Có một sự thật thú vị là Hanamura Marino rất giỏi việc may vá. Cô ấy đã biến tấm vải đơn sơ mà tôi mua (có giá khoảng trăm con game Eroges) thành một chiếc khăn quàng hoàn chỉnh. Chỉ bằng việc tạo thêm ít điểm nhấn ở mỗi đầu của tấm khăn, mà nó đã trông khác biệt đến thế này sao? Cô ấy nói với tôi, nếu có thời gian sẽ còn thêu thêm cho tôi một ít hoa văn trên đấy nữa.
“Tất cả đồ con định mang chỉ bấy nhiêu thôi à? Thế còn chỗ còn lại?”
Đồ điện gia dụng, chén đĩa, rèm cửa, ghế sofa, rất nhiều thứ được tôi bỏ lại.
“…. Vứt hết đi ạ”
“Mẹ hiểu rồi”
Cô ấy không đề cập gì hơn. Đúng là những thứ đó đã chăm sóc tôi trước đây, nhưng giờ đem chúng theo thì cũng chỉ còn là đống đồ bỏ đi. Nên không còn cách nào khác, tôi quyết định để chúng lại.
“……Con ổn chứ”
“Vâng…. A, có vẻ như các nhà thầu tới rồi”
Chúng tôi nhờ các nhà thầu vứt đống đồ đạc còn sót lại, sau đó để lại hành lý cho họ vận chuyển và rời khỏi nhà.
Tôi sẽ không còn quay về nơi này nữa.
-
Không sai khi nói tôi vô cùng may mắn khi được chuyển đến sống cùng Hanamura Marino. Không phải vì cô ấy là góa phụ trông như nữ sinh cao trung đâu nhé (không hẳn). Mà là về những điều tôi có thể học hỏi từ Phù Thủy xứ Tsukuyomi, một pháp sư vĩ đại trong thế giới ma thuật.
“Như em được biết, việc sử dụng ma thuật có liên hệ tới việc gia tăng ma lực phải không ạ?”
“Phải, mẹ nghĩ cách Kousuke-kun vận ma lực vào việc phù phép như vậy là phương pháp tối ưu nhất rồi đấy, nhưng đúng như mẹ nghĩ, phương pháp đó chỉ có thể sử dụng bởi một mình con mà thôi”
Cách tôi sử dụng ma thuật mà áp dụng cho một pháp sư bình thường, thì chắc chắn ma lực của họ sẽ bị cạn kiệt ngay tức khắc. Còn với một tên có khiếu về phù phép như tôi, có xài cả ngày như thằng ngốc, cũng không hề hấn gì cả.
“Dù sao thì, Kousuke-kun quả thực là người rất chăm chỉ đấy nhỉ”
“Cô nghĩ vậy ư?”
“Mẹ không biết với người khác phải nói thế nào, nhưng….”
Cô nói vậy để thăm dò trước
“Với Con, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ma thuật và ma thuật thôi”
Cô ấy nói với nụ cười có chút gượng gạo, cảm giác trong lời nói cô vừa muốn khen ngợi tôi, nhưng cũng vừa muốn trêu chọc tôi vậy.
“Thật ạ?”
“Thật, nhưng con nên biết là mình không cần cố gắng quá như vậy đâu, con hiểu chứ?”
Thậm chí hơn cả lời khen hay trêu, mà đó là cô ấy đang lo lắng, hừm…
Tôi không hề cố gắng quá mức gì cả
“Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là em thấy ma thuật rất thú vị, thế thôi”
Tôi chỉ đơn giản bị ma thuật mê hoặc bởi sự hấp dẫn mà nó đem lại. Trở về lúc tôi còn ở Nhật, chẳng phải cũng có người giống tôi hay sao? Đắm mình trong những cuốn tiểu thuyết hàng giờ liên tiếp, chơi điện tử tới quên ăn quên ngủ, hay đá bóng cho tới khi hoàng hôn buông xuống. Đơn giản, tôi thích, thì tôi theo đuổi nó mà thôi.
“Mẹ hiểu rồi. Nếu còn có điều gì muốn hỏi, đừng ngần ngại mà hãy chia sẻ cho mẹ biết, nhé?”
Tất nhiên, mục đích ban đầu của em là vậy mà cô.
“E hưm, Dĩ nhiên rồi ạ, vậy câu hỏi số 1…….”
Sau đó, trên chiếc xế hộp xóc lên nhờ động cơ ma thuật, cô giảng cho tôi nghe về bài học về phép thuật kéo dài một giờ đồng hồ, cho tới khi chúng tôi tới điểm đến đầu tiên.
