CHAP 16
“Ugh~ Vẽ truyện rom-com khó thực sự~.”
Sau khi gọi điện cho Mamiko, bố tôi than thở trong khi tôi đọc một bộ manga vừa kiếm được.
Tôi đánh mắt nhìn ông ấy, và dường như ông ấy không vẽ được gì nhiều.
Chà, từ trước đến nay, bố tôi vẽ chủ yếu về mảng hành động, nó sẽ rất ấn tượng nếu ông ấy có thể đổi qua rom-com.
Tính đến giờ đã hơn 40 bản nháp rồi...
Thực sự thì, tôi không hiểu tại sao ông ấy lại bị bắt vẽ rom-com.
“Phần nào khó vậy?”
“Như bố nghĩ, nó sẽ là shuraba.
“Shuraba ?”
“Biên tập viên trưởng nói rằng bố cần phải thêm vào một, hai shuraba bằng mọi giá. Tuy nhiên, nó là gì cơ chứ...?”
“Ahh~”
Theo lí thuyết thì, thêm shuraba vào được coi là cần thiết trong một bộ rom-com. Đặc biệt là đối với manga, điều đó sẽ mang lại những hình ảnh đầy điểm nhấn.
Mà, tôi không nghĩ là nó thực sự cần thiết.
Bên cạnh đó, để tạo được shuraba, bạn cần phải có ít nhất hai nữ chính.
Không phải người ta chỉ nói về điều này khi sắp sửa kết thúc một series sao?
Tôi có vài sự nghi ngờ, nhưng mà trưởng ban biên tập và bố tôi là dân chuyên nghiệp. Tôi không nên phàn nàn về vấn đề này.
“Chà, kể về một vụ shuraba sẽ rất khó.”
“Ahh, ta không thực sự thấy nhiều vụ như vầy ở ngoài đời. Sau cùng thì, nó không xảy ra nhiều cho lắm.”
“Bố cũng nghĩ như vậy à ?”
“Ừ, nếu không thực sự hiểu tình huống, người vẽ cũng không thể thực sự bỏ cảm xúc vào được.”
Đó là một trong những điểm tương đồng giữa vẽ manga và viết lách.
Viết về những thứ bạn đã hoặc đang trải nghiệm sẽ giúp bạn tiến về phía trước, và những thứ được viết ra sẽ thú vị hơn.
Tuy nhiên shuraba thì có hơi...
Shuraba là một thứ rất hiếm gặp.
Chờ đã
“Trong mối quan hệ vợ chồng, bố cãi nhau với mẹ bao giờ chưa?”
“Không, hình như là vậy. Chúng ta khá là thành thật với nhau, nên không có vụ gì như là shubara.”
Bố mẹ tôi hẹn hò từ hồi Cao trung, nên tôi nghĩ họ ở bên nhau đủ lâu để shuraba xảy ra...
“Chết tiệt~ Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, bố đã làm gì đó để xảy ra shuraba rồi~”
“Không, đừng hối hận về chuyện đó chứ.”
Trong lúc tôi đang quay đầu ngỡ ngàng về phía bố tôi, tiếng chuông điện tử kêu lên. Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nói với Mamiko là chúng tôi ở phòng này cả.
Nên, chắc là cô ấy không biết phòng làm việc bố tôi đâu.
Có nghĩa là... đó có thể là ai chứ? Nhân viên giaao hàng chăng? Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, cánh cửa mở ra.
“Bố, con ghé chơi đây! Anh?”
“Ồ, em đấy à. Có chuyện gì không?”
Tôi đáp lại một cách tự nhiên, nhưng em gái tôi lại tròn mắt ngạc nhiên.
“Tại sao anh ở đây!?”
“Anh đang nói chuyện bố? Mà hơn nữa, tại sao em ở đây?”
“Em vừa mới từ trường luyện thi về.”
“À, trường luyện thi của em gần đây đúng không?”
“Dạ.”
“Ừm, vào đi.”
“D-dạ...”
Em tôi trả lời một cách xấu hổ, và bước vào. Tôi đóng cửa trước và đi sau em tôi.
“Ồ~ Yui! Vào đi con!”
