Katsura Karei ngã xuống lập tức được đưa đến phòng y tế.
Hiệu trưởng Amasaki nói với Kazuki và những người khác đang tụ tập quanh giường Karei, bằng giọng nói nghiêm túc như gánh trên vai số phận của một học sinh:
"Chúng tôi không có ý định phong ấn ma lực của cô ta, mà là trực tiếp phong ấn Thánh Ấn của cô ta. Tôi đã nhờ Hiệp Sĩ Đoàn chuẩn bị 『Thiết Bị Ức Chế Thánh Ấn (Limiter)』 rồi. Đây là hình phạt mới nhất được áp dụng cho những pháp sư phạm pháp mắc tội nhẹ."
"Không thể sử dụng 『Phẫu Thuật Cắt Bỏ Thánh Ấn』 mà người ta từng định thực hiện cho em trai được sao?"
Kaguya-senpai hỏi như vậy. So với việc phong ấn dụng cụ, trực tiếp cắt bỏ Thánh Ấn mới là cách giải quyết triệt để hơn. Nhưng, Hiệu trưởng Amasaki lại lắc đầu.
"Nếu phá hủy sự liên kết giữa Thánh Ấn và tinh thần, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến tinh thần. Mặc dù cựu Hiệu trưởng Otonashi, người tự ý tiến hành nghiên cứu, khẳng định đó đã là một kỹ thuật trưởng thành có thể áp dụng thực tế, nhưng thực ra nó vẫn rất vô nhân đạo. Hiện tại, sau khi Hiệp Sĩ Đoàn bắt được pháp sư phạm pháp, họ đều sử dụng Thiết Bị Ức Chế Thánh Ấn."
"Xin hỏi, cái Thiết Bị Ức Chế Thánh Ấn đó, cụ thể mà nói thì nó là thứ gì ạ?" Kazuki hỏi.
"Cái gọi là Thiết Bị Ức Chế Thánh Ấn chính là thiết bị sau khi đọc được Thánh Ấn và bước sóng ma lực chảy qua Thánh Ấn, sẽ khiến ma lực không thể chảy qua Thánh Ấn thêm lần nữa. Sau khi cố định thiết bị này lên người phạm nhân, họ mới được đưa vào 『Trại Giam Giữ』."
Trại Giam Giữ là nơi giam giữ những pháp sư phạm pháp bị Hiệp Sĩ Đoàn bắt. Một mặt là để quản lý họ một cách an toàn, mặt khác cũng là nơi được thiết lập để tránh họ bị đàn áp hoặc trả thù.
Nói đó là "nhà tù chung thân" cũng không quá lời đâu nhỉ.
"Khoan đã! Không cần thiết phải đến mức này chứ!"
Kazuki hoảng hốt phản đối, nhưng Hiệu trưởng Amasaki đường hoàng phản bác:
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Đương nhiên là cần thiết phải đến mức đó chứ. Nếu Thiết Bị Ức Chế Thánh Ấn bị phá hủy hoặc gỡ bỏ, cô ta lại sẽ biến thành pháp sư triệu hồi nguy hiểm đấy."
"Thưa Hiệu trưởng, nếu suy luận theo logic 『vì là pháp sư phạm pháp nên rất nguy hiểm』, lập trường của chúng ta khi khẳng định Hayasaki Kazuki và những người khác an toàn sẽ rơi vào thế bất lợi."
Lizlisa-sensei can thiệp để bảo vệ lập trường của Kazuki và nói tiếp: "Phải dùng lời lẽ như thế nào để đưa cô bé vào Trại Giam Giữ đây? Dựa trên cơ sở nào mà kết tội cô bé nặng hơn cả Hayasaki Kazuki và những người khác chứ?"
"Có căn cứ. Con bé này đã thi triển ma pháp tấn công quy mô lớn trong khi vẫn còn học sinh nằm gục tại khu vực thi đấu. Mức độ nguy hiểm của con bé không cần phải chứng minh thêm nữa."
Đối mặt với người đã khiến học sinh lâm vào nguy hiểm, ngữ điệu của Hiệu trưởng Amasaki đầy sự giận dữ kiên quyết, biểu cảm trên mặt ông ta giống như ý chí kiên quyết "nhất định phải đưa con bé này vào Trại Giam Giữ!".
"Cô ấy chỉ bị Rin Shizuka ra lệnh thôi mà! Cô ấy chỉ bị thao túng thôi! Không thể vì thế mà kết thúc cuộc đời cô ấy ở đây được!"
"Làm sao cậu biết cô ta chỉ bị tẩy não? Cậu có thể phán đoán điều gì là ý chí của Katsura Karei, điều gì không phải sao?"
"Cái này... đợi bản thân cô ấy tỉnh lại rồi hỏi..."
"Lời khai của bản thân không đủ để tin cậy."
Điều đó giống như việc nghi phạm cố gắng hết sức giải thích sự vô tội của mình tại tòa án, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
"Rin Shizuka mới là chủ mưu của toàn bộ sự việc, Katsura Karei chỉ bị cuốn vào thôi. Katsura Karei hoàn toàn vô tội... Ý nghĩ này nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được phải không?"
"Nhưng cũng không thể vì có điểm đáng ngờ mà dễ dàng phán xử hình phạt, đưa vào Trại Giam Giữ chứ...!"
Kazuki hiểu lý do Hiệu trưởng Amasaki coi Karei là người nguy hiểm, nhưng dù vậy...!
"Đừng đùa nữa!"
Lúc này, một tiếng la hét vọng đến từ chiếc giường bên cạnh, cách một tấm rèm.
"Đùa cái gì chứ! Tôi tuyệt đối không cho phép ông ném tiểu Karei vào nơi như nhà giam đâu!"
Tấm rèm bị thô bạo vén ra, và chủ nhân của giọng nói chính là Mibu-senpai. Sau khi cô ấy và Asamiya-senpai cùng bất tỉnh trong trận chung kết, họ đã được đưa đến giường bên cạnh để nghỉ ngơi.
"Tiểu Karei căn bản không làm gì xấu... mặc dù quả thật có thể đã làm một chút chuyện xấu... nhưng tiểu Karei không có lỗi!"
"Đúng vậy! Chị Đại nói không sai đâu ạ!"
Asamiya-senpai bé nhỏ, vừa mới tỉnh dậy, giống như muốn bám riết lấy Hiệu trưởng, lên tiếng ủng hộ Mibu-senpai.
Bị phản đối ở một nơi không ngờ tới, Hiệu trưởng Amasaki lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"...Mấy đứa muốn nói Katsura Karei bị tẩy não sao?... Nhưng lời khai của mấy đứa căn bản không đủ để tin cậy! Trước đó mấy đứa không bị Nuwa tẩy não mà vẫn chọn tiếp tục chiến đấu, chẳng khác nào dùng ý chí của mình giúp đỡ gián điệp Trung Quốc, là phần tử nguy hiểm!"
Đôi khi những lời Hiệu trưởng Amasaki thốt ra, thật sự khiến người ta không khỏi muốn ông ta lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn.
Thấy thái độ cứng rắn của Hiệu trưởng, Mibu-senpai và Asamiya-senpai càng thêm không vui.
"Tôi chiến đấu là vì tiểu Karei! Tiểu Karei ấy... mặc dù tôi không biết cô ấy bị tẩy não đến mức nào, và cô ấy quả thật có một phần dựa vào ý chí của mình mà quyết định chiến đấu, nhưng đó chỉ là vì cô ấy tình cờ là người được chọn mà thôi! Tiểu Karei căn bản không được phép có 『ý chí của bản thân』 đâu! Con bé đó chỉ rất muốn được chị kế công nhận, hy vọng trở thành người nhà của chị ấy thôi! Tôi chỉ muốn giúp cô ấy thực hiện mong ước đó mà thôi. Bất kể là tôi hay tiểu Karei, căn bản không hề bận tâm phía sau có âm mưu gì của Trung Quốc! Chúng tôi đâu phải chiến đấu vì những chuyện nhàm chán như thế!"
"Muốn được công nhận là người nhà sao...?" Kazuki lơ đãng lên tiếng lẩm bẩm.
"Tiểu Karei không phải là tội nhân gì cả! Không cần nhốt vào nhà giam cũng có thể cải tà quy chính!"
"Hừ." Nhưng Hiệu trưởng Amasaki vẫn không thay đổi thái độ mà khinh thường nói:
"Đương nhiên tôi cũng nghĩ nếu con bé có thể cải tà quy chính thì đó là điều tốt nhất. Hơn nữa, con bé cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi. Nhưng tại sao cô lại có thể quả quyết như vậy? Có căn cứ gì sao? Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì phải làm sao?"
