Trời lúc bây giờ đã muộn.
Lily khoác lên mình bộ yukata màu hồng mà cô đã mua từ cửa hàng bên đường trong chuyến mua sắm dạo trước. Dĩ nhiên, đây không phải là một dịp đặc biệt hay điều gì đó tương tự cả. Tất cả chỉ đơn thuần là vì cô muốn mặc mấy bộ đồ đẹp mới mua thôi.
Hai nữ tỳ trẻ tuồi vâng lệnh của Lily đi tắm rửa trước khi đến phòng của cô. Tuy nhiên, theo kế hoạch của Lily, vào thời khắc bước ra khỏi phòng, họ sẽ không còn mang danh nô lệ nữa.
“Cô chủ, c-cô muốn gặp chúng em để làm gì… Tuy việc thỏa mãn mọi nhu cầu của chủ nhân là nhiệm vụ của các nữ ninja, em… Shiu ấy, không biết gì cả. Shiu chẳng hề có kinh nghiệm! Em sợ bản thân mình sẽ không thể làm cô vừa lòng đâu, cô chủ…” Shiu quỳ trên sàn, đôi môi ngậm chặt đi kèm với nét mặt căng thẳng. Mặt cô đỏ lên vừa nhìn sàn nhà với đôi mắt kiên định nhưng thẫn thờ. Cùng lúc ấy, đôi bàn tay nhỏ nhắn của Shiu vô thức bấu chặt vào gấu áo, miệng liên tục lẩm bẩm những lời trên.
“Shiu, Chủ nhân sẽ không yêu cầu em thực hiện mấy thứ tế nhị ấy trong tưởng tượng của em đâu. Ta gọi các em tới đây tối nay là vì có chuyện quan trọng cần nói. Chỉ cần chú ý nghe lời ta là được,” Lily từ từ giải thích cho Shiu.
Kế đó, cô nhìn về phía Nanako. Có vẻ như cô gái ấy vẫn còn đang sa sầm nét mặt vì lý do nào đấy không rõ, chỉ ngồi yên đó trong im lặng. Thành thử, Lily đành tiếp tục, “Giờ đã khuya lắm rồi, nên ta sẽ tuyên bố ngay và luôn.”
Nanako và Shiu nhìn về Lily với ánh mắt tò mò.
“Cô chủ, cô sẽ tuyên bố bắt đầu khóa huấn luyện của tiểu nữ sao?” Shiu đỏ mặt mà nghiên đầu sang bên hỏi. Cô nắm tay lại rồi đưa lên che miệng và đôi khi nháy mắt đưa tình với Lily.
Nanako hết nhìn Lily, rồi lại ngó sang Shiu, trước khi bất lực xua tay phản bác, “Không, không không, chả có ích gì khi phải huấn luyện một người có số đo cơ thể như cô cả! Nếu chủ nhân mà muốn dạy ấy, cô ấy chỉ cần tự trói mình lại rồi tự chơi một mình thôi.”
“Ể? T-Thật sao… Chuyện này thật sự rất đáng hổ thẹn với một nữ nhẫn giả. Sao cơ thể em lại có thể tệ tới mức chủ nhân của mình phải tự trói bản thân chứ,” Shiu đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ về con người mình.
Trước tình cảnh đó, Lily chẳng thể nói được gì. Hai cô gái này trông qua thì trong sáng biết bao nhưng quả thật chả ai biết được bọn họ đang nghĩ gì trong đầu. Lily thực sự muốn trói cả hai lại mà quất cho vài roi nên thân!
Nhưng giờ cô cần nói về một thứ quan trọng. Nếu hai cô gái này cứ tiếp tục như vầu, thì chắc có lẽ ăn đòn mới là thứ mà hai người này muốn.
Lily chẳng nói năng gì mà tiếp tục giữ im lặng. Sau khi cả hai bắt đầu thấy tò mò về điều mà Lily muốn nói lần nữa, cô mới mở miệng cất tiếng. “Chuyện mà chị muốn thông báo là tối nay, chị sẽ phải dạy… à không, thật là, hai đứa làm chị lộn rồi nè.”
“Giờ nghe rõ đây, hôm nay, chị muốn thông báo rằng, kể từ giờ – Các em được tự do!” – Lily cao giọng nói.
Kế đó, cô chờ đợi hai cô gái thốt lên trong vui sướng.
Tuy nhiên…
“Tự do? Tự do gì cơ?” Nanako hỏi. Trông cô lo lắng nhiều hơn là vui vẻ.
Shiu thì bối rối hơn trước, “Cô chủ, sao đột nhiên cô lại nói vậy? B-bộ cô chủ ghét Shiu rồi sao?”
“Ể?” Phản ứng của hai cô gái không giống như những gì Lily mong đợi.
