1Lời Nguyện Chất Lừ
Nửa tháng đã trôi qua kể từ cái kế hoạch vô lý đến kinh người nhằm tiêu diệt nhân loại, bằng cách dùng sức đẩy của tên lửa làm từ chai nhựa cắm sâu xuống đất mà đẩy bật Trái Đất ra khỏi quỹ đạo vốn có.
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Lớp học của chúng tôi giờ đây lại bình yên đến lạ.
Ryuugamine vẫn làm đủ bổn phận của lớp trưởng, y hệt một học sinh bình thường, cô ấy học hành, thỉnh thoảng ăn trưa với tôi, đôi khi còn cùng nhau về nhà, trông thật sự rất đàng hoàng.
…Thậm chí, cảm giác còn hơi thiếu vắng chút gì đó.
Chắc hẳn tên Tsubasa cũng nghĩ vậy. Dạo này hắn ta cứ thích đi làm mấy cái việc tình nguyện của Dũng Giả mãi. Có lẽ tại cái "Cá tính" cứ dồn ứ lại không chịu nổi.
Thôi thì, lại là một buổi chiều thu sau giờ học.
Tôi được thầy Dekkaa gọi lên phòng giáo viên, khi trở lại thì thấy Kimura đang đợi mình.
Phòng học cũng vắng tanh, chỉ còn vài đứa sau ba mươi phút từ lúc kết thúc giờ chủ nhiệm.
Tsuchinome Shinobu đội chiếc khăn trùm đầu đen, đang treo ngược người trên cái móc tự ý đóng trên trần nhà. Ninja đấy à? Khéo léo thật, cô nàng khéo léo kẹp váy vào giữa hai đùi nên không bị hớ hênh.
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
“Yo,” Kimura thấy tôi thì giơ tay chào.
Chắc là chuẩn bị đi sinh hoạt câu lạc bộ, cậu ta mặc nguyên bộ đồng phục bóng chày. Không như câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ bóng chày cơ bản là phải cắt tóc ngắn cũn, nhưng chắc vì hết hè nên được thả lỏng chăng, tóc cậu ta đã dài ra một chút rồi. Hay là tại bị tên Saitou lây cho thói mê gái?
“Quên đồ à?”
Tôi hỏi, Kimura khẽ lắc đầu, rồi với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, nói:
“Tao có chuyện muốn nói… Mày có rảnh không?”
Hôm nay tôi chỉ định về thẳng nhà hoặc ghé qua khu phố mua sắm xem có đồ ăn tối nào rẻ không, nên đáp:
“Được thôi.”
Rồi ngồi xuống ghế của mình. Tôi không biết chuyện gì, nhưng chắc không cần bận tâm đến con Tsuchinome. Đằng nào thì bọn họ cũng chẳng nghe thấy chuyện chúng tôi nói đâu.
Kimura vừa nghiêm túc vừa cau có, cậu ta định đưa tay ra phía trước mặt tôi, về phía ghế của Ryuugamine, rồi lại thôi.
À, đó là ghế của Ma Vương mà. Tôi hiểu cảm giác hơi ngập ngừng đó. Cũng có thể Ryuugamine quay lại và ngồi phịch xuống mà không nhận ra Kimura đang ở đó.
…Không, tôi không hề nghĩ là ghen tị đâu nhé.
Thôi thì, Kimura đành từ bỏ ý định ngồi xuống, cậu ta khoanh tay đứng trước mặt tôi, nhìn xuống. Cái tư thế đó, chính là cái kiểu "Đứng hiên ngang" ấy. Từ ngoài nhìn vào, trông chẳng khác nào đang đòi đánh nhau.
Tôi đợi Kimura mở lời, nhưng cậu ta cứ chần chừ mãi.
Chắc là ngại Tsuchinome sao? – Đâu có lý nào. Đến cả tên này cũng phải biết bọn "Cá tính giả" nhìn chúng tôi như thế nào chứ.
…Thật sự là đang giận à?
Không, tôi nhớ mình đâu có làm gì khiến cậu ta giận. Mà hình như trong giờ học chiều nay, cậu ta có vẻ hơi im lặng thật. Trưa nay chúng tôi không ăn cùng nhau, có khi nào xảy ra chuyện gì lúc đó không?
…………。
Khoan đã, có khi nào… tỏ tình không?
Nếu sau giờ học mà bạn cùng lớp bảo có chuyện muốn nói, thì tình huống đó mặc định là một sự kiện mang chút gì đó ngọt ngào xen lẫn bẽ bàng rồi!
Không không.
Tất nhiên, không đời nào tên này lại tỏ tình với tôi. Nếu thế thì phiền phức chết. Nếu là con gái thì tôi cũng có chút hy vọng, nhưng đây thì không.
Tóm lại là,
Tôi hơi cúi người về phía trước, hạ giọng:
“—Có khi nào là chuyện bị tỏ tình không?”
“Hả?!”
Ồ, cái vẻ ngạc nhiên này. Trúng tim đen rồi sao? Tên phản bội này! Không chỉ Saitou, cả mày nữa sao, Kimura!
Thôi được rồi, với tư cách là bạn bè, tôi sẽ lắng nghe lời khuyên đây.
Tôi giỏi đưa lời khuyên lắm đó.
“…Nhưng liệu tao có giúp được gì không. Tiếc là từ khi sinh ra đến giờ, tao vẫn chưa có bạn gái. Nếu mà hỏi tao phải làm thế nào thì—”
Khoan đã?
Kimura cố tình tìm đến tôi để hỏi ý kiến, thì chắc không phải chuyện tầm thường đâu nhỉ?
Cậu ta biết rõ tôi là thằng FA từ thuở lọt lòng. Hơn nữa, cậu ta còn rành chuyện yêu đương hơn tôi nhiều, vì đã từng có bạn gái rồi mà!
Thế mà lại cố tình hỏi tôi chuyện đó —
Không lẽ nào, Kimura bị mấy "Kẻ đó" tỏ tình sao!?
Nếu là vậy thì chuyện cậu ta tìm tôi hỏi ý kiến cũng không phải không hiểu được.
Không phải khoe khoang, cũng không muốn khoe khoang gì đâu, nhưng tôi cũng có kinh nghiệm giao thiệp với "Cá tính giả" khá lâu rồi. Dù sao thì bạn thuở nhỏ của tôi là một Dũng Giả mà.
…Không, khoan đã.
Chuyện đó không thể nào. Nhìn con Tsuchinome kia kìa. Với bọn họ, chúng tôi chẳng khác gì cột điện hay hòn đá. Yêu đương với loại người như thế ư? Có khi bọn họ thực sự chỉ nhìn thấy cột điện hay hòn đá thôi cũng nên. Những kẻ có thể nhận thức được chúng tôi là chính chúng tôi, thì chỉ có Dũng Giả, và cả Ma Vương nữa—
…………。
…………。
Hả? Không lẽ đúng là chuyện đó…? Không đời nào tên này… lại bị Ryuugamine hay Tsubasa tỏ tình chứ…? Nên mới tìm tôi hỏi ý kiến à…?
Khoan đã.
Sao tôi lại hoảng loạn đến vậy chứ. Tôi và bọn họ có gì đâu? Tsubasa chỉ là bạn thuở nhỏ, còn Ryuugamine thì chỉ là bạn cùng lớp và là cái "Dân làng" tiện lợi bị cô ta lợi dụng, bóc lột làm nguồn tin tức thôi mà.
“…Satou?”
“Hả? À, ừ, xin lỗi…”
Bình tĩnh nào. Chuyện đâu đã chắc.
“Thế nào? Cuối cùng thì chuyện của mày là gì?”
Tôi cố ý dùng giọng điệu đùa cợt một chút.
“Không lẽ, bị "Cá tính giả" tỏ tình rồi hả?”
…………。
…Kimura, sao mày lại im lặng?
Này.
Này, này, này! Thật ư? Có thật là vậy sao!? Mày, rốt cuộc là bị ai—
“Cái quái gì vậy?”
Hả?
“Mày đó… đâu phải chuyện phù phiếm như thế. Vả lại, hỏi cái thằng FA từ khi sinh ra đến giờ, cả cuộc đời chưa có bạn gái như mày thì có ích gì chứ.”
Đừng có chỉ trỏ chứ! Đúng là thế thật nhưng mà đau lòng lắm đó!
…Mà thôi, đúng vậy mà. Không biết đúng cái gì nhưng mà, đúng vậy mà.
Không không. Sao lại an tâm cái gì chứ.
Nếu Kimura có bạn gái thì tôi thành thằng lẻ loi một mình à? Nhỏ mọn thật đấy, tôi!
“Vậy thì, chuyện gì?”
“Chuyện mua đồ ăn ấy mà.”
“Hừm,” Kimura lầm bầm, rồi lại đứng thẳng lưng, khoanh tay.
Đúng là thành viên câu lạc bộ bóng chày có khác, cánh tay trên cơ bắp trông thật khỏe khoắn. Tôi không muốn đánh nhau với cậu ta đâu. Tôi cũng đâu phải đứa giỏi đánh lộn.
“Ryuugamine lại làm gì nữa à?”
Cô ta có tiền sử rồi nên không thể lơ là được. Hồi mùa xuân, cô ta từng mua hết bánh mì ở căng tin để dụ dỗ chúng tôi đến quán cà phê mở cửa của mình, hòng biến chúng tôi thành lũ béo phì.
“Chuyện này không liên quan đến lớp trưởng đâu.”
Kimura khịt mũi.
“Tao muốn hỏi mày về Spekatsu. Sao cái món Spekatsu ở đó lúc nào cũng ít vậy?”
“Spekatsu?”
“Bánh mì kẹp thịt cốt lết đặc biệt ấy. Mày biết mà, đúng không?”
Tôi không biết.
Tôi về cơ bản là người mang cơm hộp đi học, nên không thường xuyên mua đồ ở căng tin cho lắm. Lúc nào cũng đông đến mức không thể đông hơn được nữa. Nếu có mua thì cũng chỉ là nước uống ở máy tự động thôi.
“À, đúng rồi. Mày mang cơm hộp mà. …Vậy thì không biết là phải rồi.”
“Đúng vậy đó.”
Kimura buông tay, rồi tựa lưng vào ghế của Ryuugamine.
「Spekatsu là loại bánh mì kẹp gà chiên xù dày cộp ấy, cậu biết không. Bánh mì được thái lát bốn phân cũng dày cui, rồi họ nhồi chặt rau xà lách vào, phết đẫm sốt mù tạt mayonnaise, phải nói là một món sandwich hảo hạng đấy!」
「Bánh mì kẹp gà rán làm từ bánh mì thái lát bốn phân thì đỉnh thật. Tùy loại thịt, nhưng có khi dày gần chục phân chứ chẳng chơi?」
「Cậu quả là lợi hại! Nghe nói lát bốn phân mà phán ngay ra độ dày, đúng là ông vua hộp cơm mà.」
Thôi đi mà, đừng nói kiểu đó. Ngại chết đi được.
「Thế cái Spekatsu đó, giá cũng chỉ ba trăm năm mươi yên thôi, tính ra với cái độ bự đó thì lời chán. Nhưng mà này… giới hạn năm cái thì có mà điên à? Năm cái đấy! Năm cái! Ít thế thì mua làm sao được. Nếu có mấy anh tiền bối ở đấy thì lại phải nhường nữa chứ.」
「Sao lại phải nhường?」
「Mấy đứa trong câu lạc bộ thể thao thì nó thế đấy. Không thể cãi lời tiền bối được.」
Kimura tặc lưỡi một tiếng.
