Chap 18
“Yui-san, liệu em ấy có ổn không?”
Ngồi cạnh tôi trên tàu, Mamiko hỏi tôi với tâm trạng lo lắng.
Tôi không thể giữ im lặng về điều đó, cho nên tôi chỉ trả lời cô ấy một cách mập mờ và mặc kệ nó luôn.
Cha tôi có thể đang tìm cách xử lý chuyện đó. Thật mong rằng mối quan hệ của chúng tôi có thể quay lại như xưa…
Như thế có phải hơi quá đáng cho một ước mong không?
Có khả năng rằng tôi sẽ không thể nói chuyện với em gái của mình thêm một lần nào nữa.
Bây giờ, tôi chỉ có thể hi vọng vào cha tôi trong chuyện này.
Đương nhiên đó là điều bất khả thi để tôi có thể làm được điều gì đó trong lúc này.
(Góc nhìn của ông bố)
Đã vài năm rồi mới có điều bất ngờ như này xảy ra, không, chính xác thì đã hơn 20 năm rồi kể từ khi tôi nhận giải thưởng trong một cuộc thi cho những tác giả manga nghiệp dư mà tôi đã từng tham gia.
Đầu tiên, con trai tôi đã có bạn gái. Hơn thế nữa, con bé rất xinh đẹp.
Tôi không cho rằng thằng con mình đẹp trai, nên trông hai đứa nó không hợp nhau cho lắm.
Nếu mọi người nhìn thấy cặp đôi này trong thị trấn, họ sẽ nghĩ rằng: "Thằng này có vẻ giàu đấy."
Hiện tại, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao một cô gái xinh đẹp đến thế lại hẹn hò với thằng con tôi.
Và, điều ngạc nhiên nhất, là con gái tôi thích anh trai nó.
Đương nhiên, cái thích này méo phải cái thích giữa mọi người trong gia đình, mà là cái thích để nói đến tình cảm khác giới, nó gọi là yêu.
Sau khi chúng nó bước vào tuổi dậy thì, tôi luôn nghĩ chúng nó cũng giống như bao cặp anh em khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc con gái tôi sẽ thích thằng anh của nó.
Thật sự, trên tư cách làm bậc cha mẹ, tôi không thích điều đó.
Việc mà hai đứa con của tôi qua lại với nhau làm cho tôi có cảm giác không hài lòng chút nào.
Tôi không cự tuyệt nó, nhưng nếu được, tôi vẫn muốn điều đó không xảy ra.
Dù sao đi nữa, con bé nên được tự do yêu đương.
Kể cả khi con bé yêu thằng anh nó đi nữa, không có vấn đề gì cả.
Mọi người xung quanh không nên nói gì về chuyện đó hết.
Nếu con bé đã thực sự yêu, thì không thể làm gì hơn nữa.
Vì thế tôi chỉ có thể chứng kiến màn tỏ tình một cách lặng lẽ như người qua đường.
Kết quả là, well… đương nhiên, con trai tôi đã từ chối con bé.
Đó là một lời từ chối rất rõ ràng. Lời nói của nó khá gay gắt, nhưng tôi nghĩ đó là phương án đúng đắn. Nếu thằng bé không có cảm xúc gì với con bé, nó nên nói thẳng ra thì hơn.
Sau đó con gái tôi chạy khỏi đây cùng với dòng lệ trên má, trong khi thằng con trai tôi thì đi hẹn hò với bạn gái nó.
Sau tất cả những chuyện đó, chỉ còn mình tôi ở lại đây.
Điều duy nhất tôi có thể nghe thấy được là tiếng ve bên ngoài cửa sổ và tiếng ồn từ điều hòa.
Trong tình huống như thế này, tôi bắt đầu sao nhãng.
Để hoàn thành cốt truyện cho tác phẩm tiếp theo của tôi, tôi bắt đầu làm việc.
Mặc dù tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc làm sao để phát triển dự án tiếp theo, những gì trong đầu tôi chỉ là khuôn mặt con gái tôi khi ấy.
Tôi cực kì lo lắng...
Tôi đã từng bị từ chối ngày trước và nó thực sự rất khó khăn. Hồi đó, tôi đã tỏ tình với một người mà tôi rất thân thiết và hậu quả sau đó thật là nghiệt ngã.