“Mẹ ra đây một tý nhé. Mẹ xin lỗi nhé, chỉ vì công việc của mẹ mà cứ phải làm phiền con”
Cô ấy xin lỗi tôi, vì muốn tôi chờ một chút để đi gặp ai đó.
“Không sao ạ. Hơn nữa, em mới là thằng đang làm phiền cô mới đúng.”
Đồ để ăn, quần áo để mặc, có nơi để sống. Tôi mới là đứa không làm ra đồng nào và sống nương tựa vào cô ấy.
Mặt cô ấy thư giãn trở lại và gửi gắm cho tôi một nụ cười. Sau đó, cô gõ nhẹ vào trán tôi.
“Con là một thành viên trong gia đình, con có quyền để cảm thấy phiền lòng đó biết không hử!”
“Kể cả với Marino-san ấy ạ? Chúng ta là gia đình mà”
Khi tôi nói vậy, Cô ấy phồng to má lên giống như đang vui về chuyện gì đó.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên phấn chấn, và chúng tôi cười khúc khích với nhau đầy thích thú.
Ôi không, ai đó làm ơn cho tôi biết tuổi thật của cô đi.
---
Tôi tạm chia tay với Marino-san với tâm trạng phấn khởi, và tự mình dạo quanh con phố nơi xa lạ.
“5 tiếng, hừm…. mình nên làm gì nhỉ”
Thành phố nơi tôi đứng lúc này được kết nối với nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới. Một nơi tràn ngập sân bay và người từ mọi sắc tộc. Hiển nhiên, dòng người hối hả vội vàng đến rồi lại đi như doanh nhân và khách từ tua du dịch.
Và khi mọi người từ khắp nơi trên thế giới đổ dồn về thành phố này, ngành công nghiệp bán đồ lưu niệm cũng trở nên phát triển. Trong khi đó, đất nước nơi tôi sống lại là nơi tràn ngập ma thuật.
Thông thường, mọi người hay tới đây để mua sắm ma cụ. Nên có nhiều địa điểm để tôi giết thời gian, và cũng chính vì nó nhiều tới mức không đếm xuể, nên giờ tôi cũng không biết phải làm gì nữa.
Hồi còn ở Nhật, tôi hay giết thời gian bằng cách xem phim, đi ăn ngoài hàng hoặc thư giãn trong quán cà phê. Nhưng giờ, tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài đi ngắm nghía ma cụ. Có vẻ như, kể từ khi đặt chân sang thế giới này. Tâm hồn lẫn thân xác tôi, đều bị một tên cuồng ma thuật hấp thụ mất rồi
Tôi vội vàng rút chiếc điện thoại thông minh ra để kiểm tra bản đồ, chọn một số cửa hàng bán ma cụ để ghé qua.
Trong cửa hàng công cụ ma thuật tôi đến, tôi có thể trông thấy rất nhiều loại vật tạo phép khác nhau. Từ đũa gỗ cho đến đũa sắt chế tác từ vật liệu không xác định như mithril. Hay thậm chí là kiến tạo cụ có hình dạng một cuốn sách hoặc vòng đeo tay, nhẫn. Loại kiến tạo cụ từ sách, hình như có một viên đá ma thuật được khảm ở ngoài bìa cứng, và chúng thường rất dày và nặng. Ngoài ra còn rất nhiều kiến tạo cụ thú vị khác như ô dù hay loại có tay cầm hình kẹo mút.
“Loại kiến tạo cụ ô dù rất hữu ích đó thưa quý khách”
Có vẻ chiếc dù tạo phép đó rất được người bán hàng tâm đắc, nên mới đem ra quảng cáo như vậy.
Nên tôi hỏi lại cô ấy.
“Chị nghĩ gì khi thấy một thằng đực rựa dùng nó ạ?”
Tất nhiên, cô ấy cười đầy cay đắng và phải công nhận với tôi trông rất kì dị.
Bất chợt trong lúc tôi xem xét các kiến tạo cụ khác nhau, tôi bắt đầu thắc mắc về loại vũ khí nào mình nên sử dụng. Trong trò chơi, Takioto Kousuke dùng được kiếm và khiên. Cậu ta không phải dạng pháp sư tầm xa, và luôn xông xáo lao vào đâm chém kẻ địch ở tầm gần. Kỹ năng đặc biệt [bàn tay thứ 3] và [bàn tay thứ 4] đặc biệt hữu dụng trong vấn đề đó. Và những kỹ năng đó cũng cần thiết để cậu ta có thể làm được như vậy. Trước mắt, tôi vẫn cần chú trọng tới khả năng điều khiển khăn quàng của mình.
