Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Quà năm mới của mọi người đây.
Lì xì của mọi người đây
Happy lunar new year!!!
~~~~~~~~~~~~
Bọn ta được dẫn tới một căn phòng hình tròn bên dưới tầng hầm của giáo hội.
Những giá đuốc được bố trí cách nhau một khoảng đồng đều, cùng với đủ thứ đồ linh tinh khác được sắp đặt có chủ đích góp phần tạo nên bầu không khí trang nghiêm cho không gian nghi lễ.
Hai người vừa vào lúc nãy cũng đang ở đó.
“A, Anos-sama…!?”
Nhìn thấy ta, Naya bất giác thốt lên một giọng hốt hoảng.
“Ồ? Người quen của các vị sao?”
Khóe môi của Erdomaid khẽ nhướn lên trước câu hỏi của giám mục.
“Kakaka, người quen gì chứ, đó là Quỷ vương của đất nước bọn ta đấy.”
“...Quỷ vương?”
Viên giám mục nghiêng đầu tỏ vẻ như chưa từng nghe qua danh xưng ấy bao giờ.
“Thứ lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi. Không biết ngài đến từ đất nước nào vậy?”
Gã quay sang ta và hỏi.
“Dilhayd.”
“Trả lời luôn hả?”
Sasha thì thầm nói.
“Quý hóa quá. Chắc hẳn ngài đã lặn lội đường xá xa xôi để tới đây rồi. Tất cả âu cũng nhờ sự dẫn dắt của thần linh.”
Hình như gã giám mục nghĩ Quỷ quốc chỉ là một đất nước nhỏ bé nào đó trên mặt đất thôi thì phải, trông hắn chẳng có vẻ gì là bận tâm hết.
Vậy xem ra chỉ có hồng y giáo chủ, một số người trong giáo đoàn và những kẻ tham gia vào trận xâm lược mặt đất mới biết về Dilhayd thôi.
“Từ giờ, các vị sẽ phải bước đi trên còn đường chông gai đầy gian khổ. <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques sẽ trao cho những tín đồ khổ hạnh lễ rửa tội minh châu. Nào, hãy nhìn vào ngọn đuốc của thần linh đi.”
Giọng điệu của viên giám mục dần trở nên nghiêm nghị.
Đưa mắt vào trong ngọn đuốc, ta thấy một chiếc nhẫn đính kèm viên pha lê trong suốt đang lơ lửng giữa không trung.
“Các vị đã nhận ra chưa nhỉ? Đó chính là thứ được gọi là nhẫn minh châu đấy. Chắc mọi người cũng biết rồi. Từ thuở xa xưa, minh châu là công cụ mà long nhân chúng ta dùng mỗi khi lập minh ước với thần hay rồng. Theo lời dạy của Giordal, nó là thứ giúp chuyển những lời cầu nguyện của phàm nhân đến với thần linh.”
Viên giám mục đưa tay trái kính cẩn nắm lấy chiếc nhẫn minh châu đang đeo ở tay phải rồi dâng hiến lời cầu nguyện.
“Hãy đưa tay vào đốm lửa của thần linh và chạm vào viên minh châu trong đó. Đây chính là lễ rửa tội của tín đồ. Nếu được thiên mệnh lựa chọn, các vị sẽ lấy được minh châu và không bị bỏng. Chỉ những người được chọn mới có thể tiến đến nghi lễ triệu mệnh thần linh tiếp theo.”
Fumu. Lửa tạo ra từ ma lực à.
Chỉ cần bọc một chút phản ma pháp là khỏi sợ bị bỏng.
Nói cách khác, điều kiện để tiến qua nghi lễ triệu mệnh là có đủ lượng ma lực cần thiết.
“Cứ khoảng mười người thì sẽ có một người đủ tư cách tham gia lễ triệu mệnh. Trong số những người ở đây rất có thể sẽ có tin đồ may mắn được thiên mệnh lựa chọn. Xin mời, hãy dâng hiến lời cầu nguyện và thử đi.”
Vậy tức là tỉ lệ long nhân sở hữu đủ ma lực để thi triển ma pháp triệu hồi chỉ ước chừng khoảng 10% thôi à?
Cao hơn nhân tộc và thấp hơn quỷ tộc một chút.
“Có nên để ai giả vờ thất bại không nhỉ?”
Sasha hỏi.
