[IMAGE: ../Images/..]
5. Kế hoạch diệt vong nhân loại không hề đơn giản!
“Dạo này anh cứ là là sao ấy nhỉ?”
Một ngày giữa tháng hai.
Ryuugamine Ouko, người vẫn thường xuyên ghé vào nhà kính trong sân trường cũ nơi chúng tôi vẫn hay ăn trưa, thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, vừa dùng những ngón tay thanh mảnh, xinh đẹp tháo lớp giấy bọc hộp cơm trưa, vừa buông ra lời ấy.
Mái tóc đen dài suôn mượt khẽ đổ xuống vai, che đi một phần gáy, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải thốt lên rằng chẳng khác gì một nữ diễn viên thần tượng nào đó.
“Ơ, tôi á…?”
Tôi dừng tay đưa cơm nắm lên miệng, bất giác hỏi lại.
Quả thực, việc được cùng Ryuugamine ăn cơm trưa thế này mà không để lũ bạn khác biết, vừa cho tôi chút cảm giác ưu việt, vừa là niềm vui nho nhỏ – nhưng đến mức ấy sao? Có vẻ phởn phơ đến nỗi lộ rõ ra mặt à?
“Satou… À, Dân Làng A-san thì tôi không biết, nhưng không khí trong trường cứ là là sao ấy, tôi có cảm giác vậy.”
Năm mới đã sang, vậy mà cô nàng vẫn chẳng thay đổi gì, đến tháng hai khi năm học thứ nhất sắp kết thúc rồi mà vẫn gọi tôi là “Dân Làng A”.
Trời ơi đất hỡi.
Mà dạo này thì Tsukaya cũng thỉnh thoảng gọi tôi là “Satou” nên việc bị gọi là “Dân Làng A” đến giờ cũng có thể nói là một sự đối xử đặc biệt không chừng.
Nhưng tôi không muốn cái “đặc biệt” đó.
Không biết có phải cô nàng biết hay không biết điều tôi nghĩ, hay đúng hơn là chẳng biết gì hết, Ryuugamine trải hộp cơm trưa đặt trên đầu gối ra.
Hộp cơm trưa của Ryuugamine có ba tầng, hôm nay tầng một là salad và patê, tầng hai là cá, tầng ba là cơm và một nửa ô đựng bánh pie nhỏ tráng miệng.
Toàn món Pháp.
…Khốn thật, đồ con nhà giàu.
Tôi thì hôm nay chỉ có cơm nắm muối tự làm! Vì ngủ dậy muộn không có thời gian, đồ ăn kèm chỉ có hộp thịt gà nướng đóng hộp. Đây mà là bữa trưa của học sinh cấp ba năm nhất sao? Bố tôi ăn khuya còn ngon hơn ấy chứ.
Thôi thì đành chịu. Ryuugamine vốn là tiểu thư mà.
Hình như cô nàng khá thích món Osechi (món ăn truyền thống đầu năm mới của Nhật Bản) nhà tôi làm, nhưng để đáp lại, món Osechi kiểu Tây được gửi từ nhà Ryuugamine đến lại sang trọng hơn gấp mấy lần so với món Osechi mẫu mà nhà tôi định bán vào cuối năm. Bà tôi còn vui đến mức bảo đây là của hồi môn mang xuống suối vàng cũng được nữa là.
Mà, không khí trong trường “là là”… Hình như mùa thu cũng có chuyện như vậy. Lúc đó là kế hoạch của Ma Vương này đây mà.
Tuy nhiên.
“Tôi không biết họ đang là là vì chuyện gì… Nhưng mà, dù sao thì đó cũng chỉ là trước khi bị tôi tiêu diệt thôi mà.”
Đây rồi.
Nói thế rồi còn cười tủm tỉm như ngại ngùng, nhưng không phải lại là trò của cô đấy à?
Chẳng qua, cái tên Ma Vương ấy lúc nào cũng lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại, rồi rình rập cơ hội để thực hiện, đó là một “cá tính” của nó mà.
“Là là thật nhỉ…”
Tôi dùng tăm xiên miếng thịt gà nướng đã đông lại lớp sốt gelatin xung quanh, ăn nó rồi trong khi vị đậm đà vẫn còn đọng lại trong miệng, tôi lại cắn một miếng cơm nắm muối, rồi nghĩ thầm, có thật vậy không, và hình dung ra không khí trong lớp.
Đúng rồi, Kimura và Saitou cũng thấy lạ lạ. Cứ không yên, bồn chồn sao ấy. Có vẻ đang bận tâm chuyện gì đó? Mà, Saitou thì có vẻ là đang vui ra mặt hơn.
“Bài kiểm tra… còn sớm quá nhỉ?”
Bài kiểm tra cuối kỳ ba của trường chúng tôi là từ ngày 20 tháng 2. Vẫn còn hơn 10 ngày nữa. Vẫn còn dư dả thời gian để bắt đầu ôn thi.
“—Lại, đang băn khoăn chuyện gì nữa ạ?”
Vừa nói dứt lời, hai Cá tính giả đã bước vào nhà kính.
“Yo, Master! Ma Vương-chan!”
Tsukaya và Yaguruma.
Ba con mèo đen, đen tối, và than của Tsukaya hôm nay không ở dưới chân cô bé. Ba con mèo bám víu lấy nhau, biến thành chiếc khăn quàng cổ của Tsukaya.
Huấn luyện giỏi thật… Mà này, Tsukaya. Trông cô bé vẫn bình thản nhưng không nặng sao? Chúng nó đâu còn là mèo con nữa… Khủng thật.
Yaguruma vẫn mặc đồng phục như mọi khi, nhưng hôm nay cái thứ cô bé vác trên lưng không phải là chiếc hộp quen thuộc mà là một cái máy sưởi có cùng hình dáng và kích thước. Sáng nay cô bé đã khoe với tôi. Còn bảo là “Hộp cơm cũng nóng hổi nữa đấy ạ”. Đúng là robot có khác.
“Vậy, lần này là băn khoăn chuyện gì thế ạ?”
Yaguruma “Vụt!” một tiếng đặt chiếc máy sưởi xuống đất, cả hai cùng ngồi lên đó, Tsukaya vừa nói vừa mở hộp cơm. Ba con mèo gỡ bỏ hình dáng khăn quàng cổ, “Meo meo” xung quanh Tsukaya đòi ăn.
“Băn khoăn thì không hẳn, chỉ là đang nói chuyện về không khí trong lớp – trong trường ấy, thấy cứ là là sao ấy. Kiểm tra thì vẫn còn lâu, nhưng lại không có cảm giác là vì mấy chuyện đáng ghét như vậy.”
