“Dạ, ý cô là gì, sensei?”
Trong lúc Mamiko đang tức giận nhìn tôi, tôi liếc Wada-sensei và hỏi.
“Không có ý gì khác cả. Chủ nhật, đi cùng tôi tới khách sạn một nơi nào đó.”
“Dạ không, ý em là, chúng ta có quan hệ thầy trò... gặp nhau vào ngày không đi học thì có hơi...”
“Đ-đúng vậy Sensei. Kì lắm ạ!”
Sau khi tôi đáp lại, Mamiko cũng làm theo.
“Ah, lỗi tôi. Tôi gây hiểu nhầm rồi. Ý tôi không phải là: em đi chơi với tôi.”
Cô giáo trả lời một cách trống rỗng. Nên, khi cô ấy nói “đi cùng tôi”, cô ấy không có ý rủ tôi đi hẹn hò hay gì khác.
Eh, tôi hiểu nhầm vì tôi không quen với mấy vụ này à?
“Vậy, ý cô là gì!?”
Sau khi tôi nghĩ lại, Mamiko lên giọng.
“Không có gì to tát cả. Chỉ là Chủ Nhật hôm đó, tôi muốn Setsu-kun đi cùng tôi tới hội thảo thông tin dành cho học sinh Sơ Trung.”
“Hội thảo thông tin?”
“Ah, nó là một cái hội thảo được phối hợp tổ chức cùng với các trường Cao Trung khác trong khu vực. Học sinh đại diện trường ta đã bị đau chân, nên tôi nghĩ tới việc đưa Setsu-kun đi thay.”
“Có nghĩa là em phải phát biểu trên sân khấu ạ?”
“Đúng thế. Theo như mấy năm trước, sẽ có khoảng hai trăm học sinh cùng với phụ huynh của chúng.”
“Không, em không làm được. Em không làm nổi. Em không muốn làm.”
Khi tôi nghe thấy rằng sẽ có hơn 200 người, tôi trở nên căng thẳng và từ chối nó. Tôi không thể phát biểu trước chừng ấy người được. Tôi sẽ trở nên cực ki căng thẳng, và chắc chắn là tôi không muốn làm chuyện này.
Bên cạnh đó, tôi ngay từ đầu đã không muốn có mặt ở đây rồi, làm sao tôi có thể chịu được ngày Chủ Nhật của tôi bị cướp đi chứ. Cô giáo đáp lại lời từ chối của tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cậu... không cần phải từ chối thẳng như vậy chứ.”
“Sau cùng thì em ghét nó. Bên cạnh đó, người đó không nhất thiết phải là em. Em chắc chắn rằng có nhiều người khác phù hợp hơn với công việc đó.”
“Không, hỏi người khác thì phiền lắm. Năn nỉ đấy, em không muốn làm sao?”
“Em không muốn.”
Cô giáo làm vẻ mặt nghiêm trọng trong khi hỏi tôi một lần nữa. Không may cho cô ấy, cảm xúc của tôi không thay đổi. Tôi sẽ không để ngày Chủ Nhật quý giá của mình bị cướp đi bởi một thứ như vậy được. Sau đó, Mamiko xen vào cuộc trò chuyện giữa cô giáo và tôi.
“Yoshiki-kun đã nói rằng cậu ấy không muốn đi nên hãy dừng lại đi ạ.”
“Yoshiki-kun... Aah, ý em là Setsu.”
Cô giáo lẩm bẩm và ngẫm nghĩ một tí, sau đó tập trung về Mamiko và tôi.
“Nhận tiện, tôi đã tò mò được một lúc rồi, nhưng hai cô cậu có quan hệ gì thế? Có lẽ nào hai người đang hẹn hò à?”
“Eh... không không không, chúng em không có hẹn – ”
“Chúng em đang hẹn hò!!”
“Eh.”
Vì tôi không thích mọi người biết về chuyện này, tôi đã chuẩn bị bác bỏ lời của cô, nhưng trong khoảnh khắc đó, Mamiko tự xen vào với giọng rất to và rõ ràng.
“Tụi em là một cặp đang hoàn toàn yêu nhau. Xin cô đừng xen vào chuyện của bọn em.”
“... Kii, em hoàn toàn khác so với tính cách thường ngày đấy.”
Cô giáo ngạc nhiên nói. Well, Mamiko thường thấy là một người tử tế với mọi người, theo đó là một học sinh thông minh và gương mẫu. Với một Mamiko như thế này, tôi không thể hình dung ra một giáo viên sẽ không phản ứng gì.
“Dù sao thì, Setsu và Kii... hai người không hợp nhau lắm nhỉ.”
Ừ, tôi hiểu mà.
Tôi đã nhận ra rằng Mamiko và tôi không thật sự hợp nhau. Tôi đã nhận ra rồi, nên không cần phải nói thẳng ra vậy đâu. Trong lúc tôi đang bị cuốn đi bởi những suy nghĩ của chính mình. Vì lí do nào đó, Mamiko lườm cô giáo với một ánh mắt tức giận.
“Em biết rồi. Sự thật là Yoshiki-kun và em không hợp nhau. Sao em có thể xứng với một người con trai ngầu lòi như thế được chứ? Tuy nhiên, cả hai người bọn em thật lòng yêu nhau.”
Không, sai rồi...
Ý của cô ấy có lẽ là hoàn toàn ngược lại. Tôi nghĩ thế trong đầu, nhưng mà khi nghe những lời đó từ Mamiko thật sự làm tôi cảm thấy ấm áp.
“Aah, thật vậy à. Hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy thì, Setsu, Chủ Nhật ổn chứ?”
Cô giáo có lẽ đã mệt mỏi vì phải nói chuyện với Mamiko, nên cô ấy một lần nữa lại quay qua tôi.
