CHƯƠNG 19: Ai là người cô ấy thích
"Tôi, cái này…"
Lam Hòa ngắt ngứ.
Cái cô Vương Lạc Lạc này quá thẳng thừng.
Bị nói như thế này khiến cho Lam Hòa không biết phải trả lời thế nào.
Nếu mình nói đúng… thì xấu hổ lắm… còn nếu nói không… thì không phải đó là tự tay cắt đi đường rút lui của mình rồi sao?!
"Tôi, cái này…"
"Tsk, anh có phải một người đàn ông không đấy?! Nếu thích thì anh cứ nói có. Còn nếu không thích thì cứ nói không đi. Hành động như thể một đứa con gái như thế thì sao có thể theo đuổi Mộ Dung đại tiểu thơ nhà tôi chứ!"
Vương Lạc Lạc khinh bỉ nhìn Lam Hòa.
"Cô đang nói cái gì đó?!"
Mặc dù đối phương là một cô gái xinh đẹp, ngực cực to nhưng nghe những gì mà cô ấy nói về hắn trước mặt rất nhiều học sinh và fan nữ như vậy khiến Lam Hòa cảm thấy cực kỳ mất mặt.
"Tôi đang nói gì sao? Tiếng người đó!"
Vương Lạc Lạc ưỡn ngực ra, "Có chuyện gì sao? Anh muốn đánh tôi sao? Đến và thử đánh tôi xem!"
Ngực Vương Lạc Lạc thật sự rất thu hút, khi mà cô ấy ưỡn chúng ra, mắt Lam Hòa gần như bay ra ngoài.
Đến cả người ngoài cuộc đang chứng kiến cảnh đó như Trần Tài cũng gần như phun máu mũi.
Quá mạnh mẽ! Cô ấy đã ăn gì để ngực của cổ lớn đến vậy?! Cảm ơn ông trời!
Đến cả Lưu Dịch đang tập trung tu luyện cũng thấy máu cậu sôi lên khi thấy cảnh đó.
Bảo sao có câu 'đàn ông là loài động vậy suy nghĩ bằng phần dưới của mình'…
Chính xác là vì sự quyến rũ của người phụ nữ là quá lớn… đặc biệt là với người có được thiên phúc như Vương Lạc Lạc…
"Tôi… cái này…"
Đôi mắt Lam Hòa gần như bay đến ngực của Vương Lạc Lạc. Trong một lúc, hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể nuốt nước bọt.
Mộ Dung Điệp nhận ra cái chỗ mà mắt Lam Hòa đang dán vào và lập tức quắc mắt giận giữ. Cô véo bụng Vương Lạc Lạc để bảo cô ấy bình tĩnh chút.
"Dù sao đi nữa, không thể có chuyện hai chúng ta ở cùng nhau được."
Mộ Dung Điệp quyết định thẳng tay đập nát hy vọng của Lam Hòa.
Lam Hòa hơi điên lên, "Sao lại như thế chứ?! Anh, Lam Hòa có điểm nào mà không xứng với em kia chứ?!"
Xét cho cùng, thì mình cũng là một người đẹp trai mà! Mình cũng là một trong những hạt giống quý của đội bóng rổ nữa!
Còn nữa, mình cũng đã xếp hạng 2 trong đội tuyển bóng rổ thành phố! Trong tương lai, mình còn có thể được tham gia vào những sự kiện lớn như Olympic nữa!
Một người vừa đẹp trai vừa giàu có như mình thì không có bất cứ vấn đề gì hết!
Với lại, gia thế nhà mình cũng tốt nữa!
Mình đã được rất nhiều đứa con gái theo đuổi rồi, nào là thư tình, sô cô la vân vân và mây mây mình đều đã được nhận rất nhiều.
Nhưng tại sao đối với Mộ Dung Điệp, thì mình lại chẳng có chút giá trị nào thế!
Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu, miếng thịt dê ngon mà lại rơi vào mồm con chó hôi mà!
Mình thực sự rất không bằng lòng!
Dù cho có thể nào đi chăng nữa thì mình phải có được Mộ Dung Điệp!
Cô ta không chỉ xinh đẹp, mà còn có gia thế rất lớn nữa!