“…………”
“Ơ, gì thế?”
Tsukaya-san. Cái ánh mắt tội nghiệp không nói nên lời đó là sao vậy?
“…Phù.”
Cái gì, thở dài một hơi rõ to!
“Việc Ủy viên trưởng xa lạ với thế sự không hiểu thì còn đỡ, nhưng anh mà cũng không hiểu thì có vẻ hơi làm màu đấy ạ. Hay là anh đang tự tin thái quá?”
“Hả? Sao lại nói chuyện móc mỉa thế. Rốt cuộc là cái gì? Tôi có làm màu gì đâu.”
Không, thật đấy.
Tsukaya quay sang Yaguruma.
“…Cô nghĩ sao về câu trả lời này?”
“Không không không!”
Yaguruma vẫy vẫy tay trước mặt.
“Nếu là Master thì có thể lắm ạ. Vì anh ấy là Dũng Giả đó sao? Người đó đã biến Master thành đồ riêng rồi, tôi không nghĩ người đó sẽ bỏ qua thời điểm này mỗi năm đâu ạ. Vậy thì chắc chắn không phải là kỷ niệm đẹp rồi, có khi là bị ám ảnh ấy chứ. Bộ não nhân tạo của tôi tính toán ra xác suất chín mươi tám phần trăm là như vậy đấy ạ.”
Cái thứ nhồi trong đầu cô một trăm phần trăm là óc heo tự nhiên thì có!
“…Ra vậy. Điều đó có thể lắm ạ.”
“Ừm,” Tsukaya gật gù.
Vậy nên đừng có tự mình hiểu rồi tự mình gật đầu như thế chứ.
“Này, mấy đứa đang nói chuyện gì đấy?”
Tôi không nhịn được hỏi, Yaguruma quay sang tôi, giơ ngón tay lên chỉ thẳng.
Gì, gì thế…
“Là Valentine’s Day ạ!”
Valen—À! Hiểu rồi!
“Cái ngày địa ngục đó à!”
Tôi nói với vẻ chán nản tột độ, như thể muốn nhổ toẹt ra. Tôi cảm giác Ryuugamine bên cạnh khẽ “giật” nhẹ bờ vai – nhưng có lẽ là do tôi tưởng tượng ra.
Thì ra là vậy.
…Valentine’s Day, à.
Đối với đàn ông, trong mắt thiên hạ, đó có lẽ là một sự kiện lớn đầy hồi hộp, nhưng đối với tôi, nó chỉ là một ngày buồn bã, như một cơn ác mộng mà thôi.
Nguyên nhân dĩ nhiên là do cô bạn thanh mai trúc mã, người sở hữu Cá tính Dũng Giả, Hikarigaoka Tsubasa!
Tsubasa là một cô gái bất ngờ lại rất thích các sự kiện, hễ có gì là lại khuấy động một cuộc náo loạn phù hợp với sự kiện đó, và lôi tôi vào cuộc.
“Địa ngục sao ạ?”
Tôi gật đầu mạnh mẽ khi Ryuugamine khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Tôi thậm chí còn không muốn nhớ lại rằng năm nay ngày 14 tháng 2 lại sắp đến nữa… Thế mà cô dám nhắc tôi nhớ lại đấy, Yaguruma Kokoro!”
“Ấy, ấy, ấy! Đó là đổ vạ rồi đấy, Master. Hơn nữa, rốt cuộc mỗi năm anh đã bị Dũng Giả đó làm gì vậy?”
“Bị làm gì ư, phải nói là bị bắt làm gì thì đúng hơn.”
Tôi thở ra một hơi dài, nặng nề như khúc gỗ.
「Cái thằng Tsubasa, cứ đến gần Valentine là y như rằng nó lôi tôi đi làm nhiệm vụ. Mà toàn những nơi quái gở không đâu vào đâu. Nào là khu hầm ngầm của nhà máy cũ, di tích hầm trú ẩn, hay động nhũ đá… Có lần còn đến cả đáy bể bơi vào giữa mùa đông lạnh cóng, lúc đó tôi cứ nghĩ mình sẽ chết thật đấy chứ!」
Cái chuyện bị lôi đi theo mấy cuộc phiêu lưu trời ơi đất hỡi của nó ấy, về cơ bản là đã không còn nữa từ hồi tôi còn học tiểu học rồi, nhưng mà riêng cứ đến ngày Valentine là y như rằng nó lại tái phát, và tôi – một Dân làng A – lại bị bắt đi cùng!
「Master ơi, thế cái nhiệm vụ đó, rốt cuộc là để làm gì thế ạ?」
「Sô-cô-la chứ gì nữa.」
Chỉ cần nghĩ đến là tôi đã thấy chán ngán rồi.
「Nó có vẻ như đã biến Valentine thành một thứ quái đản nào đó trong đầu rồi. Kiểu như, nó nghĩ Ngày Valentine là cái ngày mà con trai phải trải qua cuộc phiêu lưu gian khổ để kiếm sô-cô-la ấy. Hay là ngày Dũng Giả phải giúp đỡ chuyện đó, đại khái vậy?」
「…Thế cái sô-cô-la đó, ai là người chuẩn bị vậy ạ?」
Tsukaya vừa vuốt ve chiếc khăn quàng đen vừa hỏi. Không đúng. Không phải khăn quàng. Mà là ba con mèo đen sì, bóng đêm, than đá. Tụi nó chẳng nói chẳng rằng đã chiếm lấy đùi Tsukaya, cuộn tròn ở đó như thể muốn bảo cái hộp cơm trưa của tôi thật vướng víu.
「Chắc chắn là Tsubasa rồi.」
Không thể là ai khác được.
「Cứ đến nơi sau khi trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng thì y như rằng sẽ có một cái rương kho báu y hệt trong truyện tranh, bên trong toàn là sô-cô-la. Chứ người khác thì ai rảnh đâu mà giấu cẩn thận vậy? Không biết năm nay có bị bắt làm nữa không đây…」
Tôi bỗng thấy sầu não hẳn.
「Ấy ấy ấy, Master ơi!」
Yaguruma có vẻ ngạc nhiên nói.
「Ể? Phản ứng gì thế ạ? Anh không vui sao?」
「Vui cái nỗi gì chứ. Năm nào cũng bị bắt đi phiêu lưu một cách vô cớ. Năm ngoái còn bị bắt đào đất đóng băng sâu hai mét cơ đấy. Giữa chừng tôi cứ nghĩ mình đang đào mồ chôn mình rồi chứ. Khóc hết nước mắt luôn đấy, vụ đó!」
Tsukaya và Yaguruma nhìn nhau, rồi cùng thở dài thườn thượt.
