Cơn mưa thu nhanh chóng đổ xuống từ bầu trời đen kịt, rơi lộp bộp liên hồi trên mặt đất mang theo những cơ gió lạnh buốt xương mạnh mẽ thổi thẳng vào phòng. Trấn tĩnh lại sau cơn bồi hồi lo lắng lúc trước, Lily ngẩng mặt lên nhìn những hạt mưa long lanh sáng lên với ánh nến mà lớn tiếng kêu rằng: ‘Nanako không mang theo dù!”
Sau một quãng ngừng ngắn, cô quay người lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Shiu mà nói, “Shiu, ở đây và đợi chị; Chị sẽ đi tìm Nanako.”
“Cô chủ, Shiu sẽ đi cùng,” Shiu đáp lại, ánh mắt tỏa lên sự thật tâm lẫn ngây thờ – tuy cả hai mới có bất đồng quan điểm, nhưng cô vẫn thấy lo lắng cho người tiến bối bẻ nhỏ của mình.
Với một dọng dịu dàng cùng với cái lắc đầu, Lily từ chối, “không, Shiu, em ở lại đây phòng khi Nanako trở lại, em hãy nói là chị đã đi tìm con bé.”
Sau một hồi ngập ngừng, Shiu đồng ý: “Vâng, Shiu đã hiểu. Em sẽ ở đây đợi cô chủ và Nanako trở về. Shiu đây sẽ không rời khỏi chốn này nửa bước.”
Lily gật đầu, rồi như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, cô lên tiếng, “à phải rồi…”
“Cô chủ?”
“Nếu ngày mai mà chị vẫn chưa trở lại, hãy trình báo việc này cho tiểu thư Sakiko,” Lily nói, bản thân không hiểu sao lại có linh cảm không lành; tuy nhiên, cô chẳng biết nó là gì – liệu Nanako đang gặp nguy hiểm chăng?
“Đã hiểu, cô chủ,” Shiu đáp, sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt.
Ở bên ngoài, trận mưa lộp lộp nhanh chóng hóa thành một trận oanh tạc liên tục bắn phá mặt đất. Bất thình lình, Shiu lớn tiếng gọi - “Cô chủ.”
“Sao vậy?”
“Để tiểu nữ thay đồ cho cô, chúng bẩn hết rồi…”
Trước lời khẩn cầu chân thành của Shiu, tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng Lily vẫn tỏ dấu đồng ý mà quay người lại.
Khi Shiu mặc cho Lily một bộ đồ mới, mùi hương quyến rũ tỏa ra từ người con gái khiêu gợi đang đúng tuổi cập kê sau buổi tắm lại một lần nữa đánh gục các giác quan của cô. Bộ đồ lần này bao gồm một đai thắt lưng màu thiên thanh tuyệt đẹp, hợp cùng với chiếc áo kimono trắng bắt mắt được thiêu những họa tiết hoa mang sắc hồng và xanh tím, tập trung xung quanh phần gấu áo lẫn thắt lưng rồi thưa thớt dần dần cho đến khi chỉ còn lại một màu trắng tinh tuyền.
Sau khi đã thay y phục cho ra đâu vào đấy, Shiu trao cho Lily thanh Seiwa Tamashi và Sakura vốn đang nghỉ ngơi ở một góc phòng. Đặt thanh kiếm bên hông và cầm lấy cây dù, Lily cảm ơn Shiu, trước khi quay người lại. Cô, tuy không thấy vui vẻ gì lắm, nhưng vì rất quan tâm đến nơi Nanako đang ở, Lily vẫn bước xuống đường và tiến vào cơn bão.
Về phần Shiu, cô quỳ gối ở trong phòng, ánh mắt dán chặt vào tấm lưng của Lily đang dần biến mất trong buổi khuya tăm tối, mù mờ bởi cơn mưa nặng hạt chẳng khác gì cuộc chiến giữa thiên đình và hạ giới. Trước tình cảnh đó, cô chỉ có thể lẩm bẩm thốt lên, “Cô chủ…”
Khi màn sương trắng dày đặc - vốn thành hình từ con sông và mặt đất ẩm ướt rải rác những vũng nước, đang lang thang khắp vùng hệt như một đứa trẻ, Lily bước ra khỏi võ đường từ cổng Tây, hướng thẳng về cùng một phía Nanako đã đi. Với tầm nhìn kém, cô quan sát con đường vắng bóng người với cây dù Sakura trong tay, thầm nghĩ rằng, “Nanako đi đâu mới được?”