À, ra vậy.
Mấy câu lạc bộ thể thao đúng là phức tạp chuyện quan hệ xã hội thật. Đối với một đứa như tôi, chỉ có đi học rồi về nhà thì thế giới đó thật khó hiểu.
「Thế rồi sao? Cậu muốn tôi làm món đó cho à?」
「Hả?! Không, không phải!」
Kimura lắc đầu cười. Sao mặt cậu ta hơi đỏ lên thế nhỉ?
「Này, cậu trả lời gì lạ thế. Đâu có ai nhờ bạn bè con trai mình làm cơm bao giờ chứ… Không phải vậy, mà cậu là lớp phó đúng không?」
Dù không muốn nhưng đúng là thế. Thực ra thì nhiệm vụ của tôi giống như được thầy cô giao phó để lo lắng, hỗ trợ cho Ryuugamine và những Cá tính giả khác thôi.
「Thế nên, tôi mới nghĩ là cậu có thể đưa cái này lên ủy ban học sinh để bàn bạc được không?」
「Nghĩa là tăng số lượng Spekatsu bán ra hả?」
「Đúng vậy!」
Kimura nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt như thể đã đạt được tâm nguyện.
Nóng tính thật.
「À thì… nếu chỉ là đề xuất thôi thì cũng không phải là không thể…」
「Thật hả?!」
Nụ cười của Kimura rạng rỡ hẳn lên.
「Nhưng mà, đừng có đặt nhiều hy vọng quá nhé? Việc mua bán là do bên nhà cung cấp làm mà, nên nhà trường chắc cũng chỉ có thể đưa ra yêu cầu thôi.」
「Thế cũng được! Hơn là không làm gì. Bác phụ trách mua hàng thì chẳng giải quyết được gì đâu. Nhờ cậu đấy, Lớp phó. Cứ thế này thì tôi chết đói mất!」
Kimura vỗ vai tôi. Rồi vừa nói mấy lời sáo rỗng như "đúng là phải có bạn bè", vừa bước ra khỏi phòng học.
Thật là hết nói nổi.
Mà nói gì thì nói, thằng đó ăn bao nhiêu mới đủ chứ. Miệng thì kêu chết đói, nhưng ngoài Spekatsu ra, lúc nào nó cũng ăn rất nhiều bánh mì mà.
「…Cái đó…」
Ối! Hết hồn!
Gì thế!? Chuyện gì vậy!? Chẳng có ai ở đây cả!
「…Cái đó, ở đây…」
À, trên đó à.
Tôi mới sực nhớ ra là có Tsuchinome ở trên đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Gì thế?
Mồ hôi nhễ nhại. Khuôn mặt ló ra từ giữa chiếc khăn trùm đầu cũng đỏ bừng.
…Chúng ta không nói chuyện bậy bạ gì đâu nhỉ?
「…Hạ, hạ em xuống…!」
「Hả?」
Nhìn kỹ thì, chân cô ấy bị mắc vào một cái móc trên trần nhà một cách kỳ cục. Vậy là sao? Tsuchinome không phải đang tu luyện gì cả, mà chỉ là không tự xuống được thôi ư?
[IMAGE: ../image/p025.jpg]
Nếu vậy, đáng lẽ phải kêu cứu sớm hơn chứ.
Tôi đi đến dưới chỗ Tsuchinome, kê bốn cái bàn thành một nền, rồi đặt thêm một cái bàn nữa lên trên như một cái bục. Làm thế này chắc là với tới được.
Tôi cởi giày đi trong nhà ra và leo lên bàn.
Ừm… thế này mà tay vẫn không với tới trần nhà được à. Vậy thì, chỉ có cách là tôi bế Tsuchinome lên, để cô ấy tự rút chân ra thôi.
Mà như thế thì, tư thế có hơi kỳ cục không nhỉ? Mặt tôi sẽ ở ngay… ừm, chắc là vậy đó.
「…Chế, chết mất…」
Đừng có chết!
Thôi bỏ đi. Không phải lúc để nghĩ vẩn vơ. Đây là cứu người mà. Nếu hôn cũng là hô hấp nhân tạo thì coi như không tính gì sất, y chang vậy!
「Này, Tsuchinome! Tôi sẽ bế cậu lên, đừng có giãy giụa nhé!」
Tôi đứng sau lưng Tsuchinome, khụy gối xuống và vòng tay qua. Thế này thì không phải úp mặt vào mông Tsuchinome rồi! Đúng là thông minh mà!
Nhấc lên!
À, trong lòng tôi còn chưa kịp hô khẩu hiệu nữa. Nhẹ thật. Ryuugamine cũng khá nhẹ, dạo này con gái đứa nào cũng thế này sao?
Ơ? Chân… không ra được!
Chắc là gót chân bị mắc vào? Không, nhưng mà phải cố gỡ ra thôi. Nhanh lên không thì máu sẽ dồn lên đầu Tsuchinome mất—Á!
Ra rồi! Phù. Tưởng chừng như thế nào—
「…Anh đang làm gì vậy, Master?」
Á!
Giật mình quá nên tôi lỡ tay nới lỏng lực. Đương nhiên, Tsuchinome trượt khỏi vòng tay tôi. Tôi vội vàng nắm lấy nhưng đã quá muộn. "Cộp" một tiếng thật lớn, Tsuchinome đập đầu vào bàn, còn tôi thì cùng lúc rơi xuống sàn.
「M, Master có sao không ạ?!」
Chỉ có một người gọi tôi như thế. Đó là Yaguruma Kokoro, Cá tính giả thuộc nhóm Robot. Dù được gọi là Master nhưng tôi không cảm thấy được tôn trọng mấy. Không có cảm giác gì đặc biệt cả.
À thì, có vẻ tôi cũng được quan tâm lắm. Một dân làng như tôi mà được cô bé này lo lắng như vậy, lại còn gần như lúc nào cũng nhận ra tôi.
Ui da.
Gì thế này? Sao bụi bẩn nhiều thế nhỉ?
「Ơ, Tsuchinome đâu rồi?」
「À, Ninja-chan thì dùng quả bom khói *bùm* một cái rồi lén lút chuồn khỏi phòng học rồi ạ?」
Thế ra cái mùi khói này là do vậy.
Nhưng mà, nếu Yaguruma đã nhìn thấy rõ ràng thì màn khói có nghĩa lý gì chứ.
「Mà Master cũng giỏi giang thật đấy ạ. Lần này là Ninja-chan nữa à? Sao anh vẫn sống được vậy?」
Yaguruma chìa tay ra cho tôi, khi tôi vẫn còn đang ngồi bệt dưới sàn.
「Cậu nói gì thế. Chân Tsuchinome bị mắc vào cái móc đó không rút ra được nên tôi chỉ giúp thôi. Sao có thể để mặc cô ấy được chứ?」
Tôi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô bạn cùng lớp và đứng dậy.
Yaguruma trước đây có lẽ sẽ khó chịu và cho rằng hành động đó không giống một robot, nhưng giờ đây, khi cô bé đặt mục tiêu trở thành một robot giống con người hơn, có vẻ như cô bé còn tự hào về điều đó.
「Vậy là, lợi dụng việc không bị nhận ra—quấy rối tình dục ạ!」
「Làm gì có!」
「Chỉ đùa thôi mà~」
Cô bé *à ha ha* cười.
Thiệt tình. Đã giống con người đến mức này rồi sao. …Đó đúng là một xu hướng tốt.
「…Đừng có nói với Ryuugamine đấy nhé?」
「Nói chuyện gì ạ?」
Con bé này… thè lưỡi ra rồi nghiêng đầu, cố tình quá mức!
Ơ?
Sao tự nhiên tôi lại bảo con bé này giữ bí mật nhỉ? Tôi có làm gì sai đâu, Ryuugamine chắc chắn sẽ khen tôi giỏi lắm chứ.
「A ha ha~ Không sao đâu ạ. Master và Ninja-chan ôm nhau trong bộ dạng kỳ cục như thế, mạch âm thanh có bị đoản mạch em cũng không nói đâu ạ.」
「…Thật chứ?」
「Robot, không-biết-nói-dối đâu ạ!」
Xạo quá đi!
…Haizz.
Mà sao con bé này lại học được mấy cái kiểu giơ ngón cái cái rụp như thế nhỉ? Học ở đâu ra vậy không biết?
☆
「Nếu không có Spekatsu thì ăn bánh rusk là được mà, phải không ạ?」
Vài ngày sau, khi nghe tôi kể chuyện, Ryuugamine Ouko hơi nghiêng đầu một chút và nói như vậy.
Cô là công chúa Pháp nào đó à, cô bé kia.
À, mà thôi, có lẽ cô cũng là một vị vua. Dù là vua nhưng lại là Ma Vương âm mưu tiêu diệt nhân loại.
Nhân tiện, địa điểm là sân trong của khu nhà học cũ quen thuộc.
Đây là nơi Ryuugamine yêu thích, thỉnh thoảng, khi có hứng, tôi lại ăn trưa ở đây. Tôi và Ryuugamine không hề có hẹn trước, cứ thế mà gặp, lúc có lúc không.
Cơm hộp của tôi hôm nay có món thịt thăn tẩm bột chiên xù còn thừa từ bữa tối qua, ngâm sốt, ăn kèm với salad bắp cải tự làm. Còn Ryuugamine thì mang bánh mì baguette kẹp thịt nguội, nhìn sang chảnh ghê. Trông kiểu gì cũng không phải là đồ mua sẵn.
Hình như dạo này cô ấy không đi mua nữa. Hỏi ra thì cô ấy bảo là “có nhiều chướng ngại vật quá, khó mà di chuyển được”. Không nói “đông người quá” mà lại nói vậy thì đúng là cái kiểu suy nghĩ của một “Cá tính giả”.
À mà… có vẻ như con nhỏ Yaguruma đã giữ lời hứa rồi. Nếu con bé lớp trưởng này mà biết tôi có hành vi quấy rối tình dục nữ sinh trong lớp, thì đời nào nó lại nói chuyện bình thường với tôi như thế này chứ.
“Không có bánh mì thì ăn bánh ngọt sao mà no được? Kimura là dân thể thao mà. Chắc phải là món gì đó dễ no bụng và có năng lượng thì mới được. À, với lại cả giá tiền nữa chứ.”
“Bánh quy phết đường ăn ngon mà.”
Ryuugamine hơi bĩu môi, vẻ không hài lòng lắm.
Ưm.
Cứ thế này thì đúng là đáng yêu thật. Đáng yêu đến mức mấy idol kia cũng phải trần truồng chạy mất dép. À mà… nếu có idol nào trần truồng chạy thật thì chắc tôi cũng nhìn họ trước đã.
Dù sao thì, kể từ hôm đó tôi đã có dịp được tận mắt nhìn thấy chiếc *SupeKatsu* thật, nó là một chiếc bánh mì kẹp dày cộp như một cuốn từ điển vậy. Lần đầu tiên tôi thấy một chiếc bánh mì kẹp dày đến mười lăm phân.
Thế thì làm sao mà một miếng có thể ăn được cả bánh, cả thịt, cả rau cùng lúc chứ? Nếu không thì bánh mì kẹp còn gì là ý nghĩa nữa.
Thế nhưng, giá ba trăm rưỡi yên cho chiếc bánh đó thì đúng là rẻ thật. Chắc chắn là ăn vào no căng bụng. Ngay cả tôi cũng thấy hơi lo không biết mình có ăn hết nổi không.