「…Gì thế?」
「Dạ không.」
Yaguruma giơ thẳng tay ra phía trước, chặn lời tôi hỏi.
「Không sao đâu ạ. Chẳng qua là, tự nhiên thấy anh Dũng Giả thật đáng thương thôi ạ.」
「Sao lại đáng thương? Nghĩ thế nào thì người đáng thương phải là tôi mới đúng chứ? Hai đứa thử đi đào xem!」
「Anh ấy cũng vụng về thật đấy nhỉ…」
Yaguruma trầm ngâm nói, Tsukaya cũng gật đầu lia lịa.
Hai đứa nói chuyện gì vậy nhỉ?
「…Mà, bên này cũng chẳng chịu thua đâu ạ.」
Nói rồi, Yaguruma nhìn về phía Ryuugamine.
Đôi khi, tụi nó lại nói mấy câu kiểu tự hiểu với nhau như thế này. Chắc tại là Người có cá tính đặc biệt nên cũng đành chịu. Chỉ là, cảm thấy mình bị bỏ rơi một chút.
Nhưng mà… à, đúng rồi, Valentine.
Thảo nào mà cả lũ trong lớp (trừ mấy đứa Người có cá tính đặc biệt) cứ xôn xao cả lên. Với con trai, dù có nhận được hay không, thì đây cũng là một ngày để hồi hộp hoặc thất vọng… nhỉ. Còn với tôi thì nó chỉ là một ngày đầy khổ ải mà thôi.
「Valentine…」
Ryuugamine bên cạnh mở miệng.
「À ra thế, thảo nào mà mấy vị Dân làng A lại vui vẻ thế ạ? Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi.」
「Ryuugamine, cô có biết Valentine là gì không đấy?」
Tôi vừa nói thế, lập tức bị cô ta lườm cháy mặt.
「Anh có coi thường tôi không thế? Dù cho—dù cho với anh Dân làng A, đây là ngày đầy khổ ải, nhưng với tất cả những người dân thường nam nữ khác, đây là ngày mà họ công khai bày tỏ tình cảm, dưới cái vỏ bọc đang bị chiến lược của các công ty kẹo dắt mũi, nhưng thực chất lại lợi dụng nó để hiện thực hóa ước mong của mình!」
Nói cứ như là "công khai dâm ô" ấy.
Mà Ryuugamine đúng là thích mấy kiểu thuyết âm mưu này thật. Hồi trước cũng từng nói mấy thứ tương tự về món lươn ngày Sửu nữa chứ.
「Không, tôi nghĩ là không công khai đến vậy đâu.」
「Thế ư? Bởi vì mọi người đều mua sô-cô-la ở cửa hàng mà, đúng không? Cái đó chẳng khác gì đi khắp nơi mà nói với nhân viên và những người xung quanh rằng: Tôi có người trong mộng, tôi sẽ tỏ tình đây, đúng không?」
Có thể là nói, nhưng đâu có "đi khắp nơi"!
Hơn nữa…
「Gần đây còn có cái gọi là "tô-mô-chô" nữa mà?」
Ryuugamine nghiêng đầu.
「Đó là cái gì ạ?」
「Là con gái đổi sô-cô-la cho nhau ấy. Sô-cô-la bạn bè, gọi tắt là tô-mô-chô. Dạo này cái đó có vẻ nhu cầu cao hơn nên trên TV còn quảng cáo rầm rộ là 'Hãy tặng bạn bè!' nữa đấy. Mà, Kimura thì đang tức sôi máu lên đấy. Cứ bảo là đừng cướp đi cơ hội tốt đẹp ấy chứ.」
「…Cơ hội đó là anh ta có mục tiêu cụ thể sao ạ?」
Tsukaya hỏi.
「Ai biết? Nhưng mà, dù không có mục tiêu cụ thể—à không, chính vì không có nên mới nghĩ rằng, biết đâu ai đó lại thầm thích mình, đúng không? Ngày Valentine là ngày như thế mà.」
Là ngày để mơ mộng.
「Nghĩa là,」
Ryuugamine nói.
「Câu chuyện này nói về việc nhân loại đang tự mình bước đi trên con đường diệt vong, đúng không ạ?」
「Sao lại ra thế được…」
「Hả? Không phải sao? Bởi vì họ đang cố tình giảm bớt cơ hội tình yêu tốt đẹp, bằng cách làm cho cái thứ gọi là tô-mô-chô này thịnh hành, đúng không? Tức là, đang thúc đẩy tỷ lệ sinh giảm của nhân loại đó. – Thật là ngông cuồng!」
Cái gì mà ngông cuồng!
「Đây rõ ràng là một lời thách thức đối với tôi – một Ma Vương!」
Hoàn toàn sai rồi!
「Không phải! Ngược lại đấy chứ? Ngược lại ấy. Chính vì số người tỏ tình vào ngày Valentine giảm đi, nên họ mới nghĩ ra cách bán sô-cô-la khác, rồi nghĩ ra tô-mô-chô chứ gì?」
「Nhưng nếu cái đó trở thành trào lưu, thì cuối cùng số người tỏ tình lại càng giảm đi, đúng không?」
「Ừ thì… đúng vậy…」
「Thế thì có khác gì nhau đâu ạ? Nhân loại tự mình diệt vong là điều mà một Ma Vương như tôi mong muốn, nhưng nếu đó không phải là kế hoạch của tôi, thì tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được!」
Ryuugamine nắm chặt nắm đấm, đứng bật dậy.
「Nó liên quan đến danh dự của một Ma Vương! Kẻ hủy diệt nhân loại lúc nào cũng phải là tôi chứ!」
「Không! Cứ mặc kệ đi! Xin cô cứ mặc kệ đi! Dù ý đồ của các công ty có là gì, thì cũng có người đang rất mong chờ ngày này mà!」
Với tôi thì đó là ngày ác mộng thôi.
「Tôi hiểu mà.」
Ryuugamine mỉm cười rạng rỡ.
「Ai nói là tôi sẽ phá hoại ngày Valentine đâu chứ. Tôi chỉ không thể chấp nhận việc nhân loại tự diệt vong mà không nằm trong kế hoạch của tôi thôi.」
[IMAGE: ../Images/..]
Mặc dù Ryuugamine đã nói thế.
