3. CUỘC CHIẾN OSECHI
"Kính chào quý khách ạ."
Tsukaya, với vẻ mặt vô cảm như thường lệ, cất lời chào, chiếc tạp dề cao su giờ đây đã trở nên quen thuộc trên người cô bé. Mái tóc bạc được búi cao thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng phía sau.
Tôi hơi lo liệu cái thái độ này có khiến khách hàng bỏ chạy không, nhưng hình như chẳng có vấn đề gì cả. Thậm chí cô bé còn trở thành "linh vật" của tiệm cá tươi này ấy chứ.
"Giờ đi mua đồ ăn tối chưa phải hơi sớm sao ạ?"
Quả thật, mặt trời vẫn còn cao. Hay nói đúng hơn là đang giữa trưa.
Có lẽ ít ai nghĩ đến việc mua cá về nướng ăn ngay buổi trưa, nên món cá chiên giòn lại đắt khách hơn hẳn. Trên tủ giữ nhiệt có treo biển "Cá chiên tươi ngon từ tiệm cá" xếp đầy những miếng cá chiên Aji vàng óng.
Ưm, nhìn ngon ghê. Hay mình mua vài miếng về ăn nhỉ?
"Mấy miếng ạ?"
Đừng có đọc suy nghĩ của người khác chứ.
"À không, không phải cá chiên Aji. Ưm… kiểu như đến xem trước, hay đặt hàng ấy? Ngày kia, tôi muốn đặt một con cá trích, nhờ làm sạch ba mảnh, rồi để dành cho tôi, không biết có được không?"
Tsukaya quay lại nhìn ông chủ đang làm việc phía trong, ông ấy ra dấu OK, và Tsukaya gật đầu.
"Có thể ạ. Nhưng mà, cá trích mùa này, dù không đặt trước thì vẫn có thể mua được mà? Hôm nay đây, cá tươi roi rói đây này. Anh muốn mua không ạ?"
"Không, hôm nay thì thôi. Tôi lấy mấy miếng cá chiên Aji kia. Ba—bốn miếng."
"Cảm ơn quý khách ạ."
Tsukaya thành thạo dùng một chiếc túi chuyên dụng thấm dầu tốt, cẩn thận cho bốn miếng cá chiên Aji vào.
"Vâng, sáu triệu yên ạ."
…………
Tôi im lặng đưa tờ một ngàn yên. Tsukaya cũng im lặng trả lại tiền thừa.
"...Mà này, như tôi đã nói ban nãy, cá trích thì đâu cần phải đặt trước làm gì ạ?"
Xem ra màn đối thoại vừa rồi coi như chưa từng xảy ra.
Tôi cũng thấy vậy thì tốt hơn.
"Chẳng may có chuyện gì thì sao? Nếu không mua được thì gay go lắm."
"Nếu không có cá trích, thì ăn cá thu chẳng phải tốt hơn sao ạ?"
Hình như lần trước Ryuugamine cũng nói cái kiểu như bà hoàng nào đó thì phải. Chẳng lẽ câu nói này đang thịnh hành à? Trong giới Cá tính giả ấy.
"Thì, cá thu cũng ngon thật, nhưng mà tôi cần cá trích để làm món cuộn rong biển kombu cho Osechi."
"Ồ – anh tự làm Osechi sao?"
"Ối!"
Bị gọi bất ngờ từ đằng sau, chẳng hề có chút dấu hiệu gì, làm tôi lỡ buột miệng kêu lên! Ryuugamine!
Đúng vậy, là Ryuugamine.
Cái con bé Tsukaya này… Rõ ràng nó biết thừa mà, vậy mà chẳng tỏ ra chút biểu cảm nào! Đối phương là Ma Vương cơ mà, không lẽ nào nó lại không nhận ra được chứ?!
Thế mà lại làm cái mặt như thể "tôi không biết gì đâu".
"Chào."
Ryuugamine vòng sang bên cạnh tôi, khoác chiếc áo khoác kẻ caro, đeo găng tay màu hồng, đi đôi bốt màu nâu. Cô bé không mang theo túi xách gì. Tôi cứ tưởng đi tay không, ai dè nhìn sâu vào con hẻm, thấy một chiếc xe đen bóng khổng lồ đỗ ở đó. Hóa ra là đang trên đường đi đâu đó.
"Vậy. Anh tự làm Osechi sao? S-Dân làng A-san."
Thật là.
Sau chuyện vừa rồi mà chẳng khác gì lúc bình thường cả.
Có lẽ mình bị trêu chọc thôi chăng?
À thì, nếu mà tự nhiên căng thẳng thì cũng phiền phức.
Nhưng mà chuyện này là đương nhiên thôi. Tôi là dân làng, còn cô ta là Cá tính giả. Ngay cả cái tiền đề rằng việc đó có ý nghĩa gì đấy cũng đã sai rồi.
…………
…Cô ấy có thoa son dưỡng môi không nhỉ? Nhìn bóng loáng ghê.
"Sa—Dân làng A-san?"
"Hả? À, ừ."
Khô, không được.
Chỉ vì nghĩ vậy mà tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi cô ấy.
"P-phải. Nhà tôi thì tự làm Osechi. Mà, tôi chỉ giúp được một chút thôi."
"Cái… Có lẽ nào, gia đình anh đang gặp chút khó khăn về tài chính…?"
"Gia đình gặp khó khăn tài chính?"
Tôi thoáng nghe tiếng Tsukaya thở khẽ bên tai.
"...Cô ấy đang hỏi là anh có nghèo không đó."
Cái gì cơ! Cho dù là Ryuugamine đi nữa thì nói thế là hơi thất lễ rồi đấy!
"X-xin lỗi ạ!"
Không biết từ lúc nào mà tôi đã biến thành mặt quỷ hay sao, Ryuugamine "kêu" một tiếng rồi vội vàng xin lỗi.
"Nhưng, nhưng mà Osechi là món ăn tiệc tùng mà? Kiểu như mua ở siêu thị về, để ăn mừng năm mới thật hoành tráng, giống như bộ gà giáng sinh hay bánh sinh nhật vậy mà, tự làm tức là… tức là mình không dư dả về tiền bạc ấy…"
À, đúng là nhà tôi không giàu thật.
"Này Ryuugamine à,"
Tôi thở dài.
"Osechi không phải là món ăn tiệc tùng thông thường đâu. Dĩ nhiên cũng là để chúc mừng năm mới, nhưng không giống những món ăn tiệc tùng khác, nó có ý nghĩa riêng đấy."
"Ý nghĩa…"
À, không biết cũng phải thôi. Tôi cũng là nhờ bà nội tôi dạy cho, chứ nếu không thì chắc cũng giống Ryuugamine.
"Nghe này. Osechi ẩn chứa những lời cầu nguyện cho một năm tới luôn khỏe mạnh và hạnh phúc đấy."
Ryuugamine gật gù "ừm ừm".
"Món cuộn rong biển kombu thì mang ý nghĩa 'niềm vui' (yorokobu). Củ sen thì mang ý nghĩa 'có tầm nhìn xa trông rộng'. Khoai sọ thì mang ý nghĩa 'vươn lên dẫn đầu'. Tôm kho ngọt thì mang ý nghĩa 'sống thọ đến khi lưng còng' đấy."
Còn món trứng cá trích mang ý nghĩa "con đàn cháu đống" thì thôi không nói ra…
Thấy hơi ngại.
