Maiasa No Tsuugaku Densha De Gakkou Ichi No Bishoujo Ga Tonari Ni Suwatte Kurundaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 201

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15704

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7377

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 139

Web novel - Chương 12

“Anh về rồi~”

“Ah, mừng anh về nhà.”

Đó là một ngày bình thường trong tuần.

Sau khi đi học về, tôi thấy em gái tôi đang mải mê suy nghĩ.

Em ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Khi em trả lời tôi, em không bao giờ rời mắt khỏi màn hình, làm tôi tò mò về những gì em ấy làm.

“Có chuyện gì à?”

“Hình như mẹ tăng ca hôm nay nên có lẽ sẽ về trễ.”

“Thật à? Vậy thì mình lấy gì ăn đây? Bố về chưa?”

“Bố về rồi, nhưng trông ông ấy bận lắm.”

Bố của chúng tôi là mangaka, và ông ấy đang nhận làm một series hàng tuần.

Ông thường làm việc ở một căn hộ cho thuê, nhưng ông ấy thấy dễ tập trung hơn khi ở nhà, cho nên khi công việc bù đầu bù cổ, ông sẽ dành rất nhiều thời gian vẽ trong phòng.

Có vẻ như, hôm nay là một ngày như vậy. Mẹ tôi nói rằng tốt nhất không nên quấy rầy ông trong thời điểm như thế này.

Tuy nhiên, chúng tôi lấy gì để ăn tối đây? Nếu mẹ chưa về nhà thì chúng tôi có thể mua đồ ở cửa hàng tiện lợi hoặc đến một quán ăn gia đình, hoặc...

“Từ từ, tại sao em lại mặc tạp dề thế?”

Vâng, vì lí do nào đó, em gái tôi đang mang tạp dề. Giống như đang chuẩn bị nấu ăn vậy.

Tuy nhiên, em tôi lại nấu dở một cách đáng xấu hổ. Em ấy luôn chế biến ra những món ăn tệ hại một cách đáng ngạc nhiên.

Mặc dù tôi rất biết ơn em tôi vì đã đứng ra nhận trọng trách, nhưng tôi hi vọng rằng nó sẽ ở cái tầm mà con người có thể ăn được.

Tôi giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình tôi khi em mở miệng.

“Tại sao à? À, em sẽ nấu ăn.”

“Đừng.”

“Hả? Tại sao?

“Em nên biết tự lượng sức mình khi nói đến nấu ăn. Em không nhớ thời bố buộc phải nghỉ bệnh vì mấy món ăn của em sao?”

Lúc đó, bố tôi đã phải nghỉ bệnh ba ngày tròn, và series của ông ấy buộc phải tạm nghỉ lần đầu tiên.

Tôi nghĩ rằng em gái tôi sẽ biết điều sau đó, nhưng dường như em tôi không nhận ra được điều gì cả.

Sau khi thấy tôi cật lực phản đối, em gái tôi nhỏ giọng lại.

“À...”

“Em chưa biết nấu ăn đâu, nên hôm nay, chúng ta nên đi mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi đi.”

“... Không. Em muốn nấu cơ.”

Tôi chỉ có thể lắc đầu trước đứa em gái cứng đầu của tôi. Từ khi nào mà em ấy trở nên cứng đầu thế nhỉ?

Khi em còn nhỏ, em ấy luôn nghe theo lời tôi.

Đôi mắt em ấy toát lên vẻ cứng đầu.

Vì tôi không thấy có biện pháp nào để nó thay đổi quyết định, tôi nhượng bộ trước sự cố chấp của em tôi.

“... Được rồi. Vậy thì, anh sẽ làm vật thí nghiệm của em.”

“Vật thí nghiệm...? Không còn cách nói nào khác à...?”

Trong khi bị bất ngờ bởi những gì tôi nói, em tôi bắt đầu lấy nguyên liệu từ tủ lạnh.

Nếu tôi xem em ấy nấu, tôi sợ rằng ăn sẽ mất ngon, nên tôi ra phòng khách, nằm trên ghế bành, và bật TV lên.

Dạo gần đây, do đã có điện thoại, tôi không coi TV nhiều lắm, nhưng mà TV vẫn rất thú vị.

Người ta nói rằng các dịch vụ trực tuyến như YouTube thú vị hơn, nhưng tôi nghi ngờ chuyện đó.

Vâng, YouTube thực sự thú vị, nhưng việc coi mấy chương trình truyền hình trên TV có cái thú riêng.

Hàng tá người tụ họp lại, một đống tiền được chi, nhiều người nổi tiếng khắp nơi tụ họp về chỉ vì một show. Tất nhiên là một chương trình như vậy sẽ rất hay rồi.

