Cơn mưa dài dẵng cũng đã đến hồi kết thúc, nhưng chung quanh những dãy núi chập trùng vẫn còn đó màng sương trắng dày đặc.
Lối mòn Lily đang đi tiếp tục uốn mình quanh co khắp địa hình như thể nó sợ đi thẳng vậy, buộc cô phải trông về nền trời mờ trắng như đá cẩm thạch của buổi bình minh để xác định phương hướng.
Cùng lúc đó, một cảm giác khó chịu đè nặng lên ngực cô, làm cho từng hơi thở trở nên gấp gáp hơn trước. Dẫu vậy, Lily không thể xác định rõ đó là gì.
Và cứ như một trò đùa, não cô lại nhận thêm một tin - Phần bụng dưới bắt đầu dở chứng.
So với đàn ông, khi các nữ Samurai đi thám hiểm đây đó, cô ấy sẽ gặp phải nhiều tình huống bất tiện hơn hẳn. Chẳng hạn như lúc này đây, Lily cần phải đi giải quyết nỗi buồn…
Đây là hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường ở con người. Ngay cả khi Lily sở hữu linh lực mạnh mẽ cũng với khả năng thể chất tuyệt vời của tiền bối, cô vẫn không thể phản lại nhu cầu thiết yếu của bản thân.
Tuy nhiên, trong vùng đất hoang dã này, cô gái của chúng ta không cần phải lo lắng về việc tìm kiếm chỗ hành xự hay rủi ro bị người khác nhìn lén. Nhưng thay vào đó, nó cũng ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm. Việc những con quái vật ẩn nấp để tấn công con mồi không có khả năng phòng vệ là một chuyện rất là phồ biến, ngoài ra còn có khả năng xuất hiện bẫy sập từ trên cao hay phục kích từ đằng sau.
Và trong lúc đang giải quyết nhu cầu, khả năng tự vệ của các nữ Samurai phải nói là yếu vô cùng, và chẳng có lý do gì để kẻ thù không chơi trò đánh lén vào những lúc như thế cả.
Cẩn trọng, Lily tỏa ra sóng linh lực để xác nhận rằng không có bóng người hay yêu mà nào trong khu vực. Khi đã chắc chắn rồi, cô chạy về phía con dốc nằm cạnh đường và núp sau một thân cây lớn.
Tuy nhiên, vẫn còn đó một bất cập – Thanh kiếm Lily đeo bên hông quá dài. Khi cô ngồi xổm, nó sẽ chạm đất và dính đầy bùn đất. Thành thử, Lily bèn tháo nút vải buộc kiếm bên thắt lưng ra, và sau một hơi sâu, cô cắn vào sợi dây quấn quanh bao kiếm khi Lily ngậm ngang thanh kiếm trong miệng. Xong xuôi đâu đấy, cô mới nâng cao váy áo trước khi ngồi xổm xuống…
Nói qua chút về trang phục của Lily, bộ Kimono của cô được thiết kế với đường xẻ cao hai bên áo cho phép người dùng thoải mái di chuyển. Tuy nhiên, từ phần đùi trở lên, đường xẻ áo đã được khéo léo che đi bởi nhiều lớp vải trồng lên nhau, nên khi đi đứng người ta cũng khó mà nhìn được kết cấu xẻ cao của kiểu Kimono này.
Trở về với hiện tại, dẫu cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng vào lúc này Lily vẫn thấy chuyện đi vệ sinh rất xấu hổ. Lý do cũng là vì cô từng là con trai, nên ngồi xổm xuống để đi nhẹ này… khá là kỳ cục. Nhưng vì đó là chuyện ngày nào cũng xảy ra, cô cuối cùng cũng buộc phải chấp nhận nó mà thôi. Lily mách bảo bản thân mình như thế vài lần một ngày, nhưng coi bộ nó không hiệu quả lắm thì phải.