Vài ngày trôi qua, nhưng xung quanh tôi cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Trường học vẫn tràn ngập không khí vui vẻ như mọi khi, Ryuugamine cũng vẫn đi học đều đặn, không hề có động thái nào cho thấy cô ta sẽ phá hoại ngày Valentine.
…Đúng vậy.
Tôi có cảm giác năm nay không khí có vẻ sôi nổi hơn mọi năm một chút, nhưng chắc cấp hai và cấp ba là khác nhau. Kiểu tình yêu người lớn ấy mà—theo luật thì con gái cũng có thể kết hôn được rồi, nếu không phải là Người có cá tính đặc biệt.
「Này, nghe gì chưa?」
Giờ nghỉ trưa.
Kimura mắt sáng rực rỡ tiến lại gần. Trên tay cậu ta lủng lẳng một túi mua đồ. Cậu ta kéo bàn lại gần, tạo thành một chiếc bàn lớn tạm thời, rồi ngồi đối diện tôi và mở túi ra. Thứ bên trong là—
「Cái gì thế kia?」
Tôi chỉ vào chiếc bánh mì to như vỏ ốc sên và hỏi.
「Bánh sô-cô-la Cornet đấy.」
Kimura xoay chiếc bánh, cho tôi thấy phần đầu có nhân. À, thì ra là loại bánh mì có nhân sô-cô-la ở trong.
「Thấy bảo là bánh mì giới hạn cho Lễ hội Valentine nên tớ mua về! Một cái năm mươi yên!」
「Rẻ thế.」
「À, hèn chi. Cháy hàng luôn mà!」
Kimura xé xoạt túi bánh, cắn ngấu nghiến.
「Này, không đợi Saitou à?」
「Hả? À, nó bảo ăn trước đi. Khoan đã? Sao có cái gì trong này này? Cái gì đây ta?」
Cậu ta lôi ra một tờ giấy mỏng. Mở ra sột soạt, thấy có gì đó ghi trên đó.
「…《Hãy chú ý đến Valentine năm nay! Có người thầm theo dõi bạn từ trong bóng tối đấy!》 Là sao? Thật hả? Ai vậy trời?」
Kimura mắt sáng rực, đảo nhìn khắp lớp học.
「Đừng có tin…」
「Gì? Mày định nói là tao không có bồ à?」
「Không phải. Đó là quẻ bói trong bánh của cửa hàng mà? Hơn nữa, cho mấy thứ đó vào bánh thế này, có đảm bảo vệ sinh không chứ?」
「Kệ đi!」
Kimura nuốt gọn cái bánh chocolate coronet khổng lồ, rồi lại lôi ra một cái y hệt, xé túi. Cái thứ hai cũng có quẻ bói.
「…《Hãy chú ý đến Valentine năm nay! Nhất định phải kiểm tra hộc bàn ngay khi đến trường》— Vậy là phải kiểm tra thôi! Sẽ kiểm tra liền!」
Thôi được rồi, cứ cố gắng đi.
Mà lạ thật, sao quẻ bói trong bánh Kimura mua lại toàn dành cho con trai nhỉ? Con gái mua phải hơi lạ – nhưng cũng không hẳn. Cứ coi như quẻ bói về bánh tình bạn thì cũng được.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
「— Cái bánh đó. Con gái không mua được nên tụi nó giận lắm đó!」
Giọng Tsubasa từ phía sau lưng bất ngờ vang lên, suýt nữa khiến tôi phun cả nước ngọt đang uống.
Hikarigaoka Tsubasa vòng qua bàn, tiến đến trước mặt chúng tôi, rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Nàng hất mái tóc dài óng ả màu vàng kim, dịch kiếm Bảo kiếm Envurio trên lưng để không bị vướng víu, khiến chiếc đai thắt ngang ngực càng làm nổi bật vòng một vốn đã đầy đặn.
Đừng nuốt nước bọt, Kimura.
Tsubasa chẳng mảy may để ý, vẫn đặt túi đồ từ cửa hàng lên bàn, rồi chống cùi chỏ, mỉm cười.
「Mà còn nữa, từ hôm nay đến ngày mười bốn, cửa hàng chỉ bán mỗi loại bánh này thôi. Không hiểu cái cửa hàng nghĩ gì nữa. Tổ chức ‘Lễ hội Valentine’ trong trường, đầu óc có vấn đề hả?」
「Ra là vậy!」
Kimura vỗ tay cái bốp.
「Hèn chi chẳng thấy có loại bánh nào khác」
「Đúng vậy đó,」 Tsubasa nói.
「Hơn nữa, bánh chocolate coronet chỉ dành cho nam sinh. Con gái thì được cái này này.」
Nói rồi, nàng lấy ra một chiếc bánh kem và cắn một miếng. Vừa ăn được một miếng, nàng “ơ” một tiếng, rồi lè lưỡi ra, trên đó có một tờ giấy được gấp gọn.
Nàng vừa mở ra vừa làm mặt khó hiểu.
「…《Hãy chú ý đến Valentine năm nay! Bánh chocolate táo bạo có thể giúp tình yêu thành hiện thực》? Chẳng lẽ tất cả bánh đều có cái kiểu bói toán này sao?」
Tôi nhìn Tsubasa đang treo lủng lẳng tờ giấy như thể cầm vật dơ bẩn:
「Chắc là vậy. Bánh của Kimura mua cả hai cái đều có. Nhưng mà, không cần làm thế này bánh của cửa hàng vẫn bán chạy mà.」
「Đó là nỗ lực kinh doanh mà?」
Kimura vừa nói vừa lau chocolate trên tờ quẻ bói.
Có vẻ đó không phải giấy bình thường. Dù bị ướt cũng không sao. Chắc còn được kháng khuẩn nữa.
「Với lại, cũng chẳng thấy khó chịu gì. Valentine vốn là cái sự kiện không liên quan gì đến tao, nhưng nói thật, dù không nghĩ quẻ bói sẽ trúng, cái cảm giác mong chờ này cũng không tồi chút nào đâu!」
Ừ, thì tôi cũng hiểu điều đó.
Đi rút quẻ, nếu ra đại cát thì vui, ra hung thì khó chịu. Dù thực tế có đúng hay không thì cảm giác đó vẫn có thật.
Dù nghĩ chẳng có gì đâu, nhưng nếu đâu đó vẫn nuôi hy vọng “biết đâu lại được”, thì ngày Valentine cũng có thể vui hơn mọi khi.
…Chỉ có điều.
Tôi có cảm giác đây không phải là một sự kiện nên được tổ chức ở căng tin trường.
Về cơ bản, cả cấp hai và cấp ba đều cấm mang những thứ không liên quan đến việc học, nên việc kích động như vậy là không hay chút nào.