“Tóm lại là, nhà trường muốn nói chuyện để tăng số lượng bán ra của nó… Cậu nghĩ sao, Ryuugamine?”
Tôi là lớp phó, và nhiệm vụ của tôi chỉ là hỗ trợ cho Ryuugamine, lớp trưởng. Thế nên, nếu muốn đưa ra đề xuất gì đó, tôi phải được sự cho phép của Ryuugamine – nhưng…
“Không được đâu ạ.”
Đồ lạnh lùng!
“Nếu chúng ta muốn đưa ra bất cứ đề xuất nào trong Ủy ban Khối, thì đó phải là ý kiến chung của cả lớp. Nếu cả lớp chúng ta đồng lòng muốn tăng số lượng *SupeKatsu* bán ra thì tôi không ý kiến gì, nhưng rõ ràng không phải thế. Công tư lẫn lộn như vậy là không tốt đâu, Sa— Murabito A-san.”
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Lại còn bị mắng nữa chứ!
Cái thằng Kimura chết tiệt… Sao lại để tôi bị mắng thế này!
Thôi được rồi, dù sao thì lần này Ryuugamine nói đúng. Tôi đã dễ dãi nhận lời giúp, nhưng quả thật nếu cứ thế này thì chỉ những người thân cận với ban cán sự lớp mới được lợi. Như vậy là không công bằng.
“Phải rồi… Tôi sai rồi.”
“Không sao đâu ạ, miễn là cậu hiểu được thì thôi.”
Ryuugamine mỉm cười thật tươi.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Ưm ưm. Nụ cười này ở cự ly gần thế này thì thật là nguy hiểm mà. Dù biết cô ấy chỉ coi chúng tôi như những cây cột điện, và còn biết cô ấy là một "Ma Vương", vậy mà nhiệt độ cơ thể vẫn cứ tăng lên.
Dù vậy thì…
“Haiz… Nếu biết là không được, chắc thằng Kimura lại làm ầm lên cho xem. Nào là ‘Mày định bỏ đói tao chết hả!’ hay gì đó.”
“Người đó phóng đại quá rồi đấy ạ.”
Cô ấy dùng chiếc khăn tay viền ren lau miệng. Lúc nào cũng nói chuyện cứ như thể người ta là người xa lạ vậy.
Dù đó là đặc tính của “Cá tính giả”, nhưng mấy đứa đó cũng thật đáng thương. Mà tôi cũng chả hơn gì, vẫn bị gọi là “Murabito A” chứ có được gọi tên thật đâu.
“Cậu sao thế?”
“Không có gì đâu—”
Tôi đóng nắp hộp cơm rồi cho vào túi. Dù sao thì lát nữa cũng phải rửa. Dù giờ không còn là mùa mà đồ ăn dễ bốc mùi sau giờ học, nhưng vết bẩn thì tốt nhất nên rửa sạch càng sớm càng tốt.
Cũng vì lẽ đó mà mấy loại bánh mì hay cơm hộp tiện lợi mua ở cửa hàng tiện lợi ăn xong là vứt thì dễ dàng biết bao. Mắc tiền thật đấy.
“Nhưng mà, cho dù có đề xuất hay không thì, có người muốn mua mà lại không mua được, rốt cuộc là do cung cầu mất cân đối. Chắc là có nhiều lý do lắm.”
“Ừm… Nếu còn thừa thì phải bỏ đi, mà như thế thì sẽ bị lỗ. Thế nên, em nghĩ việc định giá thấp là chuyện không thể tránh khỏi đâu ạ.”
“Ừ, đúng là vậy thật.”
Nói tăng số lượng thì dễ, nhưng khi đồ bán không hết thì mấy kẻ nói lời đó đâu có chịu trách nhiệm. Người chịu rủi ro là cửa hàng mà.
“Hơn nữa, nghe cậu nói thì chiếc *SupeKatsu* đó có vẻ là hàng khuyến mãi thì phải.”
“Ý cậu là sao?”
“Tức là,” Ryuugamine giơ ngón tay lên, “không tính đến lợi nhuận, nói thẳng ra là không nghĩ đến việc kiếm lời, đúng nghĩa là một dịch vụ. Em cũng từng nhìn thấy tận mắt rồi, với lượng thịt và rau đó mà giá ba trăm rưỡi yên thì may lắm là hòa vốn, có khi còn lỗ nữa là đằng khác.”
“Cậu hiểu rõ gớm nhỉ.”
“À, thì gia đình em cũng có kinh doanh cả siêu thị nữa mà.”
Đúng rồi!
Ryuugamine là con gái của một vị giám đốc làm ăn lớn, từ siêu thị cho đến quán cà phê hầu gái.
Đúng là một tiểu thư khuê các và một “Ma Vương” chính hiệu, nên kiểu gì cũng cảm thấy rằng “Cá tính” “Ma Vương” này có vẻ cũng có liên quan đến gia thế nữa.
Ngược lại, gia thế của Dũng Giả lại là một thường dân bình thường, thì nói sao nhỉ, đúng là một kiểu “truyền thống” rồi. Phải chăng Dũng Giả là người phải tự vươn lên— à không, là người phải lên cấp thì mới đúng chứ.
“Chiếc *SupeKatsu* mua sẵn ấy, nói theo cách tiêu cực thì, em nghĩ nó là một sản phẩm để thu hút khách hàng. Mà, cửa hàng đông đúc đến mức đó thì em nghĩ cũng không cần thiết đâu, nhưng dù sao thì những người không mua được *SupeKatsu* thì sẽ mua các loại bánh khác đúng không?”
Đúng thật. Hơn nữa, những người không mua được thì có vẻ còn mua bù thêm mấy thứ khác. Kimura đã nói thế. Nghĩ vậy thì đây đúng là một chiêu kinh doanh khôn ngoan.
“Nhưng mà, quả thật là, em cũng thấy có vẻ học sinh quá đông và bánh mì không đủ để bán ấy ạ. Nhìn cảnh đông đúc đó là biết. Dạo gần đây em cũng không mua nữa.”
“Đúng rồi,” tôi nói, rồi chợt giật mình.
Cái dòng này… nguy hiểm rồi đây!
Đối với “Cá tính giả”, chúng tôi là những “dân làng” chỉ là đám quần chúng bình thường, nhưng không phải vì thế mà chúng tôi vô dụng đâu.
Cậu cũng biết trong game rồi đấy, thông tin mà các “dân làng” đưa ra là điều không thể thiếu để diễn biến câu chuyện tiếp tục. Hầu hết là thông tin vô bổ, nhưng đôi khi có xen lẫn những gợi ý quan trọng để vượt qua màn chơi. Và điều đặc biệt là, “dân làng” thường vô tình nói ra những điều đó mà không hề nhận ra sự quan trọng của chúng.
Chính vì thế mà tôi mới được Ryuugamine và các “Cá tính giả” khác để ý đến một cách bất ngờ… Nhưng cũng chính vì thế mà tôi phải cẩn thận, không khéo lại tiếp tay cho Ryuugamine— cho “Ma Vương”, thực hiện “Kế hoạch tiêu diệt nhân loại” của cô ấy mất.
Đã bao nhiêu lần tôi phải chịu sự trừng phạt của Dũng Giả vì những tội danh trời ơi đất hỡi rồi! Nào là bị đấm vào vai, bị dẫm lên lưng, bị bắt nấu cơm!
Chỗ này phải dằn mặt cô ấy ngay lập tức!
“Ryuugamine! Cậu lại định mở căng tin học sinh như lần trước nữa à!? Không có bánh mì thì ăn bánh ngọt, nếu không có thì sẽ chuẩn bị sẵn cho mà ăn— cái đó là không được đâu đấy!”
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
Tôi chỉ thẳng ngón tay vào cô ấy. Nhưng mà—
Ơ? Có khi nào, mình lỡ lời rồi không? Hay là chính câu nói vừa rồi của mình lại khiến cô ấy nảy ra kế hoạch mới thì sao… Tự nhiên lại đưa ra ví dụ cụ thể, mình đang làm cái quái gì thế này!
Thôi rồi. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
À mà, thực ra điều đáng sợ thật sự không phải là kế hoạch của Ryuugamine, mà là cái sự náo động mà Tsubasa gây ra để ngăn chặn nó cơ. Dù sao thì, cái thằng Dũng Giả đó có một cái tính cách kỳ lạ là hợp lý hóa mọi chuyện: nếu một người hy sinh mà một trăm người được cứu thì cũng đành chịu. Nó không có những ước mơ viển vông kiểu cứu tất cả mọi người… Nóng tính nhưng lại có những lúc lạnh lùng một cách kỳ quặc.
“Không có đâu ạ, Sa— Murabito A-san.”
Thế nhưng, Ryuugamine lại nheo mắt, khúc khích cười thầm trước những nỗi lo đó của tôi.
"Ta sẽ không đời nào lại triển khai cái Kế hoạch tiêu diệt nhân loại đã từng thất bại kia đâu. Nhìn thế này thôi chứ, ta đây là một Ma Vương không bao giờ ngoảnh lại quá khứ đấy!"
Nói rồi, cô ấy có vẻ đầy tự hào, ưỡn nhẹ ngực.
Ưm… Thật thế không nhỉ?
Cái cảnh tượng địa ngục như trò phạt trên TV ấy, khi Dũng Giả ném hộp cá thối nặng mùi nhất thế giới vào chúng tôi – những kẻ đang chìm đắm trong cảm giác no nê hạnh phúc mà không hề hay biết rằng đó là cái bẫy biến Ma Vương thành kẻ béo phì – thì tôi xin vĩnh viễn không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Tôi tin cô đấy, Ryuugamine Ouko!
"…Mà này,"
Vị Ma Vương của chúng tôi khẽ hắng giọng, chỉnh lại dáng vẻ, rồi hơi cúi mặt xuống, đưa ánh mắt ướt át đầy ẩn ý nhìn tôi từ khóe mắt.
Ối, rợn cả người.
"Anh không có gì để biện minh cho tôi nghe sao?"
Tim tôi đập thình thịch.
"B-biện minh ư?"
Mình đã làm gì cơ chứ…? K-không, không có. Hoàn toàn không có gì để biện minh cả – đáng lẽ là thế.
"Tôi nghe rồi nhé. R-rằng Murabito A-san đã… đã s-s-sàm sỡ cô Tsuchinome trong phòng học không một bóng người!"
Ryuugamine lại khẽ hắng giọng một lần nữa.
"...Ấy là… là cái chuyện… anh đã mạnh tay lộn ngược cô Tsuchinome… rồi… rồi dí mặt vào… vào ngửi mùi nữa!"
Có ngửi đâu! Tôi là loại biến thái gì thế hả!
Ryuugamine này, cô cũng đang đỏ bừng mặt đấy, đừng có cố nói ra câu đó làm gì!
Mày đó, Yaguruma!
[IMAGE: ../image/p039.jpg]
Chẳng lẽ con bé còn nói cho cả Tsubasa biết sao! …Không, nếu nó biết thì tôi đã bị nó đấm cho một trận rồi chứ.
"Đổi lại việc giúp đỡ, anh lại đòi hỏi thân thể người ta! Cái loại chuyện đó, không được phép đâu đấy!"
Cô ấy vừa nói vừa nắm chặt tay, đôi mắt ầng ậc nước.
"Bị vu khống!"
Tôi dứt khoát đáp. Sự thật là thế mà. Đôi mắt Ryuugamine tròn xoe vì ngạc nhiên.