Vì thế, Lily đành phải chỉnh lại tộng giọng, nghiêm túc giảng giải rõ ràng, “Nanako đã trở thành một Samurai, còn Shiu là một Genin thượng đẳng. Nếu các em ở trong một gia tộc Samurai nào đó, các em có thể trở thành chư hầu của họ. Nhưng chị đây lại đối xử với hai em như kẻ hầu người hạ, điều này làm chị thấy tội cho hai đứa.”
“Những chuyện chị đã làm lúc trước cùng là vì hai đứa quá ương ngạnh. Một người thì muốn đấu với chủ nhân của mình, người cọn lại thì muốn ám sát. Đấy là lý do tại sao chị cần phải trừng phạt hai đứa một hồi để cả hai sáng mắt ra. Chị thực sự không định bắt các em thành nô lệ lâu dài đâu. Nên, chị quyết định trao trả tự do và phong hai đứa làm chư hầu của chị. Hai đứa có đồng ý với thỏa thuận này không?”
“Em, em không đồng ý!” Mắt của Shiu ươn ướt khi cô tiến lại gần và nắm lấy váy của Lily. “Shiu không muốn trở thành một chư hầu. Shiu không quan tâm đến tự do. Miễn là được theo hầu chị là em đã mãn nguyện rồi, cô chủ,” Shiu vừa nói vừa nhìn Lily với khuôn mặt xúc động.
“Shiu, em…” Lily không thể nói nên lời.
Tuy nhiên, Nanako lên tiếng, “Tự do à? Nói thì dễ hơn làm đấy. Chúng ta đã kí kết một khế ước chủ tớ rồi mà!”
“Ừm, dĩ nhiên rồi. Đây, cầm lấy. Em muốn đốt hay xé nó cũng được,” Lily không phải dạng nói suông. Cô lấy khế ước nô lệ ra và tiếp tục, “Đó chỉ là một ván cược. Em là tiểu thư của Nhà Saionji mà. Sao em có thể trở thành nô lệ suốt quãng đời còn lại chỉ vì thua một vụ cược chứ? Nanako à, cấm lấy đi. Em có muốn trở thành chư hầu của chị không?”
Lily quả thật có ý tốt, và với những lời dịu dàng cùng chất giọng đầy mê hoặc, cô đã nghĩ Nanako sẽ thấy vô cùng cảm động rồi đồng ý ngay lập tức.
“Em có thể lấy lại khế ước nô lệ ư? Nghĩa là thỏa thuận giữa hai chúng ta chấm dứt từ đây, thật sao?” – Nanako ngờ vực hỏi.
“Phải, đúng như lời em nói,” Lily cảm thấy có gì đó sai sai trong câu nói của Nanako. Tuy nhiên, cô không tài nào có thể nói chính xác đó là gì.
“Được rồi, bên này đã hiểu…” Sau khi nói điều đó, Nanako đứng dậy, đôi mắt thoáng hiện nét sầu não. Những ngón tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng chạm vào khế ước nô lệ của mình rồi nắm lấy nó. Kế đấy, Nanako lập tức buông lời tỏ ý móc mỉa Lily. “Có vẻ như không chỉ ngực cô bự, mà tâm hồn cũng thế nhỉ.”
Lily làm ngơ những lời thiếu tôn trọng của Nanako. Dĩ nhiên, Lily vẫn thích những cô gái dịu dàng và lịch sự hơn. Dẫu vậy, cô sẽ không phiền lòng nếu mấy cô gái thình thoảng dùng ngôn ngữ thiếu lễ nghĩa.
“Vậy thì, Nanako…” Cô mỉm cười và giang rộng hai tay về phía cô gái trước mặt. Tuy cử chỉ này không phù hợp cho mối quan hệ giữa Chúa công và chư hầu, nhưng cũng không thể trách được do Lily vẫn chưa có đầy đủ hiểu biết về chuyện này.
Thế nhưng đôi mắt của Nanako trông rất u ám. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng không hề vui vẻ chút nào.
“Về việc thành chư hầu của cô, xin thứ lỗi, nhưng ta từ chối,” Nanako lạnh lùng nói.
“Sao cơ?” Lily vẫn đang mở rộng hai tay chào đón, khiến phần cổ áo nớ lỏng ra làm cho vòng một mềm mại của cô có thể thấp thoáng thấy được. Trước câu trả lời ấy, Lily chết sứng người trong cái tư thế xấu hổ đó.
Nanako để khế ước nô lệ vào trong áo của mình rồi quay ra đằng sau mà kéo cách cửa trượt. Trước mặt cô là mặt trăng lạnh lẽo mang đến trong lòng cô một thứ cảm xúc nào đấy khó nói thành lời, cơ thể nhỏ nhắn non nớt của cô run lên từng hồi. Khi Nanako quay đầu lại, Lily có thể thấy ánh trăng phản chiếu từ đôi mắt ướt lệ của con bé.
“Khế ước của chúng ta đã kết thúc. Thế nên, không còn gì để buộc ta theo cô nữa,” Nanako buồn bã nói.
