Sau một tuần giám sát Karin, hay nói đúng hơn là những ngày làm mồi nhử, cuối cùng cũng kết thúc, Kazuki cuối cùng cũng được trở lại cuộc sống bình thường.
Ngày học này sau một thời gian dài, cũng là ngày bỏ phiếu cho cuộc bầu cử chiến đấu Tổng Hội trưởng Hội học sinh.
"Bây giờ bắt đầu phát phiếu bầu, xin mời các vị viết tên ứng cử viên mà mình ủng hộ."
Lizlisa-sensei vừa nói xong, liền bắt đầu phát phiếu bầu cho các học sinh trong lớp. Sau một tuần cuối cùng cũng trở lại lớp học, Kazuki ngồi trên bàn ghế học sinh với tâm trạng đầy hoài niệm cũng nhận được phiếu bầu.
Xung quanh liền bắt đầu truyền đến tiếng bút gõ nhẹ nhàng lên phiếu bầu.
...Tôi có nên bỏ phiếu cho chính mình không? Kazuki nhìn phiếu bầu trở nên phân vân.
Nhưng vì đã trở thành ứng cử viên, nếu không tự tin cho rằng mình là người phù hợp nhất để trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, thì có lẽ cũng là một biểu hiện vô trách nhiệm. Kazuki cuối cùng vẫn viết tên mình.
Đúng lúc này, có người chọc nhẹ vào lưng Kazuki. Phía sau Kazuki là chỗ ngồi của Koyuki.
"...Trong khoảng thời gian Kazuki xin nghỉ, Học viện đã xảy ra chuyện lớn động trời đấy."
"Chuyện lớn động trời?" Kazuki hỏi lại, nhưng không quay đầu.
"Takasugi Brothers đã tiến hành các hoạt động vận động bầu cử rầm rộ..."
Mặc dù vòng loại của cuộc bầu cử chiến đấu đã kết thúc, nhưng điều này không có nghĩa là các ứng cử viên không thể tiến hành các hoạt động tuyên truyền khác. Diễn thuyết, phát truyền đơn... trong một tuần này có rất nhiều điều có thể làm.
"Takasugi Brothers cứ đến giờ nghỉ trưa là lại liên tục dùng loa phóng thanh để phát biểu những nội dung diễn văn khó chịu, mấy ngày nay thật là phiền phức."
"Hoàn toàn có thể tưởng tượng được... Tôi đã giao các hoạt động bầu cử cho Mio và những người khác xử lý, không vấn đề gì chứ?"
Kazuki ủy thác cho Mio và Kohaku, những người đồng đội của mình, thay mặt mình tiến hành các hoạt động vận động tranh cử.
Điều Kazuki muốn thể hiện là:
"Mối quan hệ bình đẳng và hữu nghị giữa Magi-ka và Kengi-ka."
"Nghiên cứu các chiến thuật không chỉ giới hạn trong Tenchi-jin và đưa vào chương trình học."
"Nới lỏng việc xử lý và sử dụng đối với các thần ma được coi là triệu hồi bất hợp pháp ngoài Solomon 72 Pillars."
Và "bắt đầu thử nghiệm sử dụng Thần khí và nghiên cứu chiến thuật tận dụng Thần khí." Đây là những chủ trương kể trên.
Liệu học sinh có chấp nhận những chủ trương này không? Một tuần này hoàn toàn không xuất hiện trước mặt các học sinh khác, chắc chắn sẽ ở trong tình thế bất lợi.
"Yên tâm đi. Amasaki-san đã tiến hành các hoạt động vận động một cách rất đáng tin cậy, thậm chí còn làm cả áp phích nữa."
Koyuki từ phía sau đưa một tờ giấy nhỏ tới.
Mở tấm áp phích đã gấp ra, chỉ thấy trên đó in chân dung Kazuki được vẽ bằng nét vẽ manga shoujo siêu thực. Kiểu tô màu như hoạt hình, đôi mắt lấp lánh, mũi nhọn và cằm sắc sảo, thân hình mảnh khảnh mười hai đầu tựa như bọ que...
Trong khung thoại bên cạnh nhân vật còn viết "Hãy theo tôi!", nhưng không hiểu sao lại là vũ trụ làm nền.
"...Trong khoảng thời gian xin nghỉ, mà tôi lại trở thành thế này sao..."
Kazuki hoảng hốt run rẩy, cô gái ngồi cạnh cậu thì cười nói: "Đi đến vũ trụ tôi cũng theo đấy! Tổng Hội trưởng Hội học sinh!"
Cô gái ngồi ở phía bên kia cũng quay đầu lại nói: "Hoạt động vận động lần này thay vì nói là quảng bá chủ trương của Hayashizaki-kun, thì đúng hơn là hoạt động Amasaki-san quảng bá cô ấy thích Hayashizaki-kun đến mức nào."
"Nhưng được đánh giá khá cao đấy." Koyuki nói: "Không chỉ có những thứ nghiêm túc, mà còn thêm một phần cảm giác thân thiện."
Cảm giác thân thiện à... Kazuki cũng cảm thấy có thể khiến người khác cảm thấy thân thiện dường như mới là điều quan trọng nhất.
Nhận thấy cuộc đối thoại của Kazuki và những người khác, Mio ngồi ở hàng thứ hai trong lớp quay đầu lại vẫy tay với cậu.
"Kazuki! Tấm áp phích đó là do tớ vẽ đấy! Thế nào?"
"Im miệng! Đồ rác rưởi! Đừng nói những chuyện không liên quan! Cũng không được bàn tán!"
Bị Lizlisa-sensei mắng, Mio vội vàng rụt vai lại, quay đầu về phía bảng đen.
Sau khi gấp phiếu bầu lại để không thấy nội dung bên trong, sau đó liền bị giáo viên thu lại.
Chiều cùng ngày diễn ra hội nghị học sinh, cuối cùng cũng đến thời khắc công bố kết quả bầu cử.
Trên ghế giảng đường ngồi tất cả học sinh trừ học sinh năm ba. Học sinh năm ba của Học viện Kỵ sĩ phải đến các đoàn Kỵ sĩ trên toàn quốc để thực tập, nên không có mặt vào ngày này, và học sinh năm ba cũng không có quyền bỏ phiếu.
Kazuki và mười sáu ứng cử viên khác xếp thành một hàng ngồi trên sân khấu nhìn xuống các học sinh bên dưới.
Amasaki Hiệu trưởng và Takasugi Giám đốc lần lượt bước ra giữa sân khấu, tự mình trình bày lại bài diễn văn nhậm chức.
Tiếp đó là đến thời khắc công bố kết quả kiểm phiếu.
Giảng đường chìm vào yên tĩnh. Thế nhưng... Amasaki Hiệu trưởng, người đảm nhiệm vai trò MC, lại không lên tiếng.
Một lúc sau, Lizlisa-sensei chạy vội từ bên cánh gà sang báo cáo việc thống kê phiếu bầu bị chậm trễ một chút.
Điều này khiến các học sinh bàn tán xôn xao. Có vẻ còn phải mất một thời gian nữa mới công bố kết quả.
Kazuki trên sân khấu cũng cảm thấy mình càng lúc càng căng thẳng.