Tôi thậm chí không bao giờ gặp lại cô ấy sau đó, và tôi nhớ rằng tôi đã suy nghĩ về điều đó quá nhiều khiến cho mỗi đêm, tôi không thể ngủ được.
Trong trường hợp của con gái tôi, nó đã tỏ tình với thằng anh nó - người mà nó đã thân thiết từ khi mới sinh.
Chúng luôn tắm cùng nhau, ăn cùng nhau, và sống chung một mái nhà với nhau.
Không thể nói chuyện với anh trai mình quả là điều mà một mangaka không thể hình dung ra được.
Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì để việc đó trở nên dễ dàng hơn cho con gái tôi?
Suy nghĩ về điều đó, vì vài lí do, tôi không thể ngừng vẽ được.
Suy nghĩ về cảm xúc của con gái, câu truyện bắt đầu được hình thành.
Các bức vẽ trông thật lộn xộn và xấu xí, nhưng điều đó không khiến tôi ngừng tay.
Cảm xúc đang tuôn trào trong tôi ngay lúc này, tôi muốn vẽ về nó.
Lúc tôi ngừng lại thì trời đã tối.
Có vẻ như tôi đã mải mê vẽ manga trong 4 giờ liên tục. Thứ mà tôi vừa vẽ là một nỗi xấu hổ cho bất kì mangaka chuyên nghiệp nào.
Nó không có một cốt truyện tuyệt vời, và lỗi thì vô số.
Mà, dù thế nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ không công bố cho thế giới.
Nhưng bây giờ, trước hết, tôi muốn con gái tôi đọc nó. Đó sẽ là một cuộc viếng thăm của người cha tới con gái mình.
Tôi cầm bản thảo về nhà. Khi tôi về đến nơi, phòng khách tối om, phòng vợ chồng tôi cũng đã tắt đèn, nên có lẽ vợ tôi đã ngủ rồi. Phòng con trai tôi cũng đã tắt đèn nốt.
Phòng duy nhất còn sáng đèn lại là phòng con gái.
Tôi bước lên cầu thang một cách chậm rãi và gõ cửa phòng con gái.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Tiếng con gái tôi từ sau cửa phòng đang đóng.
“Bố đây. Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Khi tôi nó vậy, cửa phòng khẽ mở ra, và xuất hiện là con gái tôi với đôi mắt đỏ hoe. Well, khóc nhiều như thế này là điều dễ hiểu, nhưng là một bậc cha mẹ, tôi thấy đau lòng khi nhìn con bé như vậy.
Đã được một năm kể từ lần cuối tôi vào phòng con bé, tuy nhiên, căn phòng vẫn rất nữ tính như ngày trước.
“Vậy có chuyện gì ạ?”
Khi tôi đang nhìn quanh phòng, con gái tôi thẳng thừng hỏi tôi như thế.
Như tôi đoán, tâm trạng con bé có vẻ không tốt.
“Không có chuyện gì, nhưng con có muốn đọc tác phẩm mới của ta không?”
“Nếu là về việc đó, sao bố không bảo Ani làm việc đó?”
“Đừng lo, bố muốn Yui là người đọc nó.”
Tôi trông thật bướng bỉnh khi nói với con bé như vậy, con bé lặng lẽ thở dài và cầm lấy bản thảo.
Sau đó, con bé bắt đầu đọc nó một cách chậm rãi.
Câu truyện này là về một trái tim tan vỡ.
Đó là về một chàng trai đã yêu một cô gái, tỏ tình và đã bị từ chối.
Bạn có thể thấy rằng, nó không giống shounen manga một chút nào.
Vẫn có cơ hội giữa hai người bọn họ, nhưng chắc chắn sẽ là một kết thúc cay đắng nếu là trong shounen manga.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm về chuyện đó.
Cảm xúc của một con người đang yêu, sự lo lắng khi bạn tỏ tình, và nỗi buồn khi bị từ chối. Những cảm xúc mà nhân vật chính trải qua, tôi cố gắng phác họa nó một cách thật tỉ mỉ và chi tiết.
Tôi đã làm tất cả điều này với hi vọng khiến con gái mình đồng cảm với nhân vật. Kết thúc là cảnh mà nhân vật chính, người bị trầm cảm sau khi nghe lời từ chối, ngẩng cao đầu lên trời.
Phân cảnh đó mất tận 4 trang. Tôi vẽ cảnh rộng đến nỗi mà nhân vật chính cúi mặt xuống để nhìn về phía trước chỉ có thể vừa với hai khung.