"Vậy nên, nhà tôi nghĩ rằng món ăn do người quen làm sẽ mang nhiều tình cảm hơn."
"Ồ—"
Không cần phải vỗ tay đâu, Ryuugamine.
"Mà thôi, đó là lời của bà nội tôi ở quê thôi mà."
"Này Jirou," bà tôi vẫn thường nhắc nhở tôi mỗi năm.
"Bà nội anh vẫn còn sống sao?"
"À ừ. Cứ đến cuối năm là bà lại về nhà làm Osechi. Chắc là tôi bắt đầu tự nấu ăn cũng là do ảnh hưởng của bà nội đấy."
Nghe cô bé chân thành thốt lên "Ồ," hay "Ra vậy" làm tôi thấy ngượng.
"Quả thật đó là lý tưởng ạ, nhưng tôi cũng không phủ nhận Osechi mua sẵn đâu."
Tsukaya vừa nói vừa điều chỉnh nhiệt độ tủ giữ nhiệt cá chiên.
"Tôi nghĩ không ít gia đình không có thời gian hay kỹ năng để làm Osechi. Với lại, Osechi cũng mang ý nghĩa chúc mừng năm mới, nên tôi hiểu cảm giác muốn ăn Osechi sang trọng mà gia đình không làm được."
"Thế nên, đó chỉ là suy nghĩ của nhà tôi thôi. Ngay cả nhà tôi, nếu bà nội không đến thì cũng chẳng buồn làm đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng việc cho rằng tự làm để tiết kiệm tiền là sai thôi."
"Xin lỗi, Sa—Dân làng A-san."
Ryuugamine rất tự nhiên và chân thành cúi đầu.
"Tôi thật vô tri. Hàng năm ở nhà tôi cũng đều ăn Osechi đàng hoàng, nhưng toàn là Osechi kiểu Tây nên tôi không biết nó có những ý nghĩa đó."
"À… ra vậy."
Đúng là Osechi kiểu Tây thì khó mà hiểu được ý nghĩa nguyên bản của nó.
Nhưng mà chắc hẳn nó sang trọng lắm nhỉ.
"Nhân tiện, Osechi kiểu Tây thì trông như thế nào ạ?"
Trợ giúp tuyệt vời!
"Ưm… Nếu là tôm thì có cả gratin tôm hùm Ise cỡ lớn nữa. Rồi còn có gan ngỗng béo cắt vuông vức, với cả trứng cá tầm nữa, rất nhiều."
Toàn những thứ tôi chỉ biết tên thôi!
Ừm, Tsukaya chống tay lên cằm.
"Thật là tuyệt vời quá. Nhà tôi thì năm nào cũng đặt hàng qua mạng. Được giao đến dạng đông lạnh, nhưng mà ngon lắm. Năm nay thì tôi sẽ mua sashimi ở đây."
"Giảm giá nhân viên đấy!" Tiếng ông chủ vọng lại, Tsukaya giơ ngón cái lên ra hiệu với ông chủ.
"Dù sao thì,"
Tôi nhấn mạnh với Ryuugamine.
"Osechi không phải chỉ là một món ăn tiệc tùng thông thường. Nó không nằm ở giá cả! Mà là ở cái TÂM đấy!"
なーんて言っても、 nhà tôi cũng không phải tự làm hết đâu, mấy món như chả cá thì đương nhiên là đồ mua sẵn rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Ryuugamine vỗ tay lách cách.
“Đúng là bậc thầy! Tôi không ngờ món Osechi lại chứa đựng nhiều ý nghĩa đến vậy. Cảm ơn Master rất nhiều! Tôi đã học được bao điều bổ ích. Quả nhiên, không hổ danh là Sa… Dân làng A-san!”
“Ờ, ừm…”
Gì vậy? Tự nhiên sống lưng tôi rợn rợn. Đôi mắt long lanh kia, tôi cảm thấy có gì đó bất ổn, hay là mình nghĩ nhiều quá?
“Vậy thì hôm nay tôi xin phép về trước đây.”
Ryuugamine cúi đầu thật sâu.
“Ờ, ừm…”
Cô ấy quay gót, cứ thế bước đi thẳng tắp, không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Cứ như thể xung quanh chẳng có gì lọt vào mắt cô, cứ thế đi thẳng tắp không ngừng.
“Vậy thì cháu sẽ để dành phần cá trích cho Master nhé.”
Giọng Tsukaya nghe có vẻ rất xa xôi, nhưng tôi vẫn “À” một tiếng trả lời.
[IMAGE: ../Images/..]
☆
“『Hộp Osechi phong cách Âu sang trọng ba tầng, siêu rẻ, chỉ hai nghìn năm trăm yên!』”
Nghe thấy lời quảng cáo ấy từ tivi, tôi dừng tay chơi game trên điện thoại, ngẩng mặt lên.
“『Osechi phong cách Âu phá giá, quý khách vui lòng đặt trước tại các Siêu thị Ryuugamine, Cửa hàng tiện lợi Ryuugamine, Trung tâm thương mại Ryuugamine trên toàn quốc. Chấp nhận đặt hàng trực tuyến nữa!』”
Ồ.
Hạ giá thì không lạ, nhưng hai nghìn năm trăm yên thì đúng là cực rẻ.
Hơn nữa, tận ba tầng? Mà dù có gọi là sang trọng đi nữa, chắc gì đã có gan ngỗng hay bò nướng. Nếu có mấy món đó thì làm sao mà bán được với giá hai nghìn năm trăm yên chứ.
“『──Tập đoàn Ryuugamine, luôn bên bạn』”
[IMAGE: ../Images/..]
Một tiếng “Đùng” vang lên, logo mới của Tập đoàn Ryuugamine, hình con rồng chui ra từ đỉnh núi, hiện rõ trên màn hình. Hừm, đúng là cái thiết kế gì thế không biết. Cứ như một tổ chức bí mật độc ác nào đó ấy.
Tôi tạm dừng game, mở trình duyệt. Tìm kiếm “Ryuugamine Osechi” thì trang Osechi phong cách Âu vừa rồi hiện lên đầu tiên.
…Ôi!
Mở trang ra, tôi không kìm được tiếng trầm trồ.
Thật hả trời, cái này?
Thịt thăn bò Wagyu, bò nướng, tôm hùm đút lò, sò điệp ăn kèm trứng cá muối, bít tết bào ngư nữa sao? Mấy món này thì làm quái gì có giá hai nghìn năm trăm yên!
Tuy nhiên, những món ăn chúc mừng – hay còn gọi là những món ăn chứa đựng ước nguyện, vốn là ý nghĩa của việc ăn Osechi – thì gần như chẳng có món nào.
Không khác gì Ryuugamine hôm qua nói, đây chỉ là món ăn tiệc tùng thôi. Món tôm hùm may ra có thể hiểu là thay cho món tôm kho ngọt, mang ý nghĩa sống lâu đến khi lưng còng…
Cái Osechi này không chỉ phá giá mà còn phá cả truyền thống nữa.
[IMAGE: ../Images/..]
…………
Cái này, liệu có đặt trước được thật không nhỉ?
…Thôi rồi.
Quá tải, không truy cập được.
Chắc là bán hết rồi. Vậy thì chỉ còn cách đăng ký trực tiếp tại cửa hàng thôi.
