Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Sau khi kết thúc khoảng thời gian tự do của mỗi người, ta cùng đám học viên của Học viện Quỷ vương đi thăm thú vòng quanh thành phố Giorheise.
Không chỉ riêng thánh địa của thần long, rất nhiều nơi khác cũng thiết đặt những bệ đuốc sáng ngút ngời. Dĩ nhiên, ở bất cứ đâu cũng có đoàn thánh quân ca sẵn sàng túc trực và dâng lên thần linh những khúc ca hùng tráng.
Thời điểm này hẳn là lúc mà lượng người hành hương từ nơi khác đến đây tăng đột biến. Vậy nên dù trông rõ ràng là những kẻ ngoại lai, cũng chẳng có ai liếc nhìn bọn ta với ánh mắt ngờ hoặc cả. Ngược lại họ còn tiếp đón nồng hậu là đằng khác.
Sau khi vào đại một quán ăn và dùng bữa, cả nhóm quay trở lại bãi đáp của rồng.
Ta vẽ vòng ma pháp trận của Sáng Tạo Kiến Trúc <Ibis> rồi dựng nên một tòa Quỷ vương thành giữa nền đất trống.
Thánh ca tế lễ đang gần kề. Mặc dù đã được giám mục cho phép, thế nhưng tốt hơn hết vẫn không nên gây sự chú ý quá làm gì. Đó là lý do ta cố tình thiết kế các tầng đi thẳng xuống lòng đất. Bên trên chỉ có mỗi một cánh cổng và tầng trệt thôi.
“Tầng cuối cùng là dành cho giáo viên. Còn lại các ngươi tự chia tự quyết với nhau mà dùng.”
Cổng thành mở ra, đám học viên lần lượt tiến vào bên trong lâu đài.
“Trị an ở Giorheise khá tốt, tuy nhiên đêm đến thì kiểu gì cũng vắng người qua lại thôi. Hạn chế đừng có ra ngoài, ta không đến cứu đâu. Còn nếu mọi người vẫn muốn thì tùy.”
Sau khi buông lời cảnh báo, ta bước qua cánh cổng và tiến đến vòng ma pháp trận được thiết đặt sẵn tại tầng trệt.
Shin, Erdomaid và Arcana cũng nối gót theo sau.
Chỉ với một chút ma lực, hệ thống dịch chuyển của vòng ma pháp đã đưa cả nhóm xuống dưới tầng sâu nhất ngay tức khắc.
“Ta sẽ dùng phòng trong cùng, còn lại các ngươi tự chia nhau.”
“Tuân lệnh.”
Shin đáp lại một câu ngắn gọn. Không do dự lấy nửa giây, cậu tiến thẳng tới mở cánh cửa nằm ngay cạnh căn phòng của ta.
Chắc để đề phòng nếu có địch tập kích bất ngờ, Shin cũng có thể ngăn chặn ngay lập tức.
“Thế ta mượn căn phòng đằng kia vậy.”
Căn mà Erdomaid chọn là căn nằm cách xa phòng của ta nhất.
“Còn cô thì sao?”
Arcana bỏ qua câu hỏi và chỉ tay về phía cánh cửa của căn phòng trong cùng mà ta đã chọn.
Chỉ riêng căn phòng đó là được làm từ gỗ, hoàn toàn lạc quẻ so với phần còn lại của lâu đài.
“Căn phòng đó là sao? Cậu có ý đồ gì à?”
“Chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Ta thử dựng ra xem có nhớ lại được gì không ấy mà. Cô xem thử không?”
Ta thong thả bước đến căn phòng cuối và mở cánh cửa ra.
Toàn bộ kiến trúc bên trong được cấu thành từ gỗ, tổng thể không gian nhìn chung là khá chật.
Nội thất và đồ đạc trang thiết bị cũng hết sức tầm thường, không phải hàng thượng hạng quý giá gì.
Đây là bản mô phỏng của căn nhà xuất hiện trong giấc mơ, nơi mà ta và em gái đã cùng nhau chung sống.