Sự căng thẳng của Kazuki, thay vì xuất phát từ ý chí của cậu, thì đúng hơn là vì cậu được Amasaki Hiệu trưởng tiến cử. Việc bản thân Kazuki có tâm trạng e ngại "Một người mới nhập học hai tháng như tôi..." cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng vì có người cho rằng mình phù hợp để trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, mong muốn đáp lại kỳ vọng của những người đó cũng ngày càng mạnh mẽ hơn theo cuộc bầu cử chiến đấu.
Kazuki liếc mắt nhìn trộm các ứng cử viên khác đang ngồi bên cạnh.
Thua Kaguya-senpai hay Hikari-senpai cũng không sao cả.
Nhưng trong số mười ba ứng cử viên còn lại, lại lẫn lộn những nhân vật đáng ngờ.
Đầu tiên, tất nhiên là không mong Takasugi Akimitsu đắc cử.
Tiếp đến là các học tỷ khoa Kengi-ka khác như Minoda Miya, Shirahase Kairi, Oguma Tokaku, Mikogami Daizen, v.v., đều có thể là những nhân vật nguy hiểm có thể thông đồng với Takasugi Giám đốc mới.
Mấy người bọn họ trong thời gian vận động tranh cử dường như đã tiến hành các bài diễn thuyết "chống Magi-ka".
Trong số các ứng cử viên xuất thân từ Magi-ka, Miyamoto Reina, Kiritani Natsuo, Yumeno Shiori, Tsukimiya Shion, bốn người này chắc chắn không có vấn đề gì. Trước đây khi Kazuki hẹn hò với Hikari-senpai, bốn người này cũng trà trộn trong đám đông tấn công.
Nói một cách đơn giản, họ đều là những người bị Rihito tẩy não mới tham gia tranh cử. Việc tẩy não giờ đây đã được giải trừ.
Còn lại là nhóm học sinh bất hảo của Magi-ka. Không phải là bị tẩy não, nhưng e rằng ngay cả khi trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, họ cũng không có ý chí muốn làm gì cả, là những học sinh đáng ngờ.
Mặc dù Mibu Ryo chỉ muốn "thể hiện mặt tốt của mình trong cuộc bầu cử chiến đấu", nhưng Iwanami Reiko, Asahina Hibari và Kano Mika chưa chắc đã như vậy. Biết đâu họ cũng là những quân cờ được Takasugi Giám đốc tuyển mộ hoặc mua chuộc để tham gia bầu cử.
Nói chung thì, tám người hoàn toàn không liên quan gì đến âm mưu của Takasugi Giám đốc chính là Hayashizaki Kazuki, Otonashi Kaguya, Hoshikaze Hikari, Miyamoto Reina, Kiritani Natsuo, Yumeno Shiori, Tsukimiya Shion và Mibu Ryo.
Tám người còn lại, dù có vài người thuộc vùng xám, nhưng nói đơn giản thì đều là "đối thủ chính trị" của Kazuki.
Nhìn từ thứ tự xếp hạng của cuộc bầu cử tranh tài, nếu kết quả bỏ phiếu cũng là Kazuki giành hạng nhất, Mibu-senpai hạng nhì, Kaguya-senpai hạng ba, Hikari-senpai hạng tư thì không có gì phải lo lắng. Nhưng cuộc bầu cử tranh tài này từ đầu đến cuối đều tràn ngập bầu không khí đáng ngờ, thế nên Kazuki đến giờ vẫn không thể xóa bỏ cảm giác bất an.
"...Liệu có âm mưu kỳ lạ nào đó lật đổ kết quả hiện tại không nhỉ...?"
"Đã thống kê xong!" Một giọng nói đầy mệt mỏi vọng vào, Litzlisa-sensei từ bên cánh chạy vào. Hiệu trưởng Amasaki nhận tờ giấy ghi kết quả thống kê, tuyên bố "Vậy thì, bắt đầu công bố kết quả" sau đó, hội trường lại chìm vào im lặng. Kazuki cũng vì cảm thấy khô miệng mà nuốt khan một ngụm nước bọt.
"Chỉ công bố số phiếu của top năm."
Dù sao điều quan trọng nhất vẫn là hạng nhất. Việc công bố số phiếu của những người đội sổ cũng chỉ là sỉ nhục người ta mà thôi.
"Hạng năm Takasugi Akimi, số phiếu 23.
Hạng tư Yumeno Shiori, số phiếu 25.
Hạng ba Hoshikaze Hikari, số phiếu 76.
Hạng nhì Otonashi Kaguya, số phiếu 112.
Hạng nhất──Hayashizaki Kazuki, số phiếu 263.
Trên đây, do đã giành được hơn một nửa số phiếu, tôi xin tuyên bố Hayashizaki Kazuki trúng cử Tổng Hội trưởng Hội học sinh."
Sau khoảnh khắc im lặng, giảng đường bùng nổ những tiếng reo hò. Trên sân khấu cũng vậy... Kaguya-senpai, Hikari-senpai và Yumeno-senpai cùng các ứng cử viên khác ngồi cạnh Kazuki cũng đồng loạt vỗ tay chúc mừng cậu.
Kazuki ngẩn người lắng nghe tiếng reo hò và vỗ tay một lúc, cuối cùng mới cảm nhận được việc mình đã trúng cử. Không hề có bất kỳ hồi hộp nào, cậu đã trúng cử đúng như kết quả của cuộc bầu cử tranh tài...
"...Nói cách khác, sự kiện lần này đã kết thúc rồi sao? Đã xong hết rồi ư...?"
"Tổng Hội trưởng Hội học sinh, xin mời phát biểu diễn văn nhậm chức."
Được Hiệu trưởng Amasaki thúc giục, Kazuki đường hoàng bước đến giữa sân khấu, đứng trước micro.
Đứng thẳng đối diện với tiếng vỗ tay vang dội khắp giảng đường. Không thể dùng thái độ khúm núm để đối mặt nữa.
Có người đã thật lòng nghĩ cho mình, vậy nên phải nỗ lực đáp lại tâm ý của đối phương, mới có thể tạo ra sợi dây liên kết của sự tin tưởng──
Và giờ đây tôi đang đứng ở đây.
"Dưới sự ủng hộ nhiệt tình của quý vị, tôi đã nhận chức Tổng Hội trưởng Hội học sinh."
Ban tổ chức đã nhắc nhở──bất kể có trúng cử hay không, ứng cử viên đều phải chuẩn bị trước nội dung bài diễn văn. Kazuki đọc bản nháp đã ghi nhớ trong đầu.
"Tôi mới nhập học được hơn hai tháng một chút, thật lòng mà nói vẫn còn nhiều điều chưa rõ, vì vậy chắc hẳn sau này sẽ có không ít việc cần nhờ đến sự giúp đỡ của hai vị Hội trưởng Hội học sinh của Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật. Dù vậy, tôi vẫn biết rõ những gì mình cần làm, cũng như những điều mọi người mong muốn tôi thực hiện.