Không, không phải là tôi muốn đâu nhé? Tôi đâu có định đặt trước, nhưng mà tình hình ở cửa hàng thế nào thì cũng tò mò một chút ấy chứ.
…Đi xem thử vậy.
Nếu may mắn đặt được thì coi như gặp may. Dù sao cũng là Osechi, mấy món đã qua chế biến nhiệt chắc cũng để được vài hôm.
Bà nội tôi thỉnh thoảng cũng muốn ăn thử mấy món lạ ấy mà.
☆
──Cái quái gì đây!
Đứng trước Siêu thị Ryuugamine, tôi suýt nữa thì hét toáng lên. Sao lại đông đúc đến thế này! Xe không vào được bãi đậu xe tràn cả ra đường gây tắc nghẽn. Thế nhưng những chiếc xe khác vẫn không ngừng tới, người ngồi cùng xe thì nhảy vội xuống rồi chạy.
Đương nhiên, đích đến của họ là siêu thị.
Người chưa tràn ra ngoài tòa nhà, nhưng cái cảnh tượng này, tôi chưa từng thấy bao giờ ở đây. Không phải là nói vắng vẻ, nhưng chuyện phải chờ lâu ở quầy thanh toán thì hiếm khi xảy ra.
Thế này thì chắc không thể đặt trước được rồi.
“Ơ, Master?”
Khi tôi đang nghĩ có nên về không, thì có tiếng gọi.
“Chào.”
Đương nhiên, người duy nhất gọi tôi như thế chỉ có Yaguruma.
“Makoto cũng đi cùng à?”
“Vâng, anh trai. Bữa tiệc Giáng sinh hôm trước vui thật đấy! Em được Ma Vương chị tặng cho một trò chơi đó!”
À, là món quà đã tặng hôm đó à. Makoto được game à, vậy là không phải phát bừa phứa sao?
“Master, Master. Em cũng đang dùng đây nè! Nè!”
Yaguruma dùng ngón tay búng vào chiếc dây đeo treo ở đầu chiếc nơ tai giả ăng-ten, rồi mỉm cười. Đúng là nét mặt em ấy càng ngày càng phong phú… Mấy bạn nam cũng đang bàn tán về chuyện này đấy. Mà, Yaguruma là Cá tính giả nên cũng không phải là chuyện thích hay muốn hẹn hò gì cả.
“Có hợp với em không ạ?”
“Ừ, hợp lắm.”
Thực tế là rất hợp.
Yaguruma cười “ehehe~”, rồi vò vò chiếc váy mặc bên ngoài chiếc quần jean trắng. Tôi chẳng hiểu mấy kiểu mặc đồ lớp lớp của con gái này. Chắc là lạnh nhưng vẫn muốn mặc váy chăng?
“Thế nào? Đi mua sắm à?”
“Master nói gì lạ thế. Là Osechi kia chứ. Đương nhiên rồi. Hộp Osechi phong cách Âu sang trọng! Gan ngỗng, trứng cá muối, tôm hùm! Master cũng xem quảng cáo rồi đúng không?”
“À, đúng là thế thật.”
Tôi quay nhìn siêu thị. Người ta cứ lũ lượt bị nuốt vào bên trong. Chẳng biết bên trong tình hình thế nào nữa.
“À mà, em có nghe Tsukaya-chan nói, Master tự làm Osechi à?”
“Bà nội tôi làm. Tôi chỉ phụ giúp thôi. Dù sao thì lượng cũng nhiều mà. Cả họ hàng đến nữa, với lại còn có phần cho nhà Tsubasa nữa.”
“Cả Osechi của Dũng Giả nữa ạ? Thế này mà Ma Vương-chan biết thì to chuyện lắm đây.”
To chuyện gì cơ?
“Thôi mà, Master yên tâm. Em sẽ không làm điều gì gây nguy hiểm cho Master đâu!”
Yaguruma gõ gót chân vào nhau, chào nghiêm trang.
Có gì ghê gớm đến thế à?
Tôi cười, nhưng có lẽ đây là chuyện mình nên giữ im lặng thì hơn. Có “vảy ngược” mà chỉ Cá tính giả mới biết thì cũng chẳng có gì lạ.
“Thôi nào, đi vào xem đi? Thế này thì chốc nữa chẳng vào được tiệm đâu mất.”
“Vâng ạ!”
Đúng là tiếng trả lời đầy năng lượng. Tôi cứ có cảm giác em ấy càng ngày càng ít giống robot, nhưng mà, nếu Yaguruma không bận tâm thì thôi vậy.
Tuy nhiên, ai nấy cũng chạy vội vàng. Cứ như thể đang chạy trốn khỏi cái gì đó. Tôi nhớ có cảnh như thế trong phim. Gì nhỉ? Phim zombie? Thiên tai? Hay kinh dị?
Bước vào trong, nơi khách hàng chen chúc đông đúc một cách khủng khiếp là khu vực mở rộng nằm cạnh khu ẩm thực, nơi Ryuugamine từng một mình gây náo loạn trước đây. Đó dường như là nơi tiếp nhận đơn hàng, và khách hàng đến vì Osechi đang xếp hàng dài. Hàng người ngày càng dài thêm, và tôi, một Dân làng bình thường, cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc như giận dữ và lo lắng đang xoáy vào da thịt, nóng rát.
Makoto cũng bám chặt lấy Yaguruma, có vẻ hơi sợ sệt.
Nếu mà hết hàng thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Chẳng lẽ lại xảy ra bạo động?
“Vẫn còn rất nhiều hàng ạ! Tuy nhiên, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì việc bán hàng sẽ phải dừng lại, nên quý vị hãy vui lòng chờ đến lượt của mình ạ!”
“À, là Ma Vương-chan kìa.”
Đúng là vậy thật.
Ryuugamine đang đứng trên bục, dùng loa để trấn an khách hàng. Chắc là nghỉ đông nên bị gọi ra giúp việc nhà đây mà.
“Em có hay giúp việc nhà không?”
Vừa nhìn Ryuugamine mắt sáng rực vẫn đang hăng say lên tiếng, tôi vừa hỏi Yaguruma.
“Em á? Ưm… Không ạ. Trường hợp của em thì thời gian làm robot hỏng hóc khá lâu rồi. Chắc là người ta nghĩ có nhờ cũng vô ích ấy mà.”
「Em bị bắt đi giúp việc thay đấy, anh hai!」
Makoto bĩu môi dài thượt.
「Chị hai đúng là chẳng làm được tích sự gì mà.」
「Lắm điều!」
Yaguruma véo mũi Makoto. Thằng bé gạt tay cô ra, trốn sau lưng tôi và lè lưỡi. Này, khoan đã! Yaguruma! Đừng có lôi khẩu súng máy bên hông ra!
「Khoan đã, khoan đã!」
Tôi vội vươn tay ngăn cô bé định chạm vào khẩu súng ở hông. Đùa à. Nếu cô bé xả súng hơi bừa bãi ở đây thì sẽ loạn lên mất.
「Ưm…」
Vẻ mặt bất mãn, Yaguruma cũng bĩu môi rồi rụt tay xuống.
「Em nhớ rồi đấy nhé, Makoto.」
Makoto lại lè lưỡi một lần nữa.
