậu đấy, tha cho tớ đi."

Tôi gần như muốn quỳ gối xin tha vậy. Không, thực ra là chưa quỳ, nhưng cảm giác lúc đó là thế.

Chuyện là, Tsubasa đã quyết định gì rồi thì có nói thế nào cô ấy cũng chẳng chịu nghe, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Mấy đứa Cá tính giả đều thế cả.

...Thôi, cứ tự an ủi rằng ít ra cái áp phích đó không nhìn về phía mình là tốt rồi.

"Nhân tiện, lịch trình bầu cử thế nào rồi?"

"Cậu không chịu tìm hiểu gì à?"

"Xì! Người bạn thanh mai trúc mã của mình là ủy viên ban bầu cử, hỏi một câu thì có sao đâu?"

"Rồi rồi..."

Tôi lấy sổ học bạ ra từ cặp. Tôi muốn nói là đã có quy định ghi trong này thì tự mà đọc, nhưng nói cũng vô ích.

"Ừm... Công bố danh sách là ngày kia. Sau đợt kiểm tra giữa kỳ và Đại hội thể thao, sẽ có buổi tranh luận vào hai ngày trước ngày bỏ phiếu. Phát thanh chính sách trong giờ ăn trưa sẽ là mỗi người một lần, luân phiên mỗi ngày cho đến trước ngày bỏ phiếu. Việc diễn thuyết trong trường phải xin phép ban bầu cử. Còn các hoạt động ngoài trường thì phải diễn ra trong khu vực chỉ định và do mỗi người tự quyết định sao cho không gây phiền phức."

"Hừm... Còn hoạt động trên mạng thì sao? Hình như trong sổ học bạ không có ghi thì phải?"

Cậu ta đọc rồi mà! Sao lại bắt tôi đọc làm gì!

Thật là.

"...À, đúng rồi, hình như có thêm quy định bổ sung. Mà này, không phải họ đã phát cái y chang cho các ứng cử viên rồi sao?"

"Thế à? Vậy chắc là ở đâu đó rồi... Thế rồi sao?"

À, ra là không có ý định tìm luôn.

"Ừm... Trong thời gian tranh cử, ứng cử viên chỉ được phép thực hiện hoạt động tranh cử trên SNS chính thức của trường. Khi đó, bắt buộc phải sử dụng tài khoản chính thức đã được ban bầu cử cấp phép, mọi hoạt động tranh cử trên tài khoản cá nhân đều bị coi là vi phạm."

"Cái gì chứ. Viết lên cái SNS vắng tanh vắng ngắt đó thì ai mà xem chứ. Viết lên mấy trang web ngầm còn hiệu quả hơn nhiều."

"Biết làm sao được, luật là luật mà."

"Tớ biết rồi. Nhưng tớ sẽ tuân thủ, còn Ma Vương thì có đảm bảo là cô ta sẽ tuân thủ không?"

Làm gì có chuyện đó.

"Không có đâu, nhưng nếu làm vậy thì sẽ bị coi là vi phạm bầu cử, cho dù có đắc cử cũng sẽ bị vô hiệu hóa đấy. Cô ta sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Cậu cũng thế nhé."

"Tớ thì không đâu. Tớ là chính nghĩa mà."

Cái khoản đó thì có lẽ có thể tin được.

"Thế nào? Cậu đã nghĩ ra các chính sách của mình chưa?"

"Chính sách á?"

Trời đất ơi!

"Đừng có cái mặt kiểu 'Cái đó có ăn được không?' chứ. Chính sách là những lời hứa của cậu với học sinh về việc sẽ điều hành trường học ra sao khi trở thành Hội trưởng Hội học sinh mà, đúng không?"

"Cái đó tớ biết mà. Tớ chỉ đùa một chút thôi. Jirou chẳng hiểu gì về sự hài hước cả."

Là bọn cậu khó hiểu đó chứ!

Khoan đã! Lại nằm dài trên giường của tôi rồi!

Ôi giời ơi! Đừng có đánh dấu lãnh thổ nữa! Cái mùi của cậu cứ làm tôi khó chịu, khó ngủ lắm đấy!

Mà nói thế thì cô ấy càng cọ xát vào người tôi, nên tôi chẳng dám nói!

...Con bé này, tôi càng tỏ vẻ khó chịu thì nó càng khoái.

"Chính sách của tớ thì, trước hết, tớ muốn áp dụng hoạt động tình nguyện mỗi tuần một lần, ai cũng phải tham gia. Kiểu như nhặt rác, giúp đỡ người già, nhổ cỏ dại ấy, những việc nhỏ nhặt như vậy có thể làm nảy sinh tinh thần chính nghĩa, giúp mọi người không dễ dàng bị Ma Vương cám dỗ nữa. Các cậu cũng sẽ có hồ sơ đẹp hơn, có lợi đúng không?"

Ngạc nhiên ghê, hóa ra cũng có lúc bình thường vậy. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói ra những chính sách gì đó kinh khủng hơn.

"Còn nữa... Đưa môn Đạo đức Chính nghĩa vào giảng dạy! Rồi chào cờ Dũng Giả nữa! Đại lễ Văn hóa sẽ đổi tên thành Đại lễ Chính nghĩa, biến nó thành nơi nghiên cứu và công bố thành quả chính nghĩa đúng không? À. Kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ cũng phải thêm môn Chính nghĩa nữa. Rồi thì—"

Con bé này, đúng là bó tay! Mấy cái chính sách đó thì ai mà ủng hộ cho nổi!

...Tôi muốn khuyên lắm, nhưng với tư cách là ủy viên ban bầu cử thì không thể thiên vị một ứng cử viên nào cả.

Với lại, cô ấy trông cũng vui vẻ nữa.

Đối với Tsubasa, đây cũng là một cách bộc lộ Cá tính của mình, nên tốt nhất cứ để cô ấy tự do làm gì thì làm. Tôi không muốn khuyên lơn vớ vẩn rồi bị đám Hắc phục để ý đâu.

"À!"

Đột nhiên, Tsubasa kêu lên như vừa sực nhớ ra điều gì đó, và dừng việc liệt kê các chính sách lại.