“Không cần đâu. Đã nằm trong phạm trù khả năng thì chuyện gì chẳng xảy ra được.”
Ta thọc thẳng tay vào ngọn đuốc và lấy chiếc nhẫn minh châu mà không thèm nghĩ ngợi gì hết.
“Ồ…! Tuyệt vời! Không dính một vết bỏng nào cả. Quý ngài đây chắc chắn là người được thiên mệnh lựa chọn—hửm?”
Eleonore lấy chiếc nhẫn minh châu ra khỏi giá đuốc. Tay cô vẫn lành lặn không một vết bỏng rát.
“Dễ ợt.”
“...Zeshia cũng được… thiên mệnh lựa chọn…”
Viên giám mục trố mắt nhìn hai chị em.
“...Một lần được tận ba người, hôm nay là ngày gì thế không bi——Hả!?”
Đến lượt Misha và Sasha. Dĩ nhiên, họ cũng chẳng hề hấn gì cả.
“...N, năm người…”
“Kakaka, dễ quá dễ.”
Quay sang thì thấy nhẫn minh châu đã nằm gọn trên tay Erdomaid lúc nào không hay.
Giờ chỉ còn duy nhất mình Naya. Cô gom hết toàn bộ can đảm của bản thân mà cho tay vào ngọn đuốc.
Ở Học viện Quỷ vương, Naya được xếp vào nhóm học sinh yếu kém. Tuy nhiên, dẫu sao thì thực lực của cô cũng đủ mạnh để nhập học vào đó. Làm gì có chuyện bị bỏng trước một ngọn lửa cỡ này cơ chứ.
“...Hay quá…”
Bình an vô sự lấy được chiếc nhẫn minh châu, Naya thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cảnh tượng cả đám bọn ta cầm minh châu trên tay, viên giám mục không khỏi tỏ ra bàng hoàng.
“Tất cả đều được thiên mệnh lựa chọn… Hôm nay quả là một ngày đặc biệt… Không ngờ tôi lại được tận mắt chứng kiến kỳ tích này… Ôi ,thần linh ơi, <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques ơi. Cảm tạ người đã cho con vận may vô bờ mến.”
Viên giám mục không kìm nén được sự hưng phấn, miệng liên tục dâng những lời cầu nguyện lên thần linh. Cứ như thể hắn xem đây là kỳ tích mấy trăm năm mới có một lần vậy.
“Được rồi, cùng chuyển qua nghi lễ triệu mệnh thôi. Xin mọi người hãy nhìn vào đây.”
Nói rồi, viên giám mục đưa tay phải của mình vào trong ngọn đuốc.
Gã vẽ một vòng tròn. Ngay lập tức, lửa đỏ bùng lên từ chiếc nhẫn minh châu và hóa thành hình hài ma pháp trận.
“Đây là ma pháp trận của Triệu Hồi Sai Khiến <Literude>, kỹ thuật cơ bản để sử dụng minh châu. Nếu một linh mục có đức tin mạnh mẽ sử dụng ma pháp này, họ thậm chí có thể triệu hồi ra rồng hoặc thần và điều khiển chúng. Nói thì vậy chứ thần linh là những cánh tay của <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Không dễ gì lập minh ước với thần được đâu.”
Thoạt nhìn thì có vẻ khá giống với ma pháp triệu hồi trên mặt đất, tuy nhiên về cấu trúc cơ bản thì hơi khác đi một chút.
Chỉ với mỗi ma thuật thức của Triệu Hồi Sai Khiến thôi thì chưa thể thực hiện việc triệu hồi được.
Bắt buộc phải có minh châu làm tiền đề cho nghi thức.
“Xin mời các vị lại đây. Đầu tiên tôi sẽ giải thích về quy tắc triệu hồi rồng, đầy tớ của thần linh.”
Viên giám mục bước lên vòng ma pháp trận vẽ sẵn trên mặt sàn.
Bọn ta cũng di chuyển qua đó, ngay lập tức một lượng ma lực được hấp thụ và khởi động chốt dịch chuyển.
Vị trí lần này là một căn phòng cũng nằm dưới tầng hầm, mỗi tội ở vị trí sâu hơn đáng kể.
Trần nhà cao chót vót, cộng thêm diện tích tăng lên mở ra một không gian tổng thể vô cùng rộng lớn.