Mibu-senpai chợt nghẹn lời, lo lắng cụp mắt xuống, rồi nói ra "căn cứ của cô ấy".
"...Bởi vì cô ấy luôn lộ ra ánh mắt cô đơn. Nếu thực sự rất tà ác và hoài nghi cuộc đời, thì sẽ không cảm thấy cô đơn. Một khi không cảm thấy cô đơn, sẽ trở thành quái vật có thể dễ dàng làm ra những hành vi tàn ác đến tột cùng. Nhưng người biết cảm thấy cô đơn thì vẫn chưa quá muộn, chỉ cần có người đưa bàn tay dịu dàng về phía cô ấy, thì chưa phải là quá muộn!"
Nghe những lời của Mibu-senpai, bầu không khí trong phòng y tế lập tức trở nên tĩnh lặng.
Mặc dù không phải là căn cứ có tính lý luận, nhưng lại có sức thuyết phục chạm đến lòng người.
Kazuki có cảm giác như cuối cùng đã hiểu ra những chuyện trước đây khó có thể lý giải.
Mặc dù Karei luôn nói năng rất lớn tiếng, nhưng Kazuki chưa bao giờ cảm thấy Karei mạnh mẽ cả.
Karei luôn giận dữ la hét với Kazuki, khẩn cầu Rin Shizuka công nhận mình. Điều đó giống như sự yếu đuối của một đứa trẻ đang khóc, hoàn toàn lộ rõ ở khía cạnh này.
Rin Shizuka đã lợi dụng triệt để và hoàn toàn sự yếu đuối này của Karin.
Dù không dùng ma thuật tẩy não thì kết quả cũng chẳng khác gì bị tẩy não.
Tôi… không thể chịu đựng được khi thấy những người yếu đuối bị ức hiếp và rơi vào số phận bất hạnh không thể vực dậy.
Tôi vẫn muốn cứu Karin, dù cho cô ấy có thể vẫn là kẻ thù của mình, tôi vẫn mong tìm ra khả năng để cô ấy có được hạnh phúc.
"Chẳng có gì để nói cả! Những gì cậu nói quá chủ quan, hoàn toàn không thể làm căn cứ."
Hiệu trưởng Amasaki lộ vẻ mặt khó xử và bỏ lại câu nói đó.
"…Dù sao đi nữa, đừng quên các cậu cũng là người bị nghi ngờ. Dù các cậu có chủ trương cô ấy không xấu đến mức nào thì trong mắt tôi, các cậu cũng chỉ muốn bảo vệ đồng đội thôi."
"Khốn kiếp! Có phải vì chúng tôi là học sinh bất hảo không…! Tôi đương nhiên cũng biết từ trước đến nay mình đã làm theo ý mình, giờ đột nhiên bảo các vị tin lời chúng tôi thì thật khó khăn…"
"Chị đại…" Mibu-senpai thất vọng rụt vai, Asamiya-senpai thì đứng bên cạnh với đôi mắt hoe đỏ.
"Mibu-san, tại sao lại làm học sinh bất hảo… Thay vì nói là học sinh bất hảo… phải nói là tại sao từ trước đến nay lại không nghiêm túc sống cuộc sống học đường với tư cách là ứng cử viên Hiệp sĩ?"
Kaguya-senpai mong muốn hỏi ra lời thật lòng của Mibu-senpai.
"Tôi… căn bản không muốn làm Hiệp sĩ, nhưng lại bị đưa vào Học viện Hiệp sĩ, đương nhiên là không có động lực rồi. Chán chết đi được."
"Ừm, tôi nhớ trước đây cậu cũng từng nói điều tương tự."
Có vẻ Kaguya-senpai cho đến nay vẫn mong muốn sửa đổi Mibu-senpai và đã thử rất nhiều lần rồi.
"Nhưng cậu vì đứa bé tên Karin đó mà đã dốc hết sức mình trong cuộc bầu cử chiến đấu lần này. Đây là vì sao?"
"…Bởi vì Karin-chan luôn bị Shizuka đối xử như rác rưởi. Tôi cũng là rác rưởi của học viện này nên mới mong có thể làm gì đó cho Karin-chan. Nói thật, tôi căn bản không biết Trung Quốc là gì, hay Nhật Bản ra sao."
Nghe vậy, Kaguya-senpai lộ ra vẻ dịu dàng thoang thoảng.
"Mặc dù tôi vừa nói cậu là học sinh bất hảo, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là rác rưởi của học viện này cả! Tôi chỉ mong cậu có thể cùng tôi với tư cách ứng cử viên Hiệp sĩ, cùng nhau cố gắng thôi!"
"Tôi biết rồi! Nhưng tôi không thể thẳng thắn chấp nhận sự giúp đỡ cậu đưa ra mà! Việc đó thực sự quá khó xử, không phải sao? Bị đối xử dịu dàng, rồi còn phải thừa nhận lỗi của mình nữa chứ!"
"Chị đại…" Asamiya-senpai lặng lẽ dõi theo Mibu-senpai với khóe mắt hoe đỏ.
"Thật ra tôi vốn dĩ… muốn đi học trường bánh ngọt… Tôi muốn mở tiệm bánh kem!"
"Tiệm b-bánh kem?" Nghe thấy lời nói quá đỗi ngạc nhiên này, không chỉ Kaguya-senpai mà tất cả mọi người đều sững sờ.
"Có gì lạ đâu chứ! Tiệm bánh kem là tuyệt nhất mà! Tôi hy vọng có thể có một tiệm bánh của riêng mình ở thị trấn nhỏ để các bà nội trợ hàng xóm và các nữ sinh tan học đều thường xuyên ghé thăm… Giáng sinh, sinh nhật… chỉ cần có chuyện gì đáng để chúc mừng, mọi người sẽ đến tiệm của tôi với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi để chọn bánh kem… Để đáp lại kỳ vọng của mọi người, tôi sẽ thức dậy sớm mỗi ngày… Hơn nữa, tôi tự tin vào ma lực của mình, có thể dùng luyện kim điều chế ra hương vị độc đáo của riêng tôi khiến mọi người đều khen ngon… Tôi vốn dĩ đã ôm ấp một giấc mơ như vậy… nhưng trên cổ tay vốn được sinh ra để đánh sữa tươi lại xuất hiện dấu ấn bí ẩn!"
Nước mắt Mibu-senpai tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Vì vậy… để cho thấy tôi căn bản không bận tâm đến nhiệm vụ Hiệp sĩ, tôi đã luôn phản kháng học viện này. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ suy nghĩ của mình là sai, nên đương nhiên cũng sẽ không tự kiểm điểm. Nhưng… khi nhìn bóng dáng Kaguya-chan, tôi mới cuối cùng hiểu ra một điều."
"Tôi… tôi ư? Nhìn tôi sao?" Kaguya-senpai ngạc nhiên chỉ vào mình.
"Kaguya-chan luôn nghiêm khắc rèn luyện bản thân, không ngừng thách thức những nhiệm vụ nguy hiểm, hơn nữa còn mấy lần muốn giúp đỡ chúng tôi, nói với những kẻ rác rưởi như chúng tôi rằng 'cùng nhau cố gắng nhé'. Không chỉ có vậy. Rõ ràng cậu là hội trưởng hội học sinh khoa Ma thuật nhưng lại còn chủ trương duy trì quan hệ bình đẳng với khoa Kiếm thuật… Mặc dù cũng có người phản đối ý kiến của cậu, nhưng cậu vì bảo vệ bên yếu thế vẫn kiên trì ý chí của mình… Tôi nghĩ người như cậu mới thực sự là 'Hiệp sĩ'. Rồi tôi mới nhận ra… nếu không có ai đứng ra làm Hiệp sĩ, nếu một ngày nào đó lại xảy ra chuyện tương tự như 'Đại sụp đổ Tokyo' mười lăm năm trước thì căn bản cũng chẳng cần nói gì đến tiệm bánh kem nữa. Nếu không ai nguyện ý ra chiến đấu… nên tôi cũng không thể phí hoài sức mạnh to lớn khó khăn lắm mới có được. Nhưng tôi từ trước đến nay đều nói 'đều là lỗi của học viện này', 'tôi không có lỗi' và liên tục từ chối sự giúp đỡ mà Kaguya-chan đưa ra, mà đến nước này bảo tôi đột nhiên đổi lời nói 'muốn làm Hiệp sĩ' thì cũng quá khó coi rồi nên tôi mới không thể nói ra được! Kaguya-chan quá rạng rỡ, tôi không có dũng khí để nhận lấy bàn tay cậu đưa ra… Chỉ cần nhìn Kaguya-chan… tôi sẽ thấy bản thân mình thật quá ấu trĩ, quá khó coi!"
