Mai Kitsune Waifu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN-Arc 1: Cao trung (Chap 1 --> 100) - CHƯƠNG 14: Cậu là người tốt

CHƯƠNG 14: Cậu là người tốt

Lưu Dịch thực sự thích Mã Nghệ Tuyền.

Trong mắt cậu, Mã Nghệ Tuyền là cô gái trong sáng nhất, ngây thơ nhất, đẹp nhất.

Thế nhưng, lúc này, trái tim cậu đau đến nỗi cậu chỉ mong có thể được khóc.

Có câu tục ngữ đau lòng nói rằng.

Đằng sau mọi cô gái mà bạn không thể có được, đều có một gã đàn ông sẽ ‘chơi’ cô ta đến mức cô ta nôn mửa ra.

Từ nội dung của tin nhắn, Mã Nghệ Tuyền không chỉ dơ bẩn, mà trái tim của cô ta cũng rất độc ác.

Vừa xong, cô ta đã nói với thủ lĩnh của bọn đầu gấu trong khối của cậu, Viên Thiệu Quân, rằng không chỉ đánh cậu lên bờ xuống ruộng không đâu mà còn đánh cậu năng đến nỗi ép cậu phải chuyển nhà.

Vào lúc này, trái tim Lưu Dịch tan vỡ thành từng mảnh. Dẫu cho cậu có dùng keo dán siêu dính 502 đi chăng nữa thì cũng không thể hàn gắn được nó lại.

Dẫu cho Mã Nghệ Tuyền có không thích mình đi chăng nữa thì sao cô ấy có thể quá đáng như vậy!

Sao cô ấy có thể muốn làm chuyện đó với mình cơ chứ?

Hình tượng Mã Nghệ Tuyền trong trái tim cậu tan vỡ.

Nữ thần cao thượng trong trái tim cậu bỗng chốc hóa thành quỷ dữ.

Mã Nghệ Tuyền ơi Mã Nghệ Tuyền. Xem ta, Lưu Dịch này đã nhìn lầm cô rồi!

Lưu Dịch rất buồn và không còn có thể nghe được bất cứ thứ gì nữa.

Cậu nằm trên bàn, không còn có thể tiếp thu được bất cứ gì của bải học nữa.

Dường như là cậu đã lạm dụng năng lực của mình quá nhiều, rất nhanh sau đó, Lưu Dịch bắt đầu thấy buồn ngủ vô cùng.

Cậu không thể kiểm soát được bản thân nữa. Dù là cậu đã cố để nhấc mí mắt của mình lên, nhưng ngay sau đó, cậu bắt đầu thấy mất dần đi ý thức của mình, mí mắt cậu trở nên ngày càng nặng hơn như hai cảnh cổng sắt bị mất kiểm soát. Từng chút một, đôi mắt cậu cuối cùng cũng đóng lại.

Lưu Dịch chìm vào giấc ngủ sâu.

"Lưu Dịch! Lưu Dịch!"

Trong lúc đang ở trạng thái hôn mê, Lưu Dịch nghe thấy tiếng gọi của một cô gái.

"Ai, ai đang gọi tôi đó…"

Lưu Dịch cảm thấy xung quanh cậu chỉ có một màu đen đặc. Không phải là mình đang nằm trên bàn ở trong lớp sao? Sao mình lại ở đây?

Xung quanh hoàn toàn là một màu đen giống như vực thẳm địa ngục và không thể nhìn thấy gì hết.

Lưu Dịch bắt đầu thấy chút sợ hãi.

Nơi quái nào đây?!

Lưu Dịch hốt hoảng.

"Đồ ngốc… đây là thế giới tiềm thức của cậu!"

Vào lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cậu.

Lưu Dịch lập tức quay lại và thấy hình dáng một cô gái cao khoảng 1,7m đang đứng cạnh cậu.

Hình dáng người phụ nữ này rất mờ nhạt và hắn đó là một cô gái. Thân hình thanh tú của cổ có thể khiến cho người khác chảy nước dãi.

Nhưng dung mạo của cô ấy không thể thấy được vì có một lớp sương mù che giấu khuôn mặt cô ấy.

"Đồ ngốc! Cậu có biết bổn cô nương đây là ai không?!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lưu Dịch ngay tức khắc nhớ lại, cùng lúc đó, cậu la lên, "Tiên nữ tỷ tỷ! Cuối cùng thì cô cũng xuất hiện rồi. Tôi thực sự rất nhớ cô đó!"

"Thật sao? Xem ra là cậu đã có mong muốn tu hành rồi, đúng không?"

