Mai Kitsune Waifu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 9

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 8

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 14

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 12

WN-Arc 1: Cao trung (Chap 1 --> 100) - CHƯƠNG 11: Mày nói gì cơ?

CHƯƠNG 11: Mày nói gì cơ?

“Oh, ai đây, không phải đây là Lưu Dịch của chúng ta hay sao?”

Ngay khi Lưu Dịch đến trường, cậu bị chặn lại bởi ba học sinh nhuộm tóc sặc sỡ.

Thủ lĩnh của chúng là một nam sinh tên Khải Văn. Khải Văn có thể được coi là một gã điển trai với mái tóc đỏ trộn lẫn với chút vàng tạo nên sự khác biệt của hắn.

Bộ đồng phục mà hắn đang mặc cũng rất rách nát và bị bôi lên đầy màu trên đó.

Lưu Dịch biết được rằng mặc dù những tên con trai ở tầm tuổi cậu rất thèm muốn được như những tên côn đồ coi thường luật pháp, nhưng chúng lại không dám thực sự xăm lên chính mình.

Có lẽ là do chúng sợ bị đau hoặc cũng có thể là chúng sợ bị cảnh sát 'mời uống trà'.

Hơn thế nữa, trường học có một quy định là tất cả các học sinh phải mặc đồng phục trường. Do đó để thể hiện cá tính của mình dưới luật cấm, các học sinh đành phải chỉnh sửa lại áo đồng phục của chúng.

Tên học sinh trước mặt Lưu Dịch cũng là một trong số bọn đó.

Hắn không chỉ thích thể hiện cá tính của mình thôi, mà còn mỗi khi hắn chán thì hắn thích nhất là bắt nạt Lưu Dịch.

Hắn là tên đầu gấu nhất lớp. Và những học sinh theo hắn cũng không phải là ít. Dựa theo những gì Lưu Dịch biết thì chúng ít nhất cũng phải là 7 hay 8 thằng.

Bình thường, Khải Văn thích cùng với những tên học sinh mà có học lực ở không cao trong lớp vào trong nhà vệ sinh và bí mật hút thuốc trong đó, sau khi hết tiết, chúng sẽ đi loanh quoanh và dọa nạt các học sinh khác để lấy tiền.

Người cực kỳ nhát như Lưu Dịch đã từng bị hắn đe dọa vài lần rồi.

“Lưu Dịch ah. Tôi nghe rằng gần đây cậu đã 'cứng' hơn rồi.”

Khải Văn cùng hai tên học sinh khác chặn Lưu Dịch lại ở cầu thang.

“Biết được rằng cậu thực sự dám tơ tưởng đến đến nữ nhân của Viên Thiệu Quân, hehehe… Tôi thực không hiểu rằng Lưu Dịch mà thường ngày vẫn hay yếu đuối của chúng ta đây lại thật sự bạo gan đến vậy. Đúng là không ngờ được mà, thật sự là không ngờ đến chút nào hết. Các anh em ở đây thấy sao. Chúng ta cũng nên thay mày đổi mặt và đi theo Boss Lưu từ giờ trở đi đi nhỉ.”

Khải Văn và hai đứa bạn của hắn bắt đầu cười như điên.

Tiếng cười của chúng đầy sự nhiễu cợt.

Mặt Lưu Dịch đỏ bừng lên, cậu giận dữ nắm chặt tay lại nhưng cậu không dám nói gì hết.

Cậu chỉ là một học sinh cao trung bình thường, lương thiện và chưa bao giờ dám đánh nhau ở trong trường hay những thứ khác tương tự vậy.

Nếu thấy những tên du côn này, cậu chỉ cố để tránh mặt chúng hết mức có thể thôi chứ không dám làm gì khác.

Thông thường, cậu sẽ tránh mặt chúng, nhưng ai lại biết trước được rằng hôm nay cậu lại đen đến vậy khi mà bị bọn chúng chặn đường cơ chứ.

Hẳn là lúc này đang là giờ tự học. Coi bộ ba tên này đang chuẩn bị trốn tiết!

Miễn là chúng không quá trớn thì mình có thể nhịn được.

Với những đứa học sinh thích trốn tiết như thế này, đến cả các giáo viên cũng chẳng thèm quan tâm gì hết.

Miễn là bọn chúng không gây rối quá mức thì họ sẽ mặc kệ bọn chúng.