"Chị đại cô ấy thật ra… là fan trung thành của cậu đó…"
Asamiya-senpai cũng cùng với chị đại Mibu-senpai của mình bật khóc.
"À ừm… tôi thật sự không phải người tuyệt vời đến thế đâu!" Kaguya-senpai cũng không khỏi hoảng hốt.
"Bởi vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ như Kaguya-chan nên mới lén lút luyện tập ma thuật, nhưng đến nước này cũng không thể làm học sinh gương mẫu gì nữa rồi. Ngay lúc đó, Shizuka mời tôi tham gia bầu cử chiến đấu. Chỉ cần thể hiện tích cực trong bầu cử chiến đấu, có lẽ cái nhìn của mọi người về tôi sẽ thay đổi. Tôi nghĩ chỉ cần mọi người công nhận, biết tôi không phải rác rưởi thì tôi có thể đường đường chính chính chấp nhận sự giúp đỡ của Kaguya-chan rồi!"
"Tôi và chị đại đều không biết mục đích của Shizuka. Cô ta chỉ tình cờ phát hiện nơi chúng tôi bí mật luyện tập rồi bắt chuyện với chúng tôi. Cô ta chỉ nghĩ chúng tôi là những quân cờ dễ điều khiển lại có thực lực nhất định nên mới tìm đến chúng tôi. Đối với cô ta, chúng tôi chẳng qua chỉ là một quân cờ. Dù vậy, dù sao thì chúng tôi cũng chẳng bận tâm mục đích thật sự của cô ta là gì."
"Nhưng dần dần tôi cũng chẳng còn bận tâm đến mục đích của mình nữa! Bởi vì những chuyện Karin-chan phải chịu đựng còn nghiêm trọng hơn tôi gấp trăm lần, so với nỗi phiền muộn của cô ấy thì những gì tôi đối mặt căn bản chẳng đáng kể gì… Cô ấy luôn bị Shizuka coi là rác rưởi! Tôi mơ hồ nhớ hình như có một lần sau khi chúng tôi phàn nàn với Shizuka về chuyện này thì bị cô ta đánh cho đến mức rơi vào trạng thái 'ma lực say'… Kể từ đó, chúng tôi dường như không còn dám phản bác Shizuka nữa…"
…Mibu-senpai quả thật đã bị tẩy não. Nhưng điều cô ấy bị tẩy não không phải là động cơ chiến đấu mà chỉ là mối quan hệ chủ tớ.
"Xin cậu đấy! Kaguya-chan! Giống như cậu đã giúp chúng tớ trước đây, làm ơn hãy giúp cả Karei-chan nữa! Cậu là đồng minh của chính nghĩa mà phải không!"
Mibu-senpai túm lấy vai Kaguya-senpai, mắt đẫm lệ áp sát Kaguya-senpai.
"T-tôi không phải là đồng minh của chính nghĩa gì cả..."
"Trong lòng tớ, cậu chính là đồng minh của chính nghĩa!"
Mibu-senpai lắc mạnh vai Kaguya-senpai, và Kazuki cũng tự nhiên mà đồng cảm với dáng vẻ đó của cô ấy... Tôi cũng là người từng được Kaguya-senpai ra tay giúp đỡ và cứu rỗi.
"Hiệu trưởng Amasaki, chúng ta không cần phải nói lý lẽ hay bằng chứng nữa phải không? Em thật sự không muốn tin những điều hai người này vừa nói đều là dối trá."
"Ưm..." Hiệu trưởng Amasaki lộ vẻ mặt khó xử.
"Trước đây em rất bận tâm đến số phận của những pháp sư phạm pháp mà em bắt được, nên từng đi thăm quan viện giáo dưỡng... Không được! Em không thể đưa một đứa trẻ có thể bị gài bẫy vào nơi như vậy!"
Hikari-senpai, người từng bị Karei làm trọng thương, cũng lộ vẻ mặt đau buồn trên gương mặt hiền dịu.
"Cha, đã là giáo viên, đôi khi cũng nên tin tưởng học sinh dù không có đủ bằng chứng chứ ạ? Họ không thể nào nói những lời đó chỉ bằng diễn xuất đâu!"
Mio, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, cũng đã lên tiếng hỗ trợ Kazuki.
"Ừm... Rõ ràng ta cẩn trọng là vì Học viện, không ngờ ngay cả Mio-chan cũng..."
Hiệu trưởng Amasaki lộ vẻ mặt khó xử, khiến khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn lại càng thêm nhiều nếp nhăn.
"Nếu đã vậy, thưa Hiệu trưởng, ít nhất việc đưa Karei đến viện giáo dưỡng hãy tạm hoãn lại. Con sẽ tạm thời chịu trách nhiệm giám sát Karei, sau đó xác định tấm lòng thật sự của cô ấy, giống như Kaguya-senpai từng cho con vào Biệt thự Phù thủy để quan sát vậy."
"C-cậu, cậu chịu giúp Karei-chan sao?"
"Đừng nói ngốc nữa! Katsura Karei vẫn luôn muốn lấy mạng cậu đấy! Nguy hiểm nhất chính là giữ cô ta lại bên cạnh cậu đấy!"
"Nói ngược lại, người có thể ở bên cô ấy và chứng minh cô ấy không phải là kẻ nguy hiểm, thì cũng chỉ có tôi, kẻ bị xem là mục tiêu ám sát thôi. Hơn nữa, nếu cô ấy thật sự rút kiếm tấn công tôi với tư cách là sát thủ, tôi cũng không nghĩ mình sẽ bị cô ấy giết chết. Với thực lực của cô ấy thì không thể giết được tôi."
"Chẳng phải trước đây cậu từng bị dừng tim một lần rồi sao?"
Kazuki vừa dứt lời đầy tự mãn, Mio liền lập tức hắt gáo nước lạnh vào. Điều này khiến Kazuki vội vàng nói:
"C-cái đó chỉ là vì không biết đối phương dùng chiêu trò gì, nên tôi mới thử tiếp chiêu thôi! Sẽ không có lần thứ hai! Tôi đã hoàn toàn nắm rõ thực lực của cô ta rồi!"
"Đúng là nhìn tình hình trận đấu, tôi cũng thấy thực lực hai người chênh lệch rất nhiều. Nhưng cậu có cách nào đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì không? Lỡ như bị tập kích khi đang ngủ thì sao..."
Kaguya-senpai lo lắng thì thầm.
"Đối với Lâm Kỳ lưu thì đánh lén vô hiệu mà."
"Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi chẳng phải đã lén áp sát phía sau cậu, che mắt cậu và hỏi cậu đoán tôi là ai sao?"
Kaguya-senpai cũng lập tức hắt gáo nước lạnh vào cậu ấy.
"C-cái đó là vì lúc đó cậu không có sát khí!" Kazuki chỉ có thể vội vàng biện minh. Hơn nữa, cách đây không lâu cậu ấy cũng vừa bị Beatrix chơi cùng một chiêu đó thôi.
Không được, nãy giờ đã nói quá nhiều lý do rồi, với Kazuki mà nói thì đúng là một cách biện minh không có sức thuyết phục.
"Anh hai... Anh định tập trung 'Lâm chiến chi khí' sao?"
Kanade nói như thể đang trao cho Kazuki một chiếc phao cứu sinh.
"Lâm chiến chi khí?"──ngoại trừ Kazuki ra, những người khác đều thắc mắc. Kanade thay Kazuki giải thích:
"Lâm Kỳ lưu là một môn phái Iai. Triết lý ban đầu của Iai chính là 'dù bất cứ lúc nào cũng không để người khác bắt được sơ hở, dù gặp phải kiểu tấn công nào cũng có thể lập tức rút kiếm phản công'. Đối với anh hai mà nói, đánh lén hoàn toàn vô hiệu. Đây là sự thật. Ngay cả khi đang ngủ, Lâm Kỳ lưu cũng có thể cảm nhận được 'sát khí'... Cái gọi là sát khí không phải là một khái niệm trừu tượng như hiện tượng siêu nhiên. Cái gọi là sát khí chính là sự sản sinh ra 'ma lực mang tính công kích'. Để có thể cảm nhận sát khí trong vô thức, cần phải kiểm soát vô thức của bản thân──đây chính là Lâm chiến chi khí. Nói đơn giản, đó là một kỹ thuật 'xuất thần (Trance)'."
Những người xung quanh sau khi nghe Kanade giải thích thì đều gật đầu biểu thị đã hiểu.
