Đường vung thanh kích lặp đi lặp lại vô số lần, rồi đột nhiên nó dừng lại. Cô ấy hạ thấp trọng tâm naginata và tạo tư thế đứng mới với thanh vũ khí của mình đặt cạnh bên.
“Fuu”
Khoảnh khắc cô thở ra, một thứ gì đó lóe lên. Khi tôi kịp chú ý thì thấy thanh naginata đã được đâm mạnh ra phía ngoài. Bức màn nước bị tách đôi và chia thành một đường dọc.
Aa, tôi đã nhìn thấy động tác này trong trò chơi. Là chiêu thức đó đúng không? Tôi không thể nghĩ ra cái nào khác ngoài nó.
[[Shiden-Issen]
Chiêu thức đó là một trong những lý do khiến tôi ưa thích cô ấy trong trò chơi.
Tôi không thể theo kịp nhát đâm của cô ấy bằng đôi mắt mình, dù chỉ một chút cũng không.
Vũ điệu uyển chuyển của cô bên thanh naginata vẫn chưa kết thúc. Chém lên, chém xuống, và quét một đường.
Kỹ thuật đẹp mắt và trôi chảy đó khiến cơ thể tôi ngày càng nóng rực hơn.
Tôi không thể kiềm chế được bản thân mình nữa, tôi chỉ muốn lao đi thật nhanh bây giờ. Thứ công kích tôi là một luồng xung lực khủng khiếp.
Tôi ngay lập tức nhận ra nguyên nhân.
Quay lưng lại với Mizumori Yukine, người vẫn đang bận vung thanh naginata, tôi rời khỏi phía sau ngọn thác nước. Sau đó, dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi chân, tôi lao ra ngoài.
Tim tôi đang bị thiêu cháy. Máu và ma thuật cuộn trào lên như một cơn lũ càn quét trong tâm bão, cơ thể tôi cảm thấy nóng ran hơn.
Ah, đáng chết mà.
Tôi nguyền rủa tâm trí mình.
Vẻ đẹp đó có thể cướp mất trái tim tôi, sự ganh ghét khiến tôi muốn tương nắm đấm vào bờ tường và sự ghen tị đang đốt cháy lấy cơ thể này. Chúng trộn lẫn vào nhau và thắp lên ngọn lửa trong tôi.
Tôi muốn mình mạnh hơn. Tôi muốn sử dụng vũ khí đẹp diệu như cách cô ấy làm. Tôi muốn mình mạnh như cô.
Không, tôi thậm chí muốn mình mạnh hơn cô ấy.
Cơ thể tôi đang gào thét như vậy.
Tôi leo lên ngọn núi nằm cách xa một chút so với thác nước, rồi bước vào một khoảng không gian thoáng đãng. Ở đó, tôi truyền toàn bộ ma lực của mình và bắt đầu chạy đi với tất cả những gì mình có. Như để dập tắt ngọn lửa đang rạo rực trong cơ thể, cứ thế tôi cắm đầu chạy.
--
Tôi tự hỏi mình đã chạy bao lâu. Mặt trời đã dần ngả về một phương khi ánh nắng đang dần vụt tắt. Luyện tập ở nơi này không còn khả thi nữa. Không có ánh đèn, hay ánh sáng và tôi cũng đã hứa sẽ trở lại trước bữa tối.
“Về thôi…”
Tôi lầm bầm và bắt đầu chạy về nhà.
Điều duy nhất còn lảng vảng trong đầu tôi là Mizumori Yukine.
Điên rồ tới mức tôi thậm chí có thể nhìn thấy chuyển động của thanh naginata cô cầm trên tay. Mặc dù tôi nhìn cô ấy ở khoảng cách đó, tôi vẫn không thể nhìn ra bất cứ thứ gì. Tôi phải làm gì để đạt được tốc độ đó?
Làm sao để tôi chống lại nó?
Nếu tôi không thể bắt kịp tốc độ cô ấy, không có cơ hội sống sót nào cho tôi để giành chiến thắng trước cô.
Vậy, tôi nên làm gì.
Giải pháp đơn giản và chắc chắn nhất là trở thành người hành động đầu tiên. May mắn thay, phạm vi điều khiển khăn quàng của tôi khá rộng. Tôi có thể giữ chân bước chuyển động của cô ấy khi tận dụng điều này. Việc này sẽ ổn miễn là tôi đảm bảo khả năng phòng thủ, trước khi cô ấy kịp di chuyển.
Nhưng nhiêu đó có đủ?
Tôi đang bận suy nghĩ trong khi bỏ giày ở lối ra vào và đi tới phòng tắm.
