Bước qua những bụi hoa được bao phủ trong màn sương bay là là trên mặt đất, bóng dáng hai cô gái hiện lên dưới luồng sáng dịu nhẹ tỏa ra từ ánh trăng khi đang phụ giúp cô chủ Lily của mình trên đường đến buồng tắm gỗ bọc kín ba phía. Tuy thấy bản thân hiện giờ không khác gì một cô công chúa, mặt Lily vẫn đỏ hết cả lên trong lúc tâm trí đang cố thuyết phục rằng chuyện này không có gì sai trái cả.
‘Đương nhiên rồi, công chúa nào lại tự mình tắm chứ - cần phải có hầu cận giúp cô trút bỏ xiêm y mà; bên cạnh đó, ở đây đều là con gái cả, không có cái gì phải xấu hổ. Ngại ngùng làm gì chứ. Hai em ấy đang hầu hạ mình mà. Nếu có ai đó đáng xấu hổ, thì phải là mấy đứa này! Dù gì thì, tất cả chuyện này là để bảo vệ thân thể trong trắng của tiền bối thôi. Nếu không vì thế, tâm tính mình sẽ chẳng để bản thân bắt hai cô bé này làm nô lệ đâu, kể cả khi mình thắng cuộc. Chắc chắc mình sẽ rủ lòng nhân từ mà để chúng đi mà, phải không?’
Ngoài ra, dù đã trải qua một thời gian, Lily vẫn cảm thấy ngượng ngùng lẫn kích thích mỗi khi nhìn vào cơ thể mình – một điều chẳng có lợi ích gì cho việc luyện tập của cô. Tuy có thể sử dụng Chado để xoa dịu con quỷ đáng chú ngụ trong thâm tâm, nhưng khi nói đến chuyện kìm hãm cơn rạo rực trong lòng, chẳng phải nó sẽ kém tác dụng hơn sao?
Khi phân nửa bầu ngực đã chìm xuống làn nước tắm rải đầy cánh hoa, Lily cuối cùng cũng có thể mở mắt ra mà không thấy khó xử chút nào, nhưng đó cũng là thời khắc cô chặm mặt với hai ánh nhìn khác nhau một trời một vực. Cái nhìn táo bạo, nhưng thật thà, chứa đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn thích thú của Shiu, đứng cạnh với đáng vẻ ngại ngùng, bất tuân, và có chút buồn phiền của Nanako làm tim Lily nhói lên một nhịp. Hai đứa trẻ này đều rất ngây thơ trong sáng, mang trong mình trái tim thiếu nữ non nớt và mỏng manh. Đôi mắt của Lily thoáng lên một nén buồn khi cô nghĩ, ‘Mình đã bắt hai đứa trẻ vô tội này làm người hầu – ngay cả khi điều này là vì tiền bối, liệu chị ấy có vui khi biết chuyện hay không?’
Cảm giác bồng bền vô cùng thoải mái tỏa ra từ những gợn nước âm ấm dội lên phần ngực nữa chìm nữa nổi của cô làm Lily nhớ lại điều mà Sakiko đã nói với cô trong buổi dạy Chado riêng vài ngày trước.
Vào lúc đó, sau khi đã kể ngọn ngành chuyện của Shiu cho Sakiko biết, cô muốn hỏi xem mình nên đối xử và tiếp xúc với mấy cô gái đó thế nào. Sakiko nói rằng trong Đế Quốc Heian đã quy định người thua phải làm nô lệ hay kẻ hầu người hạ cho bên thắng. Nếu người thắng tôn trọng và công nhận khả năng của đối phương, họ có thể phong người đó làm chư hầu của mình; tuy nhiên, nếu bị từ chối, người thắng có thể ban cho đối thủ một cái chết danh dự, tuân theo luật võ sĩ đạo thông qua nghi thức Seppuku. Phải chi Lily biết chuyện này sớm hơn, cô sẽ biến Shiu thành chư hầu của mình, tức là cho phép cô sử dụng kỹ năng nhẫn giả của Shiu cho mục đích của mình. Dẫu vậy, lúc đó Shiu đang muốn giết cô, và sau trận đấu họ chẳng có lấy một cơ hội để trấn tĩnh bản thân, thành ra cô vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn này cho Shiu được. Dẫu vậy, Lily vẫn thấy bản thân hơi có lỗi, tâm trí liên tục nghĩ đến câu ‘thâu nạp họ làm chư hầu của mình,’.
Ngồi trong bốn tắm gỗ với cặp chân mày ủ rũ ẩm hơi nước, Lily vừa đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên má vừa châm ngâm chìm sâu trong suy nghĩ, ‘Sức mạnh của mình thật khác lạ, mạnh hơn những samurai bình thường nhiều lần. Nếu sử dụng năng lực của Nguyền kiếm cơ, lực xuyên tâm sẽ vượt hơn 800 kwan – vốn là giới hạn tối đa của một Samurai thượng đẳng. Cộng thêm tầng đầu tiên của kiếm thuật Genji thì nó sẽ còn vươn đến mốc 1300 kwan, tương đương với lực chém của một Kensei Sơ đẳng!’