"Nhân tiện, Saitou có nói với tớ đấy! Jirou cậu ấy nhận làm ủy viên tổ chức Đại hội thể thao đúng không?"

"Ừ. Năm ngoái thì Kimura làm, nhưng năm nay đội bóng chày bận rộn nên tôi nhận. Saitou cũng có hạn chót giải thưởng gì đó nữa."

"Đúng là người tốt bụng mà. Mấy chuyện đó cứ đẩy cho đứa khác làm là được rồi."

"Nếu nhờ mấy đứa không có tinh thần thì cuối cùng người dọn dẹp cũng là tôi, ủy viên trưởng. Vậy nên thà tự mình nhận ngay từ đầu còn đỡ căng thẳng hơn."

"Lại nói cái kiểu đó, cứ tỏ vẻ ngầu rồi mạnh mẽ. Đúng là sĩ diện quá thể."

"Đâu có đâu."

"Mà, tớ cũng thích cái điểm đó của Jirou đấy."

Dạo gần đây ít khi nghe cô ấy nói vậy, nhưng cái từ "thích" của con bé này cũng giống như việc "thích cà ri" vậy thôi.

Tôi đã quen hẳn rồi, chẳng thấy bất ngờ chút nào. Hơn nữa, đó là lời của một Cá tính giả mà.

"Thế còn cậu thì sao?"

"Cái gì cơ?"

"Theo mạch câu chuyện lúc nãy thì là chuyện Đại hội thể thao chứ gì nữa. Năm ngoái cậu nghỉ đúng không. Năm nay thì sao?"

Tsubasa là Cá tính giả, nhưng về cơ bản, cô ấy luôn nhận thức được chúng tôi là người bình thường, nên việc tham gia thi đấu cũng chẳng có vấn đề gì đặc biệt. Thực ra, cho đến hết năm cấp hai, cô ấy vẫn tham gia bình thường và thể hiện rất xuất sắc.

"Tớ sẽ tham gia."

"Có ổn không đấy? Chẳng phải cậu đang bận rộn với các hoạt động tranh cử sao?"

"Nói gì vậy chứ. Chính vì thế nên mới phải tham gia chứ. Nếu thể hiện tốt ở Đại hội thể thao, danh tiếng của tớ cũng sẽ tăng vọt ngay thôi đúng không?"

Không, tôi nghĩ bây giờ ở trường mình chẳng có ai không biết cậu đâu.

「Không hiểu sao, dạo này tôi thấy dân thường có vẻ bớt yêu mến và kính trọng Dũng Giả hơn, nên đây cũng là một cơ hội tốt để vực dậy danh tiếng cho mình, phải không nào?」

Cái gì mà “không hiểu sao” chứ! Rõ ràng là tại cái vụ đối đầu giữa cô và Ryuugamine chứ còn gì nữa. Gây ra mấy vụ ầm ĩ phiền phức liên tục như thế thì chẳng trách danh tiếng chẳng tụt dốc thảm hại. Với lại, chẳng phải trước đó cô tự mình nói thế sao? Mới đó mà đã quên rồi à.

「Vậy là tham gia nhé. Chi tiết sẽ được quyết định bằng cách tự ứng cử trong buổi sinh hoạt lớp, lúc đó thì giơ tay lên nhé. Tôi nghĩ chắc chẳng ai tranh cử với cậu đâu.」

Mấy đứa Cá tính giả khác đằng nào cũng không tham gia mà.

「Rồi, tôi hiểu.」

Tsubasa đứng dậy, duỗi người một cái thật dài── Đủ rồi, đừng có làm thế! Định cho tôi nhìn chằm chằm vào đó à!? Nếu thế thì tôi sẽ nhìn đấy!? À mà thôi, không nhìn đâu!

「…Thật ra cứ nhìn cũng được mà.」

Gì cơ──.

「Chẳng có gì hao hụt cả. Mà là Jirou thì có nhìn cũng không sao.」

「Không sao là với bất cứ ai chứ đâu phải mỗi tôi đâu?」

「Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi luôn để mắt đến mấy người mà, cái khoản đó thì đương nhiên phải như con gái bình thường chứ sao!」

「Ơ? Nhưng mà, đối với tôi thì──」

「Thì ra là vậy!」

Tsubasa đứng dậy bước xuống giường, chống tay vào hông và đứng trước mặt tôi. Bộ ngực đầy đặn trước mắt tôi khẽ rung rinh.

「Là vì Jirou đấy, tôi đã nói rồi mà.」

「Ơ? Ơ? Thế thì── Ái da!」

Một cơn đau nhói bất ngờ chạy dọc lên đầu khiến tôi giật mình sợ hãi. Dạ dày thắt lại, tôi theo phản xạ cúi gập người xuống. Co ro lại như một con bọ cuốn chiếu.

「…Xem ra, vẫn không được.」

Nghe thấy giọng Tsubasa nói vậy, tôi cảm nhận một cái vỗ nhẹ lên lưng.

「Đùa thôi, đùa thôi. Không phải là Jirou thì cứ nhìn cũng không sao đâu. Giống như việc chó hay mèo chui vào giữa hai chân mình cũng chẳng khiến mình tức giận vậy.」

Không hiểu sao, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

「Thôi nào, tối nay ăn gì nhỉ?」

「…Hả? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi biết bữa tối của cậu chứ?」

Thôi dẹp đi, đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.

Cứ thấy có cảm giác không nên nghĩ thì hơn.

「Tại bố mẹ tôi tối nay về muộn mà. Cậu không nghe à? Mẹ tôi bảo tôi qua nhà cậu ăn chung mà?」

Nghe vậy thì hình như… tôi nhớ có một mảnh giấy nhớ ở dưới nhà. Nhưng chưa đọc.

「Thế nên, việc chuẩn bị bữa tối, giao cho cậu đấy nhé!」

Cô ấy giơ hai ngón tay lên, đặt lên trán.