"Chỉ cần tập trung Lâm chiến chi khí, tức là để tinh thần ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê khi ngủ, dù gặp phải tấn công bất ngờ khi ngủ cũng có thể lập tức tỉnh lại. Nói vậy thì, Karei muốn giết tôi về cơ bản là nhiệm vụ bất khả thi. Hiệu trưởng, xin hãy cho phép tôi ở cùng Karei một thời gian!... Vì ngài đã công nhận tôi là người sở hữu sức mạnh của vương giả, vậy xin hãy đồng ý!"
Vương giả. Nghe thấy từ khóa này, Hiệu trưởng Amasaki miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của Kazuki.
"...Một tuần. Sau một tuần sẽ tổ chức hội nghị học sinh, bỏ phiếu bầu ra Tổng hội trưởng Hội học sinh. Trước đó, cậu hãy không rời nửa bước bên cạnh Katsura Karei, để tìm hiểu tấm lòng thật sự của cô ấy."
Một tuần... Như vậy là quá đủ rồi.
"Không rời nửa bước... Mặc dù đối phương là nhân vật nguy hiểm, đúng là cần giám sát 24 giờ, nhưng điều này có nghĩa là Kazuki sẽ phải sống dính lấy Karei này sao? Cả một tuần liền?"
Mio lẳng lặng nói, sau đó đỏ mặt đưa ra kết luận cực kỳ lạc đề:
"...Thật là quá xảo quyệt!"
†
"...Đây là đâu?"
Vài giờ sau, Karei nằm trên giường trong phòng Kazuki cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Phòng của tôi đấy."
Kazuki ngồi trên ghế trước bàn học trả lời.
"...Lâm Kỳ Kazuki?" Vừa nhìn thấy Kazuki, Karei liền nhảy bật dậy với khí thế như muốn lao tới.
"Khoan đã, bình tĩnh. Không cần đề phòng. Tiện thể nói luôn, vỏ gối và ga trải giường kia đều đã được thay mới rồi, chắc không còn mùi cơ thể của tôi đâu!"
"Mùi cơ thể liên quan quái gì đến tôi!"
Đúng là vậy... nhưng Kazuki vẫn có chút bận tâm đến câu nói "có mùi con trai" mà Hikari-senpai đã nói trước đó.
"Tôi sẽ giết...!"
Kazuki vội vàng ngắt lời Karei khi cô ấy còn đang nói dở.
"Lin Zhijing, người đã ra lệnh cho cô như vậy, giờ đã không còn ở đây nữa."
Câu nói mà Shizuka đã bỏ lại trước khi rời đi──"Con búp bê này ta tặng cho ngươi." cũng chính là ý này.
Karei nhìn quanh... rồi cô ấy chợt nhận ra... ý nghĩa của việc sau trận chiến đó chỉ có mình bị bắt, và Shizuka không hề ở đây. Sau đó, vẻ mặt cô ấy trở nên trống rỗng.
"...Ra vậy. Tôi bị bỏ rơi rồi."
Phòng của Kazuki vốn dĩ chỉ khoảng mười mét vuông, giờ đây để Karei có thể ngủ trên giường, Kazuki đã phải kê thêm một bộ nệm của mình, khiến căn phòng càng trở nên chật chội hơn. Ngoài ra, trong phòng còn có thiết bị giám sát.
Trước hết, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đều được khóa và lắp đặt chuông báo động. Nếu có ai cố gắng mở, chuông báo động sẽ vang khắp căn biệt thự Phù Thủy. Hơn nữa, tiếng chuông báo động lớn đến mức có thể đánh thức người đang ngủ say.
Ống kính camera giám sát lấp lánh ở góc trần nhà. Giờ đây, ngay cả quyền riêng tư của Kazuki cũng hoàn toàn biến mất, tất cả các hình ảnh được camera này ghi lại đều sẽ được truyền trực tiếp đến phòng giáo viên.
Cuối cùng là thiết bị ức chế Dấu ấn Thánh tích dạng vòng tay đeo trên cổ tay Karen. Đây là vật được Hiệu trưởng nhờ Đoàn Kỵ sĩ gửi đến. Trên đó còn được lắp đặt một chức năng độc ác – nếu cố tình phá hủy nó, hoặc cố gắng kết nối với Dị giới bằng bước sóng đã được xác định, nó sẽ phát ra một luồng điện cực mạnh vào tinh thần người đeo thông qua Dấu ấn Thánh tích, khiến người đó bất tỉnh.
"Nghĩa là, bây giờ cậu buộc phải sống cùng tôi. Cậu không trốn được đâu!"
"Anh là biến thái à?"
Sau khi Kazuki giải thích có chút phấn khích, đối phương liền phun ra một câu châm chọc không thể hợp lý hơn.
Có vẻ như việc trò chuyện vui vẻ với Karen là hơi khó khăn.
"Nếu không làm vậy thì cậu sẽ bị đưa đến trại giam đó! Cậu cũng không muốn còn trẻ đã bị đưa đến đó đâu nhỉ?"
"Không sao đâu. Người như tôi thế nào cũng được cả..."
Karen với vẻ mặt trống rỗng khẽ lẩm bẩm.
"Mà này, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
"Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì đâu. Nếu các người dùng thuốc sự thật hay ma pháp tinh thần, dù tôi có chống cự thế nào cũng vô ích, nên tôi xin nói rõ trước một điều – tôi không biết gì cả."
"Tôi không hỏi chuyện đó. Cậu và Shizuka là người nhà à?"
Nghe Kazuki hỏi, biểu cảm của Karen cứng đờ lại.
"Nhìn họ của chúng tôi cũng biết mà? Tôi đâu có mang họ Lin."
Nghe Eleonora kể – tên thật của Lin Zhijing hình như là Lin Zhijing.
Chỉ cần nhìn mức độ tùy tiện của cái tên giả đối phương dùng là có thể biết, bọn họ hoàn toàn không coi các cơ quan tình báo Nhật Bản ra gì.
"Tôi cũng bị gọi là Gui Karen, và đã mất đi cách đọc tiếng Nhật ban đầu của cái tên Gui Karen, trở thành một sự tồn tại không là gì cả."
"Nhưng cậu vẫn hy vọng họ thừa nhận cậu là một thành viên trong gia đình họ, đúng không?"
"...Không. Tôi chỉ là một con búp bê, tôi không có bất kỳ mong đợi nào."
"Vậy sao... Thật ra tôi vốn cũng là trẻ mồ côi."
Karen đang quay mặt đi, nghe vậy liền quay đầu lại, thể hiện một chút hứng thú từ sự đồng cảm nhỏ nhoi.
Trong hành động vừa rồi của cô ấy, một thoáng đã để lộ ra thứ cảm xúc mà một con búp bê không thể có.
"Gia đình Hayashi đối xử với tôi rất dịu dàng, tôi đã có được gia đình... Tôi có được hạnh phúc, còn cậu thì bị coi như một con búp bê... Sự khác biệt giữa chúng ta là gì?"
"Anh muốn khoe khoang gì à? Tôi một chút cũng không ghen tị đâu."
"Không. Nhưng không hiểu sao tôi không thể chấp nhận... sự khác biệt nhỏ bé này trong bánh răng số phận đã chia cắt cậu và tôi."
Kazuki như trút bỏ sự khó chịu trong lòng, sau khi thốt ra câu này, liền rời phòng đi về phía bếp.
Sau đó, cậu bưng khay thức ăn, mang bữa tối của Karen đến. Đây là món ăn Kazuki đã làm khi Karen còn đang hôn mê. Là gà rán, cơm trắng và salad như thường lệ. Vì không đủ thời gian nên món ăn khá đơn giản.
Nhưng Kazuki vẫn muốn cô ấy nếm thử món ăn do chính tay mình làm.
"Tôi sẽ không nhận lòng thương hại của anh đâu!"
Karen một tay hất đổ khay thức ăn Kazuki đưa qua.
Kazuki lặng lẽ dọn dẹp thức ăn vương vãi trên sàn, thầm mừng vì đã không làm món có nước sốt.
"Tôi đâu có bỏ độc, mà còn rất ngon nữa đó. Hơn nữa, đây là món tủ của tôi mà."
Kazuki hoàn toàn không giận dữ, và ăn một miếng gà rán còn nguyên vẹn trên đĩa cho Karen xem. Còn Karen chỉ im lặng trừng mắt nhìn hành động của Kazuki.
Sau đó, đêm đó cứ thế trôi qua trong giấc ngủ. Hai người không trò chuyện, nhưng Kazuki cũng không bị tấn công.
"Karen, ăn sáng thôi."
Món ăn là bánh mì nướng bơ tự làm, thịt xông khói giòn và trứng. Hơi nước nghi ngút bay lên từ đĩa, căn phòng tràn ngập hương thơm.