Phép thuật ra đời trên thế giới này đã được mười lăm năm, học viện này được thành lập dưới sự hỗ trợ của 72 Trụ cột Solomon, đã đến lúc chấm dứt thời đại con người bị quay cuồng dưới quy tắc của thế giới mới. Các Ma pháp sư Thánh Ấn không nên kiêu ngạo vì sức mạnh của mình nữa, còn các kiếm sĩ thì cần tự hào về sự rèn luyện của bản thân, cả hai bên phải cùng nhau hợp sức để giành được sức mạnh vĩ đại nhằm mở ra 'kỷ nguyên mới của kiếm và ma thuật'.
Tôi cho rằng gánh vác vai trò then chốt trong giai đoạn chuyển giao này, chính là trách nhiệm của Tổng Hội trưởng Hội học sinh của học viện Kỵ sĩ này.
Chủ động tạo ra những thay đổi chưa từng có giống như dò đường trong bóng tối, nhưng chỉ cần cùng đồng đội sát cánh tiến bước, dù trong bóng tối cũng chắc chắn sẽ nhìn thấy ánh sáng. Tổng Hội trưởng Hội học sinh là một sự tồn tại để kết nối Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật, tôi xin tuyên bố quyết tâm của mình sẽ đi trước vào trong bóng tối để tìm kiếm."
Dù dùng một vài từ ngữ trau chuốt hơn, nhưng Kazuki vẫn truyền tải được ý nghĩa mình muốn thể hiện.
"...Cuối cùng, xét từ nhiều khía cạnh, tôi ở học viện này đều được coi là một dị biệt. Quý vị đã dang tay giúp đỡ, chấp nhận và ủng hộ tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn quý vị. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe."
Sau khi Kazuki cúi chào mọi người, tiếng vỗ tay đã dừng lại trong lúc cậu diễn thuyết lại một lần nữa vang lên như sấm rền.
"Nếu không đáp ứng kỳ vọng của Remi hơn nữa, thì sẽ rắc rối lắm đó. Tỏa sáng đi! Vị Harem King tương lai!"
Trong tâm trí Kazuki vang lên lời động viên của Remi.
***
Sau khi cuộc họp học sinh kết thúc, đã đến giờ tan học. Kazuki vội vã chạy về Dinh Thự Phù Thủy để kiểm tra tình hình của Karen.
"Tan học rồi sao, Hayashizaki Kazuki? Cậu chậm quá! Chơi điện tử một mình chán chết, để tôi đấu với cậu hoặc Charlotte cũng được đấy."
Karen, người cùng Tamamo tuyên bố trở thành bạn đồng hành của Kazuki, mấy hôm nay đã trở thành một hikikomori chỉ biết xem anime và chơi điện tử cả ngày.
"À, tôi đói rồi. Cho tôi ăn đồ ăn vặt cậu làm cũng được."
Trong thời gian giám sát một tuần qua, cô bé đã trở thành một thiếu nữ tsundere với Kazuki.
Kazuki nắm lấy gáy của Karen như bắt mèo.
"Từ bây giờ, Karen cũng phải đi học."
"Cái, cái gì? Là Khoa Ma thuật sao?"
Việc giám sát Karen đã kết thúc. Vừa nãy điều này cũng đã nhận được sự cho phép của Hiệu trưởng Amasaki.
Một khi đã quyết định như vậy, phải nhanh chóng cho cô bé quay lại trường. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô bé rất có thể sẽ trở thành một hikikomori không thể cứu vãn được. Và nơi cô bé sẽ đến không phải là nhà tạm trú, mà là nơi Kazuki mong muốn──Khoa Ma thuật.
Vì Kazuki đã trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, cậu có thể nhanh chóng làm thủ tục chuyển khoa.
"Cũng phải dọn phòng cho cậu ở Dinh Thự Phù Thủy nữa, đằng nào ở đây cũng có nhiều phòng trống."
"Cái gì? Tên khốn nhà cậu! Không định tiếp tục giám sát tôi nữa sao?"
Đối mặt với sự chia ly đột ngột, Karen kinh ngạc hét toáng lên.
"Cô đơn không?"
"Hừ, một chút cũng không."
"Tôi thì cảm thấy rất cô đơn đấy."
"Hừ, đúng là đồ ẻo lả. Nhưng vì cậu đã nói vậy, tôi tiếp tục ở bên cậu cũng không sao đâu."
"Nhưng dù sao vẫn xin cậu rời đi, rời đi ngay bây giờ. Thôi, mau ra ngoài đi."
"Khoan đã! Cậu không sợ tôi có thể sẽ ám sát cậu lần nữa sao?"
"Tôi tin cậu sẽ không làm chuyện đó nữa."
"Ghét quá đi mà~~! Tôi muốn ở lại đây~~! Đồ ăn vặt~~!"
Kẻ ám sát vô dụng này bắt đầu vung tay vung chân, giở trò làm nũng.
Kazuki nắm gáy Karen, vội vã đi đến "Phòng Hội học sinh".
Dinh Thự Phù Thủy dù sao cũng chỉ là nơi sinh hoạt, còn trong tòa nhà chính của Khoa Ma thuật có Phòng Hội học sinh chuyên dùng cho công việc.
Kazuki, người trước đây chỉ giúp làm vài việc vặt ở Dinh Thự Phù Thủy, đây là lần đầu tiên bước vào Phòng Hội học sinh.
"Để tôi trịnh trọng chúc mừng cậu lần nữa nhé, em trai!"
Khoảnh khắc mở cánh cửa, tôi đã thấy nụ cười rạng rỡ của Kaguya-senpai. Có vẻ chị ấy đã đợi Kazuki ở sau cánh cửa. Khoảng cách giữa hai người thật gần... Trán của senpai gần như chạm vào cằm Kazuki.
"He he he! Chào mừng đến phòng hội học sinh Ma Kỹ Khoa! Tổng Hội Trưởng Hội Học Sinh-sama!"
Kaguya-senpai chào sau đó mời Kazuki vào phòng.
Không khí trong phòng hội học sinh khác với cảm giác trang nhã của Dinh Thự Phù Thủy, tràn ngập sự ồn ào mang tính công việc.
...Kaguya-senpai và Kou-senpai cùng mọi người làm việc hội học sinh ở đây sao.
Trước hết, đập vào mắt tôi là bốn chiếc bàn máy tính đặt giữa phòng. Hai trong số đó dường như không có người dùng, mà chất đầy tài liệu, máy pha cà phê, đồ ăn vặt và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác, hoàn toàn biến thành bàn chứa đồ.
Dù trên đó cũng có một chiếc máy in đa năng với các chức năng in ấn và photocopy, nhưng những tờ giấy in sai vẫn còn vương vãi trên khay giấy mà không ai dọn.
Trên giá sách chất đầy URD và các tập tài liệu lưu trữ dữ liệu điện tử, nhưng chúng đã biến thành một ngọn núi nhỏ khó lòng ra vào. Chậu cây cảnh đặt bên cạnh cũng đã mất đi vẻ tươi tốt.
...Chỉ nhìn một cái là có thể thấy Kaguya-senpai và Kou-senpai đã làm việc chăm chỉ đến mức nào trong căn phòng này. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Kazuki lại nảy sinh một thôi thúc muốn dọn dẹp và sắp xếp.
Trong không gian chật hẹp như vậy có mặt những người bạn thường thấy.