「Tôi về nhà tắm rửa một lát đã. Mẹ tôi có mua bánh kem về làm quà, nên tôi sẽ mang sang làm tráng miệng nhé.」

「Ô, thế thì mong đợi── Khoan, Tsubasa! Nếu ra ngoài thì dùng cửa chính đi chứ! Tôi bảo đừng có dùng cửa sổ mà!」

「Tại không có giày mà!」

Vừa cười haha một cách vui vẻ, Tsubasa vừa rời khỏi phòng. Cô ta khéo léo leo qua thang về phòng mình. Dưới nhà người đi đường đang giật mình kìa!

Haizz… Đúng là Dũng Giả tự do tự tại mà!

「Thế là đã có áp phích rồi đây này.」

Giờ nghỉ trưa, khi tôi đang ăn bánh mì yakisoba ở sân trong quen thuộc, Ryuugamine xuất hiện, tươi cười nói vậy rồi trải tấm áp phích ra.

Cả cô cũng thế sao── À mà phải rồi, đương nhiên là thế. Cùng ứng cử mà.

Để xem nào.

Hừm… Ryuugamine không hóa trang thành Ma Vương. Vẫn là bộ đồng phục thường ngày, chỉ chụp nửa thân trên. Cô ấy hơi ngượng ngùng nhìn về phía này.

Cứ như một bức mẫu cho việc idol làm áp phích tranh cử vậy. Chắc vừa dán lên đã bị trộm rồi. Thật ra tôi cũng muốn có một cái.

Ngoài dòng chữ lớn ‘Ryuugamine Ouko’ ở giữa ngực, thì ở rìa phải có dòng chữ ‘Một cuộc sống học đường phong phú!’, và bên cạnh đó là dòng chữ nhỏ ‘Tập đoàn Ryuugamine sẽ hỗ trợ toàn diện.’

「Ryuugamine, cái này là sao đây?」

[IMAGE: ../image/p087.jpg]

Tôi chỉ vào dòng chữ nhỏ đó, cô ấy nói:

「Khi tôi nói với Hakurouza về chuyện bầu cử, anh ấy đã gọi cả nhiếp ảnh gia đến… Tôi đã bảo không cần thiết mà…」

Không hiểu sao, cô ấy lại đỏ mặt.

「Ừm, mà, tôi nghĩ ảnh chụp đẹp lắm đấy──」

「Thật sao ạ!?」

Ôi, trông vui vẻ ghê.

「Tôi không yêu cầu đâu nhé? Chỉ là Hakurouza tự gọi đến thôi… Nhưng mà, nếu Dân Làng A-san đã khen thì phải có phần thưởng gì đó chứ nhỉ.」

Phần thưởng… Không biết cô ấy sẽ cho cái gì đây.

「À, thế thì, cái áp phích Ryuugamine rất đẹp ấy, cái khẩu hiệu viết bên cạnh ấy? Cái đó… việc Tập đoàn Ryuugamine hỗ trợ là sao?」

Ryuugamine tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào áp phích của mình như thể đang xem xét.

「Cái này sao? Ý nghĩa của nó đúng như vậy mà. Tôi sẽ đặt việc nâng cao chất lượng đời sống học đường làm khẩu hiệu tranh cử. Và Tập đoàn của tôi sẽ đảm nhận việc hỗ trợ đó.」

Tôi vẫn không hiểu lắm. Ryuugamine định đưa ra lời hứa nào đây? Mấy cái của Tsubasa toàn là những thứ kinh khủng.

「Ryuugamine, cậu định lấy cái gì làm lời hứa tranh cử vậy?」

「Đúng như đã viết ở đây, đó là một cuộc sống học đường phong phú. Nếu trở thành hội trưởng Hội học sinh, tôi sẽ dốc sức vì mục tiêu đó. Tuy là một lời thách đấu từ Dũng Giả, nhưng đã làm thì phải làm cho đàng hoàng!」

Có vẻ như cô ấy nói thật… Mặt nghiêm túc luôn.

「Cụ thể thì cậu định làm gì?」

「Đầu tiên là xây dựng căng tin học sinh. Kế đến là hồ bơi mọi thời tiết. Lắp thang máy và thang cuốn trong khu nhà học, và tất cả bàn học của học sinh sẽ là bàn đa năng tích hợp máy tính. Tôi cũng muốn xây thêm một nhà thể chất nữa, và cả khu nhà học riêng cho các câu lạc bộ văn hóa.」

Cô ấy nói thật hả?

Đúng là, nếu có đủ các cơ sở vật chất đó thì đời sống học đường sẽ phong phú hơn thật…

「À, nhân tiện thì toàn bộ ngân sách sẽ do Tập đoàn Ryuugamine chi trả, nên sẽ không gây gánh nặng gì cho nhà trường. Với thế này thì sẽ không ai có thể phàn nàn được!」

Ryuugamine trên tấm áp phích đang mỉm cười.

Ừm.

Đúng là như vậy thật. Tôi nghĩ thế. Nhưng mà… cái cảm giác bất an này là sao nhỉ?

「Với thế này, dù Dũng Giả có đưa ra lời hứa nào đi nữa, cũng không thể nào thua được!」

Ryuugamine có vẻ rất tự tin…

「Vậy thì, cái này là của cậu nhé?」

Cô ấy cuộn tròn tấm áp phích rồi đưa cho tôi.

À ừm.

「À, cảm ơn…」

Không thể không nhận được.

Không phải là không vui, nhưng tôi không thể dán cái này trong phòng được. Nếu Tsubasa phát hiện ra, chắc chắn sẽ bóc ra── không, sẽ xé nát luôn.

Và sau đó tôi sẽ bị mắng vì bị cho là đã thành tay sai của Ma Vương.

…Thôi thì cất vào tủ quần áo vậy.