Thấy em tôi bước vào, bố tôi gôi bằng giọng vui vẻ. Ông ấy cũng đang cười. Nhân tiện, em gái tôi tên là Yui.
Bố mẹ và họ hàng đều gọi em ấy là “Yui”, nhưng vì lí do nào đó, tôi đã quen gọi là “Imouto” từ khi còn nhỏ.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại gọi em ấy như vậy.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng em tôi đến đây.
Mamiko sẽ tới sau. Nó sẽ ổn mà, đúng không?
Lần cuối tôi kể cho em ấy về Mamiko, tâm trạng của nó trở nên tệ hơn.
Tôi vừa lo lắng vừa đọc manga được 30 phút.
“Xin lỗi vì đã làm phiền~”
Mamiko đến với vẻ mặt hồi hộp. Tôi đã thấy cô ấy mặc thường phục rồi, nhưng nói gì cho đúng nhỉ, cô ấy rất là xinh~.”
Nếu tôi phải cho ý kiến, tôi sẽ nói rằng cô ấy mang lại cảm giác rất Yamato Nadeshiko
. Khi Mamiko thấy chỗ làm của bố tôi, mắt cô ấy mở to ra. Cô ấy có lẽ đang bất ngờ bởi đống manga xung quanh. Tất nhiên, cố ấy phải thế rồi. Dù gì thì chỉ có một hiệu sách mới có nhiều sách như vậy thôi.
“T-tuyệt vời..”
Tôi cảm giác như mình được khen khi Mamiko nói thế, mặc dù đống manga ở đây không phải của tôi.
Trong khi Mamiko nhìn xung quanh, cô ấy tiến về khu vực phía sau. Em tôi đang đọc manga trên sofa còn bố tôi thì vẫn đang ôm đầu, suy nghĩ về cốt truyện.
Sau đó, khi Mamiko bước vào, cả hai người đều bị sốc. Giống như họ không tin những gì họ đang thấy.
Chà, không phải là tôi không hiểu cảm giác của họ...
“C-Cháu ơi, cháu... là ai thế ?”
“Cháu... là b-bạn gái của Yoshiki-kun.”
“O-oh... ra vậy...”
Mamiko trông hơi xấu hổ khi cô ấy nói vậy với bố tôi, người không có một chút phản ứng gì.
Em gái tôi cũng bất ngờ trố mắt nhìn. Một cô gái tuyệt mĩ như vậy thật sự rất lãng phí khi hẹn hò với tôi... Việc hai người đó bất ngờ là không thể tránh được.
“Chuyện là vậy đó, được chưa ?”
Tôi vừa nói vừa trở nên xấu hổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giới thiệu người yêu cho gia đình sẽ ngượng như thế này.
Tôi muốn thoát khỏi bầu không khí này càng sớm càng tốt.
“Giờ thì ổn rồi, hai đứa có tính về nhà không ?”
Đúng là giờ này về nhà thì có hơi mất tự nhiên nhưng...
“Không, tụi con sẽ đi hẹn hò bây giờ đây.”
“Eh ?”
Tôi đưa ra một lời nói dối phù hợp. Mamiko có vẻ bất ngờ khi nghe tôi nói vậy, nhưng dường như bố và em tôi đều không để ý.
“Hẹn hò hả, chà, chuyện đó sẽ phải xảy ra thôi. Mà, lần sau nếu có đi hẹn hò thì báo trước một tiếng nhé.”
“Dạ, xin lỗi. Vậy thì, tụi con đi đây.”
Tôi nói vậy và định cùng với Mamiko rời nơi làm việc ngay và luôn.
“Chờ một chút đã.”
Tuy nhiên, giọng của em gái làm chúng tôi phải dừng bước.
“Cho em xin tí thời gian được không? Em muốn nói chuyện với bạn gái anh.”
Em tôi tiếp tục nói.
(Owen: bộ này thì nhiều khỏi cần nói). (Owen: sớm thôi, con trai) (trans: nghĩa là em gái ấy)( Hakomem: t ko nghĩ là ae có người ko bít từ này) [2] Yamato Nadeshiko – được coi là hình mẫu lí tưởng của phụ nữ Nhật Bản, được được dùng để chỉ những phụ nữ trẻ nhút nhát trong một số hoàn cảnh.