"Không biết Yaguruma đã nói gì, nhưng mà cô Tsuchinome bị kẹt chân vào cái móc cô ấy dùng để treo mình lên trần nhà, máu dồn lên đầu sắp nguy hiểm tới nơi, tôi chỉ giúp cô ấy thôi!"
"T-Thế thì tại sao, tại sao anh lại bắt Kokoro-chan giữ mồm giữ miệng chứ!? Không phải là vì anh có ý đồ gì đó xấu xa sao!?"
"Không phải mà! Tôi chỉ nghĩ kiểu gì con bé cũng sẽ thêm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm phần thú vị thôi! Y như rằng, nó đã bốc phét đủ thứ rồi kìa! Tôi không hề sàm sỡ gì hết! Ryuugamine! Đây có phải là ánh mắt của một kẻ nói dối không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ryuugamine.
Sao thế?
Tôi cảm thấy má Ryuugamine hơi ửng đỏ.
À. Cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi.
"V-vâng, tôi hiểu rồi."
Ryuugamine liên tục hắng giọng, rồi không hiểu sao lại quay mặt đi khỏi tôi.
"Đúng là trông anh không nói dối thật. À, mà phải rồi, ngay từ đầu thì Murabito luôn nói thật khi chúng tôi hỏi đúng không nhỉ…"
"Ừ, đúng vậy đó."
Mà, vì tôi không bị một sức mạnh vô hình nào đó ép buộc phải nói, nên những gì không muốn nói thì tôi có thể không nói. Mặc dù sau đó sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Vậy thì tôi tin anh. Mà nói đúng ra, tôi đã tin ngay từ đầu rồi mà? S-Murabito A-san làm sao có thể làm những chuyện vô liêm sỉ như thế được cơ chứ."
Nói dối! Rõ ràng là cô đã nghi ngờ ghê gớm lắm còn gì!
Nhưng thôi, cứ coi như là đúng vậy đi.
"...Nếu là tôi, thì đó sẽ không phải là quấy rối nhỉ?"
"Hả?"
"V-Vì tôi ở vị trí cao hơn mà. Quấy rối là hành vi lợi dụng địa vị để cưỡng ép người khác làm điều gì đó, mà S-Murabito A-san là Phó Lớp trưởng, nên anh cũng không có ưu thế gì hơn tôi cả."
Đúng là thế thật… Nhưng mà, ý cô ấy là gì?
"…………"
"…………"
"…………"
"...K-Không có gì hết! Xin hãy quên đi!"
Ryuugamine đứng phắt dậy, chạy đi nhanh như thỏ thoát, phóng vụt ra khỏi sân trong bí mật.
Ừm…
Thật ra, cuộc trò chuyện vừa rồi là cái gì thế nhỉ. Chẳng hiểu gì sất.
...Mình cũng nên về lớp thôi.
☆
"Xin lỗi, không được rồi."
Tôi nói với Kimura, cậu ấy liền tiếc nuối "Vậy à," rồi rên khẽ "Ưm..."
Thế nhưng, khi tôi kể Ryuugamine đã từ chối với lý do gì, thì Kimura:
"Ra vậy! Thế thì, mình đi thu thập chữ ký vậy. Nếu rủ mấy thằng bên câu lạc bộ thể thao thì chắc cũng gom được kha khá đấy. Món đó hiếm mà. Được rồi. Trước hết cứ thử rủ mấy thằng bên câu lạc bộ bóng chày xem!"
Và cậu ấy hăng hái hẳn lên.
Sau đó, về phần tôi, thì tôi cũng tương đối chú ý đến động tĩnh của Ryuugamine.
Là để xem cô ấy có nảy ra kế hoạch tiêu diệt nhân loại nào từ cuộc trò chuyện với tôi hay không. Những thứ liên quan đến đồ ăn cứ có cảm giác dễ dẫn đến diệt vong nhân loại.
Trong khoảng ba ngày, tôi liên tục dùng dịch vụ mua hàng để quan sát xem có gì lạ không, và cũng cố gắng ghé qua cái sân trong đó nhiều nhất có thể.
Thế nhưng, Ma Vương không có biểu hiện gì bất thường.
Cô ấy chỉ đến sân trong muộn hơn mọi khi một chút, còn lại thì vẫn đến trường đều đặn, và không nhắc gì đến chuyện "Speca" nữa.
Chắc là lần này cô ấy không nghĩ ra được gì đặc biệt. Nghĩa là câu chuyện của tôi đã không kích thích được phần Ma Vương trong Ryuugamine.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại.
Có lẽ vì sắp đến Giáng Sinh trong vòng một tháng nữa, mà tôi cảm thấy không khí lãng mạn đã bắt đầu lan tỏa trong trường.
Ban đầu đây hẳn là một sự kiện tôn giáo, nhưng giờ thì đã hoàn toàn biến thành một sự kiện tình yêu đôi lứa.
Nghĩa là, đây là một mùa khó khăn cho những người không có người yêu, và có lẽ đã đến lúc phải hành động để kịp có đôi trước Giáng Sinh.
Còn tôi thì… Chẳng nghĩ ngợi gì đặc biệt.
Chắc chắn sẽ lại như mọi khi thôi.
Tôi sẽ làm bánh Giáng Sinh, rồi Tsubasa sẽ đến cướp lấy nó, đúng như một Dũng Giả.
Năm nào cũng có sự kiện như thế. Nó thì gọi đó là "Quest", nhưng lại tỉ mỉ đến mức bắt tôi phải cho bánh vào một cái hộp mô phỏng hòm kho báu.
"──Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa đã giành được vật phẩm quý hiếm, bánh Giáng Sinh tự làm!"
Nó cứ làm thế rồi năm nào cũng vui vẻ.
Thôi thì, dù sao tôi cũng làm thôi. Hai phần ba chi phí nguyên liệu là bên nhà Tsubasa chi mà.
…………
…Ryuugamine sẽ làm gì nhỉ?
Giáng Sinh của những "Cá tính giả" ngoài Tsubasa, tôi thật sự không thể hình dung nổi.
Ngay từ đầu, liệu bọn họ có hứng thú với những sự kiện tình yêu không nhỉ? Với cái kiểu "ít nói chuyện" như bọn họ, thì dường như chuyện tình yêu cũng là một thứ gì đó khá "hiếm" vậy.
…Liệu có ai trong số họ có người mình thích không nhỉ?
À, không.
Tôi không nói riêng về Ryuugamine, mà là nói chung về cả những người khác nữa.
Tuy nhiên, đối với bọn họ thì chúng tôi – những "Dân làng" giống như khúc gỗ cục đá – chắc chắn là không thuộc đối tượng rồi, vậy thì chỉ còn lại những "Cá tính giả" với nhau. Nhưng mà số lượng lại ít, mà hình như họ cũng chẳng hứng thú với nhau là mấy.
Thôi, đây là chuyện không liên quan đến tôi – ước gì mình có thể nói vậy, nhưng mà nghĩ đến việc từ khi vào cấp ba đến giờ, tôi đã bị cuốn vào đủ thứ chuyện như thế này liên tục, thì tôi có cảm giác là sẽ không yên đâu.
☆
"Mày biết không, Satou, Kimura?"
Không còn bị Ryuugamine giám sát nữa. Hôm đó, như mọi ngày, tôi đang dùng bữa trưa với Saitou và Kimura trong lớp, vừa nhâm nhi hộp nước ép giấy, thì Saitou đột nhiên nói ra một câu lạ lùng, trong khi trước đó chúng tôi còn đang bàn tán về một danh hài nổi tiếng nào đó.
Tên này cùng trường cấp hai với Ryuugamine, biết khá nhiều thông tin về các "Cá tính giả". Gần đây còn tập tành viết kịch bản. Hơn nữa, nó là đứa duy nhất trong bọn tôi có bạn gái.
Mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, thật là đáng ghen tị mà.
"Này, biết chuyện gì không?"
"Không."
Tôi cụt lủn đáp. Đột nhiên bị hỏi câu kiểu này mà không có tiền đề "chuyện gì" thì biết trả lời sao ngoài "không biết"?
"Lại giấu giấu giếm giếm, Saitou!"
Kimura cười khúc khích. Chuyện thường ngày ở huyện nên chúng tôi cũng quen rồi.
"Thế, chuyện gì?"
Saitou ngả người về phía bàn học ghép lại, lần lượt nhìn tôi và Kimura.
"Gần đây, cậu không thấy trường mình có nhiều cặp đôi hơn sao?"
Tôi và Kimura chau mày.
"...Khoe mẽ đấy à?"
"Khoe thì không nghe đâu đấy!"
Chúng tôi đồng thanh nói, Saitou vội vàng lắc đầu.
"Không phải! Đâu có phải vậy. Mà, tất nhiên bọn tớ vẫn đang tốt đẹp mà."
Thế này còn không phải khoe thì là gì?!
"Thôi, chuyện của tớ không quan trọng. Ý tớ là chuyện của các học sinh khác cơ. Sao? Các cậu có cảm thấy thế không?"
Thấy sao nhỉ? Tôi không thấy có vẻ gì là tăng lên cả. Trong lớp mình, chẳng phải chỉ có mỗi Saitou là có đôi sao? Mà, tôi cũng không rõ lắm.
"Không."
Kimura khẳng định chắc nịch.
Đồng tình.
Nếu nói là có cảm nhận được hay không, thì tôi cũng không.
Khi tôi gật đầu, Saitou hơi bực mình.
"Đúng là tăng lên mà! Cứ thử nhìn ở trạm xe buýt hay cổng trường xem? Có khá nhiều cặp nam nữ đi về cùng nhau đấy!"
Tôi khẽ thở dài.
"Cho dù có thật đi nữa thì sao? Chúng ta là học sinh cấp ba mà? Có bạn trai hay bạn gái thì hoàn toàn bình thường, đúng không?"
Mặc dù thằng đang nói đây thì vẫn chưa có ai!
Kimura hút sữa trong hộp mạnh đến mức hộp gần như bị bóp méo. Mà nói thêm, loại sữa đó là từ những con bò mà Ryuugamine nuôi trong sân trường, được bán với giá cực rẻ. Tất nhiên là không phải sữa vắt trực tiếp mà đã được tiệt trùng và đóng hộp cẩn thận ở một nơi khác.
"...Là vì Giáng Sinh sắp đến đấy chứ?"
"Chụp!" Kimura nhả ống hút và nói.
"Đúng rồi."
Tôi gật đầu.
"Saitou, cho dù cậu nói đúng thì nguyên nhân cũng chỉ là vậy thôi. Dù sao thì Giáng Sinh và Valentine luôn là những sự kiện khắc nghiệt đối với hội độc thân mà."
"Cũng có thể là vậy, nhưng mà, không chỉ riêng nữ sinh lớp mình đâu, cậu không thấy dạo này các cô gái có vẻ vui vẻ lạ thường sao?"
"Thế à? Tớ thấy vẫn bình thường── vẫn như mọi khi mà."
Ryuugamine, Tsukaya, Yaguruma, kể cả Ishiwami cũng vậy, những nét "Cá tính" khó hiểu của họ vẫn y nguyên như mọi khi. Bất thường một cách bình thường.
"Đó là chuyện của mấy cô nàng "Cá tính giả" thôi mà, Satou thân thiết với mỗi mấy cô nàng "Cá tính giả" thôi nhỉ."
"Cái gì mà 'mỗi', cái gì mà 'mỗi' chứ!"
Tuy là sự thật.
Nhưng đó đâu phải chuyện chỉ mới từ khi lên cấp ba.
