Tôi ngả lưng vào ghế sofa và đặt ly cà phê đá lên bàn. Cảm thấy chán nản, tôi thở dài khi nhìn vào màn hình smartphone cầm trên tay.
Tôi tưởng mình đã dành thời gian kha khá tại cửa hàng đó, nhưng vẫn còn lâu mới tới giờ hẹn. Lúc nãy, tôi có được dẫn dạo quanh một vòng cửa hàng.
Mặc dù tôi đã ngó qua tất cả mặt hàng bày bán tại đó, nhưng không có cái nào thật sự gây hứng thú cho tôi cả, về mặt thiết kế cũng không quá đáng chú ý. Nên tôi quyết định chỉ mua một số vật phẩm cần thiết cho việc phù phép mà thôi.
…….. sao cũng được, tôi đang chán muốn chết đây.
Xung quanh tôi hiện tại có một vài học sinh đang trong kỳ nghỉ xuân, một nhân viên làm công ăn lương và một nữ công sở đang ngồi uống nước. Vì quán cà phê này nằm cạnh một khách sạn sang trọng, nên có cảm giác tất cả bọn họ đều đến từ thế giới khác với tôi vậy. Để lấy ví dụ, mọi người quanh chỗ tôi ngồi đều bận một loại đồng phục ngay ngắn nào đó, hoặc một bộ com lê. Còn tôi đây, một bộ thường phục rõ là không giống ai. Chưa kể, nhóm học sinh gần đó đang trò chuyện với nhau bằng ngôn ngữ lịch sự.
Hình như người đàn ông ngoại quốc ngồi cạnh đấy đang làm việc. Một chiếc túi xách lớn đặt dưới bàn anh ta, và trên bàn là những tập giấy chứa đầy kí tự tôi chưa thấy bao giờ. Anh ấy trông có vẻ đang cau mày, khó chịu khi nhìn vào chỗ tài liệu của mình. Còn người phụ nữ ngồi gần đó, đang lướt chiếc smartphone và để mở một cuốn sổ tay nhỏ. Đồ uống phía trước cô đã cạn, nhưng có vẻ cô ấy không có ý định rời đi.
Khi tôi đưa mắt về lại chiếc bàn mình ngồi, thì thấy cốc cà phê đá đã vơi nửa tự khi nào, tiếng thở dài của tôi lại thốt ra thêm lần nữa.
Tôi đang lãng phí thời gian
Biết thế tôi đã mang vài cuốn sách ma thuật theo rồi. Mà thôi, đã quá trễ. Mọi đống sách tôi cho là hữu ích được tôi soạn ra, đều đã được chuyển đến nhà Marino-san.
Vậy tôi nên đi mua thêm vài cuốn mới chăng? đó cũng là ý tưởng khá tốt để làm lúc này.
Tôi tính uống nốt ly cà phê này, rồi quay lại cửa hàng lúc nãy ngắm nghía thêm một lúc.
Đá trong cốc cà phê đã tan. Tôi nốc hết một lượt rồi đứng dậy và rời khỏi quán.
Khi chuyến mua sắm đã xong xuôi. Tôi thêm vào bộ sưu tập sách của mình, một cuốn về giả kim thuật.
Sau đó, tôi lên đường quay lại quán cà phê mà tôi thư giãn lúc nãy. Nhân viên bồi bàn có thể sẽ thoáng nghĩ trong đầu “Lại cái gã này sao?”, nhưng vì cuộc hẹn của tôi ở sảnh khách sạn bên cạnh, nên vẫn hơn là phải đi tìm quán café khác.
Chưa kể, nó có điều hòa mát rượi, ghế sofa êm ái, và một cốc cà phê ngon chỉ với một ngàn yên nữa chứ.
Nếu tôi còn ở Nhật, tôi không bao giờ dám bén mảng đến nơi sang chảnh thế đâu. Hồi đó, đồ uống tôi gọi cũng chỉ đến 800 yên là hết mực. Một nơi như này sẽ là chốn tôi chẳng có ý định đặt chân vào. Nhưng, hiện tại thân thế của tôi đã khác xưa rồi.