Đúng là chị em. Từ cái lúc thằng bé khóc lóc cầu cứu tôi giúp chị hai nó, giờ lại trở về mối quan hệ thoải mái, chẳng hề khách sáo như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi là con một, Tsubasa cũng vậy nên tôi chẳng rõ lắm, nhưng liệu mấy gia đình khác anh em cũng vậy chăng?
「Vậy Master tính sao? Có xếp hàng không ạ?」
「Thôi, anh không. Đợi thế này chắc phải mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cái không khí này cứ là lạ, đầy sát khí. Dù là đặt trước nhưng nguyên liệu cũng có hạn, nên anh nghĩ chẳng phải ai cũng mua được đâu. Xếp hàng xong lại bị báo hết hàng thì chịu.」
「Cái đấy thì đúng thật ạ…」
Quả thật, cái bầu không khí đầy sát khí này hẳn là do khách hàng cũng có chung nỗi lo lắng như tôi. Ai cũng biết những thứ này không thể chuẩn bị vô hạn được.
…………
……Sao mà cứ có cảm giác khó chịu thế nhỉ?
Không khí này chẳng giống với việc đang đến đặt món Osechi chúc mừng năm mới chút nào. Thậm chí còn cảm giác như cái vui mừng cũng bay biến đi mất.
「…Cái này không phải là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine đấy chứ?」
Câu nói bất chợt thốt ra khiến chính tôi cũng phải giật mình.
Không thể nào.
Bán mấy món Osechi xa xỉ thế này thì làm sao mà tiêu diệt nhân loại được chứ? Định bỏ độc vào à? Không không, Ryuugamine sẽ không bao giờ tiêu diệt nhân loại bằng cái cách dễ đoán như vậy đâu.
「Kiểu đấy thì đúng là Master suy nghĩ quá xa rồi ạ!」
Yaguruma cười ha ha, vỗ vào vai tôi.
「Thế thì làm sao mà nhân loại bị diệt vong được chứ? Lại là bệnh tật do lối sống không lành mạnh sao? So với Osechi truyền thống Nhật Bản thì gan ngỗng đúng là có calo cao thật, nhưng đâu đến mức chỉ một lần ăn mà béo phì được.」
「Thế thì sao? Kiểu như không quên được sự xa hoa nên gia đình phá sản? Nợ nần, bạo động, an ninh suy giảm, kết quả là nhân loại diệt vong chẳng hạn…」
Yaguruma khoanh tay, “ưm” một tiếng.
「Em nghĩ là không phải không thể… nhưng xác suất thấp cực kỳ luôn ạ. Chẳng phải có cái câu ‘thỉnh thoảng xa xỉ’ đó sao. Osechi vốn dĩ là cái thứ để ‘thỉnh thoảng xa xỉ’ thôi mà, ai lại ‘thông thường’ nghĩ sẽ ăn nó mỗi ngày? Mà Ma Vương-chan lại muốn tiêu diệt những người ‘thông thường’ kia mà.」
Mỗi lời cô bé nói ra đều rất chí lý, nhưng tôi vẫn cứ thấy vướng bận.
「Với lại nè Master.」
Yaguruma lắc đầu liên tục.
「Nghĩ mấy chuyện đó thì làm gì? Kể cả Master có đoán được kế hoạch của Ma Vương-chan đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được gì đâu? Mà còn không được phép làm gì cả nữa.」
Điều đó – thì đúng là như vậy.
Những Cá tính giả được nhà nước cho phép bộc lộ Cá tính của mình. Chỉ có ‘Hắc phục’ mới có thể ngăn cản. Mức độ cho phép bộc lộ Cá tính tùy thuộc vào từng trường hợp. Nếu vượt quá giới hạn, họ sẽ bị cưỡng chế giam giữ ở ‘Cơ sở’.
Nhưng điều đó không chỉ giới hạn ở Cá tính giả.
Tôi biết từ buổi tiệc Giáng sinh lần trước, nếu ai đó cố ý, ác ý ngăn cản Cá tính giả bộc lộ Cá tính, thì kể cả người bình thường cũng sẽ bị nhúng tay vào.
Dù vậy, giống như tôi chấp nhận những hành động anh hùng của Tsubasa, bình thường tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc cản trở Cá tính của những người này. Dù có muốn họ đừng gây rắc rối nữa, nhưng tôi hầu như không bao giờ hành động thực sự.
Nhưng con người thì yếu đuối. Chúng ta, những con người bình thường, yếu đuối lắm. Dù vô ích, dù chẳng giúp được gì, chúng ta vẫn cứ nghĩ đủ thứ chuyện. Chẳng làm được gì nên không nghĩ ngợi, cứ chấp nhận những gì xảy ra như vốn dĩ nó phải thế, kiểu giác ngộ đó thì đâu dễ mà đạt được.
…Mà chắc tôi có giải thích cho Yaguruma cũng chẳng hiểu được đâu.
Phù.
Thôi được rồi, cũng hơi bình tĩnh lại rồi. Nếu đây không phải là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại thì tốt.
Ngẫm lại thì Yaguruma nói đúng. Bằng Osechi thì làm sao mà tiêu diệt nhân loại được chứ. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng vì cứ mãi ở bên Tsubasa – Dũng Giả chăng?
「Nào!」
Yaguruma đáng yêu chống hai tay vào hông, nghiêng người.
「Chúng ta về thôi! Cũng đã xem được màn “carnival” rồi mà!」
「Còn Osechi thì sao?」
「À, thôi thôi được rồi ạ. Em đâu có muốn đến mức phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ đâu. Dù sao thì, loại Osechi truyền thống Nhật Bản em cũng đã đặt trước ở một trung tâm thương mại khác rồi ạ.」
「Ê…」
Makoto lại dỗi.
「Con muốn ăn gan ngỗng mà!」
「Mấy cái món đó, chừng nào chị mà tới Tail Universe thì ngày nào chị cũng gửi tặng cho. Đúng rồi. Hay là mình mua yakitori gan gà về ăn tạm đi. Gan ngỗng cũng là gan gà thôi mà, y chang nhau.」
「Khác hoàn toàn! …Chắc vậy.」
Chắc là chưa ăn bao giờ nhỉ? Mà tôi cũng thế.
…Về thôi.
Tôi cũng mua gan gà về cho bố thì hơn. Bố tôi thích món đó, dù tôi không thích lắm.
「——Vẫn còn nhiều lắm nhé!」
Ryuugamine mồ hôi nhễ nhại, hét lớn. Tôi khẽ vẫy tay về phía cô bé, dù có lẽ cô bé không để ý, rồi quay gót, cố gắng luồn lách qua dòng người ngày càng đông đúc để đi ra ngoài.
Nhưng mà.
「Hahaha!」
Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung.
C-cái giọng nói này…
「Ma Vương! Ta đã nhìn thấu kế hoạch của ngươi rồi!」
Chết tiệt!
Một góc hàng người đột nhiên nhô lên!
[IMAGE: ../Images/00002.png]
Đội cận vệ Dũng Giả! Bọn họ trà trộn vào giữa đám khách hàng sao!
Họ tạo thành một kim tự tháp người, và Tsubasa trèo lên đỉnh. Cô bé khoác chiếc áo choàng đỏ tượng trưng cho chính nghĩa, chống tay vào hông và ưỡn ngực.
…Áo choàng bay.
[IMAGE: ../Images/00003.png]
Từ giữa đám đông, những tiếng “ồ” cảm thán và tiếng thở dài vang lên. Mấy ông chú dê cụ này! Đừng có mà phấn khích vì ngực của nữ sinh trung học chứ!