"Thật quá ngầu! Dù có là tôi được bầu, cũng không thể nói được bài diễn văn như vậy đâu. A ha ha."
"Anh hai! Nhìn thấy anh hai vào ngày hôm nay, với tư cách là em gái anh, em thật sự xúc động vô cùng!"
"Karin-onee-chan cũng đến rồi kìa!" Lotte tiến lên ôm chầm lấy Karin mà Kazuki đưa đến.
"Làm, làm gì chứ! Bây giờ không có thời gian chơi với cậu đâu!" Karin ngượng ngùng nói.
"...Tổng Hội Trưởng Hội Học Sinh làm việc tại phòng hội học sinh Ma Kỹ Khoa dường như không ổn lắm, sẽ khiến mọi người cảm thấy như đang thiên vị Ma Kỹ Khoa vậy."
Kaguya-senpai lẩm bẩm như thể đang lo lắng cho Dingo và Kohaku cùng những người khác từ Kiếm Kỹ Khoa.
"Có sao đâu chứ. Anh hai là học sinh Ma Kỹ Khoa, nếu không sử dụng phòng hội học sinh Ma Kỹ Khoa, đi lại cũng phiền phức lắm chứ? Khi học sinh Kiếm Kỹ Khoa muốn Tổng Hội Trưởng Hội Học Sinh ra mặt, thì cứ mời anh ấy đến sử dụng phòng hội học sinh Kiếm Kỹ Khoa là được rồi."
Dingo vừa nói vừa lộ vẻ mặt cay đắng.
"...Mà nói đến... khu nhà của Kiếm Kỹ Khoa bị phá hủy đến giờ vẫn chưa sửa xong mà."
Những vết thương do Tứ Hằng Ma Pháp Sư được Nyarlathotep phái đến tấn công Kiếm Kỹ Khoa để lại, dù đã được sửa chữa bằng kỹ thuật xây dựng tiên tiến nhất của thuật giả kim trong hai tuần nhưng vẫn chưa thể trở lại trạng thái ban đầu. Do đó, hiện tại Kiếm Kỹ Khoa vẫn đang tiến hành sửa chữa lớn khu nhà.
May mắn là ký túc xá học sinh không bị phá hủy, mọi người vẫn có thể tiếp tục sống trong ký túc xá, nhưng hiện tại chỉ có thể học trong các khu nhà lắp ghép tạm bợ, nên nhà trường dường như cũng ưu tiên sắp xếp các khóa thực hành có thể thực hiện bên ngoài lớp học nhiều nhất có thể.
"Mà nói mới nhớ, cơ cấu hội học sinh Kiếm Kỹ Khoa cuối cùng đã thay đổi như thế nào rồi?"
"...Tất cả là tại Kohaku từ chức Hội trưởng Hội Học Sinh, rồi ngày bỏ phiếu bầu cán bộ Kiếm Kỹ Khoa cũng là hôm nay. Kết quả là tôi đã được bầu làm Hội trưởng Hội Học Sinh, còn Kohaku thì thành Phó Hội trưởng Hội Học Sinh..."
Nghe câu hỏi của Kazuki, Dingo trả lời một cách thất vọng. Ngược lại, Kohaku thì đỏ mặt hào hứng nói: "Được làm việc cùng Dingo-nyan-senpai thật là vui quá đi mất."
"Có Kaguya-senpai và Dingo nguyện ý làm phó thủ trái phải của tôi, thì tôi an tâm rồi."
"Mà nói mới nhớ, Kazuki làm Tổng Hội Trưởng Hội Học Sinh thì phải làm những gì vậy?"
Mio đưa ra câu hỏi thẳng vào trọng tâm.
"Không cần phải đẩy những công việc mà tôi và Dingo đã làm cho Tổng Hội Trưởng Hội Học Sinh đâu, vì vậy điều mà em ấy cần làm hẳn phải là 'công việc mới mà chưa ai từng làm' nhỉ... Chẳng hạn như đưa ra các kế hoạch mới có thể kết nối Ma Kỹ Khoa và Kiếm Kỹ Khoa, và thực hiện các kế hoạch đó."
"Ồ~~ Kế hoạch! Kiểu như Ma Kỹ Khoa và Kiếm Kỹ Khoa cùng đi dã ngoại hay sao?"
Mio đề nghị với vẻ mặt hào hứng.
"Ít nhất thì Lễ Hội Thể Thao và Lễ Hội Văn Hóa nên hợp nhất lại tổ chức chung! Như vậy, em có thể cùng anh hai tận hưởng các hoạt động của trường rồi!"
Dingo cũng đồng tình với ý kiến của Mio, rồi đề xuất. Cho đến nay, Ma Kỹ Khoa và Kiếm Kỹ Khoa gần như hoạt động riêng rẽ như hai trường khác nhau, nên các hoạt động của trường cũng đều được tổ chức riêng biệt.
"Trước khi bàn về hoạt động, chúng ta nên bàn về nội dung các tiết học hàng ngày trước. Để nâng cao hiệu quả hợp tác giữa Kiếm Sĩ và Thánh Ngân Ma Pháp Sư, cần phải bổ sung các khóa học nghiên cứu chiến thuật kết hợp cả hai bên. Hơn nữa, Kazuki cũng đã hứa với mọi người là sẽ thoát khỏi lối mòn của Thiên Địa Trận rồi mà."
Kou-senpai với vẻ mặt nghiêm túc đã đưa ra ý kiến đúng là chỉ senpai mới có thể nghĩ ra.
"Nếu không giảng dạy cách sử dụng thần khí trong lớp học, tôi sẽ rất khó xử đó."
Kohaku cũng nghiêm túc chen vào. Vận dụng thần khí để nâng cao sức chiến đấu của kiếm sĩ là tâm nguyện của cô ấy.
"Những điều Ma Kỹ Khoa đang làm, những điều Kiếm Kỹ Khoa đang làm... Để tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau, phát hành báo học viện thì sao?"
Koyuki cũng nghiêm túc đưa ra ý kiến. Báo chí nghe cũng khá thú vị.
"Xem xét các khía cạnh khác nhau như ngân sách, cuối cùng em sẽ là người đưa ra quyết định. Trách nhiệm cuối cùng thuộc về em đó."
Kaguya-senpai nói với thái độ không cho phép mè nheo. Kazuki vừa mới ghi chú được một chút, mọi người đã đưa ra rất nhiều ý kiến.
"Thành lập ủy ban, cố gắng thúc đẩy những điều mới mẻ như vậy, chắc là công việc của tôi rồi... Trước hết... cần vừa để học sinh hiểu được nội dung hoạt động của mình vừa là kênh tiếp nhận ý kiến của học sinh... phát hành báo học viện có lẽ là việc ưu tiên hàng đầu."
...Lúc này, Kazuki bỗng nghĩ đến một điều. Sau khi nhìn quanh một lượt, mới nhận ra thiếu một thành viên quen thuộc.
Không thấy bóng dáng Ichiha-senpai đâu. Tuy nhiên, senpai không phải thành viên liên quan đến hội học sinh Ma Kỹ Khoa hay Kiếm Kỹ Khoa, cũng không nhất thiết phải có mặt, nhưng mà...