“Khách sạn Hanamura- Teito, hừm….” (khách sạn đế quốc Hanamura)
Tòa nhà chọc trời màu ánh bạc trước mắt tôi, một tòa cao ốc khiến mọi tòa cao tầng xung quanh cũng phải cúi mình ngước chào. Khách sạn được xây giành cho người ví dày. Một khách sạn tráng lệ với thiết kế tân tiến, nhưng cũng không kém phần thân thiện với môi trường. Khu vườn tuyệt đẹp được bố trí ngay sát cạnh với khách sạn, tôi thắc mắc số xấp tiền họ bỏ ra chỉ để chăm sóc, duy trì chúng là bao nhiêu.
“Tập đoàn Hanamura à”
Nhắc tới tập đoàn Hanamura, thành viên họ toàn là những người có máu mặt với sức ảnh hưởng lớn tới cả thế giới ma thuật lẫn nền kinh tế. Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đủ quyền lực để gây biến động cho cả nền quốc gia. Hanamura Marino tuy đã rời khỏi nhà, nhưng không có gì để nghi ngờ việc cô vẫn là một thành viên của nó. Cô còn là một trong các trụ cột vững trãi của thế giới ma thuật. Năng lực ma thuật cô sở hữu không ai có thể phủ nhận, và tên tuổi cô ảnh hưởng tới thế giới ma thuật này còn từ một khối lượng tài sản kếch xù của mình.
Mặc dù chỉ riêng cá nhân Hanamura Marino thôi, đã nắm giữ cho mình sức mạnh và tiền tài khổng lồ như vậy, tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả gia tộc cô gộp chung vào một bức họa.
Tôi vừa trở thành con trai của Marino-san. Nếu bạn đang nghĩ, thì chính xác mẹ tôi cũng vốn là thành viên của gia tộc Hanamura rồi. Nhưng ngay cả khi trò chơi đã trở thành một phần của hiện thực, tôi vẫn không có kí ức nào về mẹ ruột mình cả. Tôi chỉ đoán mò là cha mẹ cậu ta đã chạy trốn.
“….. tới quán cà phê thôi”
Tôi lầm bầm, rồi trong khoảnh khắc nó đột nhiên xảy ra.
Giác quan thứ năm của tôi nháy hiệu một tia sáng. Nối tiếp ngay sau đó là âm thanh của một vụ nổ. Thứ đầu tiên đập vào tôi là làn gió nóng ngắt. Khói đen mù mịt và mùi khét lan tỏa xung quanh, rồi mọi thứ chìm vào hỗn loạn.
Tôi cứng họng.
Tiếng la hét, khóc than vang vọng tứ phía, họ vừa hét vừa cố chạy thoát khỏi làn khói đen dày đặc. Tôi nhìn về phía quán cà phê, nơi ngọn lửa bùng phát.
Một số người đang chạy thoát khỏi đó. Họ vừa chạy, vừa ôm lấy cánh tay, có người thì khoác vai người kia, số còn lại thì dùng khăn vải che miệng.
‘Mình cũng phải rời khỏi đây thôi’
Khi tôi đưa tầm mắt khỏi quán cà phê, một người đàn ông bất chợt lấp ló ra.
“….. Anh ta sao vậy, người ngoại quốc đó”
Giữa dòng người chạy trốn trong hoảng loạn, người đàn ông đó rất bình thản. Khuôn mặt không bộc lộ bất kì sự oán giận hay biến dạng do sợ hãi. Chính xác hơn là vô cảm. Giống như những công nhân, phục vụ trong dây chuyền sản xuất của các nhà máy.
Không chỉ biểu cảm, hành động của anh ta cũng trái với hoàn cảnh.
