Trans: Owen.
Edit: Ren.
Ren: Bryh. Btw, chap này có thể hại tim cho một số bạn FA như mình :'(
*chap này để cổ vũ các bạn thi ĐH, vì bình thường là 1 chap/tuần =))
------------------------------------------
Ahhh…thật là nóng quá đê…
Tôi hiện đang trong giờ làm việc, bối rối đứng trên sàn ở nơi làm của mình, quán Café Dâu Tằm. Đây là lần đầu tiên tôi đi làm trong mùa hè này và cái điều hòa chết tiệt của quán lại bị hỏng. Do vậy, nhiệt độ ở trong đây cũng chẳng mấy khác biệt so với bên ngoài. Chỉ đứng đó thôi cũng đã khiến tôi đổ mồ hôi.
Thiệt tình, tại sao tôi phải chịu đựng cái không khí oi bức ở nơi này nhỉ..? Việc đứng dưới cái nóng khủng khiếp quả thực chẳng có ý nghĩa gì. Tuy vậy, nếu tôi có thể chịu đựng được nó thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ kiếm được rất nhiều tiền nên tôi phải cố gắng làm việc chăm chỉ.
Do vắng khách nên tôi bắt đầu lau chùi lại quán sau khi đã cố động viên mình một chút. Nói thật thì, chỉ di chuyển thôi cũng đã khiến mồ hôi tôi vã ra như tắm. Nhưng chừng nào còn muốn kiếm tiền thì tôi vẫn sẽ phải làm việc cho cửa hàng này. Tôi bắt đầu bước về phía sau cửa hàng để lấy dụng cụ lau dọn.
“Cậu định làm gì à?”
Ngay khi chuẩn bị bước đi, tôi bỗng nghe thấy giọng từ Echizen, cô bạn đồng nghiệp của mình.
Vậy Echizen là người làm việc cùng tôi hôm nay.
Gần đây tôi có khá nhiều ca làm chung với Echizen mà có lẽ là do quản lí sắp xếp. Hơn nữa, hôm nay cô ấy hành động khá lạ vì vài lí do nào đó. Điều khiến tôi bất ngờ không chỉ là việc cô ấy nói ra những lời như vậy mà còn do khoảng cách giữa hai đứa hiện giờ. Từ trước tới giờ, Echizen và tôi thường giữ khoảng cách giữa hai người là khoảng 5m, nhưng hiện giờ, nó đã được rút ngắn lại chỉ còn 3m.
Dạo gần đây, chúng tôi đã có thể trò chuyện vui vẻ một cách bình thường khi nói tới Cuộc chiến người thú, nhưng tôi không hề nhớ rằng khoảng cách giữa hai đứa đã từng thu hẹp tới vậy. Nhưng điều này cũng không giống với việc cô ấy đang bắt đầu gần gũi tôi hơn cho lắm.
Tôi đáp lại lời của Echizen, người đang hành động một cách khá kì quặc.
“Ờ… tớ chỉ đang nghĩ đến việc dọn dẹp lại cửa hàng một chút thôi.”
“Fuun~ tớ hiểu mà.”
“…Ừ.”
Tại sao khi bạn tự hỏi chính mình, bạn lại ít khi cảm thấy điều gì đó thú vị? Tôi cảm thấy hơi bối rối trước phản ứng của cô ấy. Giờ thì, tôi sẽ đi lấy dụng cụ lau dọn và tiếp tục công việc của mình. Tôi liền quay gót hướng về phía sau quán.
“Vậy thì, tớ sẽ lấy cái này, còn đây là của cậu.”
“Ừ,được thôi.”
Đáp lại, tôi liền với lấy cái cây lau nhà…Có gì đó không ổn, eh?
“Đợi chút, tại sao Echizen lại ở đây vậy?”
Thật vậy, vì lí do nào đó, Echizen cũng đi ra sau quán và lấy dụng cụ lau dọn cùng. Vì chỉ cần sử dụng hai dụng cụ duy nhất là chổi và cây lau nhà nên một người cũng đã là quá đủ. Rốt cuộc thì cô ấy làm vậy vì điều gì?
“Này, cậu không cần phải đi lấy chúng đâu.”
“Không, tớ sẽ làm cùng cậu. Tớ có thể cầm cả cây lau nhà và chổi cùng lúc như bình thường mà.”
Sau khi cố thuyết phục tôi, cô ấy nói “Vậy thì bắt đầu nào” và bước về phía tôi.
…Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy. Thái độ của cô ấy với tôi hiện giờ khác xa trước đây. Giống như là ban đầu cô ấy rất ghét tôi nhưng bây giờ lại trở nên gần gũi, hay là do tôi nghĩ quá lên?