Nói vậy là vì đây là sự kiện chẳng liên quan gì đến tôi.
Thậm chí, tôi còn không muốn nó liên quan!
Tôi chỉ cầu mong duy nhất một điều, đó là năm nay sẽ không có những nhiệm vụ quái gở kia.
Vì vậy, cho đến khi ngày mười bốn trôi qua, tôi muốn tránh tiếp xúc với Tsubasa càng nhiều càng tốt, nhưng tôi không thể ngăn được việc Tsubasa cứ tự động kéo đến.
Thế nhưng, năm nay cũng có chút hy vọng rằng có lẽ cô ta sẽ quên mất.
Khác với mọi năm, năm nay có cả Ma Vương. Nếu Ryuugamine có động thái gì trùng với Valentine thì chắc nàng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến mấy nhiệm vụ của tôi nữa.
…Mà, hình như bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đang mải suy nghĩ thì…
「— Tự nhiên không khí lại sôi động hẳn lên nhỉ.」
Saitou, người đáng lẽ cũng đi mua bánh ở căng tin, cuối cùng cũng về đến.
Tay cậu ta xách một túi đồ của cửa hàng tiện lợi. À, ra là thế. Không thích bánh chocolate coronet nên ra ngoài mua đồ ăn khác.
Saitou nhận ra Tsubasa đang ngồi ở ghế của mình, chẳng nói gì, kéo một cái ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống.
「Sôi động lên là sao, cái gì?」
Tôi hỏi, thì nhận được câu trả lời là Valentine.
「Cửa hàng tiện lợi cũng rầm rộ lắm đó? Lễ hội. Lễ hội. Lễ hội. Năm nào cũng tổ chức lễ hội nhưng cảm giác năm nay khác hẳn. Cả kệ hàng đều là sản phẩm của ‘Lễ hội Valentine’ luôn. Nhìn này, đây này.」
Nói rồi, Saitou đưa ra hộp cơm trưa là ‘Cơm thịt bò Hamburg sốt chocolate’.
「…Ăn được hả?」
「Dù là sốt chocolate nhưng hình như không ngọt. Cacao nguyên chất vốn đâu có ngọt đâu.」
「À đúng rồi, có một thời gian có cái đó mà,」 Kimura nói. 「Chocolate không ngọt. Không ngọt thì đúng hơn là cực đắng? Tao vẫn thích ngọt hơn.」
Vừa nói, Kimura vừa nhồm nhoàm chiếc bánh chocolate coronet.
Saitou mở nắp hộp cơm đã được hâm nóng.
Mùi cacao thoang thoảng bay lên, quả nhiên, lẫn với mùi thịt bò Hamburg mà không ngọt, nên cũng chẳng có gì lạ lẫm.
「Với lại, em gái tao bảo có tin đồn thú vị nào đó đang lan truyền.」
Em gái của Saitou, hình như học lớp hai cấp hai thì phải.
「Tin đồn gì?」
Tôi và Tsubasa bất giác đồng thanh.
「Ừ. Hình như năm nay vận tình duyên cực kỳ tốt. Cứ như là hành tinh tình yêu thẳng hàng mười hai năm một lần, rồi Đại Thập Tự Tình Yêu hai mươi bốn năm một lần, rồi Lịch Maya Tình Yêu mười hai nghìn năm một lần gì đó.」
Cái quái gì vậy?
「À, tao cũng chẳng hiểu ý nghĩa là gì, nhưng đại loại là con gái đang xôn xao vì chuyện đó. Với lại, cũng có tin đồn tiêu cực nữa, là nếu bỏ lỡ năm nay thì sáu năm tới sẽ là hạn Thiên Trung Sát của tình yêu, sẽ không kiếm được bạn trai đâu.」
Vì vậy mà năm nay sôi động hơn mọi khi à?
…Quả thật, nếu bị nói như vậy, có lẽ ai cũng sẽ có chút động lực để “làm tới” trong năm nay.
「Anh thì thảnh thơi quá nhỉ, Saitou.」
Tsubasa nói với vẻ trêu chọc, Saitou có chút ngượng ngùng đáp: 「Đâu có đâu.」
Khốn kiếp!
Cái tên khoe bồ này! Mấy đứa đã chắc chắn có chocolate từ bạn gái là thế đấy!
…………
…Tôi cũng, nên thử mua bánh chocolate coronet xem sao.
☆
Và rồi, ngày 14 tháng 2.
Đúng như Saitou nói, không khí Valentine càng lúc càng sôi động hơn.
Khu phố thương mại trên đường từ trường về ga cũng tổ chức ‘Lễ hội Valentine’, khiến tâm trạng của các học sinh đi qua đó không khỏi phấn chấn.
Điều làm tôi bất ngờ là ngay cả cửa hàng cá tươi nơi Tsukaya làm thêm cũng tổ chức lễ hội.
Tuy nhiên, đó lại là công thức món cá giúp tình yêu đơm hoa kết trái, được gợi ý cho bữa tối Valentine dành cho người lớn. Tôi tò mò cầm lấy công thức, thì ra điểm nhấn lại là sốt sô-cô-la.
Thực ra cũng không phải là không làm được, chỉ là hơi tốn công chút thôi.
Chắc cũng bởi vì TV liên tục quảng bá rằng năm nay là cơ hội vàng để bày tỏ tình cảm, nên các quảng cáo về "socola tình bạn" đã chìm vào quên lãng, thay vào đó là những quảng cáo đẩy mạnh chủ đề tình yêu lãng mạn. Dù vậy, đa phần chúng chỉ thay đổi phần lồng tiếng thôi.
Khi cả xã hội đều ngập tràn không khí như thế, thì chẳng có lý do gì mà lứa học sinh cấp ba đang độ tuổi dậy thì lại không bị ảnh hưởng.
Trên đường đến trường, tôi đã thấy vài cô gái trao sô-cô-la cho nhau từ sớm. Dù không định như vậy, nhưng tôi cũng bất giác nảy sinh chút mong đợi.
Khi tôi mở cánh cửa tủ giày ra… chỉ một chút thôi.
…………
Đương nhiên là chẳng có gì bên trong cả!
Tuy vậy, chắc hẳn vô số nam sinh đều nghĩ rằng: "Chưa về nhà thì chưa hết Valentine!"
Và các nữ sinh cũng vậy.
Cái không khí, cái sự "nóng" nảy nở từ những cảm xúc yêu đương của những học sinh bình thường, không phải Cá tính giả, đã khiến không khí trong lớp trở nên ngọt ngào và oi ả đến lạ.