Mặt khác, những tiếng xì xào “Ma Vương?” lan ra như sóng gợn. Các nhân viên thì có vẻ đã biết, nhưng khách hàng thì có lẽ cũng có nhiều người mới đến. Vẻ hoang mang hiện rõ. Một vài tiếng hỏi “Ai là Ma Vương?” cũng lác đác vang lên.
Ryuugamine đứng trên bục, lặng lẽ nhìn Tsubasa. Nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt cô bé. Yaguruma đứng bên cạnh, không hề che giấu vẻ phấn khích.
Vậy thì, cô bé sẽ làm gì đây?
Giả vờ không biết — hay là đáp lại?
Hôm nay, Ryuugamine đang mặc đồng phục nhân viên siêu thị. Có vẻ như cô bé không mặc bộ đồ hóa trang Ma Vương bên trong. Mặc dù Ryuugamine, khác với những Cá tính giả khác, không cần vật phẩm biểu trưng cho Cá tính của mình, nên dù cứ thế này cô bé vẫn có thể hành xử như một Ma Vương.
Tsubasa rút thanh kiếm sau lưng ra, dùng một tay chĩa mũi kiếm về phía Ryuugamine.
「Ngươi cứ tưởng đã ngụy trang khéo léo dưới chiêu trò giảm giá, nhưng không dễ vậy đâu! Đối với Dũng Giả, những âm mưu của ngươi chẳng có nghĩa lý gì hết!」
「…Ngươi cho rằng ta đã toan tính điều gì?」
Đã đáp lại! Nhưng vẫn chưa phủ nhận cũng chưa khẳng định. Điều này có nghĩa là cô bé đang chờ đợi lời khai của Tsubasa để quyết định sao?
Tsubasa khịt mũi một tiếng, đầy vẻ tự mãn.
"Đương nhiên rồi, đó là Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại!"
[IMAGE: ../Images/../img_41.png]
Từ giữa đám khách hàng vang lên những tiếng xì xào: "Cái quái gì vậy?"
Đúng thế thật. Làm sao mà món Osechi lại có thể tiêu diệt nhân loại được chứ? Chắc chắn tiếp theo sẽ là một cú nhảy vọt logic kinh thiên động địa nào đó đây mà.
"Món Osechi phong cách phương Tây sang trọng này, có một thứ cố tình bị loại bỏ! Các người có biết là gì không?!"
Bị loại bỏ? Cố ý sao?
Chẳng biết Yaguruma lấy từ đâu, cô bé lôi ra một tờ rơi từ chiếc cặp sau lưng. Trên đó in rõ hình ảnh món Osechi thật lớn, như muốn khoe đây chính là điểm nhấn của nó.
Tôi nhìn trộm từ bên cạnh, khẽ ừ một tiếng.
"Biết rồi sao?! Tên Dân làng kia!"
"Vụt!" Tiếng kiếm rít lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào tôi. Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tôi như muốn đâm xuyên. Tsubasa chết tiệt… Đừng có lôi tôi vào chứ! Thế nhưng Ryuugamine cũng đang nhìn tôi. Tôi không thể không trả lời, mà nói dối thì lại cảm thấy khó chịu.
"...Không có món ăn chúc mừng đúng không?"
Thực ra thì tôi đã nhận ra từ lâu rồi.
Món Osechi này thiếu mất các món ăn chúc mừng. Tôi cứ nghĩ là vì nó theo phong cách phương Tây, nhưng không phải sao, lại là cố tình bỏ đi ư? Nhưng vì mục đích gì? Và điều đó lại liên quan thế nào đến việc tiêu diệt nhân loại chứ?
"Chính xác!"
Tsubasa vác kiếm lên vai, nghiêng đầu, nở nụ cười chiến thắng nhìn về phía Ryuugamine.
"Món Osechi này cố tình loại bỏ các món ăn chúc mừng! Điều đó không khác gì hạ thấp Osechi từ một món ăn truyền thống thành một món ăn sang trọng bình thường! Nói cách khác – đó là sự phá hoại văn hóa!"
Hả?!
"Văn hóa chính là thứ làm nên con người! Phá hoại văn hóa cũng đồng nghĩa với việc biến con người trở thành phi nhân tính! Nghĩa là, việc loại bỏ món ăn chúc mừng khỏi Osechi, tước đoạt ý nghĩa vốn có của nó, rồi phổ biến điều đó để xóa bỏ một phần văn hóa của nhân loại, xét theo một khía cạnh nào đó, cũng giống như việc hủy diệt nhân loại vậy!"
Không, không, không! Văn hóa cái gì mà văn hóa!
Đến cả cô thì có lẽ cũng là bay xa quá rồi đấy.
Cùng lắm thì, việc bỏ đi món ăn chúc mừng sẽ âm thầm phá hỏng sự may mắn đầu năm mới, khiến người ta cảm thấy khó chịu một chút trong suốt cả năm, từ đó dẫn đến giảm sút năng suất, rồi quay vòng quay vòng lại dẫn đến tiêu diệt nhân loại, không phải thế sao? Dù thế nào đi nữa thì…
"Đúng là Dũng Giả tiểu thư có khác!"
Yaguruma vỗ tay cái bốp.
"Ơ?! Cô hiểu được ư?!"
"Không ạ, em không hiểu được."
Cái gì cơ?!
"Nhưng mà, nếu trong đầu Dũng Giả tiểu thư có lý lẽ riêng, và Ma Vương tiểu thư lại đồng tình thì chúng em không cần phải hiểu đâu ạ. Đến nước này thì cứ coi như đồng nghiệp Cá tính giả, chúng ta cùng cổ vũ thôi!"
À thì, chúng tôi cũng chỉ là những người khuấy động không khí mà thôi…
Ryuugamine!
Liệu lời Tsubasa nói có thật sự đúng không? Lần này cô ấy có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi không?
"...Hù."
Ryuugamine thở hắt ra một hơi nhỏ, vai buông thõng. Tsubasa với đôi mắt xanh lấp lánh, hai má trắng hồng, chờ đợi câu trả lời từ Ma Vương.
Thế nào đây?!
"...Hừ – Hahaha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Ryuugamine vẫn trong bộ đồ của nhân viên siêu thị, cười phá lên một cách điên dại đến mức ngả người ra sau hết cỡ.
"Quả nhiên là Dũng Giả!"
Vậy là đúng sao!
"Cô đã nhìn thấu kế hoạch của ta thật xuất sắc! Lịch sử đã chứng minh rằng một nền văn minh bị phá hoại văn hóa tốt đẹp cổ xưa thì số phận sẽ là suy đồi và diệt vong! Quên đi ý nghĩa nguyên bản của món Osechi chính là bước đầu tiên của việc phá hoại văn hóa đất nước này, nói cách khác, chính là bước đầu tiên của Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại!"
Cô cũng có biết ý nghĩa của Osechi từ khi nào đâu!
Cái kế hoạch quái gì thế này!
...Vậy ra, người đã đưa gợi ý cho Ryuugamine gây ra mớ hỗn độn này, lại chính là tôi sao.
Chậc, đúng là không thể lơ là một khắc nào.
"Tuy nhiên, hỡi Dũng Giả!"