Hắn không đi về nơi an toàn như mọi người vẫn cố làm, thay vào đó, hắn đi thẳng đến khách sạn nằm cạnh quán cà phê như một kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu.
Khách sạn Hanamura Teit là nơi chúng tôi dự định ở, và hắn ta đang một mạch đi về phía đó. Ở phía khách sạn, mọi người đang hoảng loạn và tranh nhau rời khỏi tòa nhà. Rồi tôi cảm thấy hoang mang khi ngoảnh lại nhìn quán cà phê lần nữa. Một số người đang vây quanh khu vực quán cà phê đó, trên tay cầm smartphone và cố gọi cho người khác. Số còn lại thậm chí còn tiện tay rút điện thoại họ ra, để quay phim và chụp ảnh.
Họ không lo lắng sau vụ nổ thứ nhất, sẽ có vụ nổ thứ hai sao?
Tôi quyết định bám theo người đàn ông đó.
Bên trong khách sạn vô cùng ồn ào. Từ khách hàng cho đến nhân viên tiếp tân, ai nấy cũng bối rối, xung quanh thì tràn ngập những giọng nói giận dữ, cáu gắt. Có người đàn ông mặc com lê đang bận nghe điện. Cặp vợ chồng già nói chuyện với nhân viên. Một đứa trẻ khóc ầm lên trong khi đảo đầu xung quanh, và một người mẹ thương con, như thể muốn bảo vệ con nên nắm chặt tay bé không rời. người đàn ông tình nghi đó bước qua hai mẹ con họ, rồi tiến về phía hành lang khách sạn.
Gã đi sâu vào bên trong khách sạn trong vài phút rồi dừng lại.
Trước mặt hắn là một cánh cửa, bên cạnh cửa là một gã tóc đỏ mặc một bộ com lê. Họ đang bàn chuyện gì đó với nhau, vì họ thì thầm nên tôi không thể nghe ra họ đang nói gì.
Khi tôi cố lại gần hơi một chút, thì tôi nghe thấy một tiếng nổ vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Tôi có thể nghe thấy gã tóc đỏ tặc lưỡi thành tiếng. Họ lại nói với nhau gì đó, rồi cả hai cùng tiến vào căn phòng.
Tôi bí mật theo sau.
Căn phòng họ bước vào là một phòng tiệc rộng lớn. Hình như đó là một bữa buffet thì phải? Có một chiếc bàn to, và có vẻ thức ăn và bát đĩa đã từng được bày sẵn trên đó. Nhưng giờ chúng đang vung vãi, rải rác khắp nơi dưới sàn nhà. Khi tôi ngó vào, tôi thấy vài người đàn ông bận trên người com lê và đứng vây quanh ai đó.
Để ý có một chiếc bàn ở gần, tôi nhấc tấm khăn trải bàn phía trên lên rồi chui xuống gầm.
Tôi căng tai hết cỡ để nghe họ đang nói gì.
“Một lũ phản bội!”
Hình như là một cô gái đang giận dữ mắng chửi ai đó. “Thật chẳng coi ai ra gì, lũ ăn cháo đá bát, các người không gì hơn ngoài một lũ rác rưởi”
Trong khi lắng nghe số lời chửi rủa, sỉ nhục của cô gái đó, tôi từ từ khẽ nhấc tấm khăn trải bàn lên.
Khi đó, tôi thấy có ba người đang bị bao vây. Một người điển trai và một cô gái trẻ với đôi tai nhọn đang đứng trước một cô gái, trông có vẻ họ đang muốn bảo vệ cô ấy. Tất cả họ đều cầm trên tay một cây đũa phép.
Sau đó, tôi tận mắt nhìn thấy cô, giọng nói tôi chút nữa phát giác ra ngoài.
Trước mặt tôi là một cô gái mắt ngọc bích với mái tóc vàng hoe, được buộc gọn một phần và vén lệch sang bên cạnh, Mắt cô đang ngước lên đầy giận dữ, cô có đôi tai hơi nhọn và chúng đang khẽ run rẩy. Dáng vẻ đó….Không nhầm vào đâu được.