Bánh mì nướng vừa tới, dù là hình thức hay hương thơm đều khiến người ta thèm ăn, không khỏi liên tưởng đến hương vị hạnh phúc.
"Tôi không muốn, mang đi đi."
"Vậy à. Rõ ràng là rất ngon mà."
Để chứng tỏ mình không bỏ độc, Kazuki liền ăn thức ăn ngay trước mặt Karen.
Trên bề mặt giòn tan vàng óng của miếng bánh mì nướng, kem bơ tự làm từ từ tan chảy, Kazuki cắn một miếng, ngay lập tức phát ra tiếng giòn rụm. Cậu tiếp đó dùng nĩa chọc vào quả trứng ốp la, lòng đỏ trứng lòng đào liền chảy ra, bao phủ cả miếng thịt xông khói, tạo nên một hương vị mềm mại và đậm đà. Khi cho vào miệng, hai thứ này như một vũ trụ nhỏ bùng nổ, tạo nên bản giao hưởng của vị ngon.
Lúc này, lại nhấp một ngụm trà đen. Thật ra Sakura hiểu về trà đen hơn Kazuki, nên cốc trà này là do Sakura pha. Hương thơm tươi mát làm sạch khoang miệng, giúp người ta có thể thưởng thức lại hương vị thơm ngon của bánh mì bơ.
Karen liếc trộm Kazuki, môi run rẩy như đang cố nhịn điều gì đó.
Sau khi ăn sáng xong, Kazuki đã xin nghỉ ở học viện để giám sát Karen.
Có đủ thời gian để Kazuki và Karen có không gian riêng tư. Kazuki không có ý định hỏi Karen thêm gì với giọng điệu tra khảo, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô ấy, nhưng đều bị phớt lờ.
"Karen, ăn trưa thôi."
Bữa trưa là Oyakodon. Kazuki bưng hai bát donburi có nắp đậy vào phòng rồi từ từ mở ra. Hơi nước bốc ra mạnh mẽ, hương thơm dịu nhẹ của cần tây và nước dùng dashi kiểu Nhật bao trùm cả căn phòng.
"...Không cần. Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng ăn trước mặt tôi!"
Karen nói với giọng sắc bén, nhưng bụng lại phát ra tiếng kêu đói.
Nghĩ kỹ lại, cô ấy hẳn đã không ăn gì suốt một ngày rồi.
Dù Kazuki không cố ý, nhưng có lẽ hành vi vừa rồi của cậu trông giống như một màn tra tấn tàn ác.
"Nhưng tôi phải giám sát Karen, nên phải cố gắng ở lại đây chứ."
Kazuki bất đắc dĩ ăn luôn bát Oyakodon đã chuẩn bị cho Karen ngay trước mặt cô ấy. Cậu dùng đũa gắp từng hạt cơm đã ngấm hết phần nước dùng cuối cùng, ăn từng miếng một, ăn sạch đến đáy bát.
Karen mắt đẫm lệ nhìn Kazuki ăn.
Buổi chiều, Kazuki nghiêm túc học những nội dung tự học mà Lizlisa-sensei đã chuẩn bị cho cậu, cùng với việc luyện tập cơ bắp và luyện tập ma pháp có thể làm ở bất cứ đâu.
Kazuki đã có một buổi chiều đầy đủ... Sau đó là đến giờ ăn tối.
"Karen, là bữa tối đó..."
Bữa tối là Sukiyaki. Cần phải rút ngắn thời gian rời phòng đến mức tối thiểu, nên phải chọn món ăn dễ làm, dễ mang ra cho khách mà không quá mất mặt.
Cậu mang nồi sắt nóng hổi cùng với bếp gas vào phòng, sau đó đặt lên bàn trà. Món Sukiyaki này không phải là món đã nấu xong, mà chỉ mới nấu được một nửa.
Bị mùi hương dẫn lối, Karin vô thức lén nhìn món ăn trong nồi, cuối cùng bật khóc.
Bụng cô réo lên những tiếng kêu như loài vật nhỏ.
"Này... em đói bụng đúng không? Anh thấy em có nhịn nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu."
"...Đói bụng rồi, cổ họng khô khốc..."
Karin cuối cùng cũng chịu thua mà nói.
"Đói bụng rồi... lạ thật, tại sao lại như vậy? Tại sao? Rõ ràng tôi là con búp bê không nơi nương tựa... Rõ ràng chết cũng chẳng sao... nhưng bụng vẫn đói à..."
Itsuki đưa một ít trà ấm nhẹ cho cô, người trước đó ngay cả một ly đồ uống cũng không chịu uống, rồi lại múc một bát Sukiyaki từ nồi sắt cho cô.
"Chẳng phải vớ vẩn sao? Em cho đến giờ vẫn chưa sống một cuộc đời nào khiến em cảm thấy 'kết thúc ở đây cũng mãn nguyện rồi' cả. Ăn đi! Điều này chứng tỏ em vẫn chưa phải búp bê, mà là một con người!"
Karin uống cạn trà một hơi, dùng ngón tay run rẩy cầm đũa lên, nhúng miếng thịt bò vị chua ngọt vào nước trứng sống rồi cho vào miệng.
"...Ngon quá. Lần đầu tiên tôi ăn món ngon như vậy."
"Dù sao thì đây cũng là món tủ của anh mà. Sukiyaki có ngon hay không là do chất lượng thịt bò quyết định. Anh quen một người chú dùng thuật giả kim để nuôi bò hảo hạng. Nghe này, nuôi bò là một môn học vô cùng uyên thâm đấy. Tuy là học đâu dùng đấy, nhưng tóm lại, muốn nuôi bò ngon thì phải có cỏ non tốt, nên cốt lõi nhất là chất đất phải tốt. Để chọn được đất tốt thì trước hết phải tự mình liếm đất, dùng lưỡi mình xác nhận đất tốt hay xấu... cái độ pH đó..."
"Ồn ào quá!"
"...Xin lỗi. Nhà họ Lin thường ăn gì?"──Cô trả lời lạnh nhạt. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô trả lời câu hỏi của Itsuki.
"Giá đỗ xào hay sao?"
"Không, chỉ một gói giá đỗ thôi."
"Sống ư? Tính cách của Lin Zhijing đúng là quá tệ bạc...!"
Karin không lau nước mắt, cứ thế gắp thức ăn không ngừng, như thể muốn ăn cả phần của Itsuki.
"Tại sao em bị đối xử như rác rưởi thế này mà vẫn phải nghe lời cô ta chứ?"
"...Vì tôi là búp bê, nên cũng không cảm thấy buồn."
"Không phải. Em không phải là loại người vô cảm như búp bê đâu!"
Nói cách khác, cô là một thiếu nữ dù là sát thủ nhưng vẫn sẽ nổi giận trước sự khiêu khích của đối phương. Senpai Mibu cũng từng nói về Karin rằng cô "luôn lộ ra ánh mắt cô đơn như đang chờ ai đó vươn tay cứu vớt".
Vẻ mặt của Karin khi bị Lin Zhijing dùng làm lá chắn...
Và vẻ mặt sáng bừng khi đưa miếng thịt bò nhúng trứng vào miệng...
"Em luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ có được hạnh phúc, nên mới luôn kiên nhẫn chịu đựng cuộc sống đau khổ. Nhất định là như vậy. Em tuyệt đối không phải là búp bê gì cả."
†
"Karin, có muốn xem anime không?"
Itsuki cầm một đĩa anime URD (đĩa quang bước sóng siêu ngắn) mà anh mượn của Lotte nhưng chưa xem, hỏi Karin có muốn xem không.
"Anime...?" Karin cầm hộp đĩa URD đầy hứng thú, nghiêng đầu thắc mắc.
"Đây là máy có thể xem truyện à...? Chán phèo! Đồ trẻ con."
"Vậy à. Nếu em không muốn xem thì anh tự xem vậy."
Itsuki cài đặt xong máy chiếu ma thuật (Phantasmagoria) và đĩa URD, sau đó để hình ảnh ba chiều chiếu ra. Nhưng phía sau Itsuki vẫn không ngừng có ánh mắt lén lút của Karin.
"Linzaki Itsuki, này, Itsuki!" Cùng với tiếng gọi từ phía sau, Itsuki đột nhiên bị lay vai.
"Gì vậy! Đang đến đoạn hay mà. Hừm..."
Itsuki nhấn tạm dừng, vừa lau nước mắt vừa quay đầu lại.
Vừa nãy đang chiếu đến đoạn cực hay. Hay đến mức Itsuki thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Karin.
"...Tôi thực sự không thể chấp nhận hành động vừa rồi của Ibrahimovic, quá vô lý."