Ryuugamine chống tay lên hông, cười Tsubasa với thái độ kiêu ngạo.
"Biết được thì cô định làm gì? Bắt họ hủy đơn đặt hàng sao? Ta nghĩ không ai sẽ đồng ý đâu."
"Đúng vậy!" Tiếng nói vang lên.
"Ngay cả khi việc đặt hàng ở đây bị hủy bỏ, họ cũng sẽ đặt bằng cách khác thôi. Lần này cô không thể ngăn chặn được đâu phải không?"
"Ư hừ hừ," Ryuugamine khúc khích cười. Má cô cũng hồng lên, đôi mắt long lanh. Chắc là say rồi, say men chiến thắng.
"...Đúng là vậy."
Cô ấy định nhận thua sao?!
"Nhưng mà – cô đã dùng quá nhiều chiêu trò rồi! Đến mức ta phải vắt óc nghĩ ra một chiến lược phiền phức vô cùng!"
[IMAGE: ../Images/../img_42.png]
Tsubasa cười nhếch mép, rút ra một túi nhỏ từ sau lưng.
"Nhìn đây! Đây chính là vật phẩm chủ chốt sẽ phá tan kế hoạch của cô!"
Đó là – "Bộ Món Ăn Chúc Mừng"!
"Cái – cái gì?!"
Vẻ mặt Ryuugamine mất đi niềm hân hoan chiến thắng, thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ.
"Ta sẽ tặng kèm cái này cho tất cả các suất Osechi của cô! Sao nào, mọi người! Có ai phàn nàn gì không?!"
"Không có!" Tiếng nói đồng thanh vang lên.
[IMAGE: ../Images/../img_43.png]
Nhưng mà, Tsubasa cái tên khốn này, lại nghĩ ra cái trò gì thế! Mà này, tiền đâu ra mà cô làm thế hả, tiền đâu!
"Ma Vương! Kế hoạch của ngươi đã hoàn toàn sụp đổ rồi! Hah hah hah hah hah hah hah hah hah hah hah!"
Tiếng cười vang của Tsubasa cùng tiếng hò reo vui mừng của mọi người vang vọng khắp cửa hàng như tiếng gầm. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Một suất Osechi phong cách phương Tây sang trọng lại còn kèm thêm cả món ăn chúc mừng truyền thống nữa mà.
Tsubasa cái tên đó, cũng ra trò đấy chứ – Khoan đã!
"Tsubasa!"
Tôi gầm lên, chỉ thẳng vào Tsubasa.
"Cái thứ cô đang giấu sau lưng là cái gì thế hả?!"
"Ơ?"
Với nụ cười gượng gạo, Tsubasa đảo mắt né tránh.
"Cô có ngụy biện cũng vô ích! Đó chẳng phải là sổ tiết kiệm của tôi sao! Cô lại tự tiện "thực hiện nhiệm vụ" trong phòng tôi rồi đúng không?! Đừng có đùa! Đó là số tiền tôi đã vất vả tiết kiệm từ khi còn học tiểu học đấy! Cô định tự tiện dùng làm gì?!"
"Hứ, hừ! Dũng Giả có quyền tự tiện lục tủ người khác và lấy vàng đi mà!"
"Đây không phải là Tail Universe! Giờ thì đó chỉ đơn thuần là hành vi ăn trộm! Trả lại đây!"
"Không, không được! Nếu không có cái này thì không thể tặng 'Món ăn chúc mừng' được! Anh muốn để Ma Vương hủy diệt nhân loại sao?!"
"Cái đó và cái này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"
Tôi định tiến lại gần Tsubasa.
Nhưng mà –
"Này anh kia! Anh định cướp Osechi của chúng tôi sao!"
"Đừng có đùa! Chuyện nhỏ thế này cũng không chịu nhịn được à!"
"Dám cản trở Dũng Giả, thế mà cũng là công dân Nhật Bản ư?!"
Mấy bà cô mập ú thi nhau nói những lời vô lý, chặn đường tôi lại!
"Master! Em đến giúp đây ạ!"
[IMAGE: ../Images/../img_44.png]
Từ phía sau lưng, Yaguruma hồ hởi cất tiếng, những nòng súng máy bên hông cô bé vươn dài ra, lách cách lách cách. Này, cái đó không ổn đâu! Không được chĩa súng hơi vào người khác!
Đúng lúc đó.
"– Quý vị và các bạn. Đây là Cục Quản lý Cá tính Đặc biệt của Bộ Văn hóa và Khoa học."
Một giọng nói máy móc vang lên từ loa, và ngay lập tức, cả cửa hàng trở nên tĩnh lặng như tờ.
"– Món 'Osechi phong cách phương Tây sang trọng' do Siêu thị Ryuugamine bán ra đã bị xác định là vi phạm Luật Bảo hộ Cá tính Đặc biệt. Do đó, đơn đặt hàng sẽ bị hủy và việc bán hàng bị cấm. Xin nhắc lại. Đây là Cục Quản lý Cá tính Đặc biệt của Bộ Văn hóa và Khoa học –"
☆
Thế là, mọi chuyện kết thúc một cách chóng vánh và an toàn.
[IMAGE: ../Images/../img_45.png]
Sổ tiết kiệm của tôi đã trở về an toàn, và vì vẫn đang ở giai đoạn đặt hàng nên Tsubasa cũng chỉ tự bỏ tiền túi cho một "bộ Món ăn chúc mừng mini" mà cô ấy lấy ra trong trận đối đầu với Ryuugamine.
Thực ra, Ryuugamine dường như cũng đang gặp rắc rối lớn.
Với nội dung món Osechi kia, dĩ nhiên chẳng thể nào có lời lãi gì. Nghe nói nếu cứ tiếp tục bán theo kiểu đó, Tập đoàn Ryuugamine có khả năng sẽ lỗ nặng đến mức suýt phá sản. Thế mà chẳng ai ngăn cản Ryuugamine, có lẽ không phải vì tuân theo luật cấm cản việc thể hiện "Cá tính", mà đơn thuần là do bố của Ryuugamine quá nuông chiều con gái. Tôi từng xem trên TV người ta nói đại loại là vì Tập đoàn Ryuugamine do gia đình quản lý và không niêm yết cổ phiếu nên họ mới có thể làm những chuyện vô lý như vậy.
Dĩ nhiên, đã ồn ào đến mức ấy thì báo chí cũng không thể không đưa tin. Thế nhưng, lý do việc ngừng bán Osechi lại không được công bố chi tiết. Dù có thông báo rằng đây là quyết định của Cục Quản lý "Cá tính" Đặc biệt, nhưng tuyệt nhiên không một chữ nào nhắc đến tên Ryuugamine Ouko, cũng không hề có các từ ngữ như "Ma Vương" hay "Dũng Giả" xuất hiện.
Thôi thì, chuyện thường ngày ở huyện mà. "À, quyết định của "Đặc Cá" thì chịu rồi," mọi người đều tặc lưỡi chấp nhận.
☆
"Rồi, rốt cuộc thì ai thắng vậy ạ?"
Hôm sau, khi tôi đi lấy cá trích đã đặt và kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tsukaya tỏ thái độ chẳng mấy hứng thú. Mà cũng phải thôi, cô bé là Người có "Cá tính" mà. Có lẽ cô bé chẳng mấy bận tâm đến những "Cá tính" khác. Dù vậy, chắc cô bé hỏi là vì bạn bè với tôi thôi. Chắc chắn là vậy.
