CHƯƠNG 15: Là vợ tôi
Cái giề đây…….
Lưu Dịch muốn ho ra máu.
Có chuyện gì với mình vậy… sao mình nhận được tấm thẻ 'người tốt' sớm vậy?!
Lâm Đồng nhấn mạnh một lần nữa, "Cậu có nghe không?! Cậu sẽ học tu hành từ bổn cô nương đây!"
"Tôi… tôi không biết phải làm gì…"
Lưu Dịch đột nhiên thở dài, "Hiện giờ tôi không có chút tâm trạng gì để tu luyện hết…"
"Cậu vừa bị gái đá à?! Vậy thì có gì lớn chứ?! Hơn nữa, diện mạo của cô ta cũng chỉ tàm tạm thôi mà."
Lưu Dịch lập tức trả lời, "Ai nói vậy chứ! Cô ấy rất xinh đẹp đấy nhé?!"
Cái cô Lâm Đồng thực còn dám nghi ngờ tiêu chuẩn của mình nữa! Đúng là chết tiệt mà!
"Con mắt của tên rác rưởi như cậu thật thấp đấy! Ta thực sự không thể thấy cô ta đẹp ở đâu hết! Cô ta chỉ nhìn được thôi, thân hình thì bình thường, hơn thế, cô ta là một con đàn bà nham hiểm! Ta thực sự cạn lời khi biết là cậu thích loại con gái như thế này."
"Tôi…"
Mặc dù lời Lâm Đồng có hơi quá, nhưng chắc chắn là Mã Nghệ Tuyền muốn làm hại cậu.
…Sao mình lại đen thế này chứ…thật buồn mà.
"Đừng có buồn như vậy. Tên thua cuộc cũng có mùa xuân của họ mà."
Lâm Đồng đổi chủ đề, giọng của cô nhẹ nhàng và dễ nghe hơn trong khi nói, "Miễn là cậu học tu hành từ bổn cô nương đây, cậu sẽ có thể có được bất cứ người con gái xinh đẹp nào!"
Cô dụ dỗ Lưu Dịch, giọng nói ngọt ngào của cô giống như một bàn tay mền mại và nhẹ nhàng xoa lên và âu yếm đôi tai Lưu Dịch khiến cho trái tim cậu ấm lên.
"Đến lúc đó, đừng nói về Mã Nghệ Tuyền. Mà cậu cón có thể có được những cô gái còn xinh gấp mười gấp trăm lần cô ta!"
"Thật, thật sao…"
Lưu Dịch trở nên hơi phấn khích vì nó.
Với một thằng con trai, đứa nào mà không muốn tìm một cô gái xinh đẹp làm bạn gái mình cơ chứ!
Đặc biệt là ở trường, những bọn đã có bạn gái luôn là tâm điểm để những người khác ghen ghét!
Bảo mình không ghen tỵ với bọn đấy thì chắc chắn là nói điêu.
Mình thì vẫn không sao nhưng đứa bạn cùng bàn Trần Tài của mình thì gần như phát điên lên về vấn đề đó!
Để được hưởng thụ cảm giác có một cô bạn gái, cậu ta xuýt thì định chinh phục một đứa con gái phải béo gấp 2 lần mình!
Béo thôi thì vẫn không sao. Nhưng có một lần mà Lưu Dịch phải về muộn sau giờ học, chính mắt cậu thấy cô ta cởi giày mình ra và đang moi móc móng chân của mình vào đợt hè…
Từ ngày đó trở đi, cảnh đó đã hằn sâu trong tâm trí của Lưu Dịch.
Cậu luôn hoài nghi rằng Trần Tài có khẩu vị mặn nhưng Trần Tài không bao giờ thừa nhận cả!
Nếu cậu để Trần Tài biết rằng trong cánh tay phải của cậu có một cô hồ tiên xinh đẹp bị phong ấn trong đó, thì chắc cậu ta ghen đến chết mất!
"Tất nhiên là thật rồi! Bổn cô nương đây không bao giờ nói dối ai cả. Bổn cô nương đây là một tiên nữ mà!"
Tiểu hồ ly nói dối không chớp mắt.
"Vậy, thì tôi nghĩ là được… Khỉ nào thì tôi có thể tu hành? Tôi hoàn toàn mù tịt về chuyện đó…"
"Có gì mà cậu phải sợ chứ, cậu đã có bổn cô nương ở đây rồi!"