Dù sao thì cách cư xử của cô ấy với tôi cũng đã thay đổi. Có chuyện gì đó đã xảy ra trong khi tôi đang ôn thi chăng? Hay cô ấy bị mất trí nhớ hoặc gì đó tương tự? Trong khi tôi đau đầu suy nghĩ về những điều đó, Echizen và tôi đã bắt đầu lau dọn dưới cái nóng khủng khiếp trong nhà hàng.
“Hai em có thể có thể nghỉ một lát được rồi.”
Đã một tiếng kể từ khi chúng tôi bắt đầu lau dọn, như mọi ngày, chúng tôi làm việc vào buổi tối tới khi đến giờ nghỉ. Như thường lệ, Echizen và tôi có giờ nghỉ trùng nhau. Echizen nhanh chóng kết thúc công việc và đi ra phía sau, nhưng tôi lại không muốn bỏ đi mà chưa giải quyết xong vết bẩn ở chỗ mình đang đứng.
Tôi hiện giờ đang ngồi trên một trong những cái ghế được đặt ở góc trong của quán. Tôi nhận ra rằng sàn nhà ở chỗ này cực kì bẩn, bẩn đến nỗi mà cho dù tôi có cố lau bao nhiêu lần chăng nữa thì có lẽ chúng không thể sạch được. Chừng nào còn chưa lau sạch chúng, tôi sẽ chẳng có tâm trạng nào mà thư giãn được.
Do không muốn bỏ công việc còn dang dở lại nên tôi đã quay sang và nói với anh chủ quán: “Em sẽ nghỉ sau khi lau xong chỗ này”.
Thực ra, hơn cả việc lau nốt vết bẩn, tôi không muốn nghỉ giải lao cùng Echizen. Bạn sẽ nghĩ rằng tôi đã quen với điều này sau bao nhiêu lần trải qua nó, nhưng sự im lặng khó xử đó vẫn khiến tôi thật bối rối để có thể ngồi lại.
Bên cạnh đó, mọi chuyện xảy ra hôm nay khác xa so với bình thường. Và vì lí do nào đó, tôi thấy điều này không ổn chút nào. Cũng vì cảm thấy tội nghiệp cho Mamiko bởi những chuyện xảy ra trong lần trước, tôi giờ đây đã có trách nhiệm hơn trong việc trở thành người yêu của cô ấy. Do đó, tôi phải tránh tất cả những tình huống mà tôi ở một mình với bất kì cô gái nào khác ngoài Mamiko. Nghe câu trả lời của tôi, người quản lí hơi cau mày rồi cao giọng.
“Ahh, anh hiểu mà…Vậy thì Echizen-chan, em có thể đi trước.”
Tuyệt! Vậy là tôi đã từ chối được lời đề nghị của chủ quán. Hơn nữa tôi sẽ tránh được việc phải nghỉ cùng với Echizen.
“Không, em sẽ giúp Setsu-kun hoàn thành nốt công việc.”
Vừa cảm thấy an tâm được chút thì lời nói của Echizen đã khiến tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên. Echizen bước tới trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ehh, Echizen, sao cậu không nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vì cậu đang làm việc nên nếu mình nghỉ ngơi bây giờ sẽ không phải cho lắm.”
“Hum, cậu đang làm gì thế?”
“Ờ thì, tớ đang cố lau sạch phần phía này của quán.”
Tôi lúng túng chỉ vào mấy mấy đốm đen ở dưới sàn. Không muốn nghỉ ngơi vì tớ đang làm việc ư… Cậu không phải là người như vậy, đúng chứ?
“Nó trông khá là tệ đấy…”
Có vẻ như Echizen cũng có chung ý nghĩ giống tôi về vết bẩn. Sau khi nhìn vào nó, cô đã không thốt nên lời. Nó là một vết hình tròn tối màu có bán kính khoảng 5 cm bám chặt vào mặt sàn. Tôi đã thử cạy nó ra vào nhưng có vẻ nó không hề nhúc nhích dù chỉ một chút mặc cho những cố gắng của tôi.
“Có lẽ chúng ta sẽ cần đến một mảnh vải để lau sạch nó.”
“Tớ cũng nghĩ vậy, cây lau nhà chắc chắn không hiệu quả mà.”
“Đương nhiên rồi, cậu có bị ngốc không vậy?”
Hum, câu nói đó thực sự khiến tôi tổn thương đấy… Nhưng vì nó không hề sai nên tôi cũng chẳng cãi lại được lời nào. Trong khi tôi vẫn còn sốc từ lời nói của Echizen thì cô ấy đã nhanh chóng chạy vào bếp và lấy ra một cái giẻ lau.
“Tớ có mang một cái có thể sẽ hữu ích này.”