"Hòa nhau... thì phải."
Tsubasa hay Ryuugamine cũng đều có cảm giác như thế.
Sau thông báo của Cục Quản lý "Cá tính" Đặc biệt, khách hàng dù làu bàu nhưng vẫn ngoan ngoãn ra về, và chỉ trong chớp mắt, siêu thị đã trở lại cảnh tượng thường ngày.
Giữa lúc đó, Ma Vương và Dũng Giả vẫn đứng trừng mắt nhìn nhau trước mặt tôi và Yaguruma, nhưng rồi...
"...Haizz, hết hứng rồi."
Tsubasa thở dài, trở về giọng điệu thường ngày, còn Ryuugamine cũng đáp lời:
"Đúng vậy. Dù cách kết thúc này thực sự không như ý muốn, nhưng cũng đành chịu thôi."
Cô nàng cũng trở lại là Ryuugamine thường ngày.
Thế nhưng, Tsubasa nhếch mép cười đầy khiêu khích:
"Mà thôi, nếu cứ tiếp tục như thế thì kế hoạch của cô đã đổ bể rồi, vậy nên thực chất tôi mới là người thắng."
"Thật sao? Tôi lại không nghĩ là như vậy đâu."
"Gì cơ? Cãi cùn à?"
"Cái đó kìa!"
Ryuugamine chỉ tay vào hộp quà đồ nhắm trên tay Tsubasa.
"Đó là hàng của nhà tôi mà? Vậy thì tôi chỉ cần ngừng cung cấp là được. Hơn nữa, cô định gắn nó vào Osechi bằng cách nào? Tôi sẽ không cho phép đâu."
"Đâu cần phải đóng gói cùng nhau đâu. Tôi sẽ tự mình gửi thẳng đến nhà những người đã đặt trước là được. Danh sách khách hàng mua thì nếu muốn là có thể lấy được ngay. Còn dễ hơn cả việc lục lọi điện thoại của Jirou ấy chứ."
Cái gì!?
"Tsubasa! Con nhỏ kia, mày đã xem trộm à!?"
"À, cái đó, tôi chỉ... ví dụ thôi mà, ví dụ thôi."
Cái kiểu tránh ánh mắt đó... Xạo toét! Đừng có mà khinh thường bạn thuở nhỏ này!
Khốn kiếp... Dù chẳng có gì đáng ngại trong điện thoại, nhưng đây không phải là vấn đề đó! Phải nghĩ cách đối phó mới được. Kể cả là vô ích đi chăng nữa!
"Thôi nào, nói chung thì lần này tôi thắng. Thế là được rồi chứ?"
"Được thế quái nào!"
Ryuugamine liếc nhìn Tsubasa bằng ánh mắt ẩm ướt, sũng nước.
"Này... Tự ý xem điện thoại của Murabito A-san, chuyện đó, chưa nói đến việc có phải là "Cá tính" hay không, thì xét về mặt con người đã là không được rồi."
Hả? Là chuyện đó ư?
"Nếu hành động đó được phép vì thuộc về "Cá tính", thì tôi cũng có quyền xem chứ!"
Có lý quái đâu!
"Điện thoại của tôi là của tôi! Tôi không định cho bất cứ ai xem cả! Tsubasa! Mày đừng có làm thế lần nữa đấy! Nếu không hứa, thì phần Osechi nhà mày năm nay tao sẽ không làm đâu!"
"Không thể nào!"
Đừng có hét lên nghe như tiếng kêu thảm thiết thế chứ.
"Ư, ưm ưm... Đ, được rồi. Tạm thời, tôi sẽ nhịn... Khụ..."
Đến mức phải tỏ vẻ hối tiếc như vậy sao?
Mà thôi, nếu việc xem điện thoại của tôi thật sự dựa trên "Cá tính" của cô ta, thì cái lời hứa hẹn bằng miệng này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"À, cái đó...!"
Hả? Gì thế, Ryuugamine? Sao lại chen ngang vội vàng vậy...
"Nếu tôi không xem điện thoại của Sato... à, Murabito A-san, thì tôi, tôi sẽ được nhận Osechi ư ạ?"
Sao lại thành ra thế được!
"K, không, đâu phải chuyện đó? Chuyện là Osechi nhà Tsubasa luôn do tôi và bà nội làm, nên tôi nói sẽ không làm nữa... Tôi không nghĩ là không xem thì sẽ được làm Osechi đâu đấy?"
"V, vậy sao ạ..."
Ryuugamine cười một cách hơi khô khan.
Tsubasa à... cái vẻ mặt đắc thắng đó của mày là sao hả? Mày thắng cuộc chiến nào vậy hả?
"—Đại loại là thế."
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tsukaya vừa đưa cho tôi túi cá trích được gói ghém cẩn thận, vừa nói:
"Vậy là Ủy viên trưởng đã hòa trong trận đấu, nhưng lại thua trong cuộc chiến thì phải ạ."
"Thua ư? Thua cuộc chiến nào cơ?"
Tsukaya khẽ khúc khích cười, rồi nói:
"...Của phụ nữ."
☆
Tôi chẳng hiểu Tsukaya muốn nói gì, nhưng thấy cô bé toát ra vẻ "dù có hỏi cũng không nói đâu," với lại không về sớm sẽ bị bà nội la, nên hôm đó tôi vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ.
Và sau đó, tôi bận rộn với việc dọn dẹp tổng vệ sinh, chuẩn bị nguyên liệu Osechi và các công việc đón Tết, đến nỗi không gặp Tsukaya hay Yaguruma nữa, rồi chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.
Ngày cuối cùng của năm đầy biến động này cũng trôi qua trong tiếng đóng gói Osechi và chuẩn bị mì soba đón năm mới, thoáng chốc đã tối!
Phần Osechi của nhà Tsubasa, tôi đã gói vào hộp thức ăn đã được gửi đến từ hôm trước, rồi tự mình mang đến vào buổi trưa.
Con bé nhanh chóng chụp ảnh lia lịa bằng điện thoại.
Tsubasa còn định ăn vụng và bị bà cô mắng cho một trận. Đương nhiên rồi. Có ai lại ăn Osechi khi chưa sang năm mới đâu. Nếm thử chỉ là đặc quyền của người làm thôi. Idatemaki ngon bá cháy! Ngọt ngọt ngon ngon.
Nghi thức thường lệ là cả gia đình cùng xem TV và ăn mì soba đón năm mới cũng kết thúc, khi chỉ còn khoảng một tiếng nữa là bước sang năm mới, tôi chỉ nói gọn lỏn:
"Con ra ngoài một lát."
Rồi rời khỏi nhà. Tay cầm túi giấy, một tay đạp xe, gió lạnh cắt da. Cơ thể vừa được làm ấm bởi mì soba nhanh chóng lạnh cóng.
Nơi tôi sắp đến, tôi chỉ biết đại khái vị trí.
Tôi đã nghĩ có nên liên lạc trước không, nhưng lại sợ thành ra đường đột, với lại không biết thông tin sẽ lọt đến tai Tsubasa từ đâu, nên tôi quyết định đường đột xông đến.
Đó là nhà của Ryuugamine.
Cô nàng cơ bản đi học bằng ô tô, nhưng nhà không quá xa. Đi bộ thì hơi vất vả thật, nhưng tôi nghĩ đi xe đạp thì vẫn ổn.