Hãy coi đó làm mục tiêu đi.
Vậy vũ khí nào mới phù hợp với Takioto Kousuke nhất?
Trên wiki, chiến thuật phổ biến nhất của các quý ông là không tấn công, chỉ tập trung phòng thủ. Bằng cách trang bị khiên cho tất cả cánh tay mà cậu ta có (kể cả tay từ chiếc khăn)
Takoto Kousuke không có vũ khí nào đặc sắc, nên khả năng tấn công của cậu có phần hạn hẹp. Tất nhiên, trang bị 4 thanh kiếm một lúc thì sức tấn công sẽ gia tăng đáng kể, nhưng điều đó khiến cậu phải đánh đổi sơ hở cho đối thủ sờ gáy ở khoản phòng thủ. Đó là lí do vì sao cậu ta bị người ta gắn cái mác “bức tường” để đi gánh đòn hộ mọi người.
Ở nửa đầu của trò chơi, Takioto Kousuke được sử dụng như bức tường sắt kiên cố, vì lúc đó phần lớn kẻ thù gây sát thương vật lý. Dù sao họ chủ yếu dùng Takioto Kousuke cũng vì mục đích đó.
Tuy nhiên, đến giai đoạn giữa trò chơi. Sự hữu dụng đó của cậu trở nên lu mờ, bởi bức tường- sắt- gian lận-san, cộng thêm một quý cô thánh zombie -sama vừa được thức tỉnh sức mạnh.
Tất nhiên, về khoản năng lực cậu ta chẳng thua kém con nhỏ bức tường sắt- gian lận đó đâu, nhưng không như cậu, về sau nhỏ có thể nhận được trang bị gian lận, và là tựa game Eroge cho phái mạnh, nên nhỏ có được lợi thế vô cùng quan trọng. Một đặc cách mà cậu ta không bao giờ với tới. Đó là…
Nhỏ tường-sắt-gian lận-san đó rất dễ thương.
Cực kì dễ thương là đằng khác.
Nếu bạn là một quý ông, thì bạn cũng sẽ hiểu thôi đúng không? Một người chơi Eroge nào lại đi để một thằng nhóc có cu trong đội hình của mình chứ. Loại Takioto Kousuke khỏi đội là lựa chọn quá chí lý. Là tôi thì tôi cũng làm.
Và vì cậu ta có khiếu trong ma thuật phù phép, nên nhiều người chơi đã xếp vị trí cậu vào khu trung tâm nghiên cứu và phát triển ma cụ. Cũng nhờ có cậu mà trung tâm phát triển gấp đôi tiến độ. Tuy nhiên, nếu bạn vứt xó cậu ta ở một chỗ như vậy, thì nhân vật sẽ không thể phát triển. Hay nói cách khác là không thể lên cấp. Cuối cùng, cậu ta sẽ không dùng để chiến đấu nữa mà được giữ lại làm tên cu li trong trung tâm đó.
Hình như trong trò chơi, cậu ta có nói mình muốn trở nên mạnh hơn và đánh bại Ma Vương thì phải.
Tuy nhiên, Chúa trời (người chơi) không bao giờ đáp lại lời thỉnh cầu của cậu đâu. Mà cậu bị tước quyền làm người tự do, để làm “phu hồ” cho việc phát triển ma cụ. Giống như làm việc cho công ty đen vậy. Chưa kể, trong cốt truyện, cậu vốn đã bị nam chính và nữ chính đối xử như thằng đần rồi. Chàng trai đáng thương, mặc dù cuộc đời cậu đã vốn bất hạnh.
“Thưa quý khách. Có gì không ổn sao ạ?”
Tôi vừa làm điệu bộ xuýt xoa đó hả? Cô nhân viên tóc nâu trông bồn chồn khi ngó vào mặt tôi.
“À k-không, tôi chỉ đang nghĩ về món vũ khí nào tôi nên dùng thôi”
“V…vậy ạ?”
Cô ấy vẫn giữ khuôn mặt thấp thỏm, lo âu đó.
“Chị có gợi ý nào không?”
Đánh lạc hướng tí vậy.
Cô ấy có lẽ sẽ gợi ý được một vũ khí tốt cho tôi.
Sau đó, cổ tiếp tục đề bạt cái loại dù che đó.
Thôi, em lạy chị-
----