Lưu Dịch chịu đựng cục tức này trong tim và nhỏ giọng nói, “Đừng, đừng có đùa nữa… để tôi qua đi. Tôi sắp muộn rồi…”

Khải Văn chế nhạo đưa tay lên tai và nói lớn, “Aiyah. Cậu nói gì cơ? Nói lớn lên coi, tôi không nghe được!”

“Boss Lưu Dịch à, nếu anh có bất cứ điều gì răn dạy tiểu đệ đây thì xin anh cứ nói đi! Tiểu đệ đang chờ anh đây.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Xem ra Lưu Dịch của chúng ta vốn đã không hợp với vị trí của một vị boss rồi. Vậy cậu cứ đi và làm một tên yếu đuối đi hahaha, không phải đúng vậy sao Lưu yếu đuối!”

Ba tên học sinh tiến lên cùng một lúc. Tên bên trái thì lôi đầu cậu còn tên bên phải thì vỗ vỗ lên cổ cậu.

“Lưu yếu đuối. Với tư cách của cậu mà vẫn còn dám thích Mã Nghệ Tuyền sao? Từ những gì mà tôi thấy, sao cậu không về nhà và thủ dâm trong tưởng tượng đi!”

Khải Văn bắt đầu chế nhạo Lưu Dịch.

Cơn giận của Lưu Dịch dâng lên đến nỗi không kìm được nữa.

Cậu cảm thấy như có thứ gì đó đang trào ra khỏi cơ thể cậu.

Giống như hàng ngàn con bọ đang bò khắp người cậu, khiến cậu muốn bộc phát cơn giận này ra.

Lần này là quá lắm rồi, thật sự rất quá rồi!

Chúng có muốn bắt nạt mình thì không sao. Nhưng sao chúng còn dám dùng Mã Nghệ Tuyền để nói mình chứ…

Nhớ lại cái cách mà tên Viên Thiệu Quân ngạo mạn đó cảnh báo cậu, cơn giận dữ của Lưu Dịch bùng nổ lên.

Vì lý do gì mà chúng bắt nạt mình chứ!

Vì lý do gì mà mình không được theo đuổi Mã Nghệ Tuyền chứ!

Vì lý do gì chứ!

“Aiyah nhìn xem này. Xem ra Lưu Dịch yếu đuối của chúng ta đã nổi giận kìa!”

“Hahaha, yếu đuối thì vẫn hoàn yếu đuối thôi. Có nổi giận thì cũng làm được gì cơ chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Các anh đây chỉ muốn đến quán cà phê internet thôi, mà lại không có tiền.”

Khi Khải Văn nói, hắn quàng tay qua vai của Lưu Dịch và nói với giọng đe dọa, “Lưu Dịch yếu đuối ah. Nhanh lên và đưa các anh đây tiền tiêu đi. Đừng để các anh đây không vui chứ. Nếu các anh đây mà không vui, thì Lưu yếu đuối nhà cậu cũng không vui đâu.”

Giọng Lưu Dịch lạnh lùng và run rẩy vang lên, “Tôi không có tiền…”

“Không có tiền sao?”

Khải Văn duỗi tay ra và lần mò xung quanh túi của Lưu Dịch, đúng là không có lấy một cắc nào thật.

Thấy đứa học sinh nguyền rủa, “Chết tiệt! Một thằng nghèo mạt hạng!”

“Mẹ nó chứ, đúng là một thằng nghèo mạt hạng. Đừng hỏi tại sao Mã Nghệ Tuyền lại không thích mày. Thằng ngu, cút về lớp đi! Thằng yếu đuối!”

Khải Văn cũng bắt đầu chửi rủa trong khi đẩy Lưu Dịch vào tường.

“Tôi không phải là tên yếu đuối.”

Lưng Lưu Dịch đập vào tường, nỗi đau truyền đi khắp cơ thể cậu.

Cậu cảm thấy vào lúc đó, máu lưu thông trong người cậu lại bắt đầu chảy nhanh hơn một lần nữa.

Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong người cậu.

“Gì cơ? Mày nói gì cơ, mày có muốn lặp lại lần nữa không?”

“Mày đã chán sống rồi sao?!”

Bọn học sinh bắt đầu bao vây Lưu Dịch, chúng sắn tay áo lên và nhìn Lưu Dịch giống như một con hổ nhìn con mồi của mình.

“Tao nói là…”

Từ cuối cùng được thốt ra nhẹ nhàng bởi Lưu Dịch.

Khải Văn đi đến, “Mày nói gì cơ?”

“Tao nói là… fuck cả họ nhà mày!”