Mặc dù giờ này đã muộn, nhưng trên đường vẫn khá đông người. Chắc mọi người đều đi lễ chùa đầu năm chăng? Nhà tôi cũng đi lễ đầu năm, nhưng là sau khi mặt trời mọc.
Thế nhưng, dòng người ấy biến mất khi tôi rẽ vào con hẻm. Vừa đạp xe, chỉ nghe tiếng xích xe quay đều, tôi thoát khỏi con hẻm và một bức tường trải dài vô tận hiện ra trước mắt. Bức tường cao hơn hai mét, và dù là tường nhưng lại có mái che.
Bên phải hay bên trái đây? Thôi kệ, dù hướng nào thì chắc chắn cũng sẽ đến nơi.
Tôi dựa vào trực giác mà rẽ trái.
Chắc là đúng đường, chưa đầy năm phút tôi đã đến trước một cánh cổng kiểu Nhật khổng lồ. Không sai đâu. Trên trụ cổng, biển đề tên "Ryuugamine" được khắc bằng bút lông rất trang trọng.
Thế nhưng—chẳng thấy chuông cửa đâu cả. Chắc là vì có camera an ninh nên không cần chăng? Kiểu như khách thì bên này tự lựa chọn ấy hả?
Đành chịu vậy.
Tôi rút điện thoại ra và gọi cho Ryuugamine. Mà thôi, dù có chuông cửa ở đó, chắc tôi cũng không đủ can đảm mà bấm. Vì sao ư? Cứ cảm giác hơi sợ sợ thế nào ấy.
『…Vâng?』
Ryuugamine bắt máy với giọng nghe chán đời ngay lập tức. Chắc cổ cũng biết là tôi gọi… phải không ta?
“Ryuugamine à? Sato đây.”
『…Biết rồi ạ.』
Đúng là vẫn đang khó chịu thật. Thôi, nếu vậy thì chắc tôi cứ đưa cho Hakurouza rồi về. Biết đâu cô ấy đang buồn vì bị Hakurouza mắng về chuyện kế hoạch tiêu diệt nhân loại lần trước đã vô tình “cuốn” cả siêu thị vào.
“Giờ tôi đang đứng trước nhà cô đây. Nếu cô bận thì…”
『Hả!』
Chẳng hiểu sao tôi lại có thể hình dung ra Ryuugamine giật nảy mình bật dậy.
『Sa… sao Sa… Murabito A-san lại ở trước nhà tôi!? Hừm! Đồ… đồ lừa đảo! Là Dũng Giả đúng không! Anh đang bắt chước giọng nói để lừa tôi đúng không!』
Làm gì có chuyện đó!
“Không, đây đúng là Satou Jirou chính hiệu đây mà. Nè, tại vì thấy cô có vẻ muốn nếm thử món osechi nhà tôi, nên tôi đã làm một phần nhỏ mang đến cho cô đó.”
『V… vâng, tôi ra ngay! K… khoan đã! Đợi… đợi một chút! Thế… thế này thì… Hakurouza! Hakurouza đâu rồi!』
…Cúp máy rồi.
“Thế này” là thế nào nhỉ? …Không lẽ là cởi trần khoác áo choàng? Không không, cái hình dung quái quỷ gì vậy.
…………
À mà, thôi, nếu bản thân cô ấy muốn ra lấy thì mình cứ đợi vậy.
…………
…………
…………
…………
…………
“—Ô… Ồ, xin lỗi đã để anh đợi.”
Đợi muốn mòn mỏi luôn đây này! Cứ tưởng chết cóng mất rồi chứ! Tôi định phàn nàn một câu như thế, nhưng…
Cánh cổng khổng lồ kêu kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, và ngay khi tôi nhìn thấy Ryuugamine trong bộ kimono, mọi sự bực bội đều bay biến đi đâu mất.
Nói là kimono nhưng không phải loại lộng lẫy để đi lễ chùa đầu năm hay dự lễ thành nhân đâu. Đó là một bộ yukata được thắt obi chỉnh tề. Và Ryuugamine thì búi gọn mái tóc dài mà thường ngày cô vẫn buông xõa.
Tiếng guốc geta ‘cà rẹt cà rẹt’ vang lên.
Chắc là vội vàng thay đồ nên cổ áo hơi xộc xệch, để lộ một mảng da trắng ngần. Về độ hở hang thì mùa hè tôi còn nhìn thấy cô ấy trong bộ bikini nữa là, nhưng không hiểu sao giờ lại thấy tim đập thình thịch.
“Sa… Murabito A-san?”
Hả! Kh… không được không được.
“À… ừm, phải.”
Tôi chìa túi giấy ra. Lúc nãy còn định nói đủ thứ chuyện, mà giờ thì bay biến hết rồi.
“Chẳng qua… thấy cô có vẻ thích nên… ừm, tôi chia sẻ một chút thôi.”
“À, cảm ơn anh.”
Tay Ryuugamine chạm vào tay tôi khi cô ấy nắm lấy quai túi. Ấm thật.
[IMAGE: ../image/p200.jpg]
“…Tay anh lạnh quá.”
Ryuugamine nói, tay vẫn chạm vào ngón tay tôi. Giọng cô ấy trong trẻo vang vọng trong không khí lạnh buốt của mùa đông.
“Tôi đeo găng tay mà.”
“Dù vậy vẫn lạnh…”
Tôi không nỡ buông tay cô ấy. Hơi ấm từ Ryuugamine dần dần thấm vào, cứ như thể tôi sắp tan chảy ra vậy.
“Buổi trưa, Dũng Giả-san gửi email và có đính kèm ảnh osechi do Sa… Murabito A-san làm đó.”
Cái tên Tsubasa đó… chỗ này đâu phải là chỗ để ganh đua chứ!
“Nhìn thấy nó, tôi bỗng thấy buồn lắm… Nhưng giờ thì không sao rồi. Cứ như thế này, tôi cũng có thể ăn osechi của Sa… Murabito A-san rồi!”
“Ồ, ừm. Khoai môn… khoai sọ tôi cho hơi nhiều đó. Vì nó là món ăn mừng mang ý nghĩa thăng tiến công danh mà. À… Ma Vương thì vốn đã đứng đầu rồi, nên không cần thăng tiến nữa hả?”
“Không phải vậy ạ. Tuy không giống thăng tiến, nhưng để trở thành một Ma Vương vĩ đại thì vẫn phải nỗ lực chứ ạ.”
“Ra vậy. Thế thì tốt rồi.”
Ryuugamine khẽ gật đầu.
“Sa… Murabito A-san. Năm nay thực sự rất cảm ơn anh. Năm sau thì…”
Đúng lúc đó, một tiếng chuông ở đâu đó vang lên, làm rung động khí lạnh của đêm đông. Rồi pháo hoa mùa đông rực rỡ bắn lên, nở bung thành những bông hoa lửa khổng lồ trên bầu trời.
Năm mới đã sang.
Ngón tay cô ấy siết nhẹ hơn một chút, và dưới bầu trời đêm đổi màu liên tục, Ryuugamine mỉm cười với tôi, có chút ngượng ngùng.
“—Chúc mừng năm mới… Năm nay cũng xin anh chiếu cố.”
Một năm mới của chúng tôi bắt đầu.
“…Tôi cũng vậy, rất mong được cô chiếu cố.”