“Đây là phòng triệu mệnh, nơi chuyên dùng để thực hiện nghi thức. Thời khắc các vị sử dụng minh châu và thi triển thành công Triệu Hồi Sai Khiến, cũng chính là lúc lời triệu mệnh đã đến với người được chọn. Hay nói cách khác, thần linh sẽ ban cho mọi người sứ mệnh để phục vụ và cống hiến cho các ngài.
Bảo sao phòng ốc lại rộng thế, hóa ra là để tiện cho việc tập luyện ma pháp triệu hồi.
Xây bé quá thì làm sao gọi rồng ra được.
“Từ thời cổ đại, thuận theo trật tự của thần linh, những viên minh châu được ban cho lòng đất sở hữu sức mạnh kêu gọi 6 loài rồng. Lực long <Diro>, tượng trung của ngọn lửa hủy diệt. Phi long <Theta>, tượng trưng cho tốc độ di chuyển và dịch chuyển. Kiên long <Galon>, tượng trưng cho phòng thủ kiên cố. Phước long <Furon>, tượng trưng phước lành chữa trị. Huệ long <Vista>, tượng trưng cho sự ẩn giấu và thầm lặng. Phược long <Dogu>, tượng trưng cho xiềng xích trói buộc.”
Viên giám mục cẩn thận giải thích về minh châu từng li từng tí một.
“Triệu hồi rồng thông qua Triệu Hồi Sai Khiến không có nghĩa là gọi một con rồng nào đó dưới lòng đất này. Người ta nói rằng viên minh châu sẽ giúp lời thỉnh cầu của chúng ta kết nối với cánh cổng của thần giới. Những con rồng phục vụ bên các vị thần sẽ từ đó mà hạ cánh xuống trần gian với một thân xác phù hợp.”
Vừa nói, gã vừa chìa chiếc nhẫn minh châu của mình ra làm mẫu.
“Sự hiện diện của rồng giống như phước lành đối với người dân nơi đây vậy. Chúng là những sứ giả tới đây để hỗ trợ cuộc sống của chúng ta. Rồng là mái nhà che chở, là máu thịt nuôi dưỡng, là đôi chân di chuyển của mọi người. Kẻ nắm giữ chìa khóa mở ra cánh cổng mời gọi những đầy tớ của thần linh xuống trần gian chính là thánh chức giả được ban cho triệu mệnh.”
Vậy tức là phép triệu hồi này không thực sự triệu hồi rồng, mà chính xác hơn thì nó chỉ gọi phần căn nguyên của chúng về thế giới thực thôi.
Bảo sao người thi triển có thể mượn sức mạnh của rồng bằng Triệu Hồi Nhập Thể <Azept>.
Còn đối với Triệu Hồi Sai Khiến, bắt buộc phải có thêm minh châu để tạo ra thân xác phù hợp với căn nguyên được triệu hồi.
Nghe nói minh châu là thứ mà kẻ đại diện đầu tiên, hay nói cách khác là kẻ mang trong mình trật tự của thần linh ban phát xuống nơi này. Vậy thì khả năng tạo thể xác cho rồng của nó cũng không phải điều gì đó quá hoang đường.
Đây cũng là lý do vì sao loài rồng vốn đứng trước ngưỡng cửa tuyệt chủng lại đột nhiên tăng vọt số lượng đến như vậy.
Gọi những viên minh châu và ma pháp triệu hồi dưới này là vị thần sở hữu trật tự không cho loài rồng và long nhân diệt vong cũng không ngoa.
“Mấu chốt khi thi triển ma pháp triệu hồi không phải là lưu lượng ma lực. Quan trọng là các vị phải biết cách bành trướng vật chứa ma lực ra, có thế thì mới triệu hồi được những con rồng mạnh mẽ. Hãy xem tôi làm mẫu nhé.”
Viên giám mục bắt đầu truyền ma lực vào trong chiếc nhẫn minh châu.
Ngay lập tức, tầng tầng lớp lớp ma pháp trận xuất hiện bên trong viên pha lê và đan xen chồng chéo lên nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa lớn chợt bùng lên ngay trước mặt gã.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bóng dáng một con rồng lấp ló bên trong.
“Triệu Hồi Sai Khiến <Literude> ・ Lực Long <Diro>”
Màn lửa dần dần tiêu tán, để lộ ra thân ảnh của một con rồng to khổng lồ.