Chính vì Dũng Giả luôn kè kè bên cạnh nên tôi rất khó thân thiết với các nữ sinh bình thường. Con nhỏ Tsubasa đó, cứ cái gì cũng "nhiệm vụ" này nọ, lúc nào cũng xen vào.
Mãi đến khi lên cấp ba, cuối cùng cũng được học khác lớp, tôi cứ nghĩ thế là mình sẽ có một tuổi thanh xuân bình thường, ai dè giờ lại phải làm trợ lý cho Ma Vương── thật là hết nói nổi.
"Cái này Aya-chan kể cho tớ nghe──"
Hừ.
Aya-chan à. Suzuki Aya là tên bạn gái của Saitou.
"Chuyện gì?"
Ối. Lỡ nở nụ cười rồi sao?
"Không. Chẳng qua là tôi cũng muốn được gọi tên bạn gái bằng tên gọi thân mật thế kia thôi mà."
"Cậu nói gì vậy. Satou cậu cũng gọi tên mà."
"Gọi ai?"
"...Hikarigaoka-sama."
"Tsubasa chứ ai!"
Chết tiệt. Nếu tôi gọi to quá, con nhỏ đó có khi lại xuất hiện thật đấy.
"...Đúng là tôi gọi nó bằng tên thật, nhưng đó là vì bọn tôi là bạn thanh mai trúc mã, khác lý do với cậu chứ? Đâu phải cứ gọi được là được đâu."
"Rồi rồi, thôi mấy chuyện đó đi."
Kimura ngắt lời, giọng có vẻ hơi khó chịu.
"Không nhanh là hết giờ nghỉ trưa đấy? ──Vậy thì sao? Suzuki nói gì?"
"À, ừm."
Saitou hắng giọng nhỏ một tiếng, như để lấy lại tinh thần.
"Hình như có một thứ đang rất thịnh hành."
Lại bỏ mất chủ ngữ rồi, Saitou. Cứ thế này thì tham gia cuộc thi viết kịch bản kiểu gì đây?
"Thứ gì?"
Saitou ngừng một lát, rồi nói:
"Kiểu như... bùa chú ấy?"
Câu trả lời không mấy bất ngờ.
"Con gái thích bùa chú từ xưa đến giờ rồi mà, đúng không?"
Tôi gật đầu đồng tình với lời Kimura.
Saitou cũng "ừm" một tiếng thừa nhận. Rồi nó tiếp tục:
"Đúng là vậy. Hơn nữa, bản thân bùa chú này cũng là loại thường thấy, nhưng mà, nghe nói nó thực sự có hiệu nghiệm và cái tính 'may rủi' của nó đã tạo nên tiếng vang, giờ thì khá nhiều nữ sinh đang mê mẩn đấy."
Tính may rủi? Nghe có vẻ chẳng liên quan mấy đến tình yêu.
...............
Tự nhiên có dự cảm chẳng lành.
"Đó là loại bùa chú gì thế?"
Tôi hơi chồm người về phía trước.
Mặc dù nghĩ rằng cứ cái gì cũng quy kết cho Ma Vương thì hơi quá, nhưng thực tế, khi có chuyện kỳ lạ xảy ra thì Ryuugamine thường xuyên có liên quan.
Tuy nhiên.
Không phải là tôi định ngăn cản.
Về cơ bản, tôi không thể cản trở việc họ bộc lộ "Cá tính" của mình. Vậy thì tại sao tôi lại cứ nhúng tay vào? Là vì đằng nào cũng bị cuốn vào, thì tôi muốn giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất. Những người ở gần nhất sẽ là những người chịu thiệt hại lớn nhất từ Dũng Giả── chứ không phải Ma Vương.
Saitou nở nụ cười.
"Có hứng thú rồi hả? Vậy thì tan học đi xem thử không? Nhìn tận mắt sẽ dễ hiểu hơn."
"Tôi thôi nhé. Tôi có câu lạc bộ."
Kimura giơ tay nói.
"Vậy thì, tôi với Saitou sẽ đi xem. Nếu Ryuugamine có dính líu thì cũng phải nghĩ cách đối phó thích hợp."
"Cảm ơn nhé."
Kimura cúi đầu thật sâu.
Thật là, hết nói nổi.
Nhưng thôi, đành chịu vậy.
Ban đầu tôi định về sớm và nướng bánh sau một thời gian dài, nhưng nếu có chuyện gì đang xảy ra thì ít nhất nắm bắt được tình hình cũng tốt hơn cho sức khỏe tinh thần.
☆
[IMAGE: ../Images/00001.png]
"Lối này, lối này."
Saitou dẫn tôi đến sau chuồng bò thuộc sở hữu của Ryuugamine, nằm ở một góc sân trường.
Mùi gia súc thoang thoảng.
Cái chuồng bò này cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi nhỉ...
À mà, khoảng đất trống nhỏ phía sau chuồng bò đã được dọn cỏ và rải sỏi, phía đối diện là hồ chứa nước. Biên giới giữa chúng được đặt một hàng rào có bờ đất và dây thép gai quấn trên đỉnh để không ai có thể trèo qua được.
Saitou vẫy tay gọi, và tôi lén lút nhìn vào không gian hẹp đó từ sau bóng một cái chòi──
Cái quái gì thế kia?
Thật sự là hết hồn. Trong trường hợp này, nên nói là siêu thực thì đúng hơn?
Trên hàng rào, có vô số ổ khóa đang lủng lẳng.
Không phải là chúng được gắn vào. Đúng nghĩa là chúng đang treo lủng lẳng. Đa số là khóa móc nhỏ, nhưng cũng có loại khóa số, điểm chung là đều thuộc kiểu có móc hình chữ U đẩy vào lỗ để khóa lại.
"…Chúng ta lại gần xem kỹ hơn đi."
Chờ mấy cô gái cười khúc khích, chạy líu tíu đi khuất, tôi mới theo lời Saitou bước ra từ sau căn nhà nhỏ.
Khi lại gần hơn, tôi thấy dưới hàng rào có lăn lóc mấy cái ổ khóa. Tất cả đều khóa lại, xung quanh vương vãi mấy sợi dây trắng trắng.
Dây giấy?
Cảm giác chạm vào đúng là như vậy.
Chắc là vì thế.
Ổ khóa không được móc vào hàng rào bằng chính móc của nó, mà được buộc bằng dây giấy. Những sợi dây bị đứt hoặc tuột mối buộc do không chịu nổi sức nặng chắc là những sợi đang nằm lăn lóc dưới đất.
Nhưng sao lại phải dùng dây giấy chi cho khổ vậy?
Những ổ khóa đang treo cũng đủ mọi kích cỡ, và chắc hẳn chỉ có người sở hữu mới biết được, trên đó đều có những ký hiệu riêng.
Tôi không chạm vào. Đã là bùa chú thì càng không nên chạm vào. Cứ có cảm giác không được phép đụng tay vào.
Mà... đây là cái hệ thống gì vậy?
Chuyện về những lá bùa chú bằng cách treo ổ khóa lên hàng rào thì tôi từng nghe rồi. Hình như là liên quan đến tình yêu đôi lứa thì phải, nhưng chẳng nhớ rõ được.
Saitou có vẻ không bận tâm chuyện đó là vật yểm bùa gì, vẫn thản nhiên nhặt một chiếc ổ khóa bị rơi lên. Trên cái móc khóa, sợi dây giấy cuốn vào trông như lớp da rắn trắng vừa lột xong.
"Cái ý "có yếu tố cờ bạc" mà cậu nói, là nói về sợi dây này đúng không?" Saitou vừa nói, vừa săm soi chiếc ổ khóa trong tay.
"Ý là sao?"
"Cái kiểu bùa chú treo ổ khóa lên hàng rào này khá nổi tiếng đấy chứ, nhưng đó là bùa để duy trì mối quan hệ đã thành công lâu dài đúng không?"
"À, tôi thì không biết."
Ra vậy, hóa ra là loại bùa đó.
"Cái này thì khác sao?"
"Ừm. Với chuyện yêu đương ấy, thì làm sao để đạt được nó thường cấp bách hơn là làm sao để duy trì nó lâu dài, đúng không?"
Nghe có vẻ thực tế quá.
Tôi, một thằng chưa từng có bạn gái, sao mà hiểu được cái nỗi khổ đó. Kể từ khi biết đến chuyện yêu đương, tôi cũng chưa từng thích ai.
Tôi cứ nghĩ Saitou dễ dàng quen được với Suzuki Aya, nhưng hóa ra cậu ta cũng gặp đủ chuyện lận đận sao?
"Cái bùa chú ở đây chủ yếu là để tình yêu thành công. Việc dùng ổ khóa chỉ là giá trị gia tăng, mong muốn tình yêu bền lâu thôi. Hơn nữa, cái này còn được cộng thêm yếu tố bói toán nữa cơ."
Saitou tung nhẹ chiếc ổ khóa trong tay lên.
"Cái này nặng phết đấy. Vì nó làm bằng kim loại mà. Phải viết tên lên đây rồi treo bằng dây giấy, nếu sau số ngày quy định mà dây không đứt thì tình yêu sẽ thành hiện thực, họ quảng cáo thế đấy. Ổ khóa thì tự mình chọn cái nào mình thích, nhưng mà chỗ đó mới khó."
"Khó là sao?"
"Nếu muốn gắn bó lâu dài với đối phương thì chắc chắn ai cũng muốn chọn một cái ổ khóa thật to đúng không? Nhưng kích thước và trọng lượng thì tỉ lệ thuận với nhau. Tức là—"
"Dây sẽ dễ đứt hơn, phải không?"
Saitou gật đầu.
"Vì phải đối diện với trọng lượng của chính tình cảm của mình, nên tự nhiên sẽ trở nên nghiêm túc. Thêm nữa, bản thân sợi dây này cũng có ý nghĩa, hay nói đúng hơn là một cái mánh khóe."
Saitou gỡ sợi dây giấy đang quấn trên móc khóa ra, rồi cho tôi xem.
"...Đại Cát?"
Đúng vậy, chữ đó.
"Đúng thế. Đây là quẻ xăm đấy."
Buộc ổ khóa bằng quẻ xăm sao?
"Nghe đồn, quẻ Đại Cát thì dễ đứt hơn các quẻ khác, không biết thật hư thế nào nhỉ? Chưa xác minh được."
À, thế thì có vẻ hồi hộp hơn đấy.
"Một cái ổ khóa thì được bốc một quẻ. Nhưng khác với các loại bùa chú khác là, nếu không hài lòng với kết quả bốc được thì có thể thử lại bao nhiêu lần cũng được, họ công khai thế đấy. Dĩ nhiên là mỗi lần thử lại thì đều phải trả tiền."
"Thường thì chỉ được một lần thôi đúng không?"
"À, đúng vậy. Nếu cứ thử đi thử lại để ra kết quả tốt thì đâu còn là thử vận may nữa?"
Đúng là thế thật.
"Nhưng vì đây cũng là một loại bùa chú, nên hình như họ cũng chấp nhận điều đó. Khá thông minh đấy chứ. Ai mà chẳng muốn buộc bằng sợi dây có kết quả tốt cơ chứ."
"Nhưng mà, vận may càng lên thì giấy càng mỏng đi, hả?"
"Đó chỉ là lời đồn thôi mà."
Saitou nhẹ nhàng đặt chiếc ổ khóa trở lại trên nền sỏi.