「À mà này, Dân Làng A-san. Tôi có một điều muốn hỏi.」

「Ừm? Chuyện gì?」

Ryuugamine nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

「Trong đại hội thể thao, việc vận động tranh cử có được phép không ạ?」

「Vận động là kiểu gì?」

「Kiểu như diễn thuyết, hoặc đi lại giữa các bạn học sinh để vận động, xin ủng hộ ấy ạ.」

「Không biết thế nào nhỉ…」

Tôi nghĩ trong các quy định không có ghi gì đặc biệt. Nhưng có thể là do chưa được cho phép, hoặc đơn giản là họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

「Lát nữa tôi sẽ hỏi lại.」

「Nhờ cậu nhé.」

「Nhưng sao lại là đại hội thể thao?」

「Vì ngoài buổi thảo luận cuối cùng ra, chẳng còn khi nào mà tất cả học sinh lại tập trung tại một chỗ như vậy nữa. Đó là cơ hội tuyệt vời để gây ấn tượng đấy.」

「À, phải rồi. Nhân tiện, Tsubasa cũng bảo sẽ tham gia đại hội thể thao mà.」

「Ể?」

「Không phải để diễn thuyết gì đâu, mà là tham gia bình thường thôi. Cô ấy bảo là nếu hoạt động tích cực thì cũng có thể gây ấn tượng. Đúng là nếu thế thì cũng không cần sự cho phép của ban tổ chức bầu cử.」

…Ơ? Tôi dẫm phải mìn rồi sao? Ryuugamine đang suy nghĩ đăm chiêu kìa.

「À không. Cái thằng Tsubasa đó, nó vẫn tham gia từ trước đến giờ mà. Mấy cái đại hội thể thao hay lễ hội vận động. Năm ngoái thì không biết sao nó không có mặt, nhưng chuyện đó cũng chẳng phải hiếm hoi gì。」

…………。

……Ma Vương Ryuugamine, cô có nghe tôi nói không đấy?

「Ra vậy… thì ra là thế。」

Thế là thế nào?

「Lén lút hành động trước như vậy là gian lận đấy nhé. Đúng là hành vi không xứng đáng với một Dũng Giả!」

Cái, cái gì thế?

「Nếu bên kia đã có ý đó thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện diễn ra theo ý Dũng Giả đâu! Cứ chờ xem!」

Thôi, xin cô đấy! Cô định làm gì nữa hả, Ryuugamine! Cô lại sắp vào “chế độ Ma Vương” rồi đúng không!?

「Ngươi cứ liệu mà biết, không ai có thể qua mặt được Ma Vương này đâu!」

Đúng là vào thật rồi!

Ryuugamine đứng phắt dậy, vung cái áo choàng vô hình như thể phất mạnh rồi bỏ đi. Dù không phá ra cười lớn, nhưng tôi cứ như nghe thấy tiếng cười của cô ấy vậy.

「À—」

Ơ, cô ấy quay lại rồi.

「Ấy chết. Tôi đến để ăn cơm trưa mà.」

Ryuugamine quay đầu lại, chạy lóc cóc về phía ghế đá, ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, rồi khẽ lè chiếc lưỡi hồng ra một chút, trông thật đáng yêu.

…………。

…Mẹ kiếp, dễ thương chết đi được!

Ngày công bố ứng cử viên cho cuộc bầu cử Hội trưởng Hội học sinh đã đến.

Từ hôm nay, các hoạt động tranh cử sẽ chính thức bắt đầu. Dán áp phích, phát biểu tranh cử qua hệ thống truyền thanh của trường vào giờ nghỉ trưa, diễn thuyết đường phố—tất cả những hoạt động này sẽ diễn ra tự do cho đến trước ngày bỏ phiếu.

Giống như một cuộc bầu cử thật sự, tất nhiên cũng có những quy định ràng buộc.

Chẳng hạn như không được trả thù lao cho người hỗ trợ ứng cử viên, không được tặng quà cho cử tri dưới bất kỳ hình thức nào.

Tóm lại, không được phép dùng tiềm lực tài chính để thao túng kết quả bầu cử.

Mà nghĩ kỹ thì, để tiểu thư Ryuugamine và cô nàng bình dân Tsubasa có thể chiến đấu trên cùng một “sân đấu” thì đây hẳn là một quy định cần thiết. Tôi không biết liệu ứng cử viên còn lại, Kagami Renzu, có giàu có hay không, nhưng dù sao thì mục đích là để đảm bảo công bằng tối đa.

Nhìn tấm áp phích do các ứng cử viên nộp, tôi lần đầu tiên thấy mặt của Kagami Renzu. Mọi người nói cô ấy là một cô gái nghiêm túc đeo kính gọng đen, và đúng là ấn tượng y như vậy.

Tóc đen được tết thành hai bím. Tấm áp phích chụp thẳng mặt, không chút nghiêng ngả, với gương mặt căng thẳng cứng đờ.

Tuy nhiên, cô ấy cũng không phải là một học sinh hoàn toàn mờ nhạt.

Đôi mắt sau cặp kính đen láy và to tròn, biểu cảm có phần u buồn, ẩm ướt lại khá thu hút ánh nhìn. Làn da trắng bệch như sáp, trông có vẻ thiếu sức sống, nhưng hai má lại ửng hồng nhàn nhạt.

Ngoài tên ra, trên áp phích còn ghi dòng chữ: “Người bình thường thì có gì là sai?” Tôi thấy nó chẳng giống một lời hứa tranh cử chút nào, nhưng nghe nói chính cô ấy đã nói rằng thế là ổn rồi.

Dù vậy, để đối đầu với Ryuugamine và Tsubasa, tôi không thể phủ nhận rằng cô ấy thiếu thốn đủ đường. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người có năng lực đặc biệt và người bình thường.

Quá đỗi mờ nhạt, đến mức sự mờ nhạt ấy lại trở thành yếu tố khiến cô ấy nổi bật. Chắc chắn hoạt động tranh cử của cô ấy cũng sẽ mang đậm tính tự phát, nhỏ gọn thôi.

Trường không cấp tiền nên việc làm áp phích, hay chuẩn bị cơm hộp cho người hỗ trợ, tất cả đều phải tự bỏ tiền túi. Có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến ít người ứng cử chăng.

Dù sao thì—trên hành lang đã dán đầy rẫy áp phích.

Toàn bộ là của Tsubasa.

Gia đình Tsubasa không thể gọi là giàu có, nhưng nó chắc chắn cũng có một khoản tiết kiệm kha khá. Con bé đó, tiền mừng tuổi năm nào cũng để dành hết mà. Có lẽ nó đã dốc toàn bộ số tiền đó ra.

Nhưng mà… dán nhiều quá rồi đấy.