Nếu phần ký ức đó là đúng, vậy thì chắc chắn căn nhà khi ấy cũng được tạo thành từ Sáng Tạo Kiến Trúc. Nãy chợt nghĩ ra nên ta thử tái hiện chơi chơi lại xem sao. Tuy nhiên, đến giờ vẫn chẳng có mảnh ký ức nào được khơi lại cả.
“Đây là ký ức cậu thấy trong giấc mơ?”
“Nhà ta từng ở với em gái đấy.”
Arcana đánh tầm mắt đi khắp một vòng.
“Tại sao nhỉ? Tôi có cảm giác khá quen thuộc.”
Như có một thứ gì đó thúc giục Arcana từ phía sau, cô nhanh chóng bước tới chạm tay vào cánh cửa dẫn sang căn phòng khác.
“Đây là phòng ngủ à?”
“Đúng vậy.”
“Có tới hai chiếc giường.”
Lúc này, Arcana đã mở cửa và quan sát khung cảnh phía trong.
Thứ đầu tiên khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là việc hai chiếc giường được đặt ngay sát bên nhau.
“Phải rồi, ta chưa nói tên em gái mình cho cô nhỉ?”
Arcana quay đầu lại về phía sau rồi ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của ta.
Mái tóc bạch kim của cô khẽ đung đưa theo gió.
“Arcana.”
Không gian bất chợt chìm vào im lặng trong vài giây. Sau khi định hình rõ những gì mình nghe được, cô mới bắt đầu nói tiếp.
“...Tại sao, lại giống tên của tôi vậy?”
“Ai biết. 2000 năm trước, có thể ta và cô đã từng gặp nhau ở đâu đó, hoặc có khi cô chính là em gái của ta cũng nên.”
Biểu cảm của Arcana trở nên ngờ vực khó hiểu.
Cô quay lại đằng trước và bước vào căn phòng ngủ.
Sau khi nhìn xuống giường một lát, cô lại quay về phía ta.
“Trước khi tôi trở thành một vị thần vô danh sao?”
“Nếu giả thuyết của ta là đúng thì chỉ có trường hợp ấy thôi. Mà, việc cô cảm thấy kỳ lạ âu cũng là điều dễ hiểu. Ngay đến ta cũng chẳng thể đoán được nước chảy bèo trôi thế nào mà lại thành ra như thế cả.”
Vừa nói, ta vừa bước vào bên trong và ngồi xuống chiếc giường.
“Tất nhiên, cũng có thể chỉ đơn giản là hai người trùng tên một cách ngẫu nhiên thôi. Em gái trong giấc mơ ta thấy nhìn trông khá khác cô mà.”
Ta nhìn Arcana trầm tư suy ngẫm và nói tiếp.
“Arcana, có một điều ta cần xác nhận. Cô có thực sự muốn lấy lại ký ức của mình không?”
“Nếu điều đó có thể trở thành sự cứu rỗi dành cho cậu…”
Fumu. Trả lời ngay tức thì à?
“Càng ngày ta càng thấy cô giống một vị thần thực thụ đấy.”
Ngả lưng xuống giường, ta hướng tầm mắt vô định lên phía trần nhà.
“Chắc chắn cô đã tự mình vứt bỏ đi thần danh. Hoặc không thì cũng là vì lý do nào đó mà cô muốn loại bỏ đi những ký ức trước đây của mình. Nếu cô nhớ lại tất cả, chưa chắc cô có thể trở lại thành một vị thần vô danh như bây giờ nữa đâu.”
“...Việc vứt bỏ thần danh có lẽ là hình phạt của tôi. Vậy nên tôi mới lỡ đẩy ông ấy xuống hố sâu tuyệt vọng.”
Ông ấy ở đây chính là người đàn ông mà Arcana đã không thể cứu giúp sau khi trở thành một vị thần vô danh.
“Dù quá khứ có tàn khốc thế nào đi chăng nữa, tôi nghĩ mình vẫn không nên quên nó đi như thế này.”
“Nếu không vứt bỏ thần danh, làm sao cô có thể lấy được trái tim của con người?”
“Đúng vậy. Nhưng giờ sau khi đã có được cảm xúc, tôi lại cảm thấy bứt rứt vô cùng. Tôi muốn lấy lại tên và ký ức, đó là những thứ tôi không được phép quên đi.”