"Ổ khóa và dây. Người ta phải suy nghĩ hai lần xem nên thỏa hiệp ở đâu, tình cảm của mình đến mức nào. Hơn nữa, sự thành công của bùa chú này là vấn đề của sự kết hợp, nên có thể làm lại. Cái chỗ có thể lặp đi lặp lại cho đến khi tìm được cái cảm xúc đúng với mình, đó mới là điểm mấu chốt lớn nhất."
"Tức là..."
"Ai cũng bị cuốn vào đấy, cậu ạ."
Saitou nhìn quanh hàng rào.
"Nếu có thể thử lại, thì tất nhiên là sẽ thử cho đến khi thành công đúng không? Cậu không nghĩ đây là một hình thức kinh doanh thông minh, đánh vào tâm lý yêu đương sao?"
Quả thật.
Nếu phải chọn giữa một ổ khóa nặng vừa phải với quẻ Tiểu Cát, hay một ổ khóa nhỏ với quẻ Đại Cát, chắc tôi cũng sẽ đau đầu lắm. Và nếu thất bại, tôi cũng sẽ muốn thử các cách kết hợp khác.
Đúng là một cách kinh doanh thông minh.
"Có điều này..."
Saitou vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ không hiểu.
"Tạo ra một mô hình kinh doanh tốt như vậy, vậy mà có vẻ như họ chẳng có ý định kiếm lời gì cả."
Ý là sao?
"Cái quẻ xăm đó, nếu bốc được Đại Cát, thì sẽ được hoàn lại 1000 yên tiền mặt đấy. Chắc là kiểu trúng thưởng, nhưng người chơi thì gần như lấy lại được vốn luôn. Nếu là tôi thì tôi thề là sẽ không làm thế đâu."
"Hừm... vậy thì cứ cho không luôn cho rồi."
"À, thế thì không được đâu."
Saitou lắc đầu.
"Về mặt cảm giác, tôi nghĩ phước lành và tiền bạc có mối quan hệ tỉ lệ thuận với nhau. Tiền công đức cũng vậy, số tiền càng lớn thì lời cầu nguyện càng dễ thành hiện thực đúng không? Dù không có ý định kiếm lời, nhưng họ vẫn hiểu rõ điều đó nên mới có vụ hoàn tiền đấy."
"À, nghe cũng có lý."
Tôi khẽ "hừm" một tiếng.
"Vậy thì kẻ đã làm cho cái này trở nên thịnh hành, rốt cuộc mục đích của nó là gì—"
—Hay là.
Đúng rồi.
Cái kiểu người hay làm những chuyện mà người bày ra có vẻ không thu lợi gì, mà mình thì được lợi ấy, tôi quen biết rõ một người như vậy mà.
Ryuugamine Ouko – Ma Vương.
Nếu đây là một kế hoạch tiêu diệt nhân loại mới, thì việc không có ý định kiếm lời cũng dễ hiểu. Chắc hẳn cô ta muốn cuốn càng nhiều người vào càng tốt mà.
Nhưng, rốt cuộc đây là loại kế hoạch gì vậy? Nếu là phá hoại đường tình duyên của người khác thì còn nói làm gì, đằng này lại còn ủng hộ, vậy thì làm cách nào mà lại liên kết với sự diệt vong của nhân loại được chứ?
Không hiểu nổi.
"Này, Saitou."
Tôi vừa hỏi, vừa nhìn vô số chiếc ổ khóa.
"Tôi biết là cái này đang thịnh hành trong giới nữ rồi, nhưng tại sao lại làm tăng số cặp đôi lên chứ? Cái này đâu có sức mạnh thật sự để khiến tình yêu thành hiện thực đâu? Đây đâu phải là Tail Universe."
"Đây là suy đoán của tôi thôi... Chắc là vì có nhiều người dám tỏ tình hơn thì phải."
"Tức là sao?"
"Muốn hẹn hò thì trước hết phải tỏ tình thì mới bắt đầu được đúng không? Tôi nghĩ cái bùa chú này đã làm tăng số lượng lời tỏ tình một cách đột biến. Dù bùa chú có hiệu nghiệm đi chăng nữa, thì cũng không thể 100% tình yêu sẽ thành hiện thực được, nhưng chắc chắn sẽ có những trường hợp thành công, nên kết quả là số cặp đôi sẽ tăng lên so với tình trạng chẳng làm gì cả."
Ra vậy.
Nhưng... vẫn không hiểu. Rốt cuộc thì cái này liên kết với việc tiêu diệt nhân loại như thế nào chứ? Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine vẫn luôn xa vời, lòng vòng và khó hiểu như vậy.
...Mà, cũng chưa chắc chắn đây là kế hoạch của Ryuugamine nữa.
Để coi đây là một "Hỗ trợ tình yêu truyền cảm hứng" hay "Tình nguyện vì tình yêu" thì hơi khó tin, nhưng rất có thể đây là trò của Hikarigaoka Tsubasa.
"Cậu thấy sao?"
Saitou cười khúc khích, tỏ vẻ thích thú.
"Cái này... chắc là trò của Ma Vương nhỉ?"
Tên này!
Hắn ta lôi mình đến đây cốt để xác nhận chuyện này chứ gì!? Dạo này hắn cứ kè kè bên Tsubasa, nên mình không thể nói hớ được. Trông có vẻ không giống như hắn đã gia nhập đội cận vệ của Dũng Giả.
Mà thôi... dù cho đây có là kế hoạch của Ryuugamine đi nữa, thì cũng không liên quan gì đến mình.
Mình có bao giờ nói chuyện tình yêu với con nhỏ đó đâu.
Mà, đâu phải chỉ lời nói của mình mới khiến Ryuugamine nghĩ ra Kế hoạch tiêu diệt nhân loại.
Con bé đó có thể nảy ra ý tưởng từ mạng internet, hay chỉ là từ một thứ thoáng thấy. Dù sao thì, suốt hai mươi tư giờ một ngày, bốn mươi tám khắc một ngày, nó lúc nào cũng đắm chìm trong việc suy nghĩ về cách hủy diệt nhân loại mà.
Thế nhưng mà.
Không thể nói thừa thãi ở đây mà gây thêm hỗn loạn được.
"...Ai mà biết được. Chắc không phải đâu."
Saitou thoáng tỏ vẻ không hài lòng.
Nguy hiểm thật đấy.
Nếu để Hikarigaoka Tsubasa nghi ngờ linh tinh, thì chuyện bé xé ra to ngay lập tức.
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
☆
──Đúng là trò của Ryuugamine thật!
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Đầu tiên, mình nhờ Saitou chỉ chỗ bán mấy lá bùa và ổ khóa đó, rồi đến xem thử. Trong góc một khu phố mua sắm, tại một cửa hàng dường như trước đây là tiệm tạp hóa nhỏ, người đang hì hụi làm việc không ai khác chính là Ryuugamine Ouko!
Con bé cột mái tóc đen dài thành tóc đuôi ngựa, đeo kính gọng đen vuông, mặc áo dài tay bên trên yếm mà không phải váy. Đó là ý đồ cải trang sao?
Nó nghĩ thay đổi quần áo và kiểu tóc là mình không nhận ra à? Nhận ra rõ mồn một chứ! Nhìn kiểu gì cũng là Ryuugamine Ouko!
Thôi được rồi, trước hết là phải tránh bị phát hiện.
Mình quyết định lén lút đứng sau bóng râm của một cửa hàng đối diện đang đóng cửa để quan sát.
Đúng như lời Saitou nói. Cửa hàng này nổi tiếng thật đấy.
Hầu hết khách hàng là nữ sinh. Mà toàn là học sinh trường mình nữa.
Cũng không có gì lạ. Hàng rào treo những chiếc ổ khóa đó nằm trong khuôn viên trường, và chỉ những người liên quan đến trường mình mới được vào.
Vậy mà, Ryuugamine tuy khá nổi tiếng, nhưng lại không bị ai nhận ra nhỉ?
Trong những lần đối đầu với 《Dũng Giả》, nó lúc nào cũng để lộ mặt cơ mà.
…………
Khoan đã, chuyện này là sao vậy, Ryuugamine?
Nó đang niềm nở tiếp khách vui vẻ, nhưng điều đó có nghĩa là nó không hề bị nhận ra với tư cách là 《Ma Vương》 đấy. Cứ mỗi lần xuất hiện là nó lại làm vẻ ta đây, thế mà được sao?
…………
...Mà thôi, đây không phải chuyện để mình bực tức.
Cơ mà, trông nó vui vẻ thật đấy.
Tràn đầy sức sống luôn. Chuyện nó đang làm chắc chắn là một tội ác khủng khiếp──đó là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại mà──nhưng với một Ma Vương, đó chính là lẽ sống.
Thế nhưng, dù Ryuugamine có không muốn thì cái gọi là tội ác, chỉ là do bản thân nó nghĩ vậy thôi, chứ người xung quanh thì lại chẳng hề cảm nhận được thế.
Thôi thì đành chịu.
Ryuugamine là một Ma Vương có mưu lược. Bản chất của "Cá tính" là hoàn thành kế hoạch mà không bị phát hiện. Nó không phải kiểu đối đầu trực diện, dùng vũ lực để hủy diệt thế giới.
Vậy nên, đây cũng có thể coi là hình thái đúng đắn của nó──nhưng vì là Ma Vương, nó cũng có vẻ muốn được e sợ phần nào, nên khá rắc rối.
Có vẻ hiện tại nó đang chuyên tâm vào kế hoạch nên cái ham muốn đó bị kìm nén.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Cơ mà, mọi người nghiêm túc thật đấy.
Từ việc chọn ổ khóa cho đến bốc quẻ.
Ô, bốc được Đại Cát à? Nhảy cẫng lên vì vui sướng kìa.
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
Aiza.
Kẻ kia lại mua cái ổ khóa to đùng... kích cỡ đó thì dù có dùng dây giấy cũng không thể đỡ nổi đâu. Có lẽ điều đó cho thấy họ nghiêm túc và thiết tha đến mức nào.
"──Xin lỗi nha, hôm nay bán hết rồi ạ!"
Ryuugamine tóc đuôi ngựa đeo kính xin lỗi và cất tiếng, những nữ sinh khách hàng liền ồ lên, nhưng không ai giận dỗi hay làm ầm ĩ.
Có lẽ những người không vui là do nghĩ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến lời nguyền may mắn của họ.
Thỉnh thoảng mình thấy mấy ông chú cáu kỉnh trong lần đầu đi lễ chùa, mình tự hỏi sao họ lại có thái độ như vậy trước mặt thần linh, ngay cả mình, người chỉ cầu nguyện thần linh khi gặp khó khăn, cũng thấy thế.
Những người mua được ổ khóa và quẻ bói có vẻ đang quay về trường.
Chắc là họ muốn thử ngay.
Nếu là lời nguyền thì bị người khác nhìn thấy sẽ mất hiệu lực, nhưng nếu là bùa chú thì có thể làm ầm ĩ cũng được ư? Mình nghĩ bùa chú cũng viết là "lời nguyền" đấy chứ.
Không không.
Không phải thế. Đây đâu phải Tail Universe, nên vốn dĩ chẳng có hiệu lực gì cả. Đó chỉ là cái ổ khóa bình thường và lá bùa bình thường thôi.
...Hôm nay đến đây thôi nhỉ.
Tsukaya hôm nay chắc là làm thêm ở tiệm cá. Mình ghé qua xem có miếng cá nào ngon không rồi về vậy.
Ồ.
Ryuugamine đi ra rồi.
