Translator: Silent Sleep
***
Đây không phải lần đầu âm thanh này vang lên. Mỗi lúc như thế này, hàng chục con quái vật sẽ tấn công Trấn Biên Lãnh, đội quân binh đã có kinh nghiệm để đối phó với chúng.
Vì vậy, khi Roland nghe thấy tiếng còi cậu không hề hoảng loạn. Cậu tạm dừng việc huấn luyện, đưa Wendy và Tia Chớp trở lại lâu đài nghỉ ngơi. Cậu lệnh cho Anna bảo vệ Nana, đưa cô bé đến trạm xá, sẵn sàng chữa trị cho những người lính bị thương. Bản thân Roland và Nightingale cũng nhanh chóng chạy về phía tường thành.
Nhưng khi Tia Chớp nghe thấy sự sắp xếp của Roland, cô bé bắt đầu phản đối, “Dù em là một nhà thám hiểm giàu kinh nghiệm ở biên giới phía tây nhưng em vẫn chưa từng chứng kiến cuộc tập kích quy mô lớn của lũ ác quỷ! Nếu bỏ qua cơ hội này, em sẽ không thể tự nhận mình là một nhà thám hiểm được nữa. Hoàng tử, xin hãy để em đi với ngài!”
Roland không ngần ngại từ chối lời cầu xin của cô phù thủy trẻ tuổi và bảo Wendy trông chừng Tia Chớp. Không ai có thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Cậu nhìn Nightingale ý hỏi cô đã sẵn sàng chưa. Cô gật đầu, nắm lấy tay Roland và mở ra kết giới sương mù, chạy thẳng thẳng về phía tường thành – khi cậu biết rằng Nightingale có thể khiến bất cứ thứ gì cô ấy chạm vào biến mất, cậu vô cùng hứng thú với loại cảm giác này. Khi ẩn thân, cậu có thể trực tiếp xuyên qua những vật chắn trên đường, không cần quan tâm đến địa hình, tốc độ được tăng lên gấp vài lần.
Khi họ đến chân tường, Roland tìm một góc khuất người rồi sau đó bảo Nightingale giải trừ ẩn thân. Nhưng trước mắt cậu chỉ có làn sương mù dày đặc, không hề có bóng dáng của lũ quái vật. Chẳng lẽ báo động sai sao? Cả những cảnh vệ đang đứng canh gần đó cũng bối rối.
Khi Hoàng tử tìm thấy Thiết Phủ, anh ta có biểu hiện rất nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm một điểm, hai bàn tay vẫn nắm chặt chiếc còi báo hiệu.
Roland đến bên cạnh lập tức hỏi “Anh là người phát ra thổi còi báo hiệu?”
“Là thần, điện hạ, ngài nhìn kìa…” Giọng nói của Thiết Phủ trầm thấp hơi thường ngày, “Thứ đó đã đến đây”
Thứ đó? Roland nhìn theo hướng Thiết Phủ chỉ. Ở đằng xa, có một đốm đen mờ ảo ẩn núp trong làn khói trắng, rất khó bị phát hiện. Chỉ khi có chuyện nghiêm trọng mà đội tuần tra không thể giải quyết, họ mới được phép thổi còi. Một thợ săn dày dặn kinh nghiệm như Thiết Phủ ắt phải có lí do thỏa đáng cho hành động của mình.
“Đó là loài lai” Thiết Phủ nuốt một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh “Lần cuối thần nhìn thấy nó là vào sáu năm trước”
Nó thực sự là loài lai à? Roland nhíu mày. Về mặt lý thuyết, những con ác thú sẽ tấn công thành Trường Ca cho đến khi tất cả bọn chúng đều chết – trong tâm trí của lũ quái vật không có trí thông minh này không có khái niệm rút lui. Nhưng tầng phòng thủ của thành Trường Ca chưa bao giờ bị phá vỡ, vậy mà con thú lai này không chỉ sống sót, thậm chí còn sống đến tận sáu năm sau? Khi nghĩ đến điều này, Roland nổi lên loại dự cảm không lành.
Con ác quỷ xa đến nỗi Roland chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm đen trong khi Thiết Phủ có thể phân biệt nó là loại nào. Một là tầm nhìn của Thiết Phủ quá tốt, hai là anh ta đã nhìn nhầm. Roland hi vọng là loại khả năng thứ hai.
Không để cậu phải rối rắm quá lâu, con quái thú bắt đầu tiến lại gần, nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người.
Thân hình của nó không to lớn như con thú lai trước đây, mà trông nó trông giống như phiên bản phóng to của loài mèo. Tuy nhiên, trên lưng của nó có thêm một đôi cánh to bao phủ cả cơ thể.
Đầu của nó trông giống sư tử, nhưng đôi mắt lại đặc biệt dài – nếu đôi mắt không chỉ dùng để trang trí, thì con quái vật không cần quay đầu cũng có thể nắm bắt mọi chuyển động ở phía sau.
Carter và nhóm thợ săn đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng con quái vật không tấn công ngay mà dừng lại ngoài phạm vi tấn công của đội nỏ, cẩn thận quan sát tình thế.
Khoảng cách này vẫn nằm trong tầm sát thương của súng nhưng tỉ lệ bắn trúng gần như bằng không.