Bởi phần dây buộc quanh vỏ kiếm rất là thô, Lily chẳng thấy vui vẻ chút nào khi ngậm nó cả. Và do miệng của cô đang há ra một nửa thành thử nước miếng rất có thể sẽ chảy ra nếu cô mất tập trung – mà như thế thì xấu hổ vô cùng… nhưng may mắn thay, ở chốn này chẳng có ma nào nhìn cô cả.
Sau khi hành xự xong xuôi, Lily thở dài thoải mái. Cô nhẹ nhàng đứng dậy và tiến lên trước cái cây không lồ. Và bất ngờ thay, bầu trời dường như đang tối xầm lại. Lúc đầu, cô cũng không để tâm lắm do nghĩ rằng đấy là một đám mây đen đang bay ngang qua. Tuy nhiên, càng tiếp tục bước đi, cô thấy rằng xung quanh đang ngày càng chìm trong bóng tối. Và chưa đầy nửa giờ sau, màn đêm đã trở lại và nhuốm toàn bộ vùng đất trong đêm đen dàu đặc...
‘Chuyện, chuyện gì thế này?’
‘Thời gian đang tua lại sao?’
‘Không, dĩ nhiên chuyện đó là không thể rồi.’
‘Có thể là vì mấy đám mây cực kì dày hay là dấu hiệu cho thời tiết xấu thôi.’
Tuy nhiên, và lúc này, cây dù Sakura được Lily nhét vào khăn thắt lưng bắt đầu run lên. Sau đấy, Sakura nói, “Là loạn đêm, loạn đêm tới rồi.”
Sakura, vốn chưa từng để ý đến thế giới xung quanh, trông có vẻ khá sỡ hãi khi cất tiếng.
“Loạn đêm là gì?”
“Em không rõ nữa… Nó bắt đầu từ mười năm trước, và thỉnh thoảng xảy ra một lần. Khi Trường dạ hay Loạn đêm xảy ra, mặt trời sẽ không xuất hiện trong vòng vài ngày hoặc đôi khi ló rạng một chút trước khi màn đêm quay trở lại. Sự kiện này sẽ kéo dài ít nhất trọn một ngày đêm… Vào lúc này, yêu khí lẫn âm khí sẽ rất nồng nặc. Nhưng cô chủ, xin cô chớ lo. Khi đang trong Loạn đêm, Nguyền Kiếm Cơ sẽ mạnh hơn trước.”
“Có cả một hiện tượng kì lạ như thế luôn sao?” Tuy bản thân sẽ mạnh hơn đôi chút trong lúc này, Lily vẫn không cảm thấy vui chút nào. Trời mọc, đêm lặn, nguyệt nhật vần xoay ấy mới là quy luật của đất trời. Nếu như luật ấy bị xáo trộn, chắc chắn nó không phải chuyện gì lành, thậm chí còn có thể là điềm báo cho ngày tận thế.
Tuy nhiên, vào thời điểm này vẫn chưa có ghi chép nào về các hiện tượng kỳ lạ trong thời Heian cả.
Dẫu vậy, dựa vào những gì Lily đã học về lịch sự Heian, Thủ đô Heian một thời bình yên và thịnh vượng đã dần bị bầu khí lạnh lẽo và u tối vấy bẩn từ lâu. Tuy quỷ dữ và yêu ma đã tồn tại từ thời cổ đại, nhưng số lượng của chúng đã tăng lên đáng kể trong suốt mười năm qua. Nó đồng thời cũng đã đánh dấu điểm kết thúc cho một thời kỳ thanh bình.
‘Chuyện gì đang diễn ra ở cái thế giới này vậy? Thứ gì có thể đã gây ra sự biến đổi trong Đế chế Heian và thay đổi cả quỷ luật tự nhiên?’
Lily nhìn lên bầu trời, mặt trời đã không còn ở nơi đáng ra nó phải ở.
“Quy luật tự nhiên à…”
Lily lắc đầu, cô thực sự không quan tâm lắm về nó. Kiểu hiện tượng quy mô lớn như thế này không phải là thứ mà một Samurai tầm thường như cô phải lo lắng.