“Cảm ơn cậu, tớ sẽ làm nốt phần việc còn lại, cậu có thể nghỉ được rồi.”
Nói xong, tôi liền cố với lấy cái giẻ trong tay Echizen. Tuy nhiên, cô ấy lại giơ tay cao lên như thể đang chơi đùa với một đứa trẻ và không muốn đưa cái giẻ trong tay mình cho đứa bé.
“Tớ sẽ làm việc đó.”
“Oh, được thôi…”
Thật ư, nghiêm túc mà nói, Echizen hôm nay thực sự rất kì lạ. Bình thường cô ấy rất hiếm khi giúp tôi chứ đừng nói đến chuyện làm việc gì đó thay tôi. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với cô ấy? Nhưng cô ấy tỏ vẻ muốn giúp đỡ nên tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị đó.
“Vậy thì tớ sẽ để việc đó lại cho cậu. Còn tớ sẽ giải lao ngay bây giờ, được chứ?”
“Hah? Cậu nói cái gì cơ???”
“Không, ý tớ là việc này đâu cần đến hai người để hoàn thành.”
“Fuun~ Vậy ra cậu là loại người sau khi đổ hết việc lên đầu người khác thì sẽ ngồi chơi sao?”
Tôi đâu có cố đẩy công việc của mình cho người khác.
“Nếu vậy thì cậu có thể đi và mình sẽ làm việc đó.”
“Không, tớ sẽ làm.”
“Vậy thì tớ sẽ đi.”
“Cậu cũng không thể làm điều đó.”
“…Vây, tớ phải làm gì?”
Kinh ngạc bởi độ trẻ con của Echizen. Tôi ôm đầu và hỏi cô ấy.
“Cậu chỉ cần đứng đó thôi.”
“Tớ chỉ cần đứng ở đây thôi á?”
“Đúng vậy.”
Điều đó thực sự quá vô nghĩa. Chỉ đứng đó và không làm gì cả… sẽ tốt hơn nếu tôi có thể ra kia ngồi nghỉ một chút. Việc nghỉ ngơi cùng lúc với Echizen thực sự không cần thiết. Tuy vậy, có vẻ nói điều đó với Echizen hôm nay sẽ không mang lại một chút hiệu quả nào. Đầu óc cô ấy đang thực sự có vấn đề. Cuối cùng, dù không muốn, tôi vẫn phải làm theo những gì Echizen nói và đứng đó trong khi cô ấy lau sạch cái vết bẩn kia. Và rồi 30 phút đã trôi qua.
“Cuối cùng thì cũng xong…”
Câu nói đó của Echizen nhanh chóng lọt vào tai tôi. Vết bẩn giờ đây đã hoàn toàn biến mất mà không để lại một chút dấu vết nào.
“Tuyệt thật.”
Thực lòng tôi khá bất ngờ khi thấy Echizen có thể làm những việc như vậy. Có lẽ tôi sẽ mất ít nhất 1 tiếng để lau một thứ như vậy… Nhìn thấy một tài lẻ khác của Echizen, tôi nói với cô ấy.
“Cậu có thể nghỉ ngơi được rồi. Tớ sẽ dọn dẹp đống đồ lỉnh kỉnh này.”
“…Không,cậu đang làm gì vậy?”
“Cái gì cơ?”
“Còn giờ giải lao thì sao.”
“Ahh~ tớ sẽ làm điều đó ngay khi cậu xong.”
“Nhưng quản lí bảo chúng ta làm điều đó cùng nhau mà.”
“Nó sẽ tốt hơn nếu không làm vậy. Việc đó khá là kì quặc.”
Sau khi nghe tôi nói vậy, Echizen bỗng im lặng rồi quay sang lườm tôi. Hai người bọn tôi bắt đầu nói nhanh hơn mà không dừng lại.
“…Nhưng quản lí bảo chúng ta làm điều đó cùng nhau.”
“Tớ đã nói là chúng ta đâu cần phải làm theo.”
“Nhưng quản lí vẫn bảo chúng ta làm điều đó cùng nhau.”
“Không, như tớ vừa giải thích.”
“Nhưng quản lí bảo chúng ta làm điều đó cùng nhau.”
“…”
“Nhưng quản lí bảo…”
“Thôi được, tớ sẽ làm như những gì anh ta nói, tớ sẽ giải lao cùng cậu.”
Dưới cái áp lực kì bí mà Echizen tạo ra, tôi đành phải miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.
“Nghỉ ngơi…cùng nhau…fufu.”
“Hum, cậu nói gì vậy.”
“Không có gì đâu :>”
Khi ấy, Echizen trông có vẻ rất hạnh phúc. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy có điều gì đó bất thường với Echizen hôm nay.