*chap này được tài trợ bởi kaki (edit).
--------------------------------------------------------------------------
Hôm nay, tôi đã học được rất nhiều thứ.
Vào lúc cuối, Echizen cư xử có chút kỳ lạ, nhưng nhờ có cô ấy giúp đỡ trong việc ghi nhớ, tôi đã có một ngày học hành hiệu quả. Nếu được thì, tôi nghĩ tôi cũng sẽ nhờ cô ấy giúp đỡ vào ngày mai.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về một số thứ trên đường về, smartphone trong túi tôi bắt đầu rung. Nhìn vào màn hình, tôi nhận ra đó là cuộc gọi đến từ Mamiko. Thật không may, tôi đang ở trên tàu, nên tôi nhắn tin lại cho cô ấy “Chuyện gì thế” thay vì bắt máy.
Cô ấy trả lời rất nhanh.
“Em rất xin lỗi vì đã không thể tới được. Dù có hơi đột ngột, nhưng mà anh có rảnh vào ngày mai không?”
“Anh có, em muốn đi đâu à?”
“Không, mà thực ra thì... tình trạng của mẹ em không được tốt lắm...”
“Vậy à...? Nó có tệ lắm không?”
“Em không hiểu rõ lắm... Nhưng mà dường như bà ấy nói rằng bà ấy muốn gặp Yoshiki-kun.”
“...Eh, tại sao chứ?”
“Bà ấy nói gì đó về việc muốn khỏe hơn hay gì đó.”
“Và... bà ấy sẽ khỏe hơn nếu anh tới à?”
“Có vẻ là vậy...”
Đó là những gì cô ấy nói, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu Mamiko có đang ổn không. Tôi khá lo lắng cho bố mẹ cô ấy, nhưng thành thật thì, tôi lo cho cô ấy nhiều hơn hai người họ.
“Nếu đã vậy thì, anh sẽ đi.”
Tôi quyết định như vậy vì muốn xem tình hình của Mamiko, hơn là đi thăm bố mẹ cô ấy. Sau đó, chúng tôi hẹn gặp nhau vào 3 giờ chiều mai, tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Sáng hôm sau, tôi học tất cả những gì có thể và rời nhà vào khoảng 2:30 chiều. Bệnh viện trung tâm cách chỗ tôi khoảng 30 phút đạp xe. Khi tới, tôi cảm thấy có chút bối rối. Khi tôi còn nhỏ, hình ảnh bệnh viện hiện lên trong đầu tôi là nơi bạn tới mỗi khi có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ đây, tôi hiếm khi tới bệnh viện.
Nếu bạn bị cảm lạnh, “Nghỉ một chút rồi bạn sẽ thấy khỏe hơn” và mọi thứ sẽ được giải quyết. Nếu chân hoặc tay của bạn đau, “Chà, chắc là sẽ ổn thôi”, và không làm có gì cả. Do vậy, cái mùi thuốc làm mũi tôi cảm thấy ngưa ngứa cùng với đó là sự im lặng căng thẳng đem lại cho tôi cảm giác mới mẻ.
Tôi chọn đại một ghế để ngồi xuống và lấy điện thoại liên lạc với Mamiko báo cho cô ấy biết rằng mình đã tới bệnh viện. Mamiko xuất hiện không lâu sau đó và gọi tôi.
“Xin lỗi vì bắt anh phải chờ.”
“Không sao, không sao. Nào mình đi thôi.”
“Ừ, hướng này.”
Tôi đi theo Mamiko. Đúng như mong đợi, Mamiko vẫn rất đẹp kể cả khi nhìn từ đằng sau. Tôi đã từng nói điều này trước đây nhưng Mamiko trở nên xinh đẹp hơn nhiều trong bộ thường phục. Bên cạnh đó, cô ấy lúc này trông có vẻ tràn đầy năng lượng. Dường như tôi đã lo lắng không đâu rồi.
“Em xin lỗi về vụ hôm qua.”
“Anh đã nói với em là không sao rồi mà. Hơn nữa, bố mẹ em ổn chứ?”
“Ừ, chỉ là gãy xương thôi. Em đã rất lo do mẹ em làm quá lên.”
Chà, thế là tốt rồi. Cô ấy đã lo lắng đến nỗi tôi nghĩ rằng chấn thương nghiêm trọng tới mức phải phẫu thuật.
“Vậy là tốt rồi. Mà gãy xương vẫn cần đến ba tháng để hồi phục đấy.”
“Đúng vậy, tốt quá rồi. Lúc trước em đã rất lo lắng.”
Giọng nói dịu dàng của cô ấy như thể hiện cho cái thở phào nhẹ nhõm. Ừ, nếu Mamiko đã ổn thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo.
“Vì em hủy hẹn phút chót nên nó hơi lạ khi hỏi câu này, nhưng mà anh rốt cuộc đã làm gì vào hôm qua vậy?”
“Ah~ anh chỉ học ở quán Cà phê Dâu Tằm thôi.”