Ý là bởi vì bản thân không có cảm xúc, thế nên trước kia cô mới dễ dàng vứt bỏ đi tên và ký ức của mình à?
Đánh đổi tất cả để lấy được cảm xúc, thế nhưng chính cảm xúc đó lại khiến cô mong cầu những thứ mà mình đã từng đánh đổi.
Đúng đời mà.
“Chính cậu là người đã dạy cho tôi. Chắc chắn phải có cách nào đó để tôi nhớ lại tên và ký ức mà không đánh mất đi cảm xúc của mình. Rồi tôi sẽ lại tiếp tục cứu nhân độ thế, chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.”
“Nếu cô đã hạ quyết tâm như vậy rồi thì ta cũng chẳng còn gì để nói cả.”
Arcana đến bên cạnh và trèo lên giường của ta.
“Những ký ức nhạt nhòa, chồng lên giấc mơ và nổi trên mặt nước.”
“Nghĩa là sao?”
“Nếu tôi thực sự là em gái của cậu, vậy thì hãy thử chồng giấc mơ của hai người lại xem sao. Biết đâu có thể khơi gợi lại ký ức mạnh mẽ hơn cũng nên.”
Thì ra là vậy.
“Chỉ có điều, áp lực mà cậu phải gánh chịu sẽ hơi lớn một chút.”
“Không thành vấn đề. Nếu cách này có thể lấy lại được ký ức thì cứ thử đi.”
“Cảm ơn.”
Arcana cưỡi lên người ta, hai đầu gối cô khụy trên giường, bàn tay nhẹ đặt lên trên ngực.
Tiếp sau đó là hai vầng trán chạm nhau.
Một vòng ma pháp nổi lên từ cơ thể của Arcana. Bộ quần áo cô đang mặc lóe sáng trong thoáng chốc rồivụt biến đi như chưa từng tồn tại.
‘Ầm!!!’
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị mở toang ra theo kiểu bạo lực nhất có thể.
“Này! Dừng lại ngay!”
Giật mình, Arcana quay đầu về phía phát ra âm thanh thì thấy Sasha và Misha đang đứng chình ình ở đó.
“Linh cảm xấu của mình quả nhiên không sai mà, cái đồ thần linh dâm loạn này! Chừng nào tôi còn ở đây thì cô đừng hòng giở mấy trò đồi bại như thế!”
“Cô gái quỷ nhân. Việc này là cần thiết để lấy lại ký ức của bọn tôi. Bản chất của nó vô cùng linh thiêng và thanh tịnh, chứ không dâm loạn, đồi bại như cô nói chút nào.”
“Biết rồi khổ quá nói mãi. Nhưng mà để lấy lại ký ức thì đâu nhất thiết phải ngủ cùng nhau đâu!? Kiểu gì Anos cũng nói thế cho xem! Đảm bảo! Tuyệt đối! Chắc chắn là như thế! ”
Sasha tuôn một tràng một lèo với khuôn mặt đỏ như trái cà chua.
“Đúng là không nhất thiết phải làm như này thật. Tuy nhiên cách thức vận hành ma pháp không chính thống sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực, chưa kể độ chính xác cũng bị giảm nữa. Và điều mấu chốt là chẳng có lý do gì mà ta phải né tránh việc ngủ cùng nhau này cả.
Trước lời giải thích của ta, Sasha chỉ biết câm nín trong khi vẫn giữ y vẻ tức tối hiện thời.
“Đừng làm khuôn mặt như thế chứ. Ta đâu phải kẻ phớt lờ sự quan tâm từ những thuộc hạ trung thành của mình đâu. Sao nào? Có vấn đề gì cứ thoải mái nói đi.”
“...Vấn đề…”
Sasha cúi gằm mặt xuống, sự hùng hổ ban nãy gần như đã bay sạch không còn chút tăm hơi.
“Thì bởi…”
Cô cố rặn ra từng câu từng chữ từ khuôn mặt đỏ bừng ấy.
“Tại tôi không thích chứ sao nữa…”
“Lý do?”