Có vẻ như nó thuộc quyền điều khiển của viên giám mục, thấy bao nhiêu người ở đây mà vẫn chẳng có dấu hiệu tấn công gì cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi im ngay tại vị trí được triệu hồi mà thôi.
“Nào, hãy thử đi. Tôi biết mọi người vẫn chưa rõ đầu đuôi như nào, nhưng mà đừng lo. Nghi lễ triệu mệnh thử bao nhiêu lần cũng được. Khoảng 100 người thì mới có một người thành công ngay lần đầu mà thôi. Độ khó của nó là không phải bàn cãi. Hôm nay là ngày đầu tiên của nghi thức triệu mệnh, chỉ cần đặt mục tiêu chạm vào bàn tay cao quý của thần linh một chút——”
Cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến gã giám mục á khẩu giữa chừng.
Sau khi Misha và Sasha vẽ ma pháp trận vào bên trong viên minh châu, ngọn lửa cũng bùng lên và thấp thoáng bóng dáng những con rồng.
“Như này được chưa nhỉ? Ma pháp mới sử dụng lần đầu nên chị không rõ lắm.”
“Chắc được rồi đấy.”
Kích cỡ của chúng to hơn hẳn con rồng mà gã giám mục vừa mới triệu hồi.
“...Đ, đây là…!? Thật không thể tin được, lần đầu thực hiện phép triệu hồi mà đã gọi ra con rồng lớn hơn cả của tôi rồi… Đã thế không những một mà là hẳn hai người——”
Viên giám mục chưa kịp hoàn hồn thì mắt hắn lại phải trợn tròn thêm một phát nữa.
Hai ngọn lửa bốc lên, tiếp tục là những con rồng khác được triệu hồi xuống nơi đây.
Lần này người thi triển Triệu Hồi Sai Khiến là Eleonore và Zeshia.
Rốt cuộc, chúng vẫn lớn hơn con mà tên giám mục triệu hồi.
“Hề hề hề, thành công rồi này.”
“...Con rồng… lớn…”
Hai chị em ngước nhìn lũ rồng với một biểu cảm thỏa mãn.
“...B, bốn người ư… Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques ơi? Ngài định dẫn dắt con tới cung đường sứ mệnh nào đây——!?”
Hắn câm nín luôn rồi.
Lý do là bởi Erdomaid triệu hồi ra một con rồng to đến mức chạm tới chiếc trần cao ngút bên trên.
“...To quá… Con này khéo phải bằng với mấy con sống cả ngàn năm ấy nhỉ…”
“...Nào, ở-lại-lớp. Ngươi cũng thử đi.”
“...Dạ!”
Naya vẽ ma pháp trận lên minh châu và thi triển Triệu Hồi Sai Khiến một cách tuần tự.
‘Phụp’
Một đống lửa nhỏ bùng lên trước mặt cô.
Bóng dáng của một con rồng dần hiện lên phía trong.
Nhỏ. Kể cả có là ấu trùng của rồng đi chăng nữa thì kích cỡ đó vẫn quá nhỏ.
Sau khi ngọn lửa triệu hồi tan biến hết, hình dạng của nó mới hoàn toàn lộ ra. Quả thực, trông nó chỉ bằng con mèo mà thôi.
“...M, mặc dù hơi bé một chút, nhưng mà em cũng làm được rồi.”
Cô bẽn lẽn nói, chắc do ngại vì thua kém mọi người quá.
Tuy nhiên, Erdomaid lại tiến đến gần con rồng với một biểu cảm vô cùng thích thú.
Gã dừng lại trước con rồng nhỏ ở cự ly gần như chạm cả mũi vào nó và chăm chú ngắm nhìn.
“Gì đây? Ta chưa thấy con rồng này bao giờ cả?”
Khoảnh khắc gã vừa dứt lời xong.
Con rồng nhỏ há miệng, cất lên một tiếng kêu thánh thót.
“Ể…?”
Ngay lập tức, toàn bộ 6 con rồng vừa được triệu hồi bị bao bọc bởi những quả cầu ma lực trong suốt.
Không gian bên trong quả cầu ma lực bị bóp méo tới biến dạng. Chúng ngày càng co nhỏ lại, đám rồng cũng vì thế mà chịu chung số phận theo.
Chẳng mấy chốc, từ những quả cầu ma lực khổng lồ đủ để bao bọc cơ thể đồ sộ của đám rồng, giờ chỉ còn lại những quả bóng cỏn con. Tất cả đồng loạt bị hút về một chỗ, và đó không đâu khác chính là miệng của con rồng nhỏ kia.