Đây là cuộc thăm hỏi của tôi với con gái.
Không quan trọng làm con cần bao nhiêu thời gian. Không quan trọng con mất bao lâu để thoát khỏi quá khứ. Kể cả khi con quên luôn anh trai mình cũng được.
Nhưng ta hi vọng, đến cuối cùng, con có thể ngẩng cao đầu đối mặt với mọi thứ cùng nụ cười trên môi.
Tôi đã cố gắng hết sức để truyền tải tất cả những cảm xúc của tôi vào trong đó.
Chỉ để dành cho một người rất rất quan trọng - cho hạnh phúc của con gái tôi.
Sau đó, sau khi đọc xong, con bé bỏ mặc bản thảo dưới sàn nhà .
“Vâng, nó rất hay ạ. Chúc bố ngủ ngon.”
Con bé nói thế rồi quay về giường ngủ… Có vẻ như cảm xúc của tôi không thể đến được trái tim con bé.
Chán nản, tôi nhặt bản thảo lên.
“Ừ, ngủ ngon.”
Sau khi chúc con bé ngủ ngon,tôi tắt đèn phòng.
Ngay lúc đó...
“Bố, con sẽ cố hết sức.”
Nó chỉ như thoáng qua, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy nó.
Có lẽ cảm xúc mà tôi muốn truyền tải đã tới tâm hồn con bé rồi. Tôi tự nhủ và rời khỏi phòng.
(Góc nhìn của main)
Cuối cùng, tôi không thể ngủ được.
Tôi không thể không nghĩ về đứa em gái đang ngủ ở phòng bên.
Bố tôi đã ở phòng nó được gần tiếng rồi, nhưng tôi không biết chắc về những điều mà ông ấy có thể làm.
Tiện thể, tôi không thể bắt chuyện được với Yui.
Chúng tôi ăn tối với nhau, nhưng không có bất kì giao tiếp bằng mắt nào. Như thể chúng tôi là người lạ vậy. Kể cả bà mẹ thiếu nhạy cảm của chúng tôi cũng để ý và hỏi rằng: ''Hai đứa làm sao vậy?”
Tôi tự hỏi sẽ mất bao lâu để đưa mối quan hệ của chúng tôi trở về như trước kia?
Khi nào bữa tối đầm ấm sẽ quay trở lại?
Trong khi suy nghĩ về việc đó, tôi tiến vào phòng khách.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. Nhừ thường lệ, tóc con bù xù thật. Đi chải lại ngay đi.”
“Dạ.”
Kể từ khi tóc tôi như thế này, việc thức dậy và tiến thẳng vào nhà vệ sinh đã là một thói quen.
Tôi đến nhà vệ sinh như thường lệ, và hiện tại là em gái tôi đang đánh răng ở đó. Bộ đồng phục thủy thủ và tóc cột đuôi ngựa. Có lẽ nó chuẩn bị đến trường.
Con bé sẽ ra ngoài luôn như thường lệ... Hậu quả của việc ngày hôm qua là đây ư?
Tôi sẽ cố không để làm phiền con bé.
“Onii-chan, chào buổi sáng.”
Ngạc nhiên thay, con bé lại là người mở lời trước. Thậm chí con bé còn đổi luôn cách xưng hô với tôi... Nó thường gọi tôi là ”Ani” nhưng…
“Fufu, như em đã biết, gọi anh như thế này kì thật.”
“…Vậy, thì không cần đổi cũng được.”
“Không, từ bây giờ, em sẽ goi anh là Nii-chan. Em sẽ không gọi anh là Ani.”
Nói xong, con bé bỏ bàn chải đánh răng về chỗ cũ.
Thành thật mà nói. Con bé gọi tôi thế nào không quan trọng, nhưng với con bé đó lại là một vấn đề lớn.
Vậy thì tôi sẽ đáp lại nó…
“Ừm, anh hiểu rồi, Yui.”
“… Eh!!”
Con bé sững sờ ngay lập tức và nhìn tôi với khuôn mặt ngạc nhiên.
“Anh cũng sẽ gọi em như này.”
Khi tôi nói vậy, Yui gật đầu.
“Từ giờ, mong anh hãy chăm sóc em, Nii-chan.”
“Ừm, mong em hãy chăm sóc anh, Yui.”
( nghe thích vl :3)