Lâm Đồng vỗ ngực tự hào, "Bổn cô nương đây là ai cơ chứ, ta là người thông thái nhất thế kỷ, thiên tài của hồ y… hồ tiên tộc…"
"Oh, vậy sao…"
"Cái, sao sau khi nghe tin mừng như vậy mà cậu lại phản ứng hời hợt vậy… Cậu có phải là con người không đấy?"
Lâm Đồng lườm Lưu Dịch khiến cho cậu trưng ra một khuôn mặt vô tội.
Thiên tài á… tôi không thấy gì hết…
"Được rồi, vậy hồ tiên tỷ…"
"Hồ tiên tỷ cái gì chứ!", Lâm Đồng rất không vừa lòng, "Cậu phải gọi tôi là sư phụ!"
"Eh??"
Lưu Dịch chớp chớp mắt, "Tôi cũng cần gọi cô là sư phụ sao?"
Gọi một cô gái trẻ là sư phụ… Lưu Dịch có hơi khó để chấp nhận.
"Đương nhiên rồi. Ta là người dạy cậu tu hành mà! Nếu cậu không gọi ta là sư phụ vậy thì cậu gọi ta là gì chứ?!"
"Không thể được, không thể được!"
Lưu Dịch lập tức từ chối mãnh liệt, "Dù cho cô có đánh chết tôi đi nữa thì tôi cũng không gọi cô là sư phụ!"
"Sao không!"
"Ông nội tôi đã nói trước kia là nếu tôi gặp một cô gái trẻ và xinh đẹp thì cô ấy không bao giờ là sư phụ của tôi được!"
"Ah? Vậy cô ấy sẽ là gì?"
"Là vợ tôi!" (TN: Ông main đọc thần điêu đại hiệp hơi nhiều rồi)
"Cậu… chết tiệt…"
Lâm Đồng điên đến nỗi tĩnh mạch của cô sẽ nổ tung nếu cô có.
"Quan trọng nhất là vì ông tôi cũng đã nói rằng gọi một cô gái xinh đẹp là sư phụ hay tương tự thế sẽ làm cho cô ấy nghe già đi!"
"Ông cậu cuối cùng thì cũng nói đúng chỗ rồi đó… được rồi. vậy thì cậu không cần gọi ta là chủ nhân…ngay cả ta cũng thấy kỳ kỳ khi thấy được gọi như vậy nữa là…"
"Vậy tôi nên gọi cô là gì?"
"Ừm… để ta nghĩ xem…"
Lâm Đồng đặt ngón tay lên môi trong lúc suy nghĩ rồi nói, "Vậy gọi ta là Lâm Đồng bất khả chiến bại siêu xinh đẹp nhất vũ trụ đi."
"Được rồi hồ tiên tỷ tỷ. Giờ chúng ta bắt đầu đi!"
"…"
Lâm Đồng thật sự muốn đá Lưu Dịch một cái.
Nhưng khi cô nhớ lại rằng cậu ta là vật chứa hiện tại nên cô cấn bảo vệ và sử dụng tốt, nên cô quyết định bỏ qua.
Ai bảo thiên tài xinh đẹp Lâm Đồng như mình lại bị phong ấn trong cánh tay phải của tên này và tạm thời phải trú tạm trong tên này cơ chứ.
Chết tiệt, thật đáng ghét mà!
Nếu mình có thể thoát ra, thì mình chắc chắn sẽ không hút nguyên khí của người khác nữa!
Tại sao lần đầu tiên mình làm lại bị phát hiện ngay lập tức cơ chứ…
Mình thực sự quá đen mà!
Hmph, chắc chắn là do mình quá thông minh, quá xinh đẹp đây mà. Thế nên ông trời đang cố tình làm khó mình đây mà!
Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi!
Ngay cả trời cũng phải ghen tỵ với vẻ đẹp của mình
Đúng, chắc chắn là như vậy!
"Cái đó… Hồ tiên tỷ tỷ, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
Để có thể chạy nhanh hơn một chút để chuồn khỏi trận đánh đêm nay, Lưu Dịch bắt đầu hối thúc Lâm Đồng.
Lâm Đồng rất tò mò là tại sao lúc này cậu ta là quá hăng hái vậy.
Nhưng như thế cũng tốt!
"Tốt, vậy thì để ta bắt đầu dạy cậu làm thế nào để khai mở nhất tinh bích trong cơ thể cậu!"