Nếu mình có thể có được cô ta, thì nửa phần đời còn lại của mình không cần phải lo nghĩ gì nữa!
Chết tiệt! Mình không tin là một người đẹp trai như mình lại không thể có được Mộ Dung Điệp!
"Mộ Dung Điệp. Anh, Lam Hòa, thật sự rất yêu em. Hãy trở thành bạn gái anh nhé."
Lam Hòa nói với vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho Mộ Dung Điệp không vui.
Sao cái tên này vẫn chưa dứt vậy?!
"Anh vẫn chưa xong sao?!"
Vương Lạc Lạc một lần nữa nói hộ Mộ Dung Điệp, cô ưỡn ngực ra và nói thẳng, "Lam thiếu gia, tôi rất lấy làm tiếc nhưng Mộ Dung đại tiểu thư của tôi đã có người trong mộng rồi! Anh nên quên cô ấy đi."
"Cái gì!" câu đó khiến cho Lam Hòa sốc.
Gần như toàn bộ bọn con trai trong lớp đồng thời cảm thấy trái tim họ vỡ vụn.
Nữ thần trong mơ của mình đã có người yêu rồi sao?!
Điều này… điều này thật đau đớn mà! Trái tim đau khổ đến nỗi rỉ máu…
Mộ Dung Điệp cũng hơi sốc nhưng cô biết rằng Vương Lạc Lạc đang cố để bảo vệ cho cô. Thế nên, tại thời điểm quan trọng này, cô để cho Vương Lạc Lạc tự quyết.
Lam Hòa kêu, "Tôi không tin!"
Hắn chưa bao giờ thấy Mộ Dung Điệp đối đãi tốt với ai hết.
Thích ai đó sao?! Với bản tính kiêu ngạo của cô ta thì đó là điều không thể!
Trong cả cái lớp này, có thằng nào tốt hơn mình cơ chứ!
Hoàn toàn không có thằng nào hết!
"Ngay cả khi anh có nói rằng đó là điều không thể đi nữa. Thì đó vẫn là sự thật!"
Vương Lạc Lạc cứng da cứng cổ nói, "Lam Hòa ngừng quấy rầy bọn tôi hết lần này đến lần khác đi!"
"Tôi quấy rấy hết lần này đến lần khác khi nào chứ?! Vậy nói cho tôi xem, ai là người mà Mộ Dung Điệp thích đi!"
"Tôi, cái này…"
Vương Lạc Lạc câm lặng một lúc. Cô liếc qua Mộ Dung Điệp, người đang ra dấu là cô ấy cũng không thể giúp được.
Quả thật là, đại tỷ của mình, Tiểu Điệp, chưa bao giờ để ý đén gã nào hết.
Thi thoảng đến cả mình còn nghĩ rằng Tiểu Điệp đại tỷ của mình là yuri nữa mà!
Nhưng chị ấy lại thờ ơ với cặp bưởi này của mình nên không hẳn là như vậy...
Trước câu hỏi của Lam Hòa, Vương Lạc Lạc có chút bồn chồn.
Mình phải nói rằng mình đã nói điêu sao?
Nhưng như thế thì mất mặt lắm!
Không, hoàn toàn không được!
Mình phải tiếp tục nói dối!
"Hehe, cô không thể nói được gì đúng không… tôi biết rằng vừa nãy cô nói…"
"Đó là Lưu Dịch! Đúng vậy, chính là Lưu Dịch!" (TN: Không biết nên nói đây là may hay đen với main nữa)
Mắt Vương Lạc Lạc đột nhiên dừng lại ở Lưu Dịch, người đang đứng ngoài cuộc.
Trên cả cái lớp này, cậu là người vừa ý với tôi nhất!
Lưu Dịch ơi Lưu Dịch, hãy xem đây là lời cầu cứu của một người đẹp như tôi, Vương Lạc Lạc đi!
Chúa phù hộ cho cậu, Amen!
Lời Vương Lạc Lạc khiến mọi người kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Lưu Dịch.
"Sao?"
Lưu Dịch mắt chữ A mồm chữ O, lấy tay chỉ vào mình, ngẩn tò te ra.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đóa hồng của lớp Mộ Dung Điệp mà thích mình, Lưu Dịch á?
Mình không mơ đấy chứ?!