“Thế là sao?”
Nanako bước ra khỏi phòng Lily như thế, rồi hướng thẳng về phòng mình.
Shiu thì vẫn nắm lấy gấu váy của Lily, cảm thấy vô cùng sững sốt.
Nhưng vẻ mặt Lily còn ngạc nhiên hơn vậy nữa. Cô ngồi im một lúc lâu trước khi đột ngột đứng dậy, chạy vù ra khỏi phòng.
Và rồi, cô nhìn thấy Nanako trong bộ đồ đi săn màu vàng, sẵn sàng ra đi với tư trang của mình.
“Nanako!” Lily lớn tiếng gọi, “Em đi đâu vậy?”
Nanako quay lại. Mặc dù vẻ mặt ánh lên sự buồn bã, cô vẩn giả vở mình rất thỏa mãn khi cố gắng gượng cười. “Dĩ nhiên là về tỉnh Sugura rồi. Con mụ ngực bự, cô nghĩ tại sao ngay từ đầu một tiểu thư danh giá của nhà Saionji lại sẵn lòng làm tôi tớ của một thường dân như cô vậy? Đó là vì ta đã đánh giá quá cao bản thân và thua cuộc. Là một Samurai, dĩ nhiên, ta phải tuân theo khế ước. Nhưng vì cô đã hủy bỏ nó, nên ta không còn lý do gì để coi cô là chủ nhân của mình nữa! Tuy trong khoảng thời gian vừa qua, cô đã đối xử với ta… không tệ. Ta… cảm ơn… Hẹn ngày tái ngộ!”
Nói rồi, Nanako quay người và tiến về khu rừng tăm tối nằm bên ngoài khoảng vườn.
Lần này, Lily hoàn toàn choáng váng.
“Nanako, đợi chút đã! Tại sao? Sao em sẵn sàng làm nô lệ nhưng chư hầu lại không? Trong quan điểm của chị, chẳng phải chư hầu cũng giống như bạn đồng hành sao? Bộ em thật sự sẽ ra đi à?” Lily không thể nào chấp nhận câu trả lời này.
Nanako tiếp tục đi xa hơn trước khi ngoái người nhìn lại với một cái nhăn mặt mà nói, “Con mụ ngực bự — cô đúng là ngu!”, trước khi phóng vào màn đêm tăm tối.
.
“Sao cơ? Khoan, đợi đã, Nanako!”
Ngay lập tức, Lily đuổi theo. Thế nhưng chân cô lại bước lên một tảng đá phủ đầy rêu trơn, khiến Lily mất đà mà ngã xuống, vừa bất lực nhìn bóng lưng của Nanako biến mất trong bòng đêm dày đặc. Có vẻ như cô gái ấy đang hướng về Tỉnh Suruga…
Trượt chân vào giây phút quan trọng này thật sự là nhục nhã với một Samurai! Nỗi bất ngờ và bối rối vẫn còn hiện trên mặt Lily rõ như ban ngày…
“Bộ con bé đi theo mình chỉ là vì bổn phận thôi ư?” Lily không hiểu tại sao bản thân lại bắt đầu nhớ lại quãng thời gian cô ở cùng Nanako. Nghĩ tới đấy, trái tim cô thấy nhói đau.
Buồn bã, cô trở về phòng với bộ yukata màu hồng đã lấm bùn quá nửa. Shiu vẫn đang quỳ gối ở đó, chờ đợi chủ nhân của mình quay lại.
“Cô chủ… Shiu không muốn trở thành chư hầu hay gì hết. Shiu chỉ muốn làm nô tì của cô chủ thôi…”
Lily khụy gối xuống và ôm Shiu vào lòng. Mái tóc dài của cô che hết khuôn mặt và ánh trăng mang sắc màu xanh nhạt rọi xuống nhuộm lấy tấm áo yukata màu hồng.
Cùng lúc đó, Nanako đã chạy ra khỏi địa phận của võ đường. Không lâu sau đó, cô đã ở bên ngoài thị trấn Takeshita. Cô muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, phòng khi cô thay đổi ý định.
“Hưm! Đúng là con mụ ngực bự đần độn! Cô ta thực sự thả mình đi! Nếu ta vẫn không biết xấu hổ mà theo cô, thì chẳng phải danh dự của nhà Saionji và tự trọng của một Samurai của ta sẽ bị cô chà đạp sao?! Ngốc! Ngốc lắm! Lily ngốc!!”
Nước mắt của Nanako liên tục rơi trên con đường núi tăm tối khi cô tiếp tục chạy về phía tỉnh Suruga.
Và dọc theo con đường bên núi toát lên vẻ lãnh lẽo gần đó , Hojo Motoshige và Akira đang trở về từ tỉnh Suruga. Đích đến của họ không nơi nào khác, là thị trấn Takeshita.
P/S: Nanako dùng skill 'Vả thẳng mặt'.