Từ những câu hài, cho đến những màn đáp trả, và tất cả sự biên tập và chọn lọc đổ dồn về nó, tất cả những cái hay được dồn vào một chương trình.

Mặc dù nãy giờ tôi nói về điểm tốt của TV, nhưng thành thật mà nói, tôi cũng xem YouTube rất nhiều. Suy cho cùng thì nó rất tiện lợi. Tôi có thể xem nó bất kì lúc nào, bất kì đâu tôi muốn.

Sau khi lạc trôi trong dòng suy nghĩ, tôi nghe tiếng em mình vọng ra từ nhà bếp.

“Xong rồi nè.”

“Ồ? Nhanh đấy. Chưa tới 10 phút.”

“Lần này chỉ là tamagoyaki thôi mà.”

“...”

Thật vậy luôn. Em ấy...

Ăn tamagoyaki trong bữa ăn thì không sao. Thực sự, nó ổn, nhưng mà tamagoyaki có chút đơn giản cho một bữa tối?

Sẽ tốt hơn nếu được ăn những thứ trong giống bữa ăn hơn, như thịt chẳng hạn. Chà, chắc có lẽ bây giờ là bữa sáng ở một nơi nào đó trong nước Anh nên cứ nghĩ như vậy đi.

“C-của anh đây...”

Khi tôi đang cố gắng thông dịch những suy nghĩ bí ẩn của em ấy, em tôi - hồi hộp với đôi má ửng đỏ, từ từ đặt đĩa ăn trước mặt tôi.

Em ấy thậm chí còn chuẩn bị đũa cho tôi.

Nhìn vào nó, đó là một đĩa tamagoyaki bài bản. Nó không được đẹp như những cái được bán trong cửa hàng, nhưng tamagoyaki ít nhất giữ được hình dạng và không bị cháy ở đâu cả.

Đồ ăn của em tôi mà không bị cháy đã là một kì tích. Tôi lấy đũa và từ từ đưa tamagoyaki vào trong miệng. Trong thời khắc đó, mọi giác quan của tôi đều tan biến.

Đó là bời vì món đó thực sự ngon miệng.

Không, đúng hơn là, nó không ngon đến mức đó. Nó ở chỉ ở mức độ mà, nếu một người bình thường làm ra nó, người khác sẽ nói rằng “Không tệ”.

Tuy nhiên, khi nghĩ rằng em gái của tôi đã làm nó, nó ở cái tầm mà bạn có thể nghĩ rằng tai họa sắp ập tới. Vì lí do nào đó, nước mắt tôi tuôn trào.

“Nó ngon...”

Trong vô thức, tôi buông ra những lời đó.

“Thật sao!? Nó ngon à!?”

Nghe thế, em tôi trưng ra biểu cảm cho thấy rằng em ấy thực sự hạnh phúc từ bên sau thẳm trái tim trong khi tiến sát lại gần tôi.

Đã rất lâu rồi tôi mới thấy em tôi như vậy.

“Ừ, nó ngon lắm. Em có thể nấu được rồi đó.”

Tôi cũng rất vui, tôi xoa đầu em ấy. 

“D-dạ... cảm ơn anh...”

Sau khi nói vậy, em ấy xê ra khỏi tôi một chút. Mặt em ấy cũng hơi đỏ. Chuyện gì vậy? Em ấy vừa rất năng động mà.

Cứ như vậy, em ấy mở miệng.

“U-uum, cái nào ngon hơn? Cái em làm, hay là cái của bạn gái anh? 

Chuyện này tôi không ngờ tới.

Tôi không nghĩ rằng em ấy sẽ hỏi tôi một câu như vậy. Mà tại sao em ấy lại hỏi câu đó chứ?

“Tất nhiên, món này của em gái anh làm ngon hơn. Nhưng, nếu nhìn tổng thể cả hộp cơm, bạn gái anh sẽ làm ngon hơn.”

Tôi thấy hơi xâu hổ và cố thoát khỏi ánh nhìn của em gái tôi.

Sau cùng, khoe bạn gái với gia đình cũng hơi xâu hổ. Tuy nhiên, em tôi không quan tâm về việc đó, và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Làm được rồi, yay! May mà em luyện tập thường xuyên...”

Em ấy dường như hạnh phúc tới nỗi vung tay lên. Chà, tôi đoán mọi chuyện như vậy là ổn rồi.

Sau đó, tôi đoán rằng được tôi khen ngon làm em ấy quá hạnh phúc, em ấy làm thêm một đống tamagoyaki.

Làm nhiều hơn cả sức ăn của em ấy. Ý tôi là, em không cần phải làm nhiều vậy đâu.

Và, tôi cũng khá ngán rồi...

(Owen: UwU) (Owen: đmđmđmđm) ( Hakomem : trans là lolicon nhé ) ( Hakomem: chết cmm rồi )