Biết được cơ bản các vùng nằm xung quanh đây từ Sakiko, cô nghĩ về nơi mà cô gái trẻ đó đã đặt chân đến, để rồi đưa ra kết luận, “Con bé không có chỗ dừng chân. Nếu hướng về phía Tây, Nanako hẳn đang định trở về gia tộc Saionji – nhưng để tới được tình Sugura cũng phải mất vài trăm dặm, một đêm cuốc bộ rõ ràng là không thể. Coi bộ mình cũng phải đi theo hướng đó, nhưng lỡ như sai đường thì…
“Không. Không có đường nào khác hết, đêm mưa nặng hạt thế này thì con bé chẳng có lựa chọn nào ngoài tiến về Suruga cả.”
Tin tưởng mãnh liệt vào trực giác của mình, cô hướng về phía Tây. Bước ngang qua khu vực mới được xây dựng lại sau trận chiến lúc trước của Takeshita, cô nhanh chóng rời khỏi thị trấn. Nhưng khi trông thấy Cúc Hoa Quán, cô như chợt nhớ ra gì đó nên dừng lại, rồi gõ cửa.
Lão bà mặc một cái áo khoác, tay mang theo đèn lồng tiến ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi “Cô Kagami?”
⁂
“À phải, tôi có thấy một cô gái giống với miêu tả băng ngang qua đây – con bé chạy theo lối mòn trên núi, hướng về Sugura hay Núi Ise,” – bà lão trả lời cho Lily sau khi nghe rõ sự tình.
“Thế thì chắc rồi!” Lily biết rõ Nanako sẽ không lên núi Ise, nhưng là trở về tỉnh Sugura.
Thế là Lily quyết định bám theo cô bé cùng bằng một con đường. Nếu như bằng cách nào đó cô đặt chân tới Suruga và tìm thấy Nanako, thì ngay cả khi con bé không muốn quay lại, cô cũng thấy an lòng vì đứa trẻ đó vẫn bình an vô sự.
Với tốc độ của mình, Lily hoàn toàn có thể duổi kịp Nanako. Tuy nhiên, vì trời mưa to, cô không thể thấy rõ được đường đi hay bóng người bằng qua nữa, ngay cả sóng linh lực của cô cũng bị ảnh hưởng rất nhiều trong thời tiết thế này. Thêm vào đó, do vội vã ra đi nên Lily không cầm theo bản đồ. Thành ra, cô chỉ có thể nghe theo những biển chỉ đường dẫn đến tỉnh Suruga, và không lâu sau đó, cô đã đến được chân núi hẻo lánh, nơi dường như là chốn ngủ nghỉ của quái vật.
Chỉ có duy nhất một lối đi trông na ná đường dẫn lên núi .
“Đường mòn này là lối đến tỉnh Suruga.” Lily, một cô gái, với cây dù, nhất quyết đi trên con đường dẫn sâu vào trong núi.
Theo địa lý, nằm giữa quận Kanagawa và tỉnh Suruga là một ngọn núi hiểm trở có tên Núi Tama. Thông thường, để đi qua được chốn này, người ta phải mang theo bên mình vài Samurai cùng hơn chục lính bộ binh được vũ trang đầy đủ giống hệt như lúc Nanako lần đầu đến đây. Đó là cách duy nhất để đảm bảo tính mạng.
Những con quái thú ở đây mạnh hơn hẳn lũ yêu quái trên núi Ise, nhất là ở nơi thâm sơn cùng cốc của vùng núi này. Ngay cả một đạo quân hàng chục hay vài trăm người cũng không dám khinh thường độ hiểm nguy nơi đây.
Và tại thời điểm này, Núi Tama đang bị bao phủ trong màn đêm tăm tối và cơn mưa năng hạt, làn sương dày hiện lên càng khiến cho nơi này thêm phần rùng rợn!
Tuy nhiên, Nanako vào lúc bấy giờ không thể để ý nhiều đến như vậy. Không như Lily, cô biết rõ đường về tỉnh Sugura. Trong suốt quãng thời gian ấy, cô đã chạy không ngừng và nhanh chóng thấy mình đã đặt chân đến khu vực tương đối sâu trong núi Tama .
Nanako ướt sạch từ đầu đến chân. Đôi tất chân màu trắng giờ cũng hiện lên màu da của cô. Hai bím tóc đỏ uốn lượn tự nhiên cũng không còn giữ được hình dạng ban đầu, mà dính lại với nhau lủng lẳng ở hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Còn phần tóc mái thì chả chút gì là khô ráo, nước mưa cứ thế chảy xuống hệt như một bức màn.
“Thật chứ, mấy con mụ ngực bự đúng là không có não mà! Đám đấy chỉ đáng cho mình cưỡi như ngựa thôi! Thế mà cô ta lại muốn Nanako này trở thành chư hầu sao? Hah… không biết còn có thể ngu đến mức nào nữa đây!”