A──kiểu tóc đã trở lại như cũ. Hơi tiếc vì trông nó khá hợp đấy chứ. Nó cũng đã thay đồng phục rồi. Mà, nếu nó mở cửa hàng trên đường về trường thì cũng phải thôi. Hôm nay nó cũng đến trường đầy đủ mà. Kéo cửa cuốn cũng thành thạo nữa chứ. Chắc là nó đã bán hàng ở đây một thời gian rồi.
"Ôi, hôm nay đóng cửa sớm vậy sao?"
Ryuugamine được bà chủ tiệm trà bên cạnh hỏi, không hề tỏ ra ngượng ngùng hay bối rối, chỉ cúi đầu nói "Con chào bà ạ".
Ít nhất thì nó cũng nhận ra đó là hàng xóm nhỉ.
Tiêu chuẩn nhận thức của bọn họ khó mà hiểu nổi. Chắc nó cho rằng làm vậy sẽ tốt hơn cho việc kinh doanh... nhưng một Ma Vương hòa đồng thì sao nhỉ?
"Dù sao thì, tiếc thật đấy là chỉ bán trong thời gian giới hạn. Khách hàng của cháu cũng khá nhiều người mua kem matcha ở chỗ cô."
"Thật vậy sao ạ? Ừm... nhưng mà, con gái thì nhạy cảm với xu hướng lắm, nên cửa hàng này chắc cũng sẽ nhanh chóng hết hot thôi ạ. Bán trong thời gian giới hạn thì tốt hơn."
"Thật vậy à..."
Mình cũng không rõ, nhưng quả là tiểu thư tập đoàn có khác nhỉ? Dù là cửa hàng để thỏa mãn "Cá tính" của Ma Vương, mà nó vẫn tính toán đến lợi nhuận đàng hoàng. Một Ma Vương giỏi kinh tế... phải cẩn thận không thì nó lại gây ra chuyện gì đó ở lĩnh vực này nữa.
"Vậy thì, cháu xin phép."
Ryuugamine lễ phép cúi đầu thật sâu, rồi quay gót bước đi.
[IMAGE: ../Images/00005.jpg]
Hả?
Hướng đó đâu phải là đường về nhà nó. Nó định đi đâu?
…………
...Hừ, hết cách rồi!
Đã đâm lao thì phải theo lao. Thôi thì xác nhận đến cùng một lần vậy. Không thì tối nay mình lại cứ băn khoăn mà không ngủ được mất!
[IMAGE: ../Images/00006.jpg]
☆
[IMAGE: ../Images/00007.jpg]
Giữa đường mình còn nghĩ có khi nào quản gia nhà Ryuugamine, Hakurouza-san, sẽ đến đón không, nhưng Ryuugamine cứ thế đi bộ về trường mà không đi xe buýt, taxi hay xe riêng.
Mình đường hoàng đi theo sau, nhưng Ryuugamine có vẻ đang bị cái gì đó thu hút sự chú ý nên không hề nhận ra mình một chút nào. Con bé còn nhảy chân sáo nhẹ nhàng nữa chứ.
Chắc là nó tự tin vào thành công của kế hoạch lần này đến vậy sao.
À mà, dù gần đây chuyện đó hầu như không còn nữa, nhưng vốn dĩ bọn họ không nhận ra bọn mình, có lẽ chỉ là nó đang mải mê với kế hoạch mà không để ý đến xung quanh thôi.
Thôi thì, Ryuugamine, kẻ hiên ngang bước qua cổng trường mà chẳng một lần ngoái lại, rốt cuộc là đã đi về đâu?
…Quả nhiên, là sau chuồng bò.
Chà, cô ta lấy kính từ cặp ra đeo, định cải trang sao? Đâu có thay đổi ấn tượng gì mấy đâu. Thậm chí tôi còn thấy nổi bật hơn mọi khi ấy chứ.
Thế, cô ta định làm gì đây?
Tôi lén lút vào trong chuồng bò để không bị phát hiện. Mấy con bò nhận ra tôi mà “moo” lên. Đương nhiên giờ này chẳng có ai ở đây cả. Tôi khẽ hé cửa sổ, nhìn ra phía hàng rào mà suýt thì phải thốt lên thành tiếng, bởi vì ở đó có vô số nữ sinh đang tụ tập.
Gì thế này, hôm nay có chuyện gì sao? Khác hẳn với lần trước. Chẳng phải có tới ba mươi người đó chứ?
…Hay là hôm nay là một ngày đặc biệt?
Và vì thế Ryuugamine mới đến đây. Tức là, hôm nay, đây chính là khâu cuối cùng của kế hoạch?
Gulp.
Không kìm được, cổ họng tôi phát ra tiếng nuốt ực.
Ưm…
Có khi nào Ryuugamine, mà tôi chẳng hề hay biết, vẫn thường ngày thực hiện những kế hoạch tiêu diệt nhân loại nho nhỏ như thế này không nhỉ?
Nhớ lại thì, cô ta từng nhắm đến việc đập phá cái lâu đài cát mà bọn trẻ con đang xây ở công viên nữa. May mà tôi đi ngang qua, chứ nếu không thì đã chẳng biết gì về kế hoạch đó rồi.
Thằng Tsubasa kia cũng đâu có kể hết mọi hoạt động Dũng Giả của nó cho tôi nghe đâu.
Nhưng mà… Ryuugamine chẳng có tí khí chất nào cả.
Đeo mỗi cái kính thôi mà không ai nhận ra thì, làm Ma Vương thế có được không hả?
Mà thôi, Ryuugamine khác với những "Cá tính giả" khác, cô ta không có “nghề nghiệp” – tức là vật phẩm tượng trưng cho "Cá tính" của mình, nên bề ngoài nhìn như học sinh bình thường thôi.
Dù thế nào thì cũng phải có một người nhận ra chứ, thậm chí là có ai đó nhận ra đi!
Mắt tôi cay xè!
…………
…Nhưng mà, Ryuugamine đang làm gì thế?
Cứ tưởng cô ta đến đây để cười khẩy khi thấy mấy cô gái mắc bẫy rồi chứ, nhưng trông cô ta chẳng để ý gì cả.
Hay nói đúng hơn là không lọt vào mắt cô ta?
Thế nhưng, trông cô ta lại có vẻ cực kỳ để tâm đến xung quanh… hành động bất thường quá.
Có phải còn sót lại công đoạn cuối cùng nào đó của kế hoạch tiêu diệt nhân loại không?
Ừm? Túi cô ta phồng to một cách bất thường. Có gì trong đó thế nhỉ? Kế hoạch của Ryuugamine thì chắc không phải là công tắc của vật phẩm gây nổ hay những hành vi phá hoại trực tiếp kiểu vậy đâu…
[IMAGE: ../Images/..]
“—Đến đây là hết rồi, Ma Vương!”
Ớ!
Bất chợt, một giọng nói sang sảng vang vọng khắp nơi, khiến không chỉ tôi mà tất cả các cô gái có mặt ở đó đều quay đầu nhìn lên. Nhìn lên mái chuồng bò. Nhìn lên nữ sinh đang đứng ở đó.
Tôi không nhìn thấy, nhưng người đang ở trên đầu tôi là ai thì, chẳng cần phải nhìn cũng biết. Chẳng cần nhìn cũng hiện rõ mồn một trong đầu tôi.
Mái tóc vàng dài óng ả và đôi mắt xanh thẳm. Và đó là — một thanh kiếm khổng lồ vung vẩy sau lưng! Tên nó là Bảo kiếm Envurio!
Chẳng cần hỏi cũng biết là ai.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ma Vương! Kế hoạch tiêu diệt nhân loại tà ác của ngươi, Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa này sẽ đập tan!”
Xoẹt! Một âm thanh như có gì đó tung bay.
Là áo choàng.
Khi đối đầu với Ma Vương, Tsubasa sẽ khoác áo choàng đỏ. Vì trông như thế ngầu hơn.
“Toá!”
Một tiếng hô vang lên, và cái bóng nhảy vọt.
Các nữ sinh kêu thét lên rồi bỏ chạy, để lại một khoảng trống rộng lớn. Cái bóng đỏ khổng lồ đáp xuống con đường rải sỏi.
Lộ diện rồi…
Ngay cả cách xuất hiện cũng thế này. Diễn kịch quá đà.
Sau khi nhận ra cả hai bên đều cảm thấy thích thú hơn khi làm vậy, những màn đối đầu giữa "Ma Vương" và "Dũng Giả" của bọn họ rõ ràng đã trở nên khoa trương hơn, có ý thức đến khán giả. Hơn nữa, sau lễ hội văn hóa, chúng còn được trau chuốt hơn nữa.
Tsubasa từ từ đứng dậy, phất áo choàng, và đám con gái lại xôn xao. Đương nhiên rồi. Nếu Tsubasa can thiệp vào kế hoạch của Ma Vương, bi kịch sẽ chờ đợi họ.
“Chít, chuyện gì vậy? Bọn em chỉ là muốn làm bùa chú…”
Một nữ sinh dồn hết dũng khí của mình mà cất lời. Nhưng mà—
“Đó chính là thủ đoạn quen thuộc của ngươi rồi còn gì!”
Tsubasa gầm lên với giọng nói oang oang làm kính rung bần bật.
“Có phải không—Ma Vương!”
Tsubasa rút bảo kiếm sau lưng ra, một tay nhẹ nhàng cầm lấy, rồi chỉ mũi kiếm vào một góc hàng rào cây của các nữ sinh. Các học sinh sợ bị chém, tách ra hai bên. Chỉ còn lại một mình.
Tất nhiên, đó chính là Ryuugamine Ouko.
Ánh mắt của đám nữ sinh đồng loạt đổ dồn vào cô ta. Cuối cùng thì chúng cũng nhận ra rồi nhỉ. Rằng Ma Vương đã ở cùng bọn họ bấy lâu nay.
Ryuugamine vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đang chĩa về phía mình.
“Ma Vương! Ngươi nghĩ ta không biết việc ngươi đã điều tra doanh số bánh mì và số lượng học sinh bằng cách mua bán sao!? Ngươi nghĩ ta không biết việc ngươi lén lút tăng giảm số lượng bánh mì để quan sát phản ứng sao!?”
Ryuugamine làm cả chuyện đó nữa hả!
“Ngươi đã điều tra sự cân bằng cung cầu lương thực! Và — ngươi đã nghĩ ra một kế hoạch khủng khiếp rồi thực hiện nó! Đó chính là cái bùa chú đó!”
Không hiểu gì cả!
Kìa, mấy cô gái cũng đang ngơ ngác kia kìa! Dù thế nào thì lần này rõ ràng là ngươi đã quá tự tin rồi — Ơ? Ryuugamine, cô ấy?
“Phư phư phư…”
Ryuugamine bắt đầu cười thầm, rồi nhanh chóng tháo kính ra, để lộ khuôn mặt thật của mình.
[IMAGE: ../Images/..]
“Quả nhiên là Dũng Giả! Ngươi đã nhìn thấu kế hoạch của ta thật tài tình!”
Thật sao!
“Hỗ trợ, hoàn thành tình yêu… rồi, kết quả là tăng dân số nhân loại, khiến lương thực không đủ, và đẩy họ vào cảnh tự diệt! Một kế hoạch hoàn hảo!”
Lại là cái kế hoạch dài hơi như thế! Người nhận ra cũng tài tình thật! Nhưng mà, tăng dân số nhân loại rồi bỏ đói để tiêu diệt đúng là kiểu kế hoạch diệt vong kinh điển!
[IMAGE: ../Images/..]