"Kohaku, Ichiha-senpai bị sao vậy...?"
Kazuki nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Kohaku thì thầm vào tai cô ấy.
"Tôi có mời chị ấy đến đây, nhưng chị ấy có vẻ buồn bã từ chối tôi rồi."
Kohaku cũng buồn bã đáp lại. Kazuki có một dự cảm không lành. Kể từ lần trước Kazuki cưỡng hôn Ichiha-senpai, hai người đến giờ vẫn chưa nói chuyện với nhau.
"Nếu cậu có việc muốn tìm chị ấy, tôi nghĩ chị ấy hẳn đang ở 'Bàn thờ Kiếm Thần-sama' — tức là căn phòng câu lạc bộ bỏ hoang đó."
Giữa tiếng ồn của công trình tái thiết, Kazuki băng qua khuôn viên Kiếm Kỹ Khoa còn đầy dấu vết đổ nát, chạy thẳng đến căn phòng câu lạc bộ bỏ hoang nơi lần đầu cậu gặp Ichiha-senpai. Cầu thang bên ngoài tòa nhà câu lạc bộ phát ra tiếng kẽo kẹt, Kazuki đứng trước một căn phòng câu lạc bộ ở tầng hai, rồi đầy căng thẳng gõ cửa.
"Câu lạc bộ bóng bàn đã bị giải thể rồi, không còn tuyển thành viên mới nữa đâu!" Giọng Ichiha-senpai vọng ra từ bên trong.
"……Là tôi, Hayasaki."
"Ơ kìa~! Hayasaki ư?"
"Tôi cần nói chuyện với học tỷ một số chuyện."
Cánh cửa từ từ mở ra, học tỷ Iu thò đầu ra.
Ít nhất học tỷ Iu vẫn chịu lộ mặt, điều này khiến Ichiki yên tâm hơn nhiều.
Nhưng khi cả hai nhìn nhau, má của học tỷ Iu càng lúc càng đỏ ửng.
"…!" Sau khi nuốt khan một tiếng, học tỷ Iu lập tức dời mắt khỏi Ichiki, rồi như thể va vào một đòn tấn công, cô ấy cố gắng chen qua khoảng trống giữa Ichiki và cánh cửa, rồi lao ra ngoài.
Keng keng keng! – Tiếng cô ấy chạy như điên xuống cầu thang bên ngoài vọng đến.
"Học tỷ!" Ichiki hoảng hốt đuổi theo. Tốc độ chạy của hai người vẫn có sự khác biệt. Ichiki lập tức đuổi đến gần nơi mà Tei và Kohaku từng giao chiến trước đây.
"Học tỷ, xin đừng chạy nữa, hãy nghe tôi nói hết đã!" Ichiki thở hổn hển nắm chặt tay học tỷ Iu.
Đuổi kịp cô gái đang chạy trốn và nắm chặt khuỷu tay đối phương… Dù là một thái độ mạnh mẽ gây cảm giác tội lỗi, nhưng Ichiki có cảm giác rằng nếu không giải thích rõ ràng với học tỷ Iu ở đây, cậu sẽ mất đi một điều gì đó không thể cứu vãn.
Không quay đầu nhìn Ichiki, học tỷ Iu, người đang bị nắm khuỷu tay, lên tiếng nói:
"Thì ra cậu… càng thân thiết với con gái thì sức mạnh lại càng tăng sao."
Ý thức của Ichiki tức thì trở nên căng thẳng.
"Tôi đang định giải thích chuyện này với cậu… Xin hỏi cậu nghe ai nói vậy?"
"Sau đó, Otonashi Kaguya đã nói cho tôi biết. Việc cậu đột nhiên hôn tôi cũng là vì…"
Chắc hẳn sau khi thấy Ichiki vung Futsunushi-no-Kami, học tỷ Kaguya đã nhìn thấu tất cả.
Chuyện Ichiki đã cướp đi nụ hôn đầu để có được sức mạnh – học tỷ Iu cũng đã biết rồi.
"…Học tỷ, nhưng tôi…" Như thể đang bào chữa, Ichiki yếu ớt mở lời.
"Cậu cũng giúp Karen là để 'công lược' cô ấy sao? Vì thế mà cậu mới hôn tôi sao? Để thân thiết với con gái thì mới giúp họ… rồi vì thế mà hôn những cô gái khác… Cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại những chuyện này sao?"
"Không phải vậy! Tôi không phải vì…"
"…Tôi biết. Xin lỗi, tôi biết những lời tôi nói rất vô lý… Tôi hiểu, là tôi đã yêu cầu cậu cứu Karen. Lúc đó đúng là không còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi thật sự không ghét……………… việc bị cậu hôn."
"Học tỷ Iu…?"
"Nhưng tôi ghét chính bản thân mình như vậy! Tôi không muốn thừa nhận chuyện này!"
Học tỷ Iu lắc đầu mạnh mẽ, và hét lên bằng giọng cao vút.
"Học tỷ Iu, xin lỗi. Tôi đã ép buộc học tỷ làm chuyện này…"
"Không cần xin lỗi! Cậu không sai! Nhưng tôi không nhịn được mà muốn phàn nàn với cậu! Dù sao thì… nụ hôn đầu của con gái rất quý giá đấy! Tôi, tôi vốn tưởng tượng mình sẽ bị cướp nụ hôn đầu trong một tình huống lãng mạn hơn nhiều!"
Giọng nói và vai của học tỷ đều đang run rẩy. Dù cô ấy quay lưng lại với Ichiki, nhưng cậu vẫn biết cô ấy đang khóc.
"Thế mà… thế mà lại bị một tên như cậu, người thân thiết với rất nhiều con gái, cướp đi nụ hôn đầu trong cái tình huống đó…!"
"Xin lỗi, học tỷ. Nhưng tôi thực sự không phải với thái độ tùy tiện mà cướp đi nụ hôn đầu của học tỷ. Dù đúng là không hoàn toàn thuần túy, nhưng tôi… cho dù thời gian có quay ngược, và quay trở lại lần nữa, tôi chắc chắn vẫn sẽ làm điều tương tự."
"Cậu tưởng tôi có thể chấp nhận lời giải thích đó sao! Đừng có lúc nào cũng 'nhưng mà', 'tuy nhiên', 'mặc dù' nữa!"
Như thể cảm xúc không thể trút ra bỗng chốc bùng nổ, học tỷ Iu hét lớn.
"Vốn dĩ tôi đã không còn ghét cậu nữa, còn cảm thấy rất vui khi có thể chiến đấu cùng nhau, thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể tiếp tục mạnh hơn… Nhưng bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa."
Những gì học tỷ quay lưng lại với Ichiki và nói ra – là lời từ biệt.
Rồi học tỷ lại định bỏ chạy, Ichiki đành phải vội vàng nắm lấy cánh tay cô ấy.
"Không, đừng nắm lấy tôi, buông ra!"
"Tôi không muốn cứ thế mà tuyệt giao với học tỷ. Rốt cuộc tôi phải làm gì thì mới có thể trở lại mối quan hệ như trước đây với học tỷ?"
"…Sau khi bị hôn thì làm sao có thể trở lại mối quan hệ như trước đây được nữa chứ…!"