(Đó là một trong các nữ chính !!)
Phiên bản gốc của Magical Explorer có 12 nữ chính (bao gồm cả nữ chính và nữ phụ) có thể "thu phục" được. Trong số họ có một nhân vật đặc biệt nổi tiếng. Một trong số các nhân vật nữ chính thức, Ludivine Marie-Ange de La trèfle. Vì cái tên khó nhớ, nên các quý ông gọi tắt cô là Ludi.
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác dễ chịu khi được cô mắng chửi trong trò chơi. Đối với những người tôn thờ cô ấy sâu sắc, sẽ được gọi là bệnh nhân Ludisease, và những người đó bắt buộc phải phát âm được toàn bộ tên cúng cơm của cô, thì mới được công nhận. Không cần phải nói, tôi đây thừa sức gọi toàn bộ họ tên cô ấy.
Trong tiểu thuyết cũ nổi tiếng, có những nữ chính với họ tên cực kì khó nhớ, như một tsundere tóc hồng, ngực phẳng. Hay một bé ma cà rồng có thể biến hình thành một người phụ nữ trưởng thành, thích ăn bánh rán mister donut. Làm thế quái nào tôi lại nhớ được cái tên dài thê tha như vậy, trong khi kiến thức kiểm tra trên lớp lại chẳng dính não một chữ?
À thì, đó là vì một nữ chính như Ludi.
Ludi là một cô gái mắc hội chứng androphobia . Không, cô ấy có vẻ không chỉ ghét đàn ông, mà ghét cả loài người. Nói đơn giản, cô là một nữ chính lạnh lùng, thường sử dụng ngôn ngữ cau gắt với người khác (đặc biệt là đàn ông). Do đó, khi bạn cố gắng tiệp cận cô ấy, thì Ludi sẽ buông ngay cho câu “Tránh xa tôi ra” bằng tông giận đầy dữ dằn. Tuy nhiên, đó chỉ là giai đoạn mới gặp mà thôi, sau khi bạn hoàn thành một số công đoạn, và gần gũi với cô hơn. Thái độ của cô ấy sẽ quay ngoắt 180 độ.
Vâng, cổ sẽ hóa thân thành DereDere trước cả khi bạn kịp để ý.
Cô ấy là giống loài trái cây chua chưa chín, nhưng bạn có thể biến cô thành trái ngọt vào mùa, bằng cách kích hoạt sự kiện nào đó và giải quyết nỗi buồn của cô ấy.
Ngoài ra, cách Ludi đối nhân xử thế với những người đàn ông khác, ngoài nam chính ra, cũng vô tình trở nên cay nghiệt hơn. Cổ thậm chí còn đối xử với Takioto Kousuke không bằng loài côn trùng. Nhưng có lẽ cũng vì thế, khao khát độc chiếm cô cho riêng mình của đông đảo các đấng mày râu, cũng càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Sau này, có ra thêm các DLC với 12 nữ chính mới, thì sự nổi bật của cô cũng chưa từng bị lu mờ.
Dù vậy, tại sao cô ấy lại ghét mọi người (đặc biệt là đàn ông) như thế?
(Có phải đây là lí do?)
Ludi và người của cô, bị đám người truy đuổi rút ra những khẩu súng có hình thù kì dị. Cùng lúc đó, gã tình nghi tôi bám theo cũng lên chốt súng của hắn.
“Quý cô của tôi ơi, cô đang nhầm lẫn rồi đấy. Bọn tôi chưa từng phản bội cô…. Bọn này ban đầu đã không làm việc cho cô rồi”
Một gã đầu trọc đáp lại Ludi.
Đánh giá theo lời nói hắn, có vẻ lũ người này vẫn thường phục vụ cho cô ấy.
Mặt Ludi cau có lại trong khi nghiến răng cành cạch. Cô đang bị dồn vào chân tường bởi một lũ đàn ông cao to đen hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn không hề có dấu hiệu từ bỏ.