Karin nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Ibrahimovic là nhân vật chính của bộ anime "Cô gái phép thuật Ibrahimovic".
"Vốn là Ibrahimovic làm đủ điều ác, sau đó dưới sự dẫn dắt của sư phụ Park Ji-sung đã hối cải hướng thiện, chăm chỉ luyện tập Taekwondo phép thuật và cuối cùng sức mạnh vượt qua cả sư phụ. Rồi cô ta đi tìm kẻ thù diệt môn──Bongsa, người sử dụng Muay Thái phép thuật, cả hai sắp sửa bắt đầu cuộc đối đầu võ thuật phép thuật dị chủng định mệnh ở đoạn đó."
"Em xem kỹ phết đấy chứ?"
"Ibrahimovic đáng lẽ phải là một cô gái cống hiến cuộc đời cho chiến đấu chứ? Tại sao sau đó cô ta đột nhiên vứt bỏ chuyện báo thù cho cha mẹ, mà lại đi tìm Mourinho? Hơn nữa, Mourinho này tuy trước đây là đồng đội của cô ta, nhưng cả hai đã chia tay vì chuyện báo thù, giờ đây đáng lẽ phải là kẻ thù chứ."
"Đó là vì cuối cùng cô ta đã nhận ra sự trống rỗng của việc báo thù, và cả sự thật rằng cô ta thực sự thích Mourinho."
Từ bỏ báo thù, cuối cùng cô ta nhận ra không chỉ Mourinho mà cả thế giới đều yêu thương mình, rồi cuối cùng gỡ bỏ được gông xiềng trói buộc cuộc đời mình. Đó là một cảnh rất cảm động.
Nhưng Karin lại lắc đầu nói: "Tôi không hiểu, quá vô lý."
"Tình yêu vốn dĩ là thứ phi lý mà..."
"Tình yêu... rốt cuộc yêu đương là gì?"
"Cái, cái này thì... anh cũng không rõ lắm... Em đừng tự nhiên hỏi anh mấy thứ triết học như vậy chứ!"
"Cái đồ này, đồ vật ngay cả anh cũng không rõ mà dám nhét cho tôi xem!"
"Thứ này không phải dùng để nghĩ, mà là để cảm nhận!"
Đúng lúc Itsuki và Karin đang cãi nhau ầm ĩ, cánh cửa phòng đột nhiên 'rầm' một tiếng mở tung.
"Em nghe hết rồi! Itsuki-niisan! Dám lợi dụng lúc em không có mặt mà nói chuyện về Ibrahimovic-imouto! Không thể tha thứ!"
Người chạy đến là Lotte mặc bộ đồ ngủ hình chú chó nhồi bông.
"Itsuki, tên này là ai?"
"Sinh vật này là Charlotte Livenfro... Một khi tìm thấy người có cùng sở thích anime với mình, cô bé sẽ như thể tóm được con mồi mà nói chuyện với em ba ngày ba đêm không buông... Chú chó con fan anime hung dữ."
Nghe Itsuki giới thiệu lộn xộn như vậy, Lotte vui vẻ 'gâu gâu' hai tiếng.
"Nghe đáng sợ quá."
"Chỉ cần xoa đầu là sẽ im ngay thôi. Nhưng lát sau sẽ lại ồn ào tiếp ấy mà..."
"Gâu gâu! Tối nay chúng ta thức trắng đêm mở một buổi thảo luận đánh giá anime đi! Người mới cũng đừng hòng ngủ yên đâu nhé!"
──Khi tỉnh dậy, cả ba đã trong tư thế nằm la liệt trên sàn như ngủ tập thể.
Itsuki vội vàng đánh thức Lotte, người phải đến học viện học, nhưng bản thân anh lại có thể xin nghỉ không cần đến lớp. "Đúng là xảo quyệt..." Lotte bất mãn vừa nói vừa rời khỏi phòng. Tiếp đó, Itsuki và Karin trong trạng thái mơ màng ăn vội bữa sáng.
"Karin, anh phát hiện một chuyện."
"Chuyện gì?" Karin, người đang thiếu ngủ mà vẫn tùy tiện gãi đầu, hỏi.
"Em hôi quá!"
Đối tượng giám sát Karen... hoàn toàn chưa tắm.
Phải nói là bộ quần áo em ấy đang mặc đến giờ vẫn là bộ đồng phục khoa kiếm thuật đó.
"Đồng thời dùng ma thuật tăng cường tri giác và ma thuật niệm động là có thể tẩy sạch bụi bẩn trên cơ thể hoặc quần áo rồi phải không? Mặc dù tôi luôn ở cùng em, nhưng khi luyện tập ma thuật, tôi đều tiện thể làm việc này mà."
Những pháp sư cấp cao có thể dùng ma lực tẩy sạch bụi bẩn trên cơ thể, nên loại "sữa tắm nước hoa" thỉnh thoảng được dùng khi tắm coi trọng hương thơm hơn khả năng làm sạch.
"......Tôi chưa từng làm vậy."
Nhưng Karen bình thường chắc hẳn đều dùng xà phòng tắm phải không? Em ấy chắc chắn chưa từng dùng thứ xa xỉ như "sữa tắm nước hoa", đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng ma thuật niệm động để làm sạch cơ thể.
"Không còn cách nào khác, đành phải đưa em đi tắm vậy."
Tuy nói là hôi, nhưng cũng không phải là mùi thật sự khó chịu nếu đứng gần. Hơi giống mùi ngọt ngào đặc trưng của con gái được cô đọng lại nên trở nên quá nồng... chỉ một chút nữa thôi sẽ khiến người ta không thể dứt ra được, một "mùi vị biến thái".
Nhưng Kazuki không phải là một tên biến thái nào cả, anh vẫn mong con gái giữ vệ sinh sạch sẽ.
"Khoan đã! Mấy người không thể để tôi một mình vào phòng tắm chứ?"
"Đúng vậy, dù sao vẫn đang giám sát em, cũng chỉ có thể như vậy thôi... Quả nhiên là vẫn rất ngại phải không?"
"Hừ, hừ! Tôi là người máy, làm gì có thứ cảm xúc của con người như vậy."
Kazuki hoàn toàn không thể hiểu vì sao em ấy lại phải tỏ ra mạnh mẽ đến vậy.
"Vậy à, thế thì không sao cả. Tôi cũng sẽ chịu đựng việc trần truồng trước mặt em vậy. Đi tắm đi!"
"Khoan đã! Chuyện này thì mau khoan đã cho tôi!"
"Tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ nhờ Mio mang đồ bơi và quần áo thay của em ấy đến vậy. Mặc dù vậy sẽ hơi khó tắm, nhưng em có thể mặc đồ bơi để tắm rồi."
......Kazuki càng ngày càng có cảm giác như nhặt được một con vật nhỏ bị bỏ rơi.
"Cũng không phải là mặc đồ bơi thì sẽ không ngại đâu."
Hai người lần lượt vào phòng thay đồ, lần lượt mặc đồ bơi vào.
"Tôi làm gì có thứ cảm xúc vô dụng như ngại ngùng!"
Cơ thể Karen vốn nhỏ nhắn so với một người tập đấm bốc, trong bộ đồ bơi thi đấu của trường, ngượng ngùng cúi đầu. Bộ đồ bơi Mio mang tới hơi rộng đối với em ấy, cũng vì thế mà trông hơi lỏng lẻo.
Phòng tắm của Dinh thự Phù Thủy khá rộng rãi, chỉ cần chen chúc một chút, là tất cả khách trọ đều có thể cùng nhau tận hưởng niềm vui khi tắm.
"Em chắc biết dùng vòi sen chứ? Phải tắm sạch cơ thể trước rồi mới được ngâm bồn đấy."
"Tôi biết vòi sen, nhưng ngâm bồn là gì?"
"......Thì ra nhà Rin chỉ cho em tắm vòi sen thôi à."
"Nóng quá! Rinsaki Kazuki! Cái vòi sen này phun ra nước nóng kìa!"
"Thì ra ngay cả nước nóng cũng không cho em dùng sao... Đến mức này thì đúng là ngược đãi rồi..."
Nếu chỉ là điều chỉnh nhiệt độ nước, thì dùng ma thuật niệm thiêu cấp thấp cũng có thể làm được mà.
Kazuki và Karen ở khu vực tắm, quay lưng vào nhau mà cọ rửa cơ thể mình.
Cứ như người thân trong gia đình vậy. Cảm giác này dâng lên trong lòng Kazuki, khiến anh cảm thấy chút ấm áp.
"Vậy rốt cuộc ngâm bồn là gì?"
