CHƯƠNG 17: Em rất sôi nổi
Lưu Dịch cám thấy bên trong cơ thể cậu có một luồng bạch khí mờ mờ ảo ảo đang bí mật lưu thông.
Lúc trước, cậu không thể cảm giác được nó nhưng sau khi cậu bắt đầu thuật hô hấp, cậu lập tức phát hiện ra luống khí ẩn đó.
Luồng khí này giống như một con chuột tinh nghịch lẩn chốn sâu trong cơ thể cậu.
Khi Lưu Dịch thấy nó, cậu cố sử dụng ý chí của mình để bắt nó, thế nhưng nó lại trốn rất nhanh.
Sao mày dám. Đứa nhóc này, mày đang ở trong cơ thể ta, sao mày dám chảy hả!
Hôm nay ta phải bắt bằng được mày!
Lưu Dịch bắt đầu đuổi theo luồng khí kia. Tâm trí cậu bắt đầu chạy khắp nơi trong cơ thể, cố gắng bắt bằng được luồng bạch khí kia.
Nhưng cậu không ngờ rằng trong lúc cậu đang đuổi theo luồng khí kia, cơ thể cậu tỏa ra một luồng bạch quang không thể thấy được bằng mắt thường.
Dưới ánh nắng mặt trời, bên trong lớp học, tất cả học sinh đều đang chú ý vào bài giảng hài hước của thầy giáo.
Đến cả Trần Tài cũng không nhận ra được đứa bạn cùng bàn của mình đang phát sáng vì lúc này cậu còn đang bí mật ngắm ngực của Vương Lạc Lạc ngồi ở hàng trước.
Vào lúc này, bên trong thế giới tiềm thức của Lưu Dịch, cơ thể cậu đang tỏa ra cực quang ánh sáng rất mạnh khiến cho Lâm Đồng phải mở to mắt ra.
"Sao chuyện này có thể chứ…tốc độ tích tụ nguyên khí của cậu ta, sao có thể nhanh như vậy?!"
Lâm Đồng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Mình đã kiểm tra qua kinh mạch của cậu ta khi nãy rồi mà! Kinh mạch rác rưởi đó không thể giúp được gì cho cậu ta hết!
Nhưng tốc độ tích tụ nguyên khí của cậu ta nhanh quá… nó hoàn toàn không phải là tốc độ của một tên phế vật!
Lâm Đồng không thể giải thích được chuyện gì đang diễn ra và bản thân Lưu Dịch cũng vậy.
Cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng nóng hơn. Luồng khí mà cậu đang đuổi theo cũng chạy ngày càng nhanh hơn. Rốt cuộc thì, cậu vẫn không thể bắt được nó.
Cuối cùng, luồng khí bắt đầu lưu thông không ngừng trong cơ thể cậu!
Cùng lúc đó, một luồng khí lực nặng nề bắt đầu tụ lại ở đan điền của Lưu Dịch.
Cái thứ khốn khiếp đó!
Xem ra là mình không thể đuổi theo được nó rồi, nó chạy nhanh hơn cả thỏ đấy chứ!
Cuối cùng, Lưu Dịch cũng chịu bỏ cuộc, bắt đầu niệm theo những gì mà tiểu hồ ly đã nói cho cậu và bắt đầu tu luyện nguyên khí. Cậu bắt đầu tu tập dòng khí bên trong cơ thể mình lại.
Rất nhanh sau đó, một luồng xích khí từ từ thành hình, từng chút một.
Mặc dù Lưu Dịch cảm thấy luồng xích khí này không được lớn như luồng khí trắng đục kia, cậu có cảm giác rằng mình có thể điều khiển được nó.
Cậu đã có thể điều khiển được dòng xích khí của mình!
Dòng xích khí theo ý muốn của cậu, tuần hoàn khắp cơ thể.
Theo cách giảng dạy của giáo sư Lâm Đồng, Lưu Dịch điều khiển dòng xích khí và bắt đầu từng chút một hoàn tất chu trình nhỏ trong cơ thể mình.
Sau khi dòng xích khí đã hoàn thành chu trình nhỏ trong cơ thể cậu, nó bắt đầu không còn cần đến sự điều khiển của cậu nữa và có thể tự đi đến các huyệt đạo.
Đến lúc đó, bất cứ khi nào Lưu Dịch muốn sử dụng chúng, thì cũng giống như một người lái xe ngựa dùng roi để thúc chúng nhưng hơn.
Còn nơi cần đi đến thì con ngựa tự biết được rồi.
Rất nhanh sau đó, dòng xích khí đã tự hoàn thành chu trình nhỏ và bắt đầu vào chu trình lớn.
Thứ làm sốc Lưu DỊch là 2 dòng khí trong cơ thể cậu, dòng xích khí và bạch khí bên trong cơ thể cậu cứ như nước sông với nước giếng vậy, chúng không hề dộng chạm gì đến nhau. Chúng tự đi theo con đường của mình mà không có chút dấu hiệu nào cho thấy chúng xâm phạm lẫn nhau.
Lạ thật! Sao hồ tiên tỷ tỷ lại không đề cập đến vấn đề này khi nãy?!
Khi dòng xích khí hoàn thành xong 36 chu trình lớn, cậu đột ngột cảm thấy có gì đó sai sai với đan điền của mình.
Một tinh cầu tỏa ra hắc quang từ từ tụ lại và xoay xung quạnh đan điền của cậu.
Dòng hồng khí và bạch khí đi qua nó.
Vào lúc này, Lưu Dịch đột nhiên đồng thời cảm thấy một dòng khí nóng và một dòng khí lạnh bùng nổ trong cơ thể cậu. Cơ thể cậu bị xuyên qua bởi hàng trăm hàng ngàn cây kim khiến cậu đau đớn tột cùng.
"AHHHHHHHHHH!!!"
Cậu đột nhiên tỉnh lại và nhảy lên ghế.
Bên cạnh cậu, Trần Tài sốc đến nỗi gần như té khỏi ghế vì bị hù.
Những học sinh khác trong lớp cũng nhìn chằm chằm vào Lưu Dịch trong tình trạng kinh ngạc và nói trong tim, Lưu Dịch đang địch làm cái đệch gì vậy?!!!
Mộ Dụng Địệp cũng liếc qua Lưu Dịch.
Bình thường thì cái tên này còn chẳng để lại chút ấn tượng gì cho mình nữa là, vậy sao mà hôm này cậu ta lại thu hút sự chú ý của mình đến hai lần vậy?
Bên cạnh cô, Vương Lạc Lạc bí mật đẩy Mộ Dung Điệp và vui vẻ nói, "Điệp nhi tỷ tỷ, chị thấy không! Lưu Dịch đó!"
"Tên đó dạo gần đây trở nên rất ăn ảnh đó!"
Mộ Dung Điệp chỉ khẽ nhưỡn mày lên mà không nói gì cả.
Nghiêm túc mà nói thì cô cực ghét mấy tên hay làm màu trước mặt cô.
Cô đã gặp rất nhiều hạng người như vậy rồi!
Ví dụ như cái tên Khải Văn lúc nào cũng bắt nạt người khác trước mặt cô để khiến cô để ý đến hắn.
Đúng là một tên não tàn mà, việc mà hắn làm hoàn toàn chẳng có chút giá trị gì hết mà còn làm cho Mộ Dung Điệp ghét hắn hơn!
"Eh?"
Trong cả lớp, chỉ có thầy giáo ngữ văn là rất vui.
"Thầy không ngờ rằng Lưu Dịch của chúng ta hôm nay lại sôi nổi đến vậy đấy. Rất tốt, lên và trả lời câu hỏi đi em."