Sự thật đã hôn… quả nhiên không thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra.
Chỉ cần nghĩ đến ý nghĩa to lớn đằng sau hành động đó… sẽ cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
"Học tỷ nói tôi đừng xin lỗi, nhưng tôi cũng không muốn cứ thế mà cãi vã rồi chia tay. Xin hãy để tôi đền bù cho học tỷ. Làm gì cũng được, chỉ là đừng như bây giờ."
Học tỷ Iu cuối cùng cũng quay đầu lại. Khuôn mặt học tỷ từ mũi đến má, thậm chí cả tai đều đỏ ửng. Ánh mắt cô ấy trừng Ichiki với những giọt nước mắt lấp lánh như một lưỡi dao đang rung động.
"…………Vậy… cậu phải chịu trách nhiệm." Học tỷ Iu vừa sụt sịt vừa nói.
"Tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?"
"…Phải hôn lại tôi một lần nữa trong một tình huống lãng mạn mà tôi chấp nhận."
"Hả?"… Lãng mạn ư?
"Phải thực hiện được trong vòng một tháng! Nếu không trong vòng một tháng, tự nhiên hôn lại tôi trong một tình huống lãng mạn mà tôi chấp nhận, thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu!"
"Xin chờ một chút, học tỷ! Học tỷ có phải đã thuận miệng nói ra một điều gì đó rất kỳ lạ không?"
"Đồ ngốc! Đồ lăng nhăng! Tôi đã định rút lui rồi… Cớ sao cậu còn giữ tôi lại! Quả nhiên tôi ghét cậu nhất!"
Học tỷ Iu hất tay Ichiki đang bất lực ra, như thể muốn che giấu đôi má đỏ bừng của mình, cô ấy quay lưng lại với Ichiki và chạy vụt đi. Lần này Ichiki không đuổi theo kịp, mà ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ. Ichiki chỉ cảm thấy choáng váng – một vấn đề bất ngờ và quá sức đã được ném lên đầu cậu.
Lãng mạn… là cái gì chứ?
Tsukahara Iu – 62. Mức độ hảo cảm phản xạ hiện lên trước mắt.
"Puf, khặc khặc khặc… Đây đúng là… đã cho tôi thấy một cảnh tượng tuyệt vời đấy nhỉ."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ dưới bóng cây bên cạnh… đó là giọng nói mà Ichiki có ấn tượng, giọng nói xuất hiện và biến mất một cách thần bí…
"Kaya!"
"Lâu rồi không gặp nhỉ, xem ra cậu vẫn rất được lòng con gái đấy, hại tôi không nhịn được mà bật cười."
Là cô gái tóc bạc mặc áo phông và quần jean rách theo phong cách punk.
Đối tượng luôn khiến Ichiki cảm thấy bất an đang ở ngay trước mắt.
"Lâu lắm không gặp rồi. Em nghe nói anh trai đã trở thành người đứng đầu học viện này, nên cũng muốn đến chúc mừng một chút, thế là em nấp ở bên cạnh, không ngờ lại thấy một vở kịch như thế này. Khặc khặc khặc…"
Kaya nhe răng cười như thể muốn nuốt chửng người ta sống nuốt tươi. Nhưng, chuyện vừa xảy ra đối với người trong cuộc tuyệt đối không phải là một vở kịch. Hơn nữa, nhiệm vụ của tổng hội trưởng hội học sinh là khiến mọi người đoàn kết, chứ không phải là một kẻ đứng đầu gì cả.
Lúc này Kazuki mới chú ý thấy bên cạnh Kaya có một thiếu nữ đi cùng.
Một bóng hình đen kịt như cái bóng──ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Kazuki cảm thấy một trận ớn lạnh khó tả.
Một thiếu nữ tóc đen, da đen, tầm tuổi học sinh cấp hai. Như để phối với trang phục punk của Kaya, cô bé mặc một chiếc áo hoodie sát nách màu đen, vành mũ gần như che kín mắt, tiếp theo là một chiếc váy ngắn được thắt bằng thắt lưng đính đinh tán. Đôi chân vươn ra từ chiếc váy ngắn cũng rất thon dài và ngăm đen.
Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng lại mang đến một cảm giác ớn lạnh thấu tận tâm can…
"Tôi đang định giới thiệu đứa trẻ này cho anh đó. Nhanh lên, khi tự giới thiệu thì phải bỏ mũ trùm xuống chứ."
Kaya từ bên cạnh vươn tay tháo chiếc mũ trùm của chiếc áo hoodie trên người thiếu nữ ra.
Ngoài mái tóc đen nhánh lộ ra, còn có đôi tai dài nhô hẳn ra.
"Không!" Thiếu nữ lắc đầu mạnh mẽ, lập tức đội mũ lại.
Đôi tai vừa rồi là của yêu tinh… nhưng cái màu tóc và màu da đó…
"Tên đứa trẻ này là Nyarlathotep no Ko đấy."
Sau khi Kaya nói xong với giọng điệu vui vẻ như hát, thiếu nữ giận dữ kêu lên: "Không phải!"
"Tôi không phải Nyarlathotep! Tôi sẽ không bị cái tên đó nuốt chửng đâu! Tôi tên là Maya. Vì là Kaya đặt tên cho tôi, nên chị cứ gọi tôi như thế đi chứ…!"
"Hahahaha, xin lỗi nhé, Nyarlathotep no Ko ♫"
Kaya không đổi giọng mà tiếp tục gọi như vậy, trêu đùa vuốt đầu Maya qua lớp mũ.
"Ư~~!" Thiếu nữ da ngăm đen rưng rưng nước mắt cúi đầu.
…Nyarlathotep no Ko. Kazuki cảm thấy một trận sởn gai ốc. Chẳng lẽ… không… rốt cuộc là sao?
"Hahahaha ♫ Đứa trẻ này cũng là yêu tinh đấy. Không, phải gọi là yêu tinh đen mới đúng. Lần đầu tiên công khai xuất hiện ở nước này… yêu tinh đen! Nói trắng ra thì là 'một thứ màu đen nào đó' đã xâm nhập vào tinh thần của cô bé, nên da và tóc mới biến thành màu đen thôi. Anh có ấn tượng gì về hiện tượng này không?"
Có. Lúc một thần ma nào đó tạm thời thay thế thân thể của Koyuki──cơ thể của Koyuki cũng biến đen như thế này. Tên của thần ma đó là…!
"Đúng vậy, trong tinh thần của đứa trẻ này đang cư ngụ một 'mảnh vỡ của Nyarlathotep'."
…Tôi đã đánh bại Nyarlathotep rồi mà! Đáng lẽ phải đánh bại nó đến mức không còn sót lại mảnh vỡ nào mới đúng chứ!
"Nyarlathotep, 'Thần Vô Diện' không phải một vật mà đồng thời là vạn vật, có thể phân chia tinh thần của mình thành nhiều mảnh. Tuy điều này trông có vẻ không đáng kể, nhưng lại là một năng lực rất mạnh đấy. Khả năng sinh tồn không phải dạng vừa đâu. Nyarlathotep đã sớm giao cho tôi một mảnh vỡ nhỏ nhất đã được phân chia để tôi bảo quản trước, phòng ngừa chuyện này xảy ra rồi."