Đột nhiên nhảy nó nhảy về phía bên trái, dang rộng đôi cánh và nhấc bổng cơ thể to lớn của nó rời khỏi mặt đất. Thiết Phủ đã nói nó có thể bay hoặc lướt đi trong phạm vi ngắn. Sau khi vượt qua lớp rào chắn đầu tiên, con ác quỷ lai nhanh chóng bay về phía cuối bức tường phía tây, tấn công khu vực không có người bảo vệ.
Nhìn thấy điều này, trái tim của Roland thắt chặt. Cơn ác mộng đã trở thành sự thật. Nó đã học cách quan sát kẻ thù và đánh giá sức mạnh của họ, còn chuẩn xác tấn công vào điểm yếu, chứng tỏ rằng nó đã sở hữu trí trí tuệ – nhưng đây luôn là điểm yếu của dã thú. Thỉnh thoảng chúng cũng biết đánh vào điểm yếu của con mồi, nhưng đó là bản năng được mài giũa qua hàng ngàn năm. Khi đối mặt với những con mồi xa lạ, chúng căn bản không có khả năng phán đoán chứ đừng nói đến việc tấn công ngay vào điểm trí mạng.
Có tư duy đồng nghĩa với việc gì? Nhân loại đã dựa vào khả năng suy nghĩ và sức sống kiên cường để leo lên vị trí thống trị của chuỗi thức ăn. Lúc này, Roland không dám suy ngẫm về điều đó. Cậu ra hiệu cho Carter và Thiết Phủ chuẩn bị, nghe theo mệnh lệnh của cậu để bắn hạ con quái vật.
Nó lao về phía không người và dễ dàng nhảy qua bức tường, chạy thẳng về phía khu dân cư, không thèm đặt đội thợ săn vào mắt.
“Khốn nạn!” Roland tức giận mắng to “Đội thứ hai tạm thời thay thế vị trí phòng thủ. Đội một mau đi theo ta”
Đến lúc này, Roland không thể quan tâm đến việc trình độ của quân đoàn mới nữa. Trong lúc đội một chạy đi, đội hình có chút hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người đều có kinh nghiệm nhất định, Carter nhanh chóng chỉ huy lấp lại những lỗ trống trong đội hình, Thiết Phủ dẫn đội cung thủ theo sát phía sau. Khi tiến vào khu vực nhà dân, tầm nhìn bị những dãy nhà che chắn. Con đường chật hẹp bị tuyết phủ lấp khiến hành động của mọi người bị hạn chế nhiều mặt. Để có thể nhanh chóng tìm ra tung tích của con quái vật, Roland đành phải phân tán đội quân thành nhiều nhóm nhỏ, tản ra khắp các nẻo đường.
Cậu hối hận vì đã không để Tia Chớp đến đây. Nếu có một phù thủy bay trên không trung quan sát xung quanh, họ sẽ không cần tách nhỏ lực lượng của mình.
Sau khi tìm kiếm gần mười phút, họ đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên trong con hẻm nhỏ.
Cả nhóm nhanh chóng tiến về hướng phát ra âm thanh. Hầu hết binh lính đều từng sống ở đây, họ vô cùng quen thuộc với địa hình. Khi đến nơi, Roland nhìn thấy một người đàn ông đã chết nằm trên đất, máu thịt văng khắp nơi.
“Trời ạ, đó chẳng phải là Thìa Sắt sao? Có người la lên
“Chết tiệt, nó chạy theo hướng nào?” Có người hỏi
“Con thú ở ngay đằng kia!” Đột nhiên có người hét lên. Giọng nói vừa dứt, một bóng đen xuất hiện ở khu nhà bên phải. Âm thanh gỗ gãy vụn vang lên, con quái vật lao thẳng đến vị trí của đội quân, nhanh như chớp cắn một phát.
Thiết Phủ là người đầu tiên phản ứng. Anh ta muốn bắn con thú bằng súng của mình, nhưng phát hiện tầm nhìn của anh ta bị chặn bởi các thành viên khác. Anh ta chen lấn qua đám đông và bước từng bước đến gần con quái vật lai. Những thợ săn khác cũng nhanh chóng cầm theo súng của mình, leo lên mái nhà.
Con quỷ lai không hề quan tâm đến người đang cố tiếp cận nó. Dang rộng đôi cánh, hai chân chồm lên, cắn lấy một người lính đứng đầu, máu vẩy ra khắp nơi. Cảnh tượng này khiến đám đông rơi vào hoảng loạn, vô thức lùi lại. Khi con quái vật phát hiện có khoảng trống, nó cố gắng nhảy lên cao, nhưng đúng lúc đó, một phát súng chuẩn phát bắn trúng nó.
Vết máu màu đen như bông hoa, nở rộ trên lông của con quái vật. Bị trúng đạn, con quái vật giận dữ gầm lên, ném con mồi trong miệng sang một bên, nhảy về phía đám thợ săn. Khi con quái vật xuất hiện trong tầm nhìn của Thiết Phủ, anh không hề do dự giơ cao khẩu súng, nhắm thẳng vào con thú và bóp cò.
Con quái vật không thể né khỏi phát súng này, mùi thuốc súng gay mũi bốc lên, bay vào mũi con quái vật. Viên đạn bắn trúng mắt của con quái vật, mạnh mẽ xuyên qua đầu nó.
Cơ thể của con ác quỷ trở nên cứng ngắc và bất ngờ rơi xuống đất.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!