‘Ực’
Nó tọng một hơi xơi hết đống cầu ma lực.
Từ bộ vảy nguyên màu xanh lục, nay đã chuyển sang đỏ một chút.
“...Rồng… ăn rồng ư…? Không thể nào… tôi chưa từng nghe hay thấy chuyện gì tương tự như vậy cả…”
Viên giám mục bị sốc nặng, gã hoảng hốt không biết phải đối diện với sự việc vừa diễn ra như thế nào.
“Fumu. Cô triệu hồi ra một con rồng khá kỳ lạ đấy.”
Ta nhìn kỹ con rồng của Naya. Quả thực, bộ lông của nó không giống với những con rồng khác chút nào.
2000 năm trước cũng chưa từng có con nào giống như vậy cả.
Thêm nữa, nó còn có thể chuyển đổi màu sắc lớp vảy bằng cách ăn thịt đồng loại của mình.
“Ăn thử con rồng ta triệu hồi xem nào.”
Ta vừa vẽ ma pháp trận của Triệu Hồi Sai Khiến vào bên trong viên minh châu, vừa quay qua nói với gã giám mục đang đứng như trời trồng.
“Giám mục của Giordal. Chỗ đó hơi nguy hiểm đấy. Đây là lần đầu ta sử dụng ma pháp này, không chắc là có thể kiềm chế nó được đâu.”
“...A… Aaa…”
Cuối cùng, gã cũng lấy lại được thần hồn thần vía.
“Không sao đâu. Ngọn lửa triệu hồi thực chất chỉ là nghi thức ban máu thịt cho con rồng được triệu hồi xuống. Nó hoàn toàn vô hại với những thánh chức giả như chúng ta.”
“Hoàn toàn ư?”
“Vâng, hoàn toàn. Điều này được trật tự của thần linh đảm bảo rồi.”
Ta thì không nghĩ như vậy. Tuy nhiên, dù sao thì trên đời này cũng có những chuyện ta không biết mà.
“Cứ cẩn thận cho chắc. Chết ra đấy không biết đường nào mà lần đâu.”
“Ngài cứ yên tâm. Tôi đây đã có bùa hộ mệnh của thần linh bên người. Với lại, mong ngài hãy hiểu cho. Đối với một tín đồ của Giordal, việc nghi ngờ điều răn còn đáng trừng phạt hơn cả cái chết đấy.”
“Thế à, có vẻ ta hơi nhiều lời rồi.”
Nhập gia tùy tục.
Nếu đức tin của hắn đã cao như vậy rồi thì ta không nên nói gì thêm nữa.
Thôi thì cứ làm theo truyền thống của Giordal vậy.
Ta truyền ma lực vào trong ma pháp trận, ngay lập tức một ngọn lửa bùng lên trước mặt.
Tốc độ bộc phá của nó tăng nhanh đột biến, trong nháy mắt đã rực sáng cả căn phòng.
“Th, thần linh ơi… ngọn lửa triệu hồi có thể mãnh liệt tới mức này sao… Uooooooooooooooooooooooooooooooo!!!”
Chứng kiến khung cảnh không gian ngập trong biển lửa, viên giám mục không khỏi thét lên tiếng kêu kinh hoàng.
Thấy vậy, ta đành giăng một lớp phản ma pháp ra xung quanh để bảo vệ hắn.
“Ở yên đó đi, nó vẫn cháy đấy.”
Bỏ qua lời cảnh cáo, tên giám mục vẫn rón rén bước ra ngoài lớp phản ma pháp của ta.
“...Ngài cứ yên tâm. Nhìn hỏa lực mạnh vậy thôi chứ không có gì phải lo cả. Ngọn lửa triệu hồi sẽ không bao giờ làm hại thánh chức giả chúng ta đâu.”
“Này này Anos! Nguy hiểm quá…!”
“Ma pháp của lòng đất kỳ lạ thật. Đã điều chỉnh lượng ma lực rồi mà vẫn không kiểm soát được sức mạnh. Thôi thì cố gắng phòng thủ đi, kẻo chết cả đám bây giờ.”
“Kakakaka. Quả không hổ danh Bạo nghịch Quỷ vương có khác. Thế mới đúng là Anos Voldigoad chứ!”
