Magical★Explorer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Webnovel; Hồi 1: Bạn của nhân vật chính luôn là kẻ bất hạnh - Chương 15 : Nhà Hanamura : Sự kiện của Hatsumi 2

Không biết trời đổ bão thì cô ấy có hủy chuyến ghé thăm này không nhỉ?

Tôi bước lên futon trong khi nghĩ một điều như vậy, thật không may là thời tiết hôm nay rất đẹp. Tôi đã làm tám con Teruteru- bouzus và treo ngược chúng lên, nhưng trông không giống nó sẽ có hiệu quả. Xé chúng ra và đem đi đốt có lẽ sẽ được việc hơn.

Tôi mở cửa sổ. Hơi gió mùa xuân thổi vào có chút hơi se lạnh, một thời tiết lí tưởng để thức dậy. Tôi thay quần áo và rời khỏi nhà cho bài tập chạy hàng ngày của mình.

Đường chạy tôi chọn là nơi gần ngọn thác. Nghĩ lại vào lúc tôi được dẫn dạo quanh thành phố, những con đường ở đây chật kín xe hơi qua lại và cùng với đó là rất nhiều cột đèn tín hiệu giao thông. Khác với trong rừng, đất hầu như không có chủ sở hữu riêng và số lượng người qua lại xung quay cũng vô cùng ít ỏi. Tôi cũng có thể thoải mái chạy mà không phải đoái hoài tới đèn đỏ nữa.

“…. Ha Ha Phù Phù Ha Ha Phù Phù”

Vốn ban đầu Takoto Kousuke đã rất khỏe mạnh. Nhưng có lẽ cũng nhờ những bài tập chạy hàng ngày, tôi có cảm giác thể lực bản thân đang dần tăng lên. Điều cần thiết tiếp theo đáng quan tâm, là làm thế nào để tối ưu khả năng chuyển hóa sức mạnh đó ra ngoài và cách để tôi di chuyển khi hết ma lực. Vì khi vào dungeon, lũ quỷ sẽ tấn công tôi bất cứ lúc nào mà không báo trước.

Tôi lặng lẽ chạy qua đường rừng, nơi hầu như chưa được khai hoang. Khoảng một chút nữa sẽ tới nơi mà tôi đã đến vào ngày hôm qua. Vì ở đó có một con dốc thoải nằm phía trước, nên tôi phải dồn sức vào chân nhiều hơn so với bình thường.

Trên đường, khi chạy tới ngọn thác, tôi thấy Mizumori Yukine đang tập vung thanh naginata. Như mọi lần, trông cô ấy rất nghiêm túc và có phần hơi hung dữ. Tôi có nán lại nhìn cô ấy một lúc, nhưng cô ấy nhanh chóng quay lưng ra chỗ khác. Nhìn cô ấy như vậy mà tôi lại có thêm động lực. Giữ những cảm giác đó trong lòng, tôi tiến đến vạch đích của mình.

Sau khi chạy khoảng một giờ đồng hồ, tôi trở về nhà và đi tắm ngay lập tức. Tất nhiên, lần này tôi gõ cửa đàng hoàng. Những kẻ không bao giờ học hỏi từ sai lầm của bản thân chỉ là những kẻ ngu ngốc, ví dụ điển hình là mấy gã nhân vật chính trong eroge. Thực ra, cái đó cũng áp dụng cho cả mấy thằng third wheel như tôi nữa…

Tắm rửa sạch sẽ, tôi đi qua rãy hành lang thoáng mát và tới phòng ăn.

“Chào buổi sáng, Kousuke-kun”

“Chào buổi sáng, Marino-san”

Người đang đứng trong bếp với chiếc tạp dề dễ thương là Marino-san. Cho dù bạn nhìn cô ấy ở góc độ nào, trông cô vẫn như còn đang tuổi niên thiếu. Tôi có thể đoán bữa sáng cô nấu là món cá, đánh giá thông qua mùi thơm phảng phất.