Dù sao đi nữa, thì đây cũng chỉ là việc ngâm bồn thôi mà... nhưng Kazuki vẫn nghiêm túc giải thích:
"Nghe đây, đầu tiên phải đặt khăn lên đầu, sau đó ngâm toàn bộ vai vào nước nóng, thư giãn toàn thân, rồi nói "Hú~~~ thật là thiên đường nha~~~". Đây là quy định, nhất định phải tuân thủ."
"Vậy sao? ...Hú~~~ thật là thiên đường nha~~~ Hừm, nhàm chán."
Sau khi em ấy làm theo hướng dẫn ngâm mình vào bồn tắm, lộ ra vẻ mặt thư giãn đến mức như sắp chảy nước dãi, vung vẫy tay chân... một sát thủ vốn có lại mặc đồ bơi học sinh mà lộ ra vẻ ngốc nghếch...
Kazuki cũng cùng ngâm mình vào bồn tắm rộng rãi. Theo lời Kaguya-senpai, nước trong bồn tắm này dường như là loại suối nước nóng nhân tạo khá nổi tiếng. Tuy nhiên, Kazuki quen với nghèo khó từ nhỏ nên không có thói quen ngâm mình lâu trong bồn tắm.
"Này, cũng sắp phải ra rồi chứ?"
"Khoan đã!" Karen phát ra giọng trách móc.
"Chờ thêm chút nữa... Hú~~~ thật là thiên đường nha~~~"
"Thích đến vậy sao?"
"Nói gì ngốc thế, tôi là người máy mà, làm gì có chuyện đó... Hú~~~ thật là thiên đường nha~~~"
Karen hoàn toàn thả lỏng toàn thân cũng thả lỏng khóe môi, đồng thời phát ra tiếng thở "hù~~ hù~~".
"Em thật sự là một đứa ngốc đơn thuần đấy." Và Kazuki chỉ biết ngớ người ra.
***
Bây giờ là đêm thứ ba Karen ở trong phòng Kazuki.
Nếu Karen thật sự muốn sát hại mình, chắc hẳn đã ra tay ngay đêm đầu tiên rồi. Vì nghĩ vậy, Kazuki mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, trong căn phòng tắt đèn có một bóng đen cố gắng giảm thiểu tiếng động rung giường mà trườn dậy.
Và bóng đen đó──Karen lặng lẽ trườn đến bên tấm nệm Kazuki đang ngủ.
Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm chiếu vào phòng chiếu sáng khuôn mặt đang ngủ của Kazuki. Karen lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ của Kazuki một lát... Em ấy chỉ muốn xác nhận Kazuki ngủ sâu đến mức nào thôi, không có ý gì khác.
Đặt tay lên mũi Kazuki để xác nhận anh đã ngủ say thật sự, em ấy ngồi xổm xuống cạnh gối của Kazuki.
Nếu muốn nhắm vào tim thì phải vén chăn lên, Karen chần chừ về điều này, thay vào đó nhắm vào cổ Kazuki, và nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đó. Dựa vào sức mạnh của Tẩm Thấu Kình là có thể dễ dàng đánh nát xương cổ anh ta.
Nhưng nếu chỉ làm vỡ xương cổ thì sẽ không khiến đối phương chết ngay lập tức, đối phương chắc chắn sẽ tỉnh lại từ giấc ngủ, rồi ngay lập tức dùng ma lực để giữ lấy mạng sống, và lớn tiếng cầu cứu đồng đội. Để ngăn chặn tình huống như vậy xảy ra... Karen đã dự tính sẵn các bước khác trong đầu── sau khi làm vỡ xương cổ, lập tức vặn gãy cổ đối phương, khiến máu không thể lưu thông lên não.
Karen sở hữu kiến thức cần thiết để thực hiện "nhất kích tất sát trong thời đại ma lực".
Tất cả đều là vì khoảnh khắc này.
──Mặc dù em là người máy, nhưng với thủ đoạn này, em cũng có thể cảm thấy tự hào. Rin Shizuka đã từng nói như vậy. Câu nói này là tất cả đối với Karen.
Karen dùng lòng bàn tay cảm nhận bước sóng ma lực phòng vệ của Kazuki. Ma lực phòng vệ phát sinh vô thức ngay cả trong giấc ngủ cũng sẽ bảo vệ toàn thân pháp sư.
Ma lực không ngừng lưu chuyển. Nhưng sự lưu chuyển của ma lực không hề đơn giản, đó là một thứ kỳ lạ, phức tạp và méo mó, phức tạp như thể thể hiện sự hỗn loạn tận sâu trong lòng người vậy. Bước sóng ma lực của mỗi người đều không giống nhau.
Karen, người đã liên tục tích lũy kết quả huấn luyện, có thể đọc được bước sóng ma lực, phóng ra ma lực có bước sóng hoàn toàn ngược lại, và triệt tiêu ma lực của đối phương trong khoảnh khắc. Bí kỹ này chính là "Âm Dương Chi Khí".
Triệt tiêu ma lực khiến đối phương rơi vào trạng thái hoàn toàn không phòng bị, sau đó ngay khoảnh khắc đó tung Tẩm Thấu Kình, xuyên thủng cơ thể đối phương. Mặc dù trong thực chiến rất khó để thành công... nhưng nếu đối phương ngủ say thì lại dễ dàng.
Karin bắt đầu đọc ma lực và đưa vào ma lực đối nghịch, rồi── đúng khoảnh khắc đó. Như một con rắn đang săn mồi đột ngột chuyển sang chế độ chiến đấu, Kazuki nhanh chóng vươn một tay ra, nắm chặt bàn tay Karin đang nhắm vào cổ mình.
"Ư!" Bàn tay thuận bị sức mạnh thô bạo gần như đạt giới hạn khống chế, Karin lộ vẻ sợ hãi nói: "Thì ra anh đang tỉnh?"
"Không, tôi quả thật đã ngủ. Chỉ là, đỉnh cao của kiếm sĩ Iaido chính là 'luôn sẵn sàng chiến đấu'."
Kazuki dùng Trance (tinh thần thống nhất) lập tức xua tan cơn buồn ngủ, nhanh chóng mở mắt.
Dù thấy dáng vẻ Karin khiến Kazuki yên tâm hơn nhiều, nhưng anh cũng không hề có ý định dỡ bỏ "khí thế sẵn sàng chiến đấu".
"Nói cho cùng, chỉ cần tôi tỉnh, người khác muốn đánh lén là không có cửa đâu."
Remee đột nhiên hiện hình bên cạnh Kazuki.
"...Nhưng tôi cũng không định cưng chiều cậu đến thế đâu~~"
Nhưng sau khi buông câu đó lại đột ngột biến mất.
"Chỉ cần mang theo công lao giết tôi về... cô nghĩ vậy sao?"
Kazuki hỏi đồng thời nhận ra giọng mình rất trầm. Bởi vì lúc này anh cảm thấy vô cùng thất vọng.
"...Tôi không hề nghĩ vậy. Dù có công lao cũng không biết phải về đâu, hơn nữa tôi cũng không biết Shizuka rốt cuộc đang ở đâu."
"Vậy tại sao còn tấn công tôi?"
"Cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ bị thay đổi... Shizuka từng nói với tôi về sự đáng sợ của thế giới. Nếu tôi không sống theo cách Shizuka đã dặn, thì sẽ gặp phải chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết... chắc chắn là như vậy."
Karin cố sống cố chết muốn giằng thoát khỏi cổ tay đang bị giữ chặt, nhưng Kazuki quyết không buông.
Thì ra Karin chỉ sợ hãi những cảm giác xa lạ mà cô chưa từng đối mặt.
"Shizuka chỉ muốn lợi dụng cô thôi... Thế giới là một nơi hạnh phúc hơn nhiều so với những gì cô ta miêu tả."
Đối với người muốn sống, đây là một sự thật hiển nhiên. Thế nhưng, Karin cô ấy thậm chí còn sợ hãi đối mặt với sự thật này.
"Tôi một chút cũng không muốn có được hạnh phúc! Sau khi giết anh... tôi cũng sẽ bị giết! Thế là đủ rồi...!"
"Đừng tự hủy hoại bản thân!"
"Nhưng... với sức mạnh hiện tại của ngươi, không thể giết được cậu bé đó đâu."
Giữa lúc hai người đang tranh cãi, một âm thanh không hẳn là âm thanh vang lên── đó là một luồng cảm ứng tinh thần trực tiếp xuyên qua tâm trí Kazuki và Karin. Kazuki có ấn tượng về giọng nói này, nhưng... sao có thể?
"Không, đương nhiên là có thể. Karin, nếu ngươi muốn giết cậu ta, chỉ cần dùng sức mạnh của ta là được."