Cứ tường là tường là áp phích của Tsubasa thôi. Mày là cái loại chính trị gia chỉ biết lặp đi lặp lại tên mình trên xe tranh cử đấy hả?

Đúng là người ta sẽ nhớ tên mày đấy, nhưng mà cuộc bầu cử lần này, cho dù mày ghi “Dũng Giả” thì phiếu bầu cũng vẫn được chấp nhận là phiếu hợp lệ, cần gì phải nhiều đến mức này.

Hay là nó có tác dụng thật à?

Nghĩ lại thì, nếu không có tác dụng thì người ta đã chẳng lặp đi lặp lại tên như thế. Có khi người lớn bỏ phiếu trong các cuộc bầu cử cũng vì lý do vớ vẩn như vậy.

…Thảo nào thế giới này chẳng khá lên được.

Chúng ta phải chịu khổ vì mấy ông bà lớn ngu ngốc, nghĩ mà phát điên lên được.

Ít nhất thì cuộc bầu cử này, tôi mong người ta đừng bắt chước mấy người lớn đó, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy bỏ phiếu.

Nói vậy chứ, năm ngoái tôi cũng lười biếng không đi bỏ phiếu, nên cũng chẳng có tư cách gì mà lớn tiếng.

Đúng là, nếu không liên quan lớn đến mình thì người ta thường nghĩ sẽ có ai đó lo liệu. Chuyện phiền phức thì ai mà muốn làm.

Bản thân tôi cũng vốn là loại người như vậy, thế mà giờ lại hăng hái ôm đồm đủ thứ công việc ủy viên thế này chứ.

Nghĩ lại mà buồn cười.

「──Master!」

Nghe tiếng gọi to, tôi quay lại và thấy Yaguruma đang chạy vội vã trên hành lang. Tay cô bé ôm một chồng giấy trông giống như áp phích. Phía sau cô bé là Tsukaya đang thong thả đi cùng ba con mèo, và sau nữa là Ryuugamine cũng đang từ tốn bước tới.

「Cái này có được không ạ!」

Vừa dừng lại, cô bé đã chỉ vào hai bên tường hành lang mà hét lên. Các học sinh xung quanh giật mình quay lại nhìn, nhưng tất nhiên Yaguruma chẳng bận tâm. Cô bé có nhìn thấy đâu mà quan tâm chứ.

「Ý cậu là mấy cái áp phích của Tsubasa à?」

Cô bé gật đầu lia lịa.

「Từ tầng một đến tầng cao nhất, hành lang nào cũng thế, tường nào cũng thế, toàn bộ bị áp phích của Dũng Giả Chan lấp kín hết rồi! Ngay cả trong nhà vệ sinh nữ cũng chật kín! Vào buồng vệ sinh đóng cửa lại cũng thấy dán ở đó, ngán đến tận cổ rồi!」

「Ừm… Không có quy định nào cấm dán ở ngoài lớp học cả. Số lượng cũng không giới hạn. Chỉ là tôi không ngờ nó lại dán nhiều và nhanh đến thế.」

「Làm ơn đi mà Master! Anh là thành viên Ban Tổ chức bầu cử mà!」

「Nói thế thì cũng chịu, ai nhanh tay thì được thôi. Nhưng mà, nhìn cái cảnh này, chắc chắn thầy cô cũng sẽ nghĩ cách thôi. Chắc là sẽ bắt gỡ xuống đấy, có lẽ vậy.」

「Nếu vậy thì Dũng Giả sẽ chịu một đòn giáng mạnh, phải không ạ?」

Tsukaya cuối cùng cũng đuổi kịp, khẽ mỉm cười nói. Ryuugamine cũng nhìn tôi mỉm cười, rồi nhẹ nhàng giơ tay vẫy vẫy các ngón.

「Đòn giáng mạnh gì vậy, Tsukachan?」

「Lúc nãy tôi kiểm tra mấy tấm áp phích, chúng được dán rất chắc chắn, không dễ gỡ ra. Nếu gỡ ra thì có lẽ tấm áp phích đó sẽ bị rách nát đến mức không thể sử dụng được nữa.」

「Ra vậy!」

Yaguruma vui mừng vỗ tay.

Ưm… Thằng Tsubasa chắc sẽ giận lắm đây. Lỗi là do phía nhà trường đã không đưa ra quy định chặt chẽ ngay từ đầu. Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ họ sẽ bỏ qua tình trạng này, chắc sau đó sẽ là một cuộc đàm phán xem giữ lại bao nhiêu phần trăm thôi.

Hay là làm bánh pudding để xoa dịu nó nhỉ? Nếu không, chắc sẽ có một tai họa kinh khủng ập đến mất.

「À」

Tiếng xé rách vang lên, tôi nhìn theo thì thấy lũ mèo đen đang mài móng vào áp phích của Tsubasa.

「Này này, không được đâu nhé, Kuro, Yami, Sumi. Mài móng vào Dũng Giả Chan thì về nhà mà làm thôi nhé.」

Cô bé cho chúng nó làm ở nhà hả!?

Cậu định nuôi mấy con này thành cái gì vậy! Kerberos mèo canh giữ Necromancer hả!? Ba con quỷ thú đen sì hả!?

Mà khoan, mèo có thể mang vào Tail Universe được không nhỉ? Thôi, cơ chế của thế giới đó tôi cũng chẳng hiểu tí nào, nên chắc là được thôi.

Ôi trời, rách nát hết cả rồi.

Nếu đây là một cuộc bầu cử thật sự thì sẽ bị bắt đấy. Không biết có áp dụng cho người có năng lực đặc biệt hay không thôi.

Có lẽ nào... vì là việc do thú cưng gây ra nên không thể quy tội? Hay chủ nuôi không ngăn cản thì phải chịu trách nhiệm?

...Thôi kệ đi. Đâu phải bầu cử thật đâu.

"Meo" cái gì mà "meo".

Để Tsubasa mà phát hiện ra thì gay to đấy, nhất là với mình. Thế nào cũng bị nó trút giận cho mà xem.

"Ô! Trống chỗ rồi nè. Dán thôi, dán thôi!"