‘Một nữ Samurai với chừng đấy sức mạnh chắc cũng nên thu nạp một hai chư hầu chứ nhỉ. Tuy tầm hiểu biết về Samurai của mình có giới hạn, nhưng giữ Shiu và Nanako làm người hầu vẫn là lựa chọn tốt hơn. Mình thích hai bé ấy lắm, chẳng muốn thấy cảnh hai đứa bị tra tấn hay mất danh dự chút nào. Hơn nữa, Matsuda Nagahide cũng có vài người theo hầu mà. Thu nạp hai cô gái thì có hại gì chứ? Ừm! coi bộ mình có tin vui cho hai đứa sau khi tắm xong rồi đây!’ Lily ra quyết định với tâm trang vui vẻ.
Liên quan đến việc tắm rửa, tạm thời cô sẽ nhờ hai người họ giúp một tay. Sau khi đã kiếm đủ tiền rồi, cô có thể thuê hai nữ hầu trong võ đường gánh vác trách nhiệm ấy. Chỉ tốn có hai kwan mỗi năm thành ra Lily không cần tới những người theo nghiệp binh đao như Nanako và Shiu đây làm mấy việc đó. Dĩ nhiên, lý tưởng nhất là cả hai vẫn muốn tiếp tục phục vụ cô. Chuyện này có thể đàm phán được và việc này cũng phù hợp với bản tính dịu dàng của tiền bối.
“Ưm…” Khi cả hai cánh tay đồng thời được lau rửa, Lily cảm thấy cả cơ thể lẩn tâm trí mình được xoa dịu. Shiu dường như rất tập trung vào công việc, nhưng Nanako thì khác, trông con bé hình như đang bị phân tâm.
“Shiu, chẳng phải đây là lần đầu em làm sao? Ta không ngờ em làm tốt đến thế đó.” Lily thấy vô cùng thoải mái, thành ra cô mới bẽn lẹn khen Shiu một câu.
“K-không đâu, Cô chủ, nghe thấy lời khen ấy, em cảm thấy mình chàn ngập hạnh phúc. Phục vụ chủ nhân — dẫu có là ám sát, dò thám, xung trận, hay thỏa mãn những sở thích kì lạ khác của cô — là bổn phận của một nữ nhẫn giả mà.” Cánh tay của Shiu run lên trong phấn khích.
“Chậc, quả là một lời tuyên bố trơ trẽn!” Nanako từ phía bên kia lớn tiếng đáp.
“Tiền bối, chị đang nói gì thế? Đ-đó là vinh dự của một nữ nhẫn giả đấy!” Shiu kiên quyết với triết lý của mình. Chẳng biết có gái này được huấn luyện trở thành một ninja thế nào nữa
Trong khi đó, Lily lại chẳng biết phải nói gì trong cuộc tranh luận này. Cô chỉ im lặng duỗi hai tay ra nhằm chuyển sự chú ý của cả hai vào công việc.
Sau khi đã tắm rửa xong xuôi, Lily để cho hai cô gái giúp lau khô mình mẩy lẫn phụ mặc bộ yukata vào, chỉ tới lúc đó cô mới mở mắt ra rồi cất tiếng, “Shiu, Nanako, cảm ơn hai em vì tối nay.”
“Không có gì đâu ạ. Phục vụ chủ nhân là trách nhiệm của Shiu.”
Nanako dường như bất mãn và tiếp tục giữ im lặng. Lily hoàn toàn không biết vì cớ gì tâm trạng con bé lại xấu đi thế này.
“Trời cũng muộn rồi. Hai em cũng nên đi tắm rửa đi. Sau đấy, đến phòng chị.”
“Sao cơ?” Nanako hoang mang. Cô cất tiếng hỏi vẻ nghi hoặc, “Để làm gì? Cô muốn gì đây?”
Shiu thì đỏ mặt nói, “Cô chủ… có lẽ nào khi cô nghe những gì Shiu nói lúc trước, cô chủ muốn Shiu hoàn thành những nghĩ vụ khác của một nữ nhẫn giả sao…”
“Ể? Hehehe!” Lily bất lực trao cho cả hai một nụ cười dịu hiền, “Hai đứa hiểu lầm gì rồi phải không? Gọi hai đứa tới phòng chị vào lúc tối muộn thì chắc hẳn chị phải có chuyện quan trọng để nói rồi.”
P/S: Sau hai tuần thi cử mệt mỏi, t đã trở lại rồi đây. Trước hết cảm ơn mọi người vì đã có những lời động viên t lúc trước, thứ đến là những người ngày ngày mong trở t đăng chap mới. Đây cũng là tròn 200 chương của sự nghiệp làm dịch giả của t. Cảm ơn vì tất cả.
P/S 2: Chương tiếp theo sẽ đến trong vài ngày nữa, do t phải dịch tiếp một bộ sắp đến hạn 3 tháng. Sau đấy, tiến độ tốt nhất sẽ là 1 chương/ ngày. (Kéo dài cho đến đầu tháng 3).
Chư hầu: Một người hoặc một gia tộc là thuộc cấp của một người hay một gia tộc khác, nhưng được quyền giữ đầy đủ chức năng, vị trí, tiềm lực, của cải ban đầu của người, gia tộc đó. Ví dụ như nhà Tokugawa là chư hầu của nhà Imagawa sau là chư hầu của nhà Oda.