"Giọng nói này là... 'Daji'!"
Từ phía sau Karin, người đang bị Kazuki giữ chặt cổ tay, một hư ảnh bán trong suốt chậm rãi hiện lên.
Là thần ma khế ước của Karin── Daji...!
Nhưng khế ước giữa Karin và Daji đáng lẽ đã bị thiết bị ức chế Vết Thánh phong ấn rồi mà...!
"Ngươi sai rồi, cậu bé. Khà khà khà... Bây giờ tên của thiếp thân không phải là Daji. Ngươi cũng biết thần ma thực ra là sự phản chiếu của lòng người, sẽ thay đổi hình thái tồn tại dựa trên ảo tưởng của con người."
Hình thái tồn tại của thần ma sẽ thay đổi── giống như Baal có thể biến thành Beelzebub vậy.
Trong dòng chảy lịch sử và văn hóa không ngừng thay đổi, một số thần ma có nhiều diện mạo.
Vết Thánh trên người Karin bắt đầu tỏa sáng, nhưng ánh sáng đó hoàn toàn khác so với lúc quyết chiến!
"Bây giờ tên của thiếp thân là Cửu Vĩ Hồ Bạch Diện Kim Mao 'Tamamo-no-Mae'! Thiết bị ức chế chuyên dùng để nhận diện và phong ấn Vết Thánh của Daji đã hoàn toàn vô dụng rồi!"
Bóng dáng mờ ảo lơ lửng sau lưng Karin dần hiện rõ đường nét một mỹ nhân. Tóc vàng, đuôi vàng và vẻ đẹp sắc sảo vẫn không đổi, nhưng tông màu trang phục trên người đã chuyển từ phong cách đại lục sang kiểu kimono.
Tên này... từ thần ma của thần thoại Trung Quốc đã biến thành thần ma của thần thoại Nhật Bản sao?
Kazuki bật dậy khỏi chăn, nắm chặt thanh yêu đao "Doufuu" thường đặt bên cạnh.
"Được rồi, cùng nhau giết chết cậu bé này nào!"
"Tôi có thể giết Linazaki Kazuki... Tôi... giết Linazaki Kazuki...?"
"Sao thế, Karin? Vừa rồi ngươi lẽ nào lại tấn công cậu ta với thái độ nửa vời 'dù sao cũng không giết được' sao?"
Nghe thấy lời hỏi của thần ma, Karin như bị nói trúng tim đen, rụt rè dời ánh mắt.
"Tô-tôi... cho dù có thể dùng ma thuật triệu hồi của ngươi, cũng vẫn không thắng được cậu ta..."
"Có lẽ vậy. Nhưng── chỉ cần ngươi đồng hóa với thiếp thân thì sẽ khác. Thiếp thân có thể hiện thực hóa, ngươi có thể niệm chú ma thuật với tốc độ nhanh hơn cả triệu hồi khế ước. Như vậy, một đối một sẽ không có lý do gì để thua. Được rồi... chỉ cần ngươi giao phó tất cả cho thiếp thân, là có thể giết chết cậu bé đó ngay tại đây!"
"Giao phó tất cả cho ngươi...?"
"Đúng vậy. Dù sao thì ngươi vốn cũng định giết cô ta rồi bị giết đúng không? Nhưng cái đó... đáng sợ lắm đó. Tìm sống cũng đáng sợ, tìm chết cũng đáng sợ... Nếu đã vậy, chi bằng dâng hiến tất cả cho thiếp thân đi...!"
Tamamo-no-Mae dụ dỗ bằng giọng nói ngọt ngào khiến người ta run rẩy.
"Trong bào thai đen tối của thiếp thân, ngươi sẽ không còn phải sợ hãi nữa. Đây mới là lựa chọn dễ dàng nhất cho ngươi..."
"Dừng lại ngay!" Kazuki hét lên. Từ bỏ bản thân── đây mới là hành vi không thể chấp nhận được!
"Karin! Đừng trốn tránh thế giới này! Thế giới không phải là nơi đáng sợ! Cơm rất ngon, anime rất thú vị, tắm một bồn nước ấm rồi chui vào chăn ngủ... tất cả những điều này đều là lẽ đương nhiên thôi mà! Hoàn toàn không cần phải trốn tránh!"
Karin, người đang bị Tamamo-no-Mae thu hút ánh nhìn, đột nhiên như bừng tỉnh quay đầu nhìn Kazuki.
Ánh mắt Karin... giống như cách Mibu Ryo dùng hai chữ "cô độc" để diễn tả.
Vì vậy... Kazuki hạ quyết tâm vươn tay cứu giúp cô ấy.
Giống như chính bản thân mình đã được cha nuôi, được Kaguya-senpai cứu giúp vậy.
"Chỉ cần không phải một mình, thì sẽ không cần phải sợ hãi nữa!"
"Chỉ cần không phải một mình..."
"Tôi sẽ ở bên cạnh cô!"
"Đừng nghe lời hắn. Hãy nhắm mắt lại đi! Hãy tự cô lập bản thân đi! Hãy tin thiếp thân!"
"Hãy tin tôi! Tuyệt đối không được trốn tránh!"
"Tô-tôi..." Từ hai mắt Karin, từng chuỗi nước mắt tuôn rơi.
"...Tôi không muốn giết anh. Th-thật ra tôi... một chút cũng không muốn giết Kazuki..."
Karin thất thần, khuỵu gối xuống đất ngay tại chỗ.
Cô rũ đầu như một bông hoa khô héo, từng giọt nước mắt lăn dài xuống sàn.
"...Karin." Kazuki buông thanh Doufuu trong tay, bỏ qua Tamamo-no-Mae, rồi vươn tay ôm chặt lấy Karin.
Thà nói là đang ôm một đứa trẻ, hơn là ôm một người phụ nữ.
"Sợ quá... Sợ lắm. Linazaki Kazuki... Sống một mình thật sự rất đáng sợ..."
Karin dựa vào ngực Kazuki khóc nức nở, đôi vai không ngừng run rẩy mà nói.
"Yên tâm đi. Nơi Karin đang ở chắc chắn sẽ không còn là thế giới đen tối đáng sợ nữa, vì có tôi ở đây rồi."
"Phù hô, khà khà khà..."
Tamamo-no-Mae đột nhiên bật cười. Itsuki lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn ảo ảnh của cô ta.
Itsuki sợ cô ta lại định làm chuyện xấu gì đó, cả người đặt trong trạng thái cảnh giác. Nhưng Tamamo-no-Mae chỉ khẽ mỉm cười với cậu.
"Hehehe... Ôi, Vua của 72 Trụ cột Solomon, Lemegeton. Hãy để Tamamo-no-Mae và khế ước giả của thiếp—Katsura Karei cùng quy phục dưới trướng ngươi đi. Chỉ cần thêm bọn ta vào hàng ghế cuối cùng của 72 Trụ cột là được rồi."
"…Hả?"
"Hayasaki Itsuki, cậu tuyệt đối đừng quên lời thề cậu đã tuyên bố trước thiếp... trước các thần ma. Karei thì giao phó cho cậu."
Itsuki ngơ ngác mất một nhịp mới cuối cùng hiểu được suy nghĩ của vị thần ma trước mặt.
"Cô... đã đẩy Karei một tay sao? Đã phản bội thần thoại Trung Quốc?"
Buộc Karei đến giới hạn, để cô ấy thẳng thắn đối mặt với cảm xúc của mình sao...?
"Thiếp vốn dĩ không thuộc về bất kỳ thần thoại nào. Mặc dù trước đây thiếp từng phục tùng Nüwa, nhưng trong thần thoại cũng truyền rằng Daji sẽ phản bội Nüwa, nên Shizuka mới để thiếp lại cho Karei, người mà cô ta dùng xong rồi bỏ. Nhưng nếu mọi thứ cứ thế kết thúc thì quá vô vị, cho dù là với thiếp hay là với cuộc đời Karei cũng vậy."
Tamamo-no-Mae với nụ cười dịu dàng bất ngờ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Karei, sau đó lại nhìn sang Itsuki. Tuy nhiên, biểu cảm của cô ta lúc này hoàn toàn khác so với khi nhìn Karei vừa nãy; đó là một nụ cười không đạt đến mắt... một nụ cười méo mó đáng sợ.
"Nếu cậu dám không trân trọng Karei của thiếp, thiếp sẽ khiến cậu phải trả giá đắt."
"Hayasaki Itsuki..." Karei nhìn Itsuki như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Katsura Karei──41
Itsuki lúc này mới cảm thấy mình đang gánh vác một áp lực nặng nề khôn lường.