Có lẽ có vài người hoặc vài con quỷ có thể di chuyển nhanh như cô ấy. Nếu bạn hỏi tôi có thể đưa ra biện pháp đối phó ngay từ đầu khi thấy một bước di chuyển khủng khiếp như vậy không, thì câu trả lời sẽ là không thể.
Đặc biệt là với lũ quỷ. Nếu tôi bị chúng đánh bại, tôi chắc chắn sẽ mất mạng. Nếu có thể save và load game thì chẳng nói làm gì.
Tuy nhiên, đây là thực tế.
Tôi cần phải rèn luyện tầm nhìn và cả phản xạ cũng vậy.
Tôi tháo khăn quàng và cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm mồ hôi.
Các vận động viên thể thao có thể đào tạo để cải thiện thị lực lẫn phản xạ. Nhưng làm thế nào để tôi giống được như họ?
Nhận được kỹ năng nào như vậy thì tốt nhỉ… hừmm
Khoảnh khắc tôi vặn nắm tay và cánh cửa hé mở.
“………”
“……….”
Lọt vào tầm mắt tôi là một làn da trắng hồng như cánh hoa sakura của Hatsumi-san. Cô ấy vừa tắm xong ư? Những giọt nước và mái tóc ướt đẫm bám víu vào da mặt cô. Tôi có thể thấy hơi nước đang tỏa lên nghi ngút trên khắp cơ thể ấy, như thể chúng đang muốn nhấn mạnh rằng thân hình này đang tỏa hương ấm.
Cô ấy là kiểu phụ nữ thon thả hơn khi mặc quần áo à… Khi cô ấy có quần áo trên người, tôi không nhận ra cô ấy sở hữu cặp trái cây trù phú và đơm trái như vậy đâu, chúng làm tôi muốn được mút cái hồng hồng dễ thương ấ………
Hơn nữa, Vì phần hông của cô trông không quá dày hay quá mỏng, nên đó chính là cặp hông phù hợp cho việc sinh nở. Còn phần quan trọng thì gần như bị ẩn giấu phía đằng sau lớp khăn tắm mất rồi……..
Nhưng tình huống này vượt ngoài tầm kiểm soát rồi thì phải.
Tôi nhanh chóng ghi chép quan điểm của mình và khắc sâu vào tâm trí, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Thực ra, nếu có thể thì tôi muốn tạo một bản sao về hình ảnh này hơn.
“KyaaaaaaaaaaaaaaAAA”
Tôi nghe thấy Hatsumi-san hét lên inh ỏi với âm lượng mà tôi chưa bao giờ nghe được từ miệng cô ấy trước đây. Rồi cuối cùng là cảm giác tội lỗi ập đến giày vò bản thân tôi.
“Em Xin lỗi-iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Vào lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chân ngoài hành lang.
“Có chuyện gì thế!?”
Rõ ràng đó là lúc Marino-san trở về nhà.
Khi cô ấy tới và nhìn thấy tôi, mặt cô ấy ửng đỏ.
“Kyaaaaaa♪”
Tại sao tiếng hét cổ nghe kì vậy?
Tôi liếc xuống cơ thể mình. Cơ thể khỏe khoắn mà tôi tự hào về độ săn chắc của nó. Tôi cảm giác mình đang phô trương cái bộ ngực đúng chất nam tính và số múi cơ….. à thôi, bỏ qua phần tiếp theo đi.
Dưới số múi cơ bụng của tôi, là một thứ thách thức định lý của trọng lực, chiếc hỏa tiễn.
Tôi thấy mình đang khỏa thân.
Đống quần áo tôi bỏ lại ở phòng thay đồ mất rồi, nên không có gì để tôi che nó đi cả.
“U-e-iiiiiiiiii”
Tôi vội vã giấu khẩu hỏa tiễn bằng 2 bàn tay. Tôi không hề mong đợi thảm họa thứ hai đến theo cách thế này.
“Kousuke-kun, con nhanh tay quá nhỉ♪♪♪♪”
Marino dùng cả hai tay để che mặt nhưng cặp mắt của cô lại lấp ló phía sau kẽ hở trên số ngón tay ấy, và chúng đang nhìn chằm chằm về phía “ấm chén” của tôi.
Ah, tôi phải làm gì, phải làm gì đây? Toi rồi, đầu tôi giờ là một mớ hỗn độn. Tôi quá tải mất rồi, không thể nghĩ được gì nữa.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, Hatsumi-san bước ra trong bộ đồ lót. Phép thuật bắn ra từ tay cô ấy cho đến khả năng phòng thủ của tôi không còn tác dụng. Chính xác hơn, tôi thậm chí còn không có khăn quàng.
“Ah, chết mất thôi.”
Trước mắt tôi tràn ngập ánh sáng.