Kazuki chết lặng trước sự việc kinh ngạc này. Hóa ra vẫn chưa tiêu diệt… thần ma ác độc nhất đó…
"Sao chị lại liên quan đến Nyarlathotep…?"
"Ban đầu thì… Loki đã sớm phát hiện hiệu trưởng của học viện này là Nyarlathotep, nên cũng đã tiếp xúc với hắn và đề nghị hắn gia nhập hàng ngũ của chúng tôi rồi. Tuy hắn từ chối lời mời của chúng tôi, nhưng vẫn giao một sự tồn tại đại diện cho hắn cho tôi bảo quản. Điều kiện để giúp hắn bảo vệ mảnh vỡ chính là──khi thực thể Nyarlathotep bị tiêu diệt, thì Nyarlathotep mini này sẽ trở thành đồng đội của chúng tôi… Đây là điều kiện hắn đưa ra, và chúng tôi cũng đã chấp nhận."
Kaya lại một lần nữa kéo mũ của Maya xuống, để lộ đôi tai yêu tinh của cô bé.
"Điều đáng mừng là cơ thể của Nyarlathotep đã chết, thế nên tôi nhặt về một vật thí nghiệm mà Nyarlathotep đã giữ trước đó, sau đó cấy ghép mảnh vỡ của Nyarlathotep vào vật thí nghiệm đó, vậy nên đứa trẻ này chính là Nyarlathotep no Ko."
"Tôi tên là Maya! …Tôi có thể hoàn toàn vận dụng các yếu tố của sức mạnh này…!"
Nhưng Maya lập tức lộ ra vẻ mặt nhăn nhó đau đớn và ôm lấy đầu.
"Nyarlathotep bên trong đứa trẻ này đang cố gắng từ từ lấy lại sức mạnh của nó. Nói ngược lại, đứa trẻ này không thể thua sức mạnh của Nyarlathotep, phải nhân lúc sức mạnh của Nyarlathotep còn yếu mà nuôi dưỡng nó, trở thành nơi chỉ cung cấp sức mạnh. Quả là một mẫu vật thú vị. Chỉ cần có thể ra sức huấn luyện khi Nyarlathotep còn yếu, đứa trẻ này có lẽ sẽ có thể khống chế Nyarlathotep đấy."
"Tôi không phải Nyarlathotep! Tôi là Maya!"
Maya ôm đầu la lớn chứng minh sự tồn tại của mình.
"Nói đơn giản thì, đây là đồng đội của tôi, Nyarlathotep no Ko."
"…Lại dám đánh thức cái thần ma đó… đánh thức thần ma ác độc nhất đó là muốn làm gì!"
"Tuy Nyarlathotep bị suy yếu căn bản chỉ là một thần ma không đáng kể, nhưng một thần ma giỏi về nhiễm độc tinh thần như vậy vẫn vô cùng quý giá, thế nên chúng tôi mới tìm đủ mọi cách để hắn gia nhập phe mình. 'Âm Thanh Điên Loạn (Psycho Noise)' có thể cùng lúc ngăn cản vô số Pháp sư Thánh Ngân niệm chú, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng trong cuộc đại chiến giữa chúng ta và loài người đấy."
Âm Thanh Điên Loạn──có thể phát ra sóng âm cản trở việc niệm chú, làm cho Pháp sư Thánh Ngân mất khả năng chiến đấu.
Lúc đó, người duy nhất có thể vượt qua sự cản trở và tiếp tục niệm chú, chỉ có Kaguya-senpai mà thôi.
"Với lại, tuy mọi người đều nói hắn là thần ma ác độc nhất… nhưng Nyarlathotep thật sự là một thần ma xấu xa đến thế sao? Đó chắc chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh trai thôi phải không? Tên đó bị quy tắc thế giới đùa giỡn mà bị suy yếu, trong cảnh ngộ bi thảm vẫn cố gắng hết sức làm những gì hắn có thể. Chỉ có vậy thôi. Để sinh tồn mà không từ thủ đoạn… rốt cuộc thì có gì sai chứ?"
Con người vì để ổn định nguồn thức ăn mà chăn nuôi động vật, ép chúng nhốt trong những chuồng trại chật hẹp… hành vi này có thể coi là chính nghĩa không? Có thể coi là tà ác không? Chỉ cần thay đổi nhẹ góc nhìn đạo đức, cách nhìn nhận cũng sẽ thay đổi kịch liệt.
"Nếu nói ai ngáng chân anh trai, thì hẳn là chính phủ bất tài của đất nước này và những người lớn bất tài trong học viện này rồi?" Kaya khinh thường kêu lên.
"Là Hiệu trưởng Otonashi đã lạm dụng quyền hạn, lợi dụng Nyarlathotep vốn dĩ chỉ đang cố gắng sống sót phải không! Anh trai… rốt cuộc anh định trung thành với loại người đó đến bao giờ?"
"Chị nói tôi… trung thành với hắn ư?"
"Anh cũng chỉ là bị hắn lợi dụng thôi. Không thấy rất ngu ngốc sao? Không vì bản thân, lại vì những kẻ đần độn đó mà sử dụng sức mạnh?"
"…Tôi không nghĩ như vậy. Tôi là凭 sức mạnh của mình bằng ý chí của bản thân… Rốt cuộc chị muốn nói gì?"
"Hãy vứt bỏ những người lớn ngu xuẩn đó, trở thành đồng đội của tôi đi."
Khóe môi Kaya méo đi một chút, sau đó bắt đầu nói như đang diễn thuyết:
"Con người bị 'trật tự' của thần linh dẫn dắt, nên mới luôn tập hợp thành nhóm. Loài người yếu đuối khi ở cùng nhau, đã nâng cao hiệu suất sinh tồn!"
"Trật tự" là một khái niệm mà thần và ma đều có hai thuộc tính: trật tự và hỗn loạn. Đây là điều Kaya từng nói.
Những kẻ trước đây đã nhắm bắn Lotte chính là các vị thần của trật tự trong thần thoại Bắc Âu, những kẻ đã cưỡng ép những giới luật nghiêm khắc lên con người.
"Thế nhưng một tập thể vốn có trật tự, một khi đã trở thành tổ chức thì chắc chắn sẽ mục ruỗng. Khi một tập thể có quan hệ trên dưới, những người nếm được mùi vị ở tầng lớp cao hơn sẽ chỉ nghĩ cách bảo vệ bản thân mà không màng đến lợi ích của toàn thể thành viên. Ngay cả những lý tưởng cao đẹp cũng sẽ bị bùn đất chó má vấy bẩn thành một đống rác rưởi!"
Sự mục ruỗng của tầng lớp thượng lưu – quả thực đây cũng là hiện thực mà Kazuki phải đối mặt.
"Vậy em nghĩ phải làm thế nào mới đúng?"