Bị đẩy vào tình thế quá khó xử, Sasha chỉ biết lặng thinh không có câu trả lời. Misha đứng cạnh thay chị mình cất tiếng.
“Sasha lo lắng cho cậu.”
“Các cô sợ Arcana sẽ làm gì ta ư?”
Không, Misha lắc đầu đáp lại.
“Arcana là cô gái tốt. Tuy nhiên lo lắng vẫn là lo lắng.”
Mà, ta cũng phần nào hiểu được nỗi lòng của bọn họ.
Lỡ có bất trắc gì không lường trước được xảy ra với chủ nhân thì sao? Phận là thuộc hạ lo lắng âu cũng là lẽ đương nhiên.
“Thôi được rồi, đằng nào cũng sẵn tiện… Hai cô cùng cho Phiên thần Giấc mơ xem quá khứ của mình đi.”
“...Hả?”
Sasha trợn tròn mắt nhìn lại ta.
“Nếu cô cứ một mực lo lắng cho ta như vậy, thế thì hãy ở bên canh chừng luôn đi. Chỉ cần trực tiếp chạm vào Phiên thần Giấc mơ, cô sẽ cảm nhận được ngay khi có động thái đáng ngờ nào xảy ra thôi.”
“...N… nhưng mà… vậy tức là…”
Sasha bẽn lẽn liếc mắt nhìn ta muốn hỏi cho ra lẽ.
“Chúng ta ngủ chung à?”
Rốt cuộc, người lên tiếng dứt lời vẫn là Misha.
“Như thế thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, đúng không?”
“Gì mà không còn vấn đề chứ?”
“Cô vẫn không thích à?”
“...Ý, ý tôi không phải vậy…”
Sasha lại cúi rụp xuống để che đi gương mặt đỏ bừng như sắp nổ tung của mình.
“Vậy thì tới đi. Có cô ở bên là ta an tâm rồi.”
“...Thật, thật sao…?”
“Ừ.”
“...Ra thế, hừm, thì ra là vậy…”
Sasha thống nhất lại suy nghĩ trong đầu rồi gật gù một cách hài lòng.
“...A, Anos đã nói thế thì… đành phải chiều cậu thôi…”
Cô bắt đầu bước từng bước cứng nhắc tới bên giường của bọn ta.
Misha cũng ở ngay phía sau.
“Th, thế giờ tôi phải làm gì?”
“Nằm hai bên Anos ấy.”
Arcana nói.
Nghe vậy, Misha liền nhon nhón trèo qua ngồi cạnh bên trái ta rồi nằm xuống.
Sasha cũng bẽn lẽn đặt lưng xuống ở phía bên phải.
Misha nghiêng đầu về phía ta rồi nở một nụ cười hiền dịu.
“Sao vậy?”
“Chúng ta cứ như gia đình ấy.”
“Thế ư?”
“Ừm.”
Arcana lại một lần nữa ghé đầu vào sát trán ta rồi cất giọng.
“Loại bỏ mọi vật cản, thu hẹp ranh giới.”
Cô vẽ một vòng ma pháp lên quần áo của cả bọn và gọi ra những chùm sáng bao phủ lên chúng.
“Ê, chờ, từ từ đã, cái này là khỏa thân hết với nhau à?”
“Tắt phản ma pháp đi. Tôi chỉ cất vào Ma Pháp Lưu Trữ của các cô thôi.”
“Ý tôi không phải thế! Chăn đâu? Ít nhất cũng phải đắp miếng chăn lên chứ?”
Arcana gật đầu đồng ý.
“Tuyết ấm áp, hóa nệm chăn.”
Những bông tuyết nguyệt hoa bỗng rơi ra từ hư vô. Chúng chạm xuống tấm chăn ở bên dưới bọn ta, khiến nó phát sáng và biến thành một tấm vải mỏng cỡ lớn đắp lên người cả bọn.
Đáp ứng xong yêu cầu của Sasha, Arcana lại tiếp tục thi triển ma pháp còn đang dang dở. Ánh sáng bao phủ những bộ quần áo dần lịm tắt, cả bốn người giờ không còn mảnh vải che thân nào nữa.