Ryuugamine thì… không có mặt.
Valentine mà lại nghỉ học sao…?
…………
Khoan đã?
K-Không phải là tôi thấy tiếc nuối hay gì đâu nhé. Tôi cũng chẳng có hứng thú gì với Valentine cả.
Thôi, bỏ qua chuyện đó đã!
Chẳng hiểu sao, càng về sau, cái vị ngọt của không khí càng đậm đặc, và cái "nóng" kia dường như cũng tăng lên…
…Không phải!
Thật sự là nhiệt độ đang cao đấy! Cái mùi ngọt ngào kia là mùi sô-cô-la! Sô-cô-la đang tan chảy!
Hệ thống sưởi bật mạnh quá rồi! Giờ là mùa hè à?!
『──Á à!』
Tiếng "típ pí" vang lên, rồi một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
Tôi vội chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.
──Tsubasa!
Mặc áo choàng đỏ, tay cầm một chiếc loa phóng thanh có gắn micro, trong "chế độ Dũng Giả"!
『──Ma Vương! Âm mưu của ngươi đã bại lộ rồi! Ngươi muốn tăng số lượng sô-cô-la được trao đổi giữa nam nữ trong ngày Valentine! Tăng số lượng thanh thiếu niên có "cơ địa yêu đương"! Cuối cùng là tăng số lượng người trẻ kết hôn sớm để giải quyết vấn đề tỉ lệ sinh thấp!』
…Lại cái kiểu này nữa à.
Mà khoan, đó chẳng phải là điều tốt sao? Tình trạng tỉ lệ sinh thấp của đất nước này đang ở mức báo động mà.
『──Không những thế! Nhu cầu sô-cô-la tăng đột biến sẽ dẫn đến việc phá rừng để mở rộng diện tích trồng ca cao trên toàn thế giới! Dân số gia tăng dẫn đến thiếu hụt lương thực! Đói kém! Chiến tranh! Diệt vong nhân loại!』
Cái gì cơ! Lần này là "kế hoạch kép" sao! Mà lại là cái kế hoạch vĩ đại quanh co như vậy!
『Ngươi trúng tim đen rồi, Ma Vương!』
Lời của Tsubasa vừa dứt, hoặc chưa kịp dứt, giọng nói của Ryuugamine đã vang lên từ hai nơi:
『…Khặc khặc khặc!』
Tôi quay đầu lại, thấy Ryuugamine đang đứng như một vị thần hộ pháp trên ghế, ngay sau lưng tôi, tay cầm một chiếc micro.
Cô ta còn khoác áo choàng đen từ lúc nào nữa chứ.
Tiếng cười của cô ta phát ra từ loa chứng tỏ chiếc micro đó nối với phòng phát thanh, và đây là phát thanh toàn trường phải không?!
「…Đúng thế!」
Tôi không rõ cô ta đang nói với tôi hay Tsubasa – nhưng chắc là Tsubasa thôi – Ryuugamine chống tay vào hông, lớn tiếng nói.
「Ngươi đã nhìn thấu rất tài tình, hỡi Dũng Giả! Nhưng ngươi sẽ làm gì đây? Ở đó, ngươi có thể làm gì? Đập vỡ từng thanh sô-cô-la ư? Hay là ăn hết chúng? Hay là nói với giáo viên để tịch thu?」
Từ phía các cô gái, những tiếng phản đối "Không được phép làm thế!" vang lên.
Nhưng Tsubasa lại cười.
『──Khặc khặc khặc. Ngươi nông cạn quá, Ma Vương. Ta không cần phải làm gì ở đây cả! Bởi vì, ta đã làm rồi!』
"Bốp!" Tsubasa chỉ thẳng vào Ryuugamine đang đứng phía sau tôi.
「Cái gì cơ?!」
Ryuugamine làm bộ giật mình một cách khoa trương.
Trong lúc tôi đang nửa phần cam chịu lắng nghe cái màn đối đáp kịch tính quen thuộc đó, mà ai cũng biết thừa là hai người họ đang rất thích thú.
「Á á á!」
Một tiếng hét thất thanh của nữ sinh trong lớp vang lên.
Tôi quay đầu về phía tiếng hét, thấy một cô gái đang ôm một chiếc hộp nhỏ, mặt sắp khóc.
Kia là… từ khe hở của chiếc hộp được gói ghém cẩn thận, có thứ gì đó đang rỉ ra. Có khi nào là sô-cô-la không? Sô-cô-la đang tan chảy sao!?
Hơn nữa, không chỉ có một người.
Những tiếng hét tương tự vang lên từ khắp nơi trong lớp học.
Và không chỉ riêng các nữ sinh, mà các nam sinh cũng bị ảnh hưởng. Sô-cô-la đang tan chảy từ trên bàn học, từ trong cặp sách của họ! Ai đã nhận sô-cô-la từ nữ sinh đều lộ tẩy hết! Tiếng hét của con trai chủ yếu là vì lý do đó.
「Mở cửa sổ ra!」
Tôi hét lên. Ngay lập tức, các học sinh khác bắt đầu mở cửa sổ. Nhưng…
「Không mở được!?」
Nhìn kỹ thì, cửa sổ dường như đã bị cố định bằng keo dán.
Tsubasa chơi lớn đến mức này ư!
Vẫn kỹ càng như mọi khi! Sang năm mới rồi mà chẳng thay đổi gì cả! Chắc lại nói là "bản tính của Dũng Giả" hay gì đó, rồi triệt để đập tan kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ma Vương, và năm nay cũng định cuốn chúng tôi vào vòng xoáy đó mà không một lời từ chối!
Khốn kiếp! Chẳng hiểu sao, lớp học cứ như phòng xông hơi vậy.
Đập vỡ cửa sổ luôn không!?
Nhưng nếu làm thế, chắc sau này sẽ bị bắt bồi thường…
Đúng lúc đó.
Luồng khí nóng từ miệng điều hòa gần cửa sổ bất ngờ ngừng lại.
Đồng thời.
「──Á á á!」
Tiếng Tsubasa vừa dứt, thì từ bốn phương tám hướng, những người đàn ông mặc đồ đen (Hắc phục) ùn ùn xuất hiện, và trong chớp mắt đã bao vây lấy Tsubasa!
Hắc phục!
「Kh-Khoan đã! Lần này đâu có rầm rộ đến thế──」
Giọng Tsubasa bị nuốt chửng vào đám người đen kịt và không còn nghe thấy nữa. Chắc là chiếc loa phóng thanh đã bị cướp mất rồi.