Nhưng, không có mặt trời làm kim chỉ Nam, Lily vô cùng hoang mang về việc mình nên đi hướng nào.
“Tệ rồi đây. M-mình đến từ hướng nào nhỉ? Lối nào dẫn đến tỉnh Sugura?”
Bản đồ chỉ cho thấy vài đường núi vẽ bằng cọ, nó không thể chỉ cho cô thấy những cột mốc hay địa điểm trên đó được. Thế là, Lily tiến bước trên con đường mòn trong núi, vốn còn tối hơn đêm mưa ngày hôm trước, trước khi cô nhận ra rằng…
“Hở? Mình chắc là đã băng qua con suối này lúc nãy rồi mà. Sao mình lại trở về đây rồi? Bộ mình đi ngược chiều sao ta?”
Đường trên núi rất quanh co và gập ghềnh. Một khi đã đi sai hướng thì sẽ rất phiến phức. Không có mặt trời và màn đêm thì tối đen như mực, dẫu có nhìn thì Lily cũng chẳng tài nào có thể xác định được đâu là Nam, Bắc, Đông, Tây…
Ở phía bên kia, nhóm của Motoshige và Akira cũng nằm trong phạm vi của Loạn đêm, nhưng do chuyện này xảy ra vài lần mỗi năm nên chúng cũng không thấy có gì bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của bầu trời.
Chúng đóng trại trong một hang động nằm gần đường chính, còn Nanako thì bị trói vào một thân cây khô ở nơi thoáng tầm nhìn bên ngoài hang được canh gác cẩn thận bởi hai tên Samurai ngồi trước đống lửa - vốn là hai gã cao thủ đội mũ trúc lúc trước. Bọn chúng ngồi đấy, nắm chặt kiếm của mình và cúi đầu xuống nghỉ ngơi trong khi những tên còn lại trong đoàn thì tản ra canh gác.
“Loạn đêm à! Chán thật! Sao lại vào lúc này cơ chứ!” Motoshige nhìn về màn đêm tối mịt ngoài kia mà nói. Mặt trời không có và trăng cũng đã tàn, thành thử, xung quanh còn tối hơn những đêm bình thường.
“Chủ tướng, ngài không cần phải bận tâm tới nó. Luật tự nhiên luôn thay đổi, đó không phải là thứ mà con người có thể dự đoán được. Bên cạnh đó, đằng nào chúng ta cũng phải trú tại đây vài ngày mà. Tên Samurai mà chúng ta sai đến nhà Saonji biết rất rõ nơi này, hắn vốn là người gốc tỉnh Sugura, nên ngay cả trong Loạn đêm, thằng đấy cũng chẳng thể nào đi lạc được đâu. Chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn chờ đợi đôi chút cho tới lúc Kotoha đến đây với tiền và súng!” Akira trấn an.
“Hmph, năm mươi súng hỏa mai và năm ngàn kwans. Hahaha, nghĩ tới thôi cũng đủ thấy sướng rồi! Đám nhà Saionji đó sẽ phải bán tất cả giả sản để lấy được chừng đấy tiền và súng ống trong khoảng thời gian ngắn như thế! Ta ước gì mình có thể thấy bản mặt của con ả đó khi nó thấy vật bất ly thân của con gái mình! Bahahaha!”
Motoshige nói giá và yêu cầu Kotoka tự mình đến trả tiền chuộc cho Nanako. Nếu không, hắn sẽ giết con tin ngay lập tức!
Tuy nhiên, kế hoạch của hắn không chỉ có thế. Hắn đã dặn gã Samurai đưa tin nhắn Kotoha rằng phải đến một mình. Và khi cô ấy tới đấy, chẳng những tiền tài vật chất, mà ngay cả danh dự của một người phụ nữ, hắn cũng sẽ không buông tha.
Cả mẹ lẫn con của nhà Saionji rồi sẽ rơi vào tay hắn. Và tới lúc đó, cách mà họ bị đối xử hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Motoshighe!
P/S: Motif này thấy quen quen, mà nói chung slice of life đã hết và chuẩn bị đánh nhau thôi.