Yaguruma hồ hởi giương tấm áp phích của Ryuugamine ra.

"Đừng có dán!"

Tôi cho cô nàng một cú chặt.

Yaguruma khụt khịt kêu "meo" một tiếng như mèo con rồi rụt cổ lại.

"Đáng ghét quá, Master. Master định về phe của Dũng Giả sao?"

"Đừng có suy nghĩ một chiều như thế. Dán ở đây rồi mà bị gỡ bỏ thì phí mất một tấm áp phích. Có dán thì dán lên bảng thông báo bầu cử ấy."

"Thì khi em định dán thì toàn bộ đã bị áp phích của Dũng Giả lấp đầy cả rồi. Thật tình, không tuân thủ quy tắc gì cả, như thế mà cũng là Dũng Giả sao?"

Khoanh tay, Yaguruma bĩu môi.

Thật hả?

Chuyện đó thì hơi không giống Tsubasa chút nào. Con bé là đứa rất coi trọng quy tắc mà.

"──Nhanh lên! Mau mau lên nào!"

Tsubasa!?

"Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."

Nghe tiếng Tsukaya, tôi quay lại thì thấy Tsubasa đang dẫn theo đội cận vệ, tiến đến từ phía cuối hành lang. À, nói là nó đang thúc giục đội cận vệ thì đúng hơn nhỉ?

Chết rồi.

Tsubasa đang khó chịu ra mặt đấy. Đôi lông mày vàng hoe của nó nhíu chặt lại.

Mà khoan, nó đang làm gì vậy? Đang sai ai làm gì? Sao lại cho đội cận vệ đi gỡ áp phích thế kia?

"Hả?"

À, nó nhận ra bên này rồi.

"Tiếp tục đi."

Nói với đội cận vệ, Tsubasa bước về phía chúng tôi.

Yaguruma và Tsukaya lập tức thủ thế, còn lũ mèo thì dựng lông ngược lên. Mấy cái đuôi của chúng nó phồng to kinh khủng. Đuôi mèo có thể phồng to đến mức đó sao?

Thế nhưng, riêng Ryuugamine thì vẫn bình tĩnh như không. Thật lạ đời. Ma Vương và Dũng Giả vốn như nước với lửa, vậy mà lại có một sự thấu hiểu kỳ lạ giữa họ.

Tsubasa liếc nhanh qua Ryuugamine và những người khác, rồi.

"Jirou, xin lỗi nha."

Câu nói đầu tiên đã khiến tôi bối rối.

"Không phải tôi bào chữa gì đâu, nhưng mà mấy cái áp phích này là do đội cận vệ tự ý làm thôi. Dĩ nhiên tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được... Thật là hết nói nổi."

Nó bực bội lắc đầu.

À... thì ra là vậy. Đội cận vệ của Dũng Giả tuy được ngầm chấp thuận nhưng không được công nhận chính thức.

Bản chất của đội cận vệ Dũng Giả là một tập hợp hỗn loạn của những "Cá tính giả" khao khát được cống hiến cho Dũng Giả để thỏa mãn năng lực của mình, và cả những người bình thường nghĩ rằng giúp đỡ Dũng Giả – người nhận thức được sự tồn tại của họ – sẽ giúp họ gần gũi hơn với "Cá tính giả".

Nói theo một nghĩa nào đó, họ cũng giống như Ino Tora vậy. Cậu ta cũng giúp đỡ Ma Vương vì lợi ích của bản thân. Chỉ có điều, đó là Ma Vương trong suy nghĩ của cậu ta, nên mới sinh ra mâu thuẫn.

"Tôi sẽ bắt bọn họ gỡ hết xuống. Trời ơi. Thiệt hại nặng nề quá đi mất. Còn lại mấy tấm áp phích nguyên vẹn đây chứ. Thật tình!"

Vậy à. Nếu thế thì chắc không bị nhà trường nhắc nhở rồi.

Dù sao thì, đúng là Dũng Giả có khác.

Dù có thể bất lợi cho bản thân, nhưng vẫn không bẻ cong niềm tin vào chính nghĩa, phải không?

Tsukaya và Yaguruma cũng lộ vẻ mặt có chút nhìn lại. Còn Ryuugamine thì── khó hiểu quá. Trông cứ như đã biết chuyện này từ trước rồi vậy.

"──Đừng để bị lừa, Ma Vương đại nhân!"

...Lại thêm một kẻ phiền phức nữa đến rồi.

"Ma Đạo Thần Quan này đã nhìn thấu tất cả! Đây chắc chắn là mưu kế của Dũng Giả!"

Ino Tora, cậu đến làm gì vậy hả!

Ryuugamine cũng đang lộ vẻ khó xử đấy! Có thời gian làm dáng vung vẩy áo choàng thì để ý chuyện đó đi chứ!

"Mưu kế cái gì chứ?"

Tsubasa khoanh tay, trừng mắt nhìn Ino Tora đang đứng chắn trước Ryuugamine.

"Hừm hừm. Chuyện đó thì rõ như ban ngày. Đây chính là── trò đánh lận con đen!"

"Ơ... cái gì cơ?"

"Ngươi không hiểu sao, Dân làng? Thật là, kẻ ngu dốt. Sao lại có thể tự xưng là quân sư của Ma Vương đại nhân được chứ!"

Có tự xưng cái túi khôn đó hồi nào đâu!

"Tự mình châm lửa rồi dùng vòi cứu hỏa dập tắt... Tức là tự mình gây ra vấn đề rồi tự mình giải quyết để nâng cao giá trị bản thân── có phải ý là như vậy không ạ?"

Cảm ơn nhé, Tsukaya, đã giải thích hộ.

"À thì ra là vậy! Học hỏi được nhiều quá!"

Yaguruma, cậu là robot mà... Vai trò không ngược nhau à?

Vậy tóm lại là sao?

"Ngươi! Ngay bây giờ, khi nhìn thấy Dũng Giả tự mình bắt gỡ áp phích, có phải ngươi đã nghĩ cô ta là người tốt không! Có phải ngươi đã nghĩ quả nhiên là chính nghĩa không!"

"Ừ, đúng vậy."