Nhìn hình ảnh đó, tôi chợt nhớ đến bài viết trên blog của nhà phát triển.
[Tại sao Ludivine lại ghét đàn ông đến vậy? Có một lý do cụ thể như sau. Khi chúng tôi lên ý tưởng cho thiết lập cô ấy, chúng tôi đã dự tính để cô là một cô gái đã đánh mất trinh tiết của mình. Tuy nhiên, khi chúng tôi đề xuất điều đó lên cấp trên, họ đã nói với chúng tôi “điều này sẽ khiến những lá đơn khiếu nại ập tới như cơn sóng thần và cuốn phăng công ty đó. Nên các cậu hãy nghĩ cái khác cho tôi, để Ludi chết vì thảm họa, xuyên không từ thế giới khác, hay cơ thể bị quỷ ám cũng được, miễn LÀM ƠN đừng có động chạm đến 2 chữ trinh tiết” LoL. Vậy đấy, muôn vàn loại thiết lập đã được đặt ra cho Ludi, và cô ấy vẫn là gái làng trinh hahaha.]
Đó là ý tưởng của những nhà viết kịch bản nghĩ ra, giống như họ cố tình tạo một cuộc đại chiến với các quý ông chúng ta vậy.
Sau khi người chơi tiếp cận được Ludi trong trò chơi, có một sự kiện đã tiết lộ quá khứ của cô.
“Tôi đã bị phản bội, bởi người tôi tin tưởng trong quá khứ”
Cô bày tỏ những lời đó, với một biểu cảm nghẹn ngào như chuẩn bị bật khóc. Hình ảnh đó của Ludi đã khắc sâu vào trí óc tôi.
Chắc hẳn hoàn cảnh đó là nguyên nhân.
Tôi nên làm gì đây?
Giúp cô ấy sẽ gây ra nhiều thay đổi cho cốt truyện. Tổ chức kẻ thù chính với cô ấy, tới đầu giai đoạn giữa của trò chơi mới xuất hiện. Vì thế có khả năng lũ người này sẽ chưa làm hại cô bây giờ.
Tôi có nên lao ra giúp cổ không?
Không, bình tĩnh đã nào. Ngay từ đầu, tôi có đủ thực lực để giúp cô ấy không đã?
Tôi có thể chống lại vũ khí kì quái của chúng bằng những trang bị sẵn có hay không? Tôi chỉ có một cái khăn quàng, và một chiếc khăn choàng khác dự phòng. Nếu chiếc khăn quàng mới này mà bị xuyên thủng thì…..
Hơn nữa, liệu một đứa chưa từng có kinh nghiệm thực chiến như tôi có thể làm nên trò trống gì hay không? Thứ duy nhất tôi biết đến về kỹ thuật chiến đấu là Judo từ thời tôi vẫn còn cắp sách tới trường, và có khi tôi cũng quên hết trơn rồi còn đâu. Có thực sự tôi sẽ cứu được Ludi?
Quan trọng hơn, nếu giống như trong thiết lập trò chơi, thì người cứu Ludi, phải là Marino-san mới đúng. Không phải tôi mà là Marino-san. Tôi biết nhiều như vậy cũng từ vai trò của cô ấy trong trò chơi.
Nếu trong trường hợp tôi lao ra, tôi có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, và làm Marino-san khó xử. Trong trường hợp xấu, tôi còn có thể bỏ mạng tại đây. Có khi nào nên quay đi, và coi như chưa từng nhìn thấy gì không?
“Hay là cô bỏ cuộc đi cho rồi?”
Gã đầu trọc nói với Ludi. Nhưng Ludi không hề lắc đầu.
“Bọn ta có Iron Wall Claris ở đây, các người không thể xuyên lớp phòng thủ của cô ấy đâu. Nếu trận này mà hòa thì lũ các người sẽ gặp bất lợi, ta nói đúng chứ?”
