Translator: Silent Sleep
***
Ba ngày sau, trong vườn sau lâu đài.
“Chị Anna” Nana kéo áo choàng của Anna và gọi tên để thu hút sự chú ý của cô.
“Ừ?” Cô quay lại hỏi.
“Chị không thấy chị Nightingale cư xử hơi kỳ lạ?”
“Kỳ lạ?” Anna bối rối, ” Ý em là mấy bộ trang phục chị ấy mặc dạo gần đây ấy hả? “
Nightingale vẫn đứnh cạnh Roland giống như lúc trước. Nhưng bây giờ cô ấy không mặc chiếc áo choàng cũ nữa mà bắt đầu giống như Anna, mặc mấy bộ đồ kì lạ do Roland thiết kế.
Mặc dù Anna không muốn thừa nhận, nhưng trang phục mới làm nổi bật dáng người cao ráo của Nightingale, đôi chân thẳng dài, vòng eo thon thả, mái tóc xoăn dài sống động.
Cộng thêm bộ trang phục kì lạ trên người, bất cứ ai đi qua cũng không thể dời mắt khỏi cô.
“Em không nói về quần áo của chị ấy” Nana lẩm bẩm, “Chị không nghĩ rằng giọng nói của Nightingale khi nói với điện hạ và biểu cảm trong mắt cô ấy khi nhìn ngài ấy khác biệt so với trước đây à?”
“Có sao?”
“…” Nana không biết phải nói gì, bỏ cuộc, ” Chị Anna, sau này chị đừng có đổ thừa em chưa nhắc chị đấy nhé!”
Chả hiểu đầu đuôi ra sao, Anna lắc đầu và phớt lờ Nana, cô chú tâm quan sát hai phù thủy mới đến.
Đầu tiên cô chú ý đến Tia Chớp. Cô bé cao bằng cô, nhưng lại mặc một bộ đồ khá kì lạ. Anna đếm thử, ít nhất phải có hơn mười hai cái túi được may thêm lên, khiến bộ quần áo như một mớ vải rách.
Kế tiếp là Wendy. Cô ấy mặc một bộ đồ nữ tính bình thường. Nhưng trên đó in loại kí hiệu mà Anna từng nhìn thấy trên người Nightingale. Nhưng Wendy có điểm vô cùng khác biệt với Anna… Bộ ngực của cô khá là đầy đặn.
“Vì cả hai đều đồng ý ký hợp đồng, nên chúng ta có thể bắt đầu huấn luyện rồi” Roland thoải mái, bắt đầu với hai người mới đến , “Tia Chớp, em trước”
Tia Chớp nhanh chóng bước ra khỏi hàng, lập tức phóng người bay lên không trung, đợi mệnh lệnh kế tiếp của Roland.
“Tôi muốn thấy tốc độ nhanh nhất của em!” Roland nhìn lên hô to.
“Vậy ngài hãy mở thật to mắt và chiêm ngưỡng đi!” Tia Chớp dựng thẳng ngón cái, bay đến điểm xuất phát, dùng tốc độ ấn tượng lượn quanh lâu đài.
Roland đoán vận tốc của cô bé dao động từ 60 đến 80km/h. Con số này dựa trên kinh nghiệm của cậu khi lái xe ở thế giới cũ. Thực ra tốc độ này cũng không phải quá nhanh, chỉ ngang với một con chim bình thường. Nhưng Roland đã nghe kể rằng cô ấy có thể mang theo Nightingale và Wendy bay về Trấn Biên Lãnh. Điều này còn ấn tượng hơn tốc độ của cô.
Điều đó cũng có nghĩa là cô bé có thể nâng một vật có khối lượng gần một tạ. Roland gần như đã tưởng tượng tới cảnh Tia Chớp mang theo một tạ bom bay đến đội hình giặc.
Tuy nhiên, thí nghiệm tiếp theo đã phá vỡ dự tính của cậu.
Khi phải mang theo một vật nặng khoảnh năm mươi kí, độ cao của Tia Chớp giảm xuống đáng kể, từ mấy trăm mét trực tiếp hạ xuống còn mười mét. Vác khoảng một trăm kí, cô bé chỉ có thể miễn cưỡng bay cao hơn mặt đất khoảng hai mét.
Điều này cũng có nghĩa là, Tia Chớp chẳng khác nào một tấm bia di động , ngay cả khi chỉ mang theo vài kí chất nổ, cô bé cũng sẽ nằm trong tầm bắn của cung thủ và trở thành mục tiêu bắn hạ.
Nhưng Tia Chớp sẽ là một ứng cử viên suất sắc để trở thành trinh sát, thăm dò vị trí thích hợp nhất để bắn phá quân thù. Khi Roland tưởng mình gặp phải chướng ngại lớn thì cậu lại tìm ra một hi vọng mới.
Trong khi Hoàng tử kiểm tra khả năng bay của Tia Chớp, thì Wendy lặng lẽ đứng bên cạnh cậu, phân tích từng biểu cảm của Roland.
Trong mười lăm năm lang thang khắp nơi, cô đã nhìn thấy nhiều loại người khác nhau. Thường dân, nghệ nhân, binh lính và quý tộc, nhưng dù là ai, họ đều có phản ứng tương tự nhau. Miễn là họ không biết cô là phù thủy, họ sẵn sàng dành tình cảm của cô, nhưng một khi họ nhận ra sự thật, thái độ của họ sẽ ngay lập tức chuyển thành sợ hãi và hận thù. Mỗi lần chứng kiến điều này, Wendy lại cảm thấy buồn nôn.