"Đồ ngốc! Đó chính là mục đích của Dũng Giả! Ngươi thử nghĩ xem. Ai đã dán áp phích? Tự họ dán rồi tự họ gỡ xuống thôi mà? Vậy tại sao lại cảm thấy cô ta đúng là Dũng Giả? Nếu đây không phải trò đánh lận con đen thì là gì?"

Này này, không thể nào đâu. Đó là Tsubasa đấy nhé? Dũng Giả kia kìa, cái đứa mà... như người bọc da người ấy!

"Đồ ngốc là anh đó, Ma Đạo Thần Quan."

Tsubasa khinh bỉ cười khẩy trước lời thuyết phục của Ino Tora.

"Để tôi nói cho anh biết đó là gì nhé? Nghe cho kỹ đây. Cái kiểu đó ấy... người ta gọi là suy diễn thấp kém đó."

Mặt Ino Tora biến dạng vì giận dữ, thoáng chốc đỏ bừng lên.

"Ngươi──"

"Còn cô nghĩ sao, Ma Vương?"

Phớt lờ Ino Tora, Tsubasa quay sang nhìn Ryuugamine.

"Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện như thế sao?"

"Không."

Trả lời ngay tức thì. Ino Tora đang sốc nặng kìa!

"Một Dũng Giả có thể đánh bại tôi thì không thể làm chuyện như thế được. Nếu không thẳng thắn đến mức ngốc nghếch, thì sẽ nhanh chóng bị cái ác cuốn vào. Dù chỉ là một vết bẩn nhỏ, nó cũng sẽ nhanh chóng lan rộng và trở nên đen kịt. ...Nếu cô là Dũng Giả đó thì."

"Tôi chính là Dũng Giả đó."

Tsubasa nhếch mép cười.

"Vậy thì, chắc chắn là đúng như lời cô nói rồi."

"Ma Vương đại nhân!"

Tiếng kêu của Ino Tora có thể nói là bi thương, thậm chí như sắp khóc.

"Makoto-kun. Hãy tự nhìn lại bản thân đi. Cậu đã quên tôi đánh giá kế hoạch của cậu như thế nào rồi sao?"

"Chuyện đó thì..."

Ino Tora cắn môi.

"Cũng giống như Makoto-kun không thể hoàn toàn thấu hiểu suy nghĩ của tôi, đội cận vệ cũng không thể hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ của Dũng Giả đâu nhỉ."

"Tiếc thật, nhưng đúng là vậy."

Tsubasa gật đầu, như muốn nói "cô hiểu chuyện đấy chứ".

"Thế nhưng,"

Ryuugamine hơi lộ vẻ tinh quái, mỉm cười.

"Xét về kết quả, chẳng phải cô không thể không thừa nhận rằng mọi chuyện đã diễn ra đúng như lời Makoto-kun nói sao? Dũng Giả-san."

Ryuugamine liếc nhìn tôi, và tôi nghe thấy Tsubasa khẽ tặc lưỡi. Nó bực bội vò mái tóc vàng óng, lầm bầm "chết tiệt".

"Đúng, là vậy. Nhưng đừng nghĩ là tôi vui vì chuyện đó nhé. Từ nay về sau sẽ không để xảy ra chuyện này nữa. Tôi sẽ đường đường chính chính đánh bại cô. Chính nghĩa nhất định sẽ thắng!"

"Cô đừng nên nói những lời quá lớn như thế. Đây không phải là Tail Universe đâu."

Hừm, Tsubasa cười khẩy, lướt qua chúng tôi rồi bỏ đi.

...Thật là.

Ít nhất thì cũng may là không bùng phát thành cuộc đối đầu giữa Dũng Giả và Ma Vương.

"Hừ, bỏ chạy rồi sao."

Cậu nói cái gì mà vênh váo thế, Ino Tora. Ryuugamine đang lườm cậu đấy!

"...Makoto-kun, còn buổi học phụ đạo thì sao?"

Lưng Ino Tora lập tức thẳng tắp.

Đấy thấy chưa.

"Vâng, em xin phép!"

Ino Tora vừa nở nụ cười gượng gạo, vừa ba chân bốn cẳng lao đi mất.

Tên đó, lại lẻn đến đây nữa rồi sao? Dù biết là đến vì Ryuugamine, nhưng lại bị mắng cho tơi bời thế này, đúng là làm một “Cá tính giả” cũng cực chẳng đã… thật là phiền phức quá đi.

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Ryuugamine khẽ thở dài một tiếng.

“Xin lỗi vì đã làm ồn. Sa… à, Dân làng A-san.”

“À, ừm.”

Đâu có gì, chuyện thường ngày ấy mà. Nói đúng ra, việc Ma Vương và Dũng Giả đối đầu, lại còn có thêm cả Ma Đạo Thần Quan mà không có thứ gì bị phá hủy, có lẽ mới là kỳ tích.

“Thế Sa… Dân làng A-san có chuyện gì thế ạ? Công việc của Ủy ban sao?”

À đúng rồi.

Ban đầu, tôi đến đây là để tìm Ryuugamine cơ mà.

Tuy sau đó gửi email hay gọi điện cũng được, nhưng vì là chuyện liên quan đến bầu cử nên tôi nghĩ mình nên thông báo sớm thì hơn.

“Về hoạt động tranh cử cho Đại hội thể thao, Ủy ban bầu cử đã đưa ra kết luận rồi nên tôi định giải thích cho cậu.”

“Ôi, thật lòng cảm ơn anh rất nhiều.”

Ryuugamine cúi người thật sâu. Không chỉ là một cái cúi chào thông thường đâu nhé. Cúi đến mức khiến tôi cảm thấy mình mới là người phải xin lỗi ấy.

“Kết luận thì, là không được.”

Ryuugamine khẽ nhíu mày. Nhưng đó là một thay đổi rất nhỏ, phải nhìn thật kỹ mới nhận ra, còn người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy Ryuugamine chẳng hề biến sắc.

“Họ bảo mang chủ nghĩa chính trị vào các hoạt động thể thao là không chấp nhận được.”

“Vậy, Dũng Giả cũng không được tham gia sao?”