Không gian căn phòng chìm vào trong bóng tối, Misha chớp chớp mắt làm quen lại với sắc cảnh.
Cô dùng ma pháp thắp lên ánh đèn mờ treo trên tường.
Ta định quay về phía Misha thì cô vội thì thầm.
“Đừng nhìn.”
Một sự thẹn thùng khó tả.
Một người vốn không bao giờ dao động như Misha mà lại có lúc thể hiện sự xấu hổ như này, đúng là hiếm thật.
“Được.”
Ta chuyển ánh mắt của mình về Arcana ở phía trên. Giờ thì Misha lại nhìn ta chằm chằm không dứt.
Riêng Sasha thì lại ngoảnh mặt về hướng khác, chẳng hiểu sao mà người cô lại cứng như tảng đá vậy.
“Sasha.”
Arcana cất tiếng gọi.
“S, sao hả?”
“Thả lỏng cơ thể đi. Cô cứ như thế thì không chìm vào giấc mơ được đâu.”
“...Thả lỏng… là như nào mới được chứ… Kiểu vậy à…?”
Sasha gồng sức để đưa cơ thể về trạng thái tự nhiên. Tuy nhiên càng cố bao nhiêu, người cô lại càng đông cứng lại bấy nhiêu.
“Nào, căng thẳng quá rồi đấy.”
Ta khẽ quàng tay lên đầu và chạm nhẹ vào Sasha. Cô nàng giật mình, từ từ ngoảnh lại phía này.
“Kyaaa… Hơ… ơ… Gì, gì thế…?”
“Nhìn vào mắt ta đi.”
Đôi mắt long lanh của cô nhìn ta không chớp.
“...Vâng…”
“Cô đến đây vì ta đúng không?”
Sasha khẽ gật đầu.
“Ta vui lắm. Tuy nhiên, đừng căng thẳng quá làm gì, cứ thoải mái như mọi khi là được rồi. Đằng nào cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Chỉ là mơ về giấc mơ ngày xưa thôi mà.”
“...Ừm.”
Sau khi đáp lại một tiếng thủ thỉ, Sasha đưa trán ghì chặt vào người ta.
Mặc dù vẫn còn chút gượng gạo, thế nhưng có vẻ như sự căng thẳng trong cô đã giải tỏa bớt đi rồi.
“Thế này được chưa?”
Arcana gật đầu xác nhận, sau đó cô lại đưa trán của mình chạm lên trán của ta.
“Màn đêm buông xuống, giấc ngủ gọi mời, những ký ức nhạt nhòa, chồng lên giấc mơ và nổi trên mặt nước.”
Một chùm sáng mỏng manh xuất hiện và bao bọc lấy cơ thể của cả đám.
Cơn buồn ngủ bỗng chốc ập tới, ta thả cho ý thức của mình trôi về nơi xa...
———————————————————————————————————
Tác note:
Ký ức nào sẽ được khơi dậy từ ma pháp linh thiêng và thanh tịnh này đây?
NIT note:
Rồi là linh thiêng với thanh tịnh chỗ nào bác Shuu ơi, lỡ tưởng tượng xíu thôi mà tâm con hổng tịnh được ạ.
Mà Anos quả này để mấy gái ở thuộc hạ-zone là tội thật sự luôn á, fan bộ này thèm nhỏ dãi mà a làm như chuyện hàng ngày ở huyện ấy.
GATO VCL DM.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://docln.net/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha
(NIT: anh định làm gì mà hù con người ta tội vậy…. note xong đây đọc hết chương là hiểu ngay luôn :))) ) (NIT: dám cá cái cuối mới là lý do chính :)) ) (Sinhsieusao: Cái dkm anh ăn gì ngu thế hả anh) (Sinhsieusao: Vua, đúng vua// NIT: hổng lẽ làm cái event vẽ kiếm illu khúc này nữa ta~) (Sinhsieusao: Nhà vợ 3 con, chồng hạnh phúc) (NIT: có phản kháng nhưng không đáng kể lắm :)) ) (NIT: ghen chứ còn gì nữa :)), cơ mà [chỗ đây đáng lý phải là ta không phải hắn], ae hẳn ai cũng nghĩ như vại ròi =)) )