Nanako bất lực tiến sâu hơn vào trong vùng núi hoang dã. Lòng cô thực sự thấy rất buồn. Cuối cùng, cô đặt tay lên một thân cây to nhằm chống đỡ cho cơ thể nhỏ nhắn của mình. Cúi đầu xuống, Nanako thở hổn hển, để mặc cho nước mưa rơi xuống tóc mình.
“Bộ Lily không biết rằng nhà Saionji đã làm quan chức Hoàng tộc suốt bao nhiêu thế hệ rồi sao? Sao mình lại có thể trở thành chư hầu của một Samurai tầm thường như vậy chứ! Bộ cô ta nghĩ mình là thần thánh hay gì à? Kể cả khi cô xinh đẹp và quyến rũ, không đời nào hai ta có thể chối bỏ hệ thống tầng lớp xã hội trong đế quốc Heian được!”
Nanako là một Samurai. Nếu cô đánh bại Lily, cô sẽ bắt Lily làm nô lệ. Nếu cô thua, thì chính cô sẽ trở thành nô lệ của Lily. Đấy là võ sĩ đạo. Không cần biết thế nào, Đông Quốc là vùng đất của các Samurai. Chả có gì sai khi tuân theo đạo lý của một võ sĩ cả. Tuy nhiên, con đàn bà ngu ngốc đó đã để cô đi!
Từ nhỏ, Nanako đã có gia giáo về sự nhân từ, chính trực, lễ nghi và chữ nghĩa. Sao cô có thể không màng đến những điều ấy được!
“Kagami Lily, ta , Nanako, phải nối ngiệp nhà Saionji. Tuy ta chỉ là một bé gái, nhưng cô đã khinh thường trái tim võ sĩ đạo của Nanako này! Bộ cô thực sự nghĩ rằng cô có thể chinh phục được ta bằng sự dịu dàng, nét quyến rũ, và sức mạnh của mình sao? Cô nghĩ mình có thể mê hoặc được ta và khiến ta đi theo cô sao? Kiêu căng quá rồi đó! Mui hương và mấy thứ linh tinh của cô… l-làm như ta quan tâm lắm không bằng!! Ai mà thích chúng chứ”
Đột nhiên, Nanako run lên trong cơn mưa lạnh lẽo.
Một dòng suy nghĩ mà cô chưa từng có trước đây đột nhiên tuôn trào trong tâm trí cô.
“Lẽ nào mình thực sự thích con mụ đó?”
Gương mặt xinh xắn của cô gái trẻ đỏ lên trong đêm thu lạnh buốt giá.
Nanako thậm chí còn có thể nghe tiếng tim đập của mình, thứ không biết tại sao lại còn lớn hơn tiếng mưa rơi!
“Không! không! Không thể nào! Sao mình lại có thể thích một người hội tụ tất cả những điểm mình ghét cay ghét đắng chứ! Mà đợi đã… đấy không phải là vấn đề. Cô ta là phụ nữ. Như vậy là đồng tính rồi còn gì!”
Ánh mắt của Nanako lại trở nên u ám, “Một mối quan hệ đồng giới cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy ở thời đại này. Thậm chí còn có mấy tin đồn về nhiều thứ mập mờ giữa các Âm Dương Sư điển trai ở thủ đô cơ Heian cơ mà! Dù gì thì, chuyện đó vẫn là một tiếng xấu ở khu vực này. Nếu mà mình là thế, thì gia tộc Saionji sẽ trở thành trò cười cho mấy quan chức cấp cao mất!”
“Hừm, chỉ là nhất thời lung lạc thôi. Con ả đó chắc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì với mình rồi. Ừm, dĩ nhiên, phải là như vậy rồi. Không bao giờ mình lại đi thích con gái, nhất là mấy người cao ráo ngực bự!”
“Ta, Saionji Nanako, thể rằng bản thân chỉ phục vụ con mụ ngực bự đó để trân trọng tinh thần võ sĩ đạo của mình! Ta sẽ không bao giờ có bất cứ tình cảm nào với cô ta ! Nếu làm trái lời thề, ta…”
Nanako đào mắt thăm dò khu rừng tăm tối, bị che mờ bởi con mưa. Kế đó, cô thu hết can đảm và thì thầm, “Nếu làm trái lời thề, ta sẽ rơi vao tay bọn cướp hay quái thú phương này, ngay và luôn!”
P/S: T ko biết ae nghĩ gì, nhưng câu cuối là một cái flag to chình ình cho chap sau rồi. Mà Seimei (Âm Dương Sư thời Heian), ổng chơi Yaoi à?