"Thế nên đó chính là 'Hỗn Loạn' mà. Bây giờ chính là lúc hồi sinh sự hỗn loạn mà loài người đã từ bỏ từ trước. Sau khi có được sức mạnh như ma pháp, con người đã không còn là kẻ yếu đuối nữa. Chúng ta nên nhận ra sự thật rằng mình không cần phải tụ tập thành bầy đàn nữa. Không cần luật lệ, chỉ cần sống theo những gì bản năng mách bảo. Phá hủy hoàn toàn những mối quan hệ trên dưới mục ruỗng, tìm kiếm hạnh phúc theo bản năng trong thế giới hỗn loạn. Điều em muốn nói là – anh đã đến lúc phải thoát khỏi xiềng xích ngu ngốc đó rồi, mau đến gia nhập với chúng em đi!"
"Những gì em nói chẳng qua là khái niệm cá lớn nuốt cá bé mà thôi, vậy thì khác gì so với mối quan hệ trên dưới mục ruỗng?" Kazuki trực giác nhận ra ý kiến của hai người họ nước lửa không dung, và lập tức đứng thẳng người phản bác lại cô.
"Một thế giới mà những kẻ không mạnh, không có bất kỳ giá trị nào lại độc chiếm giai cấp thống trị với ý chí dơ bẩn, hoàn toàn khác với một thế giới mà chỉ những người có giá trị mới đứng ở tầng lớp trên."
"Nhưng như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện những con người yếu đuối bị bắt nạt!"
"Dù sao thì loài người đã sớm vô thức từ bỏ hai chữ 'bình đẳng' rồi mà."
Kaya nói với vẻ mặt lạnh lùng vô tình. Lý thuyết của cô – rốt cuộc chỉ là lo thân mình, chỉ cần bản thân sống tốt là được, và kiêu ngạo vì bản thân có năng lực mạnh hơn…
"Nếu đã như vậy, tôi không thể gia nhập cùng mọi người được."
Lông mày của Kaya, vốn đang nở nụ cười, bắt đầu giật giật. "…Anh trai dạo này có vẻ thân thiết với Beatrice-san lắm nhỉ, có phải cô ta đã nói gì đó lung tung với anh không?"
"Chẳng liên quan gì đến loại người đó cả, tôi cũng không nghĩ mình thân thiết với cô ta."
"Nếu đã như vậy, tại sao anh lại đứng về phía trật tự?"
"Tôi không phải là muốn đứng về phía trật tự hay gì cả. Hiện tại tôi… đang ở cùng những người bạn quý giá của mình, sống chung trong căn nhà hẹp ở Dinh Thự Phù Thủy… Tuy đôi khi cũng có lúc bất đồng ý kiến với mọi người, nhưng dù vậy, tất cả vẫn quan tâm, chăm sóc lẫn nhau…"
Đặc biệt là Lotte.
"Đặt ra quy tắc…"
Kaguya-senpai, thông qua những hành động tưởng chừng không cố ý, đã khéo léo giới hạn và thống nhất các thành viên trong Dinh Thự.
"Nhường nhịn lẫn nhau…"
Mio cũng giúp Kazuki rất nhiều để Kō-senpai trở nên giống con gái hơn.
"Phải như vậy thì mọi người mới có thể đạt được hạnh phúc. Tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận những quy định và trật tự được tạo ra từ sự kết nối, tụ tập, quan tâm lẫn nhau với người khác. Đó mới chính là cái gọi là văn hóa và xã hội."
"Rồi một ngày nào đó sẽ mục ruỗng thôi. Điểm cuối cùng của sự ràng buộc giữa người với người chính là sự mục ruỗng."
Điều này khiến Kazuki nhớ lại chuyện mình đã làm tổn thương Ichiwa-senpai.
"…Tôi nghĩ, nếu tôi chỉ làm bất cứ điều gì mình muốn, chắc chắn sẽ không thể có được hạnh phúc. Cho dù trở thành người tài giỏi đến mấy, nếu chỉ cô độc một mình thì cũng không thể cảm thấy hạnh phúc. Nếu sống một cách tùy tiện, chỉ hợp tác với người khác khi lợi ích trùng khớp… thì đó chẳng qua chỉ là sự cô độc tột cùng mãi mãi mà thôi."
"Người có năng lực thì cô độc cũng chẳng sao. Mặc dù em thích anh trai, nhưng không phải lúc nào cũng muốn quấn quýt bên anh, vì chắc chắn sẽ có những khoảnh khắc cảm thấy phiền phức, hoặc thất vọng về đối phương. Chỉ cần khi cần nhau thì ở bên nhau, như vậy sẽ có thể mãi mãi chỉ nhìn thấy những điểm tốt của đối phương thôi."
"Nếu là người thực sự quan trọng, một mối quan hệ xã giao hơi phức tạp mới càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, giống như so với chiến đấu cá nhân, chiến đấu tập thể phức tạp hơn, nhưng cũng mang lại cảm giác thành tựu hơn. Không cần thiết phải từ bỏ cuộc sống chung với người khác chỉ vì ma pháp khiến loài người trở nên mạnh hơn trước. Chỉ cần dùng ma pháp để thấu hiểu lẫn nhau, để thuật giả kim được vận dụng vào việc làm giàu cho thế giới, và dùng sức mạnh to lớn đó để giúp đỡ người khác là được rồi."
"Những gì anh trai nói đều là những lời sáo rỗng, không thực tế. Làm sao có thể dùng sức mạnh to lớn để giúp đỡ người khác chứ? Sức mạnh cái thứ đó… phải dùng để chà đạp người khác mới càng thú vị hơn!"
Trên thế giới quả thực có những kẻ không có lý do gì cả, nhưng cứ thích chà đạp kẻ yếu.
Kazuki vẫn luôn không thể hiểu nổi một người rốt cuộc đã trở thành loại người như thế nào.
"Dù vậy tôi vẫn tin tưởng vào loài người."
"Em thì không tin vào loài người."
Kazuki và Kaya trừng mắt nhìn nhau.
"…Tại sao suy nghĩ của anh trai, người đã lớn lên cùng em trong cùng một trại trẻ mồ côi, lại khác em nhiều đến thế chứ?"
Đó là bởi vì khi em run rẩy trong cô độc, không một ai đưa tay giúp đỡ em…
Kaya quay lưng lại với Kazuki.
"Em hiểu rồi, em sẽ khiến anh phải hối hận. Nếu đã không có được, vậy em cũng không cần anh trai nữa. Cứ xem em chà đạp anh dưới chân, khiến anh phải khóc lóc cầu xin tha thứ. Hãy để em, người mạnh hơn anh trai, dạy cho anh biết thế nào là tuyệt vọng. Dù sao thì ngoài em và Nyarlathotep-kun ra, còn có rất nhiều đồng đội mạnh mẽ tụ tập lại, thế nên sẽ còn có những bất ngờ lớn hơn đó. Đợi đến khi anh bị em đánh bại, và lộ ra bộ dạng thảm hại, rồi tất cả mọi người đều bỏ anh mà đi, anh trai sẽ biết thế nào là sự mục ruỗng…"
"Kaya… em chưa từng cảm thấy cô đơn sao?"
Kazuki nhìn bóng lưng cô hỏi. Kaya quay đầu lại, dùng ánh mắt không hề dao động nhìn Kazuki nói:
"Từ khi có được sức mạnh to lớn của Loki, em chưa từng cảm thấy cô đơn nữa."
Đây chính là kết luận của mọi chuyện, cũng là sự rạn nứt giữa hai người họ.