“Không, chuyện đó thì lại được phép. Với điều kiện là không được tổ chức các hoạt động chính trị như diễn thuyết hay gì đó, còn việc tham gia thi đấu và thể hiện tài năng thì không thành vấn đề.”

“Vậy sao…”

Ryuugamine chìm vào suy nghĩ.

…………

Gay rồi.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của tôi. Cứ nghĩ cô ấy sẽ nổi giận cơ, nên tôi không biết phải phản ứng thế nào cho phải.

“...Tôi hiểu rồi.”

Thật không?!

“Nếu đã vậy thì đành chịu thôi. Tôi đồng ý việc Dũng Giả tham gia Đại hội thể thao.”

May quá… cuối cùng cô ấy cũng hiểu.

“Được không đó, Ma Vương-chan?”

Này, Yaguruma!

Mãi mới thuyết phục được Ryuugamine chấp thuận, đừng có phá đám chứ!

“Vâng. Nếu việc chỉ tham gia Đại hội thể thao mà Ban tổ chức bầu cử cũng đã chấp thuận, thì tôi không có gì để bàn cãi thêm.”

Nụ cười đẹp thật đấy!

“...Master, Master.”

Tôi bị kéo tay áo.

“Ma Vương-chan không nói thật lòng đâu Master? Chuyện này thật kỳ lạ mà?”

“Không đời nào.”

Không phải chuyện đùa đâu. Giờ mà tôi hỏi vặn lại, mọi chuyện sẽ lại rắc rối hơn đấy.

“Tôi đã nói là cuộc bầu cử Hội trưởng không phải để thỏa mãn Cá tính của Ma Vương, nên cô ấy không phải cái gì cũng phá rối đâu.”

“Thật vậy sao?”

Yaguruma hỏi đầy ngạc nhiên, Ryuugamine khẽ gật đầu.

“Thấy chưa.”

“Hừm…”

Yaguruma khoanh tay, nở một nụ cười ẩn ý.

“Sao thế?”

“À không, chỉ là tôi nghĩ đúng là Master có khác. Tâm đầu ý hợp với Ma Vương-chan luôn hả? Có phải kiểu ‘muốn biết về cô ấy thì cứ hỏi tôi’ không?”

“Làm gì có chuyện đó. Ryuugamine tự nói với tôi mà.”

“Tức là Ma Vương-chan chuyện gì cũng sẽ thổ lộ với Master. Cái này…”

Cậu muốn nói gì thế hả? Và đừng có thúc khuỷu tay vào tôi nữa!

“Ko… Kokoro-chan!”

Ryuugamine kéo Yaguruma ra khỏi tôi, khi cậu ta cứ thích trêu chọc quá trớn.

“Chúng ta đi thôi?”

“Ấy chà…”

Cậu rốt cuộc không hài lòng chuyện gì thế hả?

“Sa… Dân làng A-san. Vậy tôi xin phép.”

“Ừ. Giờ các cậu định làm gì?”

“Chắc là chúng tôi chưa dán được áp phích đâu, cho đến khi Dũng Giả gỡ hết của cậu ấy xuống. Nên tôi nghĩ sẽ đi chỉnh sửa lại bản nháp diễn văn.”

“Vậy à. Hai người cũng đi giúp à?”

Tôi hỏi Yaguruma và Tsukaya, hai người họ đều lắc đầu.

“Có ca làm thêm ạ.”

Tsukaya nói.

Hình như hôm nay là ca ở quầy thịt tươi của siêu thị Tập đoàn Ryuugamine ở gần nhà ga thì phải? Hình như cô bé vẫn tiếp tục làm ở cửa hàng hải sản nữa, nhưng tôi cảm thấy việc này không còn liên quan đến việc khắc phục nỗi sợ nữa rồi.

“Em cũng về đây ạ!”

Yaguruma cũng giơ tay lên đầy phấn khởi.

“Với năng lực của em thì không giúp được gì cho bài diễn văn của Ma Vương-chan đâu ạ. À! Nhưng bù lại, em đã nhận làm bục diễn văn rồi đó! Có thể biến hình được luôn!”

“Thật hả?!”

“Để bắn mấy viên đạn nhựa vào mấy đứa trẻ hư không chịu nghe Ma Vương-chan nói, mấy cái cánh tay ẩn sẽ ‘rầm rầm’… ách!”

“Không làm vậy đâu.”

Ryuugamine cười nói, Yaguruma vẫn giơ hai tay lên và đông cứng.

Cái gì, không làm à.

Với kỹ năng chế tạo của cậu ta, tôi cảm thấy mấy thứ vừa nói cũng có thể làm được. Mà, nếu làm thật thì Ban tổ chức bầu cử sẽ lập tức cấm sử dụng ngay đấy!

“Vậy thì, Sa… Dân làng A-san. Anh cũng cố gắng hết sức với vai trò thành viên Ban tổ chức Đại hội thể thao nhé. Thật ra tôi cũng muốn giúp lắm…”

“Không sao đâu. Dù sao tôi cũng tự nguyện nhận mà. Ryuugamine cứ cố gắng cho cuộc bầu cử đi… À mà, với vị trí của tôi thì nói vậy có khi không được nhỉ?”

“Không sao đâu ạ.”

Ryuugamine phì cười.

“Em vui lắm. Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm.”

Ryuugamine khẽ cúi đầu, rồi quay gót rời đi.

Nhiệm vụ của tôi hôm nay đã xong.

Thế nên tôi nên rời khỏi đây và về nhà, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi bóng lưng Ryuugamine và những người kia đang rời đi.

Vốn dĩ, đây mới là khoảng cách đúng đắn phải không?

Tôi là Dân làng, còn họ là “Cá tính giả”. Việc mình không nằm trong vòng tròn đó khiến tôi cảm thấy hơi bị bỏ rơi, và có vẻ như tôi đang đánh mất vị trí của mình rồi, này tôi ơi.

—Hãy biết thân biết phận đi.

Không hiểu sao, tôi lại nghe thấy một giọng nói như thế. Đương nhiên đó là tiếng lòng của chính tôi, nhưng tôi cũng có cảm giác như nó không phải hoàn toàn là của mình.