Tiểu hồ ly bắt đầu khúc khích trong tim mình.

Hehe, cuối cùng thì tên ngu này cũng đi đúng vào quỹ đạo rồi. Không tệ. Không tệ. Trông cậu ta cũng đáng để phát triển đó!

"Không không! Hôm này tôi đã bị người khác bắt nạt rồi, tôi sợ rằng tối này tôi sẽ bị dần ra bã mất! Cô có thể cho tôi mượn sức mạnh một lần nữa để tôi có thể không bị ăn đánh không?"

Thấy con mắt Lưu Dịch tràn đầy mong chờ, Lâm Đồng gần như ho ra máu mà chết!

Tên rác rưởi này… tên tạp chủng này… hắn ta hoàn toàn vô vọng rồi!

"Mượn cái đầu cậu! Cậu không thể đàn ông hơn được sao?! Chỉ cần cậu tu hành thôi, cậu sẽ có thể có được sức mạnh và không còn phải bị ăn đánh nữa!"

"Eh?"

Lưu Dịch chớp mắt một chút rồi cuối cùng cũng thông được.

"Giờ tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi !"

Cậu đập tay lại khiến cho tiểu hồ ly vui mừng.

Có vẻ như tên này vẫn có thể phát triển được…

"Su khi tôi tu luyện, tôi sẽ có được sức mạnh!"

"Mmhm…"

"Có sức mạnh nghĩa là thể chất của tôi cũng sẽ tăng lên!"

"Mmhm…"

"Thể chất của tôi tăng lên thì tôi sẽ có thể chạy nhanh hơn! Đến lúc có người muốn đánh tôi, thì tôi chỉ cần chạy thôi! Hahaha với tốc độ chạy của tôi thì ai có thể bắt được chứ!" (TN: Chịu luôn với thằng main)

"Cậu……."

Tiểu hồ ly gần như bị tức chết.

Tên rác rưởi này…Tên rác rưởi ngu ngốc này!

Sao cậu ta có thể đạt được bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình nếu cứ thế này chứ!

"Cậu… không thể quyết đoán hơn được sao?!"

Lâm Đồng bắt đầu quát tháo Lưu Dịch nhu nhược.

"Cậu sẵn lòng để mình cả đời đợi người khác đến đánh sao! Sao cậu không đánh trả lại khi có được sức mạnh chứ?!"

"Nhưng ông nội tôi đã nói trước kia là đánh nhau không tốt…"

"Lại là ông nội cậu. Ông nội cậu làm nghề quái gì chứ!?"

"Ông ấy là một người mổ lợn…"

"Khốn kiếp!!! Thế quái nào mà cậu vẫn sống được đến giờ chứ?!"

"Cái… tôi không phải là một con lợn nhé!"

Lưu Dịch cuối cùng cũng hiểu rằng cậu đang bị quát bởi tiểu hồ ly.

Hồ ly quả thật là rất xảo quyệt… mình chắc chắn sẽ không phải là đối thủ nếu mình cãi nhau với cô ấy!

Ông nội ơi, hồi đó ông dạy cháu rất nhiều thứ, nhưng sao ông không dạy cháu cách đối mặt với gái đẹp vậy…

Ông ơi! Cháu ghét ông!

Lưu Dịch muốn khóc mà không được.

Sao mình lại khổ thế này! Người phụ nữ mà mình thích muốn tìm người dần mình một trận.

Và một con tiểu hồ ly mà mình gặp lại gọi mình là lợn!

Mình là một anh chàng đáng yêu mà, sao có thể là lợn được chứ!

Lâm Đồng giậm mạnh chân lại và nói, "Dù sao đi nữa. Vấn đề không phải ở chỗ cậu là rác rưởi hay không, mà là cậu sẽ học tu luyện từ bổn tiểu thư đây!"

"Sao lại là tôi?!…Không phải là tôi đã làm cô thất vọng sao?"

Lưu Dịch hoài nghi.

Lâm Đồng trừng mắt và nói, "Sao phải là cậu sao? Vì điều này sẽ giúp cậu chiến đấu cho chính bản thân mình!"

"Eh?"

Lưu Dịch chớp mắt ngờ nghệch không biết tại sao tiểu hồ ly lại nói câu đó.

"Cái tên này. Đúng là một tên ngốc mà."

Lâm Đồng nhìn vào bộ dạng ngốc nghếch đáng thương của Lưu Dịch và thở dài, "Hơn nữa, cậu cũng là một người rất tốt…"