“Ông giám mục cháy đen rồi.”
Misha thì thầm.
Đã bảo ở yên đi mà không nghe.
“Để tôi dùng Tái Sinh <Ingal>.”
Không một nhịp chậm trễ, Eleonore ngay lập tức hồi sinh gã lại.
Khi bành trướng đến ngưỡng cực đại, ngọn lửa liền tiêu biến vào khoảng không vô định.
Thứ xuất hiện trước mắt cả bọn là phần chân của một con rồng đỏ thẫm.
Cơ thể nó quá đỗi to lớn, vừa được triệu hồi ra đã chọc thủng mái trần bên trên. Phần đầu thậm chí còn vươn ra khỏi tầng hầm của giáo hội, lộ cả lên trên.
Đất đá vật liệu cứ thế rơi xuống như thác đổ.
“Naya, cho nó ăn thử con rồng này đi.”
“Ể? Con rồng khổng lồ này ý ạ?”
Cô nàng ngước nhìn mãi mà vẫn chưa thể thấy hết toàn bộ cơ thể đồ sộ kia.
“Đúng vậy. Đã có khả năng thu nhỏ con mồi thì kiểu gì cũng ăn được thôi.”
“...À, vâng… Nhưng mà, em phải làm như nào bây giờ?’
Naya tỏ ra luống cuống, cô không biết cách điều khiển con rồng mình triệu hồi ra như thế nào.
Đúng lúc đó, con rồng nhỏ lại thốt lên một tiếng kêu nữa.
Toàn bộ cơ thể khổng lồ của con rồng đỏ thẫm bị bao bọc bởi một quả cầu ma lực trong suốt. Tuy nhiên, giữa chừng thì nó bị bật ra và vỡ như bong bóng.
‘Kyuuuu’
Trông con rồng nhỏ có vẻ hơi buồn một chút.
“Fumu. Quả nhiên là hơi quá sức à.”
Bị mắc kẹt phần thân trong lòng đất, con xích long khó chịu trở mình. Chấn động va chạm giữa các mảng kiến tạo gây ra một âm thanh hỗn độn như muốn xé toang màng nhĩ. Vô số những mảnh đất đá vụn vỡ rơi xuống không điểm dừng.
“Từ từ đã, Anos! Làm gì đó đi chứ! Bên trên sập xuống hết bây giờ!”
“Sao phải cuống lên như thế?”
Ta nhìn thẳng vào con xích long và ra lệnh.
“Bay tới chỗ nào khác đi, đừng cản trở bọn ta.”
“Gràoooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!!”
Sau tiếng hống long trời lở đất, toàn bộ phần kiến trúc từ mái trần của tầng hầm đổ lên trên bị chấn động nghiền nát thành cám.
Giữa cơn mưa đất đá và khói bụi, con xích long khổng lồ dang rộng đôi cánh hùng vĩ và bay lên phía trên bầu trời của thế giới lòng đất.
“Fumu.”
Toàn nhà giáo hội uy nghiêm tráng lệ, sừng sững giữa lòng thành phố bao đời nay giờ chỉ còn lại một đống đổ nát. Chính xác hơn thì nó bị nhấn chìm xuống tận sâu bên dưới lòng đất.
“Thấy chưa, hết sụp đổ rồi.”
“Cậu bị hâm à!?”
————————————————————————————————————
Tác note:
Khổ thân ông giám mục.
NIT note:
Quả end chương khó đỡ thật sự.
Cứ nghĩ vào giáo hội một thời gian rồi phá, nhưng không, ngay ngày đầu đã đánh sập luôn nhà thờ của ng ta rồi.
Không biết lão giám mục tỉnh dậy thấy cảnh này có ngất xỉu vài lần nữa k…
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://docln.net/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha
(NIT: giá đuốc ở đây là loại 3 chân, đặt trên đất, thứ đấy còn gọi là gì đc nhỉ) (Sinhsieusao: Thiên mệnh: hiểu nôm na là định mệnh, triệu mệnh: hiểu nôm na là kẻ được thần linh mời gọi và cứu rỗi) (Sinhsieusao: Cho nguyên cái học viện vô thử thì không biết nó như nào// NIT: ngất đi tỉnh dậy r ngất tiếp chứ sao nữa :D ) (Sinhsieusao: Lão giám mục này toàn kiến tạo thôi) (NIT: tội thanh niên thật sự)