“Một mình anh á?”
“... Một đồng nghiệp của anh giúp anh học.”
“Người đó... không phải là con gái, đúng chứ?”
“... Ừ, người đó là con gái.”
“Geh!”
Làm thế nào mà cô ấy lúc nào cũng biết chứ? Tôi nghĩ tôi đã có một "poker face" khá tốt đấy chứ.
“Em hiểu rồi. Vậy khi không có em xung quanh, anh quyết định đi học với một cô gái khác.”
Mamiko phồng má lên, tỏ vẻ tức giận. Dạo gần đây khi cô ấy bực mình, cô ấy không chỉ hờn dỗi, và thay vào đó, là cái biểu cảm tức giận dễ thương như cún con này. Không, tôi nghĩ là tôi làm cô ấy giận thật rồi.
“Anh xin lỗi mà. Chỉ là cô ấy thực sự rất giỏi.”
“Cỡ nào?”
Đứng đầu lớp ở Cao trung Oumi.”
“Tsk... rất, well... tuyệt vời, nhưng mà...”
Mamiko cắn môi tức giận và lườm tôi.
Tôi nghĩ rằng cô ấy trông như vậy rất dễ thương nhưng tôi vẫn cố đưa ra một nụ cười hối lỗi và xin lỗi.
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy chỉ giận một chút như mọi lần thôi.
Tuy nhiên, Mamiko cư xử khác hẳn.
“... Thái độ đó là sao hả? Anh có thật lòng không đấy?”
Cô ấy đáp lại với một thái độ tiêu cực khác thường.
“T-tất nhiên, anh thật lòng mà.”
“Dối trá, lần này anh cũng đang nghĩ rằng em sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức như mọi khi sao.”
“...”
Cô ấy "phán" chuẩn đến mức tôi không còn gì để nói.
“Ugh, em không thể chịu được nữa. Ở trường thì anh nói chuyện với gái như cơm bữa, cả lúc đi làm anh cũng vậy. Em ghét điều đó.”
Giọng cô ấy nghẹn lại. Sau đó, cô ấy lườm tôi.
“Em sẽ không tha thứ cho anh. Cho đến khi anh hoàn toàn hối lỗi vì những gì anh đã làm, em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.”
Thế rồi, Mamiko rời khỏi phòng và đi đâu đó. Sau khi bị bỏ lại, tôi không đuồi theo Mamiko, mà chỉ đứng đó, chết lặng. Tôi nghĩ rằng nếu tôi cố ngăn Mamiko lại, chúng tôi sẽ không có tiến triển gì cả.
Bên cạnh đó, Mamiko không hề sai.
Những gì tôi vừa mới làm là lợi dụng lòng tốt của Mamiko. Đó là vì cái suy nghĩ ngây thơ rằng cô ấy sẽ tha thứ mọi lỗi lầm của tôi vì cô ấy thích tôi. Tôi đứng giữa hành lang bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên và tự trách chính mình.
“Này, chàng trai trẻ. Có chuyện gì à?”
Ai đó gọi tôi. Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy một người phụ nữ khoảng độ 30. Cô ấy đang chống nạng và chân trái cô ấy bị bó bột. Dường như chân trái của cô ấy bị gãy.
“Không, không sao đâu ạ. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
“Cái vẻ mặt đó, không đời nào lại không có chuyện gì xảy ra được. Vậy thì, sao cậu không tâm sự với tôi nhỉ?”
Không, tâm sự với một người mới gặp lần đầu... Cố ép bản thân nở một nụ cười, tôi từ chối. Sau đó, khi cô ta thấy mặt tôi, cô ta bỗng nhiên bỏ nạng đi. Tất nhiên, vì cây nạng giúp cô có thể đứng nên khi cô ấy bỏ ra, kết quả là một cú ngã. Theo phản xạ, tôi giữ cô ấy lại, tay tôi sắp chạm đất. Nó giống với cách bế công chúa vậy.
“C-cô có sao không?”
“Phần nào đó, chân cô hơi bị đau~. Cô có lẽ không đi một mình được, con giúp cô đi về phòng nhé?”
Trong lúc nói thế, cô ta diễn như đang bị đau, nhưng nó lộ liễu tới mức tôi có thể thấy rằng cô ấy đang diễn. Người này, cô ấy ngã có chủ đích...
Chỉ vì muốn tôi nói chuyện với cô ấy? Cô ấy muốn được nghe tôi tâm sự đến cỡ nào vậy? Nghĩ thế, tôi cuối cùng cũng im lặng giúp đỡ người phụ nữ trở về phòng, vì cô ấy đang bị đau, tôi không thể bỏ mặc như vậy được.
Owen: yan mode = on Owen: yan mode = more on Poker face là trò mấy thằng đánh poker luôn làm để đối thủ không biết bài mình đẹp xấu ra sao Owen: yan mode = climax Owen: chắc ai cũng biết đây là ai rồi. Thêm nữa, đéo có flag đâu.