Và rồi, bọn họ cũng đột ngột biến mất như lúc xuất hiện. Chỉ còn lại chiếc loa phóng thanh nằm đó, minh chứng cho việc Dũng Giả đã từng ở đó.
…Chà, cái này cũng là chuyện thường thôi.
Dù cho việc sử dụng "Cá tính" được phép tự do đến đâu, nếu quá đà thì sẽ bị như thế. Tiêu chuẩn hay ranh giới thì tôi cũng không rõ. Có lẽ là tùy theo tâm trạng của bọn họ.
Lần này Tsubasa chắc lại không về trong vài ngày nữa. Lần nào cũng nói là không muốn đi nữa, tôi nghĩ nó nên tự kiềm chế một chút, nhưng có vẻ không ngăn được.
「Lần này Dũng Giả lại làm quá rồi nhỉ?」
Tôi quay lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Ryuugamine đang cẩn thận gấp chiếc áo choàng đen của mình. Có lẽ vì Tsubasa đã rút lui, nên cô ta mất đi sự hứng thú đối chọi.
「Có thể nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy, quả nhiên không hổ là ngài đấy.」
Nói cách khác, đó là sự thật sao.
Vậy thì.
「…Cả vụ bánh mì ở căn tin cũng là cô sao?」
「Vâng.」
「Còn cả những tin đồn đáng ngờ nữa?」
「Vâng.」
Cô ta trả lời với vẻ mặt tươi cười.
Quả nhiên là vậy.
Nói tóm lại, tất cả những hiện tượng liên quan đến Valentine đều do Ryuugamine đứng sau giật dây. Quả nhiên không hổ danh là Ma Vương đầy mưu trí. Trong việc nghĩ ra những mưu đồ thầm lặng để tiêu diệt nhân loại, không ai có thể sánh bằng cô ta cả! Mặc dù người bình thường thì chẳng thể nghĩ ra nổi đâu!
「Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.」
Cô ta nói một cách thích thú.
「Làm thế nào để không phải là ép buộc phải tặng cho người mình thích, mà là tự nguyện muốn tặng? Tôi đã nghiên cứu cả tâm lý học. Và rồi, tôi nghĩ rằng nếu mọi người cảm thấy "không tỏ tình trong Valentine thì sẽ thiệt", thì số lượng người tỏ tình sẽ tăng lên.」
Nghĩa là mục tiêu đã đạt được một cách ngoạn mục.
Tuy nhiên, cái vụ bùa may mắn năm ngoái cũng vậy, Ryuugamine ấy, không ngờ lại có năng khiếu đặc biệt với mấy vụ tình yêu tình báo kiểu này nhỉ? Cái bùa chú kia, dù sau này biết là do Ryuugamine tự nghĩ ra, mà vẫn được truyền tai nhau rầm rộ, sôi nổi biết bao.
Nhưng mà này.
Cô có hiểu không hả, Ryuugamine? Việc kế hoạch của cô thành công ấy nghĩa là…
“Cảm ơn cậu nhé, Lớp trưởng!”
Đấy, lại đến rồi.
Một nữ sinh trong lớp thốt lên như vậy.
“Dù là Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại hay gì thì tớ cũng đã lấy được dũng khí để tỏ tình rồi!”
“Hả?!”
Ryuugamine giật mình.
Mặt cô méo xệch đi.
Rồi đỏ bừng.
“Đúng đấy! Tớ cũng là lần đầu tiên trong đời nhận được sô cô la luôn!”
Các nam sinh cũng hùa theo.
“Tớ cũng là lần đầu tiên tặng đấy…”
“Tớ thì chẳng nhận được cái nào!”
“…Tại đang định tặng mà…”
“Ối, thật á!”
Vân vân và mây mây.
Cả lớp hào hứng một hồi, rồi đồng loạt quay sang Ryuugamine.
“—Dù sao thì, cảm ơn cậu nhé!”
Tất nhiên, Ryuugamine,
“Kh-Khônggg! Kinh quá điiiii!”
Hét lên như thế rồi lao ra khỏi phòng học.
…Thôi chịu vậy.
Chuyện mà Ma Vương ngại nhất chính là được người khác cảm ơn. Cô ấy lúc nào cũng bảo cảm thấy ghê tởm, nổi cả mề đay ấy.
“Mấy đứa này!”
Tôi thở dài quay lại thì thấy Suzuki, tay cầm hộp sô cô la đã bắt đầu chảy ra, mỉm cười.
“…Thôi kệ, cũng phải cho mình trả đũa chút chứ.”
Những người bạn cùng lớp khác cũng gật đầu.
Chuyện cái màn cảm ơn vừa rồi là diễn kịch có hẹn trước thì ai mà chẳng hiểu. Nếu không thì đâu có thể đồng thanh rành rọt đến thế được.
“Tôi thì đâu có tham gia vào kế hoạch của Lớp trưởng đâu.”
Ý là, thứ đó vốn định dành cho Saitou mà. Đúng là xui xẻo thật.
“Đúng rồi, đúng rồi,” một nữ sinh khác gật gù.
“Bọn mình bị lợi dụng sự ngây thơ tuổi dậy thì mà.”
“Dù hơi vui chút.”
“Ừ ừ. Tự nhiên lâu lắm rồi mới chọn sô cô la một cách nghiêm túc như thế.”
“Sô cô la bạn bè cũng tốt, nhưng nghĩ đến việc tặng cho con trai thì vẫn thấy hứng khởi hơn nhỉ.”
“Người nhận cũng thế thôi!”
Nói xong, cả đám phá lên cười.
Này.
Cuối cùng thì chẳng phải là đang vui vẻ đấy sao.
Tóm lại là thế này. Lời cảm ơn ban nãy không chỉ mang ý trả đũa, mà chắc phải một nửa là thật lòng nhỉ.
“Thế thì, mấy chuyện còn lại nhờ cậu lo nhé!”
Kimura vỗ vai tôi cái bộp.
Tôi biết rồi mà.
“Đã rõ,” tôi nói rồi rời khỏi lớp, đi về phía sân trong quen thuộc. Tiếng chuông cũng vừa reo, báo hiệu giờ nghỉ trưa. Vừa đúng lúc.
☆
Nhân tiện, hôm nay tôi không chuẩn bị được cơm hộp, nên trước khi đến sân trong, tôi ghé qua căng tin mua đồ… Thế mà không hiểu sao lại thấy biển “Hết hàng” treo lủng lẳng, mà bác gái bán hàng thường ngày cũng chẳng thấy đâu.
Mà sở dĩ tôi không chuẩn bị được là vì cơm hộp của tôi đã bị cướp mất rồi.