Claris là người phụ nữ cầm đũa phép đứng trước mặt Ludi à? Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy trong trò chơi.
Gã đầu trọc lườm cô và nhún vai.
“Ôi không, tiểu thư à. Cô nghĩ chúng tôi đến mà không chuẩn bị gì ư?”
“Ý ngươi -…Eh?”
Khi gã trọc dứt lời. Một thứ gì đó lướt qua mắt của Ludi và Claris rồi đáp xuống đất.
Vụt qua trước mặt cô là một gã đàn ông đang đứng ngay cạnh Claris, gã điển trai vừa xong vẫn còn được cho là người của cô. Claris có vẻ đã bị dính một cú đấm vào bụng, cô gục xuống trong khi ôm lấy nó. Sau đó gã đẹp mã giẫm lên người Claris.
“aghhhhh”
Hắn giẫm đạp cô túi bụi, liên tiếp cho đến khi tiếng hét cô ngừng kêu và vẻ mặt méo mó lại vì đau đớn.
“Không thể nào, là dối trá, là dối trá đúng không ?...... Aurelian, cả ngươi ư?”
Khuôn mặt mạnh mẽ của Ludi đã biến mất, dường như cô có thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Tay chân cô run rẩy đến mức từ đây tôi cũng cảm nhận được. Mặc dù, chẳng còn nơi nào cho cô chạy trốn. Nhưng chỉ đến khi quay lưng lại và nhìn thấy bức tường phía sau, cô mới nhận ra mình đang ở trong thế gọng kìm.
“Kuku hahahahaha, hahahahaha”
Khi Aurelian nhìn thấy vậy, gã cười phá lên. Hắn ôm bụng cười lớn vào mặt cô.
“Đúng rồi, khuôn mặt mà ta muốn nhìn đây rồi! haha, đó là lý do ta phải nhẫn nhịn cái tính ích kỷ của một con ranh xấc xược như cô trong nhiều năm. Chính là thời khắc này!! Không thể chê vào đâu được!!”
Sau đó, gã trọc tiến lên một bước. Lũ người xung quanh chĩa súng vào Ludi và từ từ tiếp cận cô.
“Ấy Ấy, đừng có đụng vào ả bây giờ, tao còn phải vui chơi tý đã, trước khi tự tay giết ả”
Gã Aurelian hé răng cười và nói vậy, trong khi bọn đàn ông xung quanh đứng cổ vũ.
Tôi lấy khăn choàng dự phòng ra, quấn nó xung quanh đầu và che kín mặt. Sau đó, điều chỉnh tấm khăn để đảm bảo tầm nhìn. Tiếp đến, sử dụng cường hóa cho cơ thể, khăn choàng và cả chiếc khăn quàng mới.
Tên đầu trọc từ từ tiếp cận Ludi, trong khi Aurelian cười ầm lên điên dại.
Khoảng cách giữa họ là chưa tới mười mét.
Một dòng chất lỏng rơi xuống từ mắt Ludi. Đó là những giọt nước mắt, chúng tòng tã rớt xuống từ khóe mắt cô.
Aa, có cảm giác gì đó rất kì lạ. Cơn giận đang trỗi dậy trong đầu tôi, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn đang minh mẫn làm việc. Khá mâu thuẫn, nhưng tôi chỉ biết miêu tả như vậy.
Mặc kệ, triển thôi.
[Diễn biến cốt truyện sẽ thay đổi, mình không thể cứu cô ấy]
[Vì nguy hiểm, mình sẽ lờ đi]
Tất cả số lựa chọn đó, đã biến mất khỏi đầu tôi từ lâu.
=====================================================================================
Sau khi đối chiếu chap này với Raw, bác edit đã soi ra trans Eng dịch có vấn đề. Nên bản dịch đã được chỉnh sửa cho đúng bên Raw. Và từ nay cũng sẽ như vậy.
hội chứng ghét nam nhi