“Không, như em đã nói, em không thể.”
“Tại sao không?”
“Đi ra ngoài vào ngày nghỉ, em không thích như thế.”
“Chà, đó cũng là những gì cô sẽ làm nên huề nhau cả, đúng chứ?”
“Không, nó không huề nhau hoàn toàn. Không có lợi lộc gì cho em cả. Sensei sẽ được trả lương, còn em thì không nhận được bất cứ thứ gì từ vụ này cả.”
Như dự đoán, khi tôi nói vậy, cô giáo không nói gì cả. Sau đó, sau một lúc suy nghĩ, cô ấy tiếp tục.
“Vậy thì, miễn sao cậu được bù lại một thứ gì đó, thì mọi chuyện ổn chứ?”
“Em đoán thế. Tuy nhiên, nếu (điều kiện của) cô không thỏa mãn được em, câu trả lời vẫn là không.”
Nói thế thôi, chứ tôi dự định là sẽ từ chối tất cả những gì mà cô ấy nói. Chà, nhưng nếu đó là một thứ gì đó lớn lao thì tôi vẫn sẽ xem xét.
“Tôi hiểu rồi. Xem nào, một nụ hôn thì sao?”
“Cái gì?”
“Cái đ gìiiiiii !?”
Mamiko phản ứng còn dữ dội hơn tôi sau khi nghe những gì cô giáo nói. Cô ấy bối rối và đỏ mặt tía tai:
“H-hô-hô-hôn!? Không thể làm như vậy được, không bao giờ!! B-bên cạnh đó, không phải đó là một trọng tội sao!?”
“Chỉ là đùa thôi, đùa thôi. Đừng làm quá lên thế, Kii.”
“Dừng lại đi, Sensei. Mamiko không bao giờ chịu nổi mấy câu đùa kiểu đó đâu.”
“Fuun~, điều này chỉ làm tôi muốn chơi đùa với cô cậu nhiều hơn thôi.”
“Dừng lại được không cô? Em khá nghiêm túc về chuyện này đấy.”
Ai đó sẽ nổi điên nếu cô ấy cứ đùa như vậy nữa mất.
Sau cùng thì, tôi đã bị nhìn chằm chằm từ nãy rồi. Cô ấy có lẽ đang cảm thấy chán nản vì tôi vẫn nói chuyện bình thường với giáo viên sau khi nói một thứ như thế.
Chắc hẳn là tôi sẽ bị mắng vào bữa trưa nay rồi. Trước đó, tôi cần tìm ra cách để khiến tâm trạng cô ấy được cải thiện đã.
“Chúng ta xong việc chưa? Tụi em sẽ đi ăn trưa cùng nhau đây.”
“Không, chờ đã. Cuộc nói chuyện này vẫn chưa kết thúc.”
“Em sẽ không đi đâu.”
“Cứng đầu quá...”
Tôi buộc thay đổi thái độ của mình với cô để thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình. Sau đó, như là mới tìm được một luồng ý tưởng, cô giáo mở to mắt ra.
“Setsu, nếu em được một lợi ích nào đó, em sẽ chấp nhận chứ?”
“Em đoán thế...”
Tuy nhiên, vẫn chưa có thứ gì đủ thuyết phục để khiến tôi dấn thân vào cả.
“Vậy thì, tôi sẽ giữ im lặng về mối quan hệ giữa hai người. Vậy đi...”
“...”
Đã đến bước này rồi sao...
“Và, nếu không?”
“Một khi kì nghỉ hè kết thúc, cậu có lẽ sẽ nhận được những ánh nhìn sát khí từ mọi học sinh trong trường.”
“...”
Có lẽ bạn đã quên, nhưng Mamiko có lẽ là học sinh nổi tiếng nhất trường này.
Mọi người rất lo lắng về những chuyện xảy ra xung quanh cô ấy, và cũng có rất nhiều người thích Mamiko. Sự thật rằng Mamiko có bạn trai sẽ làm cho mọi người ghen tị tới mức sẵn sàng truy sát thằng bạn trai đó. Người giáo viên này đang nắm giữ những gì sẽ diễn ra đối với tôi.
Cho đến giờ, tôi và Mamiko chỉ cùng nhau ăn trưa trên sân thượng nên cũng không có nhiều tin đồn. Tuy nhiên, nếu cô giáo để tuồn ra ngoài, nó sẽ là dấu chấm hết cho tôi.
“Chà, cậu tính làm gì đây.”
Người giáo viên ấy hỏi tôi với một nụ cười (và khuôn mặt) không chút sợ hãi. Tôi không còn lựa chọn nữa.
------------------------------------------------------------------
“Do vậy nên con không thể đi làm vào Chủ Nhật. Con rất xin lỗi.”
“Ah, hiểu rồi. Không sao đâu, đừng lo. Nó là một buổi hội thảo thông tin nhỉ? Chúc may mắn.”
“Vâng, con sẽ cố hết sức. Cảm ơn.”
“Không sao~”
Setsu-kun tỏ ra rất hối lỗi bên kia đường dây, đó là những gì tôi thấy được. Chỉ là nghỉ làm một ngày thôi mà, không cần phải lo lắng đến thế chứ. Nhưng mà, Chủ Nhật à...
Mình còn có thể hỏi ai nữa nhỉ? Echizen-chan... Ah, nhắc mới nhớ, con bé cũng nói rằng mình sẽ đi tới một buổi hội thảo thông tin vào cùng ngày.
Có thể hai đứa nó, Echizen-chan và Setsu-kun, sẽ đi đến cùng một nơi.
(dịch ra là hối hận, nhưng mà nó vô lí vl) (Chọc chó cực mạnh) (Flag kìa)