Hứ hứ, Tsubasa cười. Hắn ta cũng đang phấn khích và có vẻ hả hê lắm. Còn đám nữ sinh bị cuốn vào thì đương nhiên chẳng có tâm trạng nào để mà tận hưởng rồi.
“Nhưng đáng sợ hơn cả, vẫn là trí tuệ của ngươi! Ngươi đã thẳng thừng loại bỏ những nam sinh yếu đuối, nhút nhát và chỉ nhắm mục tiêu vào nữ sinh mà thôi!”
“Đúng vậy!”
Ryuugamine cũng đang rất phấn khích.
“Dù có cho những tên con trai yếu đuối bao nhiêu cơ hội yêu đương đi nữa, cũng chẳng mong có được hiệu quả gì đâu! Ví dụ như — Murabito A-san!”
Này. Chuyện gì vậy?
“Quả nhiên là Ma Vương. Con mắt tinh tường đó, ta thật khâm phục. Quả thật nam sinh ngày nay đều trở nên yếu đuối, chẳng có chút hành động nào liên quan đến tình yêu cả! Giống như Jirou ấy!”
Này! Sao lại lấy tôi ra làm ví dụ! Hơn nữa, cái kiểu như là "Chỗ này thì tôi đồng ý" rồi gật đầu lia lịa là sao! Cái quái gì thế này!
“Nhưng mà, dù có nhận ra thì ngươi định làm gì?”
Với vẻ Ma Vương toàn diện trở lại, Ryuugamine nở một nụ cười độc ác.
“Lòng dạ của các cô gái một khi đã bùng cháy thì giờ phút này làm sao có thể ngăn lại được nữa? Ngươi định làm gì với những cô gái không có mặt ở đây?”
“Đúng vậy!” vài nữ sinh cất tiếng.
Nhưng Tsubasa phớt lờ điều đó.
Có lẽ là hắn đã ngắt kết nối. Tsubasa thường ngày không loại chúng tôi, những người bình thường, ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, nhưng khi cần, hắn có thể hành xử như bất kỳ "Cá tính giả" nào khác.
“Thế này đây!”
Tsubasa nhanh chóng giơ tay lên.
[IMAGE: ../Images/..]
Ngay lập tức, mặt nước của hồ chứa nước đột nhiên phồng lên như một khối u lớn, rồi nổ tung! Tên Tsubasa đó, làm cái trò gì thế này! Nước bắn tung tóe rơi xuống như mưa, đập vào cửa sổ. Đương nhiên, nước cũng bắn vào hàng rào nữa—
“Á á á!”
Những tiếng hét tựa tiếng rên rỉ của các nữ sinh vang lên.
Đương nhiên rồi.
Dây giấy hễ mà ướt là sức bền giảm đột ngột. Kết quả thì đã rõ mười mươi. Sợi dây giấy xoắn tít đứt phựt, những ổ khóa tình yêu rơi lả tả, va vào nền sỏi đá phát ra những âm thanh khô khốc mà rành rọt.
Đó là âm thanh của những mối tình tan vỡ.
“Thế nào hả, Ma Vương! Thế này thì tình yêu hết đường thành rồi nhé! Kế hoạch của ngươi cũng toi luôn! Mà khoan đã, ơ? Sao tự nhiên ai cũng nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ vậy chứ!?”
Không phải là “sao tự nhiên” đâu.
“Chuyện này thì còn phải nói sao nữa!”
Một cô gái trong đám nắm chặt nắm đấm, run rẩy như thể máu sắp rỉ ra.
“Đã phá hoại tình yêu của người khác như thế thì cô còn ác hơn cả quỷ dữ rồi đấy!”
“Cái gì!”
Tsubasa chết lặng.
Cũng phải thôi. Một Dũng Giả mà lại bị gọi là quỷ thì đúng là phủ nhận hoàn toàn "Cá tính" của mình rồi.
Thế nhưng, các nữ sinh chẳng mảy may bận tâm, họ nhặt ổ khóa lên rồi ném thẳng vào Tsubasa.
Ổ khóa xoay tít, lướt qua tóc Tsubasa rồi bay đi mất.
“Khoan đã… Nguy hiểm đấy!”
Tsubasa sực tỉnh, phản đối, nhưng điều đó lại càng châm lửa vào các nữ sinh.
“Im đi!”
Họ nhặt những ổ khóa không biết của ai đó, rồi liên tiếp ném về phía Tsubasa. Tsubasa khó khăn lắm mới chống đỡ được cơn mưa ổ khóa đang ập tới, bằng cách dựng Bảo kiếm Envurio lên chắn trước mặt.
“Khoan, khoan đã mọi người!”
Ryuugamine vội vã tiến lên.
Mưa ổ khóa dừng lại.
Ryuugamine chỉ vào mình, như thể đang che chắn cho Dũng Giả:
“À, người xấu là Ma Vương tôi đây mà? Nếu muốn ném ổ khóa thì phải ném vào tôi chứ ạ?”
“Xấu? Sao lại xấu?”
“Sao lại xấu ư… Bởi vì tôi muốn giúp mọi người thành đôi, để gia tăng dân số, sau đó giải quyết nạn đói trên toàn cầu…”
Một tràng cười ồ lên.
…À rồi.
Tuy biết là không thể khác được, nhưng chỗ đó đâu phải để cười chứ!
Kế hoạch mà Ryuugamine đã vắt óc nghĩ ra, nếu Tsubasa đường đường chính chính chấp nhận rồi phá hủy thì còn tạm, chứ cười như vậy thì sai rồi.
Đó là sự phủ nhận "Cá tính" đấy. Đừng có đùa giỡn.
Tôi đặt tay lên cửa sổ.
“À, buồn cười quá đi mất.”
Một nữ sinh nói.
“Kế hoạch thì lúc nãy tôi đã nghe từ cái tên Dũng Giả phiền phức kia rồi, nên tôi hiểu mà. Nhưng mà thì sao? Tương lai hàng chục năm sau thì có là gì so với niềm vui ngay lúc này! Mục đích thì kệ, nhưng Ma Vương cô đã ủng hộ tình yêu của chúng tôi đúng không? Chúng tôi cảm ơn còn không hết, làm gì có chuyện oán trách cô!”
Các học sinh khác cũng gật đầu đồng tình.
“Cảm, cảm ơn…”
Ryuugamine run rẩy bần bật, như một con chó bị dính mưa.
Chết rồi.
Ryuugamine, do bản chất "Cá tính" là kẻ thù của nhân loại, nên ghét nhất là được người khác cảm ơn. Chắc cô ấy lại trở về trạng thái bình thường rồi. Mặt cũng hơi tái.
“Không thể nào… Tôi là, là Ma Vương mà… Thế, thế mà… Không, khôngggggg!”
Ryuugamine quay gót, phóng đi như một con thỏ thoát thân.
Gót chân xoắn mạnh bắn tung sỏi đá, khoét sâu vào đất. Mạnh đến mức tôi phải nhắm tịt mắt lại.
…Đi rồi.
Dù có phần nào đó, cô ấy đã có thể giao tiếp với dân làng chúng tôi như trước, nhưng bản chất của "Cá tính" vẫn không thay đổi. Mong là cô ấy không bị nổi mề đay hay gì đó.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi vào số đã lưu.
“À… Chú Hakurouza phải không ạ? Cháu Satou đây ạ. Vâng. Ryuugamine lại được học sinh cảm ơn nên đã chạy trốn rồi, sau đó nhờ chú lo giúp ạ.”
Nếu cô ấy sùi bọt mép bất tỉnh thì chắc chắn sẽ có đội y tế chuyên trị "Cá tính giả" của phe "Hắc Phục" tới, nhưng đến mức đó thì chưa, nếu chỉ nôn thốc nôn tháo bên đường thì sẽ có người đến đón.
Ryuugamine dù là Ma Vương nhưng cũng là con gái, chắc không muốn bị con trai nhìn thấy cảnh đó. Vì vậy, những lúc như thế này, tôi thường liên lạc cho chú Hakurouza.
“Ơ! Dũng Giả đâu rồi!”
Nghe thấy một cô gái hình như là học sinh năm ba hét lên như vậy, tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên, Tsubasa đã biến mất từ lúc nào.
“Đừng để hắn trốn! Phải tóm cổ hắn lại bắt quỳ lạy!”
“Ồ!” – Các cô gái đồng thanh hò reo, rồi chạy đuổi theo Tsubasa.
…………
…Thật là.
Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại mỗi mình tôi thôi sao.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tên Tsubasa đó vẫn luôn nhìn thấu được những kế hoạch như vậy. Phá vỡ cân bằng cung cầu lương thực ư? Bình thường ai lại liên kết với bùa yêu chứ? Hơn nữa, tôi thực sự vẫn không tin chuyện đó…
…Khoan đã?
Hay là, Spekatsu? Ryuugamine đã nghĩ ra kế hoạch điên rồ này từ đó sao? Suy nghĩ đã nhảy vọt đến mức tranh giành lương thực sao?
Thật sao!?
Đúng là nói gì ra cũng dễ bị biến thành trò đùa mà…
Nhưng dù vậy, tôi cũng sẽ không giữ khoảng cách với Ryuugamine đâu. Tôi không có "Cá tính", nhưng nếu cứ trốn tránh những người có "Cá tính" thì tôi sẽ càng trở nên hèn hạ hơn mất.
Tôi rời khỏi khu chuồng bò, nhìn quanh bãi sỏi nơi những ổ khóa và dây giấy nằm rải rác.
Haizzz.
Thật sự, hầu hết chúng đều đã rơi xuống hết rồi. Dây giấy vẫn chỉ là dây giấy thôi. Chắc là bói toán có cả dự báo về mưa, nhưng việc hồ chứa nước đột ngột phun trào nước thì đúng là nằm ngoài dự kiến.
…Ơ?
Tôi nhặt một ổ khóa nằm lăn lóc dưới chân lên.
Trong tay tôi là một chiếc chìa khóa khổng lồ, nặng trịch.
Mà này, dùng cái này để làm bùa yêu thì có vẻ không lành cho lắm nhỉ? Có cả hình đầu lâu với dơi nữa. À, cái đó là phong cách Gothic hay Punk gì đó à?
Ưm? Sợi dây giấy này không đứt.
Cũng không phải là bị tháo ra. Cũng không bị ướt. Chắc là trước khi buộc thì sao? Hay là bị rơi mất do hoảng loạn khi xảy ra sự việc? Chắc là có khả năng.
Còn có cả chữ viết tắt nữa. ‘S・R’ và ‘A’? ‘A’ là ai đó không biết tên, thường thấy trên xe buýt ấy à?
…Vị chua ngọt!
Nghĩ một lát, tôi quyết định dùng sợi dây giấy còn dính liền với chiếc chìa khóa đó để buộc nó vào hàng rào.
Hừm, bất ngờ thật, khó phết nhỉ.
Nếu dùng sức quá mạnh, chắc nó sẽ đứt dễ dàng mất.
Đây là bùa yêu do Ryuugamine nghĩ ra. Nơi đây không phải là Tail Universe, nên tôi không nghĩ nó có công hiệu thật sự, nhưng đúng như Saitou nói, nếu nó mang lại dũng khí thì cũng không thể nói là vô nghĩa.
Được rồi. Cuối cùng cũng treo lên được.
Mối tình với ‘A’ không biết tên thì khả năng thành công có vẻ thấp… Thôi thì, cố lên nhé – ‘S・R’.
Tôi nhẹ nhàng buông tay khỏi chiếc chìa khóa, lắng nghe tiếng ổ khóa va vào hàng rào khô khốc, rồi lặng lẽ rời đi.
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]