Cô nghĩ cô chỉ có thể tin tưởng phù thủy trong suốt phần đời còn lại và không bao giờ được con người chấp nhận. Đây cũng là lý do tại sao cô từ chối lời đề nghị của Nightingale … không phải là do cô không tin tưởng cô ấy, chỉ là cô sợ mình lại bị tổn thương lần nữa.
Tuy nhiên, Roland Wimbledon đã thay đổi quan điểm của cô.
Cậu nhìn họ với ánh mắt như lúc nhìn những người bình thường – như thể anh ta đã thấy phù thủy hàng ngàn lần. Khi cô gặp Roland lần đầu tiên trong phòng Nightingale, cô đã nghĩ rằng cậu đã che giấu ác cảm của mình đối với phù thủy rất tốt. Cô cũng tin rằng lý do khác khiến cậu không thể hiện sự khinh miệt là vì Nightingale đang đứng ngay bên cạnh cô. Nhưng mấy ngày tiếp theo cô phát hiện rằng biểu cảm trên khuôn mặt cậu vẫn như thế.
Có thể là do con cháu Hoàng gia đã học cách che giấu suy nghĩ của mình tốt hơn nhiều so với những người khác?
Một điểm khác chính là bản hợp đồng. Lúc trước, Wendy đã nghĩ rằng đó chỉ là hình thức tượng trưng. Nhưng khi cô nghiêm túc đọc nó, cô nhận ra những điều khoản vô cùng chặt chẽ. Nó không chỉ liệt kê trách nhiệm của họ, nhưng đồng thời cũng nêu rõ quyền lợi tương ứng.
Thật khó mà dám tưởng tượng! Cậu ấy cho phép phù thủy tham gia vào quân đội của mình, nhưng không tước đoạt quyền tự do của họ. Thay vào đó, cậu còn khá hào phóng. Một bản hợp đồng như thế thực sự tồn tại hay sao?
Ví dụ, điều 2.1 (đây là lần đầu tiên Wendy nhìn thấy hình thức trình bày này), phù thủy có quyền nghỉ phép nhưng vẫn sẽ nhận được tiền lương như lúc cô ấy làm việc.
Tiếp theo, phù thủy phải thực hiện những dự án theo lệnh của chủ thuê, nhưng nếu một phần của dự án quá khó hoàn thành, hoặc thời gian không đủ, hay thậm chí đe dọa đến sự an toàn của phù thủy, cô có thể yêu cầu thay đổi hoặc từ chối tham gia tiến hành tham gia thí nghiệm.
Điều khoản tiếp theo nói rằng chủ thuê sẽ đảm bảo sự an toàn của phù thủy. Chủ thuê chịu trách nhiệm về chỗ ở, thức ăn và tiền lương của phù thủy. Chỉ cần một điều kiện không được đáp ứng, phù thủy được phép đơn phương đình chỉ hợp đồng.
Wendy nghĩ rằng bản hợp đồng này khá dài dòng, nhưng mỗi điều lệ đều rất rõ ràng. Sau khi ký hợp đồng, phù thủy không hề biến thành tài sản riêng của Hoàng tử. Tuy các cô phải thực hiện những yêu cầu của hoàng tử, nhưng đồng thời cũng có quyền từ chối. Hợp đồng này khiến cô cảm nhận được sự chân thành của Roland – nếu cậu chỉ tỏ vẻ cho người khác xem, thì cũng không cần thiết phải nghĩ ra một danh sách các hiệp ước chi tiết như vậy.
Sau khi kết luận, Wendy không nhịn được nhìn về phía Nightingale. Wendy rất rõ ràng quá khứ mà Nightingale đã phải trải qua, và cô cũng biết cô ấy ghê tởm đám quý tộc kia cỡ nào. Nhưng bây giờ, khi Nightingale nói chuyện với Roland, giọng điệu và thái độ của cô ấy vô cùng đa dạng – sợ rằng ngay cả bản thân Nightingale cũng không nhận thức được những thay đổi này.
Hai tháng trước, Nightingale đã rời khỏi Hội Phù thủy để đến Trấn Biên Lãnh. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, người con trai kia đã hoàn toàn chiếm được sự tin tưởng của Nightngale.
Cô thà cắt đứt quan hệ với Hiệp Hội Phù thủy còn hơn là không bao giờ trở lại Trấn Biên Lãnh. Trong thâm tâm, có lẽ cô cho rằng cảm giác khi ở bên cạnh Roland Wimbledon thoải mái hơn khi cô ở Hiệp Hội Phù Thủy.
Wendy vô cùng đau lòng trước sự thay đổi của Cara. Với tư cách là người sáng lập ra Hiệp Hội, chị ấy không hề quan tâm đến sống chết của những chị em khác.
Wendy biết rằng mình đã không còn cách để quay lại. Định mệnh đã đưa cô đến nơi này, tại sao cô không thử tin vào sự lựa chọn của Nightingale? Cũng giống như khi cô ấy luôn tin vào những lựa chọn của cô vậy –
“Wendy?”
“Hả..?” Tiếng kêu khiến cô hoàn hồn, cô nhận ra Tia Chớp đã xong phần khảo nghiệm của mình, mọi người đang đợi cô.
Mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi, cô bước về phía trước.
Nếu đã đưa ra quyết định, vậy cô cần chịu trách nhiệm đến cùng. Hơn nữa, cô không thể tỏ ra thua kém đám nhóc kia đúng không?
Nhưng tại thời điểm này, tiếng còi báo hiệu lại vang lên từ phía Tây. Âm thanh vang vọng khắp núi, phá vỡ sự yên tĩnh của thị trấn.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!