Sáng nay, trên đường đến trường, tôi đã gặp – à không, bị quản gia của Ryuugamine, bác Hakurouza, chặn đường và van nài. Bác ấy nài nỉ: “Bán cho ta một nghìn yên!”
Khi tôi từ chối vì nghĩ chắc Ryuugamine lại đang ấp ủ trò quái đản nào đó, bác ấy liền cướp mất rồi ăn luôn, vừa nhồm nhoàm vừa nói gì đó rồi nhét tờ nghìn yên vào túi tôi.
…Cái người đó cũng khó hiểu thật.
Không còn cách nào khác, hôm nay tôi định dùng nghìn yên đó để mua một bữa trưa thịnh soạn hơn bình thường, nhưng căng tin thì hết hàng, mà cả cửa hàng tiện lợi trên đường cũng nghỉ.
Đành vậy, tôi chỉ mua một hộp sữa ở máy bán hàng tự động rồi đi về phía khu nhà học cũ.
Tôi xuyên qua lối đi bí mật dưới cầu thang quen thuộc, hướng tới nhà kính.
Mở cánh cửa của nơi trông như một cung thiên văn bạc dưới ánh nắng mùa đông, một luồng không khí ấm áp như mùa xuân tràn ra.
Tôi bước vào, đóng chặt cửa lại. Nhờ những ô cửa sổ khúc xạ và hội tụ ánh sáng, bên trong nhà kính còn sáng hơn cả bên ngoài.
Giữa những cây cối và cỏ dại xanh tươi, Ryuugamine đang ngồi gọn lỏn trên chiếc ghế dài.
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ buồn bã, nhưng xem ra không phải. Cô ấy đã ăn xong bữa trưa rồi. Hình như hôm nay là bánh mì kẹp.
Tôi, chỉ với hộp sữa trong tay, ngồi xuống bên cạnh.
“Cậu không sao chứ?”
Ryuugamine nuốt ực miếng bánh mì kẹp rồi gật đầu.
“Lại bị cảm ơn nữa rồi…”
“Ừm… Chà, nếu cậu định phá rối việc tỏ tình thì khác, đằng này cậu lại như kiểu tiếp sức cho người ta mà.”
“Đúng là như vậy.”
Cô ấy thở dài một tiếng.
“Nhưng mà, không còn cách nào khác. Mục tiêu là phải phá hủy Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại của công ty bánh kẹo để tự mình tiêu diệt nhân loại theo kế hoạch của mình.”
Không. Người của công ty bánh kẹo có định tiêu diệt nhân loại đâu.
“…Mà này, hôm nay cậu chỉ có thế thôi à?”
Một ngón tay thon dài khẽ chỉ vào hộp sữa của tôi.
“À, ừm…”
Thôi, cứ giả vờ không biết chuyện bác Hakurouza đi. Bị mắng thì tội nghiệp.
“Vậy sao,” Ryuugamine nói rồi lại nhồm nhoàm một miếng bánh mì kẹp nữa.
Cứ thế nhồm nhoàm.
Đương nhiên, cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, sự im lặng bao trùm. Tôi đành uống sữa. Ngon thật đấy, nhưng… vẫn không đủ no. Đừng có kêu ọt ọt trong giờ học buổi chiều đấy nhé, cái bụng.
“…Cậu đói bụng đúng không?”
“Ừ, thì cũng…”
“Đúng rồi nhỉ,” cô ấy vừa nói vừa tiếp tục nhồm nhoàm ăn.
…Hôm nay không chia cho mình à. Thôi kệ, cũng chỉ còn một miếng nữa thôi mà.
À.
Ăn hết mất rồi.
Ryuugamine thở phào. Thôi vậy. Hay là mua thêm một chai nước ép nữa, ít ra cũng làm bụng đỡ trống rỗng hơn một chút.
Đang định đứng dậy khỏi ghế dài thì.
“Đ-đành vậy thôi!”
Ryuugamine nói rồi lục lọi lấy ra thứ gì đó từ sau ghế.
Túi giấy của căng tin?
“Th-thật ra là tôi mua để dành làm tráng miệng, nhưng mà, không còn cách nào khác nên đành chia cho cậu đấy!”
Cô ấy đẩy cái túi giấy về phía tôi. Tôi còn đang do dự thì cô ấy lại đẩy mạnh thêm lần nữa.
“À, cảm ơn…”
Tôi nói rồi đón lấy, thì Ryuugamine bảo, “Chẳng có gì đáng kể đâu,” rồi uống sữa của mình. Không hiểu sao mặt cô ấy lại đỏ ửng.
Tôi mở túi giấy, nhìn vào bên trong.
Một cái bánh mì hình ốc sên khổng lồ nằm trong đó. Bánh mì sô cô la? Lấy ra xem thì đúng là bánh mì sô cô la thật.
“Có sao không? Tớ ăn nhé?”
“C-cứ tự nhiên ạ!”
Thế thì, không khách sáo nữa.
Tôi cắn một miếng từ phía đuôi của “vỏ ốc”. Ưm, ngon thật. Thấy bảo là loại giới hạn, phí quá.
À.
Có thứ gì đó chạm vào lưỡi, tôi nhón lấy rồi kéo ra.
À đúng rồi, hình như có cả quẻ bói bên trong.
Tôi liếm lớp sô cô la rồi mở ra.
“…‘Tình yêu đích thực, luôn ở ngay cạnh bạn!’, hả… Hừm.”
“Đ-đúng lắm đấy! Bởi vì người bói quẻ đó, là một Cá tính giả của Đại Thần Quan đấy!”
“Ồ, cũng có cả Cá tính đó nữa à.”
“Vâng! Đã từng dự đoán sự diệt vong của nhân loại tới năm lần rồi!”
[IMAGE: ../image/p248.jpg]
Vậy là trật lất hết rồi còn gì!
Thôi thì, như thế lại tốt hơn.
Nghĩ bụng, “Cũng đủ thứ chuyện ghê ha,” tôi liếm nốt kem dính trên ngón tay.
Sô cô la ngọt ngào.
Nói thêm, hôm đó về nhà, tôi thấy một cuộn giấy đặt giữa phòng, mở ra thì đó là một bản đồ vẽ dòng chữ ‘Hộp báu vật ở đây’.
Vì Dũng Giả đại nhân đang bị giam giữ nên tôi đành một mình đi tìm, và thứ bên trong đúng là sô cô la thật. Không biết là loại gì, hình dáng cực kỳ xấu xí, trông như một cục đá vậy.
…Thôi chịu vậy.