“Kousuke-kun lúc nào cũng là người dậy rất sớm, giá mà Hatsumi có thể học tập con phần nào”

“Em dậy sớm vì bài tập chạy hàng ngày của mình thôi. Vẫn đang trong kỳ nghỉ nên để Hatsumi-neesan ngủ nướng một chút cũng tốt mà?”

Marino-san chợt dừng tay và quay sang nhìn tôi.

“Hatsumi-neesan?”

tôi gật đầu.

“Hôm qua, Cô ấy yêu cầu em gọi cổ như thế…. ”

“Thật vậy sao…fufu”

Marino khẽ cười thầm và hạ mắt xuống rồi tiếp tục việc nấu nướng.

“Mẹ xin lỗi, nhưng con có thể lên đánh thức Hatsumi dậy giùm mẹ được hông?”

“Ể, vậy có được không?”

“Không sao đâu, con là em trai nó mà. Cứ vào phòng và lắc nhẹ con bé là được, nó sẽ dậy ngay thôi.”

Marino-san tươi cười vui vẻ và tiếp tục nấu ăn. Tôi thì hơi thắc mắc về việc vào phòng của Hatsumi-neesan

Tôi bước lên cầu thang và gõ cửa phòng có chữ [HATSUMI] được viết trên đó.

“Hatsumi-neesan? Chị dậy chưa?”

“Hatsumi-neesan?”

Tôi gõ cửa thêm lần nữa nhưng không có phản hồi.

Marino-san có nói không sao, nên tôi rụt rè mở cửa.

Phòng Hatsumi-neesan rất giản dị, không nhiều đồ đạc bên trong. Căn phòng được bố trí đẹp và trông rất rộng rãi. Mặc dù vậy, nó vẫn chưa “giản dị” bằng phòng tôi với đống hành lý mới dọn tới đâu.

“Nee-san. Umm, Hatsumi-neesan?”

Tôi lại gần chiếc giường lớn màu trắng và ngó vào mặt cô ấy từ trên cao. Cặp mắt cô nhắm chặt và để lộ ra hàng mi dài. Có lẽ vì cô ấy dành phần lớn thời gian ở trong nhà do tính chất công việc của một giảng viên, nên phần gáy của cô trắng nõn và trông cực quyến rũ. Tôi nuốt nước miếng. Trông cô say giấc nồng như vậy, để im thì chẳng biết bao giờ mới dậy nên tôi từ từ vươn tay tới chỗ cô.

“Hatsumi-neesan”

Tôi đặt tay lên bờ vai cô và khẽ lắc nó. Tuy nhiên, vẫn không có dấu hiệu cho thấy cô nàng này sẽ thức dậy. Tôi cố lắc cô ấy thêm lần nữa, và lần này mạnh hơn một chút.

“Ư, ưn”

Đôi môi mỏng manh cô khẽ mấp máy, cơ thể cô bắt đầu di chuyển và cặp mắt đó dần hé mở.

“Chào buổi sáng, nee-san”

“………. Chào buổi sáng”

Cô ấy lăn lê bò toài ra khỏi futon và vươn dài cơ thể. Bộ ngực đầy đặn của cô ưỡn lên và in hằn ra ngoài trong lúc vươn mình. Có phải cô ấy không mặc áo ngực khi đi ngủ? Nếu cô ấy có mặc, thì tôi không thể nhìn thấy hai bầu ngực đó tách sang hai bên như vậy được. Chỉ cần nhìn bên trên lớp áo cô mặc, tôi có thể khẳng định ngay điều đó.

Cô chị gái nửa tỉnh nửa mơ trông vẫn cứ như trên mây ấy, đột nhiên cô ấy nhớ ra điều gì đó và đặt tay lên quần áo.

(Không ổn rồi)

Khoảnh khắc cái rốn xinh xắn của cô ấy hiện rõ trước mắt tôi, tôi quay lưng đi.

“Được, được rồi, em đến phòng ăn trước đây, được chứ”

Tôi nói vậy và rời khỏi phòng như đang chạy trốn khỏi đó. Có một điều dễ dàng nhận thấy, rằng cô ấy rất yếu mềm vào buổi sáng.

(búp bê cầu mưa)